Chương 37
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
Dưới tác dụng của cồn, Bách Trầm Tùng ngủ bất tỉnh nhân sự cả đêm, vài lần nằm mơ đều là giấc mộng xuân rất kì lạ.
Cửa phòng bị gõ hai tiếng "cốc cốc".
Giấc mơ của Bách Trầm Tùng bị phá vỡ, cậu lẩm bẩm dịch người, vừa xoay người thì té từ trên giường xuống "uỵch" một cái, xương đập cả vào thảm.
Cậu vùng vẫy đứng dậy thì bị ánh mặt trời bên cửa sổ chiếu vào đến mức không mở mắt được, cả căn phòng được bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ ấm áp, vừa mở cửa sổ ra đã có một làn gió lạnh khẽ thổi vào, bánh gato trong góc chảy thành một nùi, không ra hình dáng.
Tóc Bách Trầm Tùng dựng ngược, lê bước đi mở cửa.
Lương Phong tắm xong, người nhẹ nhàng khoan khoái thơm tho dựa vào cửa, cao ráo anh tuấn, cảnh đẹp ý vui, đang xách hai chén cháo
gạo kê và tiểu long bao, nhìn về phía Bách Trầm Tùng: "Chào buổi sáng."
Bách Trầm Tùng sững ra vài giây, chưa nói cậu đang lôi thôi chưa đánh răng rửa mặt mà người anh em dưới quần còn đang chào cờ buổi sáng.
Cậu giơ tay đóng cửa lại cái "rầm".
Lương Phong ở bên ngoài cửa bị gió phật bay tóc, mặt anh đầy dấu hỏi chấm, giơ tay lên gõ lại hai tiếng.
"Mở cửa."
Bách Trầm Tùng ở bên trong: "Đợi chút."
Lương Phong không biết cậu đang làm cái trò quỷ quái gì bèn đứng ngoài cửa chờ chừng mười phút, "cách" một tiếng cuối cùng cửa cũng mở ra.
"Chào buổi sáng." Bách Trầm Tùng chỉnh đốn bề ngoài xong.
Nhìn qua là biết cậu vừa vệ sinh cá nhân xong, có vị bạc hà, sợi tóc trên tóc đang ướt, đã thay quần áo sạch, vội vội vàng vàng, còn thở hổn hển.
Lương Phong bị cậu chọc cười, đứng ở cửa nhịn cười một lúc lâu mới đi vào.
Quần áo Bách Trầm Tùng vừa thay ra vẫn còn vất ở trên giường chưa dọn, cậu lấy ra gấp đại vài cái rồi ném vào trong túi.
"Ngủ ngon không?" Lương Phong đứng cạnh chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.
"Ừ, vô cùng tốt." Bách Trầm Tùng ngồi dọn bánh gato trên đất.
Vừa thấy phần kem kia thì cảm thấy ngượng phát hoảng, tối hôm qua cậu uống nhiều quá, đầu óc cũng mơ hồ, đã làm cái chuyện xấu hổ kia, còn liếm kem ngoài miệng người ta nữa.
Bách Trầm Tùng cau mày nhắm mắt ngồi thoáng bình tĩnh lại, không dám quay đầu nhìn Lương Phong.
Cậu ngẩn ra mãi, Lương Phong đột nhiên đứng sau lưng cậu, khom người ôm lấy cậu, đặt cằm trên vai Bách Trầm Tùng cọ cọ: "Nghĩ gì thế?"
"Nghĩ..." Lần đầu tiên trong khi sống hai mươi mấy năm Bách Trầm Tùng ngượng như vậy: "Nghĩ... vứt phần bánh gato này ở đâu..."
"Vứt vào thùng rác thôi."
Hơi thở ấm nóng phun vào cổ và bên tai Bách Trầm Tùng, cậu thần người ra, cảm giác cứng đờ không nói được gì.
"Anh còn tưởng rằng em hối hận." Môi Lương Phong kề bên vành tai cậu, mở ra rồi khép lại nói chuyện.
Tai Bách Trầm Tùng nóng lên rõ ràng: "Em đi đổ rác." Cậu đứng phắt dậy, xách chiếc hộp lao ra ngoài.
Cứ thế lao tới lầu một, đứng bên cạnh thùng rác đờ người một lúc lâu.
Cậu vẫn luôn sợ chuyện người yêu dính lấy nhau, thật sự là không quen, cậu không quen với cái cảm giác vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mập mờ, không ngừng tiếp xúc tay chân ấy, trong thoáng chốc đầu óc lập tức choáng váng.
Trước khi lên lầu, cậu vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện với Lương Phong một lát, chí ít cũng phải từ từ mà tiến, chứ vừa lên đã dính lấy nhau, cậu hơi chịu không nổi.
Cậu nghĩ như vậy nhưng khi vừa đẩy cửa ra, chân còn chưa bước vào thì người bên trong kia giống như quỷ nước vạn năm, lập tức xách cổ áo cậu lôi đi, trực tiếp quăng lên giường.
Lúc này đầu Bách Trầm Tùng càng rối bời, cố nhấc nửa người, há miệng như đang mắng người: "Mẹ nó sao anh lại làm..."
Còn chưa nói xong lời thì Lương Phong đã sải bước chân tới đè xuống.
Anh áp sát cực kỳ chặt chẽ, một tay đỡ sau gáy Bách Trầm Tùng, ngón tay luồn qua tóc cậu nâng lên.
Hai cánh môi kề sát, lại là dáng vẻ muốn hôn tới rách môi kia.
Đầu lưỡi anh vươn vào trong, phác họa hàm trên một vòng, dây dưa, dùng sức mút, cắn xé, một hớp dưỡng khí cũng không hít được.
Bách Trầm Tùng dùng mỗi hít vài ngụm khí, giơ tay lên, thở dốc thật mạnh vài tiếng.
Sau đó cậu thực sự không chịu nổi bèn giơ tay khẽ đẩy ngực Lương Phong.
Lần nữa lấy được dưỡng khí xong, cậu ra sức thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, nhịp tim loạn tới rối tinh rối mù.
Bách Trầm Tùng chống tay trên cổ Lương Phong, sợ anh lại đè xuống: "Sáng ra anh đã động đực đấy à."
"Sáng ra em lãnh đạm vậy." Lương Phong siết cánh tay Bách Trầm Tùng buông thõng để vào bên eo rồi lại đè xuống, trán chống lên: "Có phải em quên rồi hay không?"
Bách Trầm Tùng bất đắc dĩ, phủ tay lên gáy Lương Phong, đè đầu anh lên bả vai mình rồi cười lên: "Không quên, sao anh giống con nít thế, còn phải dỗ nữa à?"
Lương Phong nghiêng đầu khẽ cắn lên dái tai cậu.
Bách Trầm Tùng rụt vai lại như trong dự đoán, cười đến ngực rung lên: "Nhột."
"Không quen à?" Lương Phong đoán.
Hai người cứ thế lên xuống đè chồng lên nhau, thật ra Bách Trầm Tùng bị đè hơi khó thở nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi dịch người, đặt tay lên lưng Lương Phong.
"Hơi hơi." Bách Trầm Tùng cười lên, cậu nghiêng đầu, cạ chóp mũi lên tóc anh: "Nếu không chúng ta từ từ..."
Lương Phong cắt ngang: "Không sao, thêm vài lần nữa là quen ngay ấy mà."
Bách Trầm Tùng: "..."
"Còn thêm vài lần nữa á?" Bách Trầm Tùng chợt nghĩ, vỗ lưng Lương Phong vài cái, anh bèn nhỏm dậy kéo người cậu lên.
Cậu ngồi dậy kéo cổ áo bị nhăn, Lương Phong xoay người nằm bên cạnh, tay chống đầu nghiêng mặt nhìn cậu chăm chú.
"Anh có thể nhẹ nhàng chút không?" Lúc nói lời này, Bách Trầm nói nhỏ đi.
Cậu hơi ngượng.
"Hả?" Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng nghiêng người nằm nhoài xuống, nghiêng xích lại gần, tự giác cúi người xuống chạm môi Lương Phong "chụt" một cái.
Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười: "Em trong sáng vậy?"
Bách Trầm Tùng đứng dậy, cười đá đá mắt cá chân anh: "Ăn sáng."
Không mở cửa sổ thì thấy thời tiết vẫn rất tốt, dự báo thời tiết nói cuối tuần này sẽ có tuyết rơi, bất ngờ không kịp đề phòng, thời tiết bây giờ biến đổi còn nhanh hơn mặt biến sắc.
Bách Trầm Tùng cúi đầu gặm một chiếc tiểu long bao, ngẩng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ nhai chầm chậm.
Nhai hơi nghẹn, cậu bèn cúi đầu húp ít cháo vào.
"Em chuyển tới ở cùng anh đi." Lương Phong đột nhiên nói.
"Khụ!" Bách Trầm tùng bị sặc cháo, cúi đầu khom người ho một lúc lâu.
Lương Phong cười: "Thế nào mà còn giật mình vậy chứ."
"Còn không phải ư." Bách Trầm Tùng cầm chiếc muỗng trên tay, ngẩng đầu nhìn anh.
"Mình em ở đó không chán à?" Lương Phong cúi đầu húp cháo: "Em không chán nhưng anh chán, coi như sang chơi với anh nhé?"
"Sang dắt chó đi dạo cho anh à?" Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong đưa tay tới phủ lên mu bàn tay cậu: "Có thưởng."
"Anh còn muốn trả lương cho em đấy à?" Bách Trầm Tùng cười.
"Thưởng cho em cái khác." Ánh mắt Lương Phong quyến rũ, ngón tay chạm vào mu bàn tay cậu, gõ theo nhịp: "Mỗi tối đều cho em."
"Anh làm thế là thưởng cho chính anh." Bách Trầm Tùng cười rút tay về, lấy khăn giấy lau miệng: "Nhanh quá, đợi một thời gian nữa đi." . truyện ngôn tình
Lương Phong gật đầu, không ép cậu.
"Không biết đám Nam Tử dậy chưa." Bách Trầm Tùng cúi đầu xem điện thoại, nhắn tin cho Nam Tử.
Chừng mười phút cậu ta trả lời, báo ở dưới lầu, vừa dậy.
Đám Bách Trầm Tùng ăn uống xong, thu dọn xong rồi cũng đi xuống lầu.
Sau một đêm dường như không hề thay đổi nhưng lại thay đổi rồi.
Nam Tử ngồi trên ghế gỗ ở lầu một hóng gió, tay cầm chai nước chanh đã uống một nửa.
"Tiểu Lê đang trang điểm, hôm qua cậu uống nhiều thế vẫn ổn chứ?" Nam Tử hỏi.
Bách Trầm Tùng ngồi bên cạnh: "Vẫn ổn."
Lương Phong đang cúi đầu châm thuốc, Bách Trầm Tùng vừa cười vừa ngẩng đầu lên, cười với anh, khóe miệng ngậm một điếu mới.
Lương Phong cúi đầu châm cho cậu.
"Môi cậu sao thế?" Nam Tử cầm một quả quýt chua trong tay, đang lột vỏ.
"Môi?" Bách Trầm Tùng thoáng sững sờ: "Hôm qua bị ngã cầu thang ấy."
"Cậu như thế mà không bị ngã rơi răng là còn may rồi đó." Nam Tử cười, ném nửa quả quýt cho cậu.
Bách Trầm Tùng đưa vào miệng nếm thử, chua đến mức lập tức cau mày, quay đầu đút hết vào miệng Lương Phong.
"Sao cậu còn đi bắt nạt ông chủ Lương thế?" Nam Tử cười.
Bách Trầm Tùng trả lười: "Anh ấy thích đồ chua."
Nam Tử vẫn lầm bầm: "Thế à."
Tiểu Lê từ trên lầu đi xuống, đã thay bộ đồ xinh đẹp, nhìn mái tóc xoăn kia là biết cô ấy đã uốn rất lâu.
"Đi thẳng tới công viên đại dương đi, buổi sáng ít người hơn chút." Nam Tử nắm tay Tiểu Lê, nhìn cô ấy, khóe miệng đã sắp ngoác tới bên tai rồi.
Bách Trầm Tùng đứng dậy, mông lại bị người ta vỗ một cái.
Lương Phong giơ tay khoác lên vai cậu, còn giả bộ như không có chuyện gì.
"Anh." Bách Trầm Tùng nhìn anh.
"Hử?" Lương Phong đút túi nhìn cậu.
"Vẫn ghi thù em đút quýt chua cho anh à." Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong hất cằm: "Học theo em đó."
Bốn người lái một chiếc xe là đủ, Nam Tử và Tiểu Lê chui vào ngồi ghế sau, hai cái đầu sáp lại ôm điện thoại xem ảnh, thì thầm xì xào mãi, thi thoảng lại cười.
Ngoài trời lạnh, vừa vào xe cả người mang theo hơi lạnh, Bách Trầm Tùng vẫn đang cúi đầu thắt dây an toàn thì tay trái bị người ta chạm vào, Lương Phong nắm tay cậu đặt lên đùi, xoa vài cái: "Có phải lạnh không?"
Bách Trầm Tùng liếc về đằng sau theo bản năng, thấy Nam Tử không ngẩng đầu.
Tay cậu vẫn đang bị Lương Phong nắm chặt, nắm thì nắm vậy, Bách Trầm Tùng cũng không tránh né: "Vẫn ổn."
Cậu mặc ít quần áo thật, ở đây lạnh hơn trong thành phố nhiều.
Cái tay trong tay Lương Phong ấm áp dễ chịu, anh vừa áp ngón tay cái lên lòng bàn tay Bách Trầm Tùng xoa xoa vài cái vừa bật điều hòa không khí
Lúc hai người vẫn đang nắm tay, Nam Tử ở đằng sau đột nhiên cười khà khà, vẫn đang cúi đầu xem ảnh, miệng lẩm bẩm: "Sao còn chưa đi nhỉ?"
Bách Trầm Tùng vội thu tay lại, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cười, nhỏ nhẹ nói một câu: "Đi mau thôi."
Lương Phong cười mở bản đồ, kéo dài tới lúc này mới lái xe.
Bọn họ đi khá sớm, thế mà đến khi mua vé vẫn phải xếp hàng hơn hai mươi phút, đám trẻ con dồn thành đoàn kéo phụ huynh, đầu mỗi người đều đội một chiếc mũ rùa biển lắc lư trên đường chạy nhảy.
Nam Tử cũng mua cho Tiểu Lê một cái, cậu ta thì đội một chiếc mũ hải cẩu.
Trước kia người này không như vậy, có bạn gái cái là thay đổi hẳn, nghĩ cách dỗ người ta vui vẻ, dù là cái đó ngây thơ hay không, trong mắt cậu ta chỉ có một người.
"Em có muốn không?" Lương Phong hỏi.
Đầu Bách Trầm Tùng lắc như trống bỏi.
Đèn trong công viên đại dương hơi tối, hai người xếp hàng lần lượt nhưng thỉnh thoảng lại có một đứa trẻ con xông vào giữa, hai người luôn đi cách nhau vài bước.
Lương Phong đứng trước mặt, quay đầu cười. Bách Trầm Tùng bị một đám trẻ con cản trở, chắc là đi tham quan học hỏi, chúng nó dồn thành một đoàn chen kín đường, Bách Trầm Tùng đứng đó không nhúc nhích, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Lương Phong cười.
Sau đó vất vả lắm mới tìm được khoảng trống chui ra ngoài, lưng cậu đã đầy mồ hôi.
"Tìm một chỗ ít người đi." Bách Trầm Tùng thở phào, quay đầu nhìn con rùa dưới biển trong tấm kính bên cạnh kia, nhìn mà ánh mắt sáng lên.
Đầu ngón tay cậu bị người ta chạm tới, Lương Phong với ngón tay cậu, từ từ nắm lấy, quay đầu nhìn chằm chằm bể kính không nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng cúi đầu thoáng liếc bàn tay, cười mà không lên tiếng, cứ thế nắm tay nhau như thế.
Công viên đại dương rất nhiều người, ánh đèn lại tối, không ai nhìn thấy Lương Phong nắm tay cậu suốt dọc đường.
Bể kính hình vòm to lớn bao phủ bên trên, nước biển màu xanh da trời gợn sóng dưới ánh đèn đung đưa chiếu trên người.
Đúng là một nơi thật lãng mạn.
Xung quanh ầm ĩ ồn ào, toàn bộ đều là đám trẻ con và đôi tình nhân chụp ảnh.
Nam Tử ôm người yêu đứng bên cạnh chụp selfie, vừa ôm vừa hôn, miệng không ngừng gọi bảo bối, bảo bối.
Bách Trầm Tùng nghe mà cảm thấy sến phát sợ, đứng đó cười mãi.
Hai người nắm tay lâu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Bách Trầm Tùng khẽ dịch vị trí, ngón tay chạm vào, đan vào nhau, vẫn đang ngẩng đầu ngắm cá.
Nếu hai người các cậu lại ở đây ôm hôn rồi gọi nhau bảo bối thì thật sự rất lạ.
Vai kề vai, tay nắm tay là đủ rồi.
"Trầm Tùng." Lương Phong nghiêng đầu gọi.
Bách Trầm Tùng nhìn anh cười, cao giọng: "Ừ."
"Anh cảm giác nói mấy câu gì mà thiên trường địa cửu, vĩnh viễn yêu em đều không có tác dụng gì, em cũng không tin." Lương Phong vừa cười vừa liếc cậu, ngón tay siết chặt một lát rồi lại thả lỏng: "Nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau dù chỉ một ngày, chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em, chiều chuộng em vô cùng."
Lương Phong cười xoay người: "Không có tiền thì anh tặng hoa em, bị bệnh anh chăm sóc em, cô đơn trống trải thì đến tìm anh."
"Em còn có thể tìm người khác à?" Bách Trầm Tùng buồn cười nhìn anh.
Ngón tay Lương Phong lại dùng sức siết chặt, siết đến mức ngón tay cậu hơi đau, cậu buông tay Lương Phong, vung vung xoa vài cái: "Không được thì không được, sao cứ động một cái là siết vậy."
Nghe rất đáng thương.
Lương Phong kéo cậu qua: "Xoa xoa cho em."
Bách Trầm Tùng cười: "Anh đúng là vừa đấm vừa xoa."
Lương Phong xoa một lúc lâu, hai người chuẩn bị đi vào bên trong.
Quá nhiều người, Bách Trầm Tùng đi đằng trước, tay bị Lương Phong ở đằng sau nắm lấy.
Trong một thoáng, Lương Phong đột nhiên nâng tay Bách Trầm Tùng lên, hôn một cái lên mu bàn tay, bờ môi mềm mại khẽ cạ lên bề mặt da.
Bách Trầm Tùng kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Lương Phong cũng quay đầu theo, giả đò nhìn trong kính: "Em xem cái con rùa nhỏ này có giống em không."
Bách Trầm Tùng: "..."
Cửa phòng bị gõ hai tiếng "cốc cốc".
Giấc mơ của Bách Trầm Tùng bị phá vỡ, cậu lẩm bẩm dịch người, vừa xoay người thì té từ trên giường xuống "uỵch" một cái, xương đập cả vào thảm.
Cậu vùng vẫy đứng dậy thì bị ánh mặt trời bên cửa sổ chiếu vào đến mức không mở mắt được, cả căn phòng được bao phủ bởi ánh nắng rực rỡ ấm áp, vừa mở cửa sổ ra đã có một làn gió lạnh khẽ thổi vào, bánh gato trong góc chảy thành một nùi, không ra hình dáng.
Tóc Bách Trầm Tùng dựng ngược, lê bước đi mở cửa.
Lương Phong tắm xong, người nhẹ nhàng khoan khoái thơm tho dựa vào cửa, cao ráo anh tuấn, cảnh đẹp ý vui, đang xách hai chén cháo
gạo kê và tiểu long bao, nhìn về phía Bách Trầm Tùng: "Chào buổi sáng."
Bách Trầm Tùng sững ra vài giây, chưa nói cậu đang lôi thôi chưa đánh răng rửa mặt mà người anh em dưới quần còn đang chào cờ buổi sáng.
Cậu giơ tay đóng cửa lại cái "rầm".
Lương Phong ở bên ngoài cửa bị gió phật bay tóc, mặt anh đầy dấu hỏi chấm, giơ tay lên gõ lại hai tiếng.
"Mở cửa."
Bách Trầm Tùng ở bên trong: "Đợi chút."
Lương Phong không biết cậu đang làm cái trò quỷ quái gì bèn đứng ngoài cửa chờ chừng mười phút, "cách" một tiếng cuối cùng cửa cũng mở ra.
"Chào buổi sáng." Bách Trầm Tùng chỉnh đốn bề ngoài xong.
Nhìn qua là biết cậu vừa vệ sinh cá nhân xong, có vị bạc hà, sợi tóc trên tóc đang ướt, đã thay quần áo sạch, vội vội vàng vàng, còn thở hổn hển.
Lương Phong bị cậu chọc cười, đứng ở cửa nhịn cười một lúc lâu mới đi vào.
Quần áo Bách Trầm Tùng vừa thay ra vẫn còn vất ở trên giường chưa dọn, cậu lấy ra gấp đại vài cái rồi ném vào trong túi.
"Ngủ ngon không?" Lương Phong đứng cạnh chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ.
"Ừ, vô cùng tốt." Bách Trầm Tùng ngồi dọn bánh gato trên đất.
Vừa thấy phần kem kia thì cảm thấy ngượng phát hoảng, tối hôm qua cậu uống nhiều quá, đầu óc cũng mơ hồ, đã làm cái chuyện xấu hổ kia, còn liếm kem ngoài miệng người ta nữa.
Bách Trầm Tùng cau mày nhắm mắt ngồi thoáng bình tĩnh lại, không dám quay đầu nhìn Lương Phong.
Cậu ngẩn ra mãi, Lương Phong đột nhiên đứng sau lưng cậu, khom người ôm lấy cậu, đặt cằm trên vai Bách Trầm Tùng cọ cọ: "Nghĩ gì thế?"
"Nghĩ..." Lần đầu tiên trong khi sống hai mươi mấy năm Bách Trầm Tùng ngượng như vậy: "Nghĩ... vứt phần bánh gato này ở đâu..."
"Vứt vào thùng rác thôi."
Hơi thở ấm nóng phun vào cổ và bên tai Bách Trầm Tùng, cậu thần người ra, cảm giác cứng đờ không nói được gì.
"Anh còn tưởng rằng em hối hận." Môi Lương Phong kề bên vành tai cậu, mở ra rồi khép lại nói chuyện.
Tai Bách Trầm Tùng nóng lên rõ ràng: "Em đi đổ rác." Cậu đứng phắt dậy, xách chiếc hộp lao ra ngoài.
Cứ thế lao tới lầu một, đứng bên cạnh thùng rác đờ người một lúc lâu.
Cậu vẫn luôn sợ chuyện người yêu dính lấy nhau, thật sự là không quen, cậu không quen với cái cảm giác vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, mập mờ, không ngừng tiếp xúc tay chân ấy, trong thoáng chốc đầu óc lập tức choáng váng.
Trước khi lên lầu, cậu vẫn đang suy nghĩ nên nói chuyện với Lương Phong một lát, chí ít cũng phải từ từ mà tiến, chứ vừa lên đã dính lấy nhau, cậu hơi chịu không nổi.
Cậu nghĩ như vậy nhưng khi vừa đẩy cửa ra, chân còn chưa bước vào thì người bên trong kia giống như quỷ nước vạn năm, lập tức xách cổ áo cậu lôi đi, trực tiếp quăng lên giường.
Lúc này đầu Bách Trầm Tùng càng rối bời, cố nhấc nửa người, há miệng như đang mắng người: "Mẹ nó sao anh lại làm..."
Còn chưa nói xong lời thì Lương Phong đã sải bước chân tới đè xuống.
Anh áp sát cực kỳ chặt chẽ, một tay đỡ sau gáy Bách Trầm Tùng, ngón tay luồn qua tóc cậu nâng lên.
Hai cánh môi kề sát, lại là dáng vẻ muốn hôn tới rách môi kia.
Đầu lưỡi anh vươn vào trong, phác họa hàm trên một vòng, dây dưa, dùng sức mút, cắn xé, một hớp dưỡng khí cũng không hít được.
Bách Trầm Tùng dùng mỗi hít vài ngụm khí, giơ tay lên, thở dốc thật mạnh vài tiếng.
Sau đó cậu thực sự không chịu nổi bèn giơ tay khẽ đẩy ngực Lương Phong.
Lần nữa lấy được dưỡng khí xong, cậu ra sức thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống, nhịp tim loạn tới rối tinh rối mù.
Bách Trầm Tùng chống tay trên cổ Lương Phong, sợ anh lại đè xuống: "Sáng ra anh đã động đực đấy à."
"Sáng ra em lãnh đạm vậy." Lương Phong siết cánh tay Bách Trầm Tùng buông thõng để vào bên eo rồi lại đè xuống, trán chống lên: "Có phải em quên rồi hay không?"
Bách Trầm Tùng bất đắc dĩ, phủ tay lên gáy Lương Phong, đè đầu anh lên bả vai mình rồi cười lên: "Không quên, sao anh giống con nít thế, còn phải dỗ nữa à?"
Lương Phong nghiêng đầu khẽ cắn lên dái tai cậu.
Bách Trầm Tùng rụt vai lại như trong dự đoán, cười đến ngực rung lên: "Nhột."
"Không quen à?" Lương Phong đoán.
Hai người cứ thế lên xuống đè chồng lên nhau, thật ra Bách Trầm Tùng bị đè hơi khó thở nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi dịch người, đặt tay lên lưng Lương Phong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hơi hơi." Bách Trầm Tùng cười lên, cậu nghiêng đầu, cạ chóp mũi lên tóc anh: "Nếu không chúng ta từ từ..."
Lương Phong cắt ngang: "Không sao, thêm vài lần nữa là quen ngay ấy mà."
Bách Trầm Tùng: "..."
"Còn thêm vài lần nữa á?" Bách Trầm Tùng chợt nghĩ, vỗ lưng Lương Phong vài cái, anh bèn nhỏm dậy kéo người cậu lên.
Cậu ngồi dậy kéo cổ áo bị nhăn, Lương Phong xoay người nằm bên cạnh, tay chống đầu nghiêng mặt nhìn cậu chăm chú.
"Anh có thể nhẹ nhàng chút không?" Lúc nói lời này, Bách Trầm nói nhỏ đi.
Cậu hơi ngượng.
"Hả?" Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng nghiêng người nằm nhoài xuống, nghiêng xích lại gần, tự giác cúi người xuống chạm môi Lương Phong "chụt" một cái.
Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, trong mắt tràn đầy ý cười: "Em trong sáng vậy?"
Bách Trầm Tùng đứng dậy, cười đá đá mắt cá chân anh: "Ăn sáng."
Không mở cửa sổ thì thấy thời tiết vẫn rất tốt, dự báo thời tiết nói cuối tuần này sẽ có tuyết rơi, bất ngờ không kịp đề phòng, thời tiết bây giờ biến đổi còn nhanh hơn mặt biến sắc.
Bách Trầm Tùng cúi đầu gặm một chiếc tiểu long bao, ngẩng đầu nhìn cảnh ngoài cửa sổ nhai chầm chậm.
Nhai hơi nghẹn, cậu bèn cúi đầu húp ít cháo vào.
"Em chuyển tới ở cùng anh đi." Lương Phong đột nhiên nói.
"Khụ!" Bách Trầm tùng bị sặc cháo, cúi đầu khom người ho một lúc lâu.
Lương Phong cười: "Thế nào mà còn giật mình vậy chứ."
"Còn không phải ư." Bách Trầm Tùng cầm chiếc muỗng trên tay, ngẩng đầu nhìn anh.
"Mình em ở đó không chán à?" Lương Phong cúi đầu húp cháo: "Em không chán nhưng anh chán, coi như sang chơi với anh nhé?"
"Sang dắt chó đi dạo cho anh à?" Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong đưa tay tới phủ lên mu bàn tay cậu: "Có thưởng."
"Anh còn muốn trả lương cho em đấy à?" Bách Trầm Tùng cười.
"Thưởng cho em cái khác." Ánh mắt Lương Phong quyến rũ, ngón tay chạm vào mu bàn tay cậu, gõ theo nhịp: "Mỗi tối đều cho em."
"Anh làm thế là thưởng cho chính anh." Bách Trầm Tùng cười rút tay về, lấy khăn giấy lau miệng: "Nhanh quá, đợi một thời gian nữa đi." . truyện ngôn tình
Lương Phong gật đầu, không ép cậu.
"Không biết đám Nam Tử dậy chưa." Bách Trầm Tùng cúi đầu xem điện thoại, nhắn tin cho Nam Tử.
Chừng mười phút cậu ta trả lời, báo ở dưới lầu, vừa dậy.
Đám Bách Trầm Tùng ăn uống xong, thu dọn xong rồi cũng đi xuống lầu.
Sau một đêm dường như không hề thay đổi nhưng lại thay đổi rồi.
Nam Tử ngồi trên ghế gỗ ở lầu một hóng gió, tay cầm chai nước chanh đã uống một nửa.
"Tiểu Lê đang trang điểm, hôm qua cậu uống nhiều thế vẫn ổn chứ?" Nam Tử hỏi.
Bách Trầm Tùng ngồi bên cạnh: "Vẫn ổn."
Lương Phong đang cúi đầu châm thuốc, Bách Trầm Tùng vừa cười vừa ngẩng đầu lên, cười với anh, khóe miệng ngậm một điếu mới.
Lương Phong cúi đầu châm cho cậu.
"Môi cậu sao thế?" Nam Tử cầm một quả quýt chua trong tay, đang lột vỏ.
"Môi?" Bách Trầm Tùng thoáng sững sờ: "Hôm qua bị ngã cầu thang ấy."
"Cậu như thế mà không bị ngã rơi răng là còn may rồi đó." Nam Tử cười, ném nửa quả quýt cho cậu.
Bách Trầm Tùng đưa vào miệng nếm thử, chua đến mức lập tức cau mày, quay đầu đút hết vào miệng Lương Phong.
"Sao cậu còn đi bắt nạt ông chủ Lương thế?" Nam Tử cười.
Bách Trầm Tùng trả lười: "Anh ấy thích đồ chua."
Nam Tử vẫn lầm bầm: "Thế à."
Tiểu Lê từ trên lầu đi xuống, đã thay bộ đồ xinh đẹp, nhìn mái tóc xoăn kia là biết cô ấy đã uốn rất lâu.
"Đi thẳng tới công viên đại dương đi, buổi sáng ít người hơn chút." Nam Tử nắm tay Tiểu Lê, nhìn cô ấy, khóe miệng đã sắp ngoác tới bên tai rồi.
Bách Trầm Tùng đứng dậy, mông lại bị người ta vỗ một cái.
Lương Phong giơ tay khoác lên vai cậu, còn giả bộ như không có chuyện gì.
"Anh." Bách Trầm Tùng nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hử?" Lương Phong đút túi nhìn cậu.
"Vẫn ghi thù em đút quýt chua cho anh à." Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong hất cằm: "Học theo em đó."
Bốn người lái một chiếc xe là đủ, Nam Tử và Tiểu Lê chui vào ngồi ghế sau, hai cái đầu sáp lại ôm điện thoại xem ảnh, thì thầm xì xào mãi, thi thoảng lại cười.
Ngoài trời lạnh, vừa vào xe cả người mang theo hơi lạnh, Bách Trầm Tùng vẫn đang cúi đầu thắt dây an toàn thì tay trái bị người ta chạm vào, Lương Phong nắm tay cậu đặt lên đùi, xoa vài cái: "Có phải lạnh không?"
Bách Trầm Tùng liếc về đằng sau theo bản năng, thấy Nam Tử không ngẩng đầu.
Tay cậu vẫn đang bị Lương Phong nắm chặt, nắm thì nắm vậy, Bách Trầm Tùng cũng không tránh né: "Vẫn ổn."
Cậu mặc ít quần áo thật, ở đây lạnh hơn trong thành phố nhiều.
Cái tay trong tay Lương Phong ấm áp dễ chịu, anh vừa áp ngón tay cái lên lòng bàn tay Bách Trầm Tùng xoa xoa vài cái vừa bật điều hòa không khí
Lúc hai người vẫn đang nắm tay, Nam Tử ở đằng sau đột nhiên cười khà khà, vẫn đang cúi đầu xem ảnh, miệng lẩm bẩm: "Sao còn chưa đi nhỉ?"
Bách Trầm Tùng vội thu tay lại, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, cười, nhỏ nhẹ nói một câu: "Đi mau thôi."
Lương Phong cười mở bản đồ, kéo dài tới lúc này mới lái xe.
Bọn họ đi khá sớm, thế mà đến khi mua vé vẫn phải xếp hàng hơn hai mươi phút, đám trẻ con dồn thành đoàn kéo phụ huynh, đầu mỗi người đều đội một chiếc mũ rùa biển lắc lư trên đường chạy nhảy.
Nam Tử cũng mua cho Tiểu Lê một cái, cậu ta thì đội một chiếc mũ hải cẩu.
Trước kia người này không như vậy, có bạn gái cái là thay đổi hẳn, nghĩ cách dỗ người ta vui vẻ, dù là cái đó ngây thơ hay không, trong mắt cậu ta chỉ có một người.
"Em có muốn không?" Lương Phong hỏi.
Đầu Bách Trầm Tùng lắc như trống bỏi.
Đèn trong công viên đại dương hơi tối, hai người xếp hàng lần lượt nhưng thỉnh thoảng lại có một đứa trẻ con xông vào giữa, hai người luôn đi cách nhau vài bước.
Lương Phong đứng trước mặt, quay đầu cười. Bách Trầm Tùng bị một đám trẻ con cản trở, chắc là đi tham quan học hỏi, chúng nó dồn thành một đoàn chen kín đường, Bách Trầm Tùng đứng đó không nhúc nhích, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Lương Phong cười.
Sau đó vất vả lắm mới tìm được khoảng trống chui ra ngoài, lưng cậu đã đầy mồ hôi.
"Tìm một chỗ ít người đi." Bách Trầm Tùng thở phào, quay đầu nhìn con rùa dưới biển trong tấm kính bên cạnh kia, nhìn mà ánh mắt sáng lên.
Đầu ngón tay cậu bị người ta chạm tới, Lương Phong với ngón tay cậu, từ từ nắm lấy, quay đầu nhìn chằm chằm bể kính không nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng cúi đầu thoáng liếc bàn tay, cười mà không lên tiếng, cứ thế nắm tay nhau như thế.
Công viên đại dương rất nhiều người, ánh đèn lại tối, không ai nhìn thấy Lương Phong nắm tay cậu suốt dọc đường.
Bể kính hình vòm to lớn bao phủ bên trên, nước biển màu xanh da trời gợn sóng dưới ánh đèn đung đưa chiếu trên người.
Đúng là một nơi thật lãng mạn.
Xung quanh ầm ĩ ồn ào, toàn bộ đều là đám trẻ con và đôi tình nhân chụp ảnh.
Nam Tử ôm người yêu đứng bên cạnh chụp selfie, vừa ôm vừa hôn, miệng không ngừng gọi bảo bối, bảo bối.
Bách Trầm Tùng nghe mà cảm thấy sến phát sợ, đứng đó cười mãi.
Hai người nắm tay lâu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Bách Trầm Tùng khẽ dịch vị trí, ngón tay chạm vào, đan vào nhau, vẫn đang ngẩng đầu ngắm cá.
Nếu hai người các cậu lại ở đây ôm hôn rồi gọi nhau bảo bối thì thật sự rất lạ.
Vai kề vai, tay nắm tay là đủ rồi.
"Trầm Tùng." Lương Phong nghiêng đầu gọi.
Bách Trầm Tùng nhìn anh cười, cao giọng: "Ừ."
"Anh cảm giác nói mấy câu gì mà thiên trường địa cửu, vĩnh viễn yêu em đều không có tác dụng gì, em cũng không tin." Lương Phong vừa cười vừa liếc cậu, ngón tay siết chặt một lát rồi lại thả lỏng: "Nhưng chỉ cần chúng ta ở bên nhau dù chỉ một ngày, chắc chắn anh sẽ đối xử tốt với em, chiều chuộng em vô cùng."
Lương Phong cười xoay người: "Không có tiền thì anh tặng hoa em, bị bệnh anh chăm sóc em, cô đơn trống trải thì đến tìm anh."
"Em còn có thể tìm người khác à?" Bách Trầm Tùng buồn cười nhìn anh.
Ngón tay Lương Phong lại dùng sức siết chặt, siết đến mức ngón tay cậu hơi đau, cậu buông tay Lương Phong, vung vung xoa vài cái: "Không được thì không được, sao cứ động một cái là siết vậy."
Nghe rất đáng thương.
Lương Phong kéo cậu qua: "Xoa xoa cho em."
Bách Trầm Tùng cười: "Anh đúng là vừa đấm vừa xoa."
Lương Phong xoa một lúc lâu, hai người chuẩn bị đi vào bên trong.
Quá nhiều người, Bách Trầm Tùng đi đằng trước, tay bị Lương Phong ở đằng sau nắm lấy.
Trong một thoáng, Lương Phong đột nhiên nâng tay Bách Trầm Tùng lên, hôn một cái lên mu bàn tay, bờ môi mềm mại khẽ cạ lên bề mặt da.
Bách Trầm Tùng kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Lương Phong cũng quay đầu theo, giả đò nhìn trong kính: "Em xem cái con rùa nhỏ này có giống em không."
Bách Trầm Tùng: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro