Chương 56
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
Lần nữa Bách Trầm Tùng về nhà Lương Phong đã là kỳ nghỉ đông rồi. Quá trình học nhanh, Lương Phong không cho cậu trở về nữa, anh có thời gian thì sẽ lái xe qua thăm cậu, mỗi lần gặp mặt thời gian đều không dài, chỉ một ngày, chỉ là mức độ cho đỡ thèm thôi.
Về cơ bản, Bách Trầm Tùng là nhóm sinh viên đầu tiên nghỉ lễ rời trường, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Người khác còn đang nghĩ trước khi đi thì ăn cơm ở đâu, dù sao về nhà ăn Tết, những thanh niên này ở cùng một chỗ với người lớn thật ra cũng không thoải mái lắm.
Bách Trầm Tùng lại rất thoải mái, cậu dằn lòng không thể chậm một giây bay trở về, từ sáng đã dọn dẹp xong túi đứng ở cửa ra vào nhà ga gọi điện thoại cho Lương Phong rồi.
Trong phòng chờ tàu, tiếng phát thanh vang lên hết lần này tới lần khác, cậu ngồi toa đầu dựa vào ghế, đeo tai nghe, nở nụ cười, trò chuyện với người đối diện thật vui vẻ.
Lương Phong nói sắp Tết rồi, chuẩn bị trước khi mọi người đi sẽ tổ chức bữa liên hoan ở quán bar, vừa đúng hôm nay Bách Trầm Tùng trở về nên ăn cơm cùng luôn.
Bách Trầm Tùng nói lúc nấu cơm, cậu phải nhìn đầu bếp chằm chằm, học vài món ăn cho đàng hoàng.
Tiếng phát thanh lại vang lên “Ding dong”, đoàn tàu sắp soát vé rồi.
Mông Bách Trầm Tùng như gắn lò xo, đã sớm đứng đầu hàng.
Lương Phong gửi hai bức ảnh, ảnh của quán cafe.
Con người này rảnh rỗi không có gì làm, cảm thấy trang trí trong quán không đẹp, nhất quyết muốn trang trí lại lần nữa.
Bách Trầm Tùng nói tùy anh giày vò, chính mình vốn không qua được mấy lần, không có đề nghị gì, anh vui vẻ là được.
Ba tiếng trên tàu chưa bao giờ khó chịu như vậy, đến lúc xuống tàu, trái tim Bách Trầm Tùng vô thức đập nhanh hơn, chính là cảm giác không dằn lòng nổi nữa.
Sải bước ra khỏi khoang tàu, một luồng khí lạnh ập vào mặt, là cảm giác cực kỳ quen thuộc và hoài niệm, trong không khí xen lẫn mùi đặc trưng của thành phố vào ngày đông tuyết rơi nhiều, giày ma sát giẫm lên đống tuyết lẫn với vệt bánh xe lăn qua, đều là những người về sớm đón năm mới.
Bách Trầm Tùng ấn chặt mũ trên đỉnh đầu, cổ áo che đi phần cằm, sải bước rộng thoát ra khỏi đám người chen chúc, đi tìm người đàn ông bắt mắt nhất trong đám người ở cửa ra.
Lương Phong mặc áo len sáng màu, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài màu đen, đi giày Martin, nhìn người có vẻ vẻ dịu dàng, anh chống cánh tay dựa vào lan can nhìn vào bên trong.
Bách Trâm Tùng đứng trong đám người cực kỳ khiến người khác chú ý, một chàng trai cao ráo, gương mặt nở nụ cười, giơ tay lên cởi chiếc mũ trên đầu ra.
Bọn họ ôm nhau, cách quần áo thật dày cọ đến nóng người.
Chóp mũi Bách Trầm Tùng đặt trên cổ áo len của Lương Phong tham lam hít một hơi, tay bỏ túi đối phương, nắm lấy đôi tay nóng hổi kia.
Trong nhà ga nhiều người, không được làm hành vi quá đáng, chỉ đành lén lút xoa nắn chút, Lương Phong ghé môi bên tai cậu như nói khẽ: “Về nhà trước đã.”
Bách Trầm Tùng có nhà rồi, có người nói với cậu về nhà rồi.
Khoảnh khắc ấy trong lòng cậu như bị người ta véo một cái, run rẩy.
Cổng chính của nhà ga vén rèm lên, hơi ấm tản ra. Lương Phong ôm vai cậu đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh đổi xe à?” Bách Trầm Tùng cười kinh ngạc nhìn anh.
Lương Phong mở cửa xe: “Cái xe kia mùa đông lạnh lắm, như bị lọt gió vậy.”
Đúng thật, chiếc xe việt dã kia thoáng như mùa hè, mùa đông đúng là rất c.hết người.
Bách Trầm Tùng ngồi xuống xong, quay người ném túi ra ghế sau, còn chưa kịp quay đầu lại thì cổ đã bị một bàn tay phủ lên, cậu chậm rãi quay đầu, cười: “Tay anh vẫn như phỏng ấy.”
“Ừ.” Lương Phong thò người, nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn lên môi cậu như cái chạm nhẹ lên mặt nước sau đó từ từ tách ra.
Lương Phong: “Chào mừng em về nhà.”
Bách Trầm Tùng ôm lấy cổ anh hôn lại.
Gặp mặt không nhịn được muốn triền miên, đợi xe đỗ xong, hai người lên lầu, mở cửa ra.
Hai người dừng ở cửa ra vào, ôm cổ, đỡ lấy eo, sau đó là nụ hôn triền miên cực kỳ dịu dàng, chút hơi lạnh trên người lập tức mất đi không còn chút nào.
Lương Phong mới trải thảm, màu xám đậm, giẫm lên cảm thấy mềm mại.
Trên ghế sofa vẫn xếp chăn lông như thường lệ, anh thường xuyên ngủ quên trên sofa.
Hai người theo đà ôm nhau ngã trên sofa, Lương Phong hôn từ trán cậu đến ngực, kéo cổ áo có hơi biến dạng.
Bách Trầm Tùng giơ tay cởi áo hoodie ra, giạng chân lên người đối phương còn chưa ngồi vững nên người bị ngả ra sau, Lương Phong giật mình đỡ cậu.
Kết quả hai người cùng nhau ngã lên mặt thảm.
Bách Trầm Tùng nằm đó cười mãi.
“Kích động đến thế cơ.” Lương Phong chống người dậy đè lên, cánh tay vòng qua người, cúi đầu nhìn cậu chăm chú thật lâu.
Cúi người tựa như thương tiếc hôn lên chóp mũi cậu một cái.
Chăn lông trên ghế sofa bị giật xuống làm vật che chắn, hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu làm triền miên rồi.
Lần làm này cực kỳ nhẹ nhàng, Lương Phong hôn từng chút một dọc theo sống lưng xuống, cả người Bách Trầm Tùng tê dại, run rẩy, tay cậu cầm lấy tay anh bên mặt mình, hôn lên ngón tay rớm mồ hôi của Lương Phong một cái lại cái nữa.
Chăn lông bọc lấy hai người, nằm trong chiếc chăn lông mềm mại, chỉ có nhiệt độ nóng hổi như trước, ngón tay hai người đan lấy nhau không rời.
Điện thoại Lương Phong để trên mặt bàn kêu lên vài tiếng.
Bách Trầm Tùng lấy cùi chỏ chọc chọc anh: “Điện thoại kìa.”
“Chắc là gọi chúng ta ăn cơm.”
Bách Trầm Tùng đứng dậy, túm quần áo bên cạnh mặc lên, chọc bên hông Lương Phong: “Nhiều người thế, đợi một lát lại sốt ruột, dậy.”
Lương Phong chậm chạp chống người dậy, đầu gác lên vai Bách Trầm Tùng, gục mặt, lúc này lại thành con nít rồi.
Bách Trầm Tùng cười: “Không phải buổi liên hoan này do anh chuẩn bị à, giờ lại không muốn đi rồi.”
“Ừ.” Lương Phong ngẩng đầu mặc quần áo: “Giờ anh chỉ muốn ở đây nằm ôm em thôi.”
Bách Trầm Tùng mặc đồ xong rồi, cười anh, đứng dậy tới tủ lạnh lấy chai nước uống.
Vừa mở tủ lạnh, bên trong đã chất đầy nguyên liệu nấu ăn, Bách Trầm Tùng sững ra một lúc: “Bình thường anh tự nấu à?”
“Không, mua hôm qua đó.” Lương Phong cười thắt dây lưng: “Đây không phải vì em sắp về à.”
“Đợi em về làm đầu bếp cho anh à?” Bách Trầm Tùng muốn lấy bí đỏ bên trong đập c.hết anh.
Lương Phong cúi đầu cười ngặt nghẽo, đưa tay kéo người tới trước cửa đi ra ngoài.
Chỗ cửa có treo chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm, Lương Phong lấy xuống, quấn vào cho Bách Trầm Tùng.
“Cái này không phải của anh à?” Bách Trầm Tùng cọ chóp mũi lên đó một lát, chiếc khăn mềm mại vẫn còn vương mùi.
Lương Phong lấy ra một cái khác giống y chang: “Ở đây còn cái nữa.”
Bách Trầm Tùng cười: “Khoe khoang.” Sau đó cậu không nói gì, chỉ cọ lên khăn quàng cười thật vui vẻ.
Nhân viên trong quán bar, cậu biết gần hết, ngoại trừ mấy người cá biệt thì khả năng là mới tới.
Vừa vào cửa, Băng Tử đã cao giọng gọi ông chủ, Bách Trầm Tùng nói ông chủ ở đằng sau.
Băng Tử: “Như nhau cả mà!”
Bách Trầm Tùng còn chưa nói tiếp, bả vai đã bị người ta ôm lấy từ đằng sau, Lương Phong tiếp lời: “Như nhau.”
“Đã làm xong cơm chờ hai người rồi, nhưng em chưa dám động đũa.” Băng Tử nói.
Lương Phong: “Lau cơm trên khóe miệng đi.”
Băng Tử: “... Được.”
“Rượu tự túc thôi, hôm nay không có người làm cho rồi.” Lương Phong đi đến quầy bar ở bên kia ngồi lên.
Bách Trầm Tùng bưng ít sushi và thịt nướng, ngồi bên cạnh: “Em làm cho anh nhé?”
Lương Phong: “Có mà em lại chuẩn bị đầu độc anh.”
“Nào có đâu.” Bách Trầm Tùng đứng dậy, còn đang chuẩn bị làm cho anh một ly.
Rượu trong quầy bar có dán nhãn, lần này sẽ không nhầm nữa.
Thật ra mấy năm nay, Bách Trầm Tùng có học được chút, đương nhiên là học qua video, không thực hành trên thực tế.
Cậu cúi đầu lắc, thi thoảng chột dạ ngẩng đầu lên nhìn người.
Độc không c.hết là được rồi.
Lắc mãi, bưng ra được ly rượu, ở trên chiếc ly bắt chước được sơ sơ cài miếng chanh và ô che nắng.
Cậu chống cánh tay lên quầy bar cười nhìn anh: “Nếm thử đi.”
Lương Phong cầm lên nếm thử, đưa mắt nhìn cậu: “Cũng được đấy.”
“Thật á?” Bách Trầm Tùng bưng lên nếm thử.
Hình như là cậu cho hơi nhiều rượu mạnh khiến cuống họng hơi cay, những cái khác thì cũng ổn, uống được.
“Anh đi vệ sinh chút.” Lương Phong đứng dậy.
“Không phải chứ, vừa uống một ngụm đã chuẩn bị đi súc miệng à?” Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong khẽ xoa đầu cậu: “Đi vệ sinh thật.”
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu, bảo anh mau đi đi.
Nhìn người đi rồi, cậu cúi đầu vội vàng lau sạch rượu trên mặt bàn đi, ban nãy tay run nên có vãi ra một ít.
Một mình cậu nhàn nhã ngồi trên quầy bar uống nửa ly rượu còn lại, thật ra rất dễ uống.
Một đám người trong góc ầm ĩ, người thả mình nhảy theo nhạc, người cầm đàn ghita rồi micro biểu diễn tài nghệ, Bách Trầm Tùng cứ thế nghiêng đầu xem, rất náo nhiệt.
Sau đó vai cậu bị người ta khẽ chạm lấy.
Bách Trầm Tùng quay đầu thì thấy Lương Phong đứng đằng sau cười với cậu, khóe miệng khẽ cong, nhìn rất dịu dàng.
“Đói chưa? Em lấy cho anh ít đồ ăn.” Bách Trầm Tùng hỏi anh.
Đèn tối đi, không nhìn rõ.
Lương Phong chỉ bên ngoài: “Anh có lời muốn nói với em.”
Bách Trầm Tùng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa trước.
Bên ngoài cửa quán bar có treo một cái biển cực lớn: BÊN TRONG NGHỈ NGƠI.
Kết quả bên trong nhạc ầm ĩ không ngừng, cả đám người đang chè chén say sưa.
Bách Trầm Tùng đứng ở cửa ra vào, quên mặc áo khoác, bị gió lạnh thổi mà run rẩy.
Lương Phong đứng đằng sau, tay cầm áo khoác ngoài khoác lên cho cậu.
Bách Trầm Tùng cười quay đầu nhìn anh: “Nói gì đó?”
Lương Phong nhìn vào mắt cậu, nhìn chăm chú thật lâu.
Ngọn đèn trên phố chớp tắt như trước.
Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau, có chiếc xe như rút gân chớp tắt ở đằng sau, phiền c.hết người.
Lương Phong lấy ra một thứ từ đằng sau, là một bó hoa hồng to.
Lúc này đến lượt Bách Trầm Tùng sững sờ: “Hôm nay là lễ Tình nhân à?”
Buổi tối, Lương Phong kéo cậu đứng dưới ánh đèn đường, xung quanh rất yên tĩnh: “Trước đó anh đã từng nói sau này sẽ tặng em bó lớn chút, ngại quá, kéo dài hơi lâu.”
Bách Trầm Tùng vui vẻ ra mặt, cầm lấy bó hoa, nói: “Không sao.”
Cậu vốn không quá thích hoa nhưng nếu Lương Phong tặng, cậu sẽ thích.
Lương Phong không mặc áo khoác, bên ngoài rất lạnh, anh thở ra một luồng hơi nóng, cúi đầu cười: “Em, cái con người này nhìn thì có vẻ rất đáng tin mà thật ra không khiến người ta bớt lo gì cả.”
“Hả?” Bách Trầm Tùng thoáng sửng sốt, nghiêng đầu cười nhìn anh tỏ ý cậu đang nghe này.
“Lúc em thả lỏng, vui vẻ, cười, anh rất thích.” Lương Phong cũng cười nhìn cậu: “Anh từng này tuổi rồi, cái có thể có đều đã có, thứ anh muốn không nhiều lắm, đơn giản là làm bạn, có người tâm sự cùng, tam quan hợp, cùng nhau sống yên ổn, cùng nhau tản bộ, ăn cơm, đi du lịch, khi mệt mỏi thì có người dựa vào, mặc kệ có chuyện gì sẽ luôn có người đứng bên cạnh mình. Tuổi em nhỏ hơn, thật ra, anh không chắc chắn em sẽ cùng suy nghĩ với anh, có lẽ tuổi này của em sẽ muốn lãng mạn, muốn kích thích, muốn cảm giác mới lạ, anh không biết mình có thể cho em hay không.” Lương Phong thoáng ngừng lại: “Lần trước Nam Tử gửi cho anh đoạn ghi âm, anh nghe xong, anh nghe được em nói vậy, em không biết anh vui cỡ nào đâu.”
Lương Phong vươn tay ra, nắm lấy tay Bách Trầm Tùng siết vài cái: “Con đường phía trước của một người không dễ dàng, sau này anh sẽ đi cùng em, tất cả những trưởng thành đều cần thời gian đổi lấy, cũng thật mệt mỏi, anh hi vọng có anh ở bên, em sẽ không mệt mỏi vậy nữa, cứ thế làm đứa trẻ, vui vẻ hơn chút.”
Bách Trầm Tùng đã sớm ngây ra, chớp mắt vài cái vẫn không kịp phản ứng.
Lương Phong vuốt tóc cậu: “Ngủ rồi à?”
“Chưa, em...” Bách Trầm Tùng nhìn anh: “Nghe mà, em thật sự không biết nói chuyện.”
“Anh còn nghe em nói muốn cho lời hứa hẹn gì, em cho thế nào?” Lương Phong cười trêu chọc, kéo người gần lại hơn.
Bách Trầm Tùng há miệng rồi lại khép lại, trong thoáng này không ai tiếp tục.
“Chuyện này phải là anh cho em, không thể để em mở miệng trước được.” Lương Phong nói rồi vươn tay với vào trong túi áo khoác ngoài khoác trên người Bách Trầm Tùng.
Lúc ấy da đầu Bách Trầm Tùng run lên, toàn thân không có chút sức lực nào, trái tim như sắp nhảy ra khỏi trong lồng ngực.
Lương Phong cầm lấy một chiếc hộp đen nhỏ trong tay.
Anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn quen mắt, viền rộng có khắc vài hoa văn.
Là chiếc cậu đã ngắm trong cửa hàng trước kia.
Bách Trầm Tùng kinh ngạc, nhìn anh: “Anh mua lúc nào đó?”
“Mua lúc qua thăm em đó.” Lương Phong nâng ngón tay cậu, đeo lên cho cậu, ngón tay còn đang dừng lại trên chiếc nhẫn, ngước mắt nhìn cậu: “Còn tính không?”
Bách Trầm Tùng cười: “Tính.”
Lương Phong cười: “Được.”
Anh thả ngón tay đeo nhẫn ra, đổi qua nắm tay cậu, nghiêng đầu nhìn cửa quán bar: “Có phải có cảm giác thấy vòng một chuyến lại quay về rồi không?”
“Quay về rồi nhưng đạt được nhiều hơn.” Bách Trầm Tùng bỏ áo khoác xuống khoác lên cho anh, tay Lương Phong hơi lạnh.
Từ cái ngày hạ nóng nực đến ngày đông, hôm đó bọn họ ôm nhau dưới ánh đèn thật lâu, có chút tình cảm bắt đầu như hai ngôi sao va vào nhau, tràn ngập kịch tính, trùng hợp, phát tia lửa, cuối cùng hướng đến bình đạm mới là chân thực nhất.
Bách Trầm Tùng: “Có lẽ em đã nghĩ xong điều ước cho năm mới rồi.”
Lương Phong hỏi: “Gì thế?”
“Muốn ăn bữa sáng ông chủ Lương làm mỗi ngày.” Bách Trầm Tùng kéo người vào cửa quán bar, bên ngoài lạnh cóng c.hết người.
Lương Phong cười: “Còn gì nữa không?”
“Hi vọng bình an thuận lợi, năm nào cũng an khang, còn nữa...” Bách Trầm Tùng đứng dưới gió nóng của điều hòa, sợi tóc trước trán cậu bị thổi bay loạn, ngón tay cậu siết lấy đối phương: “Còn nữa, em yêu anh, sau này, mỗi năm, em sẽ đều nói một lần em yêu anh.”
- Hết phần truyện chính -
Về cơ bản, Bách Trầm Tùng là nhóm sinh viên đầu tiên nghỉ lễ rời trường, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Người khác còn đang nghĩ trước khi đi thì ăn cơm ở đâu, dù sao về nhà ăn Tết, những thanh niên này ở cùng một chỗ với người lớn thật ra cũng không thoải mái lắm.
Bách Trầm Tùng lại rất thoải mái, cậu dằn lòng không thể chậm một giây bay trở về, từ sáng đã dọn dẹp xong túi đứng ở cửa ra vào nhà ga gọi điện thoại cho Lương Phong rồi.
Trong phòng chờ tàu, tiếng phát thanh vang lên hết lần này tới lần khác, cậu ngồi toa đầu dựa vào ghế, đeo tai nghe, nở nụ cười, trò chuyện với người đối diện thật vui vẻ.
Lương Phong nói sắp Tết rồi, chuẩn bị trước khi mọi người đi sẽ tổ chức bữa liên hoan ở quán bar, vừa đúng hôm nay Bách Trầm Tùng trở về nên ăn cơm cùng luôn.
Bách Trầm Tùng nói lúc nấu cơm, cậu phải nhìn đầu bếp chằm chằm, học vài món ăn cho đàng hoàng.
Tiếng phát thanh lại vang lên “Ding dong”, đoàn tàu sắp soát vé rồi.
Mông Bách Trầm Tùng như gắn lò xo, đã sớm đứng đầu hàng.
Lương Phong gửi hai bức ảnh, ảnh của quán cafe.
Con người này rảnh rỗi không có gì làm, cảm thấy trang trí trong quán không đẹp, nhất quyết muốn trang trí lại lần nữa.
Bách Trầm Tùng nói tùy anh giày vò, chính mình vốn không qua được mấy lần, không có đề nghị gì, anh vui vẻ là được.
Ba tiếng trên tàu chưa bao giờ khó chịu như vậy, đến lúc xuống tàu, trái tim Bách Trầm Tùng vô thức đập nhanh hơn, chính là cảm giác không dằn lòng nổi nữa.
Sải bước ra khỏi khoang tàu, một luồng khí lạnh ập vào mặt, là cảm giác cực kỳ quen thuộc và hoài niệm, trong không khí xen lẫn mùi đặc trưng của thành phố vào ngày đông tuyết rơi nhiều, giày ma sát giẫm lên đống tuyết lẫn với vệt bánh xe lăn qua, đều là những người về sớm đón năm mới.
Bách Trầm Tùng ấn chặt mũ trên đỉnh đầu, cổ áo che đi phần cằm, sải bước rộng thoát ra khỏi đám người chen chúc, đi tìm người đàn ông bắt mắt nhất trong đám người ở cửa ra.
Lương Phong mặc áo len sáng màu, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài màu đen, đi giày Martin, nhìn người có vẻ vẻ dịu dàng, anh chống cánh tay dựa vào lan can nhìn vào bên trong.
Bách Trâm Tùng đứng trong đám người cực kỳ khiến người khác chú ý, một chàng trai cao ráo, gương mặt nở nụ cười, giơ tay lên cởi chiếc mũ trên đầu ra.
Bọn họ ôm nhau, cách quần áo thật dày cọ đến nóng người.
Chóp mũi Bách Trầm Tùng đặt trên cổ áo len của Lương Phong tham lam hít một hơi, tay bỏ túi đối phương, nắm lấy đôi tay nóng hổi kia.
Trong nhà ga nhiều người, không được làm hành vi quá đáng, chỉ đành lén lút xoa nắn chút, Lương Phong ghé môi bên tai cậu như nói khẽ: “Về nhà trước đã.”
Bách Trầm Tùng có nhà rồi, có người nói với cậu về nhà rồi.
Khoảnh khắc ấy trong lòng cậu như bị người ta véo một cái, run rẩy.
Cổng chính của nhà ga vén rèm lên, hơi ấm tản ra. Lương Phong ôm vai cậu đi về phía bãi đỗ xe.
“Anh đổi xe à?” Bách Trầm Tùng cười kinh ngạc nhìn anh.
Lương Phong mở cửa xe: “Cái xe kia mùa đông lạnh lắm, như bị lọt gió vậy.”
Đúng thật, chiếc xe việt dã kia thoáng như mùa hè, mùa đông đúng là rất c.hết người.
Bách Trầm Tùng ngồi xuống xong, quay người ném túi ra ghế sau, còn chưa kịp quay đầu lại thì cổ đã bị một bàn tay phủ lên, cậu chậm rãi quay đầu, cười: “Tay anh vẫn như phỏng ấy.”
“Ừ.” Lương Phong thò người, nâng mặt cậu lên, cúi đầu hôn lên môi cậu như cái chạm nhẹ lên mặt nước sau đó từ từ tách ra.
Lương Phong: “Chào mừng em về nhà.”
Bách Trầm Tùng ôm lấy cổ anh hôn lại.
Gặp mặt không nhịn được muốn triền miên, đợi xe đỗ xong, hai người lên lầu, mở cửa ra.
Hai người dừng ở cửa ra vào, ôm cổ, đỡ lấy eo, sau đó là nụ hôn triền miên cực kỳ dịu dàng, chút hơi lạnh trên người lập tức mất đi không còn chút nào.
Lương Phong mới trải thảm, màu xám đậm, giẫm lên cảm thấy mềm mại.
Trên ghế sofa vẫn xếp chăn lông như thường lệ, anh thường xuyên ngủ quên trên sofa.
Hai người theo đà ôm nhau ngã trên sofa, Lương Phong hôn từ trán cậu đến ngực, kéo cổ áo có hơi biến dạng.
Bách Trầm Tùng giơ tay cởi áo hoodie ra, giạng chân lên người đối phương còn chưa ngồi vững nên người bị ngả ra sau, Lương Phong giật mình đỡ cậu.
Kết quả hai người cùng nhau ngã lên mặt thảm.
Bách Trầm Tùng nằm đó cười mãi.
“Kích động đến thế cơ.” Lương Phong chống người dậy đè lên, cánh tay vòng qua người, cúi đầu nhìn cậu chăm chú thật lâu.
Cúi người tựa như thương tiếc hôn lên chóp mũi cậu một cái.
Chăn lông trên ghế sofa bị giật xuống làm vật che chắn, hai người vừa gặp mặt đã bắt đầu làm triền miên rồi.
Lần làm này cực kỳ nhẹ nhàng, Lương Phong hôn từng chút một dọc theo sống lưng xuống, cả người Bách Trầm Tùng tê dại, run rẩy, tay cậu cầm lấy tay anh bên mặt mình, hôn lên ngón tay rớm mồ hôi của Lương Phong một cái lại cái nữa.
Chăn lông bọc lấy hai người, nằm trong chiếc chăn lông mềm mại, chỉ có nhiệt độ nóng hổi như trước, ngón tay hai người đan lấy nhau không rời.
Điện thoại Lương Phong để trên mặt bàn kêu lên vài tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Trầm Tùng lấy cùi chỏ chọc chọc anh: “Điện thoại kìa.”
“Chắc là gọi chúng ta ăn cơm.”
Bách Trầm Tùng đứng dậy, túm quần áo bên cạnh mặc lên, chọc bên hông Lương Phong: “Nhiều người thế, đợi một lát lại sốt ruột, dậy.”
Lương Phong chậm chạp chống người dậy, đầu gác lên vai Bách Trầm Tùng, gục mặt, lúc này lại thành con nít rồi.
Bách Trầm Tùng cười: “Không phải buổi liên hoan này do anh chuẩn bị à, giờ lại không muốn đi rồi.”
“Ừ.” Lương Phong ngẩng đầu mặc quần áo: “Giờ anh chỉ muốn ở đây nằm ôm em thôi.”
Bách Trầm Tùng mặc đồ xong rồi, cười anh, đứng dậy tới tủ lạnh lấy chai nước uống.
Vừa mở tủ lạnh, bên trong đã chất đầy nguyên liệu nấu ăn, Bách Trầm Tùng sững ra một lúc: “Bình thường anh tự nấu à?”
“Không, mua hôm qua đó.” Lương Phong cười thắt dây lưng: “Đây không phải vì em sắp về à.”
“Đợi em về làm đầu bếp cho anh à?” Bách Trầm Tùng muốn lấy bí đỏ bên trong đập c.hết anh.
Lương Phong cúi đầu cười ngặt nghẽo, đưa tay kéo người tới trước cửa đi ra ngoài.
Chỗ cửa có treo chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm, Lương Phong lấy xuống, quấn vào cho Bách Trầm Tùng.
“Cái này không phải của anh à?” Bách Trầm Tùng cọ chóp mũi lên đó một lát, chiếc khăn mềm mại vẫn còn vương mùi.
Lương Phong lấy ra một cái khác giống y chang: “Ở đây còn cái nữa.”
Bách Trầm Tùng cười: “Khoe khoang.” Sau đó cậu không nói gì, chỉ cọ lên khăn quàng cười thật vui vẻ.
Nhân viên trong quán bar, cậu biết gần hết, ngoại trừ mấy người cá biệt thì khả năng là mới tới.
Vừa vào cửa, Băng Tử đã cao giọng gọi ông chủ, Bách Trầm Tùng nói ông chủ ở đằng sau.
Băng Tử: “Như nhau cả mà!”
Bách Trầm Tùng còn chưa nói tiếp, bả vai đã bị người ta ôm lấy từ đằng sau, Lương Phong tiếp lời: “Như nhau.”
“Đã làm xong cơm chờ hai người rồi, nhưng em chưa dám động đũa.” Băng Tử nói.
Lương Phong: “Lau cơm trên khóe miệng đi.”
Băng Tử: “... Được.”
“Rượu tự túc thôi, hôm nay không có người làm cho rồi.” Lương Phong đi đến quầy bar ở bên kia ngồi lên.
Bách Trầm Tùng bưng ít sushi và thịt nướng, ngồi bên cạnh: “Em làm cho anh nhé?”
Lương Phong: “Có mà em lại chuẩn bị đầu độc anh.”
“Nào có đâu.” Bách Trầm Tùng đứng dậy, còn đang chuẩn bị làm cho anh một ly.
Rượu trong quầy bar có dán nhãn, lần này sẽ không nhầm nữa.
Thật ra mấy năm nay, Bách Trầm Tùng có học được chút, đương nhiên là học qua video, không thực hành trên thực tế.
Cậu cúi đầu lắc, thi thoảng chột dạ ngẩng đầu lên nhìn người.
Độc không c.hết là được rồi.
Lắc mãi, bưng ra được ly rượu, ở trên chiếc ly bắt chước được sơ sơ cài miếng chanh và ô che nắng.
Cậu chống cánh tay lên quầy bar cười nhìn anh: “Nếm thử đi.”
Lương Phong cầm lên nếm thử, đưa mắt nhìn cậu: “Cũng được đấy.”
“Thật á?” Bách Trầm Tùng bưng lên nếm thử.
Hình như là cậu cho hơi nhiều rượu mạnh khiến cuống họng hơi cay, những cái khác thì cũng ổn, uống được.
“Anh đi vệ sinh chút.” Lương Phong đứng dậy.
“Không phải chứ, vừa uống một ngụm đã chuẩn bị đi súc miệng à?” Bách Trầm Tùng cười.
Lương Phong khẽ xoa đầu cậu: “Đi vệ sinh thật.”
Bách Trầm Tùng ngẩng đầu, bảo anh mau đi đi.
Nhìn người đi rồi, cậu cúi đầu vội vàng lau sạch rượu trên mặt bàn đi, ban nãy tay run nên có vãi ra một ít.
Một mình cậu nhàn nhã ngồi trên quầy bar uống nửa ly rượu còn lại, thật ra rất dễ uống.
Một đám người trong góc ầm ĩ, người thả mình nhảy theo nhạc, người cầm đàn ghita rồi micro biểu diễn tài nghệ, Bách Trầm Tùng cứ thế nghiêng đầu xem, rất náo nhiệt.
Sau đó vai cậu bị người ta khẽ chạm lấy.
Bách Trầm Tùng quay đầu thì thấy Lương Phong đứng đằng sau cười với cậu, khóe miệng khẽ cong, nhìn rất dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đói chưa? Em lấy cho anh ít đồ ăn.” Bách Trầm Tùng hỏi anh.
Đèn tối đi, không nhìn rõ.
Lương Phong chỉ bên ngoài: “Anh có lời muốn nói với em.”
Bách Trầm Tùng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa trước.
Bên ngoài cửa quán bar có treo một cái biển cực lớn: BÊN TRONG NGHỈ NGƠI.
Kết quả bên trong nhạc ầm ĩ không ngừng, cả đám người đang chè chén say sưa.
Bách Trầm Tùng đứng ở cửa ra vào, quên mặc áo khoác, bị gió lạnh thổi mà run rẩy.
Lương Phong đứng đằng sau, tay cầm áo khoác ngoài khoác lên cho cậu.
Bách Trầm Tùng cười quay đầu nhìn anh: “Nói gì đó?”
Lương Phong nhìn vào mắt cậu, nhìn chăm chú thật lâu.
Ngọn đèn trên phố chớp tắt như trước.
Bách Trầm Tùng lại nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt đã đánh nhau, có chiếc xe như rút gân chớp tắt ở đằng sau, phiền c.hết người.
Lương Phong lấy ra một thứ từ đằng sau, là một bó hoa hồng to.
Lúc này đến lượt Bách Trầm Tùng sững sờ: “Hôm nay là lễ Tình nhân à?”
Buổi tối, Lương Phong kéo cậu đứng dưới ánh đèn đường, xung quanh rất yên tĩnh: “Trước đó anh đã từng nói sau này sẽ tặng em bó lớn chút, ngại quá, kéo dài hơi lâu.”
Bách Trầm Tùng vui vẻ ra mặt, cầm lấy bó hoa, nói: “Không sao.”
Cậu vốn không quá thích hoa nhưng nếu Lương Phong tặng, cậu sẽ thích.
Lương Phong không mặc áo khoác, bên ngoài rất lạnh, anh thở ra một luồng hơi nóng, cúi đầu cười: “Em, cái con người này nhìn thì có vẻ rất đáng tin mà thật ra không khiến người ta bớt lo gì cả.”
“Hả?” Bách Trầm Tùng thoáng sửng sốt, nghiêng đầu cười nhìn anh tỏ ý cậu đang nghe này.
“Lúc em thả lỏng, vui vẻ, cười, anh rất thích.” Lương Phong cũng cười nhìn cậu: “Anh từng này tuổi rồi, cái có thể có đều đã có, thứ anh muốn không nhiều lắm, đơn giản là làm bạn, có người tâm sự cùng, tam quan hợp, cùng nhau sống yên ổn, cùng nhau tản bộ, ăn cơm, đi du lịch, khi mệt mỏi thì có người dựa vào, mặc kệ có chuyện gì sẽ luôn có người đứng bên cạnh mình. Tuổi em nhỏ hơn, thật ra, anh không chắc chắn em sẽ cùng suy nghĩ với anh, có lẽ tuổi này của em sẽ muốn lãng mạn, muốn kích thích, muốn cảm giác mới lạ, anh không biết mình có thể cho em hay không.” Lương Phong thoáng ngừng lại: “Lần trước Nam Tử gửi cho anh đoạn ghi âm, anh nghe xong, anh nghe được em nói vậy, em không biết anh vui cỡ nào đâu.”
Lương Phong vươn tay ra, nắm lấy tay Bách Trầm Tùng siết vài cái: “Con đường phía trước của một người không dễ dàng, sau này anh sẽ đi cùng em, tất cả những trưởng thành đều cần thời gian đổi lấy, cũng thật mệt mỏi, anh hi vọng có anh ở bên, em sẽ không mệt mỏi vậy nữa, cứ thế làm đứa trẻ, vui vẻ hơn chút.”
Bách Trầm Tùng đã sớm ngây ra, chớp mắt vài cái vẫn không kịp phản ứng.
Lương Phong vuốt tóc cậu: “Ngủ rồi à?”
“Chưa, em...” Bách Trầm Tùng nhìn anh: “Nghe mà, em thật sự không biết nói chuyện.”
“Anh còn nghe em nói muốn cho lời hứa hẹn gì, em cho thế nào?” Lương Phong cười trêu chọc, kéo người gần lại hơn.
Bách Trầm Tùng há miệng rồi lại khép lại, trong thoáng này không ai tiếp tục.
“Chuyện này phải là anh cho em, không thể để em mở miệng trước được.” Lương Phong nói rồi vươn tay với vào trong túi áo khoác ngoài khoác trên người Bách Trầm Tùng.
Lúc ấy da đầu Bách Trầm Tùng run lên, toàn thân không có chút sức lực nào, trái tim như sắp nhảy ra khỏi trong lồng ngực.
Lương Phong cầm lấy một chiếc hộp đen nhỏ trong tay.
Anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn quen mắt, viền rộng có khắc vài hoa văn.
Là chiếc cậu đã ngắm trong cửa hàng trước kia.
Bách Trầm Tùng kinh ngạc, nhìn anh: “Anh mua lúc nào đó?”
“Mua lúc qua thăm em đó.” Lương Phong nâng ngón tay cậu, đeo lên cho cậu, ngón tay còn đang dừng lại trên chiếc nhẫn, ngước mắt nhìn cậu: “Còn tính không?”
Bách Trầm Tùng cười: “Tính.”
Lương Phong cười: “Được.”
Anh thả ngón tay đeo nhẫn ra, đổi qua nắm tay cậu, nghiêng đầu nhìn cửa quán bar: “Có phải có cảm giác thấy vòng một chuyến lại quay về rồi không?”
“Quay về rồi nhưng đạt được nhiều hơn.” Bách Trầm Tùng bỏ áo khoác xuống khoác lên cho anh, tay Lương Phong hơi lạnh.
Từ cái ngày hạ nóng nực đến ngày đông, hôm đó bọn họ ôm nhau dưới ánh đèn thật lâu, có chút tình cảm bắt đầu như hai ngôi sao va vào nhau, tràn ngập kịch tính, trùng hợp, phát tia lửa, cuối cùng hướng đến bình đạm mới là chân thực nhất.
Bách Trầm Tùng: “Có lẽ em đã nghĩ xong điều ước cho năm mới rồi.”
Lương Phong hỏi: “Gì thế?”
“Muốn ăn bữa sáng ông chủ Lương làm mỗi ngày.” Bách Trầm Tùng kéo người vào cửa quán bar, bên ngoài lạnh cóng c.hết người.
Lương Phong cười: “Còn gì nữa không?”
“Hi vọng bình an thuận lợi, năm nào cũng an khang, còn nữa...” Bách Trầm Tùng đứng dưới gió nóng của điều hòa, sợi tóc trước trán cậu bị thổi bay loạn, ngón tay cậu siết lấy đối phương: “Còn nữa, em yêu anh, sau này, mỗi năm, em sẽ đều nói một lần em yêu anh.”
- Hết phần truyện chính -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro