Chương 2
ANU
2024-07-03 17:23:13
- Mất tích rồi?
Tút tút tút... Đầu dây bên kia đã ngắt máy, hắn không thể hỏi thêm được bất kì điều gì về cô. Điều này khiến hắn có một cảm giác khó chịu từ trong lồng ngực. Thật khó hiểu, tại sao hắn lại có thứ cảm giác khó chịu và trống vắng thế này chứ, cô ấy đã biến khỏi tầm mắt của hắn rồi mà, lúc này nên vui mới đúng. Tại sao lại thế chứ? Hắn vẫn không thể thừa nhận rằng mình rất quan tâm đến người con gái ấy và tự dối lòng mình rằng loại cảm giác này chỉ là chút thương hại dành cho cô mà thôi.
Hắn đã cho người theo dõi động tĩnh phía nhà mẹ của cô nhưng đã ba tiếng trôi qua bên đó vẫn chưa hề có chút tin tức nào của cô. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột; cho người điều tra tất cả các chuyến bay trong ngày hôm qua và hôm nay bao gồm cả những chuyến bay tư nhân. Và thế rồi hắn bắt đầu chờ đợi kết quả, một phút... hai phút... ba phút... Hắn thật sự không thể nào cứ ngồi yên như thế này. Hắn gọi cho Lộ Xuyến, một người bạn thân cấp ba của hai người:
- Tần Sở Hàn?! Cậu gọi tôi có việc gì? Tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu. Nghe giọng cậu thôi là tôi bắt ghét rồi, nói nhanh lên tôi còn bận.
- Lâm Tuyết, cô ta mất tích rồi, tôi muốn hỏi là trong hai ngày qua cậu có thấy cô ta không, hay cô ta có liên lạc gì với cậu không?
- HẢ?! CẬU NÓI CÁI GÌ? Chậc, cậu còn có lương tâm để hỏi sao, đáng lẽ cậu phải thấy vui mới đúng chứ! Aiz, thôi được rồi tôi sẽ hỏi những người khác xem sao.
- Ừm.
Lộ Xuyến thông báo với những người thân thiết với Lâm Tuyết, ai cũng ngạc nhiên và lo lắng cho sự an nguy của cô.
(Trong tin nhắn)
Lộ Xuyến: -@Mọi người, Tiểu Tuyết mất tích rồi! có ai gặp cậu ấy ở đâu không?
Bạch Băng Băng: -Hả, cái gì cơ? Xuyến Xuyến, cậu nói thật ư, không phải đùa đúng không? Tiểu Tuyết sao lại có thể mất tích được chứ.
Lộ Xuyến: -Mình không có đùa đâu! Cậu ấy thật sự đã mất tích rồi, không ai có tin tức gì của cậu ấy cả.
Kỳ Tử Hoài: -Mình không hề gặp cậu ấy nhưng mình sẽ giúp mọi người tìm cậu ấy.
Lục Kính: -Anh cũng không có tin tức gì của nhóc đấy cả, phía Lâm Triệt cũng chưa có được tin gì... Giờ chỉ Hy vọng là em ấy sẽ an toàn thôi.
Lộ Xuyến: -Cũng mong là vậy... Hay chúng ta cùng gặp nhau bàn bạc đi!
Lục Kính: -Anh đây chắc không đi được đâu, công việc dạo này khá bận, ba người cứ gặp nhau đi còn hai thằng kia chắc cũng bận lắm, đến tin nhắn trong nhóm đây còn không thèm đọc mà.
Lộ Xuyến: -Vậy cũng được, nếu các anh mà có tin tức nào về Tiểu Tuyết thì nhớ thông báo cho mọi người với nhé!
Lục Kính: -Ừm, được thôi!
Đúng vậy, không một ai nhìn thấy hay có bất kì tin tức gì về cô như thể cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy. Ai ai cũng lo lắng cho cô, vậy thì cô có thế ở đâu được chứ? Hay là, cô bị bắt cóc? Nếu là bắt cóc thì vì lí do gì? Không khả năng, hay là thử báo cảnh sát nhưng nếu báo cảnh sát cũng không thể tìm ra thì sao hoặc là thậm chí nhận được những tin tức sai sự thật?
Người lo lắng cho cô lúc này nhất đương nhiên là mẹ cô, bà không dám báo cảnh sát vì bà sợ nếu báo cảnh sát thì chuyện này sẽ gây ầm ĩ và có thể thành một vụ án nhưng lỡ kết quả mà cảnh sát tìm được là... là... là con gái yêu dấu của bà đã ch.ết thì phải làm thế nào? Mọi người trong nhà ai cũng cố gắng an ủi và trấn an bà, mong bà ấy hãy bớt lo lắng lại trong khi đó thì Lâm Triệt lại không ngừng đổ lỗi và trách móc cho "người chồng vô lại" của em gái mình.
- Chẳng phải thằng súc sinh đó rất quá đáng lắm hay sao! Nó hại em gái con ra nông nổi ấy! Còn nữa, lỡ con bé không phải bị mất tích hay gì mà là bỏ nhà ra đi thì sao?
- Triệt à, gia đình mình nợ người ta hai mạng người lận đó con, người ta ghét mình là lẽ thường tình thôi con à, ai lại muốn cưới một người mình ghét về làm vợ chứ...- Bà đau lòng mà bật khóc.
- Nhưng mẹ không thấy vậy là quá đáng lắm ư? Cho dù có ghét thì cũng không nên... không nên đối xử với con bé như vậy, con bé cũng đã cố gắng dùng tình cảm của mình để lay động hắn rồi còn gì?
Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Triệt, anh ấy biết rõ tội lỗi mà gia đình mình gây ra nhưng vẫn không đến mức khiến hắn ta đổ mọi tội lỗi lên đứa em gái bé bỏng của anh. Giờ thì hay rồi Lâm Tuyết mất tích rồi chắc hẳn hắn ta vui lắm. Chỉ tội nghiệp em gái anh đối với hắn tình cảm sâu đậm đến vậy đổi lại được gì chứ, toàn là sự thờ ơ, ghẻ lạnh từ chính người chồng của mình và phải chịu đựng tất cả mọi thứ một mình trong suốt mấy năm qua... Rốt cuộc, Lâm Tuyết, cô ấy đang ở đâu và làm gì, liệu cô có bình an không...
Cùng đón đọc chương sau nhé mọi người
Tút tút tút... Đầu dây bên kia đã ngắt máy, hắn không thể hỏi thêm được bất kì điều gì về cô. Điều này khiến hắn có một cảm giác khó chịu từ trong lồng ngực. Thật khó hiểu, tại sao hắn lại có thứ cảm giác khó chịu và trống vắng thế này chứ, cô ấy đã biến khỏi tầm mắt của hắn rồi mà, lúc này nên vui mới đúng. Tại sao lại thế chứ? Hắn vẫn không thể thừa nhận rằng mình rất quan tâm đến người con gái ấy và tự dối lòng mình rằng loại cảm giác này chỉ là chút thương hại dành cho cô mà thôi.
Hắn đã cho người theo dõi động tĩnh phía nhà mẹ của cô nhưng đã ba tiếng trôi qua bên đó vẫn chưa hề có chút tin tức nào của cô. Hắn bắt đầu lo lắng, sốt ruột; cho người điều tra tất cả các chuyến bay trong ngày hôm qua và hôm nay bao gồm cả những chuyến bay tư nhân. Và thế rồi hắn bắt đầu chờ đợi kết quả, một phút... hai phút... ba phút... Hắn thật sự không thể nào cứ ngồi yên như thế này. Hắn gọi cho Lộ Xuyến, một người bạn thân cấp ba của hai người:
- Tần Sở Hàn?! Cậu gọi tôi có việc gì? Tôi không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu. Nghe giọng cậu thôi là tôi bắt ghét rồi, nói nhanh lên tôi còn bận.
- Lâm Tuyết, cô ta mất tích rồi, tôi muốn hỏi là trong hai ngày qua cậu có thấy cô ta không, hay cô ta có liên lạc gì với cậu không?
- HẢ?! CẬU NÓI CÁI GÌ? Chậc, cậu còn có lương tâm để hỏi sao, đáng lẽ cậu phải thấy vui mới đúng chứ! Aiz, thôi được rồi tôi sẽ hỏi những người khác xem sao.
- Ừm.
Lộ Xuyến thông báo với những người thân thiết với Lâm Tuyết, ai cũng ngạc nhiên và lo lắng cho sự an nguy của cô.
(Trong tin nhắn)
Lộ Xuyến: -@Mọi người, Tiểu Tuyết mất tích rồi! có ai gặp cậu ấy ở đâu không?
Bạch Băng Băng: -Hả, cái gì cơ? Xuyến Xuyến, cậu nói thật ư, không phải đùa đúng không? Tiểu Tuyết sao lại có thể mất tích được chứ.
Lộ Xuyến: -Mình không có đùa đâu! Cậu ấy thật sự đã mất tích rồi, không ai có tin tức gì của cậu ấy cả.
Kỳ Tử Hoài: -Mình không hề gặp cậu ấy nhưng mình sẽ giúp mọi người tìm cậu ấy.
Lục Kính: -Anh cũng không có tin tức gì của nhóc đấy cả, phía Lâm Triệt cũng chưa có được tin gì... Giờ chỉ Hy vọng là em ấy sẽ an toàn thôi.
Lộ Xuyến: -Cũng mong là vậy... Hay chúng ta cùng gặp nhau bàn bạc đi!
Lục Kính: -Anh đây chắc không đi được đâu, công việc dạo này khá bận, ba người cứ gặp nhau đi còn hai thằng kia chắc cũng bận lắm, đến tin nhắn trong nhóm đây còn không thèm đọc mà.
Lộ Xuyến: -Vậy cũng được, nếu các anh mà có tin tức nào về Tiểu Tuyết thì nhớ thông báo cho mọi người với nhé!
Lục Kính: -Ừm, được thôi!
Đúng vậy, không một ai nhìn thấy hay có bất kì tin tức gì về cô như thể cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy. Ai ai cũng lo lắng cho cô, vậy thì cô có thế ở đâu được chứ? Hay là, cô bị bắt cóc? Nếu là bắt cóc thì vì lí do gì? Không khả năng, hay là thử báo cảnh sát nhưng nếu báo cảnh sát cũng không thể tìm ra thì sao hoặc là thậm chí nhận được những tin tức sai sự thật?
Người lo lắng cho cô lúc này nhất đương nhiên là mẹ cô, bà không dám báo cảnh sát vì bà sợ nếu báo cảnh sát thì chuyện này sẽ gây ầm ĩ và có thể thành một vụ án nhưng lỡ kết quả mà cảnh sát tìm được là... là... là con gái yêu dấu của bà đã ch.ết thì phải làm thế nào? Mọi người trong nhà ai cũng cố gắng an ủi và trấn an bà, mong bà ấy hãy bớt lo lắng lại trong khi đó thì Lâm Triệt lại không ngừng đổ lỗi và trách móc cho "người chồng vô lại" của em gái mình.
- Chẳng phải thằng súc sinh đó rất quá đáng lắm hay sao! Nó hại em gái con ra nông nổi ấy! Còn nữa, lỡ con bé không phải bị mất tích hay gì mà là bỏ nhà ra đi thì sao?
- Triệt à, gia đình mình nợ người ta hai mạng người lận đó con, người ta ghét mình là lẽ thường tình thôi con à, ai lại muốn cưới một người mình ghét về làm vợ chứ...- Bà đau lòng mà bật khóc.
- Nhưng mẹ không thấy vậy là quá đáng lắm ư? Cho dù có ghét thì cũng không nên... không nên đối xử với con bé như vậy, con bé cũng đã cố gắng dùng tình cảm của mình để lay động hắn rồi còn gì?
Mặc dù nói vậy nhưng Lâm Triệt, anh ấy biết rõ tội lỗi mà gia đình mình gây ra nhưng vẫn không đến mức khiến hắn ta đổ mọi tội lỗi lên đứa em gái bé bỏng của anh. Giờ thì hay rồi Lâm Tuyết mất tích rồi chắc hẳn hắn ta vui lắm. Chỉ tội nghiệp em gái anh đối với hắn tình cảm sâu đậm đến vậy đổi lại được gì chứ, toàn là sự thờ ơ, ghẻ lạnh từ chính người chồng của mình và phải chịu đựng tất cả mọi thứ một mình trong suốt mấy năm qua... Rốt cuộc, Lâm Tuyết, cô ấy đang ở đâu và làm gì, liệu cô có bình an không...
Cùng đón đọc chương sau nhé mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro