Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?
Chương 31
Th.anh
2024-07-19 15:06:21
Cô Hà vẫn hướng ánh mắt lạnh nhạt về phía tôi. Còn tôi thì cau mày, đầu nhức nhức. Một ngàn dấu hỏi chấm tựa như đang bay bay trong không trung.
Sao tôi yêu đương với Trần Đức Hải hồi nào mà tôi còn đếch biết vậy?
"Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ!"- Tôi ngay lập tức phản bác.
Cô Hà nhoẻn miệng cười, không hiểu sao nụ cười ấy khiến tôi ngứa ngáy cảm giác khó chịu. Cô đặt cốc trà nhỏ xuống bàn một cách nhẹ nhàng rồi từ tốn nói:
"Có đứa học sinh nào yêu sớm mà nhận rằng bản thân yêu sớm không?"
Ơ kìa?
"Cháu đang nói sự thật ạ! Hải và cháu từ trước đến nay vẫn luôn là quan hệ bạn bè chứ không phải như cô đã nói"
Cô Hà dường như mất kiên nhẫn, giọng nói tăng lên vài bậc âm lượng:
"Đủ rồi! Nếu không phải vì yêu đương thì tại sao điểm thi kỳ vừa rồi của nó lại tụt dốc không phanh như thế?"
Rồi cô ấy nâng mắt lên một chút, tiếp:
"Bây giờ có một vài học sinh không ngây thơ như độ tuổi này nữa rồi. Thấy nhà nào nhiều tiền là lại bám dính"
???
Tôi điếng người, cô Hà vừa nói cái gì vậy? Ý người phụ nữ này nói không khác gì đang ám chỉ tôi là loại con gái đi đào mỏ?
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên ngày một căng thẳng nên đã nhanh chóng đứng ra. Cô Chi lập tức đứng cạnh tôi, nói với phụ huynh của Trần Đức Hải:
"Chị bình tĩnh đã, vấn đề này cần phải hỏi rõ. Ngọc Anh ở lớp rất ngoan, cư xử với bạn bè và mọi người cũng rất tốt. Những lời chị vừa nói đang xúc phạm nặng nề tới Ngọc Anh."
Người phụ nữ thở hắt, ánh mắt sắc lẻm lườm cô Chi.
"Cô giáo đang trách móc tôi à? Đừng quên là nhà tôi đã đầu tư cho cái trường này không ít đâu đấy! Cô tốt nhất nên làm ăn cẩn thận nếu vẫn muốn dạy học ở đây!"
Cô Chi sững người, khuôn mặt khó xử nhưng ánh mắt của cô giáo cũng thiếu đi vài phần kiên nhẫn. Đúng vậy, cô Chi đang cảm thấy như tôi, thái độ của người phụ nữ kia quá cực đoan, luôn lôi tiền và quyền lực ra để nói chuyện với mọi người. Đây thực sự là mẹ của Trần Đức Hải- một người lịch sự và ga-lăng trong lớp tôi sao?
Càng nghĩ càng tức,tôi không thể kìm nén được nữa:
"Cô Nguyễn Lệ Hà, cháu đang đợi lời xin lỗi của cô!"
"Đây là "cư xử tốt" mà cô bảo à?"- Người kia gằn giọng, bực tức tra hỏi.
"Vậy cô có đang "cư xử tốt" không ạ?"- Tôi thẳng thắn đáp lại.
Khuôn mặt mẹ Trần Đức Hải cau có một cách khó hiểu, hai bên lông mày tưởng như sắp dính chặt vào nhau.
"Mẹ!"- Giọng nói của Trần Đức Hải xuất hiện ngay lúc "quả bom" được đặt từ khi tôi đến nơi này sắp nổ tung.
Tôi thấy thoáng qua một lớp mồ hôi mỏng còn đọng trên trán Hải vì phải chạy từ toà A4 về toà A1. Ánh mắt cậu vội vã, pha chút sợ hãi, cậu cất bước tiến lại gần chúng tôi, nhìn về phía cô Hà:
"Sao mẹ lại đến đây?"
Cô Hà trở về dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt còn vương những xúc cảm xót xa:
"Xử lí vài vấn đề, mẹ tưởng bây giờ đang trong giờ học? Con không nên ở đây đâu nhỉ?"
"Con..."- Hải ngập ngừng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Từ ngoài tiếng gõ cửa dồn dập một lần nữa vang lên, chẳng kịp để người bên trong cho phép hay chưa, Nguyễn Gia Huy đã mở cửa rồi đi thẳng vào. Ánh mắt anh thoáng qua vài tia lo lắng, dường như Gia Huy đang cố kiểm soát lại hơi thở gấp gáp của bản thân.
"Cậu là ai?"- Cô Nguyễn Lệ Hà nhíu mày-"Trường này cũng lắm học sinh ngỗ nghịch quá nhỉ cô Chi?"
Cô Chi im lặng, có lẽ cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyễn Gia Huy chợt bật cười. Anh hơi cúi người xuống rồi lễ phép cất tiếng chào:
"Cháu chào cô, cháu tên là Nguyễn Gia Huy, cháu là người bảo kê cho Vũ Hoàng Ngọc Anh!"
Nói rồi, anh kéo tay tôi để tôi đứng khuất sau tấm lưng ướt đấm mồ hôi của mình.
"Cháu khẳng định luôn là Ngọc Anh nhà cháu không yêu sớm đâu, với lại..."- Anh liếc mắt qua Trần Đức Hải vài giây - "Con trai cô chưa đạt đủ tiêu chuẩn để bước vào nhà em ấy đâu ạ!"
Tôi thấy Hải nắm chặt tay, vo thành một nắm đấm, những đường gân căng cứng hiện lên như cậu đang chịu đựng điều gì đó nặng nề lắm.
"Mẹ à! Ngọc Anh và con chỉ là bạn bè thôi!"- Trần Đức Hải khẳng định với mẹ mình bằng giọng nói nhuốm màu tiếc nuối nhưng rất chắc chắn.
Ấy vậy mà, phụ huynh của cậu vẫn chẳng hề từ bỏ. Tôi thật sự không hiểu sao người phụ nữ này lại kiên quyết cho rằng tôi và con trai của cô ấy trong mối quan hệ yêu đương như thế? Khi cô Hà ngồi xuống ghế một lần nữa, ánh mắt của cô lần nữa dán chặt vào tôi:
"Xem ra, lời đồn về bạn Ngọc Anh này là thật nhỉ? Vừa mập mờ với con trai tôi lại vừa giữ mối quan hệ thân thiết với một chàng trai khác"
Bàn tay đang nắm cánh tay của tôi cứng lại. Nguyễn Gia Huy lập tức nhảy vào cuộc trò chuyện:
"Cháu hi vọng cô dừng việc tự phán đoán và đánh giá về người khác! Đây không phải là cách hành xử mà một người lớn nên có"
"Cậu đang hỗn đấy! Cậu làm gì được tôi nào? Câu có biết chồng tôi là Phó Giám Đốc của Công ty Thời Trang VOV nổi tiếng không?"- Mẹ Trần Đức Hải tức giận đứng bật dậy, đối mặt thẳng với Gia Huy.
Công ty Thời Trang VOV à?
Hình như tôi nghe thấy ở đâu rồi thì phải, quen lắm!
Sau câu nói khiêu khích của cô Nguyễn Lệ Hà, nụ cười của anh trai nhà bên càng đậm hơn. Trong phòng giáo viên ngày hôm đó, tôi nghe thấy Nguyễn Gia Huy nói:
"Thật trùng hợp, bố cháu-ông Nguyễn Bảo Lộc đang là chủ của Công ty Thời Trang VOV, không biết cô đã gặp chưa ạ?"
Sao tôi yêu đương với Trần Đức Hải hồi nào mà tôi còn đếch biết vậy?
"Bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi ạ!"- Tôi ngay lập tức phản bác.
Cô Hà nhoẻn miệng cười, không hiểu sao nụ cười ấy khiến tôi ngứa ngáy cảm giác khó chịu. Cô đặt cốc trà nhỏ xuống bàn một cách nhẹ nhàng rồi từ tốn nói:
"Có đứa học sinh nào yêu sớm mà nhận rằng bản thân yêu sớm không?"
Ơ kìa?
"Cháu đang nói sự thật ạ! Hải và cháu từ trước đến nay vẫn luôn là quan hệ bạn bè chứ không phải như cô đã nói"
Cô Hà dường như mất kiên nhẫn, giọng nói tăng lên vài bậc âm lượng:
"Đủ rồi! Nếu không phải vì yêu đương thì tại sao điểm thi kỳ vừa rồi của nó lại tụt dốc không phanh như thế?"
Rồi cô ấy nâng mắt lên một chút, tiếp:
"Bây giờ có một vài học sinh không ngây thơ như độ tuổi này nữa rồi. Thấy nhà nào nhiều tiền là lại bám dính"
???
Tôi điếng người, cô Hà vừa nói cái gì vậy? Ý người phụ nữ này nói không khác gì đang ám chỉ tôi là loại con gái đi đào mỏ?
Có lẽ giáo viên chủ nhiệm cảm thấy bầu không khí trong phòng trở nên ngày một căng thẳng nên đã nhanh chóng đứng ra. Cô Chi lập tức đứng cạnh tôi, nói với phụ huynh của Trần Đức Hải:
"Chị bình tĩnh đã, vấn đề này cần phải hỏi rõ. Ngọc Anh ở lớp rất ngoan, cư xử với bạn bè và mọi người cũng rất tốt. Những lời chị vừa nói đang xúc phạm nặng nề tới Ngọc Anh."
Người phụ nữ thở hắt, ánh mắt sắc lẻm lườm cô Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô giáo đang trách móc tôi à? Đừng quên là nhà tôi đã đầu tư cho cái trường này không ít đâu đấy! Cô tốt nhất nên làm ăn cẩn thận nếu vẫn muốn dạy học ở đây!"
Cô Chi sững người, khuôn mặt khó xử nhưng ánh mắt của cô giáo cũng thiếu đi vài phần kiên nhẫn. Đúng vậy, cô Chi đang cảm thấy như tôi, thái độ của người phụ nữ kia quá cực đoan, luôn lôi tiền và quyền lực ra để nói chuyện với mọi người. Đây thực sự là mẹ của Trần Đức Hải- một người lịch sự và ga-lăng trong lớp tôi sao?
Càng nghĩ càng tức,tôi không thể kìm nén được nữa:
"Cô Nguyễn Lệ Hà, cháu đang đợi lời xin lỗi của cô!"
"Đây là "cư xử tốt" mà cô bảo à?"- Người kia gằn giọng, bực tức tra hỏi.
"Vậy cô có đang "cư xử tốt" không ạ?"- Tôi thẳng thắn đáp lại.
Khuôn mặt mẹ Trần Đức Hải cau có một cách khó hiểu, hai bên lông mày tưởng như sắp dính chặt vào nhau.
"Mẹ!"- Giọng nói của Trần Đức Hải xuất hiện ngay lúc "quả bom" được đặt từ khi tôi đến nơi này sắp nổ tung.
Tôi thấy thoáng qua một lớp mồ hôi mỏng còn đọng trên trán Hải vì phải chạy từ toà A4 về toà A1. Ánh mắt cậu vội vã, pha chút sợ hãi, cậu cất bước tiến lại gần chúng tôi, nhìn về phía cô Hà:
"Sao mẹ lại đến đây?"
Cô Hà trở về dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt còn vương những xúc cảm xót xa:
"Xử lí vài vấn đề, mẹ tưởng bây giờ đang trong giờ học? Con không nên ở đây đâu nhỉ?"
"Con..."- Hải ngập ngừng.
Cốc! Cốc! Cốc!
Từ ngoài tiếng gõ cửa dồn dập một lần nữa vang lên, chẳng kịp để người bên trong cho phép hay chưa, Nguyễn Gia Huy đã mở cửa rồi đi thẳng vào. Ánh mắt anh thoáng qua vài tia lo lắng, dường như Gia Huy đang cố kiểm soát lại hơi thở gấp gáp của bản thân.
"Cậu là ai?"- Cô Nguyễn Lệ Hà nhíu mày-"Trường này cũng lắm học sinh ngỗ nghịch quá nhỉ cô Chi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô Chi im lặng, có lẽ cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nguyễn Gia Huy chợt bật cười. Anh hơi cúi người xuống rồi lễ phép cất tiếng chào:
"Cháu chào cô, cháu tên là Nguyễn Gia Huy, cháu là người bảo kê cho Vũ Hoàng Ngọc Anh!"
Nói rồi, anh kéo tay tôi để tôi đứng khuất sau tấm lưng ướt đấm mồ hôi của mình.
"Cháu khẳng định luôn là Ngọc Anh nhà cháu không yêu sớm đâu, với lại..."- Anh liếc mắt qua Trần Đức Hải vài giây - "Con trai cô chưa đạt đủ tiêu chuẩn để bước vào nhà em ấy đâu ạ!"
Tôi thấy Hải nắm chặt tay, vo thành một nắm đấm, những đường gân căng cứng hiện lên như cậu đang chịu đựng điều gì đó nặng nề lắm.
"Mẹ à! Ngọc Anh và con chỉ là bạn bè thôi!"- Trần Đức Hải khẳng định với mẹ mình bằng giọng nói nhuốm màu tiếc nuối nhưng rất chắc chắn.
Ấy vậy mà, phụ huynh của cậu vẫn chẳng hề từ bỏ. Tôi thật sự không hiểu sao người phụ nữ này lại kiên quyết cho rằng tôi và con trai của cô ấy trong mối quan hệ yêu đương như thế? Khi cô Hà ngồi xuống ghế một lần nữa, ánh mắt của cô lần nữa dán chặt vào tôi:
"Xem ra, lời đồn về bạn Ngọc Anh này là thật nhỉ? Vừa mập mờ với con trai tôi lại vừa giữ mối quan hệ thân thiết với một chàng trai khác"
Bàn tay đang nắm cánh tay của tôi cứng lại. Nguyễn Gia Huy lập tức nhảy vào cuộc trò chuyện:
"Cháu hi vọng cô dừng việc tự phán đoán và đánh giá về người khác! Đây không phải là cách hành xử mà một người lớn nên có"
"Cậu đang hỗn đấy! Cậu làm gì được tôi nào? Câu có biết chồng tôi là Phó Giám Đốc của Công ty Thời Trang VOV nổi tiếng không?"- Mẹ Trần Đức Hải tức giận đứng bật dậy, đối mặt thẳng với Gia Huy.
Công ty Thời Trang VOV à?
Hình như tôi nghe thấy ở đâu rồi thì phải, quen lắm!
Sau câu nói khiêu khích của cô Nguyễn Lệ Hà, nụ cười của anh trai nhà bên càng đậm hơn. Trong phòng giáo viên ngày hôm đó, tôi nghe thấy Nguyễn Gia Huy nói:
"Thật trùng hợp, bố cháu-ông Nguyễn Bảo Lộc đang là chủ của Công ty Thời Trang VOV, không biết cô đã gặp chưa ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro