Ái Hoa Tiên

Từ Nhị Nữ Thâu Khinh Công

Vu Huyễn

2024-07-10 17:52:22

Bên phía Thẩm Đống.

Giờ phút này hắn đang nằm trên mái nhà thưởng thức hoàng hôn sắp sửa buông xuống.

"Các tỷ tỷ mỹ nữ, không cần phải theo dõi ta gắt gao như vậy. Nhạc mẫu ta còn bị giam trong phủ này, ta chắc chắn sẽ không chạy đi a. Dù ta có chạy, ta cũng không am hiểu khinh công, sẽ không chạy thoát khỏi tay các ngươi." Thẩm Đống nhìn về phía ba cặp mắt phía dưới đang theo dõi từng tấc cử động của hắn.

Nếu rời đi cũng không thể đi tay trắng, lúc ở trên xe ngựa Thẩm Đống còn nhớ Bạch Nhi Nhi nói Bạch Lan Hội có khinh công Phá Vân Phong không thua kém La Thủy Bộ của Liễu gia quá nhiều.

Tội nghiệp cho cao tầng Bạch Lan Hội, đám người này không biết khinh công độc môn của hội đã bị người nhớ thương.

Ba nữ nhân canh giữ nghe nói vậy liếc mắt nhìn nhau, lên tiếng cảnh cáo Thẩm Đống, sau đó dời tầm mắt đi, xem bộ dáng giống như là thực sự thả lỏng Thẩm Đống.

Bất quá thi thoảng vẫn có một vài ánh mắt liếc liếc về phía hắn. Hiển nhiên những nữ nhân này bộ dáng bề ngoài không để ý, nhưng vẫn luôn âm thầm giám sát hắn chặt chẽ.

Những điều này không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Thẩm Đống. Hắn bĩu bĩu môi không thèm để ý.

Thượng thiên xanh dịu rộng lớn, gió thổi nhè nhẹ êm dịu. Thẩm Đống nằm trên mái nhà vô cùng thư thái, không biết ngủ quên từ lúc nào.

Lúc tỉnh lại thì trời đã tối. Hắn vừa mở mắt thì hơi giật mình, bên cạnh hắn là Tiểu Yến và Tiểu Thi đang cùng ngồi ngắm sao.

Thẩm Đống cười một tiếng nói: "Hai vị tỷ tỷ, xem ra các ngươi đang có tâm sự trong lòng."

Tiểu Thi bất ngờ: "Không ngờ ngươi lại có ánh mắt tinh tế như vậy, thoáng cái liền nhìn ra nội tâm của bọn ta. Thật ngạc nhiên a."

Tiểu Yến cũng kinh ngạc gật gù, bộ dáng như là "điều này thật khó tin", từ lần trong miếu hoang, ấn tượng của các nàng về Thẩm Đống chỉ là hắn có võ công cao và... côn thịt to lớn, không ngờ bên trong hắn lại có một mặt khác như vậy.

"Ấn tượng của ta trong lòng các ngươi xấu như vậy a?" Thẩm Đống không vui nói.

Hai nữ liền gật đầu: "Không sai!"

Thẩm Đống nghe vậy miệng hoá đá không nói được gì.

"Nếu ngươi đã tỉnh lại rồi, thì xuống dưới này để bọn ta tra khảo." Tiểu Yến nói.

Nét mặt Thẩm Đống hiện vẻ háo hức: "Được, các ngươi cứ tra khảo, tra tấn ta gì đó cũng được, ta sẵn sàng chịu trận."

Phía dưới hoa viên, ba nữ nhân luôn canh giữ Thẩn Đống từng khắc kia há hốc mồm, dưới ánh mắt của các nàng, dường như Thẩm Đống còn vội vã tra khảo hơn Tiểu Yến và Tiểu Thi, chủ động nhảy xuống mái nhà trước chạy vào nhà.

Ba nữ thật sự không hiểu.

Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ tên thiếu niên gọi là Thẩm Đống này sợ hãi mất đi cái mạng nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng đầu hàng, khai hết toàn bộ bí mật phe hắn?

Tiểu Thi và Tiểu Yến thừa hiểu Thẩm Đống nghĩ gì khi nhìn bản mặt sắc lang của hắn.

"Vậy mà còn ảo tưởng bản thân là người tốt!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hừ, hẳn kẻ này lại thèm thân thể tỷ muội chúng ta. Nằm mộng đi.

Tiểu Yến và Tiểu Thi đi vào nhà thì thấy Thẩm Đống đang nằm trên giường, Tiểu Thi vội đóng của lại, đối với những nữ nhân bên ngoài nói:

"Các ngươi canh giữ thật cẩn mật, những thứ không cần thiết thì không nên nghe lén. Đây là lời của hội chủ."

Ba nữ phía ngoài sắc mặt tái xanh, rối rít gật đầu biểu thị đồng ý.

Hiển nhiên có thể dễ dàng nhìn ra những nữ nhân này vô cùng sợ hãi hội chủ.

Tiểu Yến hỏi: "Ngươi đang làm trò gì đây?"

Thẩm Đống nhắm mắt, bộ dáng sẵn sàng chịu người hành xử, muốn làm sao thì làm, đáp:

"Hai tỷ tỷ chẳng phải vì thèm khát thân thể ta nên mới đến đây mượn cớ tra khảo ăn ngon một bữa sao? Đến đây đi. Thẩm Đống ta đã là tù binh trong tay các ngươi, muốn chém muốn giết thì... đừng làm, nếu muốn cưỡng hiếp thì cứ thoải mái."

Tiểu Thi phì cười, "Tiểu tử ngươi được a, còn tự chọn hình phạt hạnh phúc cho bản thân."

"Ta nói không đúng sao? Một nam nhân bị ép thành xương khô chậm rãi, nếm trải mùi vị tuyệt vọng từng khắc, đây mới là sự đau khổ lớn nhất của hắn. Bởi vậy, các ngươi đừng kiêng kỵ a, cứ phát tiết lên người ta đi." Thẩm Đống buồn khổ nói.

"Không đùa nữa. Trước tiên hỏi ngươi, ngươi có phải thực sự là vị hôn phu của Liễu Thiến Y không?" Tiểu Yến ngồi xuống bàn, rót một chén trà nghiêm túc hỏi.

Phát giác được ngữ khí khác thường của Tiểu Yến, Thẩm Đống thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, ngồi dậy nói: "Tất nhiên ta là vị hôn phu của Liễu Thiến Y, các ngươi hỏi chuyện này để làm gì?"

"Thực sự? Vì sao từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ nghe một chút phong thanh về chuyện này? Liễu Thiến Y là đại tiểu thư Liễu gia, nếu mang trên mình hôn ước, chắc chắn loại chuyện này đã lan ra khắp Nguyệt Nam từ lâu rồi." Tiểu Thi nghi ngờ nói.

Thẩm Đống xem thường nói: "Các ngươi nông cạn làm sao biết được, hôn ước này bọn ta giấu kín. Đợi đến thời điểm thích hợp tung ra, làm cho một đám chó nam nhân thích thầm Liễu Thiến Y tức đến hộc máu mà chết."

Tiểu Yến bị cách nói của Thẩm Đống làm cho phì cười, vẻ mặt nghiêm túc nở ra một nụ cười: "Ngươi nói thật hài hước a, lại nói, nếu tung ra chuyện ngươi cùng một chỗ với vị hôn thê và nhạc mẫu tương lai, ắt hẳn sẽ đến lượt người Liễu gia hộc máu mà chết."

Thẩm Đống xua tay: "Có đôi lời không thể nói bậy, sở dĩ sáng nay ở trong miếu xảy ra chuyện như vậy, là do các ngươi thả ra hương dược, không phải lỗi của ta."

"Được rồi được rồi, tạm tin ngươi, bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi có muốn cứu nhạc mẫu tương lai ra không?" Tiểu Yến hỏi.

Trong lòng Thẩm Đống hơi động, bề ngoài vẫn trả lời bình thường: "Muốn!"

"Vậy ngươi phải nghe lời hai người bọn ta, đợi đến thời điểm ta sẽ đến thông báo cho ngươi mang Bạch Nhi Nhi chạy đi." Tiểu Yến nói.

"Chỉ như vậy?" Thẩm Đống hỏi.

Tiểu Thi nói: "Sự thật là hai người bọn ta chuẩn bị làm phản Bạch Lan Hội, nên ngươi không cần lo lắng về vấn đề an toan. Tỷ muội chúng ta sẽ an bài ổn thoả. Có nhiều chuyện bí mật khó có thể nói cho ngươi vào lúc này. Lần này chúng ta đánh cược nói ra cho ngươi bí mật này, hi vọng ngươi tin tưởng bọn ta."

"Chó mới tin hoàn toàn lời các ngươi nói." Thẩm Đống nghĩ thầm.

Ba người mới gặp nhau lần đầu ngày hôm nay, dù đã trải qua một trận giao hoan hợp thể thân thể điên cuồng, nhưng quan hệ vẫn chưa tiến đến trình độ tin tưởng mổ bụng trao tim đưa phổi cho đối phương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vào lúc này, Tiểu Thi và Tiểu Yến nghĩ rằng Thẩm Đống không thể nào rời khỏi phủ đệ bí mật này dễ dàng, các nàng ném cho hắn một cành cây cứu mạng, dù Thẩm Đống có nghi ngờ cành cây này là củi mục dễ gãy cũng vẫn sẽ bám vào, hết thảy vì hi vọng giữ mạng.

Hiển nhiên các nàng đã đoán đúng.

Mặc dù Thẩm Đống có chút công phu bàng thân, nhưng chỉ với chín thức kiếm Trúc Sơn, hắn cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một hai người mà không chiếm thể thượng phong, nếu bị vây công chắc chắn sẽ chết.

Khinh công của hắn dựa vào nội công gia trì cũng chỉ chạy nhanh hơn người bình thường một chút, đem ra so sánh với cao thủ Bạch Lan Hội quả thực là vịt cạn cùng chim ưng.

Thẩm Đống tiến tới ngồi vào bàn đối diện với Tiểu Yến và Tiểu Thi, rót một chén trà uống một ngụm, rồi nói:

"Ta ngưỡng mộ khinh công Phá Vân Phong danh tiếng lan xa của Bạch Lan Hội từ lâu, có thể có cơ hội được mở mang tầm mắt một chút?"

Tiểu Yến và Tiểu Thi nhìn nhau một cái, Tiểu Thi cau mày: "Không phải chứ? Tỷ muội bọn ta muốn giúp các ngươi chạy trốn, ngươi lại tham lam muốn Phá Vân Phong mới phối hợp. Đây là ý gì?"

Thẩm Đống cười mà như không cười nói: "Để ta nói thẳng. Thứ nhất hiện tại chúng ta không thể nào hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau. Các ngươi dự định làm gì cũng không nói cho ta. Chỉ để lại một câu dặn dò. Ai biết các ngươi để ta dẫn nhạc mẫu chạy đi có thể là bẫy rập gì. Các ngươi phản bội Bạch Lan Hội, nếu ta chẳng may bị cuốn vào đợt tranh đấu này, mạng nhỏ của ta không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

Thứ hai các ngươi nói sắp phản bội Bạch Lan Hội, vậy việc lan truyền Phá Vân Phong ra bên ngoài sẽ làm mất sự độc truyền nội bộ môn khinh công này, việc này đối với Bạch Lan Hội chỉ có hại mà không có lợi. Lẽ ra các ngươi nên vui vẻ ném ra ngoài mới đúng. Thứ này cũng không phải công phu độc môn của tỷ muội các ngươi a.

Thứ ba, ta làm vậy vì muốn tinh thần cảm thấy an toàn, tín nhiệm được câc ngươi mà thôi. Nếu câc ngươi giống như ta, thân ở giữa lòng địch sẽ cam thấy hành động như ta là quá bình thường.

..."

Vốn dĩ Thẩm Đống đang cố suy nghĩ bày mưu tính kế làm cách nào đoạt lấy Phá Vân Phong từ tay tỷ muội Tiểu Yến, không ngờ tối nay liền có cơ hội dânh đến miệng.

Tất nhiên Thẩm Đống sẽ không thể nào bỏ qua cơ hội này, dứt khoát cắn chặt không buông.

"Ngươi không tin tưởng chúng ta như vậy?" Hai mắt Tiểu Yến tròn xoe rưng rưng nhìn Thẩm Đống, Tiểu Thi ngồi bên cạnh cũng một vẻ "Muội muội nhà bên tội nghiệp".

Thẩm Đống thầm hô không ổn. Lập tức đề cao cảnh giác mỹ nhân kế. Cứng như bàn thạch không chút phản ứng lại.

Cuối cùng Tiểu Yến và Tiểu Thu cũng đầu hàng. Tiểu Yến trở lại bộ dáng bình thường, cười một tiếng: "Nói đùa với ngươi, chúng ta chỉ trêu đùa ngươi chút thôi. Phỏng chừng nếu chúng ta không thoát y phục, thì sẽ không làm ngươi mềm lòng."

Vẻ mặt Thẩm Đống thần bí nói: "Nói như vậy là không đúng. Nếu các ngươi thoát y phục, ta sẽ cứng rắn gấp vạn lần."

Tiểu Yến và Tiểu Thi đỏ mặt, hai nàng thừa hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Đống.

Tiểu Thi lấy ra một cuốn sách cũ kỹ đặt lên bàn: "Cho ngươi."

Thẩm Đống cầm lên lật ra xem. Tốc độ lật trang sách nhanh chóng, không lâu sau qua thời gian chưa dùng xong một chén trà, đẩy cuốn sách về phía Tiểu Thi.

Tiểu Thi khó hiểu hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta đưa cho ngươi là đồ giả."

Thẩm Đống lắc đầu: "Không, thứ ngươi đưa là khinh công Phá Vân Phong thật, nhưng dường như còn thiếu một phần then chốt, dẫn đến nếu luyện theo cuốn sách này, khinh công sẽ thiếu hụt nhiều. Các ngươi lấy ra phần còn lại a."

Vừa rồi sau khi hắn xem xong, kinh mạch, nội công... trong cơ thể tự vận chuyển, trong nháy mắt tu thành Phá Vân Phong. Hiểu rõ thấu triệt môn khinh công này. Ngay lập tức hắn liền phát hiện ra vấn đề.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Hoa Tiên

Số ký tự: 0