Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 50

Toan Bì Chanh Hảo Toan

2024-07-23 07:22:45

Bình thường khi ngủ, Bách Trầm Tùng không thích dính lấy nhau, Lương Phong ôm cậu, cậu chê nóng. Đêm trước khi đi, lúc ngủ hiếm khi cậu không nói gì, bản thân ngoan ngoãn kề sát vào ngực đối phương, trước ngực nóng rực dinh dính đổ mồ hôi nhưng cả đêm vẫn không buông tay.

Lương Phong đặt tay sau lưng cậu giống như dỗ con nít, vỗ nhè nhẹ, ôm thật chặt.

Nói nữa cũng vô dụng, điều cần nói đã nói rồi. Im lặng hưởng thụ lần cuối cùng là được rồi.

Chuyến tàu hơn bảy giờ sáng.

Bách Trầm Tùng rời giường rửa mặt theo thường lệ, thay quần áo xong xuôi, đổ thức ăn cho chó. Vali đặt ở cửa ra vào, cậu ngồi trên ghế sofa đợi Lương Phong thay quần áo xong rồi đưa cậu ra nhà ga.

Im lặng mãi không biết nói gì, há miệng lại không gượng nổi, còn không bằng nhịn lại.

Lương Phong mặc áo trắng ngắn tay gọn gàng thoải mái kết hợp với quần bò, tóc dính nước ướt nhẹp còn chưa sấy khô. Anh vẫy tay với Bách Trầm Tùng, tay xách vali rồi mở cửa ra.

Bách Trầm Tùng tới gần thì ngửi được hương nước hoa xen lẫn vị bạc hà.

Cậu đã bước một chân ra rồi mà đột nhiên như động kinh xông vào phòng ngủ, cướp đi ít nước hoa cuối cùng trên bàn phòng ngủ của Lương Phong.

Lương Phong đứng đó nhìn cậu cười, Bách Trầm Tùng cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không dám nhìn anh, đút tay vào túi quần, ho một tiếng: “Đi thôi.”

“Trầm Tùng.” Lương Phong đứng đằng sau gọi cậu.

Trong thoáng Bách Trầm Tùng quay người lại bị người ta túm lấy éo, giữ cổ, môi chợt ướt át, môi răng bị cạy mở, gần như thô bạo quấn quýt với nơi mềm mại của cậu, hôn dài đến vài phút, chút hơi thở cuối cùng cũng bị cướp đi.

Tay cậu để lên tay cầm vali, nhéo nhéo ngón tay Lương Phong.

Hai người buông nhau ra, Bách Trầm Tùng: “Sắp đến giờ rồi.”

Tiếp tục quấn quýt cũng vô dụng, Lương Phong gật đầu, vào thang máy ngoan ngoãn đi lấy xe, đưa người tới nhà ga.

Ngày hè nóng bức, nhà ga trống trải, trừ người ra thì những chỗ thoáng mát đều rất ít.

Bánh xe vali điên cuồng lắc lư trên đường đá, tiếng cót két nghe mà lòng người khó chịu.

Bách Trầm Tùng nhận lấy vali, xếp hàng đi vào trong.

Lương Phong đứng bên cạnh đút túi nhìn cậu.

Người trong hàng đi được ba bước thì một bước lại quay lại nhìn, đợi đến khi đi vào nhà ga đã hoàn toàn không thấy người đâu nữa.

Bách Trầm Tùng không phải người không có khả năng độc lập, thích dính lấy hay ỷ nại vào người khác. Nhưng thứ thói quen này vẫn luôn đáng sợ, sau khi thoát khỏi vòng tròn thoải mái sẽ không tránh khỏi có phần khó chịu, sẽ cần thời gian ngắn để thích nghi với hoàn cảnh.

Nhưng hai người thường ngày dính với nhau sau đó đột nhiên tách ra, cảm giác khó chịu này không thể dịu đi trong thời gian ngắn được.

Bách Trầm Tùng xách vali qua khu kiểm tra an ninh, ra sân ga, lên tàu trong đám người hỗn loạn, những thứ bên ngoài này làm rối loạn suy nghĩ cậu.

Đến khi tất thảy yên tĩnh lại, cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc bất ngờ chợt bùng lên.

Cậu cúi đầu nhìn qua điện thoại, chụp ảnh cho Lương Phong cảnh ngoài cửa sổ, gửi thêm emoji mặt trời nhỏ.

Lúc ấy Lương Phong đã lên xe, đang đợi đèn giao thông, chuẩn bị về nhà cho chó đi dạo, sau đó tới quán.

Quán mới khai trương, tình hình buôn bán khá tốt.

Anh cúi đầu nhìn lướt tin nhắn trên điện thoại, ngẩng đầu nhìn con đường đằng trước, vô thức cong môi cười.

Trên đường đi Bách Trầm Tùng vẫn luôn xoay vòng tay trên cổ tay, xoa xoa, cọ cọ, kề bên môi.

Lộ trình không xa, ngồi tàu cao tốc hơn ba tiếng là tới.

Bách Trầm Tùng đến trường học báo danh vào ngày cuối cùng.

Ký túc xá ở trường là phòng đơn, nhìn có vẻ tốt hơn khá nhiều so với ký túc xá chính quy khi đó, phòng không lớn, nhưng toàn bộ đồ đạc được trang trí giống như một khách sạn mini.

Trước mắt Bách Trầm Tùng không có ý định ra ngoài thuê phòng, điều kiện ở ký túc xá rất tốt, phòng đơn sẽ không có người làm ồn.

Bách Trầm Tùng nghĩ vậy nhưng sau khi thật sự chuyển vào, lúc cúi đầu lấy quần áo, phòng trên lầu cậu như đang nhảy disco vậy, vài tiếng loảng xoảng.

Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, thật sự sợ rằng lát nữa sẽ tróc vảy tường mất.

Trang trí ở kí túc tốt thật sự, nhưng cách âm thì rất tệ, trong phòng bật nhạc thì bên cạnh nghe đến là rõ ràng.

Bách Trầm Tùng không nhiều đồ đạc, dọn chừng hai giờ, chăn gối đã được gửi đến từ trước, mấy đồ lặt vặt thì lát nữa đi siêu thị mua.

Cậu dọn vệ sinh xong mới phát hiện chưa bật điều hòa, cả người cậu nóng đổ mồ hôi, áo dính vào lưng giống như vừa xông hơi trong phòng xông hơi đi ra vậy.

Cậu đứng bên giường, quay lưng về phía giường trực tiếp ngả xuống cái bịch, nảy lên vài cái.

Cậu gọi video cho Lương Phong, vài giây sau bên kia đã nghe máy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đến kí túc xá rồi à?” Cả người Lương Phong cũng đang nhỏ mồ hôi tong tong, trên mặt thấp thoáng bọt nước, anh kéo góc áo lên lau mồ hôi.

“Đang ở phòng gym à?” Bách Trầm Tùng nằm đó, một cánh tay gối lên sau đầu cười nhìn anh.

“Ừm, xong việc rồi, không có gì làm.” Lương Phong ngồi xuống, đưa mắt nhìn cậu: “Dù sao về nhà lại chẳng có ai.”

Bách Trầm Tùng nghiêng đầu cười cười, ngồi dậy tựa vào đầu giường: “Cho anh tham quan một vòng, khá nhỏ.”

Cậu đứng dậy cầm điện thoại đi dạo một vòng, căn phòng còn một ban công nhỏ, vách tường bị mặt trời chiếu phát nóng.

“Sao nóng thế kia, ngực ướt hết rồi.” Lương Phong tựa vào dụng cụ đằng sau, cánh tay phủ lên đầu gối, khuôn mặt tươi cười cưng chiều khỏi phải nói, nhìn bảo bối nhà mình.

“Mải quét dọn nên không bật điều hòa.” Bách Trầm Tùng nói rồi một tay kéo cổ áo, trực tiếp cởi áo ra.

Nhìn biểu cảm của Lương Phong không có gì khác thường, nhưng khóe miệng lại vô thức khẽ giật giật.

Bách Trầm Tùng đặt di động trên bồn rửa tay của phòng tắm, cúi người tháo vòng tay: “Em đi tắm cái đã.”

Lương Phong cong môi như muốn chạm tới huyệt Thái Dương, chống cằm nhìn chăm chú: “Tắm đi.”

Bách Trầm Tùng đưa tay định cúp máy chợt sững ra vài giây, cười nhướng mày: “Anh muốn xem à?”

“Đợi chút.” Lương Phong đứng dậy: “Anh tìm chỗ không người ngồi.”

“Đệch.” Bách Trầm Tùng cười bất đắc dĩ: “Đúng là trùm lưu manh.”

Lương Phong đi một mình tới phòng thay đồ, ngồi trên ghế, dương dương tự đắc hất cằm: “Tắm đi.”

Bách Trầm Tùng đặt điện thoại ở đó, thật ra chỉ có thể quay được nửa người trên, từ cằm đến phần bụng.

Nước ấm theo tóc chảy xuống dưới da thịt, làm ướt người, tiếng nước lẫn trong hơi nước mờ mịt, người trở nên mờ ảo. Bách Trầm Tùng ngửa đầu vuốt tóc, đường viền cằm có bọt nước, góc cạnh rõ ràng, lúc ngửa đầu làm tôn lên đường cong cơ bắp xinh đẹp của chiếc cổ thon dài.

Cánh tay di chuyển, ngón tay với lấy dầu gội đầu bên cạnh điện thoại.

Lương Phong chăm chú nhìn không nói chuyện, trong mắt như bốc hỏa.

Bách Trầm Tùng cười liếc một cái, tay bóp dầu gội đầu rồi cố ý dùng tay ấn vào điện thoại.

Ấn một cái, màn hình chiếu lên trần nhà, không thấy người nữa.

Lương Phong ở đầu dây bên kia: “Trầm Tùng?”

Bách Trầm Tùng không để ý đến anh.

Cứ thế tắm tầm mười phút.

Bách Trầm Tùng dùng khăn mặt lau tóc, thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới cầm điện thoại lên, thế mà Lương Phong ở đầu dây bên kia vẫn chưa tắt máy.

Ra cửa phòng tắm, cậu lộ vẻ kinh ngạc vô tội: “Bị lật màn lúc nào vậy?”

Lương Phong đen mặt, không nói chuyện.

Tên chó con này đang giở trò.

Nhìn cậu đến là vui vẻ khiến anh muốn véo một cái.

“Xin lỗi, em không phát hiện ra.” Bách Trầm Tùng cười cười, ngồi bên bàn xoay ghế dựa một vòng: “Lần sau có thời gian sẽ cho anh xem.”

“Anh thấy bây giờ em rất rảnh đó, hay là...”

“À, em chưa mua thùng rác.” Bách Trầm Tùng nhìn bên cạnh, quay đầu cười với Lương Phong: “Ở phòng nhỏ không chán à, anh mau về nhà ăn cơm đi, em ra ngoài mua đồ.”

Lương Phong cúi đầu cười cười: “Được, tối rồi gọi điện.”

“Được.” Bách Trầm Tùng đội mũ lưỡi trai lên, quay người chuẩn bị đóng cửa: “Anh chủ động chút, em cũng không bận, tiện lúc nào gọi thì gọi.”

Lương Phong nói đã biết, hai người nói thêm vài câu rồi cúp máy, buổi tối nói chuyện sau, giờ này đói bụng rồi.

“Người yêu cậu à?”

Bách Trầm Tùng cúi đầu xem tin tức, bên cạnh đột nhiên truyền tới giọng nói, dọa người ghê.

“Hả?” Cậu ngẩng đầu nhìn, là một chàng trai gầy gò, cậu thoáng khựng lại rồi mới trả lời: “Ừ.”

Chàng trai: “Tôi ở phòng bên cạnh, cũng học Báo chí, gọi tôi Tiểu Phong là được, rất dễ nhớ.”

“Chào cậu, gọi tôi Trầm Tùng là được.” Bách Trầm Tùng trả lời một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng lúc cậu ta cũng muốn đi ăn cơm, hai người đi chung, cùng chuyên ngành, lại vừa vào học, quen vài người cũng tốt.

Căn tin ở khá xa, cửa vào lại không có xe đạp, hai người cứ thế bất chấp đi dưới ánh nắng chói chang.

Bách Trầm Tùng đổ mồ hôi nhiều kinh khủng, chỉ một lát đã ướt đẫm người, cậu với lấy ống tay áo theo thói quen, nhíu mày bước nhanh hơn chút.

Người mới gặp nên không trò chuyện được những thứ khác, về cơ bản chỉ nói qua khoa chính quy ở đâu, chê trường học các kiểu, nói sơ sơ kinh nghiệm học tập.

Bách Trầm Tùng đã nói chuyện nhiều lần về phương diện này rồi, không có gì mới lạ cả.

“Tôi và người yêu chia tay lúc hè tốt nghiệp, anh ấy đi làm, thường sẽ phải tụ tập xã giao ấy, toàn chuyện công việc còn tôi thì thường ngày đến trường, không chung chủ đề.” Tiểu Phong đột nhiên nhắc đến chuyện tình cảm.

Hai người đã tới căn tin, Bách Trầm Tùng vừa vào cửa thì lập tức đi thẳng tới chỗ tủ lạnh, mua chai nước đậu xanh ướp lạnh, đứng đó uống một hơi cạn sạch.

“Đúng là khó khăn đấy, nhưng không có cách nào, giờ có mâu thuẫn, sau này sẽ còn nhiều chuyện hơn nữa.” Cuối cùng Bách Trầm Tùng thở ra một hơi.

Ban nãy đầu cậu sắp bốc hơi nước luôn rồi.

Cậu đang nghĩ trong đầu, lát nữa về chắc phải lên mạng mua một ít áo ba lỗ thể thao, mặc vào mát hơn chút, rồi mua cái xe đạp dự phòng, xe đạp điện thì thôi, đến lúc đó lại phải bán, xe đạp thì đến lúc tốt nghiệp nhờ Lương Phong mang về được, trường học quá rộng, bình thường có cái xe đi cũng tiện hơn nhiều, còn có...

Tiểu Phong hỏi: “Người yêu cậu cũng là sinh viên à?”

Mạch suy nghĩ của Bách Trầm Tùng bị cắt đứt, chợt chú ý lại: “Hả? À... anh ấy không, anh ấy đi làm nhiều năm rồi, lớn tuổi hơn tôi.”

“Vậy hai người yêu nhau bao lâu rồi?” Tiểu Phong cứ giống như con nít, cười cười, vẻ mặt ngập tràn tò mò.

“Hơn một năm rồi.” Bách Trầm Tùng nghĩ nghĩ.

Hai người tìm một bàn trống, không gọi cơm, Bách Trầm Tùng ngẩng đầu nhìn đồ ăn ở căn tin, nghĩ nghĩ nếu không thì ăn mì thịt bò cũng được.

“Vậy sau khi tốt nghiệp... tình cảm của hai người thế nào?” Tiểu Phong cẩn thận hỏi han, ngó đầu nhìn cậu.

“Tôi cảm thấy khá ổn.” Bách Trầm Tùng nhìn cậu ta, nghĩ một lát: “Hai chúng tôi không có mâu thuẫn gì, đã quen thuộc lâu rồi, biết đối phương đang nghĩ gì, ở cùng nhau còn đỡ lo ấy.”

Tiểu Phong nằm sấp trên bàn, héo rũ như củ cải đỏ: “Thích thật.”

Có lẽ là cậu ta nghĩ đến mình, so sánh nên trong lòng càng khổ sở.

Bách Trầm Tùng nhìn vẻ mặt cậu ta lúc cúi mặt, cảm giác hơi giống Bách Vân Hiên, đều kiểu ngốc bạch ngọt, cho cái kẹo là có thể dỗ được.

Cậu cười cười: “Mì thịt bò nhé?”

“Được, tôi đang không biết ăn gì.” Tiểu Phong nhìn lướt, theo cậu, cũng gọi một bát mì.

Trong góc căn tin, điều hòa thổi gió mạnh vừa khéo trúng bàn của Bách Trầm Tùng, thổi khiến tóc mái cậu bay tán loạn, cậu vùi đầu húp mì bất chấp hình tượng, xì xụp mấy miếng đã ăn hết nửa.

Trái lại, Tiểu Phong ở bên đối diện lại nhai chậm nuốt kỹ, so hai người, Bách Trầm Tùng giống như người đàn ông thô kệch vậy.

Rrrr---

Lương Phong gọi video, chắc là đã về đến nhà ăn cơm rồi.

Bách Trầm Tùng lập tức dùng tay vuốt một cái, gác di động lên hộp giấy ăn trước mặt, cúi đầu ăn mì tiếp.

“Anh ăn chưa?” Cậu nhìn màn hình, rút khăn giấy lau miệng,

Lương Phong chưa ăn, tách đũa ra: “Đặt mì.”

“Chà, trùng hợp ghê.” Bách Trầm Tùng cười cười.

Lương Phong cười đứng dậy lấy chai bia lạnh, “tách” một tiếng, Bách Trầm Tùng nghe mà nhột, không dằn nổi muốn chui vào giành lấy uống vài hớp.

Cuối cùng cậu chỉ có thể cầm chai đậu xanh ướp đá trên tay, giơ lên: “Mai ông chủ Lương tính làm gì?”

Lương Phong thở ra một hơi, dựa lưng vào ghế ngồi, kéo dài giọng: “Đi họp.”

“Vất vả rồi.” Bách Trầm Tùng cười cười.

Hai người như bị bệnh thần kinh, cầm lấy cái chai, cụng với nhau qua màn hình, cười cực kỳ vui vẻ.

Miệng Tiểu Phong ngậm mì, ngẩng đầu sững người, cậu ta không nhìn thấy người trong video, hỏi thăm dò: “Trầm Tùng, đây là...”

Bách Trầm Tùng trả lời: “Người yêu tôi.”

Tiểu Phong sững sờ mãi không nhúc nhích.

Bách Trầm Tùng nhìn cậu ta: “Sao thế?”

Tiểu Phong nuốt nước miếng: “Tôi tưởng là anh em của cậu...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Chạm Vào Sứ Trước

Số ký tự: 0