Chương 28
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
Con chó nhỏ chỉ lo ăn cơm, không rảnh tìm Bách Trầm Tùng, tiếng kêu 'grừ grừ' đã đánh thức Chiêm Chiếp dậy, mèo ta liếm nước miếng, chậm rãi đi
về phía ghế sofa ở bên kia, nhảy tới, cái đuôi quẹt Bách Trầm Tùng vài
cái, đặt mông ngồi lên đùi cậu.
"Nó rất thích em." Lương Phong đi tới tủ lạnh cầm hai lon bia.
Trong tủ lạnh của người này có thể không có thức ăn nhưng không thể không có đồ uống có cồn, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào đều phải chất đầy nhưng lại không nhớ đi mua thức ăn.
Bình thường trong tủ lạnh có mấy cây súp lơ xanh, cà chua, cải xanh, cộng thêm ức gà và trứng gà, không có những thứ khác.
"Buổi tối gọi đồ ăn bên ngoài đi, trong tủ lạnh của tôi không có đồ." Lương Phong cười, mở nắp bia đưa tới cho Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cười: "Bình thường anh không nấu cơm à?"
"Có nấu." Lương Phong khoanh chân ngồi dựa vào bên cạnh mang tới một cơn gió, anh nghiêng đầu nhìn cậu cười: "Đun nước luộc trứng gà."
Bách Trầm Tùng làm ổ trên ghế sofa, ngón tay phủ lên lưng Chiêm Chiếp, thi thoảng cánh tay Lương Phong sượt qua cậu, thân nhiệt của người này vẫn luôn cao, cánh tay nóng rẫy.
"Tùy tiện đi vòng quanh chút đi, đừng câu nệ quá." Lương Phong giơ tay xoa đầu cậu.
"Sao anh thích sờ đầu vậy?" Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong lại cười xoa đầu cậu: "Thân mật hơn chút."
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu, cậu đứng dậy ôm mèo, định đi vòng qua phòng vệ sinh với phòng ngủ một lát.
Phòng vệ sinh sạch sẽ, bồn rửa và bồn tắm đều được lau sạch đến ngay cả chút nước đọng cũng không có, sữa rửa mặt, dao cạo râu được xếp chỉnh tề thành một hàng, Bách Trầm Tùng sờ đầu Chiêm Chiếp, từ bên trong thò đầu ra: "Có phải anh nghiện sạch sẽ không?"
"Hả?" Lương Phong đứng dậy đi về phía cậu: "Không có."
Bách Trầm Tùng vừa nhướng mày, vừa quay đầu nhìn lại.
Quá sạch sẽ.
"Phòng ngủ à?" Bách Trầm Tùng nhìn qua căn phòng bên kia không bật đèn.
Lương Phong gật đầu, vào cửa bật đèn lên, hình như anh không thích mở rèm cửa sổ, bên trong tối thui, vừa bật đèn một cái, căn phòng lập tức sáng trưng.
Chiêm Chiếp giãy vài cái, Bách Trầm Tùng khom người để nó xuống đất, mèo ta lập tức vắt chéo chân ngồi một mình trong góc liếm lông.
Bách Trầm Tùng nhìn bài trí của phòng ngủ lại đúng như trong dự đoán, ga trải giường màu xanh đậm, mặt bàn màu đen, đơn giản, gọn gàng.
Lương Phong dựa bên cửa sổ cúi đầu trả lời tin nhắn, Bách Trầm Tùng tự đi loanh quanh.
Lúc cậu đi tới đầu giường thì dừng bước chân lại.
Ngăn kéo chưa đóng chặt, có lẽ là quên mất.
Bên trong có đặt ba chiếc cốc thủ d*m, trắng đen xen kẽ, nhìn rất ngăn nắp.
"Sao thế?" Lương Phong ngẩng đầu nhìn cậu đứng đó, thuận miệng hỏi một câu, sau đó một giây, anh đột nhiên sững sỡ, có lẽ là nhớ ra bên trong đó là thứ gì.
"Một cái không đủ dùng, dùng tận ba cái?" Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh chằm chằm rồi cười.
Lương Phong đút túi nhìn cậu, cúi đầu cười, trả lời: "Ờ."
Một lát sau, anh lại bổ sung một câu: "Hai cái kia là đồ mới, chưa dùng, em có muốn lấy không?"
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu: "Không cần." Cậu từ chối, bảo anh đóng lại.
"Anh treo hai cái máy chiếu?" Vào lúc này Bách Trầm Tùng mới nhìn thấy trên tường phòng ngủ còn có vải máy chiếu?
"Ừ, hai cái, cái ở phòng khách dùng không ổn lắm." Lương Phong trả lời, rồi lại cười không đứng đắn: "Buổi tối dùng cái trong phòng ngủ để xem."
"Là cái tôi nghĩ đó sao?" Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế cười.
Lương Phong ngồi đối diện cậu cười: "Nếu không thì sao."
Bách Trầm Tùng buông tay chống cánh tay lên cạnh mặt bàn, nhìn anh cười: "Phim còn phải để màn hình lớn như vậy mới xem, sao, xem cái gì đều rõ ràng hơn đúng không?"
"Đúng, rõ ràng hơn, nhưng mấy hôm nay không xem." Mắt Lương Phong nhìn cậu, chậm rãi nói: "Trong đầu vẫn nghĩ chuyện khác, còn hữu dụng hơn phim."
Bách Trầm Tùng buông lỏng ngón tay rồi siết chặt lại, cổ họng giống như bị nắm lấy nói không ra lời, nhỏ giọng khàn khàn hỏi: "Nghĩ chuyện gì?"
"Em nói xem nghĩ chuyện gì." Lương Phong giương mắt nhìn cậu chằm chằm.
Không khí khô nóng, yên tĩnh.
Ý trong lời rất rõ ràng, Bách Trầm Tùng có thể đoán được, giống như chuyện hắn nằm trên giường làm trước kia vậy.
Cậu há miệng nhả hơi nhưng mãi không nói ra được.
Méo!!!
Tiếng của Chiêm Chiếp.
Có lẽ là một mèo một chó đánh nhau.
Bách Trầm Tùng đột ngột đứng dậy đi ra bên ngoài, nói ra xem thử hai đứa nó, Lương Phong "ừm" một tiếng, ngồi đó không di chuyển.
Sau khi cậu ra ngoài, quả nhiên, chó nhỏ đã làm đổ lồng mèo của Chiêm Chiếp.
Trong phòng khách, con chó nhỏ đã ăn cơm no, lúc này đang nhảy lên nhảy xuống, Bách Trầm Tùng nghe tiếng động kia cũng hoài nghi liệu bạn chó nhỏ này có bị rối loạn tăng động giảm chú ý hay không.
"Hôm nay anh chưa cho nó đi dạo à?" Bách Trầm Tùng hỏi.
"Vẫn chưa." Lương Phong ra khỏi phòng ngủ, cầm dây dắt chó gọi một tiếng, chó nhỏ lập tức sải bước xông tới, ngoan ngoãn đeo dây dắt chó lên.
Lương Phong nhét dây dắt vào tay Bách Trầm Tùng, cười lên: "Vừa đúng lúc đi ra ngoài đi dạo một vòng."
"Được." Bách Trầm Tùng nắm dây trong tay.
Hai người coi như ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không gian bên ngoài căn hộ của Lương Phong rất lớn, đi dạo một vòng ít nhất cũng phải mười phút, dắt chó tản bộ cũng rất thuận tiện.
Con chó nhỏ kia vừa ra khỏi cửa thì lập tức mừng nhảy cẫng lên, sải rộng bước chạy như điên về đằng trước, rõ ràng chân không dài bao nhiêu nhưng sao lại có thể chạy nhanh vậy chứ? Bách Trầm Tùng theo sau rã họng kêu chậm chút.
Sau đó cậu bị chó nhỏ kéo đi, chạy vòng quanh khu căn hộ cả nửa tiếng đồng hồ.
Lương Phong ở đằng sau giống như cụ ông đi tản bộ, còn cười rất khoái trá.
Thi thoảng Bách Trầm Tùng bị chó nhỏ kéo chạy qua người Lương Phong, cậu còn nghiêng đầu mắng một câu: "Đệch!" Sau đó lại bị kéo chạy tiếp, thật sự kéo Bách Trầm Tùng chạy đến mệt bở hơi tai.
Chó nhỏ thì ngồi đó thè lưỡi, Bách Trầm Tùng đặt mông xuống đường nhe răng thở dốc
Lương Phong chậm rãi đi tới, cười đứng ở bên cạnh: "Vất vả rồi."
Bách Trầm Tùng ngẩng mặt lườm anh: "Mẹ nó anh cố ý."
"Oan uổng mà." Lương Phong đứng bên cạnh lấy dây về: "Em tập luyện ít."
"Anh khốn kiếp." Bách Trầm Tùng tức giận cuối cùng thở dốc đều đều: "Chức bố này, tôi không làm nổi nữa, chạy mấy vòng nữa thì chắc tôi gặp thẳng Diêm Vương rồi."
Cậu liếc con chó nằm trên đất: "Anh đây đỡ rồi, đi, thế nào, hai đứa mình chạy tiếp vài vòng nữa đi."
"Đi thôi."
"Grừ..."
"Chú mày có giỏi thì chạy tiếp đi."
Chó nhỏ kia liều chết nằm ỳ đó không động đậy, vô cùng đáng thương dùng đôi mắt đen nhánh nhìn anh.
Lương Phong ở bên kia nhìn mẹ nó cười đến co rút, hai người - chó này giống như diễn kịch ngắn vậy.
"Tôi đi vào mua ít đồ." Lương Phong chỉ cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Bách Trầm Tùng ngồi đó chọc chó, gật đầu hai cái.
Lúc Lương Phong đi ra cầm mấy chai nước và kem trong tay, đưa tay áp vào cổ Bách Trầm Tùng khiến cậu bị nước lạnh làm cho run rẩy.
Chuyển tay nhận kem, bóc bỏ nhét vào miệng cắn, hai người chậm rãi đi về phía cửa tòa nhà.
"Tháng này sinh nhật em." Lương Phong nói.
"Ừ." Bách Trầm Tùng trả lời: "Chẳng có gì đặc sắc."
"Không làm phiền phức đâu, chỉ cùng ra ngoài ăn bữa cơm, chơi hai ngày." Lương Phong nhìn cậu: "Coi như du lịch nhé?"
Bách Trầm Tùng dừng lại, đang suy nghĩ.
"Coi như tôi muốn đi du lịch, gọi bọn em đi cùng, ăn cùng tôi bữa cơm, có được không?" Lương Phong cũng không biết làm sao.
Bách Trầm Tùng gật đầu, đồng ý.
Gần đến giờ cơm, mặt trời cũng sắp xuống núi, Bách Trầm Tùng vào cửa sau đó thở ra một hơi, giống như vào cửa nhà mình vậy, hận không thể cởi quần áo trực tiếp chui vào phòng tắm.
"Tôi gọi đồ ăn bên ngoài." Lương Phong đứng cạnh bàn ăn rót nước: "Ăn được tôm không?"
Bách Trầm Tùng mệt mỏi nằm sải lai, dựa vào ghế sofa 'ừm' một tiếng thật dài.
Lương Phong nhìn cậu: "Muốn tắm không?"
"Hả?" Bách Trầm Tùng khựng lại một lát, nói thật là rất muốn, ban nãy cậu chạy một lúc lâu, người toàn là mồ hôi, lúc này dính nhớp trên người vô cùng khó chịu.
Lương Phong cười hất cằm về phía phòng tắm ở bên kia: "Đi đi, tôi tìm bộ quần áo cho em."
Bách Trầm Tùng cũng không nhiều lời với anh, đứng dậy trực tiếp đi về phía phòng tắm.
Gạch màu trắng, thủy tinh mờ tạo thành hình bán nguyệt, không có cửa.
Bách Trầm Tùng cởi hết đồ ra, đạp bước từng bước lên, đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm theo tóc chảy xuống cằm, rồi thẳng xuống, có vài giọt tích lại ở giữa đường viền bắp thịt trên bụng, Bách Trầm Tùng nhắm mắt, cả người được hơi nóng bao lấy.
Chỗ cửa vang lên 'cạch' một tiếng.
Cậu mở mắt thì thấy một bóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài.
Lương Phong nói một câu: "Quần áo để ở đây cho em nhé."
"Được, cám ơn." Bách Trầm Tùng tắt nước, đứng đó lau tóc.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu.
"Anh còn chưa đi à?" Bách Trầm Tùng hỏi.
"Ừ." Một lúc sau Lương Phong mới mở cửa: "Cẩn thận đừng để bị ngã."
Cửa 'cạch' một tiếng, đóng lại.
Bách Trầm Tùng lại mở nước lần nữa, tắm xong lau khô người đi ra ngoài thì nhìn thấy bên cạnh bồn rửa có để áo ngắn tay màu đen và quần đùi thể thao, còn có một chiếc quần lót.
Bách Trầm Tùng cầm lên do dự một lúc lâu, giơ tay lên mặc quần áo vào, hương nước hoa quen thuộc trên người Lương Phong cũng theo đó đi vào trong mũi.
Có lẽ là cùng treo trong tủ quần áo nên bị dính.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót, kề chóp mũi ngửi thử, là mùi nước giặt quần áo.
Giặt rồi.
Đầu óc Bách Trầm Tùng bị hơi nóng hâm tới ngẩn ra, nhấc chân mặc vào.
Dọn sạch phòng tắm xong đi ra, đồ ăn gọi bên ngoài cũng đã tới, trong phòng khách có thoang thoảng vị thịt bò kho.
"Ổn không?" Lương Phong cầm bát trong tay, quay đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng 'khụ' một tiếng: "Ổn."
Lương Phong cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: "Ăn cơm thôi."
"Được." Bách Trầm Tùng không biết tại sao, lúc này cậu có cảm giác cuộc sống gia đình, ăn cơm nhà.
Rất lâu rồi cậu không có cảm giác được cái gì là nhà, sau mấy năm sống trong cô nhi viện, cậu đi học trung học, ngủ lại, không có người lớn, cuối tuần nhàm chán ăn một bữa ở quán ăn con ruồi* rồi đến bờ sông hóng gió.
(*) Quán ăn con ruồi: Ý chỉ những quán cơm nhỏ không trang hoàng đẹp đẽ, tinh xảo nhưng hương vị rất ngon, hoặc quán cơm giá rẻ, mặt tiền nhỏ/hẹp.
Lên đại học có bạn, đi thuê nhà, nhưng cũng chỉ có thể coi như là nhà chứ không thể gọi là nhà.
Bình thường cậu ở cùng với đám Nam Tử rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cảm giác bạn bè cùng chơi với nhau, rất ầm ĩ. Cậu vốn chưa từng cùng ăn cơm với người khác ở nhà, cũng không có cơ hội này.
Cảm giác tắm xong mặc quần áo ngủ, phòng khách có người gọi cậu cùng ăn cơm, làm ổ trên ghế sofa xem phim ấy, vừa xa lạ lại quen thuộc.
"Uống rượu không?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng tỉnh táo lại: "Được."
Cậu nghiêng đầu nhìn thử ra bên ngoài, trời đã tối rồi.
Ánh sáng trong phòng khách khá ấm áp, Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế sofa, Lương Phong lấy hai chai rượu mạnh từ trong tủ lạnh ra, gạn ra, đẩy một ly đầy cho cậu.
Bách Trầm Tùng cười: "Tôi mà uống xong ly này là không về được nữa."
"Ai nói để em về chứ." Lương Phong nhìn chằm chằm máy chiếu, chọn một bộ phim điện ảnh.
Vào lúc này, Bách Trầm Tùng mới phát hiện, lịch sử xem phim của người này đều là phim kinh dị, khoảng thời gian rất sát.
"Anh thích phim kinh dị à?" Bách Trầm Tùng nhìn anh.
"Ừ." Lương Phong gắp miếng thịt bò vào miệng: "Hầu như là hôm nào cũng xem, em sợ à?"
Bách Trầm Tùng nhìn anh: "Không có."
"Vậy ăn xong cơm rồi xem." Lương Phong gắp cho cậu miếng xương sườn: "Ăn giữa chừng tự dưng có cương thi nhảy ra chắc khỏi muốn ăn."
Bách Trầm Tùng cười, cầm ly rượu trong tay uống vài hớp, vị cay xè theo cổ họng chảy xuống tới dạ dày, nóng bỏng.
Hai người ăn cơm chậm rãi, nhai từng miếng từng miếng. Ăn no rồi, hai người dựa vào ghế sofa làm ổ. Tiếng cười trên màn hình rất lớn, trong phòng khách mờ tối, mặt hai người có phản chiếu chút ánh sáng nhạt.
Bách Trầm Tùng đặt ly rượu bên khóe miệng, ngồi xếp bằng lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm màn hình, cậu uống nhiều rượu rồi nên nhìn ngời có vẻ ngây ngẩn.
Lương Phong khoanh chân dựa vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm một lúc.
"Sao?" Bách Trầm Tùng quay đầu, nụ cười trên mặt còn chưa tắt, giọng cậu nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, cậu giơ tay sờ điện thoại ở dưới mông: "Đúng rồi, mấy giờ rồi?"
Tay cậu lục lọi trên ghế sofa, lục lọi chưa được mấy lần, Lương Phong đột nhiên nắm cổ tay cậu, hai người gần đến hơi thở hòa hợp, trao đổi vị cồn ấm nóng.
Lương Phong nhìn cậu thấp giọng nói: "Trầm Tùng, đừng về." Bàn tay anh dừng sức đè mu bàn tay đối phương: "Ở lại đây đi."
Bách Trầm Tùng hoảng hốt rất lâu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm màn hình, bờ môi dừng bên mép chiếc ly, giọng trầm trầm lên tiếng đáp lại: "Ừm."
"Nó rất thích em." Lương Phong đi tới tủ lạnh cầm hai lon bia.
Trong tủ lạnh của người này có thể không có thức ăn nhưng không thể không có đồ uống có cồn, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào đều phải chất đầy nhưng lại không nhớ đi mua thức ăn.
Bình thường trong tủ lạnh có mấy cây súp lơ xanh, cà chua, cải xanh, cộng thêm ức gà và trứng gà, không có những thứ khác.
"Buổi tối gọi đồ ăn bên ngoài đi, trong tủ lạnh của tôi không có đồ." Lương Phong cười, mở nắp bia đưa tới cho Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cười: "Bình thường anh không nấu cơm à?"
"Có nấu." Lương Phong khoanh chân ngồi dựa vào bên cạnh mang tới một cơn gió, anh nghiêng đầu nhìn cậu cười: "Đun nước luộc trứng gà."
Bách Trầm Tùng làm ổ trên ghế sofa, ngón tay phủ lên lưng Chiêm Chiếp, thi thoảng cánh tay Lương Phong sượt qua cậu, thân nhiệt của người này vẫn luôn cao, cánh tay nóng rẫy.
"Tùy tiện đi vòng quanh chút đi, đừng câu nệ quá." Lương Phong giơ tay xoa đầu cậu.
"Sao anh thích sờ đầu vậy?" Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong lại cười xoa đầu cậu: "Thân mật hơn chút."
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu, cậu đứng dậy ôm mèo, định đi vòng qua phòng vệ sinh với phòng ngủ một lát.
Phòng vệ sinh sạch sẽ, bồn rửa và bồn tắm đều được lau sạch đến ngay cả chút nước đọng cũng không có, sữa rửa mặt, dao cạo râu được xếp chỉnh tề thành một hàng, Bách Trầm Tùng sờ đầu Chiêm Chiếp, từ bên trong thò đầu ra: "Có phải anh nghiện sạch sẽ không?"
"Hả?" Lương Phong đứng dậy đi về phía cậu: "Không có."
Bách Trầm Tùng vừa nhướng mày, vừa quay đầu nhìn lại.
Quá sạch sẽ.
"Phòng ngủ à?" Bách Trầm Tùng nhìn qua căn phòng bên kia không bật đèn.
Lương Phong gật đầu, vào cửa bật đèn lên, hình như anh không thích mở rèm cửa sổ, bên trong tối thui, vừa bật đèn một cái, căn phòng lập tức sáng trưng.
Chiêm Chiếp giãy vài cái, Bách Trầm Tùng khom người để nó xuống đất, mèo ta lập tức vắt chéo chân ngồi một mình trong góc liếm lông.
Bách Trầm Tùng nhìn bài trí của phòng ngủ lại đúng như trong dự đoán, ga trải giường màu xanh đậm, mặt bàn màu đen, đơn giản, gọn gàng.
Lương Phong dựa bên cửa sổ cúi đầu trả lời tin nhắn, Bách Trầm Tùng tự đi loanh quanh.
Lúc cậu đi tới đầu giường thì dừng bước chân lại.
Ngăn kéo chưa đóng chặt, có lẽ là quên mất.
Bên trong có đặt ba chiếc cốc thủ d*m, trắng đen xen kẽ, nhìn rất ngăn nắp.
"Sao thế?" Lương Phong ngẩng đầu nhìn cậu đứng đó, thuận miệng hỏi một câu, sau đó một giây, anh đột nhiên sững sỡ, có lẽ là nhớ ra bên trong đó là thứ gì.
"Một cái không đủ dùng, dùng tận ba cái?" Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh chằm chằm rồi cười.
Lương Phong đút túi nhìn cậu, cúi đầu cười, trả lời: "Ờ."
Một lát sau, anh lại bổ sung một câu: "Hai cái kia là đồ mới, chưa dùng, em có muốn lấy không?"
Bách Trầm Tùng cười lắc đầu: "Không cần." Cậu từ chối, bảo anh đóng lại.
"Anh treo hai cái máy chiếu?" Vào lúc này Bách Trầm Tùng mới nhìn thấy trên tường phòng ngủ còn có vải máy chiếu?
"Ừ, hai cái, cái ở phòng khách dùng không ổn lắm." Lương Phong trả lời, rồi lại cười không đứng đắn: "Buổi tối dùng cái trong phòng ngủ để xem."
"Là cái tôi nghĩ đó sao?" Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế cười.
Lương Phong ngồi đối diện cậu cười: "Nếu không thì sao."
Bách Trầm Tùng buông tay chống cánh tay lên cạnh mặt bàn, nhìn anh cười: "Phim còn phải để màn hình lớn như vậy mới xem, sao, xem cái gì đều rõ ràng hơn đúng không?"
"Đúng, rõ ràng hơn, nhưng mấy hôm nay không xem." Mắt Lương Phong nhìn cậu, chậm rãi nói: "Trong đầu vẫn nghĩ chuyện khác, còn hữu dụng hơn phim."
Bách Trầm Tùng buông lỏng ngón tay rồi siết chặt lại, cổ họng giống như bị nắm lấy nói không ra lời, nhỏ giọng khàn khàn hỏi: "Nghĩ chuyện gì?"
"Em nói xem nghĩ chuyện gì." Lương Phong giương mắt nhìn cậu chằm chằm.
Không khí khô nóng, yên tĩnh.
Ý trong lời rất rõ ràng, Bách Trầm Tùng có thể đoán được, giống như chuyện hắn nằm trên giường làm trước kia vậy.
Cậu há miệng nhả hơi nhưng mãi không nói ra được.
Méo!!!
Tiếng của Chiêm Chiếp.
Có lẽ là một mèo một chó đánh nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Trầm Tùng đột ngột đứng dậy đi ra bên ngoài, nói ra xem thử hai đứa nó, Lương Phong "ừm" một tiếng, ngồi đó không di chuyển.
Sau khi cậu ra ngoài, quả nhiên, chó nhỏ đã làm đổ lồng mèo của Chiêm Chiếp.
Trong phòng khách, con chó nhỏ đã ăn cơm no, lúc này đang nhảy lên nhảy xuống, Bách Trầm Tùng nghe tiếng động kia cũng hoài nghi liệu bạn chó nhỏ này có bị rối loạn tăng động giảm chú ý hay không.
"Hôm nay anh chưa cho nó đi dạo à?" Bách Trầm Tùng hỏi.
"Vẫn chưa." Lương Phong ra khỏi phòng ngủ, cầm dây dắt chó gọi một tiếng, chó nhỏ lập tức sải bước xông tới, ngoan ngoãn đeo dây dắt chó lên.
Lương Phong nhét dây dắt vào tay Bách Trầm Tùng, cười lên: "Vừa đúng lúc đi ra ngoài đi dạo một vòng."
"Được." Bách Trầm Tùng nắm dây trong tay.
Hai người coi như ban nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.
Không gian bên ngoài căn hộ của Lương Phong rất lớn, đi dạo một vòng ít nhất cũng phải mười phút, dắt chó tản bộ cũng rất thuận tiện.
Con chó nhỏ kia vừa ra khỏi cửa thì lập tức mừng nhảy cẫng lên, sải rộng bước chạy như điên về đằng trước, rõ ràng chân không dài bao nhiêu nhưng sao lại có thể chạy nhanh vậy chứ? Bách Trầm Tùng theo sau rã họng kêu chậm chút.
Sau đó cậu bị chó nhỏ kéo đi, chạy vòng quanh khu căn hộ cả nửa tiếng đồng hồ.
Lương Phong ở đằng sau giống như cụ ông đi tản bộ, còn cười rất khoái trá.
Thi thoảng Bách Trầm Tùng bị chó nhỏ kéo chạy qua người Lương Phong, cậu còn nghiêng đầu mắng một câu: "Đệch!" Sau đó lại bị kéo chạy tiếp, thật sự kéo Bách Trầm Tùng chạy đến mệt bở hơi tai.
Chó nhỏ thì ngồi đó thè lưỡi, Bách Trầm Tùng đặt mông xuống đường nhe răng thở dốc
Lương Phong chậm rãi đi tới, cười đứng ở bên cạnh: "Vất vả rồi."
Bách Trầm Tùng ngẩng mặt lườm anh: "Mẹ nó anh cố ý."
"Oan uổng mà." Lương Phong đứng bên cạnh lấy dây về: "Em tập luyện ít."
"Anh khốn kiếp." Bách Trầm Tùng tức giận cuối cùng thở dốc đều đều: "Chức bố này, tôi không làm nổi nữa, chạy mấy vòng nữa thì chắc tôi gặp thẳng Diêm Vương rồi."
Cậu liếc con chó nằm trên đất: "Anh đây đỡ rồi, đi, thế nào, hai đứa mình chạy tiếp vài vòng nữa đi."
"Đi thôi."
"Grừ..."
"Chú mày có giỏi thì chạy tiếp đi."
Chó nhỏ kia liều chết nằm ỳ đó không động đậy, vô cùng đáng thương dùng đôi mắt đen nhánh nhìn anh.
Lương Phong ở bên kia nhìn mẹ nó cười đến co rút, hai người - chó này giống như diễn kịch ngắn vậy.
"Tôi đi vào mua ít đồ." Lương Phong chỉ cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Bách Trầm Tùng ngồi đó chọc chó, gật đầu hai cái.
Lúc Lương Phong đi ra cầm mấy chai nước và kem trong tay, đưa tay áp vào cổ Bách Trầm Tùng khiến cậu bị nước lạnh làm cho run rẩy.
Chuyển tay nhận kem, bóc bỏ nhét vào miệng cắn, hai người chậm rãi đi về phía cửa tòa nhà.
"Tháng này sinh nhật em." Lương Phong nói.
"Ừ." Bách Trầm Tùng trả lời: "Chẳng có gì đặc sắc."
"Không làm phiền phức đâu, chỉ cùng ra ngoài ăn bữa cơm, chơi hai ngày." Lương Phong nhìn cậu: "Coi như du lịch nhé?"
Bách Trầm Tùng dừng lại, đang suy nghĩ.
"Coi như tôi muốn đi du lịch, gọi bọn em đi cùng, ăn cùng tôi bữa cơm, có được không?" Lương Phong cũng không biết làm sao.
Bách Trầm Tùng gật đầu, đồng ý.
Gần đến giờ cơm, mặt trời cũng sắp xuống núi, Bách Trầm Tùng vào cửa sau đó thở ra một hơi, giống như vào cửa nhà mình vậy, hận không thể cởi quần áo trực tiếp chui vào phòng tắm.
"Tôi gọi đồ ăn bên ngoài." Lương Phong đứng cạnh bàn ăn rót nước: "Ăn được tôm không?"
Bách Trầm Tùng mệt mỏi nằm sải lai, dựa vào ghế sofa 'ừm' một tiếng thật dài.
Lương Phong nhìn cậu: "Muốn tắm không?"
"Hả?" Bách Trầm Tùng khựng lại một lát, nói thật là rất muốn, ban nãy cậu chạy một lúc lâu, người toàn là mồ hôi, lúc này dính nhớp trên người vô cùng khó chịu.
Lương Phong cười hất cằm về phía phòng tắm ở bên kia: "Đi đi, tôi tìm bộ quần áo cho em."
Bách Trầm Tùng cũng không nhiều lời với anh, đứng dậy trực tiếp đi về phía phòng tắm.
Gạch màu trắng, thủy tinh mờ tạo thành hình bán nguyệt, không có cửa.
Bách Trầm Tùng cởi hết đồ ra, đạp bước từng bước lên, đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm theo tóc chảy xuống cằm, rồi thẳng xuống, có vài giọt tích lại ở giữa đường viền bắp thịt trên bụng, Bách Trầm Tùng nhắm mắt, cả người được hơi nóng bao lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ cửa vang lên 'cạch' một tiếng.
Cậu mở mắt thì thấy một bóng đen cao lớn đứng ở bên ngoài.
Lương Phong nói một câu: "Quần áo để ở đây cho em nhé."
"Được, cám ơn." Bách Trầm Tùng tắt nước, đứng đó lau tóc.
Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu.
"Anh còn chưa đi à?" Bách Trầm Tùng hỏi.
"Ừ." Một lúc sau Lương Phong mới mở cửa: "Cẩn thận đừng để bị ngã."
Cửa 'cạch' một tiếng, đóng lại.
Bách Trầm Tùng lại mở nước lần nữa, tắm xong lau khô người đi ra ngoài thì nhìn thấy bên cạnh bồn rửa có để áo ngắn tay màu đen và quần đùi thể thao, còn có một chiếc quần lót.
Bách Trầm Tùng cầm lên do dự một lúc lâu, giơ tay lên mặc quần áo vào, hương nước hoa quen thuộc trên người Lương Phong cũng theo đó đi vào trong mũi.
Có lẽ là cùng treo trong tủ quần áo nên bị dính.
Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót, kề chóp mũi ngửi thử, là mùi nước giặt quần áo.
Giặt rồi.
Đầu óc Bách Trầm Tùng bị hơi nóng hâm tới ngẩn ra, nhấc chân mặc vào.
Dọn sạch phòng tắm xong đi ra, đồ ăn gọi bên ngoài cũng đã tới, trong phòng khách có thoang thoảng vị thịt bò kho.
"Ổn không?" Lương Phong cầm bát trong tay, quay đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng 'khụ' một tiếng: "Ổn."
Lương Phong cúi đầu, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười: "Ăn cơm thôi."
"Được." Bách Trầm Tùng không biết tại sao, lúc này cậu có cảm giác cuộc sống gia đình, ăn cơm nhà.
Rất lâu rồi cậu không có cảm giác được cái gì là nhà, sau mấy năm sống trong cô nhi viện, cậu đi học trung học, ngủ lại, không có người lớn, cuối tuần nhàm chán ăn một bữa ở quán ăn con ruồi* rồi đến bờ sông hóng gió.
(*) Quán ăn con ruồi: Ý chỉ những quán cơm nhỏ không trang hoàng đẹp đẽ, tinh xảo nhưng hương vị rất ngon, hoặc quán cơm giá rẻ, mặt tiền nhỏ/hẹp.
Lên đại học có bạn, đi thuê nhà, nhưng cũng chỉ có thể coi như là nhà chứ không thể gọi là nhà.
Bình thường cậu ở cùng với đám Nam Tử rất vui vẻ, nhưng cũng chỉ là cảm giác bạn bè cùng chơi với nhau, rất ầm ĩ. Cậu vốn chưa từng cùng ăn cơm với người khác ở nhà, cũng không có cơ hội này.
Cảm giác tắm xong mặc quần áo ngủ, phòng khách có người gọi cậu cùng ăn cơm, làm ổ trên ghế sofa xem phim ấy, vừa xa lạ lại quen thuộc.
"Uống rượu không?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng tỉnh táo lại: "Được."
Cậu nghiêng đầu nhìn thử ra bên ngoài, trời đã tối rồi.
Ánh sáng trong phòng khách khá ấm áp, Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế sofa, Lương Phong lấy hai chai rượu mạnh từ trong tủ lạnh ra, gạn ra, đẩy một ly đầy cho cậu.
Bách Trầm Tùng cười: "Tôi mà uống xong ly này là không về được nữa."
"Ai nói để em về chứ." Lương Phong nhìn chằm chằm máy chiếu, chọn một bộ phim điện ảnh.
Vào lúc này, Bách Trầm Tùng mới phát hiện, lịch sử xem phim của người này đều là phim kinh dị, khoảng thời gian rất sát.
"Anh thích phim kinh dị à?" Bách Trầm Tùng nhìn anh.
"Ừ." Lương Phong gắp miếng thịt bò vào miệng: "Hầu như là hôm nào cũng xem, em sợ à?"
Bách Trầm Tùng nhìn anh: "Không có."
"Vậy ăn xong cơm rồi xem." Lương Phong gắp cho cậu miếng xương sườn: "Ăn giữa chừng tự dưng có cương thi nhảy ra chắc khỏi muốn ăn."
Bách Trầm Tùng cười, cầm ly rượu trong tay uống vài hớp, vị cay xè theo cổ họng chảy xuống tới dạ dày, nóng bỏng.
Hai người ăn cơm chậm rãi, nhai từng miếng từng miếng. Ăn no rồi, hai người dựa vào ghế sofa làm ổ. Tiếng cười trên màn hình rất lớn, trong phòng khách mờ tối, mặt hai người có phản chiếu chút ánh sáng nhạt.
Bách Trầm Tùng đặt ly rượu bên khóe miệng, ngồi xếp bằng lười biếng tựa lưng vào ghế sofa, nhìn chằm chằm màn hình, cậu uống nhiều rượu rồi nên nhìn ngời có vẻ ngây ngẩn.
Lương Phong khoanh chân dựa vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm một lúc.
"Sao?" Bách Trầm Tùng quay đầu, nụ cười trên mặt còn chưa tắt, giọng cậu nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, cậu giơ tay sờ điện thoại ở dưới mông: "Đúng rồi, mấy giờ rồi?"
Tay cậu lục lọi trên ghế sofa, lục lọi chưa được mấy lần, Lương Phong đột nhiên nắm cổ tay cậu, hai người gần đến hơi thở hòa hợp, trao đổi vị cồn ấm nóng.
Lương Phong nhìn cậu thấp giọng nói: "Trầm Tùng, đừng về." Bàn tay anh dừng sức đè mu bàn tay đối phương: "Ở lại đây đi."
Bách Trầm Tùng hoảng hốt rất lâu, nghiêng đầu nhìn chằm chằm màn hình, bờ môi dừng bên mép chiếc ly, giọng trầm trầm lên tiếng đáp lại: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro