Tiếng cười còn...
Ảnh Chiếu
2024-12-13 23:28:40
Haizz, Dương à.
Nhiều khi chúng ta thường khát khao những cái không thuộc về mình.
Thực ra cũng chỉ vì không giành được nên mới đố kỵ.
Hiện tại, nếu phải đối mặt một lần nữa, những tình cảm, kỷ niệm đẹp ngày đó của em và anh, cuối cùng em cũng có thể bình thản mỉm cười và trân trọng gìn giữ nó.
Tôi quay lại, nhìn thấy chiếc bóng cao gầy quen thuộc trong ký ức.
Năm năm, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.
Cậu bé khôi ngô áo trắng năm xưa giờ đã trở thành chàng trai chín chắn trong chiếc áo gió màu ghi, tay xách một chiếc ca táp da nhỏ.
Nhưng cái không hề thay đổi là đôi mắt màu hạt dẻ sáng ngời và nụ cười dịu dàng trên môi.
Tôi chỉ sững lại một lát rồi mỉm cười bước đến.
“Lâu lắm không gặp, anh vẫn khỏe chứ?” Tôi hỏi nhỏ.
“Khỏe.” Nụ cười của anh vẫn rạng rỡ, cơ hồ có thể hòa tan cả mặt trời.
“Anh đi công tác à?”
“Ừ.”
“Anh ở đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Giờ anh quay sang Anh hay vừa mới đến?”
“Vừa đến.”
Một hồi im lặng.
Rồi tôi mỉm cười nói: “Tiếc thật, em chuẩn bị phải bay về Đại lục!”
Anh cũng bình thản mỉm cười: “Đúng vậy, chúng mình lúc nào cũng đi lướt qua nhau.”
Sau đó, anh nhìn tôi và quan tâm hỏi: “Hiện tại… em sống vẫn ổn chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng nhưng đượm buồn của anh, tự nhiên lại nhớ đến đôi mắt đen khác, tràn đầy nhiệt huyết và cũng sáng ngời như vậy.
“Rất ổn!” Tôi cười ngọt ngào:”Người yêu em cũng rất tốt với em!”
Anh sững lại một lát rồi khẽ gật đầu, nói: “Thế thì tốt rồi.”
“Còn anh thế nào?” Tôi tò mò hỏi: “Người yêu vẫn là cô gái gốc Hoa đó chứ?”
Anh cúi đầu im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
“Thôi, anh phải nhanh đưa nàng về dinh đi! Em nghe nói người nước ngoài trước khi kết hôn đều rất tự do, anh cẩn thận không lại bị người khác phỗng tay trên đấy!” Tôi nhắc đùa.
Anh ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, đáp khẽ: “Ừ!”
Lúc này, tiếng phát thanh viên bỗng vang lên, máy bay của tôi bắt đầu cho hành khách vào.
“Em phải về đây!” Tôi nhìn anh, nhún vai với vẻ bất lực rồi làm mặt hề.
“Em vẫn còn con nít lắm!” Anh mỉm cười đưa tay ra theo thói quen, dường như lại định cốc đầu tôi.
Nhưng đột nhiên bàn tay anh khựng lại giữa khoảng không.
Chúng tôi nhìn nhau, anh lắc đầu cười nói: “Em trưởng thành rồi!”
Tôi cũng mỉm cười.
Đúng vậy, chúng tôi không còn là cậu bé và cô bé năm xưa nữa.
“Chuẩn bị lên máy bay rồi, cho nhau số điện thoại nhé!” Đột nhiên anh đề nghị.
Tôi không có danh thiếp, đành phải rút một tờ giấy nhớ màu hồng, đặt giữa lòng bàn tay và viết một cách chật vật.
Mãi mới viết xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn tôi rất chăm chú.
“Xong rồi, của anh đâu?” Tôi giả vờ không nhìn thấy gì, cười khúc khích xòe tay ra.
Anh nhếch mép, đưa cho tôi một tấm danh thiếp kiểu cổ được in rất trang nhã.
Tôi đón lấy và nhẹ nhàng cất vào túi xách.
Phát thanh viên lại giục hành khách lên máy bay.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại!” Tôi vẫy tay với anh.
Anh gật đầu cười cười, xách ca táp quay đi.
Nhìn theo chiếc bóng có phần lẻ loi của Dương đột nhiên tôi sực nhớ ra mình vẫn còn một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi.
“Anh Dương!” Tôi gọi khẽ.
Anh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi mấp máy đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Anh có biết trước đây em thích anh không?”
Anh sững lại.
Sau đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất sâu, rất đặc biệt, mỉm cười nói: “Bây giờ anh biết rồi! Ngốc ạ!”
Nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của anh, tôi cảm thấy mọi cảnh vật trước mắt thật mơ hồ.
“Thế thì tốt.” Tôi lẩm bẩm: “Thế thì tốt.”
Anh nghe thấy, liền khẽ nhếch mép, cười nói: “Tạm biệt nhé!”
Sau đó, anh kiên quyết quay đi và sải bước.
Tôi nhìn theo bóng anh lần cuối cùng rồi cũng quay đi, chậm rãi bước về phía cổng ra máy bay.
Dương à, thực ra lúc đó em muốn hỏi anh rằng: “Trước đây, anh đã bao giờ thích em chưa?”
Nhưng lúc đó em nhu nhược đến mức không mở lời được.
Nhưng hiện giờ anh đã biết được tâm ý của cô bé Trác Ưu.
Thế là cũng đủ lắm rồi.
Tôi nhắm chặt mắt, để nước mắt lăn dài trên gò má.
Dương à, anh nhớ nhé!
Đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng em khóc vì anh!
Lúc ngồi trên máy bay, mẹ Thương Thang tỏ vẻ có lỗi, hỏi tôi rằng có phải vừa nãy đã bỏ rơi tôi không.
Tôi mỉm cười, đáp: “Không đâu ạ, cháu đã làm được một việc rất có ý nghĩa!”
“Việc gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
Tôi chỉ mỉm cười mà không đáp.
Cô ạ, thực ra vừa nãy cháu đã đi nói lời tạm biệt lần cuối với mối tình đầu của mình.
Vừa ra khỏi sân bay thành phố S, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy Thương Thang đang tựa vào xe hơi ngó nghiêng với vẻ rất sốt ruột.
“Mẹ và em về rồi!” Vừa nhìn thấy tôi và cô, mắt anh sáng lên, chạy như bay về phía chúng tôi.
“Ừ, về rồi!” Cô mỉm cười nhìn cậu con trai đầy vẻ trìu mến: “Sao mà sốt sắng thế? Không để lái xe đến đón hai cô cháu à?”
Anh cười, đưa tay ra ôm tôi, lẩm bẩm: “Thì sợ vợ chạy mất mà!”
“Thôi đi! Đừng có nói linh tinh! Ưu Ưu đã đồng ý đâu!” Cô bước đến nói đỡ cho tôi.
Tôi nhìn Thương Thang, dịu dàng cười: “Cháu đã nhận lời rồi cô ạ!”
Thương Thang lập tức sững lại, nhìn tôi chằm chằm, xúc động đến mức giọng run run: “… Em … em vừa nói gì cơ?”
Tôi lại mỉm cười lần nữa, thơm lên má anh một cái: “Em nói em đồng ý kết hôn với anh, ông xã ạ!”
Dương à, chỉ một tháng nữa thôi, em sẽ trở thành vợ Thương Thang.
Em thấy hào hứng và cũng mong chờ giây phút ấy.
Nhưng em cũng rất tỉnh táo, biết phải nói lời tạm biệt triệt để với quá khứ.
Hai tháng trước đây, em đã viết hết những kỷ niệm của anh và em vào một cuốn nhật ký.
Sau đó em lấy chiếc hộp làm bằng gỗ hồng gia truyền mà mẹ tặng lại cho em, thu thập hết lọ nước hoa, tấm danh thiếp và cả cuốn nhật ký để vào đó. Cuối cùng, cẩn thận đóng nắp lại và khóa chặt.
Dương, sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đúng không?
Không sao cả.
Cuối cùng, những tình cảm thời thiếu nữ của em đã được cất giữ tại đây.
Nếu một ngày nào đó, con em lôi chiếc hộp này ra và ngây thơ hỏi em rằng:
“Mẹ ơi, trong này đựng gì vậy?”
Em sẽ mỉm cười và nói với nó rằng:
“Mối tình đầu đáng nhớ của mẹ đó!”
Mỗi chúng ta, ai cũng có thời niên thiếu.
Hãy trân trọng sự ngây thơ và ngông cuồng của tuổi hoa niên bạn nhé!
Vì đến một ngày kia, tất cả chúng ta đều sẽ tóc bạc da mồi.
Thế nên, đối với những con người đã từng trân trọng bạn trong cuộc đời, cho dù họ là ai, cũng đều mong bạn nhất định phải trân trọng họ.
Nhiều khi chúng ta thường khát khao những cái không thuộc về mình.
Thực ra cũng chỉ vì không giành được nên mới đố kỵ.
Hiện tại, nếu phải đối mặt một lần nữa, những tình cảm, kỷ niệm đẹp ngày đó của em và anh, cuối cùng em cũng có thể bình thản mỉm cười và trân trọng gìn giữ nó.
Tôi quay lại, nhìn thấy chiếc bóng cao gầy quen thuộc trong ký ức.
Năm năm, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.
Cậu bé khôi ngô áo trắng năm xưa giờ đã trở thành chàng trai chín chắn trong chiếc áo gió màu ghi, tay xách một chiếc ca táp da nhỏ.
Nhưng cái không hề thay đổi là đôi mắt màu hạt dẻ sáng ngời và nụ cười dịu dàng trên môi.
Tôi chỉ sững lại một lát rồi mỉm cười bước đến.
“Lâu lắm không gặp, anh vẫn khỏe chứ?” Tôi hỏi nhỏ.
“Khỏe.” Nụ cười của anh vẫn rạng rỡ, cơ hồ có thể hòa tan cả mặt trời.
“Anh đi công tác à?”
“Ừ.”
“Anh ở đây mấy ngày?”
“Ba ngày.”
“Giờ anh quay sang Anh hay vừa mới đến?”
“Vừa đến.”
Một hồi im lặng.
Rồi tôi mỉm cười nói: “Tiếc thật, em chuẩn bị phải bay về Đại lục!”
Anh cũng bình thản mỉm cười: “Đúng vậy, chúng mình lúc nào cũng đi lướt qua nhau.”
Sau đó, anh nhìn tôi và quan tâm hỏi: “Hiện tại… em sống vẫn ổn chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt trong sáng nhưng đượm buồn của anh, tự nhiên lại nhớ đến đôi mắt đen khác, tràn đầy nhiệt huyết và cũng sáng ngời như vậy.
“Rất ổn!” Tôi cười ngọt ngào:”Người yêu em cũng rất tốt với em!”
Anh sững lại một lát rồi khẽ gật đầu, nói: “Thế thì tốt rồi.”
“Còn anh thế nào?” Tôi tò mò hỏi: “Người yêu vẫn là cô gái gốc Hoa đó chứ?”
Anh cúi đầu im lặng một lát, cuối cùng gật đầu.
“Thôi, anh phải nhanh đưa nàng về dinh đi! Em nghe nói người nước ngoài trước khi kết hôn đều rất tự do, anh cẩn thận không lại bị người khác phỗng tay trên đấy!” Tôi nhắc đùa.
Anh ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ, đáp khẽ: “Ừ!”
Lúc này, tiếng phát thanh viên bỗng vang lên, máy bay của tôi bắt đầu cho hành khách vào.
“Em phải về đây!” Tôi nhìn anh, nhún vai với vẻ bất lực rồi làm mặt hề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em vẫn còn con nít lắm!” Anh mỉm cười đưa tay ra theo thói quen, dường như lại định cốc đầu tôi.
Nhưng đột nhiên bàn tay anh khựng lại giữa khoảng không.
Chúng tôi nhìn nhau, anh lắc đầu cười nói: “Em trưởng thành rồi!”
Tôi cũng mỉm cười.
Đúng vậy, chúng tôi không còn là cậu bé và cô bé năm xưa nữa.
“Chuẩn bị lên máy bay rồi, cho nhau số điện thoại nhé!” Đột nhiên anh đề nghị.
Tôi không có danh thiếp, đành phải rút một tờ giấy nhớ màu hồng, đặt giữa lòng bàn tay và viết một cách chật vật.
Mãi mới viết xong, tôi ngẩng đầu lên thì thấy anh đang nhìn tôi rất chăm chú.
“Xong rồi, của anh đâu?” Tôi giả vờ không nhìn thấy gì, cười khúc khích xòe tay ra.
Anh nhếch mép, đưa cho tôi một tấm danh thiếp kiểu cổ được in rất trang nhã.
Tôi đón lấy và nhẹ nhàng cất vào túi xách.
Phát thanh viên lại giục hành khách lên máy bay.
“Có duyên ắt sẽ gặp lại!” Tôi vẫy tay với anh.
Anh gật đầu cười cười, xách ca táp quay đi.
Nhìn theo chiếc bóng có phần lẻ loi của Dương đột nhiên tôi sực nhớ ra mình vẫn còn một vấn đề rất quan trọng muốn hỏi.
“Anh Dương!” Tôi gọi khẽ.
Anh quay đầu lại, lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi mấp máy đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn cắn răng hỏi: “Anh có biết trước đây em thích anh không?”
Anh sững lại.
Sau đó anh nhìn tôi bằng ánh mắt rất sâu, rất đặc biệt, mỉm cười nói: “Bây giờ anh biết rồi! Ngốc ạ!”
Nhìn nụ cười ấm áp như gió xuân của anh, tôi cảm thấy mọi cảnh vật trước mắt thật mơ hồ.
“Thế thì tốt.” Tôi lẩm bẩm: “Thế thì tốt.”
Anh nghe thấy, liền khẽ nhếch mép, cười nói: “Tạm biệt nhé!”
Sau đó, anh kiên quyết quay đi và sải bước.
Tôi nhìn theo bóng anh lần cuối cùng rồi cũng quay đi, chậm rãi bước về phía cổng ra máy bay.
Dương à, thực ra lúc đó em muốn hỏi anh rằng: “Trước đây, anh đã bao giờ thích em chưa?”
Nhưng lúc đó em nhu nhược đến mức không mở lời được.
Nhưng hiện giờ anh đã biết được tâm ý của cô bé Trác Ưu.
Thế là cũng đủ lắm rồi.
Tôi nhắm chặt mắt, để nước mắt lăn dài trên gò má.
Dương à, anh nhớ nhé!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây sẽ là những giọt nước mắt cuối cùng em khóc vì anh!
Lúc ngồi trên máy bay, mẹ Thương Thang tỏ vẻ có lỗi, hỏi tôi rằng có phải vừa nãy đã bỏ rơi tôi không.
Tôi mỉm cười, đáp: “Không đâu ạ, cháu đã làm được một việc rất có ý nghĩa!”
“Việc gì vậy?” Cô tò mò hỏi.
Tôi chỉ mỉm cười mà không đáp.
Cô ạ, thực ra vừa nãy cháu đã đi nói lời tạm biệt lần cuối với mối tình đầu của mình.
Vừa ra khỏi sân bay thành phố S, từ xa chúng tôi đã nhìn thấy Thương Thang đang tựa vào xe hơi ngó nghiêng với vẻ rất sốt ruột.
“Mẹ và em về rồi!” Vừa nhìn thấy tôi và cô, mắt anh sáng lên, chạy như bay về phía chúng tôi.
“Ừ, về rồi!” Cô mỉm cười nhìn cậu con trai đầy vẻ trìu mến: “Sao mà sốt sắng thế? Không để lái xe đến đón hai cô cháu à?”
Anh cười, đưa tay ra ôm tôi, lẩm bẩm: “Thì sợ vợ chạy mất mà!”
“Thôi đi! Đừng có nói linh tinh! Ưu Ưu đã đồng ý đâu!” Cô bước đến nói đỡ cho tôi.
Tôi nhìn Thương Thang, dịu dàng cười: “Cháu đã nhận lời rồi cô ạ!”
Thương Thang lập tức sững lại, nhìn tôi chằm chằm, xúc động đến mức giọng run run: “… Em … em vừa nói gì cơ?”
Tôi lại mỉm cười lần nữa, thơm lên má anh một cái: “Em nói em đồng ý kết hôn với anh, ông xã ạ!”
Dương à, chỉ một tháng nữa thôi, em sẽ trở thành vợ Thương Thang.
Em thấy hào hứng và cũng mong chờ giây phút ấy.
Nhưng em cũng rất tỉnh táo, biết phải nói lời tạm biệt triệt để với quá khứ.
Hai tháng trước đây, em đã viết hết những kỷ niệm của anh và em vào một cuốn nhật ký.
Sau đó em lấy chiếc hộp làm bằng gỗ hồng gia truyền mà mẹ tặng lại cho em, thu thập hết lọ nước hoa, tấm danh thiếp và cả cuốn nhật ký để vào đó. Cuối cùng, cẩn thận đóng nắp lại và khóa chặt.
Dương, sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa đúng không?
Không sao cả.
Cuối cùng, những tình cảm thời thiếu nữ của em đã được cất giữ tại đây.
Nếu một ngày nào đó, con em lôi chiếc hộp này ra và ngây thơ hỏi em rằng:
“Mẹ ơi, trong này đựng gì vậy?”
Em sẽ mỉm cười và nói với nó rằng:
“Mối tình đầu đáng nhớ của mẹ đó!”
Mỗi chúng ta, ai cũng có thời niên thiếu.
Hãy trân trọng sự ngây thơ và ngông cuồng của tuổi hoa niên bạn nhé!
Vì đến một ngày kia, tất cả chúng ta đều sẽ tóc bạc da mồi.
Thế nên, đối với những con người đã từng trân trọng bạn trong cuộc đời, cho dù họ là ai, cũng đều mong bạn nhất định phải trân trọng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro