Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?
Chương 12
Th.anh
2024-07-19 15:06:21
Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn.
Kết thúc buổi đi chơi với lớp, chớp mắt thời gian lại trôi vèo vèo, tôi đã chuẩn bị vào năm học mới.
Màn hình điện thoại đang hiện video call với Hoàng Bảo Minh. Phải, tôi đang tham gia buổi tư vấn tâm lý của nó.
"Có ảnh của Trần Đức Hải không?"
"Làm gì?"- Tôi thắc mắc. Chắc không phải Hoàng Bảo Minh định làm thành powerpoint giảng dạy đấy chứ?
"Tao muốn tham khảo xem khuôn mặt ra sao mà làm Ngọc Anh điêu đứng"
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó lục lọi ra một bức ảnh trong album tin nhắn từ câu lạc bộ Sự Kiện, gửi qua cho Hoàng Bảo Minh. Nó rú lên suýt xoa:
"Ái chà chà, boy thể thao, khuôn mặt học sinh thân hình phụ huynh à?"
Tôi tròn mắt hỏi lại
"Cái gì cơ?"
"Thì nhìn cơ bắp của nó đi, tính kẹp cổ tao hay gì á?"
Tôi vốn đâu để ý tới mấy cái đó, Trần Đức Hải đẹp trai là đương nhiên, cả khoá tôi công nhận. Không những thế, nó từng tham gia thi thể thao từ hồi cấp 2 nên có "chuột" cũng dễ hiểu. Hải cao 1m85, dáng người cân đối và nhìn nó không hề bị đô con, khác hẳn với mấy ông đánh quyền anh trên truyền hình.
"Nhưng mà này, nó đối xử với mày sao, oke không?"- Minh bắt đầu dò xét.
"Cũng ân cần, boy tinh tế"- Tôi cắn một miếng bim bim, đưa ra câu tổng kết ngắn gọn.
"Nếu mày thấy tốt thì cứ xem xét, thanh xuân chỉ có một lần, đúng thì tốt mà sai thì làm lại, mày cũng đâu thể nghĩ rằng ai cũng là redflag được"
Nghe có vẻ hợp lý đấy. Tôi gật gù nhưng lòng vẫn cân nhắc. Đúng là tôi cũng hơi hơi có cảm giác trên tình bạn một chút với Trần Đức Hải nhưng tôi cũng chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ yêu đương.
Bỗng dưng Hoàng Bảo Minh hỏi tôi:
"Dạo này Nguyễn Gia Huy đang dạy kèm Hoá cho mày à?"
"Sao mày biết?"
Nó nhún vai, đáp:
"Bình kể tao, chắc năm sau nó sẽ học cùng với mày"
Tôi chợt nhận ra lần gần nhất tôi nói chuyện với Bình là đầu tháng. Từ ngày nó đi học xa, số lần liên lạc giữa tôi và nó cũng ít đi rất nhiều. Thằng Minh thở dài:
"Bố mẹ nó quản nó gắt dã man, lại còn ám ảnh thành tích nữa. Tao nghĩ nếu năm trước nó không bị áp lực lớn từ bố mẹ thì có khi nó vẫn đỗ được chuyên, hoặc là vào trường mày thì thừa sức"
Hoàng Bảo Minh còn định nói gì nữa nhưng giọng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà. Tôi đành phải tạm biệt nó rồi tắt máy. Hôm nay làm gì có lịch học thêm Hoá đâu mà sao Nguyễn Gia Huy lại sang nhà tôi nữa vậy?
Khi xuống tầng một, tôi bất ngờ gặp Phạm Trung Kiên mặt mũi bầm dập đang đứng cạnh Nguyễn Gia Huy. Vừa thấy tôi, nó vui mừng vô cùng.
"Sao mày lại thành ra như thế này?"
Mặt tôi đanh lại, phóng một ánh nhìn chết chóc về phía Nguyễn Gia Huy. Cái tên bạo lực này đánh bạn tốt của tôi đấy à?
Như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu tôi, Nguyễn Gia Huy đầy uỷ khuất giải thích:
"Nào nào, anh mày vô tội nha"
Phạm Trung Kiên vội vàng nhảy vào đỡ lời:
"Anh Gia Huy là người tốt đấy, là ảnh đã cứu tao"
Tôi nghe xong thì ngơ ngác, đành bảo nó mau vào nhà. Sau đó chạy vô phòng bếp tìm hộp thuốc. Phạm Trung Kiên ngồi ngoài phòng khách nghe mẹ Linh hỏi thăm còn Nguyễn Gia Huy lẽo đẽo theo sau tôi.
Lấy được hộp thuốc trong tủ, thấy Nguyễn Gia Huy vẫn đứng cạnh tôi giống như một cái đuôi nhỏ, mặt đầy ấm ức nói:
"Anh cũng bị thương"
Sau đó anh ta chỉ chỉ vào khoé miếng rớm máu của bản thân.
Tôi cau mày thở dài, giọng cằn nhằn:
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại thành ra như vậy chứ?"
Lấy trong hộp thuốc ra một lọ sát trùng, tôi đổ nước ra bông tăm. Tay trái giữ lấy cằm của Nguyễn Gia Huy đe doạ anh ta không được động đậy
"Á!"
Tôi thề là bông tăm của tôi còn chưa đụng vào da mặt Nguyễn Gia Huy luôn đấy, anh ta kêu ầm lên cái gì?
"Anh ngồi yên đi"
Tôi mắng.
Cuối cùng vẫn phải cẩn thận và thật nhẹ nhàng bôi thuốc vào khoé miệng anh.
Khi ngước mắt lên nhìn, tôi giật mình, từ bao giờ khoảng cách giữa tôi với Nguyễn Gia Huy lại gần như vậy?
Không chỉ ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc mà tôi còn nhìn rõ từng sợi lông mi dài đang phủ xuống con mắt màu trà, ánh mắt anh lúc đó phản chiếu lại rõ nét khuôn mặt tôi, hơi thở nhè nhẹ của Nguyễn Gia Huy phả lên gò má.
Thời gian tự nhiên trở nên ngưng đọng, bỗng dưng Nguyễn Gia Huy nở một nụ cười ngọt ngào, hỏi:
"Dâu không thổi "phù phù" cho anh à?"
!!!
Ôi sao cái bầu không khí này lại nóng như thế???
Nguyễn Gia Huy đang nói cái đếch gì vậy?
Sao tôi không mau chóng thoát khỏi cái ánh mắt nguy hiểm của anh ta đi???
Alo! Alo!
Vũ Hoàng Ngọc Anh, bạn có cần hồi sức không?
Tôi cảm thấy con tim bé nhỏ của tôi dường như đang muốn nhảy ra ngoài.
May mắn thay, đúng lúc này mẹ Linh yêu quý của tôi vừa chạy vào vừa nói oang oang:
"Ngọc Anh, làm cái gì mà lâu thế?"
Tôi hốt hoảng, vô thức ấn mạnh bông tăm vào vết thương của Nguyễn Gia Huy.
"Aaaa"
Nguyễn Gia Huy đau đớn ôm lấy khoé miệng của bản thân, trợn mắt nhìn tôi đầy tức giận.
Tôi ái ngại, hết sức truyền đạt lời nói bằng con mắt long lanh của mình.
"I'm so sorry bro"
Kết thúc buổi đi chơi với lớp, chớp mắt thời gian lại trôi vèo vèo, tôi đã chuẩn bị vào năm học mới.
Màn hình điện thoại đang hiện video call với Hoàng Bảo Minh. Phải, tôi đang tham gia buổi tư vấn tâm lý của nó.
"Có ảnh của Trần Đức Hải không?"
"Làm gì?"- Tôi thắc mắc. Chắc không phải Hoàng Bảo Minh định làm thành powerpoint giảng dạy đấy chứ?
"Tao muốn tham khảo xem khuôn mặt ra sao mà làm Ngọc Anh điêu đứng"
Tôi ngẫm nghĩ, sau đó lục lọi ra một bức ảnh trong album tin nhắn từ câu lạc bộ Sự Kiện, gửi qua cho Hoàng Bảo Minh. Nó rú lên suýt xoa:
"Ái chà chà, boy thể thao, khuôn mặt học sinh thân hình phụ huynh à?"
Tôi tròn mắt hỏi lại
"Cái gì cơ?"
"Thì nhìn cơ bắp của nó đi, tính kẹp cổ tao hay gì á?"
Tôi vốn đâu để ý tới mấy cái đó, Trần Đức Hải đẹp trai là đương nhiên, cả khoá tôi công nhận. Không những thế, nó từng tham gia thi thể thao từ hồi cấp 2 nên có "chuột" cũng dễ hiểu. Hải cao 1m85, dáng người cân đối và nhìn nó không hề bị đô con, khác hẳn với mấy ông đánh quyền anh trên truyền hình.
"Nhưng mà này, nó đối xử với mày sao, oke không?"- Minh bắt đầu dò xét.
"Cũng ân cần, boy tinh tế"- Tôi cắn một miếng bim bim, đưa ra câu tổng kết ngắn gọn.
"Nếu mày thấy tốt thì cứ xem xét, thanh xuân chỉ có một lần, đúng thì tốt mà sai thì làm lại, mày cũng đâu thể nghĩ rằng ai cũng là redflag được"
Nghe có vẻ hợp lý đấy. Tôi gật gù nhưng lòng vẫn cân nhắc. Đúng là tôi cũng hơi hơi có cảm giác trên tình bạn một chút với Trần Đức Hải nhưng tôi cũng chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ yêu đương.
Bỗng dưng Hoàng Bảo Minh hỏi tôi:
"Dạo này Nguyễn Gia Huy đang dạy kèm Hoá cho mày à?"
"Sao mày biết?"
Nó nhún vai, đáp:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bình kể tao, chắc năm sau nó sẽ học cùng với mày"
Tôi chợt nhận ra lần gần nhất tôi nói chuyện với Bình là đầu tháng. Từ ngày nó đi học xa, số lần liên lạc giữa tôi và nó cũng ít đi rất nhiều. Thằng Minh thở dài:
"Bố mẹ nó quản nó gắt dã man, lại còn ám ảnh thành tích nữa. Tao nghĩ nếu năm trước nó không bị áp lực lớn từ bố mẹ thì có khi nó vẫn đỗ được chuyên, hoặc là vào trường mày thì thừa sức"
Hoàng Bảo Minh còn định nói gì nữa nhưng giọng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà. Tôi đành phải tạm biệt nó rồi tắt máy. Hôm nay làm gì có lịch học thêm Hoá đâu mà sao Nguyễn Gia Huy lại sang nhà tôi nữa vậy?
Khi xuống tầng một, tôi bất ngờ gặp Phạm Trung Kiên mặt mũi bầm dập đang đứng cạnh Nguyễn Gia Huy. Vừa thấy tôi, nó vui mừng vô cùng.
"Sao mày lại thành ra như thế này?"
Mặt tôi đanh lại, phóng một ánh nhìn chết chóc về phía Nguyễn Gia Huy. Cái tên bạo lực này đánh bạn tốt của tôi đấy à?
Như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu tôi, Nguyễn Gia Huy đầy uỷ khuất giải thích:
"Nào nào, anh mày vô tội nha"
Phạm Trung Kiên vội vàng nhảy vào đỡ lời:
"Anh Gia Huy là người tốt đấy, là ảnh đã cứu tao"
Tôi nghe xong thì ngơ ngác, đành bảo nó mau vào nhà. Sau đó chạy vô phòng bếp tìm hộp thuốc. Phạm Trung Kiên ngồi ngoài phòng khách nghe mẹ Linh hỏi thăm còn Nguyễn Gia Huy lẽo đẽo theo sau tôi.
Lấy được hộp thuốc trong tủ, thấy Nguyễn Gia Huy vẫn đứng cạnh tôi giống như một cái đuôi nhỏ, mặt đầy ấm ức nói:
"Anh cũng bị thương"
Sau đó anh ta chỉ chỉ vào khoé miếng rớm máu của bản thân.
Tôi cau mày thở dài, giọng cằn nhằn:
"Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại thành ra như vậy chứ?"
Lấy trong hộp thuốc ra một lọ sát trùng, tôi đổ nước ra bông tăm. Tay trái giữ lấy cằm của Nguyễn Gia Huy đe doạ anh ta không được động đậy
"Á!"
Tôi thề là bông tăm của tôi còn chưa đụng vào da mặt Nguyễn Gia Huy luôn đấy, anh ta kêu ầm lên cái gì?
"Anh ngồi yên đi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi mắng.
Cuối cùng vẫn phải cẩn thận và thật nhẹ nhàng bôi thuốc vào khoé miệng anh.
Khi ngước mắt lên nhìn, tôi giật mình, từ bao giờ khoảng cách giữa tôi với Nguyễn Gia Huy lại gần như vậy?
Không chỉ ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc mà tôi còn nhìn rõ từng sợi lông mi dài đang phủ xuống con mắt màu trà, ánh mắt anh lúc đó phản chiếu lại rõ nét khuôn mặt tôi, hơi thở nhè nhẹ của Nguyễn Gia Huy phả lên gò má.
Thời gian tự nhiên trở nên ngưng đọng, bỗng dưng Nguyễn Gia Huy nở một nụ cười ngọt ngào, hỏi:
"Dâu không thổi "phù phù" cho anh à?"
!!!
Ôi sao cái bầu không khí này lại nóng như thế???
Nguyễn Gia Huy đang nói cái đếch gì vậy?
Sao tôi không mau chóng thoát khỏi cái ánh mắt nguy hiểm của anh ta đi???
Alo! Alo!
Vũ Hoàng Ngọc Anh, bạn có cần hồi sức không?
Tôi cảm thấy con tim bé nhỏ của tôi dường như đang muốn nhảy ra ngoài.
May mắn thay, đúng lúc này mẹ Linh yêu quý của tôi vừa chạy vào vừa nói oang oang:
"Ngọc Anh, làm cái gì mà lâu thế?"
Tôi hốt hoảng, vô thức ấn mạnh bông tăm vào vết thương của Nguyễn Gia Huy.
"Aaaa"
Nguyễn Gia Huy đau đớn ôm lấy khoé miệng của bản thân, trợn mắt nhìn tôi đầy tức giận.
Tôi ái ngại, hết sức truyền đạt lời nói bằng con mắt long lanh của mình.
"I'm so sorry bro"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro