Chương 35
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
“Không nghe rõ à?” Lương Phong nhìn dáng vẻ người đối diện ngây ra bất động thì cười lên: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cám... ơn.” Bách Trầm Tùng thoáng luống cuống, bò dậy dựa vào đầu giường tỉnh táo lại mất một lúc.
Trong hộp là một chiếc vòng tay viền rộng bằng bạc.
Cổ tay Bách Trầm Tùng được người ta nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay Lương Phong vuốt ve mạch máu nổi lên nơi cổ tay cậu vài cái, chậm rãi đeo chiếc vòng tay lạnh như băng vào cổ tay cậu.
“Không biết em thích gì.” Lương Phong cài chắc sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Cái này có được không?”
Bách Trầm Tùng cười gật đầu: “Được... cám ơn.” Cậu tạm ngừng rồi nói: “Cám ơn anh còn nhớ sinh nhật tôi, chính tôi đã quên béng mất.”
Lương Phong vỗ lên cánh tay cậu: “Sau này đều sẽ nhớ.” Anh vén chăn lên đi vào nằm tiếp: “Ngày mai ăn bánh gato, không còn sớm nữa, ngủ trước đã.”
Bách Trầm Tùng đưa tay tắt đèn, khôi phục tư thế trước đó.
Tay trong chăn nhẹ nhàng phủ lên chiếc vòng tay, khẽ xoay vài cái.
Cậu chậm chạp trở mình, mặt hướng về phía Lương Phong, anh đã nằm thẳng, trong bóng tối có thể thấy được loáng thoáng đường cong gò má.
“Anh.” Bách Trầm Tùng đột nhiên mở miệng.
Lương Phong hơi xoay đầu, ghé sang nhìn cậu, thấp giọng: “Ơi?”
“Con người em...” Bách Trầm Tùng thở dài: “Nếu anh muốn làm người yêu em, chắc là sẽ bị em làm cho tức chết.”
Lương Phong cười phì: “Nói xem?”
Bách Trầm Tùng kìm nén một lúc lâu mới xoay người: “Em không phải người lãng mạn, tính cách cũng không tốt là bao, còn rất cộc cằn, cũng không thích nói chuyện phiếm.”
“Anh thấy tốt vô cùng.” Lương Phong xoay người nhìn gáy cậu cười.
“Cho nên em nói anh có bệnh đó.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong nhổm dậy, thò đầu về phía mặt Bách Trầm Tùng, cúi đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng đẩy cùi chỏ về sau thì đụng phải ngực anh, nghiêng đầu cười lên: “Anh làm gì đấy?”
Lương Phong không động đậy, cúi đầu nhìn cậu chằm chằm: “Thử chút nhé.”
“Nếu không được thì sao?” Bách Trầm Tùng nhìn anh.
Lương Phong cười: “Không được thì không được, làm bạn bè thôi, anh còn có thể đánh em sao?”
Trong chăn toàn là hơi nóng, vừa vén lên một thoáng đã có có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Lương Phong hất cằm với cậu, ép người xuống, giống như đang dỗ dành: “Có được hay không?”
Bách Trầm Tùng khựng lại một lúc lâu, tay cậu lại nhấc lên, đẩy anh sang một bên khác: “Ngủ trước đã, mệt rồi.”
Lương Phong ngoan ngoãn xoay người, về nằm lại. Ngoài miệng Bách Trầm Tùng nói mệt, kết quả làm thế nào cũng không khép mắt được, cho đến tận nửa đêm, cậu xoay người thì phát hiện Lương Phong đã ngủ từ bao giờ, hơi thở vững vàng nặng nề.
Cậu nhìn anh chằm chằm rất lâu, ngón tay nâng lên khẽ chạm vào lông mi Lương Phong, khóe miệng cong lên.
Mấy năm cậu đã quen ngủ một mình, đột nhiên có người bên cạnh nên có chút chưa quen nhưng lại có cảm giác an toàn khó nói rõ được.
Nửa giờ sau cậu mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng sớm cậu bị điện thoại của Nam Tử đánh thức, Bách Trầm Tùng nằm sấp ngủ, cánh tay muốn nâng lên nhưng lại không nâng nổi. Cậu cố gắng mở mắt ra thì phát hiện cái tên Lương Phong kia ôm cánh tay cậu như gối ôm.
Bách Trầm Tùng dùng sức nắm tay rút ra đã mẹ nó tê rần rồi.
“Dậy đi.” Cậu dùng mũi chân đạp nhẹ vào bắp chân Lương Phong.
Anh “hửm” một tiếng, duỗi người, khoác cánh tay lên gối Bách Trầm Tùng, mở mắt nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng ngồi dậy gọi điện thoại cho Nam Tử, điện thoại tút tút vài tiếng, cậu còn đang rầu rĩ sao cái thằng nhóc này không nghe điện thoại thì trong hành lang đột nhiên truyền tới tiếng điện thoại của Nam Tử, Bách Trầm Tùng ngẩng đầu.
- -- Ding dong ---
“Anh có thể mặc quần áo vào không?” Bách Trầm Tùng tự dưng quay đầu nói với Lương Phong, đột nhiên cậu có một loại ảo giác bị người ta bắt gian.
Lương Phong vừa cười vừa ngồi dậy, giơ tay mặc chiếc áo phông vào, đứng dậy mặc quần thể thao ngắn của Bách Trầm Tùng lên.
Bách Trầm Tùng hốt hoảng đi về phía cửa, dùng chân gạt hoa hồng sang hai bên.
Lương Phong vào phòng tắm, ló đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng đưa tay nhét đầu anh vào, dùng một tay khác mở cửa.
“Sao cậu tới sớm vậy?” Bách Trầm Tùng chặn cửa.
Nam Tử thần kinh thô, đẩy cậu ra trực tiếp đi vào trong, tay xách túi xách màu hồng của bạn gái cậu ta: “Đi muộn lại sợ tắc đường ấy, một mình cậu ở phòng này lớn quá nhỉ.” Nam Tử nhìn một vòng xung quanh, nhìn trái tim trên tường, quay đầu nói: “Cậu cướp phòng cưới nhà người ta à?”
Bách Trầm Tùng dựa vào hộc tủ bên cạnh cúi đầu đỡ trán không nói lời nào.
Bạn gái của Nam Tử, Tiểu Lê cũng tới, cô gái nhỏ đứng trước cửa nhìn, không lên tiếng, không lộn xộn.
“Lương Phong đâu?” Nam Tử ngồi mép giường nhai kẹo cao su.
Lương Phong đột nhiên từ phòng tắm xông ra: “Tìm anh à?”
“Khụ...” Nam Tử bị sặc nước miếng.
Lương Phong đang cạo râu, trên mặt rồi khóe miệng toàn là bọt trắng, Bách Trầm Tùng đi tới đẩy anh vào trong, quay đầu nói với Tiểu Lê: “Xin lỗi em, chờ một chút.”
Lương Phong bị đẩy vào, mặt nở nụ cười, xoay người hỏi: “Em không nói cho cậu ấy à?”
“Nói cho cậu ấy cái này làm gì, quỷ mới biết anh đặt kiểu phòng này.” Bách Trầm Tùng cúi đầu nhìn: “Anh lại mặc quần của em.”
“Hôm qua em mặc quần lót của anh, anh đâu nói gì.” Lương Phong đang nhìn thẳng vào gương gạt bọt, quay đầu kéo đầu Bách Trầm Tùng: “Cạo nhé?”
Anh quẹt đám bọt dính trong tay mình lên thẳng mặt Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cạn lời, ngửa đầu về sau: “Em còn chưa rửa mặt...”
Lương Phong cười thả lỏng tay, cúi đầu tạt nước lên mặt. Bách Trầm Tùng vào trên buồng tắm đứng tắm, nhìn qua kính bên ngoài không thấy rõ, chỉ có thể thấy chiếc bóng mờ mờ.
“Anh mang dư quần áo không? Đồ hôm qua ướt chưa khô.” Bách Trầm Tùng hỏi với ra.
Lương Phong ngậm bàn chải đánh răng dựa vào bên cạnh bồn rửa nhìn cậu: “Có.”
“Cám ơn.” Bách Trầm Tùng trả lời.
“Em có thể đừng khách sáo như vậy được không?” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng tắt nước, không trả lời: “Đi ra xem hai bọn họ thử xem, đừng có thờ ơ đó.”
Lương Phong đánh răng xong rồi ra ngoài, Nam Tử và Tiểu Lê đang đùa giỡn vui vẻ, đứng ở mép giường xem tranh, đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nên nhìn chỗ nào cũng thấy thú vị, cười giống như hoa vậy.
“Hai người ngủ chung à?” Nam Tử ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.” Lương Phong cầm hai chai nước đưa tới: “Không làm gì khác.”
Tiểu Lê ngồi đó cười trộm, nhận nước nói lời cảm ơn.
Lương Phong ngồi xuống bên cạnh vali tìm quần áo, tìm áo hoodie và quần jean, đẩy cửa phòng tắm ra đi vào.
Bách Trầm Tùng đang quấn khăn tắm đánh răng, quay đầu cưới với anh: “Làm phiền anh rồi.”
“Nói thừa.” Lương Phong vắt quần áo lên cổ cậu, mở cửa rồi lại đi ra ngoài.
Quần áo có dính hương nước hoa trên người Lương Phong, hương gỗ trầm ổn sâu lắng, Bách Trầm Tùng mặc quần áo xong, cúi đầu ngửi cổ áo một cái, mùi hương vừa quen thuộc lại xa lạ vây lấy cậu, cậu lại có chút ham mê mùi hương này.
Cứ thế đứng trước gương mười phút cho đến khi cửa phòng tắm bị gõ, Nam Tử gọi từ bên ngoài, nói muốn đi vệ sinh, nhịn từ trên đường đi rồi.
Bách Trầm Tùng mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Trải giường xong, Lương Phong ra ban công gọi điện thoại, Tiểu Lê cúi đầu chụp ảnh tự sướng với giường vừa trải lại xong.
“Anh Trầm Tùng, hoa này vừa cắm hôm qua ạ?” Tiểu Lê cười với cậu.
“Ừ.” Bách Trầm Tùng ngồi mép giường: “Có phải để hơi nhiều nước không?”
“Hơi nhiều chút ạ.” Tiểu Lê đứng bên cạnh đổ ít nước đi.
Lương Phong nói chuyện điện thoại xong thì mở cửa đi vào: “Nói chuyện gì thế?”
“Thiếu chút nước làm hoa anh tặng úng c.hết rồi.” Bách Trầm Tùng nhìn anh: “Gần đây có bận không?”
“Không bận.” Lương Phong ngồi xuống sát bên cậu, cánh tay chống sau lưng cậu kề rất sát, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú một lúc, ánh mắt lộ ra chút mập mờ rõ ràng.
Tiểu Lê ngẩng đầu lên nhìn thấy thì yên lặng cúi đầu giả bộ như không thấy gì.
“Chắc hai người chưa ăn sáng nhỉ, đi ăn cơm trưa luôn nhé?” Nam Tử từ phòng tắm đi ra, không hề cảm thấy bầu không khí có chút gì đó khác thường, đi qua ôm Tiểu Lê.
“Được.” Bách Trầm Tùng gật đầu.
“Giờ em có mệt không?” Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, hỏi.
“Không phải cậu ấy vừa thức dậy sao, tại sao lại...” Nam Tử vừa nói được nửa thì bị Tiểu Lê véo một cái.
“Bọn em xuống lầu trước chờ hai anh, em thấy cá dưới lầu rất đẹp.” Tiểu Lê cười kéo Nam Tử đi.
Nam Tử lẩm bẩm: “Không phải em vừa ngắm xong rồi sao, sao lại ngắm cá nữa?”
Căn phòng thoáng yên tĩnh đi.
Bách Trầm Tùng cười: “Em không mệt, đói thôi.” Cậu đứng dậy, kéo cánh tay Lương Phong: “Anh có thể đừng gấp gáp vậy được không?”
“Vậy em có thể có chút lương tâm được không, tội nghiệp, thương thương anh chút có được hay không?” Lương Phong cũng cười.
Bám người, còn nói với anh đừng gấp gáp.
“Sao, em định chơi lớn đấy à?” Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu, mở cửa.
Bách Trầm Tùng đúi tút đứng bên cạnh: “Không biết có được tính là lớn hay không.”
“Có thể bật mí trước chút không?” Lương Phong cười.
Hai người đi về cửa thang máy, cửa 'ding dong' rồi mở ra.
Bách Trầm Tùng vào trong sau đó nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay anh uống ít thôi.”
Lại hỏi một đằng nói một nẻo, Lương Phong không đoán được, nếu cậu đã nói uống ít thôi, vậy thì uống ít là được rồi.
Nam Tử và Tiểu Lê đứng trước cửa đại sảnh lầu một ngắm cá, nhìn thấy người đi xuống thì lập tức vẫy vẫy tay.
“Đặt xong cơm rồi, nông trại nghỉ dưỡng, không xa, đi cách đây nửa giờ đường.” Nam Tử cười: “Hôm qua anh Phong còn nhắn tin cho tớ hỏi ăn gì.”
Bách Trầm Tùng giật mình: “Lúc nào?”
“Chiều hôm qua thì phải.” Nam Tử cười: “Cậu đi trước, tớ đi theo sau.”
Lương Phong lái xe ở đằng trước dẫn đường, Nam Tử đi sau.
Bách Trầm Tùng không ngờ hai người này có thể quen, Lương Phong đối xử với cậu rất tốt, đối với người xung quanh cậu cũng rất tốt.
Cậu rất vui.
Khu nông trại nghỉ dưỡng rất lớn, khoảng ba lầu, thêm sân, phong cảnh xung quanh cũng đẹp, phòng lớn như vậy mà đã bị bốn người bao trọn rồi.
Còn về giường ngủ, Tiểu Lê và Nam Tử nhất quyết phải ngủ một giường.
Còn lại ít nhất ba bốn gian.
Nếu Bách Trầm Tùng và Lương Phong ở chung với nhau nữa thì lại không thích hợp.
Đậu xe xong, mấy người lên lầu đi dạo.
Bách Trầm Tùng và Lương Phong ở riêng, hai người ở cạnh nhau, cách nhau một bức tường.
“Buổi tối sợ không ngủ được thì đến tìm anh.” Lương Phong dựa vào cửa, cười: “Để chỗ cho em.”
Bách Trầm Tùng cười rồi đóng cửa cẩn thận: “Không được, em sợ lát nữa anh uống nhiều, ngủ rồi ói lên người em.”
Đồ ăn đã được làm xong từ sớm.
Bốn người không ngồi được chiếc bàn tròn quá lớn đành chuyển chiếc bàn gỗ trên sân, không bỏ hết đồ ăn xuống được nên chuyển thành ghép hai bàn.
Nam Tử bê mấy hộp rượu lớn, bày trên bàn hai bình rượu trắng và mấy lon bia.
Bốn người không ăn được bao nhiêu đồ ăn, ăn chầm chậm giống như con gà mổ thóc, mà rượu lại uống không ít.
Nam Tử nói nhiều, nhất là sau khi uống, miệng giống như súng máy vậy.
Mấy người bọn họ cứ thế ngồi trong sân uống đến tối, mặt trời cũng xuống núi rồi.
Sau đó Nam Tử không nói nổi nữa, gục xuống bàn, miệng trề ra giống như thổi bong bóng lẩm bẩm, không biết đang làm gì.
Bách Trầm Tùng cũng uống không ít, hai phần ba rượu trắng đã vào bụng cậu.
Người này uống nhiều thì bắt đầu lười biếng không nói lời nào, giống như con lười vậy.
Đầu ngón tay cậu chậm chạp nghiền một hạt đậu phộng nhỏ, nghiền rớt vỏ rồi quay đầu đút vào miệng Lương Phong.
Mà Lương Phong cũng uống nhiều nhưng toàn là bia, không say bằng Bách Trầm Tùng, đầu óc vẫn khá tỉnh táo.
Anh cong môi cười, môi hé ngậm đầu ngón tay Bách Trầm Tùng, ánh mắt tối đi, nhìn cậu chằm chằm.
Bách Trầm Tùng không động đậy đầu ngón tay, nhìn môi anh chăm chú, nhẹ nhàng rút ra, bàn tay phủ lên nửa mặt Lương Phong: “Anh còn nợ em một dấu răng.”
Lương Phong cười: “Sao còn nhớ chuyện này vậy, anh tưởng là em quên rồi.” Anh đẩy cổ áo, lộ ra dấu răng: “Vẫn chưa tan.”
Anh xích gần lại: “Cắn chỗ nào?”
Trong không khí có mùi rượu lẫn với hơi gió lạnh, rất lạnh, hai người thở ra lại là hơi nóng, hơi thở nồng vị lúa mạch làm đầu bị xông tới choáng váng.
Nam Tử tỉnh, ầm ĩ muốn ra ngoài bắt đom đóm với Tiểu Lê. Tiểu Lê nói đầu óc cậu ấy bị úng nước rồi.
Ngón tay Bách Trầm Tùng nóng rẫy giật giật, ngón cái cà lên khóe miệng Lương Phong.
Lương Phong giơ tay lên đặt lên eo Bách Trầm Tùng, dùng sức siết chặt, xương trong eo rắn chắc.
“Cắn ở đây à?” Lương Phong cười.
Mắt Bách Trầm Tùng nhìn hơi lơ đãng, mãi không nói lời nào.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu đột nhiên gục đầu, cạ lên yết hầu Lương Phong.
Nơi ấy quá yếu ớt, Lương Phong sửng sốt, yết hầu lăn lên trượt xuống, tay bên dưới nắm chặt eo cậu, bàn tay còn lại đỡ gáy cậu: “Đổi chỗ.”
Bách Trầm Tùng nào có nghe lời anh, thoắt cái há miệng, hơi nóng phả ra, dù Lương Phong nhắm hai mắt sắp sửa mắng người nhưng lại không nhận được cơn đau đớn thấu xương.
Nơi yết hầu đột nhiên ẩm ướt, trơn trơn, bị nhiệt độ nóng bỏng đột nhiên kề lên.
Bách Trầm Tùng dùng môi hôn lên đó rồi ngậm lấy, liếm vài cái.
Lương Phong giật mình, bàn tay phủ lên gáy Bách Trầm Tùng dùng sức, ngón tay luồn vào giữa những sợi tóc của cậu, siết lấy theo bản năng.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên, ý thức mơ màng, cực kỳ biếng nhác nhìn anh cười: “Như vậy thoải mái không?”
“Cám... ơn.” Bách Trầm Tùng thoáng luống cuống, bò dậy dựa vào đầu giường tỉnh táo lại mất một lúc.
Trong hộp là một chiếc vòng tay viền rộng bằng bạc.
Cổ tay Bách Trầm Tùng được người ta nhẹ nhàng nắm lấy, ngón tay Lương Phong vuốt ve mạch máu nổi lên nơi cổ tay cậu vài cái, chậm rãi đeo chiếc vòng tay lạnh như băng vào cổ tay cậu.
“Không biết em thích gì.” Lương Phong cài chắc sau đó ngẩng đầu nhìn cậu: “Cái này có được không?”
Bách Trầm Tùng cười gật đầu: “Được... cám ơn.” Cậu tạm ngừng rồi nói: “Cám ơn anh còn nhớ sinh nhật tôi, chính tôi đã quên béng mất.”
Lương Phong vỗ lên cánh tay cậu: “Sau này đều sẽ nhớ.” Anh vén chăn lên đi vào nằm tiếp: “Ngày mai ăn bánh gato, không còn sớm nữa, ngủ trước đã.”
Bách Trầm Tùng đưa tay tắt đèn, khôi phục tư thế trước đó.
Tay trong chăn nhẹ nhàng phủ lên chiếc vòng tay, khẽ xoay vài cái.
Cậu chậm chạp trở mình, mặt hướng về phía Lương Phong, anh đã nằm thẳng, trong bóng tối có thể thấy được loáng thoáng đường cong gò má.
“Anh.” Bách Trầm Tùng đột nhiên mở miệng.
Lương Phong hơi xoay đầu, ghé sang nhìn cậu, thấp giọng: “Ơi?”
“Con người em...” Bách Trầm Tùng thở dài: “Nếu anh muốn làm người yêu em, chắc là sẽ bị em làm cho tức chết.”
Lương Phong cười phì: “Nói xem?”
Bách Trầm Tùng kìm nén một lúc lâu mới xoay người: “Em không phải người lãng mạn, tính cách cũng không tốt là bao, còn rất cộc cằn, cũng không thích nói chuyện phiếm.”
“Anh thấy tốt vô cùng.” Lương Phong xoay người nhìn gáy cậu cười.
“Cho nên em nói anh có bệnh đó.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong nhổm dậy, thò đầu về phía mặt Bách Trầm Tùng, cúi đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng đẩy cùi chỏ về sau thì đụng phải ngực anh, nghiêng đầu cười lên: “Anh làm gì đấy?”
Lương Phong không động đậy, cúi đầu nhìn cậu chằm chằm: “Thử chút nhé.”
“Nếu không được thì sao?” Bách Trầm Tùng nhìn anh.
Lương Phong cười: “Không được thì không được, làm bạn bè thôi, anh còn có thể đánh em sao?”
Trong chăn toàn là hơi nóng, vừa vén lên một thoáng đã có có cảm giác ấm áp dễ chịu.
Lương Phong hất cằm với cậu, ép người xuống, giống như đang dỗ dành: “Có được hay không?”
Bách Trầm Tùng khựng lại một lúc lâu, tay cậu lại nhấc lên, đẩy anh sang một bên khác: “Ngủ trước đã, mệt rồi.”
Lương Phong ngoan ngoãn xoay người, về nằm lại. Ngoài miệng Bách Trầm Tùng nói mệt, kết quả làm thế nào cũng không khép mắt được, cho đến tận nửa đêm, cậu xoay người thì phát hiện Lương Phong đã ngủ từ bao giờ, hơi thở vững vàng nặng nề.
Cậu nhìn anh chằm chằm rất lâu, ngón tay nâng lên khẽ chạm vào lông mi Lương Phong, khóe miệng cong lên.
Mấy năm cậu đã quen ngủ một mình, đột nhiên có người bên cạnh nên có chút chưa quen nhưng lại có cảm giác an toàn khó nói rõ được.
Nửa giờ sau cậu mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sáng sớm cậu bị điện thoại của Nam Tử đánh thức, Bách Trầm Tùng nằm sấp ngủ, cánh tay muốn nâng lên nhưng lại không nâng nổi. Cậu cố gắng mở mắt ra thì phát hiện cái tên Lương Phong kia ôm cánh tay cậu như gối ôm.
Bách Trầm Tùng dùng sức nắm tay rút ra đã mẹ nó tê rần rồi.
“Dậy đi.” Cậu dùng mũi chân đạp nhẹ vào bắp chân Lương Phong.
Anh “hửm” một tiếng, duỗi người, khoác cánh tay lên gối Bách Trầm Tùng, mở mắt nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng ngồi dậy gọi điện thoại cho Nam Tử, điện thoại tút tút vài tiếng, cậu còn đang rầu rĩ sao cái thằng nhóc này không nghe điện thoại thì trong hành lang đột nhiên truyền tới tiếng điện thoại của Nam Tử, Bách Trầm Tùng ngẩng đầu.
- -- Ding dong ---
“Anh có thể mặc quần áo vào không?” Bách Trầm Tùng tự dưng quay đầu nói với Lương Phong, đột nhiên cậu có một loại ảo giác bị người ta bắt gian.
Lương Phong vừa cười vừa ngồi dậy, giơ tay mặc chiếc áo phông vào, đứng dậy mặc quần thể thao ngắn của Bách Trầm Tùng lên.
Bách Trầm Tùng hốt hoảng đi về phía cửa, dùng chân gạt hoa hồng sang hai bên.
Lương Phong vào phòng tắm, ló đầu nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng đưa tay nhét đầu anh vào, dùng một tay khác mở cửa.
“Sao cậu tới sớm vậy?” Bách Trầm Tùng chặn cửa.
Nam Tử thần kinh thô, đẩy cậu ra trực tiếp đi vào trong, tay xách túi xách màu hồng của bạn gái cậu ta: “Đi muộn lại sợ tắc đường ấy, một mình cậu ở phòng này lớn quá nhỉ.” Nam Tử nhìn một vòng xung quanh, nhìn trái tim trên tường, quay đầu nói: “Cậu cướp phòng cưới nhà người ta à?”
Bách Trầm Tùng dựa vào hộc tủ bên cạnh cúi đầu đỡ trán không nói lời nào.
Bạn gái của Nam Tử, Tiểu Lê cũng tới, cô gái nhỏ đứng trước cửa nhìn, không lên tiếng, không lộn xộn.
“Lương Phong đâu?” Nam Tử ngồi mép giường nhai kẹo cao su.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Phong đột nhiên từ phòng tắm xông ra: “Tìm anh à?”
“Khụ...” Nam Tử bị sặc nước miếng.
Lương Phong đang cạo râu, trên mặt rồi khóe miệng toàn là bọt trắng, Bách Trầm Tùng đi tới đẩy anh vào trong, quay đầu nói với Tiểu Lê: “Xin lỗi em, chờ một chút.”
Lương Phong bị đẩy vào, mặt nở nụ cười, xoay người hỏi: “Em không nói cho cậu ấy à?”
“Nói cho cậu ấy cái này làm gì, quỷ mới biết anh đặt kiểu phòng này.” Bách Trầm Tùng cúi đầu nhìn: “Anh lại mặc quần của em.”
“Hôm qua em mặc quần lót của anh, anh đâu nói gì.” Lương Phong đang nhìn thẳng vào gương gạt bọt, quay đầu kéo đầu Bách Trầm Tùng: “Cạo nhé?”
Anh quẹt đám bọt dính trong tay mình lên thẳng mặt Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng cạn lời, ngửa đầu về sau: “Em còn chưa rửa mặt...”
Lương Phong cười thả lỏng tay, cúi đầu tạt nước lên mặt. Bách Trầm Tùng vào trên buồng tắm đứng tắm, nhìn qua kính bên ngoài không thấy rõ, chỉ có thể thấy chiếc bóng mờ mờ.
“Anh mang dư quần áo không? Đồ hôm qua ướt chưa khô.” Bách Trầm Tùng hỏi với ra.
Lương Phong ngậm bàn chải đánh răng dựa vào bên cạnh bồn rửa nhìn cậu: “Có.”
“Cám ơn.” Bách Trầm Tùng trả lời.
“Em có thể đừng khách sáo như vậy được không?” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng tắt nước, không trả lời: “Đi ra xem hai bọn họ thử xem, đừng có thờ ơ đó.”
Lương Phong đánh răng xong rồi ra ngoài, Nam Tử và Tiểu Lê đang đùa giỡn vui vẻ, đứng ở mép giường xem tranh, đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nên nhìn chỗ nào cũng thấy thú vị, cười giống như hoa vậy.
“Hai người ngủ chung à?” Nam Tử ngẩng đầu hỏi.
“Ừ.” Lương Phong cầm hai chai nước đưa tới: “Không làm gì khác.”
Tiểu Lê ngồi đó cười trộm, nhận nước nói lời cảm ơn.
Lương Phong ngồi xuống bên cạnh vali tìm quần áo, tìm áo hoodie và quần jean, đẩy cửa phòng tắm ra đi vào.
Bách Trầm Tùng đang quấn khăn tắm đánh răng, quay đầu cưới với anh: “Làm phiền anh rồi.”
“Nói thừa.” Lương Phong vắt quần áo lên cổ cậu, mở cửa rồi lại đi ra ngoài.
Quần áo có dính hương nước hoa trên người Lương Phong, hương gỗ trầm ổn sâu lắng, Bách Trầm Tùng mặc quần áo xong, cúi đầu ngửi cổ áo một cái, mùi hương vừa quen thuộc lại xa lạ vây lấy cậu, cậu lại có chút ham mê mùi hương này.
Cứ thế đứng trước gương mười phút cho đến khi cửa phòng tắm bị gõ, Nam Tử gọi từ bên ngoài, nói muốn đi vệ sinh, nhịn từ trên đường đi rồi.
Bách Trầm Tùng mở cửa nhanh chóng đi ra ngoài.
Trải giường xong, Lương Phong ra ban công gọi điện thoại, Tiểu Lê cúi đầu chụp ảnh tự sướng với giường vừa trải lại xong.
“Anh Trầm Tùng, hoa này vừa cắm hôm qua ạ?” Tiểu Lê cười với cậu.
“Ừ.” Bách Trầm Tùng ngồi mép giường: “Có phải để hơi nhiều nước không?”
“Hơi nhiều chút ạ.” Tiểu Lê đứng bên cạnh đổ ít nước đi.
Lương Phong nói chuyện điện thoại xong thì mở cửa đi vào: “Nói chuyện gì thế?”
“Thiếu chút nước làm hoa anh tặng úng c.hết rồi.” Bách Trầm Tùng nhìn anh: “Gần đây có bận không?”
“Không bận.” Lương Phong ngồi xuống sát bên cậu, cánh tay chống sau lưng cậu kề rất sát, nghiêng đầu nhìn cậu chăm chú một lúc, ánh mắt lộ ra chút mập mờ rõ ràng.
Tiểu Lê ngẩng đầu lên nhìn thấy thì yên lặng cúi đầu giả bộ như không thấy gì.
“Chắc hai người chưa ăn sáng nhỉ, đi ăn cơm trưa luôn nhé?” Nam Tử từ phòng tắm đi ra, không hề cảm thấy bầu không khí có chút gì đó khác thường, đi qua ôm Tiểu Lê.
“Được.” Bách Trầm Tùng gật đầu.
“Giờ em có mệt không?” Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, hỏi.
“Không phải cậu ấy vừa thức dậy sao, tại sao lại...” Nam Tử vừa nói được nửa thì bị Tiểu Lê véo một cái.
“Bọn em xuống lầu trước chờ hai anh, em thấy cá dưới lầu rất đẹp.” Tiểu Lê cười kéo Nam Tử đi.
Nam Tử lẩm bẩm: “Không phải em vừa ngắm xong rồi sao, sao lại ngắm cá nữa?”
Căn phòng thoáng yên tĩnh đi.
Bách Trầm Tùng cười: “Em không mệt, đói thôi.” Cậu đứng dậy, kéo cánh tay Lương Phong: “Anh có thể đừng gấp gáp vậy được không?”
“Vậy em có thể có chút lương tâm được không, tội nghiệp, thương thương anh chút có được hay không?” Lương Phong cũng cười.
Bám người, còn nói với anh đừng gấp gáp.
“Sao, em định chơi lớn đấy à?” Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu, mở cửa.
Bách Trầm Tùng đúi tút đứng bên cạnh: “Không biết có được tính là lớn hay không.”
“Có thể bật mí trước chút không?” Lương Phong cười.
Hai người đi về cửa thang máy, cửa 'ding dong' rồi mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Trầm Tùng vào trong sau đó nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay anh uống ít thôi.”
Lại hỏi một đằng nói một nẻo, Lương Phong không đoán được, nếu cậu đã nói uống ít thôi, vậy thì uống ít là được rồi.
Nam Tử và Tiểu Lê đứng trước cửa đại sảnh lầu một ngắm cá, nhìn thấy người đi xuống thì lập tức vẫy vẫy tay.
“Đặt xong cơm rồi, nông trại nghỉ dưỡng, không xa, đi cách đây nửa giờ đường.” Nam Tử cười: “Hôm qua anh Phong còn nhắn tin cho tớ hỏi ăn gì.”
Bách Trầm Tùng giật mình: “Lúc nào?”
“Chiều hôm qua thì phải.” Nam Tử cười: “Cậu đi trước, tớ đi theo sau.”
Lương Phong lái xe ở đằng trước dẫn đường, Nam Tử đi sau.
Bách Trầm Tùng không ngờ hai người này có thể quen, Lương Phong đối xử với cậu rất tốt, đối với người xung quanh cậu cũng rất tốt.
Cậu rất vui.
Khu nông trại nghỉ dưỡng rất lớn, khoảng ba lầu, thêm sân, phong cảnh xung quanh cũng đẹp, phòng lớn như vậy mà đã bị bốn người bao trọn rồi.
Còn về giường ngủ, Tiểu Lê và Nam Tử nhất quyết phải ngủ một giường.
Còn lại ít nhất ba bốn gian.
Nếu Bách Trầm Tùng và Lương Phong ở chung với nhau nữa thì lại không thích hợp.
Đậu xe xong, mấy người lên lầu đi dạo.
Bách Trầm Tùng và Lương Phong ở riêng, hai người ở cạnh nhau, cách nhau một bức tường.
“Buổi tối sợ không ngủ được thì đến tìm anh.” Lương Phong dựa vào cửa, cười: “Để chỗ cho em.”
Bách Trầm Tùng cười rồi đóng cửa cẩn thận: “Không được, em sợ lát nữa anh uống nhiều, ngủ rồi ói lên người em.”
Đồ ăn đã được làm xong từ sớm.
Bốn người không ngồi được chiếc bàn tròn quá lớn đành chuyển chiếc bàn gỗ trên sân, không bỏ hết đồ ăn xuống được nên chuyển thành ghép hai bàn.
Nam Tử bê mấy hộp rượu lớn, bày trên bàn hai bình rượu trắng và mấy lon bia.
Bốn người không ăn được bao nhiêu đồ ăn, ăn chầm chậm giống như con gà mổ thóc, mà rượu lại uống không ít.
Nam Tử nói nhiều, nhất là sau khi uống, miệng giống như súng máy vậy.
Mấy người bọn họ cứ thế ngồi trong sân uống đến tối, mặt trời cũng xuống núi rồi.
Sau đó Nam Tử không nói nổi nữa, gục xuống bàn, miệng trề ra giống như thổi bong bóng lẩm bẩm, không biết đang làm gì.
Bách Trầm Tùng cũng uống không ít, hai phần ba rượu trắng đã vào bụng cậu.
Người này uống nhiều thì bắt đầu lười biếng không nói lời nào, giống như con lười vậy.
Đầu ngón tay cậu chậm chạp nghiền một hạt đậu phộng nhỏ, nghiền rớt vỏ rồi quay đầu đút vào miệng Lương Phong.
Mà Lương Phong cũng uống nhiều nhưng toàn là bia, không say bằng Bách Trầm Tùng, đầu óc vẫn khá tỉnh táo.
Anh cong môi cười, môi hé ngậm đầu ngón tay Bách Trầm Tùng, ánh mắt tối đi, nhìn cậu chằm chằm.
Bách Trầm Tùng không động đậy đầu ngón tay, nhìn môi anh chăm chú, nhẹ nhàng rút ra, bàn tay phủ lên nửa mặt Lương Phong: “Anh còn nợ em một dấu răng.”
Lương Phong cười: “Sao còn nhớ chuyện này vậy, anh tưởng là em quên rồi.” Anh đẩy cổ áo, lộ ra dấu răng: “Vẫn chưa tan.”
Anh xích gần lại: “Cắn chỗ nào?”
Trong không khí có mùi rượu lẫn với hơi gió lạnh, rất lạnh, hai người thở ra lại là hơi nóng, hơi thở nồng vị lúa mạch làm đầu bị xông tới choáng váng.
Nam Tử tỉnh, ầm ĩ muốn ra ngoài bắt đom đóm với Tiểu Lê. Tiểu Lê nói đầu óc cậu ấy bị úng nước rồi.
Ngón tay Bách Trầm Tùng nóng rẫy giật giật, ngón cái cà lên khóe miệng Lương Phong.
Lương Phong giơ tay lên đặt lên eo Bách Trầm Tùng, dùng sức siết chặt, xương trong eo rắn chắc.
“Cắn ở đây à?” Lương Phong cười.
Mắt Bách Trầm Tùng nhìn hơi lơ đãng, mãi không nói lời nào.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu đột nhiên gục đầu, cạ lên yết hầu Lương Phong.
Nơi ấy quá yếu ớt, Lương Phong sửng sốt, yết hầu lăn lên trượt xuống, tay bên dưới nắm chặt eo cậu, bàn tay còn lại đỡ gáy cậu: “Đổi chỗ.”
Bách Trầm Tùng nào có nghe lời anh, thoắt cái há miệng, hơi nóng phả ra, dù Lương Phong nhắm hai mắt sắp sửa mắng người nhưng lại không nhận được cơn đau đớn thấu xương.
Nơi yết hầu đột nhiên ẩm ướt, trơn trơn, bị nhiệt độ nóng bỏng đột nhiên kề lên.
Bách Trầm Tùng dùng môi hôn lên đó rồi ngậm lấy, liếm vài cái.
Lương Phong giật mình, bàn tay phủ lên gáy Bách Trầm Tùng dùng sức, ngón tay luồn vào giữa những sợi tóc của cậu, siết lấy theo bản năng.
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên, ý thức mơ màng, cực kỳ biếng nhác nhìn anh cười: “Như vậy thoải mái không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro