Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chuyện xưa của...

2024-10-05 08:15:13

Mấy hôm nay mây nhiều, trời không nắng mà âm u. An Nhiên cư chìm trong sắc trời chiều tĩnh lặng ảm đạm.

Phù Uyên mới bước vào mảnh sân nhỏ đã thấy Cố Trường An ngồi chờ trong sân.

Y nhỏ giọng gọi: "Sư bá."

Cố Trường An vui vẻ nhìn Phù Uyên, đáp: "A Uyên về rồi. Mau qua đây ăn bánh ngọt lót dạ. Bánh này ta mới ra Bắc Minh thành mua về, còn ấm."

Phù Uyên ngoan ngoãn đi tới ngồi đối diện Cố Trường An. Y chống cằm, há miệng. Cố Trường An đút y ăn.

"Sao lại lười như vậy?" Cố Trường An dịu dàng hỏi.

Hai mắt Phù Uyên lấp lánh ánh sáng, đuôi mắt cong cong vì đang mỉm cười: "Bởi vì ta thấy có người đút cho thì sẽ ngon hơn..."

"A Uyên thật đúng là khiến người ta yêu thích mà... Phải rồi, chiều nay ngươi rút thăm ra sao?"

"Ta không có đối thủ! Sư bá thấy ta có lợi hại không?"

"Sư tôn!!! Người..."

Diệp Bạch Thanh bỗng dưng chạy vụt vào sân, chưa nói hết lời đã trợn tròn mắt nhìn hai người đang ngồi bên bàn châu đầu ghé tai thủ thỉ.

Phù Uyên cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện của Diệp Bạch Thanh, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt với đối phương rồi đứng lên, nói: "Ta ăn xong rồi, không làm phiền sư bá cùng sư huynh nữa."

Y nói xong thì rời đi ngay.

Cố Trường An muốn níu kéo Phù Uyên nhưng lại thôi. Hắn không vui nhìn đồ đệ đang ngẩn ra trước mắt, nói: "Ngươi hớt hải cái gì?"

Diệp Bạch Thanh bình tĩnh lại, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, Phù sư đệ có phải là..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Không phải." Cố Trường An thản nhiên ngắt lời đồ đệ. "A Uyên chết rồi. Ngươi không phải cũng rõ sao?"

Diệp Bạch Thanh có chút giận dữ: "Sư tôn!!! Nếu hắn không phải là chủ nhân... thì sư tôn muốn Phù sư đệ thành thế thân sao?"

"Vậy thì đã sao?" - Cố Trường An thản nhiên hỏi lại.

Diệp Bạch Thanh trợn to hai mắt, gần như là rống to: "Nhưng... sư tôn không thích chủ nhân, chính người cũng đã ra tay với hắn! Hơn nữa... từ đầu chí cuối, sư tôn chỉ để ý đến người ở Tĩnh Giang cung kia!!! Sư tôn để cho chủ nhân được yên đi, cũng đừng tính toán thêm Phù sư đệ nữa!"

"Câm miệng!" Cố Trường An tức giận quát, rồi đột nhiên ra tay đánh một chưởng khiến Diệp Bạch Thanh quỵ gối dưới đất. Vẻ mặt hãy còn ôn hòa ban nãy của Cố Trường An bỗng dưng trở nên hung ác. "Sư tôn dung túng ngươi nhiều quá nên lớn gan rồi phải không? Đừng tưởng ta không biết ngươi đang lén qua lại với người nào... Tự đóng cửa trong tĩnh thất suy nghĩ, trước hôm tham gia khảo nghiệm không được đi ra ngoài gặp ai khác!"

...

Phù Uyên không hề biết sóng gió ở An Nhiên cư, lúc y về đến Minh Ưu Trúc cung thì trời cũng đã tối. Không giống như những ngày khác khi Phù Uyên về chỉ tối đen tịch mịch, nơi này hôm nay lên đèn rất sớm, rọi sáng cả một đỉnh núi. Mấy đạo đồng chỉ ở lại đến chiều, thế nên Phù Uyên đoán là sư tôn đã về.

Xuyên qua dãy hành lang đầy cây cối hoa cỏ, Phù Uyên thành thục trở về tiểu viện nơi hai sư đồ ở. Trong viện chẳng có ai, nhưng Phù Uyên vẫn cảm giác có người ở gần mình.

Y khẽ gọi: "Sư tôn ơi, ngươi về rồi sao?"

Một bóng người đột nhiên lao ra từ sau lùm cây, nhào tới ôm Phù Uyên rồi vội vàng đáp: "Sư tôn đương nhiên là đã về rồi!"

Bàn tay của đối phương thuận thế vuốt ve eo Phù Uyên, khiến cho Phù Uyên nhận ra bất thường. Y lập tức xoay người rồi bóp chặt cái tay háo sắc nọ, không chút lưu tình vặn ngược lại.

"Á á á."

Kẻ nọ đúng là Sở Chiêu - đệ đệ song sinh của sư tôn Phù Uyên. Gã bị Phù Uyên phản kháng thì đau đớn gào to, vùng ra lui lại mấy bước. Gã trợn mắt, giận dữ chỉ vào Phù Uyên:

"Ngươi chỉ là một Trúc cơ sơ kì nho nhỏ thôi mà cũng dám động thủ với ta? Hôm nay Sở Tranh không ở đây, nơi này tất nhiên là của ta! Có tin ta lột trần ngươi ở đây, sau đó sẽ khiến ngươi khóc lóc xin tha hay không?"

Sở Chiêu nói lời khó nghe xong liền vận linh lực thi triển trận pháp hòng vây nhốt Phù Uyên ở chính giữa. Cậy mình là tu sĩ Kim đan hậu kì, gã còn không thèm dùng nửa phần linh lực. Bốn phía nổi gió ầm ầm, làm rụng những chiếc lá xanh từ cây vườn rồi thổi chúng bay cao. Phù Uyên bị vây giữa trung tâm cơn lốc, còn Sở Chiêu thì đắc chí bay lên mái nhà rồi nhìn xuống.

"Ha ha... Bây giờ dẫu có người nhìn thấy cũng chỉ nghĩ ngươi và Sở Tranh luyện tập, sẽ chẳng nghĩ cứu ngươi đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phù Uyên dẫu bị gió lốc vây quanh vẫn không hề bị lung lay một chút nào hết. Chỉ có gió là thổi bay ngọc quan khiến tóc y xõa ra, cùng với vạt áo bay phấp phới. Y không hề ngước nhìn vẻ mặt đắc chí đáng khinh của Sở Chiêu mà chỉ nói bằng giọng lạnh nhạt: "Đấy là ngươi tự tìm đường chết."

Sở Chiêu còn chưa kịp cười nhạo thì đã cảm thấy linh khí do mình điều khiển đã không nghe lời, thậm chí cả linh khí trong đan điền cũng bị rút dần đi. Cảm giác ấy như bị hút máu, lại không thể phản kháng nên chẳng mấy chốc Sở Chiêu đã sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Sở Chiêu sợ hãi lên tiếng. Gã nào dám hống hách như ban nãy nữa.

Phù Uyên: "Ôn chuyện."

Dứt lời Phù Uyên liền phất tay một cái. Cơn lốc bỗng dưng đổi hướng, lấy tốc độ xé gió lao tới chỗ Sở Chiêu. Chỉ là một cơn gió thôi, nhưng lại như có cả vạn lưỡi dao nhỏ đang cứa qua da thịt gã. Gã chỉ kịp hô to một tiếng, sau đó ngã lộn cổ từ trên nóc nhà xuống sân, thổ huyết.

Sở Chiêu càng giật mình khi thấy Phù Uyên từ từ bước chân lại gần. Gã nào đâu dám thưởng thức dung nhan người ta, bởi sắc mặt đối phương cực kì đáng sợ. "Ngươi... Ngươi chỉ là Trúc cơ... Sao lại... Sao lại... Ngươi tu tà thuật sao?"

Phù Uyên lạnh lùng đáp: "Điều đó không quan trọng. Ta có mấy câu hỏi hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời thành thật là được."

Sở Chiêu không phục. "Dựa vào cái gì mà ta phải nghe theo..."

Phù Uyên không để gã ta nói hết, vung tay khiến một chiếc lá rụng xẹt qua vành tai gã, ngụ ý cảnh cáo nên nghe lời.

Máu tươi đầm đì chảy ra bên tai, Sở Chiêu vốn đã đau đớn vì thương tích chồng chất nay càng thêm đau hơn. Không thể dùng linh lực phản kháng, các món pháp bảo cũng đều vô hiệu... gã tuyệt vọng hô to: "Cứu với! Phù Uyên nhập ma giết thầy!!! Có ai không... Phù Uyên điên rồi! Á!"

Một chiếc lá lại bay tới, cắt rách khóe miệng Sở Chiêu.

Phù Uyên nhàn nhạt nói: "À, quên nói với ngươi. Ta đã giăng kết giới quanh núi Minh Ưu rồi, sẽ chẳng ai biết ở đây đang xảy ra chuyện gì đâu. Ngươi có kêu cứu cũng vô dụng."

Sở Chiêu không dám hô to nữa, chỉ đau đớn run rẩy ngồi sụp dưới đất như một con chó hoang. Gã dùng ánh mắt oán độc ngước nhìn Phù Uyên, nói: "Ngươi... còn trẻ tuổi mà đã độc ác..."

"Ta độc ác thì sao?" Phù Uyên thản nhiên nói: "Đối xử với những kẻ đã tổn thương sư tôn, ta còn có thể độc ác hơn thế này nữa."

Phù Uyên đã tìm hiểu rồi, hỏi những người thân cận ít ỏi bên cạnh Sở Tranh, thậm chí là hỏi bản thân Sở Tranh, biết được những kẻ gọi là "người thân" của Sở Tranh đã đối xử tệ bạc với hắn, trong đó có cả kẻ dưới chân này. Nhưng y không biết rõ chi tiết mọi chuyện, Sở Tranh cũng không cho y biết, nên y đành "tra khảo" Sở Chiêu - kẻ năm lần bảy giả mạo Sở Tranh rồi nghênh ngang bước vào địa giới Vô Cực tiên tông này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Số ký tự: 0