Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 42

Toan Bì Chanh Hảo Toan

2024-07-23 07:22:45

Việc hôm sau bắt Lương Phong khám mắt giày vò Bách Trầm Tùng cả đêm ngủ không ngon, trong lòng cứ bất an, tốt hay xấu đều đã suy tính cả, cậu lăn qua lăn lại trên giường giống như tráng bánh thịt vậy.

Lăn lộn tới chừng nửa đêm hai ba giờ, trái lại Lương Phong ngủ rất ngon, giống như xác ướp nằm yên không nhúc nhích.

Nửa đêm Bách Trầm Tùng đi vệ sinh, về lại giường sau đó không nằm nữa mà ngồi dậy dựa vào đầu giường ngẩn người.

Đầu ngón tay Lương Phong khẽ run, anh đột nhiên tỉnh giấc, mơ màng nhìn Bách Trầm Tùng ở bên cạnh, tay phủ lên cổ tay cậu: “Không ngủ à?”

Tay Lương Phong nóng như lên cơn sốt, Bách Trầm Tùng cúi đầu cười: “Tỉnh mất rồi.”

“Tới đây.” Lương Phong vỗ xuống gối bên cạnh.

Bách Trầm Tùng dịch vị trí, nằm mặt đối mặt với anh, người này nằm trong chăn nóng như bắt lửa, mùa đông lạnh lẽo có thể nóng đến mức ra mồ hôi đầy người cũng không hề dễ dàng.

Nói thật đời này Bách Trầm Tùng chưa từng có cảm giác được người khác ôm đi ngủ, trước kia cậu cảm thấy mấy đôi tình nhân chim chuột dính nhau khác người, nhìn nóng phát sợ.

Bây giờ áp dụng trên người mình, cậu lại ôm rất vui vẻ.

Trên quần áo ngủ của Lương Phong có lưu lại hương của nước giặt, hương sữa tắm trên da cũng chưa tản đi, vừa ra mồ hôi lại càng lộ rõ.

Bách Trầm Tùng cọ chóp mũi trên cánh tay anh, chậm rãi hít sâu một hơi.

Lưng cậu được tay Lương Phong giữ lấy trong cơn mơ màng, vỗ nhè nhẹ vài cái: “Không có chuyện gì.”

Bách Trầm Tùng bật cười.

Hôm qua tuyết rơi, hôm nay mặt trời xuất hiện chiếu sáng mạnh mẽ, nhìn qua còn tưởng mùa hè đến rồi.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua khe hở của rèm cửa sổ màu xanh đậm trong phòng ngủ, lộ ra một đường sáng, đánh vào bắp chân người nào đó ở cuối giường.

Bách Trầm Tùng ngủ nghiêng, không biết vắt chân lên đùi Lương Phong từ khi nào, đùi được vắt lên lại chồng thêm đùi nữa, trông hai người như đang làm diễn chồng người vậy.

Chân bị kẹp trên dưới, tự nhiên nửa người dưới cũng áp sát cực kỳ chặt.

Sáng sớm Bách Trầm Tùng bị chọc tỉnh, muốn chân kẹp giữa hai chân Lương Phong ra cũng không được.

“Dậy thôi.” Cậu cười đẩy thử, Lương Phong “ừm” sau đó mãi có động tĩnh gì.

Hai người lại nằm nán trên giường nửa giờ nữa.

Nhà có thú cưng cũng hay, cái mông Lông Vàng đè Lương Phong sắp bay luôn nửa cái mạng.

Nó đặt mông ngồi lên bụng anh khiến Lương Phong đang nằm ngửa trực tiếp ngồi bật dậy.

Còn Chiêm Chiếp nằm đè trên người Bách Trầm Tùng, nhưng mèo không nặng lắm, còn rất ngoan, nó vùi trong lòng cậu ra sức cọ đầu, nhìn cảnh tượng hài hòa ấm áp.

Lương Phong cúi đầu xem thử, trong đầu thầm nghĩ sao chênh lệch lớn như vậy chứ.

Hai nhóc con muốn ra ngoài đi chơi, một đứa muốn vuốt ve, đứa thì nô đùa ầm ĩ tới mức trong phòng ngủ lông bay khắp nơi.

“Anh đưa chó đi dạo trước không lát nữa nó nhảy sập sàn nhà mất.” Lương Phong rửa mặt xong đội mũ lưỡi trai, khoác áo lông, đi dép lê rồi đi ra ngoài.

Bách Trầm Tùng nhìn anh mặc bộ đồ kia cười mãi, phụt cả bọt kem đánh răng trong miệng ra ngoài.

Chiêm Chiếp ngoan ngoãn ăn đồ ăn cho mèo ở trong góc, Bách Trầm Tùng rửa mặt xong bèn đi lục tủ lạnh nhà Lương Phong, nhìn thử xem có đồ gì.

Đoán chừng Lương Phong cảm thấy sau này ngày nào Bách Trầm Tùng cũng sẽ ở đây, trông tủ lạnh trống hoác khó coi nên đã chạy tới siêu thị mua bất chấp, mua một đống đồ ngổn ngang chất đầy tủ lạnh.

Thoạt nhìn thì có vẻ ra dáng nhưng nhìn cẩn thận thì toàn bộ đều là đồ ăn nhanh.

Bách Trầm Tùng lấy mấy thứ trứng gà, bánh mì nướng, xà lách, cà chua, còn lục được một lon chà bông.

Lúc trứng gà đang kêu “lách tách” ngưng kết lại trong nồi, cửa vang lên tiếng “lạch cạch”, móng vuốt của chó con Lông Vàng cọ trên sàn nhà kêu “bình bịch“.

Lương Phong cởi mũ, đầu đầy mồ hôi, cởi áo lông, chỉ để lại một chiếc áo ba lỗ mỏng chậm rãi đi tới rót nửa chén nước, dựa vào bàn sau lưng Bách Trầm Tùng nhìn cậu cười cười.

Người này rõ là cái tay tiện, ngón tay phủ lên mép thắt lưng quần thể thao của Bách Trầm Tùng, chợt kéo “soạt” một cái thả ra, thắt lưng áp vào viền quần lót bắn ra tiếng “tách” rất lớn.

Bách Trần quay đầu lập tức lườm anh, cúi đầu cắn một miếng sandwich rồi đi, không để ý đến anh.

Lương Phong vẫn đi theo, áp sát vào bên cạnh để người ta đút miếng ăn, kề gương mặt vui tươi vào dỗ người, cuối cùng cướp lại được nửa miếng sandwich.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này bệnh viện cũng đông người, khi lấy số Bách Trầm Tùng cực kỳ khó chịu, nhưng trên mặt không có thay đổi gì, cậu ngồi ở cạnh cửa vừa chờ số vừa xoắn tay. Sau khi đến số, Lương Phong còn chưa đứng dậy, cậu đã nhảy lên như lò xo, vội vàng đẩy cửa đi vào.

Đối với bộ phận như mắt này thì khám một lần không đủ, sau này phải đi tới đi lui tái khám.

Bệnh viện có tổng cộng sáu lầu, thang máy kẹt chờ mãi không lên được một lần.

Hai người đi khám mà liên tục chạy cầu thang lên xuống, trong tay ôm một đống giấy tờ, giày vò hơn hai tiếng đồng hồ.

Có nhân tố di truyền, bây giờ Lương Phong đang ở giai đoạn đầu, trước mắt bắt đầu có một vài triệu chứng, sau này sẽ phải phẫu thuật.

Nhưng trước khi phẫu thuật phải theo dõi, kiểm tra cẩn thận, đánh giá qua lại cũng phải mất một khoảng thời gian.

“Bây giờ triệu chứng không đặc biệt rõ ràng, nhưng chắc chắn thị lực sẽ từ từ giảm xuống, một tuần nữa tới tái khám, không nên dùng mắt quá độ, ăn uống cũng phải chú ý.”

Bách Trầm Tùng lại ngồi hỏi vài chi tiết, hẹn phẫu thuật vào khoảng một tháng sau, hiện tại phát hiện sớm chứ nếu tuổi tác lớn hơn chút có khả năng không dễ xử lý.

“Chú ý điều chỉnh cảm xúc, bổ sung dinh dưỡng, vệ sinh cho mắt.”

Bách Trầm Tùng gật đầu nghe, rồi lại trò chuyện thêm chừng mười mấy phút.

Lương Phong giống như con nít được phụ huynh đưa đến khám, bị người kéo đi, vừa ra khỏi cửa, Bách Trầm Tùng nhìn anh đã nói: “Dụi mắt nữa thì em chặt tay anh.”

Lương Phong sững sờ, ôm bả vai cậu cười một lúc lâu.

Bách Trầm Tùng thật sự nghe lời bác sĩ, trước khi ra khỏi đại sảnh bệnh viện, cậu đi nhà vệ sinh, ra ngoài đã thấy Lương Phong dựa bên tường nhìn di động chằm chằm bèn đi tới lấy điện thoại của Lương Phong.

Lấy thì cứ lấy, Lương Phong cười cười không lên tiếng.

Kết quả đến khi lái xe lại bị cậu đuổi sang ghế phụ lái, Bách Trầm Tùng muốn tự lái, bảo anh nhắm mắt ngủ đi.

Có người phục vụ, Lương Phong cũng cam tâm tình nguyệt, ngồi đó cong môi cười nhìn cậu chăm chú mãi.

“Đừng nhìn nữa, ngủ một lát đi.” Bách Trầm Tùng lấy điếu thuốc ra châm: “Bản thân anh phải chú ý chút, khám cho đàng hoàng rồi còn làm phẫu thuật nữa.”

“Buổi trưa anh nấu cơm?” Bách Trầm Tùng cười nghiêng đầu nhìn anh.

Lương Phong nào có ngủ được, chỉ ngoan ngoãn nhắm hai mắt, cười: “Nếu em bằng lòng ăn thì anh sẽ làm.”

Bách Trầm Tùng do dự một lúc: “Thôi, bây giờ bệnh nhân nhà em phải dưỡng sức, không nỡ để anh làm việc.”

Lương Phong cười mãi, lấy thuốc ở khóe miệng Bách Trầm Tùng nhét vào miệng mình, nửa điếu cuối cùng,

Vào cửa nhà, Lương Phong lại bị cậu đuổi tới phòng ngủ, bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi đi.

“Tiếp tục như thế anh sẽ thành tiên mất.” Lương Phong lại lui lại, cứ ở lỳ phòng khách không đi: “Anh phải nhìn em.”

“Được.” Bách Trầm Tùng không tiếp tục ngăn cản nữa.

Chỉ là cái con người này ngoài miệng thì nói muốn nhìn người, kết quả tay lại cứ lộn xộn.

Bách Trầm Tùng đang thái bông cải xanh, anh đứng đằng sau vòng qua eo ôm lấy, ngực anh áp vào lưng cậu, người cao lớn như vậy lại giống như viên kẹo gôm vậy.

Lương Phong nghiêng đầu áp vào gò má Bách Trầm Tùng, ngửi hương tóc cậu.

Môi cọ từ tóc trên đầu tới tóc mái, vài tiếng thở nặng nề phả lên tai Bách Trầm Tùng, cánh môi mềm mại kề bên vành tai, nhẹ nhàng ngậm vào môi cọ xát.

Bờ môi áp lên mặt cậu rất lâu rồi dịch chuyển từng chút từng chút xuống, cắn lên cằm.

Lương Phong khom người, từ từ nhắm hai mắt, đắm chìm trong nhiệt độ chạm giữa chóp mũi và cánh môi, đùa giỡn cần cổ Bách Trầm Tùng đỏ cả lên đồng thời cắn bên cổ cậu tạo thành hai dấu răng đỏ.

Đến lúc này mà vẫn không phản ứng lại thì cậu có thể xuất gia rồi, Bách Trầm Tùng cầm dao không yên đành khẽ buông xuống.

Chiếc tay đặt trên cằm nhẹ nhàng nhấc lên, Bách Trầm Tùng ngửa đầu lộ ra cần cổ thon dài cho người ta hôn, hơi xoay người. Lương Phong đứng sau cậu thò về phía trước, đầu chầm chậm nâng lên, môi anh trượt từ cổ lên môi cậu.

Trái cà chua nhỏ lạnh như băng chạm vào miệng Bách Trầm Tùng, cậu thoáng né về sau thì tay Lương Phong để sau gáy cậu lại ấn giữ cậu ngả về trước, môi hé ra cắn dở chừng, trong miệng là vị chua ngọt và nhiệt độ nóng bỏng quẩn quanh.

Chất lỏng trở nên ấm nóng, còn lại một giọt trên miệng rồi rớt bên khóe miệng cậu.

Hôn môi hòa lẫn với thức ăn khiến cậu không thở nổi, trong thoáng chốc tách ra, cậu chợt hít một hơi dưỡng khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Phong cúi đầu, chỉ mím môi, quét sạch chút nước còn lại rớt ra kia.

“Đói không?” Lương Phong kề trán với cậu, điều hòa trong phòng bật nhiệt độ cao, sự khô nóng sẽ lan ra: “Không đói bụng thì làm chút chuyện khác đi.”

Bách Trầm Tùng nhìn chằm chằm đôi mắt trước mặt kia, khẽ thở hổn hển, cả người như bốc cháy, tay thò vào trong áo ba lỗ mỏng manh của Lương Phong, phủ lên lưng anh, ngón tay khẽ ấn nhẹ lên lưng người này vài cái.

Lương Phong cười cười, vùi đầu rồi lại hôn tiếp.

Hôm nay Chiêm Chiếp chắn đường, đứng ở cửa phòng ngủ liếm lông, kết quả nó ngẩng đầu thì thấy hai bóng dáng nhào về phía nó ở bên này, Chiêm Chiếp bị dọa sợ đến mức xoay người chạy mất.

Nó vừa quay đầu lại thì cửa đã đóng “rầm“.

Một mèo một chó ngồi trước cửa mắt lớn trừng mắt nhỏ, thỉnh thoảng dùng móng vuốt gại cửa vài cái.

Rèm cửa trong phỏng ngủ được kéo chặt, trong phòng không có ánh sáng, Lương Phong vội vàng hành động, còn thuận tay ấn mở ngọn đèn đầu giường ấm áp.

Chiếc giường mềm mại còn bị giày vò tới kêu “kẽo kẹt“.

Bách Trầm Tùng nghĩ đến chiếc giường kia nhà mình, với sức lực giống như chó điên này của Lương Phong thì tuyệt đối sẽ bị sập thành thứ phế phẩm cho xem.

Người kìm nén quá lâu, đến khi có thể làm thật thì cái gì mà dịu dàng, chậm rãi đều biến mất, chỉ hận không thể lột rồi gặm xương sạch sẽ.

Bách Trầm Tùng bị đụng tới mức thiếu chút nữa đầu đập vào đầu giường, người có thể nhịn được cũng nhịn không nổi nữa, há miệng rên thành tiếng, kết quả chó con ngoài cửa nghe được tiếng rên trong phòng ngủ lại há miệng kêu “gâu gâu“.

Hai người đầm đìa mồ hôi dính chặt lấy nhau, nhơm nháp nóng rẫy, lại thoải mái đến da đầu tê dại, ánh sáng nhạt chiếu vào sống lưng, mồ hôi bóng loáng theo động tác càng tuôn ra rõ rệt, giọt mồ hôi thấm ra ga trải giường mỏng manh trở thành một mớ rối loạn.

Ngoài cửa sổ, gió rét thổi qua cửa kính kêu vang, trong phòng củi khô lửa vừa bốc đã cháy, cánh tay Bách Trầm Tùng ra sức bám lấy mép giường, bắp thịt căng ra, từng đường gân xanh kéo căng nổi lên. Hai luồng hơi thở nặng nề hòa lẫn với nhau, hoàn toàn mất đi nhịp vốn có.

Bách Trầm Tùng mắng được câu đồ khốn kiếp, lời sau đó còn chưa nói thành câu đã bị quấy rối đến vỡ vụn. Hai người làm hết trận này tới trận khác giống như đánh lộn vậy, làm một cái là giày vò nhau vào chỗ c.hết, thoải mái thì thoái mái thật nhưng mệt mỏi cũng là thật, sau lưng rồi trước ngực thê thảm không dám nhìn thẳng.

Lương Phong đứng dậy mở hé cửa sổ hóng chút gió, hơi thở còn chưa đều đặn, ngực phập phồng lên xuống, người toàn là mồ hôi.

Bách Trầm Tùng lười nhúc nhích kể cả đầu ngón tay, nằm soài ở đó thở hổn hển không nói câu nào.

Chăn đắp sơ sài ở giữa, Lương Phong xoay người qua nằm, hôn lên giọt mồ hôi trên gò má Bách Trầm Tùng.

“Lúc này đói thật rồi.” Lương Phong nằm kề bên mặt cậu cười.

Bách Trầm Tùng trả lời: “Tự đi nấu đi.”

Không còn sức không sao nhưng ngang hông Bách Trầm Tùng đều bị siết thành từng vòng dấu hồng, trên đùi thì toàn mảng đỏ giống như bị dập khi ngã xuống cầu thang vậy, nhìn cực kỳ thê thảm. Trên bả vai Lương Phong cũng có một vòng dấu răng, trên lưng còn có mấy dấu tay, sức lực không nhỏ.

Anh nghi ngờ cậu cố tình phục thù nên bám thành dấu vậy.

Hai người nằm yên giống như vừa đánh lộn một trận thật, vỏ ga giường bị vò thành một nhúm xếp ở một xó.

Lương Phong xoay đầu Bách Trầm Tùng qua, đối mặt với mình, anh nghiêng mặt nhìn cậu, ngón tay gẩy sợi tóc cậu vò vò: “Em nói nếu anh không khám, một thời gian nữa không nhìn thấy thật...”

“Sẽ không.” Bách Trầm Tùng mở mắt nhìn anh: “Có em ở đây sẽ không xảy ra.”

Lương Phong cười dịu dàng: “Đúng, may là còn có em.”

“Anh.” Bách Trầm Tùng khẽ khàng gọi một tiếng.

Lương Phong nhìn cậu chăm chú, bàn tay khẽ vuốt ve cổ cậu: “Ừ.”

“Thứ mà em đã nhận định là sẽ không thay đổi, sẽ luôn nhớ rõ hai chữ trách nhiệm.” Bách Trầm Tùng phủ ngón tay lên lưng anh: “Bây giờ anh là người yêu của em, em có trách nhiệm đối xử tốt với anh, em bằng lòng, sau này vẫn sẽ như vậy.”

Trong ánh mắt Lương Phong là cảm xúc khó tả, anh thoáng dừng động tác trên tay, hôn lên khóe môi cậu.

“Anh.” Bách Trầm Tùng nói.

Lương Phong cười: “Ừ.”

“Anh cũng phải đối xử tốt với em.” Bách Trầm Tùng nói lời này giống như con nít tùy hứng.

Lương Phong cười: “Anh móc tim cho em.”

“Sau rồi móc.” Bách Trầm Tùng nhìn anh cười: “Giờ thì đi nấu cơm đã.”

Lương Phong sửng sốt, cúi đầu cười, mặt áp vào lưng cậu im lặng một lát rồi nói: “Được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Chạm Vào Sứ Trước

Số ký tự: 0