Để tặng bạn gái
Yên Đan (Amber)
2024-07-21 01:57:25
Cô dùi mặt vào gối, cố ý né tránh vì không muốn trả lời anh. Cung Bách cũng biết cô đang giận, anh hành người ta đau đớn khắp người, nếu không phải do cô quá mệt mỏi thì Lạc Xuyên đã đánh anh rồi.
Thấy cô im lặng chẳng nói gì, anh cũng thôi không hỏi nữa. Cung Bách lấy thuốc rồi nhẹ nhàng giúp cô bôi vào cổ tay đang bị bầm tím. Lạc Xuyên ôm theo cơn giận, cứ thế chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn ôm cô trong lòng, cảm giác đầy phức tạp, một chút áy náy lẫn một chút vui mừng khi anh biết mình chính là người đàn ông đầu tiên của cô.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc với cơn đau nhứt khắp cơ thể, đặc biệt là vùng dưới và cổ tay, mệt mỏi đến mức không muốn ngồi dậy. Lạc Xuyên đảo mắt nhìn quay phòng, cô không thấy anh đau cả, có lẽ anh đã đi làm, nhưng rồi cô lại chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Lạc Xuyên chợt nhìn thấy một bộ quần áo được gấp gọn đặt trên bàn, cô chống tay ngồi dậy, thân dưới truyền đến một cảm giác đau âm ỉ hệt như đau khi đến tháng. Cô cố với tay cầm lấy bộ quần áo, thì ra là một chiếc đầm, Cung Bách đã chuẩn bị đồ mới để cô thay vì trang phục của cô tối qua đã bị anh xé rách.
Cô mặc chiếc đầm vào, cảm giác cứ thấy trống trải vì bộ trang phục này quá ngắn, còn chưa chạm đến gối, đã vậy còn là đầm lụa hai dây, trong cứ hở hang khiêu gợi.
Tiếng mở cửa vang lên, cô giật mình vội kéo chăn che chắn cơ thể vì bộ trang phục quá hở hang. Cung Bách từ ngoài bước vào phòng, thấy cô đã tỉnh giấc, anh đến gần rồi ngồi xuống cạnh cô.
Trông thấy anh, cô liền nhớ đến chuyện kinh hoàng đêm qua, anh đã cướp đi sự trong trắng của cô, thậm chí còn buông lời sỉ nhục. Lạc Xuyên giận dỗi liền nhích người ra xa, có ý không muốn ngồi gần anh. Cô bị đau khi cử động nên khẽ chau mày, anh vẫn mặt dày ngồi xích lại gần cô, đồng thời vòng tay ôm lấy eo vô rồi nhỏ nhẹ nói:
- Cô còn đau không?
Cô im lặng đánh mặt sang hướng khác, tỏ thái độ giận dỗi, không thèm trả lời. Cung Bách vẫn giữ thái độ ôn nhu, anh nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, tôi chờ cô.
Đêm qua anh hành hạ cô, sáng ra lại thay đổi khác hẳn, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Dù Cung Bách ngọt ngào là vậy nhưng cô tự nhủ với lòng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
- Tôi không đói.
Lạc Xuyên đáp lời phũ phàng, cô kéo chăn ra, gượng sức đặt chân xuống giường rồi đứng dậy, cắn răng chịu cảm giác đau ê ẩm, nhưng khi chỉ vừa đi được một bước, cô lập tức loạng choạng vì thân dưới quá đau không thể đứng vững nổi.
Thoáng chốc anh đã bế thốc cô trên tay, nhìn cô đi đứng khó khăn, anh lại thấy bản thân ngập tràn tội lỗi.
- Bỏ tôi xuống.
Lạc Xuyên vẫn còn rất giận nên muốn khướt từ sự quan tâm của anh. Dù bản thân cảm thấy có lỗi nhưng Cung Bách vẫn không bỏ được thói cục súc, anh đáp lời:
- Cô muốn bò đi sao?
Anh chợt nhìn thấy khe đồi quyến rũ của cô lấp ló sau lớp áo khiến anh xém phọt cả máu mũi. Chỉ trách chiếc đầm này quá đỗi hở hang, anh tự nhủ với lòng phải kiềm chế bản thân. Nghĩ đến chuyện đêm qua anh đã để vụt mất cơ hội ăn thịt cừu, trong lòng anh liền dâng lên cảm giác hối tiếc.
Lạc Xuyên cảm thấy rất tức nhưng không biết phải phản biện thế nào. Cô vẫn còn ấm ức chuyện xảy ra tối qua dù anh đã dỗ dành cô nhưng vẫn chưa nói một lời xin lỗi. Có lẽ sự cao ngạo của Cung Bách không cho phép anh hạ mình trước một người con gái bé nhỏ như cô.
Anh bế cô vào phòng tắm để cô vệ sinh cá nhân. Sau khi xong xuôi, cô bảo không muốn xuống lầu, cô thừa biết mọi người trong biệt thự sẽ bàn tán nếu nhìn thấy anh bế cô xuống tận bàn ăn.
- Tôi không muốn mặc chiếc đầm này.
Cung Bách nghe vậy liền lấy ra rất nhiều túi đồ ở trong tủ:
- Vậy cô cứ tự chọn.
Nhìn đống đồ trước mắt, cô bất giác thốt lên:
- Sao anh lại có nhiều quần áo của phụ nữ vậy?
Trong thoáng chốc Lạc Xuyên đã nghĩ phải chăng anh mua đống đồ này để tặng ai đó, bây giờ sẵn tiện đưa cô mặc. Chẳng lẽ La Cung Bách đã có bạn gái?
Nào ngờ câu trả lời của anh khiến cô phải ngạc nhiên:
- Tôi mua cho cô.
Anh cảm thấy vào phòng của người làm để lấy đồ cho cô có chút bất tiện vì cô ở cùng với nhiều người khác nên đã đích thân ra tận shop thời trang mua đồ mới mang về cho cô.
- Tôi không nhận đâu.
Nghe cách cô nói chuyện, anh thừa biết cô đang rất giận.
- Dù sao tôi cũng đã mua rồi, cô không nhận chẳng lẽ để tôi mặc sao?
Lúc này Lạc Xuyên buộc miệng nói:
- Để tặng cho bạn gái của anh đi.
Cung Bách bước đến gần rồi ngồi sát cạnh cô, anh nở nụ cười nhẹ:
- Thời gian qua cô ở bên cạnh tôi, tôi có bạn gái hay không, cô phải biết rõ chứ.
Thấy cô im lặng chẳng nói gì, anh cũng thôi không hỏi nữa. Cung Bách lấy thuốc rồi nhẹ nhàng giúp cô bôi vào cổ tay đang bị bầm tím. Lạc Xuyên ôm theo cơn giận, cứ thế chìm vào giấc ngủ. Anh vẫn ôm cô trong lòng, cảm giác đầy phức tạp, một chút áy náy lẫn một chút vui mừng khi anh biết mình chính là người đàn ông đầu tiên của cô.
Sáng hôm sau, cô tỉnh giấc với cơn đau nhứt khắp cơ thể, đặc biệt là vùng dưới và cổ tay, mệt mỏi đến mức không muốn ngồi dậy. Lạc Xuyên đảo mắt nhìn quay phòng, cô không thấy anh đau cả, có lẽ anh đã đi làm, nhưng rồi cô lại chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Lạc Xuyên chợt nhìn thấy một bộ quần áo được gấp gọn đặt trên bàn, cô chống tay ngồi dậy, thân dưới truyền đến một cảm giác đau âm ỉ hệt như đau khi đến tháng. Cô cố với tay cầm lấy bộ quần áo, thì ra là một chiếc đầm, Cung Bách đã chuẩn bị đồ mới để cô thay vì trang phục của cô tối qua đã bị anh xé rách.
Cô mặc chiếc đầm vào, cảm giác cứ thấy trống trải vì bộ trang phục này quá ngắn, còn chưa chạm đến gối, đã vậy còn là đầm lụa hai dây, trong cứ hở hang khiêu gợi.
Tiếng mở cửa vang lên, cô giật mình vội kéo chăn che chắn cơ thể vì bộ trang phục quá hở hang. Cung Bách từ ngoài bước vào phòng, thấy cô đã tỉnh giấc, anh đến gần rồi ngồi xuống cạnh cô.
Trông thấy anh, cô liền nhớ đến chuyện kinh hoàng đêm qua, anh đã cướp đi sự trong trắng của cô, thậm chí còn buông lời sỉ nhục. Lạc Xuyên giận dỗi liền nhích người ra xa, có ý không muốn ngồi gần anh. Cô bị đau khi cử động nên khẽ chau mày, anh vẫn mặt dày ngồi xích lại gần cô, đồng thời vòng tay ôm lấy eo vô rồi nhỏ nhẹ nói:
- Cô còn đau không?
Cô im lặng đánh mặt sang hướng khác, tỏ thái độ giận dỗi, không thèm trả lời. Cung Bách vẫn giữ thái độ ôn nhu, anh nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, tôi chờ cô.
Đêm qua anh hành hạ cô, sáng ra lại thay đổi khác hẳn, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Dù Cung Bách ngọt ngào là vậy nhưng cô tự nhủ với lòng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
- Tôi không đói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Xuyên đáp lời phũ phàng, cô kéo chăn ra, gượng sức đặt chân xuống giường rồi đứng dậy, cắn răng chịu cảm giác đau ê ẩm, nhưng khi chỉ vừa đi được một bước, cô lập tức loạng choạng vì thân dưới quá đau không thể đứng vững nổi.
Thoáng chốc anh đã bế thốc cô trên tay, nhìn cô đi đứng khó khăn, anh lại thấy bản thân ngập tràn tội lỗi.
- Bỏ tôi xuống.
Lạc Xuyên vẫn còn rất giận nên muốn khướt từ sự quan tâm của anh. Dù bản thân cảm thấy có lỗi nhưng Cung Bách vẫn không bỏ được thói cục súc, anh đáp lời:
- Cô muốn bò đi sao?
Anh chợt nhìn thấy khe đồi quyến rũ của cô lấp ló sau lớp áo khiến anh xém phọt cả máu mũi. Chỉ trách chiếc đầm này quá đỗi hở hang, anh tự nhủ với lòng phải kiềm chế bản thân. Nghĩ đến chuyện đêm qua anh đã để vụt mất cơ hội ăn thịt cừu, trong lòng anh liền dâng lên cảm giác hối tiếc.
Lạc Xuyên cảm thấy rất tức nhưng không biết phải phản biện thế nào. Cô vẫn còn ấm ức chuyện xảy ra tối qua dù anh đã dỗ dành cô nhưng vẫn chưa nói một lời xin lỗi. Có lẽ sự cao ngạo của Cung Bách không cho phép anh hạ mình trước một người con gái bé nhỏ như cô.
Anh bế cô vào phòng tắm để cô vệ sinh cá nhân. Sau khi xong xuôi, cô bảo không muốn xuống lầu, cô thừa biết mọi người trong biệt thự sẽ bàn tán nếu nhìn thấy anh bế cô xuống tận bàn ăn.
- Tôi không muốn mặc chiếc đầm này.
Cung Bách nghe vậy liền lấy ra rất nhiều túi đồ ở trong tủ:
- Vậy cô cứ tự chọn.
Nhìn đống đồ trước mắt, cô bất giác thốt lên:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Sao anh lại có nhiều quần áo của phụ nữ vậy?
Trong thoáng chốc Lạc Xuyên đã nghĩ phải chăng anh mua đống đồ này để tặng ai đó, bây giờ sẵn tiện đưa cô mặc. Chẳng lẽ La Cung Bách đã có bạn gái?
Nào ngờ câu trả lời của anh khiến cô phải ngạc nhiên:
- Tôi mua cho cô.
Anh cảm thấy vào phòng của người làm để lấy đồ cho cô có chút bất tiện vì cô ở cùng với nhiều người khác nên đã đích thân ra tận shop thời trang mua đồ mới mang về cho cô.
- Tôi không nhận đâu.
Nghe cách cô nói chuyện, anh thừa biết cô đang rất giận.
- Dù sao tôi cũng đã mua rồi, cô không nhận chẳng lẽ để tôi mặc sao?
Lúc này Lạc Xuyên buộc miệng nói:
- Để tặng cho bạn gái của anh đi.
Cung Bách bước đến gần rồi ngồi sát cạnh cô, anh nở nụ cười nhẹ:
- Thời gian qua cô ở bên cạnh tôi, tôi có bạn gái hay không, cô phải biết rõ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro