Lẽ nào ngươi ch...
2024-10-05 08:15:13
Phù Uyên dừng bước chân. Dù đứng trong mưa, y cũng không hề bị ướt vì đã có kết giới quanh thân. Y không để lộ biểu tình kinh ngạc hay nghi ngờ, chỉ dùng ánh mắt đánh giá nhìn nam nhân nọ.
Đối phương vẫn đeo mặt nạ như trước, tuy nói với Phù Uyên nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phía Tư Vu và Miên Tích bên kia.
"Ngươi là ai?"
Phù Uyên hỏi xong cảm thấy mình hỏi ngu, ai đời người ta lại muốn nói cho y biết dễ thế chứ?
Nhưng đối phương lại thản nhiên đáp: "Phù Tự."
Chỉ là trùng họ thôi mà - Phù Uyên nghĩ.
Phù Tự vẫn nói tiếp: "Chuyện hôm qua chỉ là cảnh cáo. Nếu ngươi còn dám đụng đến Tư Vu một lần nữa, dù cho có chung huyết thống Phù gia ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."
Phù Uyên có hơi bực mình, y thầm nghĩ: "Nhận người thân cơ đấy? Lại còn Tư Vu, y không gây sự với ta thì hà cớ gì ta phải đánh với y?"
Nhưng Phù Uyên không muốn đôi co với con người kì lạ này - hoặc giả như hắn ta là thần hoặc quỷ cũng chưa biết chừng, bèn nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Cũng không lâu lắm để Phù Uyên trở lại núi Minh Ưu. Y vừa mới bước vào sân trước sau cổng đã bị bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau.
"Sư tôn..."
Sở Tranh ôm y dưới mưa, nặng lòng nói: "Uyên nhi, tại sao... Tại sao ngươi lại trốn tránh ta?"
"Sư tôn uống rượu sao?" Phù Uyên nhăn mày: "Nơi này có đạo đồng qua lại, sư tôn mau buông ta ra."
"Không buông!"
Sở Tranh dùng sức mạnh bắt Phù Uyên quay lại nhìn mình, rồi hắn nâng cằm y, chưa để y phản ứng đã mạnh mẽ bức hôn.
Lúc ban đầu Phù Uyên bị động không thể phản kháng lại đối phương, nhưng giây lát thấy bóng Cố Trường An đứng ngơ ngác trên một hành lang cách đó không xa thì bỗng dưng cắn môi Sở Tranh một cái và dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Cố Trường An cũng biến mất trong giây lát.
"Đủ rồi!" Phù Uyên lạnh lùng nói.
Sở Tranh hoảng hốt: "Phù Uyên!"
Phù Uyên cảm giác lòng đau nhoi nhói, thế nhưng lời nói ra lại hờ hững đến lạ: "Sư tôn nói ta trốn tránh ngươi đúng không? Vậy ta không trốn tránh nữa, ta nói rõ với ngươi."
"Đừng... Uyên nhi, ngươi đừng nói nữa."
"Sư tôn, ta không hề yêu ngươi... Người ta yêu... hắn đã chết cùng với ta từ rất lâu rồi."
Nói rồi Phù Uyên bỏ lại Sở Tranh mà đi.
...
Những ngày sau đó, trong đầu Phù Uyên luôn luôn nghĩ đến đêm mưa ấy, tự hỏi rằng bản thân tại sao cứ phải vô tình đến như vậy? Y không thể cho Sở Tranh một cơ hội sao? Chẳng phải đã từng có lúc y động lòng đấy thôi?
Y cứ nghĩ như vậy, rồi mấy ngày liền y và Sở Tranh không gặp nữa, chẳng biết có phải một trong hai đang trốn tránh hay không...
Mùa đông năm nay tới rất sớm, mới có tháng 10 tuyết đã phủ kín hơn nửa lục địa Cửu Quy.
Phù Uyên khi ấy mới từ thành Quy Nam trở về, đã biết tin tông chủ Vô Cực tiên tông chuẩn bị đại hôn.
Hi vọng cái lão yêu quái đó lấy vợ rồi sẽ không đi gây họa khắp nơi như trước nữa - Phù Uyên thầm nghĩ. Mà hai tháng nay Tư Vu cũng không có động tĩnh gì thật, lần trước hẹn Phù Uyên ra tháp hướng nguyệt cũng không thấy Tư Vu đến. Phù Uyên còn cảm thấy rất có thể Tư Vu đã rửa tay gác kiếm ấy chứ, cả cái lục địa này cũng yên bình hẳn.
Từ cổng lớn đến khắp mọi nơi trong Vô Cực tiên tông đều giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt vô cùng.
Phù Uyên tình cờ gặp Miên Tích trên đường về núi Minh Ưu. Đã rất lâu hai người không nói chuyện với nhau, thế nhưng Miên Tích vẫn cứ như tiểu cô nương năm ấy, rạng rỡ và luôn yêu đời. Nàng đứng dựa vào một cái cây bên hồ nước đã đóng băng, khoác áo choàng lông trắng như tuyết, cười rất vui vẻ. "Tiểu Uyên ca ca, nếu năm đó huynh không dẫn theo ta về Vô Cực tiên tông, có lẽ giờ ta đã là một bà cô già không biết thế giới này rộng lớn thế nào rồi, cũng không quen được Vô Khuyết."
"Ta làm gì có công ở đây chứ?" Phù Uyên đứng đối diện nàng khẽ cười. "Chúc mừng muội."
"Aaa... Thật là như một giấc mơ,Tiểu Uyên huynh nhất định phải mang hồng bao thật lớn đến chúc mừng ta nha!"
Miên Tích không ở bên ngoài quá lâu, trong chốc lát tạm biệt Phù Uyên rồi quay về Tĩnh Giang cung.
Phù Uyên về Minh Ưu trúc cung chậm rì rì, lúc thấy đạo đồng thân cận của Sở Tranh thì không đợi đối phương chào đã hỏi: "Sư tôn đâu?"
Đạo đồng vừa hành lễ vừa đáp: "Dạ thưa sư huynh, chân nhân đang có khách ghé thăm, giờ đang ngồi trong sân sau tám chuyện ạ."
Phù Uyên có chút kinh ngạc nhưng không nói gì thêm, cũng không muốn làm phiền Sở Tranh và vị khách kia nên đi đường vòng về tiểu viện của mình. Nhưng giữa chừng khi chuẩn bị rẽ qua một khúc ngoặt hành lang, Phù Uyên lại thấy hai đạo đồng đang châu đầu ghé tai bàn tán ở sau hòn giả sơn.
Một người nói: "Phù sư huynh mới đi vắng có một tháng mà Sở chân nhân đã với vị tiên tử mới quen chàng chàng thiếp thiếp rồi..."
"Suỵt, ngươi nói bé thôi. Ta thấy Lục tiên tử kia tốt mà, rõ là xinh đẹp lại còn dịu dàng, đâu như Phù sư huynh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách... Rõ là không xứng với Sở chân nhân của chúng ta. Tu luyện học hành thì chẳng thấy đâu, tu vi thì mới có Trúc cơ mà suốt ngày đi ra ngoài làm như công chuyện nhiều lắm vậy... Sao chân nhân có thể thu nhận một đệ tử vô dụng như vậy chứ?"
Phù Uyên không nhớ được mình đã trở về phòng thế nào, chỉ nhớ được người ta nói Sở Tranh đang quen một vị tiên tử xinh đẹp dịu dàng.
"Có liên quan gì đến ta chứ?" Phù Uyên bực bội nghĩ. "Tiên tử xinh đẹp ai mà chẳng thích."
Y mải suy nghĩ mà ngủ quên, đầu gục lên bàn đọc sách, khi tỉnh lại nhìn ra ngoài thấy trời tối mịt, có lẽ đêm đã khuya rồi.
Nghĩ là giờ này ra ngoài không gặp ai, Phù Uyên bèn đi dạo một chút. Lâu lắm rồi y không đi như vậy, cảm thấy cảnh vật nơi đây được chăm chút rất tốt.
Sân sau có một cái hồ nhỏ nhờ vào linh mạch của núi Minh Ưu mà không bị đóng băng, trồng vài loại cây hoa thủy sinh rất đẹp với nuôi một đàn cá lam băng mà Sở Tranh đã đem về từ nhà cũ của Phù Uyên.
Phù Uyên ngồi lại trên bờ hồ, chân trần đong đưa sát mặt nước trong vắt. Những chiếc đèn chung quanh đó sáng dịu như ánh trăng, chiếu lên gương mặt có nét lạnh lùng trời sinh của Phù Uyên. Đâu đó nỗi buồn cùng cô độc vụt qua trong mắt y, khiến cho cảnh vật chung quanh tựa như cũng buồn theo.
Tay Phù Uyên gom linh khí nặn thành những viên tròn ném cho cá lam băng ăn.
Y ngồi đó rất lâu, lâu tới mức buồn ngủ mà suýt chút nữa ngã xuống nước, nhưng được một ai đó kéo lại.
"Trời lạnh như vậy ngươi còn ngồi đây nghịch nước giữa đêm?"
Phù Uyên gạt phắt bàn tay của Sở Tranh ra, tức giận nói: "Kệ ta, ngươi đi với tiên tử của ngươi đi, còn quan tâm ta làm gì."
Rõ ràng là Sở Tranh ngây ra một lúc, sau đó hắn bỗng bật cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi đang ghen."
"Sư tôn nghĩ nhiều rồi." Phù Uyên đáp.
Sở Tranh: "Vậy tại sao ngươi không dám nhìn ta?"
Phù Uyên lặng lẽ quay đầu nhìn đối phương đang ngồi bên cạnh mình, Sở Tranh nhìn chẳng ra y vui hay buồn. Trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng y, rồi hắn nhỏ giọng đau lòng: "Uyên nhi, suốt hai tháng qua lẽ nào ngươi chưa từng có ý nghĩ chấp nhận ta ư?"
"..."
Thấy Phù Uyên không nói gì, Sở Tranh lại rầu rĩ nói: "Uyên nhi, ngươi không biết suốt hai tháng qua ta không lúc nào là không nghĩ đến ngươi... thực sự, thực sự rất nhớ ngươi. Không cần đáp lại ta cũng được, nhưng Uyên nhi, ngươi đừng lần nữa đột ngột rời xa ta như vậy được không? Ta sẽ chết mất."
Phù Uyên ho khan một tiếng, nói: "Khuya rồi, ta về nghỉ ngơi."
Y vội vàng đứng lên, bỏ lại Sở Tranh vẫn còn ngây ngốc nhìn theo sau.
Đối phương vẫn đeo mặt nạ như trước, tuy nói với Phù Uyên nhưng ánh mắt vẫn dõi theo phía Tư Vu và Miên Tích bên kia.
"Ngươi là ai?"
Phù Uyên hỏi xong cảm thấy mình hỏi ngu, ai đời người ta lại muốn nói cho y biết dễ thế chứ?
Nhưng đối phương lại thản nhiên đáp: "Phù Tự."
Chỉ là trùng họ thôi mà - Phù Uyên nghĩ.
Phù Tự vẫn nói tiếp: "Chuyện hôm qua chỉ là cảnh cáo. Nếu ngươi còn dám đụng đến Tư Vu một lần nữa, dù cho có chung huyết thống Phù gia ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."
Phù Uyên có hơi bực mình, y thầm nghĩ: "Nhận người thân cơ đấy? Lại còn Tư Vu, y không gây sự với ta thì hà cớ gì ta phải đánh với y?"
Nhưng Phù Uyên không muốn đôi co với con người kì lạ này - hoặc giả như hắn ta là thần hoặc quỷ cũng chưa biết chừng, bèn nhanh chóng đi khỏi nơi này.
Cũng không lâu lắm để Phù Uyên trở lại núi Minh Ưu. Y vừa mới bước vào sân trước sau cổng đã bị bất ngờ bị ôm chầm lấy từ phía sau.
"Sư tôn..."
Sở Tranh ôm y dưới mưa, nặng lòng nói: "Uyên nhi, tại sao... Tại sao ngươi lại trốn tránh ta?"
"Sư tôn uống rượu sao?" Phù Uyên nhăn mày: "Nơi này có đạo đồng qua lại, sư tôn mau buông ta ra."
"Không buông!"
Sở Tranh dùng sức mạnh bắt Phù Uyên quay lại nhìn mình, rồi hắn nâng cằm y, chưa để y phản ứng đã mạnh mẽ bức hôn.
Lúc ban đầu Phù Uyên bị động không thể phản kháng lại đối phương, nhưng giây lát thấy bóng Cố Trường An đứng ngơ ngác trên một hành lang cách đó không xa thì bỗng dưng cắn môi Sở Tranh một cái và dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra. Sự việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, Cố Trường An cũng biến mất trong giây lát.
"Đủ rồi!" Phù Uyên lạnh lùng nói.
Sở Tranh hoảng hốt: "Phù Uyên!"
Phù Uyên cảm giác lòng đau nhoi nhói, thế nhưng lời nói ra lại hờ hững đến lạ: "Sư tôn nói ta trốn tránh ngươi đúng không? Vậy ta không trốn tránh nữa, ta nói rõ với ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đừng... Uyên nhi, ngươi đừng nói nữa."
"Sư tôn, ta không hề yêu ngươi... Người ta yêu... hắn đã chết cùng với ta từ rất lâu rồi."
Nói rồi Phù Uyên bỏ lại Sở Tranh mà đi.
...
Những ngày sau đó, trong đầu Phù Uyên luôn luôn nghĩ đến đêm mưa ấy, tự hỏi rằng bản thân tại sao cứ phải vô tình đến như vậy? Y không thể cho Sở Tranh một cơ hội sao? Chẳng phải đã từng có lúc y động lòng đấy thôi?
Y cứ nghĩ như vậy, rồi mấy ngày liền y và Sở Tranh không gặp nữa, chẳng biết có phải một trong hai đang trốn tránh hay không...
Mùa đông năm nay tới rất sớm, mới có tháng 10 tuyết đã phủ kín hơn nửa lục địa Cửu Quy.
Phù Uyên khi ấy mới từ thành Quy Nam trở về, đã biết tin tông chủ Vô Cực tiên tông chuẩn bị đại hôn.
Hi vọng cái lão yêu quái đó lấy vợ rồi sẽ không đi gây họa khắp nơi như trước nữa - Phù Uyên thầm nghĩ. Mà hai tháng nay Tư Vu cũng không có động tĩnh gì thật, lần trước hẹn Phù Uyên ra tháp hướng nguyệt cũng không thấy Tư Vu đến. Phù Uyên còn cảm thấy rất có thể Tư Vu đã rửa tay gác kiếm ấy chứ, cả cái lục địa này cũng yên bình hẳn.
Từ cổng lớn đến khắp mọi nơi trong Vô Cực tiên tông đều giăng đèn kết hoa, không khí náo nhiệt vô cùng.
Phù Uyên tình cờ gặp Miên Tích trên đường về núi Minh Ưu. Đã rất lâu hai người không nói chuyện với nhau, thế nhưng Miên Tích vẫn cứ như tiểu cô nương năm ấy, rạng rỡ và luôn yêu đời. Nàng đứng dựa vào một cái cây bên hồ nước đã đóng băng, khoác áo choàng lông trắng như tuyết, cười rất vui vẻ. "Tiểu Uyên ca ca, nếu năm đó huynh không dẫn theo ta về Vô Cực tiên tông, có lẽ giờ ta đã là một bà cô già không biết thế giới này rộng lớn thế nào rồi, cũng không quen được Vô Khuyết."
"Ta làm gì có công ở đây chứ?" Phù Uyên đứng đối diện nàng khẽ cười. "Chúc mừng muội."
"Aaa... Thật là như một giấc mơ,Tiểu Uyên huynh nhất định phải mang hồng bao thật lớn đến chúc mừng ta nha!"
Miên Tích không ở bên ngoài quá lâu, trong chốc lát tạm biệt Phù Uyên rồi quay về Tĩnh Giang cung.
Phù Uyên về Minh Ưu trúc cung chậm rì rì, lúc thấy đạo đồng thân cận của Sở Tranh thì không đợi đối phương chào đã hỏi: "Sư tôn đâu?"
Đạo đồng vừa hành lễ vừa đáp: "Dạ thưa sư huynh, chân nhân đang có khách ghé thăm, giờ đang ngồi trong sân sau tám chuyện ạ."
Phù Uyên có chút kinh ngạc nhưng không nói gì thêm, cũng không muốn làm phiền Sở Tranh và vị khách kia nên đi đường vòng về tiểu viện của mình. Nhưng giữa chừng khi chuẩn bị rẽ qua một khúc ngoặt hành lang, Phù Uyên lại thấy hai đạo đồng đang châu đầu ghé tai bàn tán ở sau hòn giả sơn.
Một người nói: "Phù sư huynh mới đi vắng có một tháng mà Sở chân nhân đã với vị tiên tử mới quen chàng chàng thiếp thiếp rồi..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Suỵt, ngươi nói bé thôi. Ta thấy Lục tiên tử kia tốt mà, rõ là xinh đẹp lại còn dịu dàng, đâu như Phù sư huynh lúc nào cũng lạnh lùng xa cách... Rõ là không xứng với Sở chân nhân của chúng ta. Tu luyện học hành thì chẳng thấy đâu, tu vi thì mới có Trúc cơ mà suốt ngày đi ra ngoài làm như công chuyện nhiều lắm vậy... Sao chân nhân có thể thu nhận một đệ tử vô dụng như vậy chứ?"
Phù Uyên không nhớ được mình đã trở về phòng thế nào, chỉ nhớ được người ta nói Sở Tranh đang quen một vị tiên tử xinh đẹp dịu dàng.
"Có liên quan gì đến ta chứ?" Phù Uyên bực bội nghĩ. "Tiên tử xinh đẹp ai mà chẳng thích."
Y mải suy nghĩ mà ngủ quên, đầu gục lên bàn đọc sách, khi tỉnh lại nhìn ra ngoài thấy trời tối mịt, có lẽ đêm đã khuya rồi.
Nghĩ là giờ này ra ngoài không gặp ai, Phù Uyên bèn đi dạo một chút. Lâu lắm rồi y không đi như vậy, cảm thấy cảnh vật nơi đây được chăm chút rất tốt.
Sân sau có một cái hồ nhỏ nhờ vào linh mạch của núi Minh Ưu mà không bị đóng băng, trồng vài loại cây hoa thủy sinh rất đẹp với nuôi một đàn cá lam băng mà Sở Tranh đã đem về từ nhà cũ của Phù Uyên.
Phù Uyên ngồi lại trên bờ hồ, chân trần đong đưa sát mặt nước trong vắt. Những chiếc đèn chung quanh đó sáng dịu như ánh trăng, chiếu lên gương mặt có nét lạnh lùng trời sinh của Phù Uyên. Đâu đó nỗi buồn cùng cô độc vụt qua trong mắt y, khiến cho cảnh vật chung quanh tựa như cũng buồn theo.
Tay Phù Uyên gom linh khí nặn thành những viên tròn ném cho cá lam băng ăn.
Y ngồi đó rất lâu, lâu tới mức buồn ngủ mà suýt chút nữa ngã xuống nước, nhưng được một ai đó kéo lại.
"Trời lạnh như vậy ngươi còn ngồi đây nghịch nước giữa đêm?"
Phù Uyên gạt phắt bàn tay của Sở Tranh ra, tức giận nói: "Kệ ta, ngươi đi với tiên tử của ngươi đi, còn quan tâm ta làm gì."
Rõ ràng là Sở Tranh ngây ra một lúc, sau đó hắn bỗng bật cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi đang ghen."
"Sư tôn nghĩ nhiều rồi." Phù Uyên đáp.
Sở Tranh: "Vậy tại sao ngươi không dám nhìn ta?"
Phù Uyên lặng lẽ quay đầu nhìn đối phương đang ngồi bên cạnh mình, Sở Tranh nhìn chẳng ra y vui hay buồn. Trong mắt hắn chỉ toàn là hình bóng y, rồi hắn nhỏ giọng đau lòng: "Uyên nhi, suốt hai tháng qua lẽ nào ngươi chưa từng có ý nghĩ chấp nhận ta ư?"
"..."
Thấy Phù Uyên không nói gì, Sở Tranh lại rầu rĩ nói: "Uyên nhi, ngươi không biết suốt hai tháng qua ta không lúc nào là không nghĩ đến ngươi... thực sự, thực sự rất nhớ ngươi. Không cần đáp lại ta cũng được, nhưng Uyên nhi, ngươi đừng lần nữa đột ngột rời xa ta như vậy được không? Ta sẽ chết mất."
Phù Uyên ho khan một tiếng, nói: "Khuya rồi, ta về nghỉ ngơi."
Y vội vàng đứng lên, bỏ lại Sở Tranh vẫn còn ngây ngốc nhìn theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro