Chương 45
2024-11-19 02:56:22
Tống Phất Chi vừa ra khỏi nhà bếp trước khi gọi điện thoại cho Thời Chương, trên bàn ăn còn bày đầy những nguyên liệu đã sơ chế xong.
Y vốn tưởng rằng sáng hôm sau Thời Chương sẽ về nhà, đương nhiên phải làm chút đồ ăn ngon đón gió tẩy trần cho hắn.
Trước khi đi công tác Thời Chương chăm lo cho y chu đáo như vậy thì lúc trở về nên đến lượt y.
Chỉ là không ngờ sau cuộc gọi này, Thời Chương lùi ngày về nhà, xem ra bữa tiệc lớn Tống Phất Chi chuẩn bị cũng phải hoãn lại.
Tuy nói trong lòng hơi mất mát nhưng Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu được.
Công việc mà, luôn luôn có những thay đổi khó lường trước được.
Tống Phất Chi đem nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong đặt lại vào tủ lạnh, định đợi ngày Thời Chương trở về sẽ làm.
Điện thoại khẽ rung lên, là Lạc Lưu Ly nói với y: “Cậu không đi cũng không sao, ngày mai tôi giúp cậu nếm thử.”
Buổi chiều Lạc Lưu Ly nói cô có một người bạn vừa mở nhà hàng cocktail, có mời barrender nổi tiếng và đầu bếp người nước ngoài, ngày mai khai trương nên mời bạn bè đến tham dự.
Trên thực tế, nói chung mấy chuyện thế này Lạc Lưu Ly sẽ không tìm đến Tống Phất Chi. Nhưng trước đó không lâu Tống Phất Chi đã nói với Lạc Lưu Ly rằng nếu có nhà hàng nào ngon thì hãy giới thiệu cho y. Tốt nhất là một nơi trang nhã và có bầu không khí ấm cúng lãng mạn.
Lạc Lưu Ly lúc ấy đã cười và hỏi tại sao đột nhiên thầy Tống bắt đầu theo đuổi không khí nhà hàng.
Câu trả lời quá đơn giản,Tống Phất Chi không có gì xấu hổ cả, y nói thẳng muốn dẫn ông xã đi ăn.
Vì vậy lần này bạn của Lạc Lưu Ly mở nhà hàng, cô đã gọi Tống Phất Chi mà không cần suy nghĩ.
“Nếu là nhà hàng bình thường tôi không gọi cho cậu làm gì, chủ yếu là tôi đã xem mấy tấm ảnh chụp phong cách bên đó, rất có cảm xúc. Tôi cũng xem menu rượu với mấy món chính của bên đó, coi bộ thú vị.”
Lúc đó Tống Phất Chi chưa biết Thời Chương sẽ lùi ngày về nhà, cho nên nói với Lạc Lưu Ly quên chuyện đó đi, y không có thời gian.
“Trưa mai Thời Chương đi công tác về, tôi định ở nhà nấu cơm tối cho anh ấy.”
Lạc Lưu Ly ngẫm lại, vừa đi công tác về hẳn là mệt chết đi được, thà ở nhà còn hơn.
“Được rồi, cậu ở với chồng cậu đi.” Lạc Lưu Ly nói: “Tôi giúp đi cậu thử xem thế nào, ăn ngon thì đề cử.”
Nhưng bây giờ Thời Chương nói một ngày sau mới trở về.
Tống Phất Chi lục lại lịch sử trò chuyện, nói với Lạc Lưu Ly: “Giáo sư đột nhiên nói về trễ một ngày, tối mai tôi đi cùng bồ.”
Lạc Lưu Ly trả lời ha ha, nói được, còn không quên chen mồm một câu: Giáo sư không cần cậu nữa rồi.
Xế chiều ngày hôm sau, thay vì đi đón Thời Chương xuống máy bay như dự định, Tống Phất Chi lái xe đến nhà hàng.
Đúng như Lạc Lưu Ly nói, cách bài trí của nhà hàng trông rất có cảm hứng, mang phong cách cổ điển và giản dị, quầy bar bằng gỗ và những ly rượu trong suốt trên tủ mang đến cảm giác đầm ấm cho bầu không khí.
Bạn của Lạc Lưu Ly là một người đàn ông lịch lãm với khuôn mặt đẹp trai tiêu chuẩn, thoạt nhìn y cũng đã có tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn rất phong độ, khí chất có phần sành sỏi.
“Cảm ơn ông chủ.”
Lạc Lưu Ly chào hỏi bạn bè, giới thiệu vắn tắt về Tống Phất Chi.
Người đàn ông lịch thiệp bắt tay Tống Phất Chi, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào khuôn mặt y: “Chào cậu Tống.”
Giống như có một lực hút từ trường nào đó, trong tiềm thức Tống Phất Chi cảm thấy hắn cũng thích đàn ông.
Quả nhiên, Lạc Lưu Ly cười nhắc nhở một câu: “Thầy Tống của chúng tôi đã kết hôn rồi, anh đừng thương nhớ cậu ấy nhé.”
Người nọ cười lắc đầu, nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi bây giờ chẳng thương nhớ ai.”
Hai người ngồi xuống, nhìn ông chủ đẹp trai đi tiếp đón những vị khách khác, nhân viên phục vụ cầm thực đơn và menu rượu đến hỏi bọn họ có cần giới thiệu hay không.
Lạc Lưu Ly: “Cảm ơn, chúng tôi tự xem.”
Bọn họ gọi hai món chính và hai ly rượu. Ngay khi người phục vụ mang đến, Tống Phất Chi đã cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.
Là rượu đặc chế của nhà hàng, vị chua ngọt của trái cây hòa quyện với hương thơm êm dịu của rượu trượt vào cổ họng, mang lại cảm giác kích thích sảng khoái.
Lạc Lưu Ly nhẹ nhàng nhướng mày: “Chà, tâm tình không tốt à?”
Tống Phất Chi nhướng mí mắt nhìn cô: “Con mắt nào của bồ thấy được?”
“Uống vội vàng thế.” Lạc Lưu Ly gõ gõ vào miệng ly của y: “Hiếm thấy.”
“Phải không.” Tống Phất Chi như có điều suy nghĩ: “Nhưng tâm trạng của tôi vẫn rất bình thường.”
Lạc Lưu Ly: “À, vậy thì sao?”
Tống Phất Chi rũ mắt xuống, dưới ánh đèn hàng lông mi của y vừa dày vừa dài, rất đẹp.
Lúc này mới uống được mấy ngụm, gương mặt Tống Phất Chi dường như đã đỏ lên.
“Vốn dĩ hôm nay giáo sư trở về.” Tống Phất Chi chậm rãi nói.
Lạc Lưu Ly nghe y nói xong, đột nhiên bật cười.
Tống Phất Chi hờ hững buông ly rượu xuống: “Sao đấy.”
Lạc Lưu Ly nghiêng người về phía trước, nói một cách thần bí: “Tôi nghĩ cậu xong đời rồi, Tống Phất Chi ạ.”
Tống Phất Chi lẳng lặng nhìn cô.
Lạc Lưu Ly nói luôn nửa câu sau: “Xem ra cậu rơi vào bể tình rồi.”
Lông mi Tống Phất Chi run lên, môi mím lại.
“Rơi vào bể tình với chồng mình, có vấn đề gì sao.” Tống Phất Chi nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề, tôi mừng cho cậu.”
Lạc Lưu Ly: “Nhưng dù sao hai người cũng kết hôn chớp nhoáng, giáo sư Thời nghĩ gì? Cậu biết không?”
Tống Phất Chi nhớ lại, Thời Chương bao dung và săn sóc mình là điều không thể nghi ngờ, nhưng tình cảm của hắn có thể sâu đậm đến mức nào thì Tống Phất Chi thật sự không biết.
Từ một số chi tiết nhỏ nhặt, Tống Phất Chi nhận ra được ham muốn chiếm hữu của Thời Chương khá mạnh.
Nhưng thật khó để phán đoán liệu điều này là bởi bản thân y hay đơn giản chỉ vì thân phận “chồng” của y.
Con người luôn hy vọng những thứ của mình vĩnh viễn thuộc về mình, bọn họ đã có quan hệ hôn nhân, là thuộc về nhau, có ham muốn chiếm hữu lẫn nhau cũng không có gì kỳ quái.
Tống Phất Chi rũ mắt: “Dù sao tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.”
“Vậy là được.” Lạc Lưu Ly nói.
Tống Phất Chi vẫy tay gọi người phục vụ, chỉ vào menu rượu: “Phiền cô lấy thêm một ly nữa.”
Lạc Lưu Ly ngạc nhiên, nhắc nhở: “Cậu có thể rơi vào bể tình, nhưng đừng trầm mình trong đó.”
Tống Phất Chi cười cười: “Không đâu.”
Bạn thân là như vậy đấy, trong thâm tâm họ mong rằng bạn bè của mình sẽ ít trả giá cho tình yêu, nhận được nhiều tình yêu hơn, không muốn bạn bè mình phải thua thiệt.
“Được rồi.” Lạc Lưu Ly lấy di động ra, đổi đề tài: “Thiếu chút nữa quên cho cậu xem. Tuyệt phẩm đầu tay của thầy Tống!”
Tống Phất Chi cầm điện thoại lên, nhìn thấy đoạn video Lạc Lưu Ly đã chỉnh sửa xong.
Lạc Lưu Ly ghép hiệu ứng, thêm âm nhạc bắt tai và hiệu ứng chuyển động chậm vào động tác xoay người. Mặc dù sử dụng trình chỉnh sửa phổ thông hiện nay nhưng thoạt nhìn thực sự đẹp trai và cũng không quá lố.
Chỉ trong vài ngày, Tống Phất Chi gần như không nhận ra chính mình, y không tin đây là chính mình cos, có cảm giác xa lạ vi diệu.
“Cậu thấy sao?” Lạc Lưu Ly hỏi.
Tống Phất Chi nhịn không được nói: “Bồ mạnh thiệt.”
Lạc Lưu Ly cười ha ha, vô cùng đắc ý: “Cậu tưởng chị Lạc đây lăn lộn trong giới bao nhiêu năm qua là vô ích sao? Tài hoa, tài hoa cả đấy.”
Tống Phất Chi bội phục tự đáy lòng: “Lạc Điện đỉnh.”
Lạc Lưu Ly nói xong, đột nhiên nghĩ đến: “Này, thầy Tống, tự đặt cho mình một cái tên trong giới đi, đâu để tên mặc định vậy được?”
Tống Phất Chi chần chờ: “Còn phải tên trong giới nữa sao...”
Lạc Lưu Ly giơ điện thoại lên: “Đương nhiên, tên tài khoản có thể để trống được sao?”
Đặt tên không phải thế mạnh của Tống Phất Chi, y chống đầu suy nghĩ rất lâu mới nói: “Hay là gọi FuFu đi.”
Lạc Lưu Ly mở to hai mắt lặp lại lần nữa: “Phù Phù? Fufu trong mềm mềm bồng bềnh đó hả?”
Tống Phất Chi bất lực nói: “Vậy bồ đặt cho tôi đi.”
Lạc Lưu Ly cười ha ha: “Tôi thấy cái tên này rất hay! Sao cậu nghĩ ra cái tên dễ thương dữ vậy?”
Tống Phất Chi nói nghiêm túc: “Chỉ là tên bính âm thôi, nghe có lý mà.”
*Phất Chi=Fu Zhi
Lạc Lưu Ly cười ra nước mắt: “FuFu, tôi cảm thấy cậu uống say rồi.”
Tống Phất Chi chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, tinh thần hơi hưng phấn, ngoài ra, hết thảy đều bình thường.
“Tôi uống giỏi lắm đấy.” Tống Phất Chi nói: “Không say được.”
Lạc Lưu Ly đáp có lệ “Ừ ừ ừ ừ”: “Vậy lấy tên này đi, không đổi nữa.”
Tống Phất Chi im lặng uống hết hai ly rượu, nhưng nhân viên phục vụ đột nhiên mang lên một ly rượu khác, màu hồng, có quả anh đào ngâm rượu bên trên, đặt trước mặt Tống Phất Chi.
Lạc Lưu Ly nhíu mày.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ vào vị khách ngồi ở bàn cách đó không xa, nói: “Đây là vị tiên sinh kia mời anh.”
Lạc Lưu Ly: “Ai nha, bị quyến rũ rồi, thầy Tống.”
Tống Phất Chi cũng không nhìn sang bên kia, nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền anh mang sang bên đó cho anh ta uống đi.”
“Lạc Lưu Ly, bồ ăn xong chưa?” Tống Phất Chi hỏi cô nàng.
Cái đĩa trước mặt Lạc Lưu Ly đã sớm trống không, cô gật đầu: “Ăn xong rồi. Bây giờ đi luôn?”
Tống Phất Chi đứng lên: “Đi thôi.”
Lạc Lưu Ly nhẹ giọng trêu ghẹo: “Thầy Tống thật độc ác.”
Trước đây Tống Phất Chi cũng không thích hành vi mời người khác uống rượu lung tung này. Bây giờ đã kết hôn, y càng không thích.
Cả hai đều tìm người lái xe hộ rồi mỗi người đi một ngả trước cửa nhà hàng.
Tống Phất Chi trở về nhà, căn phòng vẫn lạnh lẽo và tối tăm.
Rõ ràng y đã sống như vậy rất nhiều năm, đối mặt với bóng tối trống trải sau khi trở về nhà, y cũng không cảm thấy khó chịu gì. Thế mà giờ đấy mới hai tuần trôi qua, Tống Phất Chi đã không chịu nổi.
Đáng lẽ bây giờ có thể cùng Thời Chương ăn tối ở nhà, nhưng đành hết cách.
Tống Phất Chi mang bộ đồ ngủ vào phòng tắm, đứng trong hơi nóng ẩm ướt, y choáng váng mất thăng bằng, đột nhiên cảm thấy men rượu dâng lên.
Mới mười giờ tối, Tống Phất Chi đã nằm trên giường.
Mấy ngày đầu Thời Chương vừa đi công tác, Tống Phất Chi vẫn thành thật nằm một nửa cái giường, nửa giường kia để trống.
Qua vài ngày, Tống Phất Chi càng nằm vào giữa, cảm giác một mình chiếm cái giường lớn thật sự quá sướng, muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế đó.
Y quay mặt về phía chỗ nằm của Thời Chương, chóp mũi đụng phải gối đầu mềm mại của hắn, dường như còn ngửi thấy được mùi hương sót lại của hắn.
Đó là mùi nhẹ nhàng của cỏ lá xen lẫn mùi hương nam tính, lúc ẩn lúc hiện nhưng lúc này lại mạnh mẽ chiếm lĩnh khứu giác của Tống Phất Chi.
Cho đến mấy ngày gần đây, Tống Phất Chi trực tiếp ngủ ở chỗ nằm của Thời Chương, nằm lên gối của hắn, ngửi mùi của hắn đi vào giấc ngủ.
Tống Phất Chi cảm thấy hành vi của mình rất hợp lý, mua giường bao lâu nay mà y chỉ được ngủ một bên, bây giờ có điều kiện, đương nhiên sẽ thử bên còn lại.
Trên tấm nệm đắt tiền rộng rãi mềm mại, Tống Phất Chi di chuyển khéo léo, nằm thẳng vào trong ổ bên kia của Thời Chương.
Đầu óc vốn đã không tỉnh táo, ngủ ở chỗ nằm của Thời Chương khiến Tống Phất Chi chỉ cảm thấy mình dường như càng say hơn.
Cứ như thể bị hắn ôm từ phía sau.
Vùi mình trong tấm nệm êm ái, Tống Phất Chi không hề buồn ngủ mà ngược lại tinh thần ngày càng hưng phấn hơn, giống như một nồi nước sôi sủi bong bóng li ti.
Y bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, kéo tủ đầu giường bên Thời Chương ra.
Bên trong là mấy món đồ họ mua ở siêu thị trước khi Thời Chương đi công tác.
Tống Phất Chi im lặng nhìn chúng một lúc, tiện tay cầm một cái hộp cùng với cái tuýp nhỏ đặt lên mặt bàn tủ đầu giường.
Y không nói ra được nguyên nhân, nhưng có lẽ là vì y hy vọng ngày mai Thời Chương về nhà, vừa vào phòng ngủ là có thể nhìn thấy chúng.
Tuýp nhỏ chứa chất lỏng trong suốt, Tống Phất Chi im lặng nhìn nó, dần dần một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới.
Thật ra đã lâu y không chạm qua phía sau, trước đây y đã có trải nghiệm rất tốt với Thời Chương, nhưng đối với Tống Phất Chi mà nói, rõ ràng là chưa đủ.
Tống Phất Chi nóng nảy nhắm mắt lại, vùi vào trong gối.
Rượu như tia lửa cuối cùng đốt cháy các đầu dây thần kinh, Tống Phất Chi còn nhớ rõ Thời Chương nói với y “Không cho phép”, nhưng giờ phút này y thật sự không để ý được nhiều như vậy.
—— Dù sao thì giáo sư Thời cũng đã hoãn ngày trở về.
Vẻ mặt Tống Phất Chi điềm tĩnh, nghiêng đầu xoa gối, nhưng ngón tay lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, vén vạt áo của mình lên.
-
Buổi chiều, phía Tây Nam, bệnh viện.
Bác sĩ bôi thuốc lên vết thương của Thời Chương rồi ném bông gòn đã dùng vào thùng rác.
“Không sao, không bị nhiễm trùng. Cố gắng đừng chạm vào nước và tránh vận động mạnh bằng tay. Sau một hai tuần là lành thôi.”
Thời Chương gật đầu, Lưu Dương ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ kê cho họ một số loại thuốc và dặn dò vài điều trước khi thả họ đi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lưu Dương lấy điện thoại di động ra mở phần mềm, hỏi ý kiến Thời Chương: “Giáo sư Thời, chúng ta đặt một khách sạn gần đây đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ rời đi.”
Thời Chương không trả lời, cũng cúi đầu nhìn di động.
Lưu Dương ngẩng đầu kêu một tiếng: “Giáo sư?”
Thời Chương nói: “Tôi muốn mua vé máy bay buổi tối về.”
Lưu Dương há miệng, ánh mắt hơi dại ra: “Hả?”
“Bây giờ là bốn giờ chiều, chúng ta sẽ ngồi chuyến bay lúc sáu giờ và hạ cánh lúc tám giờ rưỡi. Bây giờ vẫn còn vé.”
Giọng nói của Thời Chương vững vàng và mạch lạc.
Lưu Dương có chút suy sụp: “Giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở nội thành, ra sân bay tốn mấy chục phút. Nếu như muốn bắt kịp chuyến bay này, chúng ta phải đuổi thật nhanh qua đó, có cần gấp gáp như vậy không?”
Thời Chương: “Thời gian sắp xếp không phải rất vừa vặn sao?”
Lưu Dương vẫn khuyên: “Tuy là giáo sư không bị thương nặng nhưng dù gì cũng bị thương, hôm nay ở đây nghỉ ngơi một ngày đi...”
Cậu dừng một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên tinh tường: “Quỹ của tổ đã eo hẹp đến mức này rồi sao? Ngay cả ở lại một đêm cũng không được nữa.”
Thời Chương cười một tiếng: “Không phải, trong tổ có tiền, em yên tâm.”
Hắn lại nói: “Bố mẹ em không muốn em về sớm sao? Em đã đi công tác được hai tuần rồi.”
Lưu Dương sững sờ: “Không sao đâu, em đã nói với họ em sẽ hoãn về trường lại một ngày.”
Thời Chương im lặng vài giây, nói nhẹ nhàng: “Nhưng trong nhà có người chờ tôi trở về.”
Giọng giáo sư dịu dàng quá, dường như ngày thường không nghe thấy giọng nói này của hắn.
Cuối cùng Lưu Dương cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra giáo sư nhớ thương chồng mình rồi!
Lưu Dương lập tức mở phần mềm đặt xe trên mạng: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
Hai người nhanh chóng mua xong vé máy bay và gọi taxi.
Tài xế dừng xe trước mặt bọn họ, mở cốp xe ra.
Thời Chương một tay xách vali lên, thoải mái bỏ vào cốp sau.
“Ấy, để em lấy.” Lưu Dương vội vàng ra tay hỗ trợ, sợ hãi nói:“ Giáo sư, bác sĩ nói cánh tay không thể vận động mạnh!”
Thời Chương chẳng hề để ý: “Đây mà gọi là vận động à.”
Lưu Dương bất lực đỡ trán.
Để bắt kịp chuyến bay, xe taxi phóng nhanh như chớp, đến sân bay hai người liền bắt đầu kéo vali nhanh chóng đến khu vực kiểm tra an ninh, một đường cưỡi gió rẽ sóng, họ đuổi kịp mấy phút cuối cùng lên máy bay.
“Mệt chết em rồi.”
Chắc hẳn mấy ngày nay cậu chàng thật sự mệt mỏi, máy bay vừa cất cánh cậu liền ngủ thiếp đi.
Máy bay cất cánh theo ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng sậm tràn vào cabin, nhưng Thời Chương không hề buồn ngủ, trong đầu nghĩ lát nữa nếu cửa hàng hoa còn mở cửa, hắn sẽ chọn một bó.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thời Chương trở về trường học một chuyến, cất kỹ tư liệu bên người, sau đó đến phòng tập thể thao tắm rửa.
Ở trong núi không có cơ hội tắm rửa sạch sẽ, lúc này hắn muốn nhẹ nhàng khoan khoái về nhà.
Thời Chương đứng trước gương, cong cánh tay tới trước ngực quan sát vết thương.
Một vết đỏ dài và hẹp, có lẽ là do xóc nảy dọc đường nên bây giờ nó lại rướm máu.
Thời Chương lấy khăn giấy ướt lau đi vết máu, mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, cài kỹ từng cái nút áo từ cổ trở xuống.
Ừm, dáng vẻ không tệ.
-
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Phất Chi tự chơi mà không cần lấy bất kỳ tư liệu hình ảnh âm thanh nào để trợ hứng.
Bởi vì gần như ngay khi nhắm mắt lại, trong đầu Tống Phất Chi chỉ có hình bóng của Thời Chương.
Trực tiếp nhất đương nhiên là những trải nghiệm sống động khi ở trong chiếc lều rộng lớn nơi đồng cỏ bát ngát, khi ở trong bồn tắm lớn với sương mù bốc lên, nhiệt độ cùng giọng nói của hắn giống như ấn ký khắc vào sinh mệnh của Tống Phất Chi.
Nhưng còn có rất nhiều mảnh vụn kí ức ùn ùn kéo đến, chẳng hạn như trên đường đua trong trường, giữa đám học sinh hoan hô nhảy nhót, Thời Chương ôm bó hoa màu cam rực rỡ, mỉm cười chờ y ở vạch đích. Chẳng hạn như hắn ung dung điềm tĩnh gỡ diều xuống cho đứa trẻ, là anh hùng trong mắt trẻ con nhưng lại từ trên vách đá nhảy vào lòng mình. Thậm chí quay trở lại ngày đầu tình cờ gặp nhau ở quán cà phê... Ngày đó mi mục nhàn nhạt của giáo sư Thời lại khiến Tống Phất Chi khắc sâu trong lòng.
Tống Phất Chi nhắm mắt thở hổn hển, lấy một ít chất lỏng từ trong tuýp, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
Sau đó, trong đầu dần dần xuất hiện càng nhiều hình ảnh khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra, thứ kích thích thị giác đến từ cơ thể tràn đầy sức mạnh của Thời Chương.
Mỗi một đường nét, mỗi một chỗ nhô lên phập phồng theo từng động tác, sự co giãn của cơ ngực và cơ bụng giữa các hơi thở giờ đây không còn rõ ràng trong đầu nữa, nhưng sự mê người này đánh thẳng vào linh hồn y.
Trong mắt Tống Phất Chi, dáng vóc của người đàn ông này gần như hoàn hảo, như thể một giấc mơ đã trở thành hiện thực, như thể một nhân vật đã xé nát một bức tường không gian——
Tống Phất Chi phút chốc mở hai mắt ra, trên làn da nóng bừng của y đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh, sau đó bị máu nóng dồn lên đỉnh đầu bốc hơi.
Bởi vì một cái tên khác đột nhiên xuất hiện trong đầu y, Bạch Tuộc.
Trước đây hầu như mỗi đêm như thế này, Tống Phất Chi đều nghĩ đến anh chàng coser này.
Mà hôm nay, thân ảnh của hắn đã bị Thời Chương thay thế.
Có một số việc vốn không liên quan, nhưng khi bạn đột nhiên ý thức được điều gì đó, dòng suy nghĩ của bạn không thể kéo lại được nữa.
Trước đây Tống Phất Chi chưa bao giờ đặt hai người như đến từ hai thế giới khác nhau này lại cùng một chỗ.
Một người là coser kỳ cựu hoạt động gần 20 năm trong giới, phong cách tác phẩm của hắn phải hình dung bằng từ “dữ dội.”
Người còn lại là chồng mình, giáo sư thực vật học của trường đại học danh tiếng, tao nhã lịch sự, gần đây phải đi khảo sát trên đỉnh núi nào đó ở Tây Nam để cống hiến cho nghiên cứu khoa học.
Hai người này đến từ các chiều không gian khác nhau, làm sao có thể kết nối họ lại với nhau được?
Nhưng giờ phút này bọn họ gặp nhau trong tâm trí của Tống Phất Chi. Và rồi hai con người khác nhau này, bắt đầu từ đường cong cơ bụng xinh đẹp, đến chiều cao, đến khuôn mặt, lại bắt đầu từ từ chồng lên nhau một cách kỳ quái, ngớ ngẩn và khó tin.
Tống Phất Chi nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình hẳn là say thật rồi.
Nhưng ngay khi bạn bắt đầu một ý tưởng, bạn không thể dừng nó lại được.
Ngoại trừ những manh mối như hình dáng cơ thể khó xác định hoàn toàn, Tống Phất Chi tự động nhớ tới rất nhiều chi tiết nhỏ, những điều tưởng chừng như trùng hợp.
Tống Phất Chi đã giúp Thời Chương chọn màu vẽ cho bạn bè của hắn làm quà cưới, không quá vài ngày, thương hiệu màu vẽ tương tự đã xuất hiện trên bàn của họa sĩ mà y gặp ở triển lãm truyện tranh.
Ngay sau khi Tống Phất Chi trở về từ triển lãm truyện tranh mùa hè, Thời Chương từng nói rằng hắn đã kết thúc một dự án mà hắn thực hiện từ rất lâu, mà lần đó là hoạt động cuối cùng của Bạch Tuộc.
Nghĩ kỹ hơn... Ngay buổi chiều khi y cùng Thời Chương đăng ký kết hôn và đặt mua nhà mới, Bạch Tuộc tuyên bố rút lui khỏi giới.
Mà lý do Bạch Tuộc rời khỏi nơi đó là vì hắn đã kết hôn, hắn muốn hướng về gia đình.
Thậm chí còn miễn cưỡng hơn một chút, Thời Chương và Bạch Tuộc (Chương Ngư) đều có chung chữ “Chương.”
Tống Phất Chi đang quỳ trên giường, trên vai chỉ mặc một bộ đồ ngủ lỏng lẻo, nhưng lòng bàn tay và lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngón tay đặt bên chân, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Vừa cúi đầu, Tống Phất Chi có thể nhìn thấy chiếc nhẫn vàng ở ngón tay trái của mình, giống như vòng hành tinh trôi nổi trong vũ trụ.
Toàn bộ oxy trong cơ thể dường như bị cạn kiệt, tim đập thình thịch.
Đây chỉ là một suy đoán hoang đường, có lẽ còn vô lý hơn bất kỳ giả thuyết nào trên thế giới.
Lý trí còn sót lại không nhiều lắm của Tống Phất Chi thậm chí đang cảnh báo y, làm sao y có thể đặt hai người thân phận khác nhau với hai chiều không gian khác nhau lẫn lộn làm một. Đây là sự thiếu tôn trọng đối với cả hai người.
Trong mảnh suy nghĩ hỗn loạn, Tống Phất Chi chợt bị một tia ký ức khác thu hút.
Thứ nắm chặt đầu dây thần kinh của Tống Phất Chi vào lúc này, chính là sự ham muốn mạnh mẽ bị kiềm chế thỉnh thoảng lại lộ ra của Thời Chương.
Nói thế nào nhỉ? Dường như, dường như khí chất cường ngạnh mà Bạch Tuộc thể hiện trong các tác phẩm của hắn và ham muốn chiếm hữu không rõ ràng của Thời Chương đã đạt được sự thống nhất hài hòa từ một góc độ nào đó.
Trong góc nơi cơn say ngự trị, tư duy logic của giáo viên toán vẫn đang loay hoay.
Toán học là chứng minh.
Nếu như không có chứng minh, không có quá trình suy luận thì mọi thứ chỉ là giả thuyết.
Tống Phất Chi nghĩ, chờ Thời Chương trở về mình sẽ nhìn kỹ hắn một lần nữa.
Nhìn vào khuôn mặt của hắn, nhìn vào cơ thể của hắn.
Tống Phất Chi hít sâu một hơi, cúi người xuống và khẽ cử động đầu ngón tay.
Cuối cùng y cũng chạm vào và cảm nhận được phản ứng của mình dữ dội đến mức nào khi nghĩ về điều đó.
Chân y yếu đến mức khó có thể quỳ xuống, ngón tay cứng đờ, Tống Phất Chi một tay chống mặt giường, cau mày thiếu kiên nhẫn.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ hỗn loạn, nhưng trong kẽ hở đang dần mở rộng, vẫn chỉ có tên một người như ánh mặt trời chiếu ra ——
“Thời chương...”
Tống Phất Chi cúi đầu ẩn nhẫn thở dài, ngón tay hơi cong.
Một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, Tống Phất Chi thở ra và ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ của y có một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Thời Chương ăn mặc giản dị, đứng ở cửa phòng ngủ, trên tay cầm một bó hoa bách hợp trắng.
Đúng là say đến mơ hồ...
Tống Phất Chi hỗn loạn nghĩ, mình sẽ không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa.
Nhưng người trước mắt đang chậm rãi đi về phía mình, mùi thơm nồng đậm của hoa bách hợp xông vào xoang mũi.
Thời Chương cúi người xuống, đặt một tay lên bờ vai trần của Tống Phất Chi, tay kia nắm chặt ngón tay y, dùng sức tách nó ra bất chấp kẽ ngón tay y ướt đẫm.
Bó hoa bách hợp rơi bên gối, hương thơm quanh quẩn.
Giọng nói của Thời Chương nghe vừa lạnh vừa trầm, khàn đến đáng sợ: “Phất Chi, em đang làm gì vậy.”
Y vốn tưởng rằng sáng hôm sau Thời Chương sẽ về nhà, đương nhiên phải làm chút đồ ăn ngon đón gió tẩy trần cho hắn.
Trước khi đi công tác Thời Chương chăm lo cho y chu đáo như vậy thì lúc trở về nên đến lượt y.
Chỉ là không ngờ sau cuộc gọi này, Thời Chương lùi ngày về nhà, xem ra bữa tiệc lớn Tống Phất Chi chuẩn bị cũng phải hoãn lại.
Tuy nói trong lòng hơi mất mát nhưng Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu được.
Công việc mà, luôn luôn có những thay đổi khó lường trước được.
Tống Phất Chi đem nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong đặt lại vào tủ lạnh, định đợi ngày Thời Chương trở về sẽ làm.
Điện thoại khẽ rung lên, là Lạc Lưu Ly nói với y: “Cậu không đi cũng không sao, ngày mai tôi giúp cậu nếm thử.”
Buổi chiều Lạc Lưu Ly nói cô có một người bạn vừa mở nhà hàng cocktail, có mời barrender nổi tiếng và đầu bếp người nước ngoài, ngày mai khai trương nên mời bạn bè đến tham dự.
Trên thực tế, nói chung mấy chuyện thế này Lạc Lưu Ly sẽ không tìm đến Tống Phất Chi. Nhưng trước đó không lâu Tống Phất Chi đã nói với Lạc Lưu Ly rằng nếu có nhà hàng nào ngon thì hãy giới thiệu cho y. Tốt nhất là một nơi trang nhã và có bầu không khí ấm cúng lãng mạn.
Lạc Lưu Ly lúc ấy đã cười và hỏi tại sao đột nhiên thầy Tống bắt đầu theo đuổi không khí nhà hàng.
Câu trả lời quá đơn giản,Tống Phất Chi không có gì xấu hổ cả, y nói thẳng muốn dẫn ông xã đi ăn.
Vì vậy lần này bạn của Lạc Lưu Ly mở nhà hàng, cô đã gọi Tống Phất Chi mà không cần suy nghĩ.
“Nếu là nhà hàng bình thường tôi không gọi cho cậu làm gì, chủ yếu là tôi đã xem mấy tấm ảnh chụp phong cách bên đó, rất có cảm xúc. Tôi cũng xem menu rượu với mấy món chính của bên đó, coi bộ thú vị.”
Lúc đó Tống Phất Chi chưa biết Thời Chương sẽ lùi ngày về nhà, cho nên nói với Lạc Lưu Ly quên chuyện đó đi, y không có thời gian.
“Trưa mai Thời Chương đi công tác về, tôi định ở nhà nấu cơm tối cho anh ấy.”
Lạc Lưu Ly ngẫm lại, vừa đi công tác về hẳn là mệt chết đi được, thà ở nhà còn hơn.
“Được rồi, cậu ở với chồng cậu đi.” Lạc Lưu Ly nói: “Tôi giúp đi cậu thử xem thế nào, ăn ngon thì đề cử.”
Nhưng bây giờ Thời Chương nói một ngày sau mới trở về.
Tống Phất Chi lục lại lịch sử trò chuyện, nói với Lạc Lưu Ly: “Giáo sư đột nhiên nói về trễ một ngày, tối mai tôi đi cùng bồ.”
Lạc Lưu Ly trả lời ha ha, nói được, còn không quên chen mồm một câu: Giáo sư không cần cậu nữa rồi.
Xế chiều ngày hôm sau, thay vì đi đón Thời Chương xuống máy bay như dự định, Tống Phất Chi lái xe đến nhà hàng.
Đúng như Lạc Lưu Ly nói, cách bài trí của nhà hàng trông rất có cảm hứng, mang phong cách cổ điển và giản dị, quầy bar bằng gỗ và những ly rượu trong suốt trên tủ mang đến cảm giác đầm ấm cho bầu không khí.
Bạn của Lạc Lưu Ly là một người đàn ông lịch lãm với khuôn mặt đẹp trai tiêu chuẩn, thoạt nhìn y cũng đã có tuổi nhưng vẻ ngoài vẫn rất phong độ, khí chất có phần sành sỏi.
“Cảm ơn ông chủ.”
Lạc Lưu Ly chào hỏi bạn bè, giới thiệu vắn tắt về Tống Phất Chi.
Người đàn ông lịch thiệp bắt tay Tống Phất Chi, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào khuôn mặt y: “Chào cậu Tống.”
Giống như có một lực hút từ trường nào đó, trong tiềm thức Tống Phất Chi cảm thấy hắn cũng thích đàn ông.
Quả nhiên, Lạc Lưu Ly cười nhắc nhở một câu: “Thầy Tống của chúng tôi đã kết hôn rồi, anh đừng thương nhớ cậu ấy nhé.”
Người nọ cười lắc đầu, nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi bây giờ chẳng thương nhớ ai.”
Hai người ngồi xuống, nhìn ông chủ đẹp trai đi tiếp đón những vị khách khác, nhân viên phục vụ cầm thực đơn và menu rượu đến hỏi bọn họ có cần giới thiệu hay không.
Lạc Lưu Ly: “Cảm ơn, chúng tôi tự xem.”
Bọn họ gọi hai món chính và hai ly rượu. Ngay khi người phục vụ mang đến, Tống Phất Chi đã cầm ly rượu lên và nhấp một ngụm.
Là rượu đặc chế của nhà hàng, vị chua ngọt của trái cây hòa quyện với hương thơm êm dịu của rượu trượt vào cổ họng, mang lại cảm giác kích thích sảng khoái.
Lạc Lưu Ly nhẹ nhàng nhướng mày: “Chà, tâm tình không tốt à?”
Tống Phất Chi nhướng mí mắt nhìn cô: “Con mắt nào của bồ thấy được?”
“Uống vội vàng thế.” Lạc Lưu Ly gõ gõ vào miệng ly của y: “Hiếm thấy.”
“Phải không.” Tống Phất Chi như có điều suy nghĩ: “Nhưng tâm trạng của tôi vẫn rất bình thường.”
Lạc Lưu Ly: “À, vậy thì sao?”
Tống Phất Chi rũ mắt xuống, dưới ánh đèn hàng lông mi của y vừa dày vừa dài, rất đẹp.
Lúc này mới uống được mấy ngụm, gương mặt Tống Phất Chi dường như đã đỏ lên.
“Vốn dĩ hôm nay giáo sư trở về.” Tống Phất Chi chậm rãi nói.
Lạc Lưu Ly nghe y nói xong, đột nhiên bật cười.
Tống Phất Chi hờ hững buông ly rượu xuống: “Sao đấy.”
Lạc Lưu Ly nghiêng người về phía trước, nói một cách thần bí: “Tôi nghĩ cậu xong đời rồi, Tống Phất Chi ạ.”
Tống Phất Chi lẳng lặng nhìn cô.
Lạc Lưu Ly nói luôn nửa câu sau: “Xem ra cậu rơi vào bể tình rồi.”
Lông mi Tống Phất Chi run lên, môi mím lại.
“Rơi vào bể tình với chồng mình, có vấn đề gì sao.” Tống Phất Chi nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề, tôi mừng cho cậu.”
Lạc Lưu Ly: “Nhưng dù sao hai người cũng kết hôn chớp nhoáng, giáo sư Thời nghĩ gì? Cậu biết không?”
Tống Phất Chi nhớ lại, Thời Chương bao dung và săn sóc mình là điều không thể nghi ngờ, nhưng tình cảm của hắn có thể sâu đậm đến mức nào thì Tống Phất Chi thật sự không biết.
Từ một số chi tiết nhỏ nhặt, Tống Phất Chi nhận ra được ham muốn chiếm hữu của Thời Chương khá mạnh.
Nhưng thật khó để phán đoán liệu điều này là bởi bản thân y hay đơn giản chỉ vì thân phận “chồng” của y.
Con người luôn hy vọng những thứ của mình vĩnh viễn thuộc về mình, bọn họ đã có quan hệ hôn nhân, là thuộc về nhau, có ham muốn chiếm hữu lẫn nhau cũng không có gì kỳ quái.
Tống Phất Chi rũ mắt: “Dù sao tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt.”
“Vậy là được.” Lạc Lưu Ly nói.
Tống Phất Chi vẫy tay gọi người phục vụ, chỉ vào menu rượu: “Phiền cô lấy thêm một ly nữa.”
Lạc Lưu Ly ngạc nhiên, nhắc nhở: “Cậu có thể rơi vào bể tình, nhưng đừng trầm mình trong đó.”
Tống Phất Chi cười cười: “Không đâu.”
Bạn thân là như vậy đấy, trong thâm tâm họ mong rằng bạn bè của mình sẽ ít trả giá cho tình yêu, nhận được nhiều tình yêu hơn, không muốn bạn bè mình phải thua thiệt.
“Được rồi.” Lạc Lưu Ly lấy di động ra, đổi đề tài: “Thiếu chút nữa quên cho cậu xem. Tuyệt phẩm đầu tay của thầy Tống!”
Tống Phất Chi cầm điện thoại lên, nhìn thấy đoạn video Lạc Lưu Ly đã chỉnh sửa xong.
Lạc Lưu Ly ghép hiệu ứng, thêm âm nhạc bắt tai và hiệu ứng chuyển động chậm vào động tác xoay người. Mặc dù sử dụng trình chỉnh sửa phổ thông hiện nay nhưng thoạt nhìn thực sự đẹp trai và cũng không quá lố.
Chỉ trong vài ngày, Tống Phất Chi gần như không nhận ra chính mình, y không tin đây là chính mình cos, có cảm giác xa lạ vi diệu.
“Cậu thấy sao?” Lạc Lưu Ly hỏi.
Tống Phất Chi nhịn không được nói: “Bồ mạnh thiệt.”
Lạc Lưu Ly cười ha ha, vô cùng đắc ý: “Cậu tưởng chị Lạc đây lăn lộn trong giới bao nhiêu năm qua là vô ích sao? Tài hoa, tài hoa cả đấy.”
Tống Phất Chi bội phục tự đáy lòng: “Lạc Điện đỉnh.”
Lạc Lưu Ly nói xong, đột nhiên nghĩ đến: “Này, thầy Tống, tự đặt cho mình một cái tên trong giới đi, đâu để tên mặc định vậy được?”
Tống Phất Chi chần chờ: “Còn phải tên trong giới nữa sao...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Lưu Ly giơ điện thoại lên: “Đương nhiên, tên tài khoản có thể để trống được sao?”
Đặt tên không phải thế mạnh của Tống Phất Chi, y chống đầu suy nghĩ rất lâu mới nói: “Hay là gọi FuFu đi.”
Lạc Lưu Ly mở to hai mắt lặp lại lần nữa: “Phù Phù? Fufu trong mềm mềm bồng bềnh đó hả?”
Tống Phất Chi bất lực nói: “Vậy bồ đặt cho tôi đi.”
Lạc Lưu Ly cười ha ha: “Tôi thấy cái tên này rất hay! Sao cậu nghĩ ra cái tên dễ thương dữ vậy?”
Tống Phất Chi nói nghiêm túc: “Chỉ là tên bính âm thôi, nghe có lý mà.”
*Phất Chi=Fu Zhi
Lạc Lưu Ly cười ra nước mắt: “FuFu, tôi cảm thấy cậu uống say rồi.”
Tống Phất Chi chỉ cảm thấy mặt mình hơi nóng, tinh thần hơi hưng phấn, ngoài ra, hết thảy đều bình thường.
“Tôi uống giỏi lắm đấy.” Tống Phất Chi nói: “Không say được.”
Lạc Lưu Ly đáp có lệ “Ừ ừ ừ ừ”: “Vậy lấy tên này đi, không đổi nữa.”
Tống Phất Chi im lặng uống hết hai ly rượu, nhưng nhân viên phục vụ đột nhiên mang lên một ly rượu khác, màu hồng, có quả anh đào ngâm rượu bên trên, đặt trước mặt Tống Phất Chi.
Lạc Lưu Ly nhíu mày.
Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ vào vị khách ngồi ở bàn cách đó không xa, nói: “Đây là vị tiên sinh kia mời anh.”
Lạc Lưu Ly: “Ai nha, bị quyến rũ rồi, thầy Tống.”
Tống Phất Chi cũng không nhìn sang bên kia, nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền anh mang sang bên đó cho anh ta uống đi.”
“Lạc Lưu Ly, bồ ăn xong chưa?” Tống Phất Chi hỏi cô nàng.
Cái đĩa trước mặt Lạc Lưu Ly đã sớm trống không, cô gật đầu: “Ăn xong rồi. Bây giờ đi luôn?”
Tống Phất Chi đứng lên: “Đi thôi.”
Lạc Lưu Ly nhẹ giọng trêu ghẹo: “Thầy Tống thật độc ác.”
Trước đây Tống Phất Chi cũng không thích hành vi mời người khác uống rượu lung tung này. Bây giờ đã kết hôn, y càng không thích.
Cả hai đều tìm người lái xe hộ rồi mỗi người đi một ngả trước cửa nhà hàng.
Tống Phất Chi trở về nhà, căn phòng vẫn lạnh lẽo và tối tăm.
Rõ ràng y đã sống như vậy rất nhiều năm, đối mặt với bóng tối trống trải sau khi trở về nhà, y cũng không cảm thấy khó chịu gì. Thế mà giờ đấy mới hai tuần trôi qua, Tống Phất Chi đã không chịu nổi.
Đáng lẽ bây giờ có thể cùng Thời Chương ăn tối ở nhà, nhưng đành hết cách.
Tống Phất Chi mang bộ đồ ngủ vào phòng tắm, đứng trong hơi nóng ẩm ướt, y choáng váng mất thăng bằng, đột nhiên cảm thấy men rượu dâng lên.
Mới mười giờ tối, Tống Phất Chi đã nằm trên giường.
Mấy ngày đầu Thời Chương vừa đi công tác, Tống Phất Chi vẫn thành thật nằm một nửa cái giường, nửa giường kia để trống.
Qua vài ngày, Tống Phất Chi càng nằm vào giữa, cảm giác một mình chiếm cái giường lớn thật sự quá sướng, muốn ngủ như thế nào thì ngủ như thế đó.
Y quay mặt về phía chỗ nằm của Thời Chương, chóp mũi đụng phải gối đầu mềm mại của hắn, dường như còn ngửi thấy được mùi hương sót lại của hắn.
Đó là mùi nhẹ nhàng của cỏ lá xen lẫn mùi hương nam tính, lúc ẩn lúc hiện nhưng lúc này lại mạnh mẽ chiếm lĩnh khứu giác của Tống Phất Chi.
Cho đến mấy ngày gần đây, Tống Phất Chi trực tiếp ngủ ở chỗ nằm của Thời Chương, nằm lên gối của hắn, ngửi mùi của hắn đi vào giấc ngủ.
Tống Phất Chi cảm thấy hành vi của mình rất hợp lý, mua giường bao lâu nay mà y chỉ được ngủ một bên, bây giờ có điều kiện, đương nhiên sẽ thử bên còn lại.
Trên tấm nệm đắt tiền rộng rãi mềm mại, Tống Phất Chi di chuyển khéo léo, nằm thẳng vào trong ổ bên kia của Thời Chương.
Đầu óc vốn đã không tỉnh táo, ngủ ở chỗ nằm của Thời Chương khiến Tống Phất Chi chỉ cảm thấy mình dường như càng say hơn.
Cứ như thể bị hắn ôm từ phía sau.
Vùi mình trong tấm nệm êm ái, Tống Phất Chi không hề buồn ngủ mà ngược lại tinh thần ngày càng hưng phấn hơn, giống như một nồi nước sôi sủi bong bóng li ti.
Y bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, kéo tủ đầu giường bên Thời Chương ra.
Bên trong là mấy món đồ họ mua ở siêu thị trước khi Thời Chương đi công tác.
Tống Phất Chi im lặng nhìn chúng một lúc, tiện tay cầm một cái hộp cùng với cái tuýp nhỏ đặt lên mặt bàn tủ đầu giường.
Y không nói ra được nguyên nhân, nhưng có lẽ là vì y hy vọng ngày mai Thời Chương về nhà, vừa vào phòng ngủ là có thể nhìn thấy chúng.
Tuýp nhỏ chứa chất lỏng trong suốt, Tống Phất Chi im lặng nhìn nó, dần dần một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới.
Thật ra đã lâu y không chạm qua phía sau, trước đây y đã có trải nghiệm rất tốt với Thời Chương, nhưng đối với Tống Phất Chi mà nói, rõ ràng là chưa đủ.
Tống Phất Chi nóng nảy nhắm mắt lại, vùi vào trong gối.
Rượu như tia lửa cuối cùng đốt cháy các đầu dây thần kinh, Tống Phất Chi còn nhớ rõ Thời Chương nói với y “Không cho phép”, nhưng giờ phút này y thật sự không để ý được nhiều như vậy.
—— Dù sao thì giáo sư Thời cũng đã hoãn ngày trở về.
Vẻ mặt Tống Phất Chi điềm tĩnh, nghiêng đầu xoa gối, nhưng ngón tay lại chậm rãi di chuyển xuống dưới, vén vạt áo của mình lên.
-
Buổi chiều, phía Tây Nam, bệnh viện.
Bác sĩ bôi thuốc lên vết thương của Thời Chương rồi ném bông gòn đã dùng vào thùng rác.
“Không sao, không bị nhiễm trùng. Cố gắng đừng chạm vào nước và tránh vận động mạnh bằng tay. Sau một hai tuần là lành thôi.”
Thời Chương gật đầu, Lưu Dương ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ kê cho họ một số loại thuốc và dặn dò vài điều trước khi thả họ đi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Lưu Dương lấy điện thoại di động ra mở phần mềm, hỏi ý kiến Thời Chương: “Giáo sư Thời, chúng ta đặt một khách sạn gần đây đi, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ rời đi.”
Thời Chương không trả lời, cũng cúi đầu nhìn di động.
Lưu Dương ngẩng đầu kêu một tiếng: “Giáo sư?”
Thời Chương nói: “Tôi muốn mua vé máy bay buổi tối về.”
Lưu Dương há miệng, ánh mắt hơi dại ra: “Hả?”
“Bây giờ là bốn giờ chiều, chúng ta sẽ ngồi chuyến bay lúc sáu giờ và hạ cánh lúc tám giờ rưỡi. Bây giờ vẫn còn vé.”
Giọng nói của Thời Chương vững vàng và mạch lạc.
Lưu Dương có chút suy sụp: “Giáo sư, bây giờ chúng ta đang ở nội thành, ra sân bay tốn mấy chục phút. Nếu như muốn bắt kịp chuyến bay này, chúng ta phải đuổi thật nhanh qua đó, có cần gấp gáp như vậy không?”
Thời Chương: “Thời gian sắp xếp không phải rất vừa vặn sao?”
Lưu Dương vẫn khuyên: “Tuy là giáo sư không bị thương nặng nhưng dù gì cũng bị thương, hôm nay ở đây nghỉ ngơi một ngày đi...”
Cậu dừng một chút, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt trở nên tinh tường: “Quỹ của tổ đã eo hẹp đến mức này rồi sao? Ngay cả ở lại một đêm cũng không được nữa.”
Thời Chương cười một tiếng: “Không phải, trong tổ có tiền, em yên tâm.”
Hắn lại nói: “Bố mẹ em không muốn em về sớm sao? Em đã đi công tác được hai tuần rồi.”
Lưu Dương sững sờ: “Không sao đâu, em đã nói với họ em sẽ hoãn về trường lại một ngày.”
Thời Chương im lặng vài giây, nói nhẹ nhàng: “Nhưng trong nhà có người chờ tôi trở về.”
Giọng giáo sư dịu dàng quá, dường như ngày thường không nghe thấy giọng nói này của hắn.
Cuối cùng Lưu Dương cũng bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra giáo sư nhớ thương chồng mình rồi!
Lưu Dương lập tức mở phần mềm đặt xe trên mạng: “Vậy chúng ta mau đi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nhanh chóng mua xong vé máy bay và gọi taxi.
Tài xế dừng xe trước mặt bọn họ, mở cốp xe ra.
Thời Chương một tay xách vali lên, thoải mái bỏ vào cốp sau.
“Ấy, để em lấy.” Lưu Dương vội vàng ra tay hỗ trợ, sợ hãi nói:“ Giáo sư, bác sĩ nói cánh tay không thể vận động mạnh!”
Thời Chương chẳng hề để ý: “Đây mà gọi là vận động à.”
Lưu Dương bất lực đỡ trán.
Để bắt kịp chuyến bay, xe taxi phóng nhanh như chớp, đến sân bay hai người liền bắt đầu kéo vali nhanh chóng đến khu vực kiểm tra an ninh, một đường cưỡi gió rẽ sóng, họ đuổi kịp mấy phút cuối cùng lên máy bay.
“Mệt chết em rồi.”
Chắc hẳn mấy ngày nay cậu chàng thật sự mệt mỏi, máy bay vừa cất cánh cậu liền ngủ thiếp đi.
Máy bay cất cánh theo ánh hoàng hôn, ánh sáng vàng sậm tràn vào cabin, nhưng Thời Chương không hề buồn ngủ, trong đầu nghĩ lát nữa nếu cửa hàng hoa còn mở cửa, hắn sẽ chọn một bó.
Sau khi máy bay hạ cánh, Thời Chương trở về trường học một chuyến, cất kỹ tư liệu bên người, sau đó đến phòng tập thể thao tắm rửa.
Ở trong núi không có cơ hội tắm rửa sạch sẽ, lúc này hắn muốn nhẹ nhàng khoan khoái về nhà.
Thời Chương đứng trước gương, cong cánh tay tới trước ngực quan sát vết thương.
Một vết đỏ dài và hẹp, có lẽ là do xóc nảy dọc đường nên bây giờ nó lại rướm máu.
Thời Chương lấy khăn giấy ướt lau đi vết máu, mặc một chiếc áo sơ mi chỉnh tề, cài kỹ từng cái nút áo từ cổ trở xuống.
Ừm, dáng vẻ không tệ.
-
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Phất Chi tự chơi mà không cần lấy bất kỳ tư liệu hình ảnh âm thanh nào để trợ hứng.
Bởi vì gần như ngay khi nhắm mắt lại, trong đầu Tống Phất Chi chỉ có hình bóng của Thời Chương.
Trực tiếp nhất đương nhiên là những trải nghiệm sống động khi ở trong chiếc lều rộng lớn nơi đồng cỏ bát ngát, khi ở trong bồn tắm lớn với sương mù bốc lên, nhiệt độ cùng giọng nói của hắn giống như ấn ký khắc vào sinh mệnh của Tống Phất Chi.
Nhưng còn có rất nhiều mảnh vụn kí ức ùn ùn kéo đến, chẳng hạn như trên đường đua trong trường, giữa đám học sinh hoan hô nhảy nhót, Thời Chương ôm bó hoa màu cam rực rỡ, mỉm cười chờ y ở vạch đích. Chẳng hạn như hắn ung dung điềm tĩnh gỡ diều xuống cho đứa trẻ, là anh hùng trong mắt trẻ con nhưng lại từ trên vách đá nhảy vào lòng mình. Thậm chí quay trở lại ngày đầu tình cờ gặp nhau ở quán cà phê... Ngày đó mi mục nhàn nhạt của giáo sư Thời lại khiến Tống Phất Chi khắc sâu trong lòng.
Tống Phất Chi nhắm mắt thở hổn hển, lấy một ít chất lỏng từ trong tuýp, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
Sau đó, trong đầu dần dần xuất hiện càng nhiều hình ảnh khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả ra, thứ kích thích thị giác đến từ cơ thể tràn đầy sức mạnh của Thời Chương.
Mỗi một đường nét, mỗi một chỗ nhô lên phập phồng theo từng động tác, sự co giãn của cơ ngực và cơ bụng giữa các hơi thở giờ đây không còn rõ ràng trong đầu nữa, nhưng sự mê người này đánh thẳng vào linh hồn y.
Trong mắt Tống Phất Chi, dáng vóc của người đàn ông này gần như hoàn hảo, như thể một giấc mơ đã trở thành hiện thực, như thể một nhân vật đã xé nát một bức tường không gian——
Tống Phất Chi phút chốc mở hai mắt ra, trên làn da nóng bừng của y đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh, sau đó bị máu nóng dồn lên đỉnh đầu bốc hơi.
Bởi vì một cái tên khác đột nhiên xuất hiện trong đầu y, Bạch Tuộc.
Trước đây hầu như mỗi đêm như thế này, Tống Phất Chi đều nghĩ đến anh chàng coser này.
Mà hôm nay, thân ảnh của hắn đã bị Thời Chương thay thế.
Có một số việc vốn không liên quan, nhưng khi bạn đột nhiên ý thức được điều gì đó, dòng suy nghĩ của bạn không thể kéo lại được nữa.
Trước đây Tống Phất Chi chưa bao giờ đặt hai người như đến từ hai thế giới khác nhau này lại cùng một chỗ.
Một người là coser kỳ cựu hoạt động gần 20 năm trong giới, phong cách tác phẩm của hắn phải hình dung bằng từ “dữ dội.”
Người còn lại là chồng mình, giáo sư thực vật học của trường đại học danh tiếng, tao nhã lịch sự, gần đây phải đi khảo sát trên đỉnh núi nào đó ở Tây Nam để cống hiến cho nghiên cứu khoa học.
Hai người này đến từ các chiều không gian khác nhau, làm sao có thể kết nối họ lại với nhau được?
Nhưng giờ phút này bọn họ gặp nhau trong tâm trí của Tống Phất Chi. Và rồi hai con người khác nhau này, bắt đầu từ đường cong cơ bụng xinh đẹp, đến chiều cao, đến khuôn mặt, lại bắt đầu từ từ chồng lên nhau một cách kỳ quái, ngớ ngẩn và khó tin.
Tống Phất Chi nháy mắt mấy cái, cảm thấy mình hẳn là say thật rồi.
Nhưng ngay khi bạn bắt đầu một ý tưởng, bạn không thể dừng nó lại được.
Ngoại trừ những manh mối như hình dáng cơ thể khó xác định hoàn toàn, Tống Phất Chi tự động nhớ tới rất nhiều chi tiết nhỏ, những điều tưởng chừng như trùng hợp.
Tống Phất Chi đã giúp Thời Chương chọn màu vẽ cho bạn bè của hắn làm quà cưới, không quá vài ngày, thương hiệu màu vẽ tương tự đã xuất hiện trên bàn của họa sĩ mà y gặp ở triển lãm truyện tranh.
Ngay sau khi Tống Phất Chi trở về từ triển lãm truyện tranh mùa hè, Thời Chương từng nói rằng hắn đã kết thúc một dự án mà hắn thực hiện từ rất lâu, mà lần đó là hoạt động cuối cùng của Bạch Tuộc.
Nghĩ kỹ hơn... Ngay buổi chiều khi y cùng Thời Chương đăng ký kết hôn và đặt mua nhà mới, Bạch Tuộc tuyên bố rút lui khỏi giới.
Mà lý do Bạch Tuộc rời khỏi nơi đó là vì hắn đã kết hôn, hắn muốn hướng về gia đình.
Thậm chí còn miễn cưỡng hơn một chút, Thời Chương và Bạch Tuộc (Chương Ngư) đều có chung chữ “Chương.”
Tống Phất Chi đang quỳ trên giường, trên vai chỉ mặc một bộ đồ ngủ lỏng lẻo, nhưng lòng bàn tay và lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Ngón tay đặt bên chân, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Vừa cúi đầu, Tống Phất Chi có thể nhìn thấy chiếc nhẫn vàng ở ngón tay trái của mình, giống như vòng hành tinh trôi nổi trong vũ trụ.
Toàn bộ oxy trong cơ thể dường như bị cạn kiệt, tim đập thình thịch.
Đây chỉ là một suy đoán hoang đường, có lẽ còn vô lý hơn bất kỳ giả thuyết nào trên thế giới.
Lý trí còn sót lại không nhiều lắm của Tống Phất Chi thậm chí đang cảnh báo y, làm sao y có thể đặt hai người thân phận khác nhau với hai chiều không gian khác nhau lẫn lộn làm một. Đây là sự thiếu tôn trọng đối với cả hai người.
Trong mảnh suy nghĩ hỗn loạn, Tống Phất Chi chợt bị một tia ký ức khác thu hút.
Thứ nắm chặt đầu dây thần kinh của Tống Phất Chi vào lúc này, chính là sự ham muốn mạnh mẽ bị kiềm chế thỉnh thoảng lại lộ ra của Thời Chương.
Nói thế nào nhỉ? Dường như, dường như khí chất cường ngạnh mà Bạch Tuộc thể hiện trong các tác phẩm của hắn và ham muốn chiếm hữu không rõ ràng của Thời Chương đã đạt được sự thống nhất hài hòa từ một góc độ nào đó.
Trong góc nơi cơn say ngự trị, tư duy logic của giáo viên toán vẫn đang loay hoay.
Toán học là chứng minh.
Nếu như không có chứng minh, không có quá trình suy luận thì mọi thứ chỉ là giả thuyết.
Tống Phất Chi nghĩ, chờ Thời Chương trở về mình sẽ nhìn kỹ hắn một lần nữa.
Nhìn vào khuôn mặt của hắn, nhìn vào cơ thể của hắn.
Tống Phất Chi hít sâu một hơi, cúi người xuống và khẽ cử động đầu ngón tay.
Cuối cùng y cũng chạm vào và cảm nhận được phản ứng của mình dữ dội đến mức nào khi nghĩ về điều đó.
Chân y yếu đến mức khó có thể quỳ xuống, ngón tay cứng đờ, Tống Phất Chi một tay chống mặt giường, cau mày thiếu kiên nhẫn.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều thứ hỗn loạn, nhưng trong kẽ hở đang dần mở rộng, vẫn chỉ có tên một người như ánh mặt trời chiếu ra ——
“Thời chương...”
Tống Phất Chi cúi đầu ẩn nhẫn thở dài, ngón tay hơi cong.
Một cơn gió nhẹ không biết từ đâu thổi tới, Tống Phất Chi thở ra và ngẩng đầu, trong tầm mắt mơ hồ của y có một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Thời Chương ăn mặc giản dị, đứng ở cửa phòng ngủ, trên tay cầm một bó hoa bách hợp trắng.
Đúng là say đến mơ hồ...
Tống Phất Chi hỗn loạn nghĩ, mình sẽ không bao giờ uống nhiều rượu như vậy nữa.
Nhưng người trước mắt đang chậm rãi đi về phía mình, mùi thơm nồng đậm của hoa bách hợp xông vào xoang mũi.
Thời Chương cúi người xuống, đặt một tay lên bờ vai trần của Tống Phất Chi, tay kia nắm chặt ngón tay y, dùng sức tách nó ra bất chấp kẽ ngón tay y ướt đẫm.
Bó hoa bách hợp rơi bên gối, hương thơm quanh quẩn.
Giọng nói của Thời Chương nghe vừa lạnh vừa trầm, khàn đến đáng sợ: “Phất Chi, em đang làm gì vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro