Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?
Chương 5
Th.anh
2024-07-19 15:06:21
Tiếng chuông điện thoại rung lên nhưng Nguyễn Gia Huy giống như chẳng thèm để tâm, anh ta cầm bát đũa chạy vào bên trong phụ mẹ tôi rửa bát.
Tôi khó hiểu, vừa ăn vừa lắng nghe tiếng điện thoại rung thêm tầm 30 giây, Trịnh Hải Vy cuối cùng cũng không kiên nhẫn chờ đợi được nữa đành phải dập máy.
Thấy chưa, Nguyễn Gia Huy không muốn nghe máy nhưng lại không lạnh lùng tắt điện thoại luôn mà anh ta để người ở đầu dây bên kia chủ động tắt trước. Đây là vẫn muốn vờn con mồi rơi vào bẫy, lúc buông lúc níu à?
Nguyễn Gia Huy có lẽ đã rửa bát xong, đi ra thấy bát của tôi còn đến 2/3 bánh đa, bắt đầu ca cẩm:
"Êu, mày ăn nó nhanh lên, nhìn sợi nở hết cả ra rồi kia kìa"
Tôi cười hì hì, gật đầu tỏ ý hiểu. Nguyễn Gia Huy ngồi về chỗ cũ, tay bấm điện thoại, lướt vài lượt trên TikTok.
Không gọi lại à?
Trí tò mò thôi thúc tôi đặt câu hỏi:
"Ai gọi đấy, sao vừa rồi anh không nghe máy?"
Nguyễn Gia Huy dừng lại vài giây sau đó tắt điện thoại để sang một bên, ánh mắt hắn loé lên một tia thích thú:
"Cưng biết rõ ai gọi anh mà"
Tinh thế nhỉ, hay do tôi hỏi ngu quá?
"Khụ, anh...- Tôi dùng một cái giọng mà hiếm khi tôi nói với Nguyễn Gia Huy- Anh đang định tán cái Vy lớp em à?"
Nguyễn Gia Huy cười, hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp, anh ta ghé người về phía tôi:
"Tò mò à?"
Tôi không ngần ngại mà gật một cái thật mạnh.
Nguyễn Gia Huy vẫy tay, muốn tôi lại gần. Thế là tôi cũng hào hứng chồm người lên với một khoảng cách mà tôi cho là đủ gần để anh kể chuyện, nhưng tên đó vẫn vẫy tay tỏ ý tôi phải lại gần hơn nữa.
Nghe kể chuyện mà khổ thế nhỉ, đúng là trí tò mò có thể giết chết một con người nhưng biết sao bây giờ, tôi vẫn tò mò.
Đành phải kiên nhẫn ghé thêm một chút nữa, ôi cái khoảng cách này gần đến mức mà tôi còn ngửi được rõ ràng mùi sữa tắm bạc hà lành lạnh từ người Nguyễn Gia Huy cơ mà.
Tôi thúc giục anh ta nói nhanh lên, cái mùi sữa tắm kia cứ vờn quanh chóp mũi khiến tôi chỉ muốn kéo giãn khoảng cách với anh ta nhanh nhất có thể.
Nguyễn Gia Huy ghé vào tai tôi, hơi thở anh phả xuống, tôi vô thức rụt cổ lại những vẫn dỏng tai lắng nghe:
"Thử đoán xem"
Chất giọng trầm gần như thì thào vang lên, cả người tôi cứng đờ.
Nói xong câu đó, Nguyễn Gia Huy ngay lập tức ngồi xuống ghế, vui vẻ vì đã thành công chọc được một con ngố ngây thơ.
Tôi thấy nếu giờ mà vẫn nhẫn nhịn được thì tôi không phải Ngọc Anh nữa rồi.
Không một lời báo trước, tôi lao vào đấm túi bụi Nguyễn Gia Huy như một bao cát. Do bị bất ngờ nên anh ta không kịp phản kháng, lúc này chỉ còn biết ôm đầu la oai oái. Tôi vừa đánh vừa gằn:
"Nào, ông gào to lên, ông ngứa đòn lắm rồi hả, hôm nay tôi phải phục thù, nợ cũ cộng nợ mới tính dồn đi!"
"VŨ HOÀNG NGỌC ANH"
Tiếng hét chói tai của mẹ tôi khiến tôi dừng lại, Nguyễn Gia Huy uỷ khuất chạy ra sau lưng mẹ tôi tố cáo:
"Dâu đánh cháu"
Dâu là biệt danh ở nhà của tôi.
"Anh ta gây sự với con trước"
"Thôi đủ rồi, nếu con không ăn sáng nữa thì mẹ dọn đây, lên học với Gia Huy đi"- Mẹ con nghiêm khác bổ sung- "Con học hành cho tử tế vào không mẹ cho con gặp lại cái roi mây dưới nhà thật đấy"
Tôi ớn lạnh, roi mây đã trôi vào quên lãng của tôi đột nhiên trỗi dậy kéo theo vô vàn kỉ niệm xưa.
Hồi nhỏ tôi rất nghịch ngợm, để trị cái tính ương bướng của tôi, mẹ hay dùng roi mây vụt hai phát vào mông tôi.
Hai phát mà đau điếng, đám mỡ ở mông tôi cũng không chống đỡ nổi. Từ ngày tôi bắt đầu học cấp 2, đã rất lâu tôi không phải gặp nó. Vậy mà bây giờ mẹ tôi lại đe doạ đánh tôi chỉ vì Nguyễn Gia Huy và môn Hoá???
...
Cuối cùng, buổi học của gia sư Nguyễn Gia Huy đã chính thức được mở với sự đồng ý không thể khiên cưỡng hơn từ học sinh Vũ Hoàng Ngọc Anh.
Gia Huy lôi ra một tập giấy, in các công thức hoá học và đưa cho tôi.
"Đây là lý thuyết anh đã soạn, mặt sau tờ giấy là mấy bài cơ bản và các phương trình hoá học, cho mày 30 phút làm bài"
Sau đó, anh ta im lặng bấm điện thoại tính giờ cho tôi.
Tôi phải công nhận, Nguyễn Gia Huy soạn bài rất cẩn thận, chủ đề nào ra chủ đề đó. Trước sau gì tôi cũng đồng tình rằng anh ta là một học sinh giỏi, năm vừa rồi mới ẵm về giải Nhì Toán cấp thành phố cho trường.
Từ cấp 1 đến cấp 3, tôi đều học cùng trường với hắn, điểm số trên lớp của hắn rất cao và ổn định, thầy cô mỗi khi lấy ví dụ về các tấm gương sáng giá thường nêu tên Nguyễn Gia Huy trong đó, chính vì vậy anh ta khá nổi tiếng trong các môi trường sư phạm mà tôi học.
Làm được một lúc, tôi vô tình liếc qua bài cuối của tờ đề thì tròn mắt.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Nguyễn Gia Huy soạn đề kiểu hỏi chấm gì vậy?
Phương trình cuối được anh ta in đậm vô cùng bắt mắt. Đề bài như sau:
Hãy hoàn thành phương trình hoá học:
Gia Huy + Ngọc Anh —>...
Tôi khó hiểu, vừa ăn vừa lắng nghe tiếng điện thoại rung thêm tầm 30 giây, Trịnh Hải Vy cuối cùng cũng không kiên nhẫn chờ đợi được nữa đành phải dập máy.
Thấy chưa, Nguyễn Gia Huy không muốn nghe máy nhưng lại không lạnh lùng tắt điện thoại luôn mà anh ta để người ở đầu dây bên kia chủ động tắt trước. Đây là vẫn muốn vờn con mồi rơi vào bẫy, lúc buông lúc níu à?
Nguyễn Gia Huy có lẽ đã rửa bát xong, đi ra thấy bát của tôi còn đến 2/3 bánh đa, bắt đầu ca cẩm:
"Êu, mày ăn nó nhanh lên, nhìn sợi nở hết cả ra rồi kia kìa"
Tôi cười hì hì, gật đầu tỏ ý hiểu. Nguyễn Gia Huy ngồi về chỗ cũ, tay bấm điện thoại, lướt vài lượt trên TikTok.
Không gọi lại à?
Trí tò mò thôi thúc tôi đặt câu hỏi:
"Ai gọi đấy, sao vừa rồi anh không nghe máy?"
Nguyễn Gia Huy dừng lại vài giây sau đó tắt điện thoại để sang một bên, ánh mắt hắn loé lên một tia thích thú:
"Cưng biết rõ ai gọi anh mà"
Tinh thế nhỉ, hay do tôi hỏi ngu quá?
"Khụ, anh...- Tôi dùng một cái giọng mà hiếm khi tôi nói với Nguyễn Gia Huy- Anh đang định tán cái Vy lớp em à?"
Nguyễn Gia Huy cười, hàm răng trắng thẳng đều tăm tắp, anh ta ghé người về phía tôi:
"Tò mò à?"
Tôi không ngần ngại mà gật một cái thật mạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Gia Huy vẫy tay, muốn tôi lại gần. Thế là tôi cũng hào hứng chồm người lên với một khoảng cách mà tôi cho là đủ gần để anh kể chuyện, nhưng tên đó vẫn vẫy tay tỏ ý tôi phải lại gần hơn nữa.
Nghe kể chuyện mà khổ thế nhỉ, đúng là trí tò mò có thể giết chết một con người nhưng biết sao bây giờ, tôi vẫn tò mò.
Đành phải kiên nhẫn ghé thêm một chút nữa, ôi cái khoảng cách này gần đến mức mà tôi còn ngửi được rõ ràng mùi sữa tắm bạc hà lành lạnh từ người Nguyễn Gia Huy cơ mà.
Tôi thúc giục anh ta nói nhanh lên, cái mùi sữa tắm kia cứ vờn quanh chóp mũi khiến tôi chỉ muốn kéo giãn khoảng cách với anh ta nhanh nhất có thể.
Nguyễn Gia Huy ghé vào tai tôi, hơi thở anh phả xuống, tôi vô thức rụt cổ lại những vẫn dỏng tai lắng nghe:
"Thử đoán xem"
Chất giọng trầm gần như thì thào vang lên, cả người tôi cứng đờ.
Nói xong câu đó, Nguyễn Gia Huy ngay lập tức ngồi xuống ghế, vui vẻ vì đã thành công chọc được một con ngố ngây thơ.
Tôi thấy nếu giờ mà vẫn nhẫn nhịn được thì tôi không phải Ngọc Anh nữa rồi.
Không một lời báo trước, tôi lao vào đấm túi bụi Nguyễn Gia Huy như một bao cát. Do bị bất ngờ nên anh ta không kịp phản kháng, lúc này chỉ còn biết ôm đầu la oai oái. Tôi vừa đánh vừa gằn:
"Nào, ông gào to lên, ông ngứa đòn lắm rồi hả, hôm nay tôi phải phục thù, nợ cũ cộng nợ mới tính dồn đi!"
"VŨ HOÀNG NGỌC ANH"
Tiếng hét chói tai của mẹ tôi khiến tôi dừng lại, Nguyễn Gia Huy uỷ khuất chạy ra sau lưng mẹ tôi tố cáo:
"Dâu đánh cháu"
Dâu là biệt danh ở nhà của tôi.
"Anh ta gây sự với con trước"
"Thôi đủ rồi, nếu con không ăn sáng nữa thì mẹ dọn đây, lên học với Gia Huy đi"- Mẹ con nghiêm khác bổ sung- "Con học hành cho tử tế vào không mẹ cho con gặp lại cái roi mây dưới nhà thật đấy"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi ớn lạnh, roi mây đã trôi vào quên lãng của tôi đột nhiên trỗi dậy kéo theo vô vàn kỉ niệm xưa.
Hồi nhỏ tôi rất nghịch ngợm, để trị cái tính ương bướng của tôi, mẹ hay dùng roi mây vụt hai phát vào mông tôi.
Hai phát mà đau điếng, đám mỡ ở mông tôi cũng không chống đỡ nổi. Từ ngày tôi bắt đầu học cấp 2, đã rất lâu tôi không phải gặp nó. Vậy mà bây giờ mẹ tôi lại đe doạ đánh tôi chỉ vì Nguyễn Gia Huy và môn Hoá???
...
Cuối cùng, buổi học của gia sư Nguyễn Gia Huy đã chính thức được mở với sự đồng ý không thể khiên cưỡng hơn từ học sinh Vũ Hoàng Ngọc Anh.
Gia Huy lôi ra một tập giấy, in các công thức hoá học và đưa cho tôi.
"Đây là lý thuyết anh đã soạn, mặt sau tờ giấy là mấy bài cơ bản và các phương trình hoá học, cho mày 30 phút làm bài"
Sau đó, anh ta im lặng bấm điện thoại tính giờ cho tôi.
Tôi phải công nhận, Nguyễn Gia Huy soạn bài rất cẩn thận, chủ đề nào ra chủ đề đó. Trước sau gì tôi cũng đồng tình rằng anh ta là một học sinh giỏi, năm vừa rồi mới ẵm về giải Nhì Toán cấp thành phố cho trường.
Từ cấp 1 đến cấp 3, tôi đều học cùng trường với hắn, điểm số trên lớp của hắn rất cao và ổn định, thầy cô mỗi khi lấy ví dụ về các tấm gương sáng giá thường nêu tên Nguyễn Gia Huy trong đó, chính vì vậy anh ta khá nổi tiếng trong các môi trường sư phạm mà tôi học.
Làm được một lúc, tôi vô tình liếc qua bài cuối của tờ đề thì tròn mắt.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Nguyễn Gia Huy soạn đề kiểu hỏi chấm gì vậy?
Phương trình cuối được anh ta in đậm vô cùng bắt mắt. Đề bài như sau:
Hãy hoàn thành phương trình hoá học:
Gia Huy + Ngọc Anh —>...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro