Chương 66
2024-11-19 02:56:22
Thời Chương cầm dao cắt bánh ngọt, ông Tống ở bên cạnh cười hỏi: “Thời Chương thích vị việt quất không?”
“Dạ.” Thời Chương gật đầu, thoáng liếc nhìn bà Vương một cái, cười nói: “Con thích nhất là bánh kem việt quất.”
“Vậy nhóc Tống không nói linh tinh nha.” Ông Tống chọc Tống Phất Chi một cái: “Chúng ta hỏi Tống Phất Chi con thích bánh kem gì, nó nói con thích việt quất, chúng ta còn không tin. Bởi vì Phất Chi từ nhỏ đã thích việt quất, chúng ta sợ bị nó lừa.”
Tống Phất Chi cười gượng hai tiếng: “Ha ha, thực ra... đúng là con nói vị con thích nhất đó.”
Y quay sang Thời Chương: “Anh cũng thích việt quất à?”
Thời Chương gật đầu, đưa miếng bánh kem đầu tiên cho Vương Huệ Linh.
“Hình như anh chưa từng kể chuyện này.” Thời Chương ngượng ngùng nhìn bà Vương: “Đó cũng bởi vì cô Vương, đoán là cô không nhớ rõ lắm.”
Vương Huệ Linh nhíu mày.
Tống Phất Chi dùng khuỷu tay chọc Thời Chương: “Nói đi.”
Thời Chương luôn cảm thấy mất tự nhiên khi nói về nguyên nhân sự việc.
Hắn dừng một chút mới nói: “Cấp ba năm ấy ăn tết đến muộn, nghỉ đông cũng muộn, ngày cuối cùng của học kỳ tình cờ là sinh nhật anh.”
“Những bạn học khác đều về nhà rồi, bọn côn đồ trong xóm tìm anh ở cổng trường gây hấn, anh đánh nhau với chúng nó ở trong một con hẻm nhỏ bên cạnh trường học.” Giọng kể của Thời Chương rất thả lỏng, nhẹ nhàng lướt qua chi tiết.
“Lúc sắp đánh xong thì bị cô Vương bắt gặp, khi đó cô rất hung dữ, khí thế như thần binh trời giáng làm bọn chúng đều bỏ chạy. Anh bị cô Vương bắt đến phòng y tế của trường bôi thuốc, sau đó bị mắng một trận.”
Bà Vương đỡ cằm: “À, hình như cô nhớ ra rồi...”
Nói xong, bà nhìn thoáng qua Tống Phất Chi, ánh mắt có chút phức tạp áy náy.
“Cô còn nhớ sao.” Thời Chương cong mắt, cúi đầu: “Đêm đó cô Vương và anh trò chuyện rất lâu, từ thành tích lên xuống của anh, đến... một số chuyện trong nhà. Lúc đó anh rất khó bảo, cô hỏi cái gì anh đều không trả lời đàng hoàng, làm mặt ngầu thối khiến cô Vương mất rất nhiều thời gian.”
Vương Huệ Linh không nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Thời Chương tiếp tục: “Cô Vương cầm hồ sơ của anh lên, nói cho anh biết cột điền tên 'học sinh' kia ghi tên Thời Chương của anh, không phải mẹ anh, cũng không phải ba anh, tương lai của anh ở trong tay anh.”
“Câu nói này anh nhớ cả đời.” Thời Chương nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tống Phất Chi: “Mẹ...”
Thời Chương cười nói: “Trong hồ sơ có ghi sinh nhật anh mà, lúc ấy cô Vương chú ý tới. Hôm đó nói chuyện tới khuya, khi anh chuẩn bị về nhà thì cô Vương gọi lại, cho anh một cái bánh kem việt quất nhỏ, còn chúc anh sinh nhật vui vẻ —— Nói thật, đó là lần đầu tiên anh nhận được bánh sinh nhật.”
Thời Chương từ nhỏ đã hư hỏng, rất khó quản.
Những giáo viên trước đây chỉ quan tâm đến hắn một cách tượng trưng, chỉ cần hắn không làm tổn thương các bạn học khác, không gây ra rắc rối lớn và có thể lên lớp thì khộng ai muốn quản hắn.
Nhưng Vương Huệ Linh thì khác, bà nhìn chằm chằm Thời Chương nộp bài tập, vi phạm kỷ luật sẽ bị phạt đứng, gọi lên văn phòng nói chuyện, khiến Thời Chương phiền muốn chết.
Khi Thời Chương còn là cậu học sinh lớp 10, tuổi trẻ ngông cuồng, rất thiếu kiên nhẫn thường cãi lại cô Vương, nói ngay cả ba mẹ cũng mặc kệ em, một mình cô quản em có ích gì?
Vương Huệ Linh lúc đó nói: “Cô quản em, là bởi vì cô biết em vẫn chưa từ bỏ chính mình.”
Bên bàn ăn, giáo sư Thời im lặng vài giây, khi lên tiếng giọng có chút khàn: “Lúc trước nếu như không phải cô Vương dẫn dắt em, cả đời này của em có lẽ bỏ đi rồi.”
Bà giáo Vương cười rộ lên, ngón tay cọ cọ khóe mắt: “Aiz, nói đến làm cô...”
Thật khó để Tống Phất Chi không cảm động, một bên là mẹ, một bên là người yêu, thì ra họ đã sớm là người một nhà.
“Nhưng mà.” Bà Vương đặt tay lên vai Tống Phất Chi: “Vẫn phải nói một câu xin lỗi với con trai.”
“Không cần, con không cần —— “
Lúc này Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu ra và nắm tay mẹ vào lòng bàn tay mình.
Vương Huệ Linh quay đầu nói với Thời Chương: “Thời Chương, bánh ngọt hôm đó cho con, vốn là muốn tặng cho Tống Phất Chi. Ngày hôm sau là sinh nhật thằng bé.”
Lúc này Thời Chương cũng ngây ngẩn cả người.
“Cái bánh kem việt quất đó, mỗi lần Phất Chi đi ngang qua tiệm bánh đều khen đẹp khen ngon, cô hứa lúc sinh nhật sẽ mua cho thằng bé. Nhưng hôm đó ở lại trường xử lý một ít chuyện, lúc về thì tiệm bánh đã đóng cửa, cô cũng quên mua lại.”
Vương Huệ Linh cười cười: “Vì chuyện này mà bạn học Tiểu Tống đã hờn dỗi rất lâu. Mẹ biết mình luôn không có thời gian quan tâm đến con mình, như vậy không tốt, cho nên mẹ rất xấu hổ.”
Tống Phất Chi lắc đầu: “Không cần. Mẹ là giáo viên tốt, cũng là người mẹ tốt.”
“Hức hức...”
Mẹ con và cô trò cùng nhau nhìn theo âm thanh, hóa ra ông Tống ngồi một mình ở góc bàn ăn lặng lẽ lau nước mắt.
Tống Phất Chi suýt chút nữa bật cười, vội vàng đưa khăn giấy: “Ai nha, ba sao vậy.”
Ba Tống vươn hai tay, bắt đầu từ một điểm sang hai bên, vẽ một vòng tròn trên không rồi đưa các ngón trỏ lại với nhau.
“Ba người giống như một vòng tròn, tuy mỗi người đều đi con đường của mình rất lâu nhưng cuối cùng đã gặp lại... Rất viên mãn nha, rất viên mãn.”
Bao nhiêu tâm tình đều gói gọn trong bữa ăn này, ai nấy đều cảm thấy ấm áp vô tận.
Không ai uống rượu nhưng trà thơm bay bay làm lòng người cũng lâng lâng.
Ăn cơm xong hai đứa nhỏ đưa cha mẹ về nhà.
Bà Vương muốn bọn họ sinh nhật chơi thật vui, ông Tống ở bên cạnh bĩu môi, thoạt nhìn lại muốn rơi nước mắt.
“Ai nha.” Bà Vương kéo ông Tống về nhà, châm chọc nói: “Lão già này đa cảm quá mức, tuyến nước mắt phát triển lắm. Các con chơi cho đã, ha.”
Trở lại trên xe, bầu không khí ấm áp cảm động kia còn rất nồng.
Hai người nhìn nhau, nhiều lời muốn nói ngược lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Vì thế họ dứt khoát không nói nữa, hai người ăn ý vươn người hôn môi đối phương.
Đang lúc khó tách rời, không biết là điện thoại của ai reo lên.
“Của anh...” Thời Chương áp vào môi Tống Phất Chi nói một câu.
Hai người khẽ tách ra, hơi thở hỗn loạn.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi của Âu Dương Hi.
Tiện mắt nhìn thời gian, Thời Chương giật mình, cả người tỉnh táo một nửa.
Không ngờ đã ba giờ chiều, muộn thế này rồi.
Kế hoạch của hắn sắp bắt đầu!
Thời Chương nhận điện thoại, Âu Dương Hi ở đầu dây bên kia đè nặng giọng thúc giục: “Thằng nhóc cậu làm gì vậy, quên rồi hả?”
“À, Sướng An lái xe đưa con đi rồi à, buổi trưa cậu uống rượu không có ai giúp cậu lái xe sao?” Thời Chương há mồm nói bừa: “Được rồi, vậy tôi tới đón cậu.”
Âu Dương Hi phục hắn: “Nhanh lên một chút.”
Nhìn hắn cúp điện thoại, Tống Phất Chi cũng nhớ ra kế hoạch của hai người bọn họ.
Vốn dĩ chiều nay bọn họ định mời bạn bè đến quán trà uống trà thư giãn, kết quả bây giờ hai người còn ở dưới lầu nhà ba mẹ.
Tống Phất Chi “Ui” một tiếng: “Có phải bây giờ chúng ta nên đến quán trà không?”
Thời Chương gật đầu: “Trưa nay Âu Dương Hi có tiệc rượu xã giao. Cậu ta không thích người khác lái hộ xe mình, anh bắt xe qua đó giúp cậu ta lái tới. Em đến quán trà trước đi?”
Bây giờ xem ra đây là cách duy nhất, nếu không thì không kịp, có lẽ Lạc Lưu Ly và Chung Tử Nhan đã sắp đến quán trà rồi.
Không thể để hai vị khách không quen biết nhau ở đó, quá bất lịch sự.
Tống Phất Chi không chần chờ, gật đầu: “Được. Vậy em đi chiêu đãi các chị em trước, anh quay lại đón anh Âu Dương đến.”
Người lớn di chuyển nhanh chóng và không trì hoãn.
Tống Phất Chi lái xe đi, Thời Chương lên xe taxi, nhịp tim đột nhiên đập nhanh.
Như thể làm gián điệp, Thời Chương vội vàng gọi điện thoại cho Âu Dương Hi.
“Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ về đến nhà, cậu ở đâu?” Thời Chương hỏi.
Âu Dương Hi ngáp một cái: “Đã ở dưới lầu nhà cậu rồi, thưa đại giáo sư.”
Thời Chương đã có kế hoạch tác chiến vào ngày hôm nay.
Hắn dự định trưa nay sau khi cùng ba mẹ ăn trưa sẽ bảo Tống Phất Chi đến quán trà trước, còn mình kiếm cớ về nhà một chuyến.
Bộ vest, đai tay áo, khuy tay áo, còn có túi dụng cụ trang điểm thuận tay nhất của hắn đều để ở nhà.
Hắn phải trở về lấy ra trước và cất nó trên xe bạn bè.
Chờ buổi tối lại kiếm cớ ra ngoài —— khi đó hắn xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài sẽ rất đáng nghi.
Sau đó ở trên xe trang điểm và đột kích trở về, tặng cho Tống Phất Chi một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ tới đây, giáo sư Thời trầm ổn cũng kích động hẳn lên.
Thời Chương nhìn thấy Âu Dương Hi đang chán chết ở bãi đỗ xe.
“Thằng nhóc cậu, cuối cùng cũng đến.” Âu Dương Hi hỏi: “Có muốn tôi lên lầu giúp cậu lấy đồ không?”
“Không cần.” Thời Chương không dám làm phiền vị đại gia này nữa: “Đồ không nhiều lắm.”
“Tôi đi lên rồi xuống ngay, nhanh thôi.” Thời Chương nói.
Âu Dương Hi hất cằm, ý là đi đi.
Thời Chương về nhà rồi đi thẳng đến tủ quần áo của mình.
May mắn thay, tạo hình nhân vật cosplay này tương đối thường ngày, một bộ âu phục mới treo trong tủ quần áo không gây ra sự nghi ngờ nào cả.
Thời Chương cầm lấy quần áo, xoay người đẩy cửa thư phòng ra.
Trên bàn làm việc của hắn còn bức ảnh chụp chung của gia đình bốn người nhà mẹ ruột, Thời Chương im lặng nhìn một giây, bình thản bỏ nó vào phong bì rồi ném qua một bên.
Bây giờ chuyện này đã không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nữa.
Thời Chương mở ngăn kéo bàn làm việc của mình, bên trong đặt một đôi khuy măng sét bằng đá quý và mô hình súng lục.
Những nơi khác trong nhà đều là không gian chung của hai người, chỉ có thư phòng là nơi làm việc riêng với hai cái bàn quay mặt vào nhau, đó là một khu vực hoàn toàn riêng tư.
Vậy nên Thời Chương đặt phụ kiện cos ở chỗ này, chưa cần dùng đến, hắn tin tưởng Tống Phất Chi sẽ không mở ra.
Thời Chương lại nhớ đến vài ngày trước đó nhìn thấy ổ khóa ngăn kéo tầng dưới cùng của Tống Phất Chi đã biến mất.
Tuy rằng tò mò, tuy rằng không khóa nhưng Thời Chương vẫn không đụng đến.
Thời Chương chỉ dám len lén suy nghĩ trong lòng bên trong cất giữ thứ gì, hắn vẫn cũ rích cho rằng là thư tình người khác gửi y thời niên thiếu, sau đó lại cảm thấy có thể là tiền hoặc vàng bạc đá quý các loại.
Đương nhiên nếu không có sự đồng ý của Tống Phất Chi thì Thời Chương sẽ không đụng vào phạm vi riêng tư của y.
Nghĩ đến đây, Thời Chương nhìn thoáng qua bàn Tống Phất Chi.
Chỉ với một cái liếc mắt đã làm Thời Chương ngây ngẩn cả người.
Ngăn kéo tầng dưới cùng đang mở ra!
Hướng tầm mắt lên trên, hắn nhìn thấy vài cuốn sách nằm rải rác trên bàn Tống Phất Chi.
Vài cuốn đóng lại nằm chồng lên nhau và vài cuốn khác đang rộng mở.
Bàn học của thầy Tống luôn sạch sẽ ngăn nắp, hiếm khi bừa bộn như vậy.
Hình như y đã lấy thứ gì đó từ bên trong ra và vội vàng không kịp dọn dẹp.
Hơn nữa, các trang in trên sách không hề giống chữ mà trông giống như ảnh tạp chí.
Nếu đã bày ra trên mặt bàn, nhìn một chút cũng là hợp pháp.
Thời Chương tiến lại gần một bước, chăm chú nhìn trang giấy...
Chừng mười giây sau, ngay cả hô hấp của Thời Chương cũng ngừng lại.
Hắn thậm chí cảm thấy mình choáng váng hoa mắt, tựa như một giấc mộng viễn vong không thể thực hiện được và sẽ lụi tàn đi trong nháy mắt. Nhưng khi lại gần nhìn chăm chú, một lần nữa Thời Chương ý thức được cái gì đang ở trước mắt mình.
Đây là bộ ảnh cosplay của hắn từ hơn 10 năm trước.
Tạo hình và cả cách trang điểm năm đó có rất nhiều thiếu sót, trông trẻ tuổi non nớt, Thời Chương không thể nào không nhận ra chính mình.
Hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Toàn thân như tê dại, hắn điều khiển ngón tay, khép cuốn sách đang lật mở trên mặt bàn lại, nhìn thấy bìa sách quen thuộc mà cổ xưa.
Đây là album ảnh cosplay đầu tiên của hắn sau khi trở thành coser Bạch Tuộc.
Thời Chương không biết mình bị hụt hơi hay thở quá nhanh.
Với ngón tay run rẩy, hắn đẩy vài cuốn sách chất đống bên cạnh sang một bên.
Một cuốn, hai cuốn, ba cuốn......
Tất cả đều là ảnh cosplay của Bạch Tuộc.
Thời Chương cúi đầu, thấy được cuốn cuối cùng ở trong ngăn kéo tầng dưới cùng của Tống Phất Chi.
Nhìn chính mình trên trang bìa rất trẻ trâu, là hai Thời Chương, một già một trẻ, một động một tĩnh, đều chăm chú nhìn nhau.
Tổng cộng bốn cuốn, đều là tuyển tập cosplay khi Thời Chương hơn hai mươi tuổi.
Cuốn đầu tiên được in với số lượng rất ít, chính Thời Chương sau này phải tự đi tìm nhà xuất bản mới đòi được một cuốn về.
“...”
Thời Chương yên lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Âu Dương Hi.
Âu Dương Hi hỏi: “Sao vậy, đồ đạc lấy xong chưa?”
Thời Chương bình tĩnh hỏi anh: “Vợ cậu tên gì?”
Âu Dương Hi khó hiểu nhưng vẫn đáp: “Sướng An.”
Thời Chương lại hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Âu Dương Hi: “Sinh nhật cậu mà.”
Thời Chương lại hỏi: “Năm nay là năm mấy?”
Âu Dương Hi không thể nhịn được nữa: “... Thời Chương, bị đù rồi à!”
Thời Chương thở phào nhẹ nhõm, mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.
Ừ, thế giới này là có thật.
Đại giáo sư Thời im lặng nhìn chăm chú vào cuốn sách trên bàn Tống Phất Chi, cố gắng dùng lý trí để giải thích tất cả.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là, có người khác gửi đến chỗ Tống Phất Chi.
Hoặc là, thầy Tống tịch thu từ chỗ học sinh?
Tóm lại không thể nào là của Tống Phất Chi.
Thế nhưng Thời Chương nhìn thấy bên cạnh mỗi cuốn đều có tờ giấy dán, trên đó có ghi ngày tháng năm bằng bút nước màu đen.
Nó hoàn toàn tương ứng với năm xuất bản của mỗi cuốn photobook của hắn.
Chữ trên giấy dán cũng rõ ràng là của Tống Phất Chi.
Bởi vì khi thầy Tống viết số “2”, y thích nhấc đuôi con số lên trên, Thời Chương đã quá quen thuộc.
Chỉ còn một khả năng duy nhất, những cuốn photobook Bạch Tuộc này đều là Tống Phất Chi tự mình mua.
Thời Chương hít một hơi thật sâu, hắn muốn gầm lên, muốn đấm quyền anh để bày tỏ kích động nhưng trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào, cơ thể cũng không động đậy.
Một loạt câu hỏi như thủy triều lên thoáng chốc nhấn chìm Thời Chương ——
Trước kia Tống Phất Chi đã thích cosplay? Em ấy bắt đầu xem Bạch Tuộc từ 10 năm trước sao? Bộ sưu tập đầy đủ như vậy, em ấy là fan đời đầu của Bạch Tuộc ư? Mua thì mua, tại sao em ấy lại khóa những cuốn photobook này trong ngăn kéo? Tại sao bây giờ chúng lại rải rác trên mặt bàn?
Quan trọng nhất là, bây giờ Tống Phất Chi biết chồng mình chính là Bạch Tuộc không? Nếu như thật sự biết, em ấy phát hiện từ lúc nào? Em nhận ra rồi tại sao không nói?
Ngàn vạn nghi vấn ùn ùn kéo đến như tuyết rơi, bao phủ Thời Chương kín đến không một kẽ hở.
Bộ não tham gia nghiên cứu khoa học chưa bao giờ bị quá tải như thế, Thời Chương đứng ở trung tâm bão táp, nhịp tim nổ vang của hắn áp đảo hết mọi thứ.
Thủy triều hỗn loạn rút đi, cuối cùng chỉ còn một nhận thức rõ ràng lưu lại trên bờ cát của Thời Chương ——
Tống Phất Chi thích cosplay của Bạch Tuộc.
Thích rất nhiều năm.
Ý thức được chuyện này, trái tim Thời Chương càng nóng bỏng dồn dập hơn.
Hắn như con ngựa bị thoát dây cương, mất khống chế, hỗn loạn không cách nào bình tĩnh được.
Đã như vậy, mặc kệ Tống Phất Chi có biết mình chính là Bạch Tuộc hay không, món quà lúc 0 giờ đêm nay càng trở nên đặc biệt quan trọng.
Thời Chương còn lý trí bình tĩnh trả sách về chỗ cũ, đem đồ đạc xuống lầu.
Âu Dương Hi tựa vào bên cạnh xe oán giận: “Tôi cũng hoài nghi đậu má cậu có phải rơi xuống hố hay không! Lâu như...”
Nói được một nửa, Âu Dương Hi đột nhiên dừng lại.
Biểu cảm của Thời Chương rất khó diễn tả, rất mâu thuẫn, là vẻ mặt Âu Dương Hi chưa từng nhìn thấy.
Âm trầm, bình tĩnh nhưng lại mang theo một chút điên cuồng thầm lặng, như thể một kẻ sát nhân khát máu sắp bắt đầu đi săn.
“...”
Âu Dương Hi ngừng lại thật lâu, thử hỏi: “Ừm, cậu bắt đầu nhập vai từ bây giờ... có hơi sớm không?”
Thời Chương im lặng ném quần áo và phụ kiện linh tinh vào ghế sau, không nói một lời, rõ ràng tâm tư không ở chỗ này.
Cuối cùng biến thành Âu Dương Hi lái xe, anh có chút lo lắng: “Đệt. Thời Chương, cậu không sao chứ?”
Thời Chương nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Nếu cậu phát hiện người mình thích rất lâu, thì ra cũng thích cậu rất lâu, tâm trạng cậu thế nào?”
Âu Dương Hi bật thốt lên: “Vui chứ! Cái này không vui sao được.”
Thời Chương cúi đầu nhìn tay mình, gân xanh trên cánh tay nổi lên dữ tợn.
Hắn khó nhịn mài răng hàm bên trong, gân mạch bên cổ cũng khẽ động, tràn ngập sức mạnh ẩn nhẫn.
Vui chứ?
Thời Chương ở trong tâm tình mình vớt một phen, chỉ vớt lên được 'kích động' đầy lòng bàn tay.
Trên đường, Thời Chương nhận cuộc gọi từ Tống Phất Chi.
Giọng thầy Tống thật nhẹ nhàng, y hỏi: “Các anh đi đâu rồi? Bạn em, Sướng An, chị Chung Tử và cậu bạn Tiểu Kim đều đến rồi. Bọn họ trò chuyện rất vui, đang cùng nhau chơi mạt chược.”
Thời Chương cụp mắt xuống, nhã nhặn đáp: “Sắp đến rồi.”
Cúp điện thoại, Âu Dương Hi nhịn không được hỏi hắn: “Cậu từ sau khi cầm đồ đi ra rất không bình thường, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thời Chương điềm tĩnh nói: “Đang nhập vai.”
Âu Dương cười mắng một câu đậu má, nói cậu thần kinh thật rồi, cho rằng mình là sát nhân biến thái thật sao? Trông đáng sợ quá, lát nữa đừng làm chồng cậu sợ.
Hai người đến quán trà, đó là một nhà hàng rất lịch sự tao nhã, tuy nhiên vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng cười đùa trên lầu truyền xuống.
“Chị thua rồi!” Lạc Lưu Ly rất kiêu ngạo gõ bàn: “Đến đây đến đây, ghi sổ!”
“Thật cha nó phục, chị phục.” Chung Tử Nhan vẽ vài nét trên giấy, vẻ mặt không cam lòng những cũng cực kỳ hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Tống Phất Chi cười: “Tôi đã nói cô ấy rất lợi hại, đừng so bài với La phu nhân.”
Sướng An đẩy mạt chược vào lỗ nhỏ ở giữa, thản nhiên nói: “Ván nữa.”
Đây là cảnh tượng mà Thời Chương vừa lên lầu đã nhìn thấy.
Ba cô gái và Tống Phất Chi đang ngồi đánh bài rất vui vẻ hòa thuận, cậu chàng cao gầy ngồi trên ghế bên cạnh Chung Tử Nhan gõ máy tính trông thật đáng thương.
Âu Dương Hi nhìn bằng ánh mắt trìu mến, hỏi Kim Hiểu Nam: “Em biết đánh bài không?”
“Biết một chút.” Kim Hiểu Nam ngẩng đầu nói: “Nhưng em phải làm dự án của trường.”
Âu Dương Hi chỉ vào mũi Chung Tử Nhan, cười mắng: “Thằng nhỏ còn bài tập chưa làm xong, chị còn ở đây đánh bài quấy rầy người ta?”
“Không.” Kim Hiểu Nam cười nói: “Em tự nguyện ngồi ở đây.”
“Cậu xem, người ta tự nguyện.” Chung Tử Nhan lặp lại, ngẩng đầu nhìn Thời Chương, giọng điệu rất thản nhiên: “Sinh nhật vui vẻ nha ông chú.”
Chung Tử Nhan chỉ nhìn hắn một cái, động tác đẩy bài dừng lại.
Thời Chương kéo ghế đến ngồi cạnh Tống Phất Chi, khoảng cách rất gần, vẻ mặt hắn nhìn điềm nhiên không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Tống Phất Chi.
Ánh mắt đen kịt giống như muốn hút người ta vào đó.
Thật khó để không nhận ra ánh mắt mãnh liệt như vậy, Tống Phất Chi cười nhẹ quay đầu hỏi Thời Chương: “Anh sao vậy?”
Thời Chương chậm rãi chớp mắt, sự cố chấp trong mắt bị đè nén tiêu tán từng chút một.
“Không có gì.” Thời Chương khàn giọng nói: “Chỉ nhìn em thôi.”
Lạc Lưu Ly chơi đến nhập tâm, lúc cô vui vẻ thì một trăm đôi tình nhân ở trước mặt show ân ái cũng không thể lay động trái tim cứng rắn của cô.
Một nhóm người tuổi tác xấp xỉ đã nhanh chóng thân quen với nhau, Lạc Lưu Ly hòa nhập với họ rất nhanh, xưng em gọi chị rất trơn tru.
Chơi bài, buổi chiều trôi qua nhanh chóng.
Cả nhóm rời khỏi quán trà, chuẩn bị đến nhà hàng ăn cơm tối.
Lúc này đầu óc Lạc Chỉ huy đã tỉnh táo một chút, nhớ lại trên vai mình vẫn còn gánh trọng trách.
Thừa dịp Thời Chương và Tống Phất Chi thảo luận món ăn ở quầy lễ tân, Lạc Lưu Ly lén lút triệu tập Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi.
Lạc Lưu Ly: “Hai vị, hẳn là hai người biết tối nay Thời Chương định cosplay làm quà sinh nhật cho thầy Tống chứ?”
Hai người gật đầu.
Lạc Lưu Ly: “Thật ra thì... thầy Tống cũng có một niềm vui bất ngờ cho Thời Chương.”
Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi nhìn nhau, mở to hai mắt.
Lạc Chỉ huy nói tiếp: “Cho nên phiền hai người, chúng ta có thể cùng nhau làm gián điệp hai mang.”
-
Cơm tối được cả khách và chủ ăn trong vui vẻ.
Lần này trên bàn không có trẻ vị thành niên, đề tài trò chuyện không có gì câu nệ, nói đến tận trời nam đất bắc, rất tận hứng.
Vốn là tiệc sinh nhật của Thời Chương, kết quả sau một hồi, Thời Chương ít nói nhất, ít biểu lộ biểu cảm nhất, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Tống Phất Chi, yên lặng nhìn y ăn.
Cả buổi chiều cộng thêm buổi tối, ánh mắt Thời Chương gần như không rời khỏi người Tống Phất Chi.
Thực ra Tống Phất Chi đã nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở hắn khi hắn quay lại vào buổi chiều.
Nhưng không nói được cụ thể rốt cuộc hắn khác thường ở chỗ nào, tóm lại là không đúng lắm.
Sự trầm ổn thường ngày của Thời Chương không phải giả vờ, hắn thật sự rất điềm tĩnh.
Nhưng đêm nay hình như trong cơ thể Thời Chương có thứ gì đó không kiềm chế được, dữ tợn xông ra ngoài.
Tống Phất Chi muốn hỏi hắn có chuyện gì nhưng vừa quay đầu lại chỉ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thời Chương, khiến Tống Phất Chi cho rằng mình lo lắng quá nhiều.
Thế nhưng đêm nay không biết đã là lần thứ bao nhiêu y phát hiện Thời Chương lại nhìn mình chằm chằm.
Cuối cùng y không nhịn được nữa, ghé sát vào hắn, hạ giọng hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Mùi hương thơm mát của Tống Phất Chi phả vào bên tai Thời Chương, giống như ném một tia lửa vào đống pháo để suýt chút nữa đốt cháy hắn ngay tại chỗ.
Thời Chương chắp tay ra sau lưng nắm chặt, cổ họng khó nhịn run lên.
Khi nghĩ rằng có lẽ Tống Phất Chi đã thích mình từ lâu, cho dù chỉ là thích một mặt “hư ảo” của mình khi trở thành nhân vật anime, Thời Chương không kìm nén được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Thời Chương không nói lời nào, Tống Phất Chi dần dần không thoải mái.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật Thời Chương, buổi sáng mọi chuyện đều bình thường, tại sao buổi chiều lại bắt đầu như thế này?
Mọi người nâng ly chúc mừng, hắn không uống, đùa cợt nhau, hắn cũng không cười.
Tống Phất Chi cảm thấy hắn không vui lắm nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Song Thời Chương cứ nhìn y bằng ánh mắt sâu thẳm như thế khiến Tống Phất Chi không thể nào tức giận được.
Cơm nước xong, dần dần Tống Phất Chi cũng không có tâm tư tự hỏi vì sao Thời Chương khác thường, bởi vì y có nhiệm vụ phải làm.
Hy vọng nhìn thấy video mình gửi lời chào đến Bạch Tuộc, Thời Chương sẽ thực sự vui vẻ.
Bạn bè bắt đầu giải tán, cả nhóm đứng ở đầu phố nói tạm biệt, nhưng từng người đều biết lát nữa họ sẽ sớm gặp lại, đây chưa phải là lời tạm biệt.
Việc đầu tiên Tống Phất Chi làm khi về đến nhà là lao vào thư phòng trong khi Thời Chương đang rửa tay.
Nhìn tập photobook mở ra trên mặt bàn, Tống Phất Chi hít sâu một hơi lạnh.
Đệt!
Buổi sáng vội vã lấy lá cây ra, sau đó lại bị tấm ảnh trên bàn Thời Chương thu hút, y đi gấp đến mức thật sự quên xử lý mớ rắc rối này.
Tống Phất Chi dùng ba giây càn quét đống photobook ném vào trong ngăn kéo rồi bước ra ngoài rửa tay như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may Thời Chương chỉ thản nhiên nhìn y một cái, không nói gì, thoạt nhìn cũng không có nghi hoặc.
Lúc này sắc trời đã khuya, hai người đều có quỷ trong lòng để mặc trái tim đập loạn xạ.
Vì thế ở ngoài mặt có một sự ấm áp và yên tĩnh kỳ lạ.
Thậm chí mỗi người còn đi vào phòng riêng tắm rửa, cũng không biết tại sao lại ăn ý như vậy.
Sau khi tắm xong, hai người ngồi trên sofa yên tĩnh xem anime, bỗng điện thoại của Thời Chương đột nhiên vang lên.
Thời Chương nghĩ thầm: Đến rồi, đến rồi.
Tống Phất Chi cũng nghĩ thầm: Đến rồi, đến rồi.
Thời Chương giả vờ nghe điện thoại, ngạc nhiên nói vài câu rồi cúp máy.
Hắn nói với Tống Phất Chi: “Chung Tử Nhan nói Âu Dương uống nhiều nôn ở ven đường, bảo anh đi xem thế nào.”
“A” Tống Phất Chi ân cần nói: “Vậy anh mau đi đi.”
Chờ Thời Chương rời khỏi nhà, Tống Phất Chi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạc Lưu Ly: “Đây là cơ hội bồ liên hợp với bạn của Thời Chương tạo ra cho tôi à? Âu Dương không ói thật chứ!”
Lạc Lưu Ly: “Anh ta giả vờ không thoải mái là được. Yên tâm đi, bọn tôi sẽ kéo dài thời gian, cậu ở nhà thử màn chiếu đi.”
Vì thế Tống Phất Chi bắt đầu xách tay mày mò màn hình.
Thời Chương xuống lầu rồi chui thẳng vào xe lớn xa hoa của bà chủ Chung, mọi người ngồi đầy đủ bên trong không thiếu một ai.
À không, còn có thêm một Đồng Đồng.
“Quần áo đều ở đây, mau thay đi.”
Đồng Đồng thúc giục hắn: “Thay xong trang điểm cho anh!”
Trước đây khi tham gia Lễ hội Manga, Bạch Tuộc đã gặp đủ loại tình huống khẩn cấp, kể cả việc trang điểm trong hơn mười phút.
Thời Chương ngồi im để Đồng Đồng trang điểm cho mình, tim đập thình thịch.
Chung Tử Nhan cầm di động lắc lư trước mặt Lạc Lưu Ly, rầu rĩ nói: “Chị nói này, em gái La, tại sao cuối cùng em lại say chứ?”
Lạc Lưu Ly nói “Em không say”, lại hưng phấn nói: “Hôm nay vui quá, quen biết nhiều bạn mới.”
May là Lạc Lưu Ly nói kế hoạch cho bọn họ từ sớm, vậy nên mấy tin nhắn vừa rồi đều do Chung Tử Nhan lặng lẽ thay Lạc Lưu Ly gửi cho Tống Phất Chi.
Lạc Chỉ huy đến thời điểm mấu chốt lại không đáng tin cậy, thật biết cách làm cho người ta đau đầu.
Bên này Đồng Đồng vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm với Thời Chương.
“Sao anh lại chọn vai này? Em cảm thấy rất bình thường, tuy đẹp trai nhưng không đủ ấn tượng.”
Thời Chương nhìn Lạc Lưu Ly: “Bạn thân nhất của thầy Tống nói đấy, anh tin cô ấy.”
“Thật à, đây là nhân vật thầy Tống thích nhất sao!”
Vào lúc này Lạc Lưu Ly không cho phép ai nói bất cứ điều gì phản đối cô.
Cô đoạt lại điện thoại di động của mình, vẫy vẫy: “Thật đấy, không tin tôi cho anh xem chứng cứ!”
Thời Chương thuận miệng nói: “Được, nhìn xem.”
Lạc Lưu Ly bắt đầu lật lại lịch sử trò chuyện.
Cô đưa màn hình đến trước mặt Thời Chương, đắc ý nói: “Anh xem! Đây chính là nhân vật cậu ta thích nhất đấy. Tôi vẫn còn giữ lịch sử trò chuyện từ mấy năm trước!”
Màn hình trắng chữ đen, Thời Chương nhìn đoạn trò chuyện này ——
Tống Phất Chi: Aaa, tên côn đồ mặc vest này đẹp trai quá đi ahhh!! Tôi phong hắn vô hàng đẹp trai nhất năm!
Tống Phất Chi: Mẹ nó, thật ra là bởi vì Bạch Tuộc quá biết quyến rũ đó, tôi muốn bùng nổ.
(2 tiếng sau)
Tống Phất Chi: Tôi lên hai lần, thật sảng khoái.
......
Thời Chương ngồi trong xe dần mở to hai mắt, mạch bên cổ đập dữ dội.
Khí thế quanh thân Thời Chương lập tức mạnh mẽ hơn rất nhiều, ánh mắt cũng thay đổi.
Đồng Đồng vẫn không hề hay biết, lấy mấy chai nước hoa từ trong túi xách ra.
“Anh nói muốn xịt lọ nào? Em quên rồi.” Đồng Đồng hỏi.
Thời Chương nói ngắn gọn: “Không xịt nữa“.
Sau đó hắn cầm lấy bó hoa hồng trên ghế ngồi, tay kia cầm súng lục, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa xe đi thẳng ra ngoài.
Bỏ lại phía sau một đám người ngơ ngác trong xe, tay Đồng Đồng giơ nước hoa khẽ run rẩy trên không trung, Lạc Lưu Ly cầm điện thoại di động ngáp một cái.
“Mấy người nhìn xem, sát thủ vội vã về nhà kìa.”
Trong bóng đêm, bóng lưng người đàn ông tao nhã lại tiêu điều, giống như một con thú ngủ yên từ lâu nay phá lồng đi ra.
Những bông hồng đỏ tan vào màn đêm đen tối, lãng mạn điên cuồng đang chậm rãi lên men, lãng mạn điên cuồng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nước hoa: Mi thanh cao.
“Dạ.” Thời Chương gật đầu, thoáng liếc nhìn bà Vương một cái, cười nói: “Con thích nhất là bánh kem việt quất.”
“Vậy nhóc Tống không nói linh tinh nha.” Ông Tống chọc Tống Phất Chi một cái: “Chúng ta hỏi Tống Phất Chi con thích bánh kem gì, nó nói con thích việt quất, chúng ta còn không tin. Bởi vì Phất Chi từ nhỏ đã thích việt quất, chúng ta sợ bị nó lừa.”
Tống Phất Chi cười gượng hai tiếng: “Ha ha, thực ra... đúng là con nói vị con thích nhất đó.”
Y quay sang Thời Chương: “Anh cũng thích việt quất à?”
Thời Chương gật đầu, đưa miếng bánh kem đầu tiên cho Vương Huệ Linh.
“Hình như anh chưa từng kể chuyện này.” Thời Chương ngượng ngùng nhìn bà Vương: “Đó cũng bởi vì cô Vương, đoán là cô không nhớ rõ lắm.”
Vương Huệ Linh nhíu mày.
Tống Phất Chi dùng khuỷu tay chọc Thời Chương: “Nói đi.”
Thời Chương luôn cảm thấy mất tự nhiên khi nói về nguyên nhân sự việc.
Hắn dừng một chút mới nói: “Cấp ba năm ấy ăn tết đến muộn, nghỉ đông cũng muộn, ngày cuối cùng của học kỳ tình cờ là sinh nhật anh.”
“Những bạn học khác đều về nhà rồi, bọn côn đồ trong xóm tìm anh ở cổng trường gây hấn, anh đánh nhau với chúng nó ở trong một con hẻm nhỏ bên cạnh trường học.” Giọng kể của Thời Chương rất thả lỏng, nhẹ nhàng lướt qua chi tiết.
“Lúc sắp đánh xong thì bị cô Vương bắt gặp, khi đó cô rất hung dữ, khí thế như thần binh trời giáng làm bọn chúng đều bỏ chạy. Anh bị cô Vương bắt đến phòng y tế của trường bôi thuốc, sau đó bị mắng một trận.”
Bà Vương đỡ cằm: “À, hình như cô nhớ ra rồi...”
Nói xong, bà nhìn thoáng qua Tống Phất Chi, ánh mắt có chút phức tạp áy náy.
“Cô còn nhớ sao.” Thời Chương cong mắt, cúi đầu: “Đêm đó cô Vương và anh trò chuyện rất lâu, từ thành tích lên xuống của anh, đến... một số chuyện trong nhà. Lúc đó anh rất khó bảo, cô hỏi cái gì anh đều không trả lời đàng hoàng, làm mặt ngầu thối khiến cô Vương mất rất nhiều thời gian.”
Vương Huệ Linh không nói gì, chỉ thản nhiên cười.
Thời Chương tiếp tục: “Cô Vương cầm hồ sơ của anh lên, nói cho anh biết cột điền tên 'học sinh' kia ghi tên Thời Chương của anh, không phải mẹ anh, cũng không phải ba anh, tương lai của anh ở trong tay anh.”
“Câu nói này anh nhớ cả đời.” Thời Chương nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tống Phất Chi: “Mẹ...”
Thời Chương cười nói: “Trong hồ sơ có ghi sinh nhật anh mà, lúc ấy cô Vương chú ý tới. Hôm đó nói chuyện tới khuya, khi anh chuẩn bị về nhà thì cô Vương gọi lại, cho anh một cái bánh kem việt quất nhỏ, còn chúc anh sinh nhật vui vẻ —— Nói thật, đó là lần đầu tiên anh nhận được bánh sinh nhật.”
Thời Chương từ nhỏ đã hư hỏng, rất khó quản.
Những giáo viên trước đây chỉ quan tâm đến hắn một cách tượng trưng, chỉ cần hắn không làm tổn thương các bạn học khác, không gây ra rắc rối lớn và có thể lên lớp thì khộng ai muốn quản hắn.
Nhưng Vương Huệ Linh thì khác, bà nhìn chằm chằm Thời Chương nộp bài tập, vi phạm kỷ luật sẽ bị phạt đứng, gọi lên văn phòng nói chuyện, khiến Thời Chương phiền muốn chết.
Khi Thời Chương còn là cậu học sinh lớp 10, tuổi trẻ ngông cuồng, rất thiếu kiên nhẫn thường cãi lại cô Vương, nói ngay cả ba mẹ cũng mặc kệ em, một mình cô quản em có ích gì?
Vương Huệ Linh lúc đó nói: “Cô quản em, là bởi vì cô biết em vẫn chưa từ bỏ chính mình.”
Bên bàn ăn, giáo sư Thời im lặng vài giây, khi lên tiếng giọng có chút khàn: “Lúc trước nếu như không phải cô Vương dẫn dắt em, cả đời này của em có lẽ bỏ đi rồi.”
Bà giáo Vương cười rộ lên, ngón tay cọ cọ khóe mắt: “Aiz, nói đến làm cô...”
Thật khó để Tống Phất Chi không cảm động, một bên là mẹ, một bên là người yêu, thì ra họ đã sớm là người một nhà.
“Nhưng mà.” Bà Vương đặt tay lên vai Tống Phất Chi: “Vẫn phải nói một câu xin lỗi với con trai.”
“Không cần, con không cần —— “
Lúc này Tống Phất Chi hoàn toàn hiểu ra và nắm tay mẹ vào lòng bàn tay mình.
Vương Huệ Linh quay đầu nói với Thời Chương: “Thời Chương, bánh ngọt hôm đó cho con, vốn là muốn tặng cho Tống Phất Chi. Ngày hôm sau là sinh nhật thằng bé.”
Lúc này Thời Chương cũng ngây ngẩn cả người.
“Cái bánh kem việt quất đó, mỗi lần Phất Chi đi ngang qua tiệm bánh đều khen đẹp khen ngon, cô hứa lúc sinh nhật sẽ mua cho thằng bé. Nhưng hôm đó ở lại trường xử lý một ít chuyện, lúc về thì tiệm bánh đã đóng cửa, cô cũng quên mua lại.”
Vương Huệ Linh cười cười: “Vì chuyện này mà bạn học Tiểu Tống đã hờn dỗi rất lâu. Mẹ biết mình luôn không có thời gian quan tâm đến con mình, như vậy không tốt, cho nên mẹ rất xấu hổ.”
Tống Phất Chi lắc đầu: “Không cần. Mẹ là giáo viên tốt, cũng là người mẹ tốt.”
“Hức hức...”
Mẹ con và cô trò cùng nhau nhìn theo âm thanh, hóa ra ông Tống ngồi một mình ở góc bàn ăn lặng lẽ lau nước mắt.
Tống Phất Chi suýt chút nữa bật cười, vội vàng đưa khăn giấy: “Ai nha, ba sao vậy.”
Ba Tống vươn hai tay, bắt đầu từ một điểm sang hai bên, vẽ một vòng tròn trên không rồi đưa các ngón trỏ lại với nhau.
“Ba người giống như một vòng tròn, tuy mỗi người đều đi con đường của mình rất lâu nhưng cuối cùng đã gặp lại... Rất viên mãn nha, rất viên mãn.”
Bao nhiêu tâm tình đều gói gọn trong bữa ăn này, ai nấy đều cảm thấy ấm áp vô tận.
Không ai uống rượu nhưng trà thơm bay bay làm lòng người cũng lâng lâng.
Ăn cơm xong hai đứa nhỏ đưa cha mẹ về nhà.
Bà Vương muốn bọn họ sinh nhật chơi thật vui, ông Tống ở bên cạnh bĩu môi, thoạt nhìn lại muốn rơi nước mắt.
“Ai nha.” Bà Vương kéo ông Tống về nhà, châm chọc nói: “Lão già này đa cảm quá mức, tuyến nước mắt phát triển lắm. Các con chơi cho đã, ha.”
Trở lại trên xe, bầu không khí ấm áp cảm động kia còn rất nồng.
Hai người nhìn nhau, nhiều lời muốn nói ngược lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
Vì thế họ dứt khoát không nói nữa, hai người ăn ý vươn người hôn môi đối phương.
Đang lúc khó tách rời, không biết là điện thoại của ai reo lên.
“Của anh...” Thời Chương áp vào môi Tống Phất Chi nói một câu.
Hai người khẽ tách ra, hơi thở hỗn loạn.
Hắn lấy điện thoại ra, nhìn thấy cuộc gọi của Âu Dương Hi.
Tiện mắt nhìn thời gian, Thời Chương giật mình, cả người tỉnh táo một nửa.
Không ngờ đã ba giờ chiều, muộn thế này rồi.
Kế hoạch của hắn sắp bắt đầu!
Thời Chương nhận điện thoại, Âu Dương Hi ở đầu dây bên kia đè nặng giọng thúc giục: “Thằng nhóc cậu làm gì vậy, quên rồi hả?”
“À, Sướng An lái xe đưa con đi rồi à, buổi trưa cậu uống rượu không có ai giúp cậu lái xe sao?” Thời Chương há mồm nói bừa: “Được rồi, vậy tôi tới đón cậu.”
Âu Dương Hi phục hắn: “Nhanh lên một chút.”
Nhìn hắn cúp điện thoại, Tống Phất Chi cũng nhớ ra kế hoạch của hai người bọn họ.
Vốn dĩ chiều nay bọn họ định mời bạn bè đến quán trà uống trà thư giãn, kết quả bây giờ hai người còn ở dưới lầu nhà ba mẹ.
Tống Phất Chi “Ui” một tiếng: “Có phải bây giờ chúng ta nên đến quán trà không?”
Thời Chương gật đầu: “Trưa nay Âu Dương Hi có tiệc rượu xã giao. Cậu ta không thích người khác lái hộ xe mình, anh bắt xe qua đó giúp cậu ta lái tới. Em đến quán trà trước đi?”
Bây giờ xem ra đây là cách duy nhất, nếu không thì không kịp, có lẽ Lạc Lưu Ly và Chung Tử Nhan đã sắp đến quán trà rồi.
Không thể để hai vị khách không quen biết nhau ở đó, quá bất lịch sự.
Tống Phất Chi không chần chờ, gật đầu: “Được. Vậy em đi chiêu đãi các chị em trước, anh quay lại đón anh Âu Dương đến.”
Người lớn di chuyển nhanh chóng và không trì hoãn.
Tống Phất Chi lái xe đi, Thời Chương lên xe taxi, nhịp tim đột nhiên đập nhanh.
Như thể làm gián điệp, Thời Chương vội vàng gọi điện thoại cho Âu Dương Hi.
“Khoảng hai mươi phút nữa tôi sẽ về đến nhà, cậu ở đâu?” Thời Chương hỏi.
Âu Dương Hi ngáp một cái: “Đã ở dưới lầu nhà cậu rồi, thưa đại giáo sư.”
Thời Chương đã có kế hoạch tác chiến vào ngày hôm nay.
Hắn dự định trưa nay sau khi cùng ba mẹ ăn trưa sẽ bảo Tống Phất Chi đến quán trà trước, còn mình kiếm cớ về nhà một chuyến.
Bộ vest, đai tay áo, khuy tay áo, còn có túi dụng cụ trang điểm thuận tay nhất của hắn đều để ở nhà.
Hắn phải trở về lấy ra trước và cất nó trên xe bạn bè.
Chờ buổi tối lại kiếm cớ ra ngoài —— khi đó hắn xách bao lớn bao nhỏ ra ngoài sẽ rất đáng nghi.
Sau đó ở trên xe trang điểm và đột kích trở về, tặng cho Tống Phất Chi một niềm vui bất ngờ.
Nghĩ tới đây, giáo sư Thời trầm ổn cũng kích động hẳn lên.
Thời Chương nhìn thấy Âu Dương Hi đang chán chết ở bãi đỗ xe.
“Thằng nhóc cậu, cuối cùng cũng đến.” Âu Dương Hi hỏi: “Có muốn tôi lên lầu giúp cậu lấy đồ không?”
“Không cần.” Thời Chương không dám làm phiền vị đại gia này nữa: “Đồ không nhiều lắm.”
“Tôi đi lên rồi xuống ngay, nhanh thôi.” Thời Chương nói.
Âu Dương Hi hất cằm, ý là đi đi.
Thời Chương về nhà rồi đi thẳng đến tủ quần áo của mình.
May mắn thay, tạo hình nhân vật cosplay này tương đối thường ngày, một bộ âu phục mới treo trong tủ quần áo không gây ra sự nghi ngờ nào cả.
Thời Chương cầm lấy quần áo, xoay người đẩy cửa thư phòng ra.
Trên bàn làm việc của hắn còn bức ảnh chụp chung của gia đình bốn người nhà mẹ ruột, Thời Chương im lặng nhìn một giây, bình thản bỏ nó vào phong bì rồi ném qua một bên.
Bây giờ chuyện này đã không còn ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nữa.
Thời Chương mở ngăn kéo bàn làm việc của mình, bên trong đặt một đôi khuy măng sét bằng đá quý và mô hình súng lục.
Những nơi khác trong nhà đều là không gian chung của hai người, chỉ có thư phòng là nơi làm việc riêng với hai cái bàn quay mặt vào nhau, đó là một khu vực hoàn toàn riêng tư.
Vậy nên Thời Chương đặt phụ kiện cos ở chỗ này, chưa cần dùng đến, hắn tin tưởng Tống Phất Chi sẽ không mở ra.
Thời Chương lại nhớ đến vài ngày trước đó nhìn thấy ổ khóa ngăn kéo tầng dưới cùng của Tống Phất Chi đã biến mất.
Tuy rằng tò mò, tuy rằng không khóa nhưng Thời Chương vẫn không đụng đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Chương chỉ dám len lén suy nghĩ trong lòng bên trong cất giữ thứ gì, hắn vẫn cũ rích cho rằng là thư tình người khác gửi y thời niên thiếu, sau đó lại cảm thấy có thể là tiền hoặc vàng bạc đá quý các loại.
Đương nhiên nếu không có sự đồng ý của Tống Phất Chi thì Thời Chương sẽ không đụng vào phạm vi riêng tư của y.
Nghĩ đến đây, Thời Chương nhìn thoáng qua bàn Tống Phất Chi.
Chỉ với một cái liếc mắt đã làm Thời Chương ngây ngẩn cả người.
Ngăn kéo tầng dưới cùng đang mở ra!
Hướng tầm mắt lên trên, hắn nhìn thấy vài cuốn sách nằm rải rác trên bàn Tống Phất Chi.
Vài cuốn đóng lại nằm chồng lên nhau và vài cuốn khác đang rộng mở.
Bàn học của thầy Tống luôn sạch sẽ ngăn nắp, hiếm khi bừa bộn như vậy.
Hình như y đã lấy thứ gì đó từ bên trong ra và vội vàng không kịp dọn dẹp.
Hơn nữa, các trang in trên sách không hề giống chữ mà trông giống như ảnh tạp chí.
Nếu đã bày ra trên mặt bàn, nhìn một chút cũng là hợp pháp.
Thời Chương tiến lại gần một bước, chăm chú nhìn trang giấy...
Chừng mười giây sau, ngay cả hô hấp của Thời Chương cũng ngừng lại.
Hắn thậm chí cảm thấy mình choáng váng hoa mắt, tựa như một giấc mộng viễn vong không thể thực hiện được và sẽ lụi tàn đi trong nháy mắt. Nhưng khi lại gần nhìn chăm chú, một lần nữa Thời Chương ý thức được cái gì đang ở trước mắt mình.
Đây là bộ ảnh cosplay của hắn từ hơn 10 năm trước.
Tạo hình và cả cách trang điểm năm đó có rất nhiều thiếu sót, trông trẻ tuổi non nớt, Thời Chương không thể nào không nhận ra chính mình.
Hắn chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Toàn thân như tê dại, hắn điều khiển ngón tay, khép cuốn sách đang lật mở trên mặt bàn lại, nhìn thấy bìa sách quen thuộc mà cổ xưa.
Đây là album ảnh cosplay đầu tiên của hắn sau khi trở thành coser Bạch Tuộc.
Thời Chương không biết mình bị hụt hơi hay thở quá nhanh.
Với ngón tay run rẩy, hắn đẩy vài cuốn sách chất đống bên cạnh sang một bên.
Một cuốn, hai cuốn, ba cuốn......
Tất cả đều là ảnh cosplay của Bạch Tuộc.
Thời Chương cúi đầu, thấy được cuốn cuối cùng ở trong ngăn kéo tầng dưới cùng của Tống Phất Chi.
Nhìn chính mình trên trang bìa rất trẻ trâu, là hai Thời Chương, một già một trẻ, một động một tĩnh, đều chăm chú nhìn nhau.
Tổng cộng bốn cuốn, đều là tuyển tập cosplay khi Thời Chương hơn hai mươi tuổi.
Cuốn đầu tiên được in với số lượng rất ít, chính Thời Chương sau này phải tự đi tìm nhà xuất bản mới đòi được một cuốn về.
“...”
Thời Chương yên lặng lấy điện thoại ra, gọi cho Âu Dương Hi.
Âu Dương Hi hỏi: “Sao vậy, đồ đạc lấy xong chưa?”
Thời Chương bình tĩnh hỏi anh: “Vợ cậu tên gì?”
Âu Dương Hi khó hiểu nhưng vẫn đáp: “Sướng An.”
Thời Chương lại hỏi: “Hôm nay là ngày gì?”
Âu Dương Hi: “Sinh nhật cậu mà.”
Thời Chương lại hỏi: “Năm nay là năm mấy?”
Âu Dương Hi không thể nhịn được nữa: “... Thời Chương, bị đù rồi à!”
Thời Chương thở phào nhẹ nhõm, mặt không chút thay đổi cúp điện thoại.
Ừ, thế giới này là có thật.
Đại giáo sư Thời im lặng nhìn chăm chú vào cuốn sách trên bàn Tống Phất Chi, cố gắng dùng lý trí để giải thích tất cả.
Ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là, có người khác gửi đến chỗ Tống Phất Chi.
Hoặc là, thầy Tống tịch thu từ chỗ học sinh?
Tóm lại không thể nào là của Tống Phất Chi.
Thế nhưng Thời Chương nhìn thấy bên cạnh mỗi cuốn đều có tờ giấy dán, trên đó có ghi ngày tháng năm bằng bút nước màu đen.
Nó hoàn toàn tương ứng với năm xuất bản của mỗi cuốn photobook của hắn.
Chữ trên giấy dán cũng rõ ràng là của Tống Phất Chi.
Bởi vì khi thầy Tống viết số “2”, y thích nhấc đuôi con số lên trên, Thời Chương đã quá quen thuộc.
Chỉ còn một khả năng duy nhất, những cuốn photobook Bạch Tuộc này đều là Tống Phất Chi tự mình mua.
Thời Chương hít một hơi thật sâu, hắn muốn gầm lên, muốn đấm quyền anh để bày tỏ kích động nhưng trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh nào, cơ thể cũng không động đậy.
Một loạt câu hỏi như thủy triều lên thoáng chốc nhấn chìm Thời Chương ——
Trước kia Tống Phất Chi đã thích cosplay? Em ấy bắt đầu xem Bạch Tuộc từ 10 năm trước sao? Bộ sưu tập đầy đủ như vậy, em ấy là fan đời đầu của Bạch Tuộc ư? Mua thì mua, tại sao em ấy lại khóa những cuốn photobook này trong ngăn kéo? Tại sao bây giờ chúng lại rải rác trên mặt bàn?
Quan trọng nhất là, bây giờ Tống Phất Chi biết chồng mình chính là Bạch Tuộc không? Nếu như thật sự biết, em ấy phát hiện từ lúc nào? Em nhận ra rồi tại sao không nói?
Ngàn vạn nghi vấn ùn ùn kéo đến như tuyết rơi, bao phủ Thời Chương kín đến không một kẽ hở.
Bộ não tham gia nghiên cứu khoa học chưa bao giờ bị quá tải như thế, Thời Chương đứng ở trung tâm bão táp, nhịp tim nổ vang của hắn áp đảo hết mọi thứ.
Thủy triều hỗn loạn rút đi, cuối cùng chỉ còn một nhận thức rõ ràng lưu lại trên bờ cát của Thời Chương ——
Tống Phất Chi thích cosplay của Bạch Tuộc.
Thích rất nhiều năm.
Ý thức được chuyện này, trái tim Thời Chương càng nóng bỏng dồn dập hơn.
Hắn như con ngựa bị thoát dây cương, mất khống chế, hỗn loạn không cách nào bình tĩnh được.
Đã như vậy, mặc kệ Tống Phất Chi có biết mình chính là Bạch Tuộc hay không, món quà lúc 0 giờ đêm nay càng trở nên đặc biệt quan trọng.
Thời Chương còn lý trí bình tĩnh trả sách về chỗ cũ, đem đồ đạc xuống lầu.
Âu Dương Hi tựa vào bên cạnh xe oán giận: “Tôi cũng hoài nghi đậu má cậu có phải rơi xuống hố hay không! Lâu như...”
Nói được một nửa, Âu Dương Hi đột nhiên dừng lại.
Biểu cảm của Thời Chương rất khó diễn tả, rất mâu thuẫn, là vẻ mặt Âu Dương Hi chưa từng nhìn thấy.
Âm trầm, bình tĩnh nhưng lại mang theo một chút điên cuồng thầm lặng, như thể một kẻ sát nhân khát máu sắp bắt đầu đi săn.
“...”
Âu Dương Hi ngừng lại thật lâu, thử hỏi: “Ừm, cậu bắt đầu nhập vai từ bây giờ... có hơi sớm không?”
Thời Chương im lặng ném quần áo và phụ kiện linh tinh vào ghế sau, không nói một lời, rõ ràng tâm tư không ở chỗ này.
Cuối cùng biến thành Âu Dương Hi lái xe, anh có chút lo lắng: “Đệt. Thời Chương, cậu không sao chứ?”
Thời Chương nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Nếu cậu phát hiện người mình thích rất lâu, thì ra cũng thích cậu rất lâu, tâm trạng cậu thế nào?”
Âu Dương Hi bật thốt lên: “Vui chứ! Cái này không vui sao được.”
Thời Chương cúi đầu nhìn tay mình, gân xanh trên cánh tay nổi lên dữ tợn.
Hắn khó nhịn mài răng hàm bên trong, gân mạch bên cổ cũng khẽ động, tràn ngập sức mạnh ẩn nhẫn.
Vui chứ?
Thời Chương ở trong tâm tình mình vớt một phen, chỉ vớt lên được 'kích động' đầy lòng bàn tay.
Trên đường, Thời Chương nhận cuộc gọi từ Tống Phất Chi.
Giọng thầy Tống thật nhẹ nhàng, y hỏi: “Các anh đi đâu rồi? Bạn em, Sướng An, chị Chung Tử và cậu bạn Tiểu Kim đều đến rồi. Bọn họ trò chuyện rất vui, đang cùng nhau chơi mạt chược.”
Thời Chương cụp mắt xuống, nhã nhặn đáp: “Sắp đến rồi.”
Cúp điện thoại, Âu Dương Hi nhịn không được hỏi hắn: “Cậu từ sau khi cầm đồ đi ra rất không bình thường, rốt cuộc làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thời Chương điềm tĩnh nói: “Đang nhập vai.”
Âu Dương cười mắng một câu đậu má, nói cậu thần kinh thật rồi, cho rằng mình là sát nhân biến thái thật sao? Trông đáng sợ quá, lát nữa đừng làm chồng cậu sợ.
Hai người đến quán trà, đó là một nhà hàng rất lịch sự tao nhã, tuy nhiên vừa đến đầu cầu thang đã nghe thấy tiếng cười đùa trên lầu truyền xuống.
“Chị thua rồi!” Lạc Lưu Ly rất kiêu ngạo gõ bàn: “Đến đây đến đây, ghi sổ!”
“Thật cha nó phục, chị phục.” Chung Tử Nhan vẽ vài nét trên giấy, vẻ mặt không cam lòng những cũng cực kỳ hưng phấn khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Tống Phất Chi cười: “Tôi đã nói cô ấy rất lợi hại, đừng so bài với La phu nhân.”
Sướng An đẩy mạt chược vào lỗ nhỏ ở giữa, thản nhiên nói: “Ván nữa.”
Đây là cảnh tượng mà Thời Chương vừa lên lầu đã nhìn thấy.
Ba cô gái và Tống Phất Chi đang ngồi đánh bài rất vui vẻ hòa thuận, cậu chàng cao gầy ngồi trên ghế bên cạnh Chung Tử Nhan gõ máy tính trông thật đáng thương.
Âu Dương Hi nhìn bằng ánh mắt trìu mến, hỏi Kim Hiểu Nam: “Em biết đánh bài không?”
“Biết một chút.” Kim Hiểu Nam ngẩng đầu nói: “Nhưng em phải làm dự án của trường.”
Âu Dương Hi chỉ vào mũi Chung Tử Nhan, cười mắng: “Thằng nhỏ còn bài tập chưa làm xong, chị còn ở đây đánh bài quấy rầy người ta?”
“Không.” Kim Hiểu Nam cười nói: “Em tự nguyện ngồi ở đây.”
“Cậu xem, người ta tự nguyện.” Chung Tử Nhan lặp lại, ngẩng đầu nhìn Thời Chương, giọng điệu rất thản nhiên: “Sinh nhật vui vẻ nha ông chú.”
Chung Tử Nhan chỉ nhìn hắn một cái, động tác đẩy bài dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Chương kéo ghế đến ngồi cạnh Tống Phất Chi, khoảng cách rất gần, vẻ mặt hắn nhìn điềm nhiên không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người Tống Phất Chi.
Ánh mắt đen kịt giống như muốn hút người ta vào đó.
Thật khó để không nhận ra ánh mắt mãnh liệt như vậy, Tống Phất Chi cười nhẹ quay đầu hỏi Thời Chương: “Anh sao vậy?”
Thời Chương chậm rãi chớp mắt, sự cố chấp trong mắt bị đè nén tiêu tán từng chút một.
“Không có gì.” Thời Chương khàn giọng nói: “Chỉ nhìn em thôi.”
Lạc Lưu Ly chơi đến nhập tâm, lúc cô vui vẻ thì một trăm đôi tình nhân ở trước mặt show ân ái cũng không thể lay động trái tim cứng rắn của cô.
Một nhóm người tuổi tác xấp xỉ đã nhanh chóng thân quen với nhau, Lạc Lưu Ly hòa nhập với họ rất nhanh, xưng em gọi chị rất trơn tru.
Chơi bài, buổi chiều trôi qua nhanh chóng.
Cả nhóm rời khỏi quán trà, chuẩn bị đến nhà hàng ăn cơm tối.
Lúc này đầu óc Lạc Chỉ huy đã tỉnh táo một chút, nhớ lại trên vai mình vẫn còn gánh trọng trách.
Thừa dịp Thời Chương và Tống Phất Chi thảo luận món ăn ở quầy lễ tân, Lạc Lưu Ly lén lút triệu tập Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi.
Lạc Lưu Ly: “Hai vị, hẳn là hai người biết tối nay Thời Chương định cosplay làm quà sinh nhật cho thầy Tống chứ?”
Hai người gật đầu.
Lạc Lưu Ly: “Thật ra thì... thầy Tống cũng có một niềm vui bất ngờ cho Thời Chương.”
Chung Tử Nhan và Âu Dương Hi nhìn nhau, mở to hai mắt.
Lạc Chỉ huy nói tiếp: “Cho nên phiền hai người, chúng ta có thể cùng nhau làm gián điệp hai mang.”
-
Cơm tối được cả khách và chủ ăn trong vui vẻ.
Lần này trên bàn không có trẻ vị thành niên, đề tài trò chuyện không có gì câu nệ, nói đến tận trời nam đất bắc, rất tận hứng.
Vốn là tiệc sinh nhật của Thời Chương, kết quả sau một hồi, Thời Chương ít nói nhất, ít biểu lộ biểu cảm nhất, chỉ yên lặng gắp thức ăn cho Tống Phất Chi, yên lặng nhìn y ăn.
Cả buổi chiều cộng thêm buổi tối, ánh mắt Thời Chương gần như không rời khỏi người Tống Phất Chi.
Thực ra Tống Phất Chi đã nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ ở hắn khi hắn quay lại vào buổi chiều.
Nhưng không nói được cụ thể rốt cuộc hắn khác thường ở chỗ nào, tóm lại là không đúng lắm.
Sự trầm ổn thường ngày của Thời Chương không phải giả vờ, hắn thật sự rất điềm tĩnh.
Nhưng đêm nay hình như trong cơ thể Thời Chương có thứ gì đó không kiềm chế được, dữ tợn xông ra ngoài.
Tống Phất Chi muốn hỏi hắn có chuyện gì nhưng vừa quay đầu lại chỉ nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thời Chương, khiến Tống Phất Chi cho rằng mình lo lắng quá nhiều.
Thế nhưng đêm nay không biết đã là lần thứ bao nhiêu y phát hiện Thời Chương lại nhìn mình chằm chằm.
Cuối cùng y không nhịn được nữa, ghé sát vào hắn, hạ giọng hỏi: “Anh nhìn gì vậy?”
Mùi hương thơm mát của Tống Phất Chi phả vào bên tai Thời Chương, giống như ném một tia lửa vào đống pháo để suýt chút nữa đốt cháy hắn ngay tại chỗ.
Thời Chương chắp tay ra sau lưng nắm chặt, cổ họng khó nhịn run lên.
Khi nghĩ rằng có lẽ Tống Phất Chi đã thích mình từ lâu, cho dù chỉ là thích một mặt “hư ảo” của mình khi trở thành nhân vật anime, Thời Chương không kìm nén được ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Thời Chương không nói lời nào, Tống Phất Chi dần dần không thoải mái.
Rõ ràng hôm nay là sinh nhật Thời Chương, buổi sáng mọi chuyện đều bình thường, tại sao buổi chiều lại bắt đầu như thế này?
Mọi người nâng ly chúc mừng, hắn không uống, đùa cợt nhau, hắn cũng không cười.
Tống Phất Chi cảm thấy hắn không vui lắm nhưng không tìm ra được nguyên nhân.
Song Thời Chương cứ nhìn y bằng ánh mắt sâu thẳm như thế khiến Tống Phất Chi không thể nào tức giận được.
Cơm nước xong, dần dần Tống Phất Chi cũng không có tâm tư tự hỏi vì sao Thời Chương khác thường, bởi vì y có nhiệm vụ phải làm.
Hy vọng nhìn thấy video mình gửi lời chào đến Bạch Tuộc, Thời Chương sẽ thực sự vui vẻ.
Bạn bè bắt đầu giải tán, cả nhóm đứng ở đầu phố nói tạm biệt, nhưng từng người đều biết lát nữa họ sẽ sớm gặp lại, đây chưa phải là lời tạm biệt.
Việc đầu tiên Tống Phất Chi làm khi về đến nhà là lao vào thư phòng trong khi Thời Chương đang rửa tay.
Nhìn tập photobook mở ra trên mặt bàn, Tống Phất Chi hít sâu một hơi lạnh.
Đệt!
Buổi sáng vội vã lấy lá cây ra, sau đó lại bị tấm ảnh trên bàn Thời Chương thu hút, y đi gấp đến mức thật sự quên xử lý mớ rắc rối này.
Tống Phất Chi dùng ba giây càn quét đống photobook ném vào trong ngăn kéo rồi bước ra ngoài rửa tay như không có chuyện gì xảy ra.
Cũng may Thời Chương chỉ thản nhiên nhìn y một cái, không nói gì, thoạt nhìn cũng không có nghi hoặc.
Lúc này sắc trời đã khuya, hai người đều có quỷ trong lòng để mặc trái tim đập loạn xạ.
Vì thế ở ngoài mặt có một sự ấm áp và yên tĩnh kỳ lạ.
Thậm chí mỗi người còn đi vào phòng riêng tắm rửa, cũng không biết tại sao lại ăn ý như vậy.
Sau khi tắm xong, hai người ngồi trên sofa yên tĩnh xem anime, bỗng điện thoại của Thời Chương đột nhiên vang lên.
Thời Chương nghĩ thầm: Đến rồi, đến rồi.
Tống Phất Chi cũng nghĩ thầm: Đến rồi, đến rồi.
Thời Chương giả vờ nghe điện thoại, ngạc nhiên nói vài câu rồi cúp máy.
Hắn nói với Tống Phất Chi: “Chung Tử Nhan nói Âu Dương uống nhiều nôn ở ven đường, bảo anh đi xem thế nào.”
“A” Tống Phất Chi ân cần nói: “Vậy anh mau đi đi.”
Chờ Thời Chương rời khỏi nhà, Tống Phất Chi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lạc Lưu Ly: “Đây là cơ hội bồ liên hợp với bạn của Thời Chương tạo ra cho tôi à? Âu Dương không ói thật chứ!”
Lạc Lưu Ly: “Anh ta giả vờ không thoải mái là được. Yên tâm đi, bọn tôi sẽ kéo dài thời gian, cậu ở nhà thử màn chiếu đi.”
Vì thế Tống Phất Chi bắt đầu xách tay mày mò màn hình.
Thời Chương xuống lầu rồi chui thẳng vào xe lớn xa hoa của bà chủ Chung, mọi người ngồi đầy đủ bên trong không thiếu một ai.
À không, còn có thêm một Đồng Đồng.
“Quần áo đều ở đây, mau thay đi.”
Đồng Đồng thúc giục hắn: “Thay xong trang điểm cho anh!”
Trước đây khi tham gia Lễ hội Manga, Bạch Tuộc đã gặp đủ loại tình huống khẩn cấp, kể cả việc trang điểm trong hơn mười phút.
Thời Chương ngồi im để Đồng Đồng trang điểm cho mình, tim đập thình thịch.
Chung Tử Nhan cầm di động lắc lư trước mặt Lạc Lưu Ly, rầu rĩ nói: “Chị nói này, em gái La, tại sao cuối cùng em lại say chứ?”
Lạc Lưu Ly nói “Em không say”, lại hưng phấn nói: “Hôm nay vui quá, quen biết nhiều bạn mới.”
May là Lạc Lưu Ly nói kế hoạch cho bọn họ từ sớm, vậy nên mấy tin nhắn vừa rồi đều do Chung Tử Nhan lặng lẽ thay Lạc Lưu Ly gửi cho Tống Phất Chi.
Lạc Chỉ huy đến thời điểm mấu chốt lại không đáng tin cậy, thật biết cách làm cho người ta đau đầu.
Bên này Đồng Đồng vừa trang điểm vừa nói chuyện phiếm với Thời Chương.
“Sao anh lại chọn vai này? Em cảm thấy rất bình thường, tuy đẹp trai nhưng không đủ ấn tượng.”
Thời Chương nhìn Lạc Lưu Ly: “Bạn thân nhất của thầy Tống nói đấy, anh tin cô ấy.”
“Thật à, đây là nhân vật thầy Tống thích nhất sao!”
Vào lúc này Lạc Lưu Ly không cho phép ai nói bất cứ điều gì phản đối cô.
Cô đoạt lại điện thoại di động của mình, vẫy vẫy: “Thật đấy, không tin tôi cho anh xem chứng cứ!”
Thời Chương thuận miệng nói: “Được, nhìn xem.”
Lạc Lưu Ly bắt đầu lật lại lịch sử trò chuyện.
Cô đưa màn hình đến trước mặt Thời Chương, đắc ý nói: “Anh xem! Đây chính là nhân vật cậu ta thích nhất đấy. Tôi vẫn còn giữ lịch sử trò chuyện từ mấy năm trước!”
Màn hình trắng chữ đen, Thời Chương nhìn đoạn trò chuyện này ——
Tống Phất Chi: Aaa, tên côn đồ mặc vest này đẹp trai quá đi ahhh!! Tôi phong hắn vô hàng đẹp trai nhất năm!
Tống Phất Chi: Mẹ nó, thật ra là bởi vì Bạch Tuộc quá biết quyến rũ đó, tôi muốn bùng nổ.
(2 tiếng sau)
Tống Phất Chi: Tôi lên hai lần, thật sảng khoái.
......
Thời Chương ngồi trong xe dần mở to hai mắt, mạch bên cổ đập dữ dội.
Khí thế quanh thân Thời Chương lập tức mạnh mẽ hơn rất nhiều, ánh mắt cũng thay đổi.
Đồng Đồng vẫn không hề hay biết, lấy mấy chai nước hoa từ trong túi xách ra.
“Anh nói muốn xịt lọ nào? Em quên rồi.” Đồng Đồng hỏi.
Thời Chương nói ngắn gọn: “Không xịt nữa“.
Sau đó hắn cầm lấy bó hoa hồng trên ghế ngồi, tay kia cầm súng lục, vẻ mặt lạnh lùng mở cửa xe đi thẳng ra ngoài.
Bỏ lại phía sau một đám người ngơ ngác trong xe, tay Đồng Đồng giơ nước hoa khẽ run rẩy trên không trung, Lạc Lưu Ly cầm điện thoại di động ngáp một cái.
“Mấy người nhìn xem, sát thủ vội vã về nhà kìa.”
Trong bóng đêm, bóng lưng người đàn ông tao nhã lại tiêu điều, giống như một con thú ngủ yên từ lâu nay phá lồng đi ra.
Những bông hồng đỏ tan vào màn đêm đen tối, lãng mạn điên cuồng đang chậm rãi lên men, lãng mạn điên cuồng.
Tác giả có lời muốn nói:
Nước hoa: Mi thanh cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro