Người lạ
Lục Xu
2024-11-14 21:58:44
Lúc Giang Nhân Ly gọi điện thoại đến, Mạc Tu Lăng chỉ suy nghĩ vài giây, rồi lập tức goi điện yêu cầu hủy lịch trình buổi chiều và buổi tối cùng ngày. Bây giờ là giai đoạn bận rộn, cho đến khi anh lên máy bay vẫn còn phải xử lý công việc. Thực sự là bận đến tối tăm mặt mũi, ai cũng không khiến anh nghỉ ngơi được.
[Giang Nhân Đình]
Mạc Tu Lăng vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi. Giang Nhân Đình nhìn lông mày anh nhíu lại, thật muốn đưa tay lên chạm vào, nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung liền thu lại.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tu Lăng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cô đã từng vô số lần trong mơ nhìn thấy diện mạo ấy, anh quay đầu lại cười với cô. Sau đó, cô liền có dũng khí nỗ lực quên mình. Những ngày học ở trường, cô cố gắng đến nhường nào chỉ có bản thân cô biết. Cô căn bản không có năng khiếu trời cho, cho nên chỉ có thể nỗ lực hết mình để mang lại cho mình mọi thứ. Hàng ngày cô đều ôm từ điển tra từng từ một, ép buộc bản thân nói chuyện phiếm thật nhiều với người nước ngoài. Cô vẫn luôn kiên trì, chỉ vì muốn biến mình thành một con người mới.
Hai năm nay, cô liên tục thay đổi bản thân, hoàn thiện mình. Cô muốn trở thành một người ưu tú, có thể đứng bên cạnh anh, giờ đây cô đã đạt được mục tiêu của mình. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô nguyện ý làm tất cả mọi việc.
Vẫn là gương mặt quen thuộc này, khiến cô kiên trì cho tới nay.
Hiện tại, gần như vậy, quen thuộc như vậy, thật như vậy. Trong lòng cô cảm thấy chua xót nhưng lại vui sướng vô hạn. Chỉ vì giờ khắc này, mà cô đã cố gắng không ngừng, trở thành một người có tư cách sánh vai bên cạnh anh.
Cô nhỡ kỹ năm mười tuổi, gia đình bọn họ tới sống ở khu nhà này. Hơn nữa quan hệ giữa Giang Thánh Minh và Mạc Chí Hạo lúc ấy cũng không bình thường, cho nên hai nhà thường xuyên qua lại với nhau. Mà Giang Nhân Mạn và con gái lớn là họ Mạc có quan hệ rất tốt, thường xuyên lui tới Mạc gia chơi. Bạch Thanh Hà muốn Giang Nhân Mạn đưa cô ra ngoài chơi cho nên Giang Nhân Mạn cũng mang theo cô đến nhà họ Mạc.
Năm ấy, Mạc Tu Lăng mười hai tuổi, khuôn mặt sáng sủa nho nhã. Giang Nhân Đình thấy anh, bất giác nở nụ cười.
Giang Nhân Mạn lên trên lầu hai vào phòng chị Mạc, còn Mạc Tu Lăng ở lại nhìn cô hỏi: “Em chính là Đình?”
Trước khi tới đây, cô không biết lại có một giọng nói có thể thấm vào ruột gan như vậy, khiến cho đáy lòng phát sinh một niềm vui sướng.
Cô gọi anh là anh Tu Lăng.
Giang Nhân Mạn không để ý tới cô cũng không sao, cô còn có anh Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng sẽ đưa cô đi chơi, dạy cô rất nhiều điều cô không biết.
Mười một tuổi, rất nhiều người trong trường học đi xe đạp. Giang Nhân Đình cũng năn nỉ Mạc Tu Lăng dạy mình.
Mạc Tu Lăng nghe vậy thì sắc mặt có vẻ không tốt nhưng vẫn đồng ý.
Lúc ấy, Giang Nhân Đình mới biết được, anh Tu Lăng trong lòng cô là người có thể làm được mọi thứ hóa ra lại cũng có chuyện anh không làm được. Anh không biết đi xe đạp. Vì muốn dạy cho Giang Nhân Đình mà anh nỗ lực học. Anh ngã xe rất nhiều lần, nghiêm trọng nhất là một lần đâm vào tảng đá lớn, anh bị chảy rất nhiều máu.
Giang Nhân Đình vừa khóc vừa chạy tới: “Anh Tu Lăng, đừng tập nữa, em không thích đi xe đạp. Em không muốn học nữa, anh Tu Lăng cũng đừng tập nữa.”
Đó là lần đầu tiên cô biết được bí mật của Mạc Tu Lăng, khả năng giữ thăng bằng của anh rất kém.
Nói đến thì thực lạ. Sau đó Giang Nhân Đình rất ghét xe đạp. Cho dù thấy ai đi xe đạp cũng phản cảm. Cô cho rằng cả đời này Mạc Tu Lăng sẽ không thể đi xe đạp nhưng sau đó anh vẫn kiên trì học.
Đó là ngày Mạc Tu Lăng kết thúc năm hai cao trung. Sau khi được nghỉ hè, anh liền ở nhà tập xe đạp.
Giang Nhân Đình rất lo lắng. Cô không hiểu vì sao Mạc Tu Lăng nhất định phải học cho bằng được. Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, không học được anh nhất định không từ bỏ. Anh vốn rất thông minh, chuyện học tập tuy rằng không lười biếng nhưng cũng không quá cô gắng như vậy, thậm chí còn tự mình dành thời gian giải trí khá nhiều. Nhưng riêng chuyện xe đạp, anh lại tập rất nghiêm túc, trong ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Giang Nhân Đình không hiểu được vì sao anh lại làm như vậy.
Giang Nhân Ly nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng trong ánh mắt của cô xẹt qua một tia mỉa mai.
Hay là chính trong lúc đó, cô lại càng thêm ghét Giang Nhân Ly. Đâu phải là ai sinh ra cũng được khả năng thiên phú? Giang Nhân Ly có thể một giờ đã học đi xe đạp được nhưng đâu phải ai cũng thế. Vì sao cô ta lại luôn dùng ánh mắt ấy nhìn người khác?
Giang Nhân Đình vì Mạc Tu Lăng mà càng hăng hái: “Anh Tu Lăng, tốt lắm.”
Giang Nhân Ly thờ ơ nhìn chiếc quần đã bị rách của Mạc Tu Lăng: “Đáng tiếc cho bộ đồ thể thao Nick số lượng có hạn này.”
Mạc Tu Lăng dường như không có nghe hai người họ nói. Lúc này đây anh đã có thể lái xe được, cũng không hề ngã xuống. Rốt cuộc anh đã thành công, rốt cuộc đã có thể khắc phục được khả năng giữ thăng bằng của mình.
Giang Nhân Đình chạy tới: “Anh Tu Lăng, em biết là anh khỏe nhất mà.”
Mạc Tu Lăng đưa tay gạt tóc trên trán Giang Nhân Đình: “Thật tốt, sau này anh Tu Lăng có thể lái xe đưa Đình Đình đi học.”
Giang Nhân Ly lại thong dong rời đi, hệt như lúc cô xuất hiện.
Từ đó về sau, Mạc Tu Lăng mỗi ngày đều đưa Giang Nhân Đình đi học. Bọn họ cùng nhau cảm nhận được gió thổi, cô ôm lấy lưng anh, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ quần áo anh. Cô không đi xe đạp vì cô biết rằng Mạc Tu Lăng sẽ đưa cô đi đến nơi cô muốn.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Mạc Tu Lăng dường như không muốn người khác biết thói quen của mình, cho nên lúc ở trên máy bay anh đều ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh mới tỉnh.
“Mạc tổng, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Em còn đang nghĩ không biết đánh thức anh thế nào.” Diệp Tư Đình nhìn anh cười.
Mạc Tu Lăng day trán: “Tôi lại ngủ.” Anh lắc đầu, “Thật không biết bao giờ mới bỏ được thói quen này.”
Diệp Tư Đình phản đối: “Chỉ cần Mạc tổng nghỉ ngơi tốt, tự nhiên sẽ bỏ được thói quen này thôi.”
Ngày hôm nay anh phải dậy sớm lo công việc, giấc ngủ thật sự không được tốt.
“Lần sau tôi nhất định chú ý.” Mạc Tu Lăng nói.
Diệp Tư Đình có thể nhìn ra tâm tình Mạc Tu Lăng không tồi.
Vừa đến Hồng Kông, họp hành kéo đến không ngừng. Trung Quốc lúc bấy giờ có một câu nói nổi tiếng đó là: ”Họp Đảng cộng sản, thuế Quốc dân đảng”. Bất luận là việc gì thì đầu tiên bao giờ cũng phải họp họp và họp. Mạc Tu Lăng chuẩn bị một ít tài liệu trước khi vào họp, đến lúc vào họp là có thể gãi đúng chỗ ngứa mà nói. Trước cuộc họp anh là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, nhưng đã vào họp rồi anh lại lột xác trở thành một bá chủ chỉ huy tất cả, lúc giáo huấn người khác thì tuyệt đối không nương tay.
Mạc Tu Lăng nói xong liền ngồi xuống, Diệp Tư Đình đứng lên bổ sung một vài chi tiết. Cô ta trình bày rõ ràng, làm nổi bật các vấn đề trọng tâm, rất ăn ý với những lời Mạc Tu Lăng vừa nói.
Cuộc họp rất nhanh kết thúc, sau đó mọi người đi liên hoan. Mạc Tu Lăng đi trước, Diệp Tư Đình thu dọn tài liệu.
Lúc cô ra chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên thấy đi động của Mạc Tu Lăng vẫn còn ở trên bàn.
Cô ta giật mình. Cũng không phải muốn làm gì, cô ta chỉ muốn biết trong danh bạ, anh lưu tên Giang Nhân Ly thế nào? Là ghi tên thật, hay “Bà xã”, hay là hai chữ “Bảo bối” khiến cô ta khó chịu? Nhưng tất thảy khả năng cô ta nghĩ đều không phải, cô ta không nghĩ tới Mạc Tu Lăng căn bản không có lưu số điện thoại của Giang Nhân Ly trong máy.
Cô vừa mới chuẩn bị cầm biên bản và điện thoại lên, chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cô ta tự nhiên cầm di động lên: “Mạc tổng, điện thoại của anh.”
Mạc Tu Lăng kinh ngạc một chút: “Thật là không chú ý để quên điện thoại. Chỉ thấy cô lâu chưa ra nên vào xem cô đang làm gì.”
“Đi ra thôi.” Diệp Tư Đình đặt điện thoại vào tay Mạc Tu Lăng.
“Được, đi ăn thôi.”
Lần này, người ta chúc rượu không ít. Diệp Tư Đình cũng vì uống thay Mạc Tu Lăng mà đã ngà ngà say.
Mạc Tu Lăng không đưa tài xế đi cùng nên đành phải lái xe đưa cô ta về khách sạn. Khuôn mặt cô ta ửng hồng vì men rượu.
Mạc Tu Lăng vừa nhìn thấy như vậy, ký ức bất chợt lại ùa về. Anh đưa tay lên chạm vào mặt Diệp Tư Đình, có chút buồn vô cớ.
Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình về phòng của cô ta, lúc chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên kéo tay anh: “Nghiệp Thành.”
Mạc Tu Lăng sửng sốt chốc lát, anh ngồi lại một lát, sau đó mới đi ra khỏi phòng. Anh nghĩ Nghiệp Thành chính là tên vị hôn phu của Diệp Tư Đình, thật khó thấy cô lúc nào nghĩ về người kia, chỉ là quá mức nhớ thương.
Mạc Tu Lăng lắc đầu.
Mạc Tu Lăng vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi. Giang Nhân Đình nhìn lông mày anh nhíu lại, thật muốn đưa tay lên chạm vào, nhưng tay vừa đưa ra giữa không trung liền thu lại.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Tu Lăng, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Cô đã từng vô số lần trong mơ nhìn thấy diện mạo ấy, anh quay đầu lại cười với cô. Sau đó, cô liền có dũng khí nỗ lực quên mình. Những ngày học ở trường, cô cố gắng đến nhường nào chỉ có bản thân cô biết. Cô căn bản không có năng khiếu trời cho, cho nên chỉ có thể nỗ lực hết mình để mang lại cho mình mọi thứ. Hàng ngày cô đều ôm từ điển tra từng từ một, ép buộc bản thân nói chuyện phiếm thật nhiều với người nước ngoài. Cô vẫn luôn kiên trì, chỉ vì muốn biến mình thành một con người mới.
Hai năm nay, cô liên tục thay đổi bản thân, hoàn thiện mình. Cô muốn trở thành một người ưu tú, có thể đứng bên cạnh anh, giờ đây cô đã đạt được mục tiêu của mình. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, cô nguyện ý làm tất cả mọi việc.
Vẫn là gương mặt quen thuộc này, khiến cô kiên trì cho tới nay.
Hiện tại, gần như vậy, quen thuộc như vậy, thật như vậy. Trong lòng cô cảm thấy chua xót nhưng lại vui sướng vô hạn. Chỉ vì giờ khắc này, mà cô đã cố gắng không ngừng, trở thành một người có tư cách sánh vai bên cạnh anh.
Cô nhỡ kỹ năm mười tuổi, gia đình bọn họ tới sống ở khu nhà này. Hơn nữa quan hệ giữa Giang Thánh Minh và Mạc Chí Hạo lúc ấy cũng không bình thường, cho nên hai nhà thường xuyên qua lại với nhau. Mà Giang Nhân Mạn và con gái lớn là họ Mạc có quan hệ rất tốt, thường xuyên lui tới Mạc gia chơi. Bạch Thanh Hà muốn Giang Nhân Mạn đưa cô ra ngoài chơi cho nên Giang Nhân Mạn cũng mang theo cô đến nhà họ Mạc.
Năm ấy, Mạc Tu Lăng mười hai tuổi, khuôn mặt sáng sủa nho nhã. Giang Nhân Đình thấy anh, bất giác nở nụ cười.
Giang Nhân Mạn lên trên lầu hai vào phòng chị Mạc, còn Mạc Tu Lăng ở lại nhìn cô hỏi: “Em chính là Đình?”
Trước khi tới đây, cô không biết lại có một giọng nói có thể thấm vào ruột gan như vậy, khiến cho đáy lòng phát sinh một niềm vui sướng.
Cô gọi anh là anh Tu Lăng.
Giang Nhân Mạn không để ý tới cô cũng không sao, cô còn có anh Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng sẽ đưa cô đi chơi, dạy cô rất nhiều điều cô không biết.
Mười một tuổi, rất nhiều người trong trường học đi xe đạp. Giang Nhân Đình cũng năn nỉ Mạc Tu Lăng dạy mình.
Mạc Tu Lăng nghe vậy thì sắc mặt có vẻ không tốt nhưng vẫn đồng ý.
Lúc ấy, Giang Nhân Đình mới biết được, anh Tu Lăng trong lòng cô là người có thể làm được mọi thứ hóa ra lại cũng có chuyện anh không làm được. Anh không biết đi xe đạp. Vì muốn dạy cho Giang Nhân Đình mà anh nỗ lực học. Anh ngã xe rất nhiều lần, nghiêm trọng nhất là một lần đâm vào tảng đá lớn, anh bị chảy rất nhiều máu.
Giang Nhân Đình vừa khóc vừa chạy tới: “Anh Tu Lăng, đừng tập nữa, em không thích đi xe đạp. Em không muốn học nữa, anh Tu Lăng cũng đừng tập nữa.”
Đó là lần đầu tiên cô biết được bí mật của Mạc Tu Lăng, khả năng giữ thăng bằng của anh rất kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến thì thực lạ. Sau đó Giang Nhân Đình rất ghét xe đạp. Cho dù thấy ai đi xe đạp cũng phản cảm. Cô cho rằng cả đời này Mạc Tu Lăng sẽ không thể đi xe đạp nhưng sau đó anh vẫn kiên trì học.
Đó là ngày Mạc Tu Lăng kết thúc năm hai cao trung. Sau khi được nghỉ hè, anh liền ở nhà tập xe đạp.
Giang Nhân Đình rất lo lắng. Cô không hiểu vì sao Mạc Tu Lăng nhất định phải học cho bằng được. Cô chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc như vậy, không học được anh nhất định không từ bỏ. Anh vốn rất thông minh, chuyện học tập tuy rằng không lười biếng nhưng cũng không quá cô gắng như vậy, thậm chí còn tự mình dành thời gian giải trí khá nhiều. Nhưng riêng chuyện xe đạp, anh lại tập rất nghiêm túc, trong ánh mắt lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Giang Nhân Đình không hiểu được vì sao anh lại làm như vậy.
Giang Nhân Ly nhìn thấy hai người bọn họ, nhưng trong ánh mắt của cô xẹt qua một tia mỉa mai.
Hay là chính trong lúc đó, cô lại càng thêm ghét Giang Nhân Ly. Đâu phải là ai sinh ra cũng được khả năng thiên phú? Giang Nhân Ly có thể một giờ đã học đi xe đạp được nhưng đâu phải ai cũng thế. Vì sao cô ta lại luôn dùng ánh mắt ấy nhìn người khác?
Giang Nhân Đình vì Mạc Tu Lăng mà càng hăng hái: “Anh Tu Lăng, tốt lắm.”
Giang Nhân Ly thờ ơ nhìn chiếc quần đã bị rách của Mạc Tu Lăng: “Đáng tiếc cho bộ đồ thể thao Nick số lượng có hạn này.”
Mạc Tu Lăng dường như không có nghe hai người họ nói. Lúc này đây anh đã có thể lái xe được, cũng không hề ngã xuống. Rốt cuộc anh đã thành công, rốt cuộc đã có thể khắc phục được khả năng giữ thăng bằng của mình.
Giang Nhân Đình chạy tới: “Anh Tu Lăng, em biết là anh khỏe nhất mà.”
Mạc Tu Lăng đưa tay gạt tóc trên trán Giang Nhân Đình: “Thật tốt, sau này anh Tu Lăng có thể lái xe đưa Đình Đình đi học.”
Giang Nhân Ly lại thong dong rời đi, hệt như lúc cô xuất hiện.
Từ đó về sau, Mạc Tu Lăng mỗi ngày đều đưa Giang Nhân Đình đi học. Bọn họ cùng nhau cảm nhận được gió thổi, cô ôm lấy lưng anh, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ quần áo anh. Cô không đi xe đạp vì cô biết rằng Mạc Tu Lăng sẽ đưa cô đi đến nơi cô muốn.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Mạc Tu Lăng dường như không muốn người khác biết thói quen của mình, cho nên lúc ở trên máy bay anh đều ngủ cho đến khi máy bay hạ cánh mới tỉnh.
“Mạc tổng, anh rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Em còn đang nghĩ không biết đánh thức anh thế nào.” Diệp Tư Đình nhìn anh cười.
Mạc Tu Lăng day trán: “Tôi lại ngủ.” Anh lắc đầu, “Thật không biết bao giờ mới bỏ được thói quen này.”
Diệp Tư Đình phản đối: “Chỉ cần Mạc tổng nghỉ ngơi tốt, tự nhiên sẽ bỏ được thói quen này thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm nay anh phải dậy sớm lo công việc, giấc ngủ thật sự không được tốt.
“Lần sau tôi nhất định chú ý.” Mạc Tu Lăng nói.
Diệp Tư Đình có thể nhìn ra tâm tình Mạc Tu Lăng không tồi.
Vừa đến Hồng Kông, họp hành kéo đến không ngừng. Trung Quốc lúc bấy giờ có một câu nói nổi tiếng đó là: ”Họp Đảng cộng sản, thuế Quốc dân đảng”. Bất luận là việc gì thì đầu tiên bao giờ cũng phải họp họp và họp. Mạc Tu Lăng chuẩn bị một ít tài liệu trước khi vào họp, đến lúc vào họp là có thể gãi đúng chỗ ngứa mà nói. Trước cuộc họp anh là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, nhưng đã vào họp rồi anh lại lột xác trở thành một bá chủ chỉ huy tất cả, lúc giáo huấn người khác thì tuyệt đối không nương tay.
Mạc Tu Lăng nói xong liền ngồi xuống, Diệp Tư Đình đứng lên bổ sung một vài chi tiết. Cô ta trình bày rõ ràng, làm nổi bật các vấn đề trọng tâm, rất ăn ý với những lời Mạc Tu Lăng vừa nói.
Cuộc họp rất nhanh kết thúc, sau đó mọi người đi liên hoan. Mạc Tu Lăng đi trước, Diệp Tư Đình thu dọn tài liệu.
Lúc cô ra chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên thấy đi động của Mạc Tu Lăng vẫn còn ở trên bàn.
Cô ta giật mình. Cũng không phải muốn làm gì, cô ta chỉ muốn biết trong danh bạ, anh lưu tên Giang Nhân Ly thế nào? Là ghi tên thật, hay “Bà xã”, hay là hai chữ “Bảo bối” khiến cô ta khó chịu? Nhưng tất thảy khả năng cô ta nghĩ đều không phải, cô ta không nghĩ tới Mạc Tu Lăng căn bản không có lưu số điện thoại của Giang Nhân Ly trong máy.
Cô vừa mới chuẩn bị cầm biên bản và điện thoại lên, chợt nghe thấy tiếng bước chân. Cô ta tự nhiên cầm di động lên: “Mạc tổng, điện thoại của anh.”
Mạc Tu Lăng kinh ngạc một chút: “Thật là không chú ý để quên điện thoại. Chỉ thấy cô lâu chưa ra nên vào xem cô đang làm gì.”
“Đi ra thôi.” Diệp Tư Đình đặt điện thoại vào tay Mạc Tu Lăng.
“Được, đi ăn thôi.”
Lần này, người ta chúc rượu không ít. Diệp Tư Đình cũng vì uống thay Mạc Tu Lăng mà đã ngà ngà say.
Mạc Tu Lăng không đưa tài xế đi cùng nên đành phải lái xe đưa cô ta về khách sạn. Khuôn mặt cô ta ửng hồng vì men rượu.
Mạc Tu Lăng vừa nhìn thấy như vậy, ký ức bất chợt lại ùa về. Anh đưa tay lên chạm vào mặt Diệp Tư Đình, có chút buồn vô cớ.
Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình về phòng của cô ta, lúc chuẩn bị rời đi, cô ta đột nhiên kéo tay anh: “Nghiệp Thành.”
Mạc Tu Lăng sửng sốt chốc lát, anh ngồi lại một lát, sau đó mới đi ra khỏi phòng. Anh nghĩ Nghiệp Thành chính là tên vị hôn phu của Diệp Tư Đình, thật khó thấy cô lúc nào nghĩ về người kia, chỉ là quá mức nhớ thương.
Mạc Tu Lăng lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro