Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Chương 38

2024-11-19 02:56:22

Phạm Đồng nói không lớn nhưng vì phòng học yên tĩnh nên hầu hết mọi người trong lớp đều nghe thấy.

Người sửa bài ngừng bút, người lén lút làm việc riêng ngừng làm, các học sinh dưới bục đồng loạt ngẩng đầu nhìn Phạm Đồng, cố mím môi nín cười, nhỏ giọng châu đầu ghé tai nhau.

“Đậu má, cu Đồng liều quá.”

“Có phải tôi nghe nhầm không, cậu ta lại dám kêu Rìu ca cosplay à?”

“Mặc dù tôi không xem anime nhưng nếu thật thì tôi cũng muốn xem, hahaha.”

Cả nhóm người lén lút theo dõi cuộc vui từ bên dưới.

Tống Phất Chi lạnh mặt, rút bài thi Phạm Đồng cầm trong tay “soạt” một tiếng, mở ra đặt lên bục giảng.

Động tác dứt khoát lạnh lùng làm cả lớp lập tức im lặng, trở thành một mảnh lặng thinh.

Thầy Tống có vẻ tức giận.

Tống Phất Chi rũ mắt nhìn bài thi của Phạm Đồng, xem xong mặt trước lại lật đến mặt sau, không hề có biểu cảm gì.

Nụ cười trên mặt Phạm Đồng biến mất không còn dấu vết.

“Hai trò ra đây.”

Tống Phất Chi cầm lấy bài thi của Phạm Đồng, đứng lên đi thẳng ra ngoài.

Ngoài hành lang tự học buổi tối không một bóng người, hai đứa nhỏ đứng trước mặt thầy giáo, căng thẳng nắm lấy ống tay áo.

Tống Phất Chi bình tĩnh mở miệng: “Vì sao không nghe sửa bài? Bình thường các em rất nghiêm túc trong giờ học.”

Diêu Hân Hân cúi đầu không nói gì, Phạm Đồng im lặng một lúc lâu, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Vì mấy bài trước em làm đúng hết, em cảm thấy mình biết rồi...”

“Vậy phép biến hình thầy giảng ở câu số 10 em có biết không?” Tống Phất Chi hỏi.

Phạm Đồng há miệng, căn bản cậu không nghe kỹ cho nên không biết thầy Tống nói đến phép biến hình gì.

“Xin lỗi thầy, em không chú ý nghe.”

Phạm Đồng rất khá ở điểm này, cậu là một chàng trai rất chính trực, muốn nói gì thì nói, nhận lỗi cũng rất thẳng thắn, cậu biết lần này mình thực sự sai rồi.

Tống Phất Chi: “Các em không nghe thì thôi, truyền giấy sẽ ảnh hưởng đến bạn học bên cạnh, bọn họ sẽ tò mò, sẽ mất tập trung.”

Đúng là như vậy, lần nào bạn cùng bàn cũng ghé đầu lại xem bọn họ hàn huyên chuyện gì.

Diêu Hân Hân “Dạ” một tiếng: “Em xin lỗi thẩy.”

“Diêu Hân Hân lần này thi 145 điểm thầy không nói, em có quyền không nghe giảng, Phạm Đồng có phải em cảm thấy lần này mình tiến bộ rất nhiều, thi rất tốt, rất đắc ý phải không?”

Phạm Đồng nghẹn họng, đúng là cậu nghĩ như vậy thật.

Cho nên mới càn rỡ, truyền giấy, không nghe giảng, hồn treo ngược cành cây.

Tống Phất Chi: “Hơn 120 điểm, em có biết có bao nhiêu người thi tốt hơn em không? Em nhìn lại bài thi của mình xem, có bao nhiêu câu không nên sai? Định nghĩa thi tốt của em là gì, cao hơn lần trước một chút chính là thi tốt?”

Phạm Đồng gật đầu, thành thật nói: “Trước kia em nghĩ như vậy, sau này sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

Đứa nhỏ này quá thẳng thắn, thiếu chút nữa Tống Phất Chi bị làm cho bật cười.

“Thầy hỏi một câu, các em có biết truyền giấy trong giờ học là không đúng không?” Tống Phất Chi lạnh nhạt hỏi.

Phạm Đồng ngẩng đầu nhìn Tống Phất Chi, gật đầu: “Biết ạ.”

Thầy Tống vẫn luôn nghiêm khắc trong nội quy, thầy nói đi học không được làm chuyện không liên quan đến lớp học, truyền giấy nói nhảm hiển nhiên cũng là như thế.

“Em đã biết, vậy tại sao sau khi thầy gọi các em lên bục, em còn có thể cợt nhả đưa ra yêu cầu với thầy?”

Đây có lẽ mới là điều khiến Tống Phất Chi tức giận nhất, Phạm Đồng tuổi trẻ bồng bột, biết rõ còn cố phạm, không thấy xấu hổ mà còn rất tự hào, thái độ làm sai vẫn không nghiêm chỉnh, ý thức quá kém.

Tai Phạm Đồng đỏ bừng, bây giờ bình tĩnh nghĩ lại, hành động của mình thật sự thái quá.

Diêu Hân Hân vẫn khuyên cậu đừng liều lĩnh, nhưng cậu không nghe lọt tai.

Chỉ là cậu quá phấn khích, nghĩ rằng sau đợt đại hội thể thao thì thầy Tống đã cùng với đám học sinh thành một nhóm, rất dễ nói chuyện giống như bạn bè. Không phải là cosplay thôi sao? Nếu như thầy cũng thích thì đó chính là một công đôi việc.

Vì vậy Phạm Đồng không suy nghĩ nhiều, hỏi thẳng ngay trên bục giảng.

“Em xin lỗi.” Phạm Đồng có nhiều lời hối lỗi muốn nói nhưng chỉ có thể nghẹn ra ba chữ này.

Vẻ mặt Tống Phất Chi thả lỏng hơn nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Nếu có yêu cầu gì với thầy, các em nói xem phải làm như thế nào.”

Diêu Hân Hân nói: “Trước hết trong giờ học không được bàn chuyện riêng, lại càng không nên hỏi sau khi làm sai.”

Phạm Đồng gật đầu: “Trước hết phải chăm chú nghe giảng, lên lớp làm việc nên làm, sau đó tan học lại đến văn phòng tìm thầy.”

Tống Phất Chi từ chối cho ý kiến, im lặng đứng một lát.

Tim hai học sinh đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thầy Tống vẫn không tức giận, ngay cả giọng điệu cũng không hề dao động, nhưng sự lạnh lùng này mới là điều đáng sợ nhất, ép bọn họ không thở nổi.

Cuối cùng Tống Phất Chi nói: “Cho dù là bây giờ hay sau này, ít nhiều cũng phải biết chú ý đến trường hợp. Học sinh Phạm Đồng, em trong giờ tự học, dùng cách này đưa ra yêu cầu với thầy trước mặt mọi người. Em đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như em là thầy, em có đồng ý yêu cầu của học sinh đó không?”

Những lời này Tống Phất Chi nói lớn tiếng, giọng cũng rất nghiêm khắc, bọn nhỏ trong phòng học cách đó một cánh cửa đều nghe thấy.

Các học sinh đang làm bài tập im lặng đưa mắt nhìn nhau rồi thầm thở dài.

Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, nghe thư thế, nếu cu Đồng không mất não dùng cách cực kỳ bi thảm này lao vào chỗ chết, mà là dùng tình cảm và lý trí để toàn bộ CLB đưa thư mời, làm nũng gì gì đó, không chừng thầy Tống có thể đồng ý chăng?

Tống Phất Chi lạnh nhạt nói: “Lần sau nhịn, có chuyện gì tan học lại nói. Hoặc là học khôn ra, đừng ném cục giấy ra ngoài, còn ném cao như vậy, làm xiếc à? Người mù cũng thấy được.”

...Diêu Hân Hân nín cười trong lòng.

“Về đi, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hai học sinh đi theo sau Tống Phất Chi trở về phòng học, hiệu quả giết gà dọa khỉ rất rõ ràng, các học sinh khác đều im lặng vùi đầu học tập.

Cho đến khi tiếng chuông tan học buổi tối vang lên, lớp học vẫn trật tự nề nếp muốn chết.

Tan tiết tự học buổi tối, trên hành lang dần dần ồn ào.

Tống Phất Chi chưa rời đi ngay mà còn ngồi trên bục giảng thu thập bài thi, phía dưới không có học sinh nào dám rời khỏi lớp, thậm chí đi vệ sinh.

Trên thực tế điều này thường không xảy ra, thỉnh thoảng hết tiết Tống Phất Chi vẫn sẽ ở lại trong lớp học một lát, chẳng hạn như thu dọn đồ đạc, trả lời câu hỏi và thúc giục học sinh trực nhật dọn dẹp.

Nếu là bình thường bọn nhỏ đã chơi đùa từ lâu, nên trò chuyện thì trò chuyện, nhưng hôm nay rõ ràng áp suất rất thấp, không ai dám động đậy.

Tống Phất Chi thu dọn đồ đạc xong xuôi, lúc đứng lên mới phát hiện ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, là mẹ của một bạn học nữ trong lớp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẻ nghiêm túc trên mặt thầy Tống vẫn chưa biến mất, khẽ gật đầu với phụ huynh: “Chào chị, chị tìm Diệp Vũ Hàn?”

Mẹ Diệp Vũ Hàn cười “Ấy” một tiếng, nửa người giấu ở ngoài cửa vẫy tay vào trong, nhỏ giọng nói: “Vũ Hàn, Vũ Hàn.”

Cô bé bất chấp, trở thành người “tan học” đầu tiên trong lớp, chạy lon ton ra khỏi phòng.

Mẹ Diệp đưa túi đồ lớn trong tay cho con gái: “Gần đây trời lạnh, mẹ mang cho con một ít quần áo.”

Diệp Vũ Hàn nói nhỏ: “Cảm ơn mẹ“.

Mẹ Diệp nhíu mày, nhỏ giọng hỏi con gái: “Thầy Tống của các con lúc nào cũng nghiêm mặt vậy sao? Các lớp khác đều tan học chỉ có các con không xuống? Bình thường có phải thầy ấy quá nghiêm khắc không...”

Cô bé vặn vẹo thân mình bảo mẹ đừng nói nữa: “Mẹ —— “

Tống Phất Chi đã đi xa, nhưng lời mẹ Diệp nói y đều nghe thấy.

Lúc đi qua lớp bên cạnh, Tống Phất Chi vừa vặn đụng phải cô Mai đang bước ra khỏi lớp, còn vừa nói vừa cười cùng học sinh, nói về buổi tập khiêu vũ và những chuyện khác.

Cô Mai chính là cô giáo xinh đẹp múa dân ca trong đại hội thể thao với học sinh, cô có quan hệ rất tốt với bọn nhỏ trong lớp, rất nhiều học sinh lén lút nói “Kiếp sau phải đầu thai vào lớp cô Mai“.

Cô Mai và Tống Phất Chi chào hỏi rồi hai người tiện đường cùng nhau trở về văn phòng.

Vừa về văn phòng đã có giáo viên trêu ghẹo nói: “Hôm nay thầy Tống lại thị uy à? Sau giờ tự học tối nay tôi đi ngang qua lớp thầy, im lặng như gì ấy, giật mình.”

Tống Phất Chi lắc đầu: “Có học sinh truyền giấy trong lớp.”

Các giáo viên khác nở nụ cười: “Hồi còn đi học tôi cũng truyền giấy, bây giờ làm giáo viên nên biết lúc đó bọn nhỏ truyền giấy vui cỡ nào. Thầy Tống khi bé chưa từng truyền giấy à?”

Tống Phất Chi không trả lời.

Khi còn bé y thật sự chưa từng truyền qua tờ giấy nào, chưa từng làm chuyện cá biệt nào.

Không biết nên nói y hiểu chuyện quá, hay là lãng phí tuổi thanh xuân quá.

Cô Mai cười cười: “Thầy Tống thả lỏng đi, tức giận nhiều quá không tốt cho sức khỏe đâu.”

Cô Mai có vẻ hòa mình với học sinh, xưng chị gọi em, nhưng thật ra thủ đoạn rất lợi hại, cô biết dùng dao nhẹ nhàng và khi tức giận, một nụ cười nhẹ có thể khiến học sinh ớn lạnh sống lưng.

Tống Phất Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô Mai muốn tham gia ngày hội CLB?”

Cô Mai cười “À” một tiếng: “Tôi còn làm giáo viên dạy nhảy trong CLB đây này, cho nên biểu diễn cùng các em ấy.”

“Thầy Mã, thầy dạy sinh học lớp 10 còn muốn biểu diễn ảo thuật với bọn nhỏ nữa.”

Bầu không khí trong trường bọn họ chính là như vậy, học sinh càng giỏi càng biết chơi, hoạt động lớp 10 lớp 11 có phong phú đến mấy cũng không ảnh hưởng đến việc lớp 12 cho ra lò một Trạng Nguyên.

Từ lễ khai mạc đại hội thể thao có thể thấy được, không chỉ các em học sinh sáng tạo mà nhà trường cũng rất sẵn lòng tạo sân khấu cho bọn họ.

Vài năm lại đây có vẻ không có nhiều trường vừa chú trọng học tập vừa cố gắng chú trọng đến giáo dục tố chất.

Thực ra Tống Phất Chi có chút lạc lõng trong số các giáo viên, y luôn nghiêm túc và không thích đùa giỡn với học sinh.

Trong hội thao lần trước, các giáo viên khác cảm thấy thầy Tống hoạt bát hơn rất nhiều, nhưng chỉ sau vài ngày thầy đã trở về như cũ, xem ra skin hội thao phiên bản limited đã hết hạn.

Lão Chu đi tới gõ gõ bàn Tống Phất Chi: “Hôm nay đừng bận nữa, mau về nhà đi, giáo sư nhà cậu chờ đến mòn con mắt rồi.”

Từ khi gặp Thời Chương một lần trong đại hội thể thao, lão Chu đã đem “Giáo sư Thời” đổi thành “Giáo sư nhà cậu”, mỗi lần nghe thấy, trong lòng Tống Phất Chi đều nhẹ nhàng lay động hai cái.

Hôm nay lại không lay động lắm vì Tống Phất Chi thật sự hơi mệt.

Nói như thế nào đây, tâm tình của y rất phức tạp.

Một mặt cảm thấy mình làm đúng, một mặt lại suy nghĩ mình từ nhỏ đến lớn thực sự nhàm chán.

Khi còn bé là một học sinh nhàm chán và khi lớn lên là một giáo viên nhàm chán.

Rõ ràng vẫn thích thế giới 2D, nhưng từ nhỏ đến lớn chỉ là người ngoài cuộc lặng thinh, đến việc đi xem Hội chợ Manga cũng phải bị bạn thân lôi đi.

Trẻ em bây giờ nghỉ hè đi Hội chợ Manga chơi cosplay, các giáo viên và học sinh cùng nhau khiêu vũ làm ảo thuật, có người ở dưới ánh trăng chơi guitar ca hát, có người trượt ván tự tin trên đường phố, mạnh dạn và say mê theo đuổi người mình thích.

Những gam màu quá rực rỡ dường như chưa bao giờ thuộc về cuộc đời Tống Phất Chi.

So sánh với bọn họ, Tống Phất Chi cảm thấy cuộc đời mình qua nhiều năm như vậy dường như chỉ có hai màu trắng xám.

Học sinh gọi y là “Diêm Vương”, bây giờ ngay cả phụ huynh cũng nói y “quá nghiêm khắc“.

Mỗi ngày đi học tan học, đi sớm về trễ, chẳng khác gì hàng ngàn ngày đêm trước đây.

Y đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.

Không phải bởi vì công việc quá nhiều, không phải bởi vì học sinh trong lớp nghịch ngợm, mà là vì có chút hâm mộ bọn họ.

Hâm mộ đám nghé con mới sinh không sợ hổ này, chúng có thể vui vẻ làm những gì mình thích, thậm chí còn dám lôi kéo thầy Diêm Vương cùng làm.

Xuống xe về nhà, đầu Tống Phất Chi có chút choáng váng, mở cửa nhà, y nhìn thấy một ngọn đèn ấm áp bật sáng, giáo sư của y ngồi trên sô pha, trên người phủ một tầng nhung vàng nhạt.

Đột nhiên chút lo lắng trong lòng liền tản đi.

Thời Chương đang ngồi xếp bằng một chân, cúi đầu đọc sách, cặp kính nhẹ nhàng trượt xuống sống mũi.

Thấy Tống Phất Chi về nhà, hắn đặt sách sang một bên, rất tự nhiên đi đến ôm Tống Phất Chi.

“Về rồi.”

Giọng nói của Thời Chương trầm thấp mà dịu dàng, Tống Phất Chi bị hắn ôm vào trong ngực, toàn thân ấm áp, không biết vì sao hốc mắt bỗng nhiên có cảm giác chua xót.

Tống Phất Chi giơ tay lên, dùng sức ôm chặt Thời Chương, đầu chôn thật sâu vào cổ hắn, cọ cọ cằm.

Dùng sức ôm hai ba giây, Tống Phất Chi buông hắn ra, hít sâu một chút, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Thời Chương nói “Ăn rồi”, ánh mắt lại không rời khỏi Tống Phất Chi, nhẹ nhàng ngắm nhìn y.

Tống Phất Chi đến thư phòng thu dọn đồ đạc, ở nhà có một ít tài liệu giảng dạy, dự định ngày mai mang chúng đến trường.

Thực ra còn hai tiết học chưa chuẩn bị xong nhưng hôm nay thật sự quá mệt mỏi, buồn lòng, cho nên Tống Phất Chi không muốn tăng ca nữa, để lại cho ngày mai đi.

Tống Phất Chi xoay người, bỗng dưng nhìn thấy Thời Chương tựa vào cửa thư phòng, dường như đã nhìn y thật lâu.

“Làm sao vậy.” Tống Phất Chi nhếch khóe miệng.

Thời Chương đi tới, cong ngón tay xoa xoa nét mệt mỏi nhàn nhạt dưới đôi mắt Tống Phất Chi: “Hôm nay em mệt à?”

Tống Phất Chi đứng đó không nói gì.

Thời Chương giang cánh tay nhẹ nhàng kéo y, Tống Phất Chi theo lực đạo của hắn dựa vào trong lòng hắn, tựa trán vào bên cổ Thời Chương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau một lúc lâu, Tống Phất Chi mới khẽ hừ một tiếng: “Ừ.”

Cánh tay Thời Chương dùng sức, ôm Tống Phất Chi thật chặt.

Hắn cúi đầu hôn lên má Tống Phất Chi, cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ ấm áp nói: “Anh đi xả nước bồn tắm, em tắm đi, thư giãn một chút.”

Tống Phất Chi ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nở nụ cười, có lẽ đây là nụ cười thật tâm đầu tiên trong đêm nay.

“Cái bồn tắm cả trăm triệu của giáo sư.” Tống Phất Chi cười đến mặt mày cong cong, cố ý nói: “Em cũng không dám ngâm.”

Nhìn Tống Phất Chi cười, sắc mặt Thời Chương thả lỏng hơn một chút.

Thời Chương buông Tống Phất Chi ra, xoay người đi vào phòng tắm, nói khẽ: “Vậy em đừng ngâm.”

Trong phòng tắm vang lên tiếng sột soạt, có lẽ Thời Chương đang dọn dẹp.

Tống Phất Chi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh sô pha, đột nhiên cảm thấy mọi áp lực trên cơ thể đều được giải tỏa.

Thời Chương ở trong phòng tắm mày mò đại khái 20 phút, Tống Phất Chi sắp ngủ trên sô pha, rốt cục nghe được bên tai có người gọi mình.

“Đi tắm đi.” Thời Chương cười cười: “Xem em buồn ngủ kìa.”

Đẩy cửa phòng tắm ra, Tống Phất Chi gần như bị sốc.

Hơi nước lượn lờ, mùi thơm nồng nàn, trong bồn tắm sứ trắng rộng rãi nổi lên một tầng bọt biển mịn màu lam nhạt bồng bềnh, giống như bầu trời chỉ có trong truyện cổ tích, dòng nước chậm rãi chảy vào trong, âm thanh như đang chữa lành.

Vừa nhìn đã thoải mái.

Tống Phất Chi cười nhìn Thời Chương: “Thơ mộng quá, em không dám ngâm thật.”

Thời Chương: “Là ai nói bồn tắm vô dụng?”

“Để em thử xem có nên thu hồi những lời này hay không.” Tống Phất Chi nói.

Muốn tắm, vậy phải cởi quần áo.

Bây giờ Tống Phất Chi không xấu hổ như trước, dù sao y đã cùng người yêu làm những chuyện tương đối thân mật.

Nhưng lần đó ở trong lều tối, chỉ có xúc giác, không có tầm nhìn, cho nên phơi bày thân thể dưới ánh đèn vẫn khiến Tống Phất Chi thoáng xấu hổ.

Cũng may giáo sư Thời rất biết chừng mực, thấy Tống Phất Chi vén vạt áo lên, hắn rất tự giác xoay người ra khỏi phòng tắm, còn rất chu đáo đóng cửa phòng tắm thay y.

Tống Phất Chi cởi quần áo, gấp lại, đặt sang một bên rồi bước vào bồn tắm.

Nhiệt độ nước vừa phải, rất ấm áp, Tống Phất Chi ngồi xuống mới nhận ra bồn tắm lớn đến mức nào.

Y có thể nằm cả người vào trong đó, không những y có thể nằm mà còn đủ chỗ cho một người khác nằm bên cạnh.

Tống Phất Chi tựa vào mặt nghiêng được thiết kế phù hợp với cơ thể người, nhắm hai mắt chậm rãi thở ra, rốt cục ý thức được “Thời lắm tiền” quả là có chút tài nghệ.

Bồn tắm tuy đắt nhưng thật sự rất thoải mái.

Thầy Tống hưởng phúc rồi.

“Phất Chi?” Thời Chương ở bên ngoài gọi y.

Tống Phất Chi nhắm mắt “Ừ” một tiếng, giọng kéo dài, nghe giống như một vị hôn quân lười nhiếp chính.

“Bồn tắm có chức năng massage, có thể điều chỉnh ở bảng bên phải.”

“Oh.” Tống Phất Chi mở mắt, làm theo chỉ dẫn của Thời Chương, quả nhiên bên tay phải có một tấm bảng.

“Nút nào là massage?”

Thời Chương nói: “Ngoài cùng bên phải.”

Tống Phất Chi ấn vào, massage chưa thấy đâu nhưng nước phía sau bỗng dưng “ào ào” hơn.

“Không phải cái này! “Tống Phất Chi kêu lên.

Thời Chương nói: “Cái nhỏ nhất bên phải, em ấn cái lớn hơn à?”

Cứu mạng, điểm dở của bồn tắm cao cấp chính là như vậy, chức năng quá phức tạp và bạn còn không thể ngâm nổi cái mình nếu không có sách hướng dẫn bên cạnh.

Tống Phất Chi mày mò hồi lâu, massage sống chết không xuất hiện, ngược lại tăng nhiệt độ nước, mở cái gì lướt sóng, thậm chí còn mở nhạc...

“Em không xử được cái này.” Tống Phất Chi suy sụp thỏa hiệp: “Anh vào chỉnh giúp em đi.”

Giọng nói mang theo ý cười của Thời Chương từ ngoài cửa truyền đến: “Vậy anh vào đây? Em có ngại không?”

Tống Phất Chi không thể làm gì với thiết bị cao cấp này, bất lực nói: “Không ngại.”

Thời Chương đi vào, cả người Tống Phất Chi giống như con mực chôn ở dưới nước, chỉ lộ ra cái đầu.

Thời Chương còn mặc áo sơ mi chỉnh tề, một tay chống ở trên bồn tắm lớn, khom lưng lướt qua Tống Phất Chi, giải thích bảng điều khiển cho y.

Nút nào làm gì, hình vẽ nào có chức năng gì.

Tống Phất Chi nghe một lần là hiểu.

“Để em thử —— “

Tống Phất Chi muốn thử điều chỉnh bồn tắm, y ngồi thẳng dậy, nước trên vai và lưng trực tiếp đánh vào cánh tay Thời Chương, thấm ướt một mảng lớn ống tay áo.

Tống Phất Chi khựng lại: “... Xin lỗi.”

“Không sao.” Thời Chương cởi cúc tay áo ra: “Dù sao lát nữa cũng giặt.”

Ống tay áo trong suốt dán vào cánh tay Thời Chương, phác họa ra đường cong cánh tay rõ ràng.

Tống Phất Chi nằm nửa ngườt trong làn nước nóng phồng bong bóng nhìn lên Thời Chương, nhìn thấy quai hàm sắc sảo và quả táo của Adam dính đầy bọt nước, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một chút.

Nước nóng bao phủ cả người làm cho Tống Phất Chi nhớ lại cái đêm trong lều.

Thời Chương cũng ôm y ngủ từ phía sau như vậy, khi đó, nhiệt độ cơ thể của Thời Chương còn cao hơn nước nóng, còn ấm hơn cả mặt trời.

Trong khoảng thời gian này Tống Phất Chi bận rộn không nghĩ gì khác, nhưng bồn tắm lớn và Thời Chương đêm nay dễ dàng xoa dịu sự nôn nóng và mệt mỏi của y, khiến cho ý niệm chưa hết của đêm hôm đó một lần nữa tuôn ra.

Thời Chương xoắn tay áo sơ mi tới khuỷu tay, cánh tay săn chắc, đường cong lưu loát.

Bờ vai rộng và vòng eo hẹp dưới ánh sáng của phòng tắm hiện rõ mồn một, Tống Phất Chi nhìn thấy rõ ràng, rõ ràng hơn đêm đó rất nhiều.

Thời Chương xoay người ra cửa: “Anh đi cởi quần áo giặt đây.”

“Thời chương.”

Tống Phất Chi đột nhiên ở phía sau gọi hắn lại, giọng nói có chút khàn: “Cởi ở đây đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Nói Wibu Không Thể Kết Hôn

Số ký tự: 0