Chương 7
Toan Bì Chanh Hảo Toan
2024-07-23 07:22:45
Chủ nhật Bách Trầm Tùng ngủ thẳng đến hơn mười hai giờ trưa, đêm hôm trước không biết có chuyện gì, cậu không thể ngủ được, buổi tối ngồi ở trên giường tìm một bộ điện ảnh để xem. Kết quả là xem trúng một bộ kinh dị giật gân, xem được một nửa thì càng ngủ không được.
Đến buổi trưa mở mắt xoay người mò mẫm ở dưới người một lúc lâu, di động bị lưng đè đến nóng bỏng.
Kiều Đình gửi cho cậu hơn mười tin nhắn, nhắc nhở cậu đừng quên việc huấn luyện ở phòng gym vào buổi chiều.
Lời mời kết bạn của Wechat có thêm một cái chấm đỏ, là khách hàng tư nhân phải dạy vào buổi chiều, nhìn ảnh đại diện thì chắc là một người đàn ông.
Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng trả lời, ngay cả lời chào cũng quên gửi, cậu xuống giường đi dép lê, mặc quần lót, cởi trần đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tạt nước mười phút đồng hồ cho đầu óc tỉnh táo, cậu đứng ở trước gương cạo râu, chậm chạp đã tới ba giờ.
Cậu tìm một bộ quần áo thể thao màu đen mặc tạm vào, cất điện thoại chuẩn bị xuống lầu ăn đại bữa cơm.
Wechat nhấp nháy nhắc nhở hai tin nhắn của khách hàng.
Người đó nhắn chào hỏi, Bách Trầm Tùng cũng trả lời lại một câu như bình thường.
Lúc xuống lầu rảnh rỗi nhàm chán, cậu nhấn vào vòng bạn bè của người đó, bên trong không có bao nhiêu nội dung, nhưng nhìn kỹ thì Bách Trầm Tùng lại nhíu mày.
Cái gì mà đua xe buổi tối, KTV, quán bar, đi kèm với nội dung đầy hơi thở xã hội… cuộc sống xa hoa trụy lạc nhưng lại không hề đắm chìm.
Bách Trầm Tùng đến dưới lầu đơn nguyên của Kiều Đình hỏi cậu ta khách hàng này là kiểu người thế nào.
Kiều Đình trả lời: “Là một bartender ở quán bar, tớ cũng chỉ gặp hai lần.”
Bách Trầm Tùng không nói thêm gì nữa, ra khỏi tiểu khu thì không hiểu tại sao lại nhìn xung quanh một vòng.
Sáng sớm lần trước đi mua bữa sáng gặp Lương Phong, có lẽ anh ta cũng ở không xa đây.
Buổi chiều cũng đừng xui xẻo lại đụng phải.
Hai ngày nay hai người chưa từng gặp nhau, Bách Trầm Tùng cảm thấy rất thanh tịnh, chỉ có điều mỗi ngày khi vào cửa tiểu khu đều bị bảo vệ ngăn cản đòi chứng minh thư.
Bây giờ ánh mắt của người bảo vệ kia nhìn Bách Trầm Tùng giống như cậu là một kẻ không có hộ khẩu.
Chỉ cần trong tiểu khu xảy ra chuyện cướp bóc trộm đồ, đến tám mươi phần trăm là cậu có thể trở thành nghi phạm số một.
Lần trước ở bên cạnh quán đồ ăn sáng có một quán sủi cảo, Bách Trầm Tùng đi vào gọi một phần nhân thịt lợn và tôm nõn, thuận tiện gọi một chén đậu xanh lạnh.
Trong lúc chờ cơm thì tin nhắn Wechat trên điện thoại di động chưa từng đứt đoạn, người đó hỏi làm thế nào để tăng cơ bắp, chụp lại chế độ ăn uống cho cậu để xem có chỗ nào cần phải cải thiện.
Bách Trầm Tùng vừa nói người đó ăn nhiều thịt, ít tinh bột, vừa thì nhét sủi cảo vào trong miệng mình.
Cậu rất cố gắng trợn mắt nói dối.
Người đó nói từ chế độ ăn uống cho đến dáng người, cái gì mà bắp chân, đùi, cơ bụng đều chụp "tách tách" gửi qua, còn nói tất cả đều là vừa mới chụp.
Bên này Bách Trầm Tùng còn đang ăn cơm, nhìn từng tấm ảnh cơ thể thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Cậu chỉ trả lời một câu hẹn buổi tối gặp, không nói nhiều chuyện khác.
Lúc cúi đầu ăn hai cái sủi cảo cuối cùng, không biết vì cái gì mà trong đầu tất cả đều là những bộ phận cơ thể tròn trịa ban nãy của người đó, cậu nhíu mày nhét hai cái cuối cùng vào miệng.
Trở về tiểu khu có lẽ sẽ bị bảo vệ giữ lại chất vấn, Bách Trầm Tùng trực tiếp đạp xe đến quán trà sữa, lúc này chắc Nam Tử cũng đang ở đây, trong quán điều hòa nước đá đầy đủ hết, không cần phải chịu khổ.
Lúc cửa kính bị đẩy ra, Bách Trầm Tùng vừa vặn cúi đầu gọi một tiếng Nam Tử, kết quả là không có ai trả lời cậu. Ngẩng đầu nhìn thấy cô gái đang chống đầu ngủ sau quầy, Bách Trầm Tùng sửng sốt vài giây, nghĩ có phải đã vào nhầm cửa hay không.
Bách Trầm Tùng đứng ở đó đi không được, nói chuyện cũng không được, cuối cùng hết sức cố ý đạp một cái vào cái ghế dựa bên cạnh “rầm” một tiếng, khiến người ta sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.
“Chào anh.” Cô gái kia còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
Bách Trầm Tùng trực tiếp hỏi: “Nam Tử có ở đây không?”
“Chiều, chiều nay anh ấy tạm thời có một tiết, anh ấy bảo em tới giúp anh ấy trông quán, chắc là…” Cô ấy ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chắc là khoảng nửa tiếng nữa sẽ trở về.”
“Được, vậy cô tiếp tục làm đi, tôi ngồi ở đây một lát.” Bách Trầm Tùng kéo chiếc ghế chân cao, ngồi ở bên cạnh bàn sạc điện thoại.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, hai người đều không quen biết nhau, cô gái kia thì có lẽ là bởi vì ngủ bị bắt gặp, tóc rối tung, lúc này có hơi ngượng ngùng, ngồi yên ở tại chỗ trơ mắt nhìn tấm kính.
Nhìn Bách Trầm Tùng không phải là loại người rất hiền lành, có thể là bởi vì dáng vẻ cũng đẹp trai, mỗi lần ngồi đó đều khiến cô gái nhỏ người ta thẹn thùng xấu hổ.
Bách Trầm Tùng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cô gái căng đôi mắt ngồi đó giống như người gỗ, rất đáng thương.
Cậu tiếp tục đợi ngược lại sẽ khiến người ta không thoải mái, vì vậy dứt khoát rời đi.
“Tôi còn có chút việc, đi trước.” Bách Trầm Tùng đứng dậy chào hỏi rồi mở cửa.
“Được được!” Người ta ước gì cậu nhanh chóng đi đi.
Bách Trầm Tùng còn chưa ngồi nóng mông đã lại ù ù cạc cạc đứng ở trên đường cái. Cậu lau mồ hôi trên cổ, trực tiếp bắt xe đến phòng gym.
Cậu còn chưa vào cửa đã có một làn gió điều hòa thổi đến.
Chị gái ở quầy lễ tân đang thu dọn chìa khóa, ngẩng đầu nhìn Bách Trầm Tùng cười: “Sao em lại tới đây? Không phải em nghỉ chủ nhật à?”
“Thay ca.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Cậu nhấc chân đi thẳng vào phòng thay đồ ở bên trong, tuy chủ nhật nhưng người vẫn rất nhiều, nhất là vào giờ tan tầm, vừa đi vào thì toàn là tiếng máy sấy tóc và mùi sữa tắm, phòng tắm ở ngay bên trong.
Đàn ông trong phòng tắm đều để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần lót nhìn rất cường tráng, Bách Trầm Tùng đã quen, vào cửa thì trực tiếp đi về phía tủ trong cùng, giơ tay cởi quần áo.
“Trầm Tùng? Sao cậu lại ở đây?” Chàng trai ở bên cạnh gọi cậu mới đi ra từ phòng tắm, đều cùng đi làm, còn là sinh viên cùng trường.
Bách Trầm Tùng trả lời: “Thay ca.”
“Bọn họ nói hôm nay ông chủ sẽ tới đây.” Chàng trai đứng ở bên cạnh mặc quần áo.
“Ông chủ nào?” Bách Trầm Tùng ngồi xuống đổi giày, ngẩng đầu nhìn hỏi.
Chàng trai cười: “Là ông chủ của phòng gym này đó, chắc là bảy giờ hơn sẽ đến đây, vẫn là Tiểu Hà trộm nói cho tớ biết.”
“Ừm.” Bách Trầm Tùng không quan tâm, chỉ cảm thấy ông chủ này thật nhàn rỗi. Có lẽ là một nam doanh nhân mặc đồ vest với cái bụng mỡ.
Thay quần áo đi ra ngoài, Bách Trầm Tùng nhìn đồng hồ, khoảng hai mươi phút nữa người đó mới đến, vừa vặn có thể khởi động làm nóng cơ thể trước.
Cậu chạy đến đầu đầy mồ hôi, lúc hạ tốc độ xuống thì đúng lúc điện thoại di động “ding” một tiếng, người đó nói đã đến.
Bách Trầm Tùng đi xuống khỏi máy chạy bộ, quay đầu nhìn ra cửa, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một người đàn ông rất gầy, vóc dáng nhìn cũng không cao, diện mạo bình thường.
“Xin chào, gọi tôi là Băng Tử là được, Bách Trầm Tùng phải không?” Băng Tử nhìn cậu cười.
Hai người nói qua vài câu, Bách Trầm Tùng: “Trước tiên sẽ dẫn anh đi khởi động, huấn luyện viên của anh nói với tôi, hôm nay luyện chân đúng không?”
“Đúng vậy.” Băng Tử đã thay quần áo xong, không trì hoãn thời gian nữa, trực tiếp bắt đầu.
Khởi động xong thì đi duỗi cơ chân, Bách Trầm Tùng nâng một quả tạ nặng mười kilôgam di chuyển đến chỗ dụng cụ.
Cậu quay lưng lại với mọi người nên không nhìn thấy phía sau.
Băng Tử nằm ở phía sau đột nhiên nghiêng đầu hét lên: “Anh Phong, em ở đây!”
Bách Trầm Tùng nghe được hai tiếng anh Phong thì sợ tới mức trực tiếp run tay, ném quả tạ “bình bịch” xuống đất, thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
“Huấn luyện viên, cậu không sao chứ?” Băng Tử bị dọa nhảy dựng lên.
“Không có việc gì.” Bách Trầm Tùng mẹ nó không dám quay đầu lại, chỉ sợ đụng phải Diêm Vương kia.
Tay cậu cầm quả tạ lên một lần nữa thêm sức nặng vào, đứng thẳng dậy, không hề ngẩng đầu.
“Ồ, Băng Tử ở đây à?” Có người ở phía sau lên tiếng.
“Mẹ kiếp.” Bách Trầm Tùng nghe âm thanh kia thì lập tức nhận ra.
“Huấn luyện viên mới? Có cái tạ cũng lấy không xong.” Lương Phong đứng ở phía sau đút túi nhìn người, trong giọng nói đều là đùa giỡn: “Phải không?”
Bách Trầm Tùng không giả bộ nữa, bất chấp xoay người, kết quả bị tình hình phía sau làm hoảng sợ. Ba bốn người đàn ông mặc vest đen vây quanh một vòng.
Cái gì vậy?
Khóe miệng cậu mẹ nó muốn co giật.
“Anh đến đây làm gì?” Bách Trầm Tùng hỏi xong thì hối hận, cau mày khó có thể tin hỏi một câu: “Chẳng lẽ đây cũng là phòng gym của anh?”
Lương Phong nhướng mày, nhún vai, quá rõ ràng.
Bách Trầm Tùng nghẹn một hồi lâu không nói được gì, vẻ mặt giống như nhìn thấy người ta ăn phân vậy.
“Huấn luyện viên, chúng ta có tiếp tục không?” Băng Tử ngửa đầu hỏi cậu.
“Tiếp tục.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Cậu ở bên này làm huấn luyện viên giúp đỡ Băng Tử, Lương Phong ở ngay đó như hóng chuyện, dựa vào bên cạnh nhìn, cười.
“Còn muốn xem ở bên trong không?” Người ở bên cạnh hỏi một câu.
Lương Phong lắc đầu, đứng ở đây không đi.
“Anh đang chặn ánh sáng rồi, tránh ra một chút đi.” Bách Trầm Tùng đang muốn đuổi người, lùi về sau một chút, nhất định phải chỉnh cái người họ Lương kia.
Lương Phong đứng ở đó nói với Băng Tử: “Huấn luyện viên này của cậu không tệ, lát nữa qua giúp cả anh được không?”
“Được.”
“Không được.”
Hai người đồng thanh nói, nói xong thì đều không lên tiếng nữa, Băng Tử mệt đến mức mặt mũi đỏ bừng, há miệng liều mạng thở dốc.
“Anh luyện quá tốt, như vậy tôi không dạy được, không đủ thâm niên.” Đầu óc Bách Trầm Tùng còn rõ ràng, Lương Phong có chó thế nào cũng là ông chủ, nói chuyện vẫn phải kiềm chế chút.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lương Phong, vừa nhìn đường cong cơ bắp trên toàn thân người này đã biết là đã luyện vài năm, còn cần cậu dạy á, ngược lại mới đúng.
Lương Phong nhìn chằm chằm vào cậu: “Tôi dạy cậu.”
“Hôm nay tôi mệt rồi, không muốn tập.” Bách Trầm Tùng trả lời, dẫn Băng Tử đến dụng cụ tiếp theo.
“Ấy, anh Phong, em luyện không nổi, anh đến đi.” Người này chính là một đàn em tốt, xoay người đẩy Bách Trầm Tùng ra: “Anh Phong, nhờ anh.”
Mấy đôi mắt nhìn vào, muốn từ chối cũng không từ chối được, Bách Trầm Tùng bất chấp đề cử: “Bên kia?”
Lương Phong gật đầu nói được.
Thật ra Bách Trầm Tùng rất muốn chỉnh anh, nhưng chuyện huấn luyện này không cẩn thận có thể gây ra thương tích, nếu thật sự bị gì thì hỏng, cậu không có tiền để bồi thường tiền thuốc men, mất nhiều hơn được.
Lương Phong vốn không cần cậu dạy, nằm ở đó, Bách Trầm Tùng hỗ trợ một chút sức nặng, hơi nâng một chút đừng làm bị thương là được.
Cậu đứng phía trước đầu Lương Phong, cúi đầu nhìn anh: “Khi nào thì đưa chứng minh thư cho tôi? Hai ngày nay tôi vào cửa đều không được thuận lợi.”
Lương Phong cầm quả tạ trên tay, còn có thể nhìn người cười, ngửa đầu: “Cậu đang cần xin tôi sao?”
“Anh có tin tôi cầm quả tạ đập chết anh không?” Bách Trầm Tùng trầm giọng cúi đầu uy hiếp anh.
Lương Phong thả quả tạ xuống, vẫn nằm mà nhìn người đứng ở đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng thở hổn hển. Vừa rồi mồ hôi Bách Trầm Tùng còn chưa khô, theo phía sau cổ chảy xuống cổ áo, ướt đẫm một vòng áo.
Anh nhìn chằm chằm cằm và mặt mày của cậu, nở một nụ cười không đứng đắn.
Không biết Bách Trầm Tùng dùng tay lấy khăn mặt từ đâu trực tiếp quăng lên mặt Lương Phong, miệng nói một câu: “Nhìn cái rắm.”
“Nhìn cái rắm.” Lương Phong ngồi dậy.
Hai người giống như hai đứa con nít đang cãi lộn với nhau, Bách Trầm Tùng ở bên cạnh uống nước, liếc xéo một cái: “Tôi nói thật, anh nên trả lại đồ cho tôi.”
Trán Lương Phong lấm tấm mồ hôi, chống tay sau người nhìn chằm chằm cậu, dáng vẻ lười biếng lại lưu manh, mặt không chút thay đổi: “Không muốn trả.”
Bách Trầm Tùng sửng sốt, không muốn trả, cậu đặt cánh tay trên đầu gối hơi thò người ra, tư thế thương lượng: “Không phải chứ, vậy anh muốn làm gì? Anh giữ thấy tờ tùy thân của tôi cũng vô dụng.”
“Vô dụng sao?” Khóe miệng Lương Phong đột nhiên khẽ nở nụ cười, hơi cong lên: “Tôi thấy không chắc vậy đâu.”
Anh thu lại cánh tay, hơi nghiêng người về phía trước, hai người mặt đối mặt nhìn chằm chằm nhau, cách nhau rất gần.
Lương Phong đưa tay, dùng đầu ngón tay nâng cổ áo của Bách Trầm Tùng lên, túm về phía trước một chút, sức lực không lớn, nhìn như là đang khiêu khích.
“Bách Trầm Tùng đúng không, sắp năm tư rồi?” Lương Phong mở miệng, đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến da đầu người ta tê dại.
Bách Trầm Tùng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt hung dữ kia, còn cẩn thận nhìn kỹ vết sẹo ở khóe mắt anh.
Ngón tay nắm cổ áo cậu đột nhiên dùng lực, thân thể Bách Trầm Tùng bị ép tiến về phía trước.
Chóp mũi hai người sắp áp vào nhau, hơi thở nóng bỏng của Lương Phong xộc tới mặt của Bách Trầm Tùng, sau lưng cậu nóng lên, một luồng sức mạnh tê dại xông lên đỉnh đầu, Lương Phong thấp giọng: “Về sau gọi anh, được không?” Anh mỉm cười nhìn chằm chằm cậu cười lên: “Nhóc chó con.”
Đến buổi trưa mở mắt xoay người mò mẫm ở dưới người một lúc lâu, di động bị lưng đè đến nóng bỏng.
Kiều Đình gửi cho cậu hơn mười tin nhắn, nhắc nhở cậu đừng quên việc huấn luyện ở phòng gym vào buổi chiều.
Lời mời kết bạn của Wechat có thêm một cái chấm đỏ, là khách hàng tư nhân phải dạy vào buổi chiều, nhìn ảnh đại diện thì chắc là một người đàn ông.
Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng trả lời, ngay cả lời chào cũng quên gửi, cậu xuống giường đi dép lê, mặc quần lót, cởi trần đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tạt nước mười phút đồng hồ cho đầu óc tỉnh táo, cậu đứng ở trước gương cạo râu, chậm chạp đã tới ba giờ.
Cậu tìm một bộ quần áo thể thao màu đen mặc tạm vào, cất điện thoại chuẩn bị xuống lầu ăn đại bữa cơm.
Wechat nhấp nháy nhắc nhở hai tin nhắn của khách hàng.
Người đó nhắn chào hỏi, Bách Trầm Tùng cũng trả lời lại một câu như bình thường.
Lúc xuống lầu rảnh rỗi nhàm chán, cậu nhấn vào vòng bạn bè của người đó, bên trong không có bao nhiêu nội dung, nhưng nhìn kỹ thì Bách Trầm Tùng lại nhíu mày.
Cái gì mà đua xe buổi tối, KTV, quán bar, đi kèm với nội dung đầy hơi thở xã hội… cuộc sống xa hoa trụy lạc nhưng lại không hề đắm chìm.
Bách Trầm Tùng đến dưới lầu đơn nguyên của Kiều Đình hỏi cậu ta khách hàng này là kiểu người thế nào.
Kiều Đình trả lời: “Là một bartender ở quán bar, tớ cũng chỉ gặp hai lần.”
Bách Trầm Tùng không nói thêm gì nữa, ra khỏi tiểu khu thì không hiểu tại sao lại nhìn xung quanh một vòng.
Sáng sớm lần trước đi mua bữa sáng gặp Lương Phong, có lẽ anh ta cũng ở không xa đây.
Buổi chiều cũng đừng xui xẻo lại đụng phải.
Hai ngày nay hai người chưa từng gặp nhau, Bách Trầm Tùng cảm thấy rất thanh tịnh, chỉ có điều mỗi ngày khi vào cửa tiểu khu đều bị bảo vệ ngăn cản đòi chứng minh thư.
Bây giờ ánh mắt của người bảo vệ kia nhìn Bách Trầm Tùng giống như cậu là một kẻ không có hộ khẩu.
Chỉ cần trong tiểu khu xảy ra chuyện cướp bóc trộm đồ, đến tám mươi phần trăm là cậu có thể trở thành nghi phạm số một.
Lần trước ở bên cạnh quán đồ ăn sáng có một quán sủi cảo, Bách Trầm Tùng đi vào gọi một phần nhân thịt lợn và tôm nõn, thuận tiện gọi một chén đậu xanh lạnh.
Trong lúc chờ cơm thì tin nhắn Wechat trên điện thoại di động chưa từng đứt đoạn, người đó hỏi làm thế nào để tăng cơ bắp, chụp lại chế độ ăn uống cho cậu để xem có chỗ nào cần phải cải thiện.
Bách Trầm Tùng vừa nói người đó ăn nhiều thịt, ít tinh bột, vừa thì nhét sủi cảo vào trong miệng mình.
Cậu rất cố gắng trợn mắt nói dối.
Người đó nói từ chế độ ăn uống cho đến dáng người, cái gì mà bắp chân, đùi, cơ bụng đều chụp "tách tách" gửi qua, còn nói tất cả đều là vừa mới chụp.
Bên này Bách Trầm Tùng còn đang ăn cơm, nhìn từng tấm ảnh cơ thể thì cảm thấy rất kỳ lạ.
Cậu chỉ trả lời một câu hẹn buổi tối gặp, không nói nhiều chuyện khác.
Lúc cúi đầu ăn hai cái sủi cảo cuối cùng, không biết vì cái gì mà trong đầu tất cả đều là những bộ phận cơ thể tròn trịa ban nãy của người đó, cậu nhíu mày nhét hai cái cuối cùng vào miệng.
Trở về tiểu khu có lẽ sẽ bị bảo vệ giữ lại chất vấn, Bách Trầm Tùng trực tiếp đạp xe đến quán trà sữa, lúc này chắc Nam Tử cũng đang ở đây, trong quán điều hòa nước đá đầy đủ hết, không cần phải chịu khổ.
Lúc cửa kính bị đẩy ra, Bách Trầm Tùng vừa vặn cúi đầu gọi một tiếng Nam Tử, kết quả là không có ai trả lời cậu. Ngẩng đầu nhìn thấy cô gái đang chống đầu ngủ sau quầy, Bách Trầm Tùng sửng sốt vài giây, nghĩ có phải đã vào nhầm cửa hay không.
Bách Trầm Tùng đứng ở đó đi không được, nói chuyện cũng không được, cuối cùng hết sức cố ý đạp một cái vào cái ghế dựa bên cạnh “rầm” một tiếng, khiến người ta sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.
“Chào anh.” Cô gái kia còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
Bách Trầm Tùng trực tiếp hỏi: “Nam Tử có ở đây không?”
“Chiều, chiều nay anh ấy tạm thời có một tiết, anh ấy bảo em tới giúp anh ấy trông quán, chắc là…” Cô ấy ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Chắc là khoảng nửa tiếng nữa sẽ trở về.”
“Được, vậy cô tiếp tục làm đi, tôi ngồi ở đây một lát.” Bách Trầm Tùng kéo chiếc ghế chân cao, ngồi ở bên cạnh bàn sạc điện thoại.
Bầu không khí có chút kỳ lạ, hai người đều không quen biết nhau, cô gái kia thì có lẽ là bởi vì ngủ bị bắt gặp, tóc rối tung, lúc này có hơi ngượng ngùng, ngồi yên ở tại chỗ trơ mắt nhìn tấm kính.
Nhìn Bách Trầm Tùng không phải là loại người rất hiền lành, có thể là bởi vì dáng vẻ cũng đẹp trai, mỗi lần ngồi đó đều khiến cô gái nhỏ người ta thẹn thùng xấu hổ.
Bách Trầm Tùng quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy cô gái căng đôi mắt ngồi đó giống như người gỗ, rất đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu tiếp tục đợi ngược lại sẽ khiến người ta không thoải mái, vì vậy dứt khoát rời đi.
“Tôi còn có chút việc, đi trước.” Bách Trầm Tùng đứng dậy chào hỏi rồi mở cửa.
“Được được!” Người ta ước gì cậu nhanh chóng đi đi.
Bách Trầm Tùng còn chưa ngồi nóng mông đã lại ù ù cạc cạc đứng ở trên đường cái. Cậu lau mồ hôi trên cổ, trực tiếp bắt xe đến phòng gym.
Cậu còn chưa vào cửa đã có một làn gió điều hòa thổi đến.
Chị gái ở quầy lễ tân đang thu dọn chìa khóa, ngẩng đầu nhìn Bách Trầm Tùng cười: “Sao em lại tới đây? Không phải em nghỉ chủ nhật à?”
“Thay ca.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Cậu nhấc chân đi thẳng vào phòng thay đồ ở bên trong, tuy chủ nhật nhưng người vẫn rất nhiều, nhất là vào giờ tan tầm, vừa đi vào thì toàn là tiếng máy sấy tóc và mùi sữa tắm, phòng tắm ở ngay bên trong.
Đàn ông trong phòng tắm đều để trần thân trên, chỉ mặc một cái quần lót nhìn rất cường tráng, Bách Trầm Tùng đã quen, vào cửa thì trực tiếp đi về phía tủ trong cùng, giơ tay cởi quần áo.
“Trầm Tùng? Sao cậu lại ở đây?” Chàng trai ở bên cạnh gọi cậu mới đi ra từ phòng tắm, đều cùng đi làm, còn là sinh viên cùng trường.
Bách Trầm Tùng trả lời: “Thay ca.”
“Bọn họ nói hôm nay ông chủ sẽ tới đây.” Chàng trai đứng ở bên cạnh mặc quần áo.
“Ông chủ nào?” Bách Trầm Tùng ngồi xuống đổi giày, ngẩng đầu nhìn hỏi.
Chàng trai cười: “Là ông chủ của phòng gym này đó, chắc là bảy giờ hơn sẽ đến đây, vẫn là Tiểu Hà trộm nói cho tớ biết.”
“Ừm.” Bách Trầm Tùng không quan tâm, chỉ cảm thấy ông chủ này thật nhàn rỗi. Có lẽ là một nam doanh nhân mặc đồ vest với cái bụng mỡ.
Thay quần áo đi ra ngoài, Bách Trầm Tùng nhìn đồng hồ, khoảng hai mươi phút nữa người đó mới đến, vừa vặn có thể khởi động làm nóng cơ thể trước.
Cậu chạy đến đầu đầy mồ hôi, lúc hạ tốc độ xuống thì đúng lúc điện thoại di động “ding” một tiếng, người đó nói đã đến.
Bách Trầm Tùng đi xuống khỏi máy chạy bộ, quay đầu nhìn ra cửa, liếc mắt một cái thì nhìn thấy một người đàn ông rất gầy, vóc dáng nhìn cũng không cao, diện mạo bình thường.
“Xin chào, gọi tôi là Băng Tử là được, Bách Trầm Tùng phải không?” Băng Tử nhìn cậu cười.
Hai người nói qua vài câu, Bách Trầm Tùng: “Trước tiên sẽ dẫn anh đi khởi động, huấn luyện viên của anh nói với tôi, hôm nay luyện chân đúng không?”
“Đúng vậy.” Băng Tử đã thay quần áo xong, không trì hoãn thời gian nữa, trực tiếp bắt đầu.
Khởi động xong thì đi duỗi cơ chân, Bách Trầm Tùng nâng một quả tạ nặng mười kilôgam di chuyển đến chỗ dụng cụ.
Cậu quay lưng lại với mọi người nên không nhìn thấy phía sau.
Băng Tử nằm ở phía sau đột nhiên nghiêng đầu hét lên: “Anh Phong, em ở đây!”
Bách Trầm Tùng nghe được hai tiếng anh Phong thì sợ tới mức trực tiếp run tay, ném quả tạ “bình bịch” xuống đất, thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp.”
“Huấn luyện viên, cậu không sao chứ?” Băng Tử bị dọa nhảy dựng lên.
“Không có việc gì.” Bách Trầm Tùng mẹ nó không dám quay đầu lại, chỉ sợ đụng phải Diêm Vương kia.
Tay cậu cầm quả tạ lên một lần nữa thêm sức nặng vào, đứng thẳng dậy, không hề ngẩng đầu.
“Ồ, Băng Tử ở đây à?” Có người ở phía sau lên tiếng.
“Mẹ kiếp.” Bách Trầm Tùng nghe âm thanh kia thì lập tức nhận ra.
“Huấn luyện viên mới? Có cái tạ cũng lấy không xong.” Lương Phong đứng ở phía sau đút túi nhìn người, trong giọng nói đều là đùa giỡn: “Phải không?”
Bách Trầm Tùng không giả bộ nữa, bất chấp xoay người, kết quả bị tình hình phía sau làm hoảng sợ. Ba bốn người đàn ông mặc vest đen vây quanh một vòng.
Cái gì vậy?
Khóe miệng cậu mẹ nó muốn co giật.
“Anh đến đây làm gì?” Bách Trầm Tùng hỏi xong thì hối hận, cau mày khó có thể tin hỏi một câu: “Chẳng lẽ đây cũng là phòng gym của anh?”
Lương Phong nhướng mày, nhún vai, quá rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Trầm Tùng nghẹn một hồi lâu không nói được gì, vẻ mặt giống như nhìn thấy người ta ăn phân vậy.
“Huấn luyện viên, chúng ta có tiếp tục không?” Băng Tử ngửa đầu hỏi cậu.
“Tiếp tục.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Cậu ở bên này làm huấn luyện viên giúp đỡ Băng Tử, Lương Phong ở ngay đó như hóng chuyện, dựa vào bên cạnh nhìn, cười.
“Còn muốn xem ở bên trong không?” Người ở bên cạnh hỏi một câu.
Lương Phong lắc đầu, đứng ở đây không đi.
“Anh đang chặn ánh sáng rồi, tránh ra một chút đi.” Bách Trầm Tùng đang muốn đuổi người, lùi về sau một chút, nhất định phải chỉnh cái người họ Lương kia.
Lương Phong đứng ở đó nói với Băng Tử: “Huấn luyện viên này của cậu không tệ, lát nữa qua giúp cả anh được không?”
“Được.”
“Không được.”
Hai người đồng thanh nói, nói xong thì đều không lên tiếng nữa, Băng Tử mệt đến mức mặt mũi đỏ bừng, há miệng liều mạng thở dốc.
“Anh luyện quá tốt, như vậy tôi không dạy được, không đủ thâm niên.” Đầu óc Bách Trầm Tùng còn rõ ràng, Lương Phong có chó thế nào cũng là ông chủ, nói chuyện vẫn phải kiềm chế chút.
Cậu nghiêng đầu nhìn Lương Phong, vừa nhìn đường cong cơ bắp trên toàn thân người này đã biết là đã luyện vài năm, còn cần cậu dạy á, ngược lại mới đúng.
Lương Phong nhìn chằm chằm vào cậu: “Tôi dạy cậu.”
“Hôm nay tôi mệt rồi, không muốn tập.” Bách Trầm Tùng trả lời, dẫn Băng Tử đến dụng cụ tiếp theo.
“Ấy, anh Phong, em luyện không nổi, anh đến đi.” Người này chính là một đàn em tốt, xoay người đẩy Bách Trầm Tùng ra: “Anh Phong, nhờ anh.”
Mấy đôi mắt nhìn vào, muốn từ chối cũng không từ chối được, Bách Trầm Tùng bất chấp đề cử: “Bên kia?”
Lương Phong gật đầu nói được.
Thật ra Bách Trầm Tùng rất muốn chỉnh anh, nhưng chuyện huấn luyện này không cẩn thận có thể gây ra thương tích, nếu thật sự bị gì thì hỏng, cậu không có tiền để bồi thường tiền thuốc men, mất nhiều hơn được.
Lương Phong vốn không cần cậu dạy, nằm ở đó, Bách Trầm Tùng hỗ trợ một chút sức nặng, hơi nâng một chút đừng làm bị thương là được.
Cậu đứng phía trước đầu Lương Phong, cúi đầu nhìn anh: “Khi nào thì đưa chứng minh thư cho tôi? Hai ngày nay tôi vào cửa đều không được thuận lợi.”
Lương Phong cầm quả tạ trên tay, còn có thể nhìn người cười, ngửa đầu: “Cậu đang cần xin tôi sao?”
“Anh có tin tôi cầm quả tạ đập chết anh không?” Bách Trầm Tùng trầm giọng cúi đầu uy hiếp anh.
Lương Phong thả quả tạ xuống, vẫn nằm mà nhìn người đứng ở đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng thở hổn hển. Vừa rồi mồ hôi Bách Trầm Tùng còn chưa khô, theo phía sau cổ chảy xuống cổ áo, ướt đẫm một vòng áo.
Anh nhìn chằm chằm cằm và mặt mày của cậu, nở một nụ cười không đứng đắn.
Không biết Bách Trầm Tùng dùng tay lấy khăn mặt từ đâu trực tiếp quăng lên mặt Lương Phong, miệng nói một câu: “Nhìn cái rắm.”
“Nhìn cái rắm.” Lương Phong ngồi dậy.
Hai người giống như hai đứa con nít đang cãi lộn với nhau, Bách Trầm Tùng ở bên cạnh uống nước, liếc xéo một cái: “Tôi nói thật, anh nên trả lại đồ cho tôi.”
Trán Lương Phong lấm tấm mồ hôi, chống tay sau người nhìn chằm chằm cậu, dáng vẻ lười biếng lại lưu manh, mặt không chút thay đổi: “Không muốn trả.”
Bách Trầm Tùng sửng sốt, không muốn trả, cậu đặt cánh tay trên đầu gối hơi thò người ra, tư thế thương lượng: “Không phải chứ, vậy anh muốn làm gì? Anh giữ thấy tờ tùy thân của tôi cũng vô dụng.”
“Vô dụng sao?” Khóe miệng Lương Phong đột nhiên khẽ nở nụ cười, hơi cong lên: “Tôi thấy không chắc vậy đâu.”
Anh thu lại cánh tay, hơi nghiêng người về phía trước, hai người mặt đối mặt nhìn chằm chằm nhau, cách nhau rất gần.
Lương Phong đưa tay, dùng đầu ngón tay nâng cổ áo của Bách Trầm Tùng lên, túm về phía trước một chút, sức lực không lớn, nhìn như là đang khiêu khích.
“Bách Trầm Tùng đúng không, sắp năm tư rồi?” Lương Phong mở miệng, đôi mắt kia nhìn chằm chằm khiến da đầu người ta tê dại.
Bách Trầm Tùng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt hung dữ kia, còn cẩn thận nhìn kỹ vết sẹo ở khóe mắt anh.
Ngón tay nắm cổ áo cậu đột nhiên dùng lực, thân thể Bách Trầm Tùng bị ép tiến về phía trước.
Chóp mũi hai người sắp áp vào nhau, hơi thở nóng bỏng của Lương Phong xộc tới mặt của Bách Trầm Tùng, sau lưng cậu nóng lên, một luồng sức mạnh tê dại xông lên đỉnh đầu, Lương Phong thấp giọng: “Về sau gọi anh, được không?” Anh mỉm cười nhìn chằm chằm cậu cười lên: “Nhóc chó con.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro