Chương 52
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
Vừa khai giảng, chương trình học của Bách Trầm Tùng không quá nhiều, đa số thời gian đều vào buổi sáng, buổi chiều rảnh rỗi cậu sẽ đi chơi bóng rổ, bơi lội.
Ăn căn tin một ngày ba bữa khá khỏe mạnh, lượng vận động mạnh, thời gian dài, người lại cường tráng hơn chút.
Ngày hè ánh nắng vẫn luôn chói chang, cậu đen đi nhiều, đùi và lưng đều có đường ranh giới đen trắng.
Bách Trầm Tùng còn chụp ảnh đường này cho Lương Phong xem, đầu dây bên kia nói nhìn cậu giống như sinh viên thể thao, người rắn chắc.
Mấy ngày nay bể bơi đông người như thả sủi cảo, Bách Trầm Tùng không muốn bon chen vào. Mà sân cầu lông cũng nhiều người nhưng chạy nhanh chút vẫn có thể giành được chỗ.
Tiểu Phong không thích vận động, nhưng được cái chân dài chạy rất nhanh.
Bách Trầm Tùng đã hẹn cậu ta đi xem phim, đã đặt vé xem phim buổi chiều, đánh cầu một lát rồi đi.
Giày chơi cầu ma sát trên đất, khắp sân ngập tràn tiếp cọ cót kít chói tai. Tiểu Phong chạy tới giành được chỗ, đứng ở góc giống như bảo vệ, đi qua đi lại rồi vẫy tay về phía Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng đi qua cúi đầu cầm lấy vợt: “Không đánh à?”
Tiểu Phong ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế: “Không đánh đâu, nóng lắm, tôi ngồi đây ngắm trai đẹp vẫn thấy thoải mái hơn.”
Bách Trầm Tùng cười cười không nói gì, cậu đã đoán được rồi nên ban nãy đã dứt khoát rủ một người nữa chơi cùng mấy hôm trước, tên thường gọi là Trần Tiêu.
Chàng trai kia nhìn có vẻ không cao bằng Bách Trầm Tùng nhưng cực kỳ có sức, cường tráng cao lớn, bình thường có tập võ.
Bách Trầm Tùng chưa từng vật tay thắng cậu ta.
Trần Tiêu vung vợt đứng ở cửa ra vào huýt sao, làn da bị cháy nắng ngăm đen.
“Học xong rồi à?” Bách Trầm Tùng vẫn đang thay quần áo, cởi áo ngắn tay, đổi sang áo ba lỗ rộng rãi, mát mẻ hơn chút.
Bình thường trong sinh hoạt, cậu còn thẳng hơn thẳng nam, thích thoải mái, đã mua quần áo mấy hôm trước, mua đúng một loại áo ba lỗ mười mấy cái, ngoại trừ khác màu thì còn lại đều như nhau, Lương Phong nhìn mà ghét.
Trần Tiêu xoay người thắt dây giày: “Tiết sau không điểm danh, không muốn đi nữa.”
Bách Trầm Tùng gật đầu, ngước mắt lên thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiểu Phong, thằng nhóc này hay lắm, mắt nhìn thẳng chăm chăm vào Trần Tiêu.
Trần Tiêu chỉ vào bên kia: “Tôi sang bên kia.”
“Được.” Bách Trầm Tùng nhịn cười, gật đầu.
Cậu quay đầu nhìn Tiểu Phong, vỗ tay “bộp” một cái.
“Ơ.” Tiểu Phong trợn đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng không nói gì, đứng đó cười.
Mặt Tiểu Phong đỏ lên, thấy bên cạnh không có người bèn ngẩng đầu lên khẽ hỏi: “Cậu ấy... thẳng à?”
“Không biết.” Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua, vẫn đứng đó cười: “Tôi không nhìn ra được.”
“Tôi cũng không nhìn ra.” Tiểu Phong cắn môi: “Trách tôi không đủ kinh nghiệm.”
“Để hỏi thử giúp cậu xem.” Bách Trầm Tùng cười cười.
Tiểu Phong dặn dò: “Đừng có lộ liễu quá.”
Cậu ta căng thẳng trợn tròn mắt, nhìn Bách Trầm Tùng đi từng bước về phía Trần Tiêu, tay lại vặn vẹo trong túi quần nóng cả lên.
Bách Trầm Tùng kéo người ta nói vài câu, Trần Tiếu nhìn thoáng qua bên đây, dọa Tiểu Phong sợ quay đầu đi.
Không biết Bách Trầm Tùng nói gì.
Không đến một phút đồng hồ, cậu ta đi tới sân đối diện chuẩn bị chơi cầu, lúc đi ngang qua Tiểu Phong chợt nói một câu: “Ngày mai cùng ăn cơm với cậu ấy đi.”
Tiểu Phong: “???”
Tiểu Phong bị dọa suýt chút nữa ngồi bệt mông xuống đất.
Tốc độ của anh Tùng quá được, chỉ có chút thời gian mà đã trực tiếp lo liệu đám cưới cho cậu ta rồi.
Tiểu Phong cứ thế cứng người nhìn bọn họ chơi cầu, không làm gì mà đã đỏ mặt, tim đập, đầu lắc qua lại hai bên như trống bỏi.
Đánh xong vài trận cầu, cả người đổ mồ hồi, quần áo ướt đẫm hết cả, cởi ra có lẽ vặn được ra nước.
Bách Trầm Tùng vẫn chơi ở bên kia, người giống như mới vớt từ nước ra, đầu ngón tay cũng đang nhỏ mồ hôi.
Điện thoại để trên túi, Tiểu Phong vẫn luôn ngồi bên cạnh trông.
Cậu ta ngẩng đầu nói to: “Trầm Tùng, người yêu cậu gọi điện thoại cho cậu này.”
Bách Trầm Tùng cười: “Hay là cậu nói to hơn chút nữa đi, lấy cái loa to ấy.”
Tiểu Phong cười khì khì, nhìn Trần Tiêu tới, lưng lại thẳng tưng, không biết tiếp theo nên làm gì.
Bách Trầm Tùng gọi video cho Lương Phong, đặt ngang điện thoại đối diện với trần nhà.
Lương Phong nhìn mà sửng sốt mãi, nhíu lông mày lại: “Người đâu?”
Bách Trầm Tùng lập tức thò đầu vào, trên mặt toàn là mồ hôi: “Đây.”
“Chơi cầu à?” Lương Phong hỏi.
“Ừm.” Bách Trầm Tùng dịch sang bên cạnh một chút: “Lát nữa đi xem phim.”
Lương Phong không nói chuyện, nhướng mày nhìn cậu chằm chằm.
“Đã hẹn với người ta xong xuôi rồi.” Bách Trầm Tùng ngồi xổm nhìn màn hình chăm chú cười, đã hiểu rõ: “Dấm của trẻ nhỏ mà anh cũng ăn đấy à?”
“Nhỏ cỡ nào?” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng khựng lại một lúc lâu: “Thì nhìn có vẻ... nhỏ.” Cậu khựng lại vài giây, đột nhiên đứng dậy cười cười đi về phòng tắm ở bên kia: “Em thích lớn cơ, không thích nhỏ đâu, anh yên tâm.”
Lương Phong cười đến vui vẻ: “Lớn cỡ nào?”
Bách Trầm Tùng tỉnh bơ, nói câu: “Lớn như anh ấy.” Cậu quay đầu gọi Tiểu Phong: “Tôi đi dội nước chừng mười phút, cậu đợi chút nhé.”
Người bên kia vội vàng gật đầu, người ta đang mải mắc cỡ làm bộ, căn bản không rảnh để ý đến Bách Trầm Tùng.
“Buổi tối liên hoan, đoán chừng lại trằn trọc không ngủ được rồi.” Bách Trầm Tùng giơ tay lên cởi đồ, phủ lên điện thoại.
Lương Phong có thể nghe được tiếng nước loáng thoáng: “Đề phòng anh à?”
“Dội nước thì có gì đẹp chứ?” Bách Trầm Tùng cười cười, tiến đến chỗ quần áo: “Chủ nhật anh đến à?”
“Ừm, chủ nhật qua.” Lương Phong dựa ghế cười nhìn màn hình đối diện đen kịt: “Nhớ đặt trước khách sạn trước đó.”
Bách Trầm Tùng cúi đầu mắng: “Anh nhớ chuyện này mãi thế.”
“Nhớ chứ, mỗi lúc trời tối đều nhớ, anh thèm sắp c.hết rồi.” Lương Phong cao giọng.
Ở bên đây, Bách Trầm Tùng dội qua cho trôi mồ hôi, lau khô người rồi rồi lập tức mặc quần áo lên, cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Phải đeo tai nghe khi nói chuyện với anh, nếu không để người ta mà nghe được chắc ngượng muốn c.hết, còn tưởng rằng đầu dây bên kia là tên lưu manh ấy.” Bách Trầm Tùng ra khỏi phòng tắm, vẫy tay với Tiểu Phong rồi cúi đầu nhìn Lương Phong: “Lát nữa em gọi cho anh sau nhé?”
Lương Phong gật đầu: “Được.”
“Tiểu Phong!” Bách Trầm Tùng gọi một tiếng, cậu ta nhảy dựng lên cười rất vui vẻ.
“Nói chuyện xong rồi à?” Bách Trầm Tùng hỏi.
Tiểu Phong gật đầu: “Ừm, cậu ấy rất tốt.” Cậu ta ngẩng đầu: “Cậu vừa nói với cậu ấy gì thế?”
“Không nói gì cả.” Bách Trầm Tùng cầm túi vung vẩy hai cái: “Chỉ hỏi cậu ta cậu có đáng yêu không, cậu ta nói đáng yêu, tôi nói thế ăn một bữa cơm, cậu ta nói được, hết rồi.”
Tiểu Phong khiếp sợ mà đỏ mặt: “Hai người... nói chuyện thẳng thắn thế á?”
Bách Trầm Tùng thì thầm: “Tôi đã nội hàm lắm rồi.”
Hai người gọi một chiếc taxi ở cổng trường, đi thẳng tới rạp chiếu phim, xem phim xong rồi ăn vài thứ đồ vặt, khoảng khoảng đó là có thể trực tiếp đến chỗ liên hoan rồi.
Phim Tiểu Phong muốn xem là phim hành động, Bách Trầm Tùng xem thử đánh giá rất tốt, chính cậu cũng cảm thấy có hứng thú.
Bộ phim chiếu hai tiếng, hiệu ứng đặc biệt, diễn viên đều rất tốt, là một bộ phim hay.
Tiểu Phong xem mà quên ăn cả bỏng trong tay, mở to đôi mắt không ngừng nhỏ giọng ồ lên.
Bách Trầm Tùng coi cậu như em trai, rất đáng yêu.
Xem phim xong thì không thể không thảo luận không ngừng, Tiểu Phong nâng hộp bỏng, vừa phát biểu cảm nghĩ khi xem phim bên tai Bách Trầm Tùng, chuỗi văn dài kia có thể làm bản thảo diễn thuyết luôn.
Sau đó Bách Trầm Tùng thật sự không chịu nổi nữa: “Ăn kem không?”
“Có ăn.” Tiểu Phong nói được nửa lại nhịn lại.
Trên đường ăn kem sẽ không có thời gian nói chuyện.
Rốt cuộc bên tai Bách Trầm Tùng đã yên tĩnh lại.
“Tôi không muốn đi bữa liên hoan buổi tối lắm.” Tiểu Phong nhặt miếng khoai tây chiên kiểu pháp: “Tôi không biết uống rượu.”
“Vậy thì không uống.” Bách Trầm Tùng dựa vào ghế uống Coca: “Cúi đầu ăn, giả vờ thôi.”
Tiểu Phong gật đầu nói được.
Hai người chọn một vài món, như một ít khoai tây chiên kiểu Pháp, kem, rồi bánh ngọt nhỏ ngọt ngấy, Tiểu Phong muốn ăn.
Bách Trầm Tùng chụp ảnh gửi cho Lương Phong.
Trong nhà còn bảo bối lớn, làm gì tốt nhất là nên báo cáo đàng hoàng chút.
Vài giây sau Lương Phong trả lời: [Giờ ăn được bánh ngọt rồi à?]
Bách Trầm Tùng sửng sốt, nhắn lại: [Em không ăn.]
Lương Phong: [Ồ~ thế là ăn cùng người ta à.]
Bách Trầm Tùng thật sự mẹ nó cạn lời luôn, cúi đầu cười mãi.
Lương Phong thích nói đùa, Bách Trầm Tùng cảm thấy con người này tính khí thất thường này rất buồn cười, ngây thơ gì đâu.
Tiểu Phong còn chưa hiểu cậu đang làm gì, nhìn Bách Trầm Tùng: “Cậu còn ăn khoai tây chiên nữa không?”
“Không ăn, cậu ăn đi.” Bách Trầm Tùng vẫn đang cười.
Tiểu Phong nhìn cậu như kẻ ngốc, còn thầm nói trong lòng, yêu đương vào đúng là rớt não luôn.
Địa điểm liên hoan quy củ, đặt ở trong một nhà hàng nhỏ, phòng riêng, gọi ít rau xào, uống chút rượu, khoảng ba mươi người, chia thành hai phòng riêng.
Bàn của Bách Trầm Tùng toàn con trai, rượu đặt trên bàn, nhìn thế này có vẻ là phải uống nhiều rồi.
Lâu rồi nên cậu đã học được vài chiêu, ví dụ như ít nói chuyện, miệng ăn liên tục không ngừng, đừng tiếp xúc ánh mắt, một chén rượu thì nhấp ngụm, uống một chén từ đầu tới cuối, cố gắng hết sức làm người vô hình, có thể uống ít được thì sẽ uống ít.
Vốn chiêu này rất hữu dụng nhưng đám con trai to mồm ở cùng nhau thường sẽ rất thích chơi mấy trò chơi.
Có vài người uống nhiều, phản ứng chậm, lưỡi nhíu lại nói không rõ câu, cứ thua mãi, uống hết chén này tới chén khác.
Đầu Bách Trầm Tùng rất tỉnh, chơi theo, cả bàn rất ồn ã. Thi thoảng có vài lần thua, uống mấy chén.
Sau đó không biết là uống say luôn hay là chơi đến choáng váng.
Nhìn cậu thả lỏng khá nhiều, lười biếng dựa vào ghế, cười cùng đám bạn.
Một đám con trai làm ầm ĩ đã rồi, rầm rộ kéo cả đám đông đi về phía trường học, nguyên một đám như trộm vậy, thấy bảo vệ thì đi đường vòng.
Có mấy người uống quá chén đi đường thiếu chút nữa đụng đầu vào cây, có người còn kéo bác gái nhảy điệu nhảy quảng trường.
Ầm ĩ tới ký túc xá rồi lại đứng trước cửa phòng cao giọng hô ngủ ngon.
“Rầm” một tiếng đóng cửa phòng, cả thế giới chợt yên tĩnh lại.
Bách Trầm Tùng nằm trên giường nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Phòng không lắp rèm cửa sổ cho nên đèn đường bên ngoài chiếu thẳng vào đùi cậu.
Cậu đưa tay sờ vào túi quần, lấy điện thoại ra, không chút do dự gọi cho Lương Phong.
Ngoại trừ người này ra, không có người nào có thể chịu được cậu quấy rối muộn thế này.
“Anh đang làm gì đó?” Bách Trầm Tùng thấp giọng, kéo dài giọng như làm nũng, còn cười cười.
Lương Phong cười: “Đang nhớ em.”
“Dẻo miệng quá.” Bách Trầm Tùng lập tức phì cười thành tiếng.
“Uống à?” Lương Phong nghe ra.
Bách Trầm Tùng nói: “Uống chút chút thôi.”
Cậu như kẻ ngốc nhìn trần nhà cười mãi, kẹp điện thoại bên tai.
Lương Phong trở mình, chăn kéo theo mấy tiếng “sột soạt”, anh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Đang làm gì đó?”
“Nằm trên giường, nhớ anh.” Bách Trầm Tùng cười khẽ, nói chậm rãi: “Em đang cởi đồ, không mở điều hòa, trong phòng nóng quá.”
“Còn gì nữa?” Ở đầu dây bên kia, tiếng thở Lương Phong nặng nề hơn, phun ra hết tiếng này tới tiếng khác, chui thẳng vào lỗ tai Bách Trầm Tùng.
“Đang tháo thắt lưng...” Miệng Bách Trầm Tùng dán lên loa điện thoại, hỏi như đầu độc: “Anh đang làm gì đó?”
Lương Phong ở bên kia không trả lời, chỉ có tiếng thở càng lúc càng ồm ồm.
Bách Trầm Tùng nở nụ cười, không cần não cũng biết cái con người này đang làm cái gì.
“Còn muốn nghe gì nữa?” Bách Trầm Tùng cố ý, giọng nói khẽ khàng, gọi một tiếng: “Anh.”
“Ừm...” Lương Phong khàn giọng, miễn cưỡng trả lời một tiếng.
Tiếng gọi anh của Bách Trầm Tùng khiến da đầu anh tê dại, mu bàn tay dùng sức nổi gân xanh, hơi ưỡn thẳng người.
“Anh đang nghĩ đến em à?” Bách Trầm Tùng từ từ nhắm hai mắt lại, chính cậu nghe tiếng thở kia cũng chịu không nổi, khắp người trở nên khô nóng.
Một lúc lâu sau Lương Phong mới phun ra được một từ qua kẽ răng: “...Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh, anh.” Bách Trầm Tùng thấp giọng thở gấp, cái chăn dưới tay bị nắm tới nhăn nheo: “Anh chạm vào em.”
Đầu dây bên kia, Lương Phong thấp giọng mắng một tiếng, hít vào thật mạnh.
Một phút sau, bên kia điện thoại vang lên tiếng rầm rầm ầm ĩ.
Bách Trầm Tùng tỉnh táo lại, nửa ngồi dậy, mở mắt ra, còn tưởng anh ngã xuống sàn rồi: “Alo?”
Lương Phong đột nhiên trả lời: “Hôm nay em khỏi ngủ đi, lát nữa trèo tường ra.”
Ăn căn tin một ngày ba bữa khá khỏe mạnh, lượng vận động mạnh, thời gian dài, người lại cường tráng hơn chút.
Ngày hè ánh nắng vẫn luôn chói chang, cậu đen đi nhiều, đùi và lưng đều có đường ranh giới đen trắng.
Bách Trầm Tùng còn chụp ảnh đường này cho Lương Phong xem, đầu dây bên kia nói nhìn cậu giống như sinh viên thể thao, người rắn chắc.
Mấy ngày nay bể bơi đông người như thả sủi cảo, Bách Trầm Tùng không muốn bon chen vào. Mà sân cầu lông cũng nhiều người nhưng chạy nhanh chút vẫn có thể giành được chỗ.
Tiểu Phong không thích vận động, nhưng được cái chân dài chạy rất nhanh.
Bách Trầm Tùng đã hẹn cậu ta đi xem phim, đã đặt vé xem phim buổi chiều, đánh cầu một lát rồi đi.
Giày chơi cầu ma sát trên đất, khắp sân ngập tràn tiếp cọ cót kít chói tai. Tiểu Phong chạy tới giành được chỗ, đứng ở góc giống như bảo vệ, đi qua đi lại rồi vẫy tay về phía Bách Trầm Tùng.
Bách Trầm Tùng đi qua cúi đầu cầm lấy vợt: “Không đánh à?”
Tiểu Phong ngồi trên ghế, dựa vào lưng ghế: “Không đánh đâu, nóng lắm, tôi ngồi đây ngắm trai đẹp vẫn thấy thoải mái hơn.”
Bách Trầm Tùng cười cười không nói gì, cậu đã đoán được rồi nên ban nãy đã dứt khoát rủ một người nữa chơi cùng mấy hôm trước, tên thường gọi là Trần Tiêu.
Chàng trai kia nhìn có vẻ không cao bằng Bách Trầm Tùng nhưng cực kỳ có sức, cường tráng cao lớn, bình thường có tập võ.
Bách Trầm Tùng chưa từng vật tay thắng cậu ta.
Trần Tiêu vung vợt đứng ở cửa ra vào huýt sao, làn da bị cháy nắng ngăm đen.
“Học xong rồi à?” Bách Trầm Tùng vẫn đang thay quần áo, cởi áo ngắn tay, đổi sang áo ba lỗ rộng rãi, mát mẻ hơn chút.
Bình thường trong sinh hoạt, cậu còn thẳng hơn thẳng nam, thích thoải mái, đã mua quần áo mấy hôm trước, mua đúng một loại áo ba lỗ mười mấy cái, ngoại trừ khác màu thì còn lại đều như nhau, Lương Phong nhìn mà ghét.
Trần Tiêu xoay người thắt dây giày: “Tiết sau không điểm danh, không muốn đi nữa.”
Bách Trầm Tùng gật đầu, ngước mắt lên thì đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tiểu Phong, thằng nhóc này hay lắm, mắt nhìn thẳng chăm chăm vào Trần Tiêu.
Trần Tiêu chỉ vào bên kia: “Tôi sang bên kia.”
“Được.” Bách Trầm Tùng nhịn cười, gật đầu.
Cậu quay đầu nhìn Tiểu Phong, vỗ tay “bộp” một cái.
“Ơ.” Tiểu Phong trợn đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng không nói gì, đứng đó cười.
Mặt Tiểu Phong đỏ lên, thấy bên cạnh không có người bèn ngẩng đầu lên khẽ hỏi: “Cậu ấy... thẳng à?”
“Không biết.” Bách Trầm Tùng nhìn thoáng qua, vẫn đứng đó cười: “Tôi không nhìn ra được.”
“Tôi cũng không nhìn ra.” Tiểu Phong cắn môi: “Trách tôi không đủ kinh nghiệm.”
“Để hỏi thử giúp cậu xem.” Bách Trầm Tùng cười cười.
Tiểu Phong dặn dò: “Đừng có lộ liễu quá.”
Cậu ta căng thẳng trợn tròn mắt, nhìn Bách Trầm Tùng đi từng bước về phía Trần Tiêu, tay lại vặn vẹo trong túi quần nóng cả lên.
Bách Trầm Tùng kéo người ta nói vài câu, Trần Tiếu nhìn thoáng qua bên đây, dọa Tiểu Phong sợ quay đầu đi.
Không biết Bách Trầm Tùng nói gì.
Không đến một phút đồng hồ, cậu ta đi tới sân đối diện chuẩn bị chơi cầu, lúc đi ngang qua Tiểu Phong chợt nói một câu: “Ngày mai cùng ăn cơm với cậu ấy đi.”
Tiểu Phong: “???”
Tiểu Phong bị dọa suýt chút nữa ngồi bệt mông xuống đất.
Tốc độ của anh Tùng quá được, chỉ có chút thời gian mà đã trực tiếp lo liệu đám cưới cho cậu ta rồi.
Tiểu Phong cứ thế cứng người nhìn bọn họ chơi cầu, không làm gì mà đã đỏ mặt, tim đập, đầu lắc qua lại hai bên như trống bỏi.
Đánh xong vài trận cầu, cả người đổ mồ hồi, quần áo ướt đẫm hết cả, cởi ra có lẽ vặn được ra nước.
Bách Trầm Tùng vẫn chơi ở bên kia, người giống như mới vớt từ nước ra, đầu ngón tay cũng đang nhỏ mồ hôi.
Điện thoại để trên túi, Tiểu Phong vẫn luôn ngồi bên cạnh trông.
Cậu ta ngẩng đầu nói to: “Trầm Tùng, người yêu cậu gọi điện thoại cho cậu này.”
Bách Trầm Tùng cười: “Hay là cậu nói to hơn chút nữa đi, lấy cái loa to ấy.”
Tiểu Phong cười khì khì, nhìn Trần Tiêu tới, lưng lại thẳng tưng, không biết tiếp theo nên làm gì.
Bách Trầm Tùng gọi video cho Lương Phong, đặt ngang điện thoại đối diện với trần nhà.
Lương Phong nhìn mà sửng sốt mãi, nhíu lông mày lại: “Người đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Trầm Tùng lập tức thò đầu vào, trên mặt toàn là mồ hôi: “Đây.”
“Chơi cầu à?” Lương Phong hỏi.
“Ừm.” Bách Trầm Tùng dịch sang bên cạnh một chút: “Lát nữa đi xem phim.”
Lương Phong không nói chuyện, nhướng mày nhìn cậu chằm chằm.
“Đã hẹn với người ta xong xuôi rồi.” Bách Trầm Tùng ngồi xổm nhìn màn hình chăm chú cười, đã hiểu rõ: “Dấm của trẻ nhỏ mà anh cũng ăn đấy à?”
“Nhỏ cỡ nào?” Lương Phong cười.
Bách Trầm Tùng khựng lại một lúc lâu: “Thì nhìn có vẻ... nhỏ.” Cậu khựng lại vài giây, đột nhiên đứng dậy cười cười đi về phòng tắm ở bên kia: “Em thích lớn cơ, không thích nhỏ đâu, anh yên tâm.”
Lương Phong cười đến vui vẻ: “Lớn cỡ nào?”
Bách Trầm Tùng tỉnh bơ, nói câu: “Lớn như anh ấy.” Cậu quay đầu gọi Tiểu Phong: “Tôi đi dội nước chừng mười phút, cậu đợi chút nhé.”
Người bên kia vội vàng gật đầu, người ta đang mải mắc cỡ làm bộ, căn bản không rảnh để ý đến Bách Trầm Tùng.
“Buổi tối liên hoan, đoán chừng lại trằn trọc không ngủ được rồi.” Bách Trầm Tùng giơ tay lên cởi đồ, phủ lên điện thoại.
Lương Phong có thể nghe được tiếng nước loáng thoáng: “Đề phòng anh à?”
“Dội nước thì có gì đẹp chứ?” Bách Trầm Tùng cười cười, tiến đến chỗ quần áo: “Chủ nhật anh đến à?”
“Ừm, chủ nhật qua.” Lương Phong dựa ghế cười nhìn màn hình đối diện đen kịt: “Nhớ đặt trước khách sạn trước đó.”
Bách Trầm Tùng cúi đầu mắng: “Anh nhớ chuyện này mãi thế.”
“Nhớ chứ, mỗi lúc trời tối đều nhớ, anh thèm sắp c.hết rồi.” Lương Phong cao giọng.
Ở bên đây, Bách Trầm Tùng dội qua cho trôi mồ hôi, lau khô người rồi rồi lập tức mặc quần áo lên, cầm điện thoại đi ra ngoài.
“Phải đeo tai nghe khi nói chuyện với anh, nếu không để người ta mà nghe được chắc ngượng muốn c.hết, còn tưởng rằng đầu dây bên kia là tên lưu manh ấy.” Bách Trầm Tùng ra khỏi phòng tắm, vẫy tay với Tiểu Phong rồi cúi đầu nhìn Lương Phong: “Lát nữa em gọi cho anh sau nhé?”
Lương Phong gật đầu: “Được.”
“Tiểu Phong!” Bách Trầm Tùng gọi một tiếng, cậu ta nhảy dựng lên cười rất vui vẻ.
“Nói chuyện xong rồi à?” Bách Trầm Tùng hỏi.
Tiểu Phong gật đầu: “Ừm, cậu ấy rất tốt.” Cậu ta ngẩng đầu: “Cậu vừa nói với cậu ấy gì thế?”
“Không nói gì cả.” Bách Trầm Tùng cầm túi vung vẩy hai cái: “Chỉ hỏi cậu ta cậu có đáng yêu không, cậu ta nói đáng yêu, tôi nói thế ăn một bữa cơm, cậu ta nói được, hết rồi.”
Tiểu Phong khiếp sợ mà đỏ mặt: “Hai người... nói chuyện thẳng thắn thế á?”
Bách Trầm Tùng thì thầm: “Tôi đã nội hàm lắm rồi.”
Hai người gọi một chiếc taxi ở cổng trường, đi thẳng tới rạp chiếu phim, xem phim xong rồi ăn vài thứ đồ vặt, khoảng khoảng đó là có thể trực tiếp đến chỗ liên hoan rồi.
Phim Tiểu Phong muốn xem là phim hành động, Bách Trầm Tùng xem thử đánh giá rất tốt, chính cậu cũng cảm thấy có hứng thú.
Bộ phim chiếu hai tiếng, hiệu ứng đặc biệt, diễn viên đều rất tốt, là một bộ phim hay.
Tiểu Phong xem mà quên ăn cả bỏng trong tay, mở to đôi mắt không ngừng nhỏ giọng ồ lên.
Bách Trầm Tùng coi cậu như em trai, rất đáng yêu.
Xem phim xong thì không thể không thảo luận không ngừng, Tiểu Phong nâng hộp bỏng, vừa phát biểu cảm nghĩ khi xem phim bên tai Bách Trầm Tùng, chuỗi văn dài kia có thể làm bản thảo diễn thuyết luôn.
Sau đó Bách Trầm Tùng thật sự không chịu nổi nữa: “Ăn kem không?”
“Có ăn.” Tiểu Phong nói được nửa lại nhịn lại.
Trên đường ăn kem sẽ không có thời gian nói chuyện.
Rốt cuộc bên tai Bách Trầm Tùng đã yên tĩnh lại.
“Tôi không muốn đi bữa liên hoan buổi tối lắm.” Tiểu Phong nhặt miếng khoai tây chiên kiểu pháp: “Tôi không biết uống rượu.”
“Vậy thì không uống.” Bách Trầm Tùng dựa vào ghế uống Coca: “Cúi đầu ăn, giả vờ thôi.”
Tiểu Phong gật đầu nói được.
Hai người chọn một vài món, như một ít khoai tây chiên kiểu Pháp, kem, rồi bánh ngọt nhỏ ngọt ngấy, Tiểu Phong muốn ăn.
Bách Trầm Tùng chụp ảnh gửi cho Lương Phong.
Trong nhà còn bảo bối lớn, làm gì tốt nhất là nên báo cáo đàng hoàng chút.
Vài giây sau Lương Phong trả lời: [Giờ ăn được bánh ngọt rồi à?]
Bách Trầm Tùng sửng sốt, nhắn lại: [Em không ăn.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Phong: [Ồ~ thế là ăn cùng người ta à.]
Bách Trầm Tùng thật sự mẹ nó cạn lời luôn, cúi đầu cười mãi.
Lương Phong thích nói đùa, Bách Trầm Tùng cảm thấy con người này tính khí thất thường này rất buồn cười, ngây thơ gì đâu.
Tiểu Phong còn chưa hiểu cậu đang làm gì, nhìn Bách Trầm Tùng: “Cậu còn ăn khoai tây chiên nữa không?”
“Không ăn, cậu ăn đi.” Bách Trầm Tùng vẫn đang cười.
Tiểu Phong nhìn cậu như kẻ ngốc, còn thầm nói trong lòng, yêu đương vào đúng là rớt não luôn.
Địa điểm liên hoan quy củ, đặt ở trong một nhà hàng nhỏ, phòng riêng, gọi ít rau xào, uống chút rượu, khoảng ba mươi người, chia thành hai phòng riêng.
Bàn của Bách Trầm Tùng toàn con trai, rượu đặt trên bàn, nhìn thế này có vẻ là phải uống nhiều rồi.
Lâu rồi nên cậu đã học được vài chiêu, ví dụ như ít nói chuyện, miệng ăn liên tục không ngừng, đừng tiếp xúc ánh mắt, một chén rượu thì nhấp ngụm, uống một chén từ đầu tới cuối, cố gắng hết sức làm người vô hình, có thể uống ít được thì sẽ uống ít.
Vốn chiêu này rất hữu dụng nhưng đám con trai to mồm ở cùng nhau thường sẽ rất thích chơi mấy trò chơi.
Có vài người uống nhiều, phản ứng chậm, lưỡi nhíu lại nói không rõ câu, cứ thua mãi, uống hết chén này tới chén khác.
Đầu Bách Trầm Tùng rất tỉnh, chơi theo, cả bàn rất ồn ã. Thi thoảng có vài lần thua, uống mấy chén.
Sau đó không biết là uống say luôn hay là chơi đến choáng váng.
Nhìn cậu thả lỏng khá nhiều, lười biếng dựa vào ghế, cười cùng đám bạn.
Một đám con trai làm ầm ĩ đã rồi, rầm rộ kéo cả đám đông đi về phía trường học, nguyên một đám như trộm vậy, thấy bảo vệ thì đi đường vòng.
Có mấy người uống quá chén đi đường thiếu chút nữa đụng đầu vào cây, có người còn kéo bác gái nhảy điệu nhảy quảng trường.
Ầm ĩ tới ký túc xá rồi lại đứng trước cửa phòng cao giọng hô ngủ ngon.
“Rầm” một tiếng đóng cửa phòng, cả thế giới chợt yên tĩnh lại.
Bách Trầm Tùng nằm trên giường nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Phòng không lắp rèm cửa sổ cho nên đèn đường bên ngoài chiếu thẳng vào đùi cậu.
Cậu đưa tay sờ vào túi quần, lấy điện thoại ra, không chút do dự gọi cho Lương Phong.
Ngoại trừ người này ra, không có người nào có thể chịu được cậu quấy rối muộn thế này.
“Anh đang làm gì đó?” Bách Trầm Tùng thấp giọng, kéo dài giọng như làm nũng, còn cười cười.
Lương Phong cười: “Đang nhớ em.”
“Dẻo miệng quá.” Bách Trầm Tùng lập tức phì cười thành tiếng.
“Uống à?” Lương Phong nghe ra.
Bách Trầm Tùng nói: “Uống chút chút thôi.”
Cậu như kẻ ngốc nhìn trần nhà cười mãi, kẹp điện thoại bên tai.
Lương Phong trở mình, chăn kéo theo mấy tiếng “sột soạt”, anh đột nhiên thấp giọng hỏi: “Đang làm gì đó?”
“Nằm trên giường, nhớ anh.” Bách Trầm Tùng cười khẽ, nói chậm rãi: “Em đang cởi đồ, không mở điều hòa, trong phòng nóng quá.”
“Còn gì nữa?” Ở đầu dây bên kia, tiếng thở Lương Phong nặng nề hơn, phun ra hết tiếng này tới tiếng khác, chui thẳng vào lỗ tai Bách Trầm Tùng.
“Đang tháo thắt lưng...” Miệng Bách Trầm Tùng dán lên loa điện thoại, hỏi như đầu độc: “Anh đang làm gì đó?”
Lương Phong ở bên kia không trả lời, chỉ có tiếng thở càng lúc càng ồm ồm.
Bách Trầm Tùng nở nụ cười, không cần não cũng biết cái con người này đang làm cái gì.
“Còn muốn nghe gì nữa?” Bách Trầm Tùng cố ý, giọng nói khẽ khàng, gọi một tiếng: “Anh.”
“Ừm...” Lương Phong khàn giọng, miễn cưỡng trả lời một tiếng.
Tiếng gọi anh của Bách Trầm Tùng khiến da đầu anh tê dại, mu bàn tay dùng sức nổi gân xanh, hơi ưỡn thẳng người.
“Anh đang nghĩ đến em à?” Bách Trầm Tùng từ từ nhắm hai mắt lại, chính cậu nghe tiếng thở kia cũng chịu không nổi, khắp người trở nên khô nóng.
Một lúc lâu sau Lương Phong mới phun ra được một từ qua kẽ răng: “...Nhớ.”
“Em cũng nhớ anh, anh.” Bách Trầm Tùng thấp giọng thở gấp, cái chăn dưới tay bị nắm tới nhăn nheo: “Anh chạm vào em.”
Đầu dây bên kia, Lương Phong thấp giọng mắng một tiếng, hít vào thật mạnh.
Một phút sau, bên kia điện thoại vang lên tiếng rầm rầm ầm ĩ.
Bách Trầm Tùng tỉnh táo lại, nửa ngồi dậy, mở mắt ra, còn tưởng anh ngã xuống sàn rồi: “Alo?”
Lương Phong đột nhiên trả lời: “Hôm nay em khỏi ngủ đi, lát nữa trèo tường ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro