Fu quản nghiêm
2024-11-19 02:56:22
Những tối gần đây giáo sư Thời thường xuyên bận việc ở trường học, Tống Phất Chi mừng rỡ lôi kéo Lạc Lưu Ly đi thử tạo hình mới.
Trang phục được may vô cùng tinh xảo vừa người, Tống Phất Chi mặc thử khi không trang điểm mà Lạc Lưu Ly đã cảm thấy rất đẹp.
“Hay là tối mai quay đi.” Tống Phất Chi nhìn đồng hồ.
Lạc Lưu Ly còn đang tấm tắc khen lông vũ trên cánh, thuận miệng đáp: “Được.”
Tống Phất Chi thay đồ, giọng nói nghèn nghẹt trong quần áo: “Gần đây giáo sư thường xuyên bận việc vắng nhà vào buổi tối, thuận tiện cho tôi, haha.”
Lạc Lưu Ly chậm rãi ngước mắt, không phân biệt hỉ nộ, bí hiểm nói: “Ồ, vậy thì tốt quá.”
Cô âm thầm liếc mắt.
Ha cái rắm chứ ha, giáo sư Thời của cậu phỏng chừng đang khua chiêng gõ trống thử trang điểm, thử tạo hình, học công thức nấu ăn, cậu chả biết đếch gì.
Không có gì để chê về trang phục do bạn của Phi Phi may, các chi tiết cận cảnh hoàn hảo đến không ngờ.
Lúc quay phim ra thành quả, chính Tống Phất Chi cũng bị bất ngờ.
“Hơn nửa công lao đều thuộc về bạn của Phi Phi.” Tống Phất Chi vừa xem vừa nói.
“Trang phục thêm rất nhiều điểm cộng.” Lạc Lưu Ly gật đầu, nói một cách khách quan: “Nhưng nếu không có khí chất và năng lực thể hiện của cậu thì cũng không chống đỡ nổi.”
“Tôi nhớ năm xưa khi Bạch Tuộc thi cosplay, đạo cụ và cánh đều do anh ấy tự làm.” Tống Phất Chi nói: “Lát nữa tôi phải hỏi Thời Chương đã làm như thế nào, sao mà giỏi quá vậy.”
Lạc Lưu Ly “Chậc chậc” hai tiếng: “Đúng là, muốn hỏi Bạch Tuộc cái gì lúc nào cũng hỏi được, đắc ý cậu.”
Gần đây thứ hạng của FuFu trên bảng xếp hạng lại tăng lên một chút. Mặc dù trước đó cãi nhau túi bụi trong bình luận, nhưng vẫn có nhiều người thuần túy bị cos của Tống Phất Chi thuyết phục.
Dáng người đẹp, khí chất giống, trang phục cùng bối cảnh đều được chăm chút kỹ lưỡng để tái hiện nhân vật một cách hoàn hảo, bất luận là người đứng ở lập trường nào cũng phải thừa nhận đây là tác phẩm tốt.
Có người rời đi, nhưng càng nhiều người ở lại đã chấp nhận thân phận của Tống Phất Chi là một fan của Bạch Tuộc, thậm chí còn nhiệt tình suy đoán lần sau thầy Fu sẽ cosplay tác phẩm nào trước đó của Bạch Tuộc.
'Đọa thiên sứ' là bộ cos thứ tư được chuẩn bị theo kế hoạch, sau khi Tống Phất Chi đăng lên, rất nhanh đã có người chạy tới xem.
Thiên thần sa ngã với mái tóc đen và đôi mắt đỏ bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lộng lẫy, cánh chim màu đen vươn ra từ khe hở lồng sắt nhưng không thể bung ra hoàn toàn.
Thiên thần sa ngã mặc một chiếc áo choàng đen, trong lúc chiến đấu đã bị xé toạc, lộ ra vòng eo trắng như tuyết với vết máu mờ nhạt trên đó.
Những chiếc lồng bên cạnh y giam cầm những bức tượng thiên sứ bằng đá cẩm thạch trắng tuyết, đều có làn da trắng nõn nà, đôi cánh tinh khiết và mặt mày thánh thiện như người giả.
Thiên thần sa ngã bị giam ở chính giữa, chật vật giãy dụa, cơ bắp trên cánh tay phồng lên vì gắng sức. Mái tóc dài màu vàng che khuất nửa khuôn mặt, người ta chỉ nhìn thấy được đôi mắt đỏ thẫm và hàng mi rung rinh như cánh bướm.
Thiên thần sa ngã trong bóng tối từng ngạo nghễ liếc nhìn nhân gian cũng sẽ bị “tịnh hóa” thành những bức tượng hoàn hảo và thuần khiết sao?
Văn bản kèm theo có lẽ chỉ có hai người hiểu được——
“Lồng giam trần thế, người có đôi cánh của ta.”
- Ahhhhh quá thần!
- Tuyệt quá, thầy Fu không bị ảnh hưởng, vẫn đang ra sản phẩm cho chúng ta, cảm động quá huhuhu.
- Hôm nay cũng đang huy động vốn cho Fufu lộ mặt nè...... nhưng thế này cũng đã quá tuyệt rồi!
- Chính là tác phẩm đoạt giải quán quân của Bạch Tuộc nhiều năm trước! Ahhhh, fan già khóc rồi, Fu nhất định là fan lâu năm của Bạch Tuộc!
- Mặc dù là nhân vật Bạch Tuộc từng cos nhưng lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Bạch Tuộc ở trong cuộc thi đã thể hiện được hắc ám và sức mạnh của thiên thần sa ngã, nhưng Fufu giống như tiếp tục viết ra một câu chuyện nhỏ, làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của hắc ám cũng có ý nghĩa! Thật sự rất ngầu nha, rõ ràng không phải Fu đang “cọ nhiệt”, anh ấy đang rất nghiêm túc đối đãi và diễn giải mỗi một nhân vật.
- Tiên phẩm! Em muốn cho tất cả bạn bè cùng lớp đến xem.
Sóng gió vừa qua chưa được bao lâu, trong khu vực bình luận vẫn còn nhiều tiếng nói bất đồng.
- Ha ha, quả nhiên vẫn là tác phẩm của Bạch Tuộc, trắng trợn cọ đến cùng thật sao?
- Còn chưa ló mặt, cạn lời thật đấy, nhan sắc không xứng xin đừng cos nhân vật đẹp trai được không.
- Không thể sánh với Bạch Tuộc! Bạch Tuộc khí thế dũng mãnh thế mà cậu cos ra điềm đạm đáng thương, nếu cos không được khuyên cậu đừng cos nữa.
Nhanh chóng có lời phản hồi lại trong những bình luận.
- Con mắt nào của mi thấy điềm đạm đáng thương? Mi không nhìn thấy cơ tam giác à? Rơi vào nguy hiểm nhưng ra sức phản kháng, chẳng phải đó là biểu hiện của dũng mãnh sao?
Lạc Lưu Ly nhìn khu bình luận, nhíu mày: “Đứa nào nhàm chán theo mắng cậu mãi vậy, không thích xem thì cứ đi đi, phải đi vào mắng một hai câu mới chịu. Tôi cảm thấy bọn này không phải người qua đường thuần khiết đâu, có người muốn làm cậu mất hứng đấy, tìm bọn chửi thuê đến mắng cậu.”
Tống Phất Chi nhún vai: “Dù sao cũng không đả động được đến tôi.”
Dẫu sao thầy Fu của mấy người cosplay không phải vì muốn nổi tiếng hay kiếm tiền, vậy nên nhiều ngôn luận trên mạng đúng là chẳng gây ảnh hưởng gì đến y.
Nhiều người trong phần bình luận khen trang phục lần này đẹp và tinh xảo nên Tống Phất Chi lại đăng một dòng trạng thái khác.
@FuFu: Cảm ơn Phi Phi và người bạn của cậu đã giúp tôi may trang phục! Nhanh và đẹp vô cùng, cảm ơn rất nhiều.
Có thể nói Phi Phi là Siêu Tia Chớp trong khu bình luận, rất nhanh đã trả lời Tống Phất Chi: Thầy Fu không cần cảm ơn, anh cos như thần ahhhh! Bạn tôi bảo rằng anh đã thổi hồn vào bộ đồ này! [Ngón cái]
Hầu hết mọi người đều thích quan sát tương tác giữa các coser. Mỗi lần các coser khác cùng nhau hợp tác, mọi người thường thích nói “Song bếp hân hoan” hoặc mấy câu tương tự. Tuy nhiên lần này dưới dòng trạng thái của Tống Phất Chi vẫn có người âm dương quái khí.
- Cậu này thật sự rất thích cọ nha, cọ xong Bạch Tuộc lại cọ Phi Phi, đều bị cậu ta cọ sạch sành sanh.
- Có phải thấy Phi Phi là đứa trẻ hoạt bát đơn thuần nhất trong giới hay không, sau đó thấy Bạch Tuộc đã rời khỏi giới cũng không rảnh quan tâm, cho nên mới nắm hai người này ra cọ? Đúng thủ đoạn.
- Tao nói tụi bây đừng có thái quá! Rõ ràng là Phi Phi tự mình nói có thể giúp Fu chuẩn bị trang phục, qua cái mỏ tụi bay con c*c gì cũng thành cọ!
Tống Phất Chi còn chưa kịp nói gì thì Phi Phi đã trở lại.
Phi Phi: Mấy người đang nói gì vậy? Trang phục là tôi chủ động muốn giúp thầy Fu làm đấy, bởi vì cảm thấy mấy bộ cos lần trước của thầy Fu cos rất đỉnh, lần này càng Thần, không có thầy Fu thì trang phục cũng không có linh hồn vậy đâu, người có mắt đều nhìn ra được nhỉ! Tôi giúp đỡ bạn bè có vấn đề gì không? Những người nói mát cũng đừng gọi tôi là Phi Phi nữa, mấy người tự mình phi đi, đi thong thả không tiễn.
- Ha ha, mặt của mấy người nói mát kia có đau không! Cút đi cút đi, đừng cả ngày quấn quít Fufu nữa.
- Xem thằng nhỏ Phi Phi này nói chuyện sướng tai quá, chị thích.
- Ôm Fufu một cái, hôn Phi Phi một cái. Mọi người đang cosplay vui vẻ nghiêm túc. Tôi thực sự thắc mắc liệu có ai đó có động cơ thầm kín đang giở trò hay không. [Cười]
Phi Phi vừa đăng xong bình luận của mình, liền chọc Tống Phất Chi qua cửa sổ nhỏ.
Phi Phi: Thầy Fu đừng nghe bọn họ nói lung tung, anh không hề cọ nhiệt, đều là tôi tự nguyện.
Cậu nhỏ này thực sự rất chân thành, rất bộc trực và dễ đắc tội người khác, thực tế ngày nay tính cách này rất hiếm thấy.
Tống Phất Chi biết Phi Phi đã đi làm, nhưng vẫn sinh ra cảm giác trìu mến với cậu tựa như các học sinh trong lớp của mình.
FuFu: Tôi đã biết, cảm ơn Phi Phi nhé.
Chỉ nửa tuần sau khi video mới được đăng tải, thứ hạng của Tống Phất Chi trên bảng xếp hạng đã tăng lên hai bậc, trực tiếp đạt đến đỉnh cao mới, vị trí thứ ba.
Lạc Lưu Ly nở mày nở mặt: “Sảng khoái, mặc kệ có ai bôi đen thế nào, thực lực của chúng ta rõ ràng thế kia, chính là mạnh!”
Tống Phất Chi ngồi ở bên cạnh cau mày xem giáo án, xem một lát mới sực tỉnh, tiến đến bên cạnh Lạc Lưu Ly nhìn xếp hạng.
“Bồ cảm thấy khả năng tôi lên vị trí thứ nhất có cao không?” Tống Phất Chi hỏi.
Lạc Lưu Ly nhướng mày: “Cậu muốn No.1 sao?”
Lúc trước cô nói Tống Phất Chi có thể giành hạng nhất chỉ là nói đùa, cô vốn tưởng rằng thầy Tống không quan tâm thứ hạng này.
Lạc Lưu Ly chỉ vào phần thưởng hạng nhất: “Hợp tác kinh doanh, tham gia chương trình giải trí online, tiền thưởng, vị trí quảng cáo mở màn... Cậu hứng thú cái nào?”
Cô trượt xuống: “Hạng hai cũng được mời tham gia chương trình giải trí và tiền thưởng, cảm giác cũng tương tự nhau.”
Tống Phất Chi nói: “Tôi cảm thấy quảng cáo mở màn hình rất hữu dụng, có thể dùng để chúc mừng Bạch Tuộc sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Lưu Ly mở to hai mắt, chống trán thở dài: “Tôi nói này, não yêu đương à, chính mình đoạt giải mà chỉ nhớ đến ông chồng rách của cậu!”
Tống Phất Chi vui vẻ: “Tôi cũng có hứng thú với tiền thưởng nữa. Nhìn cái khác xem, cái gì mà hợp tác kinh doanh với chương trình giải trí, tôi có thể sao?”
Lạc Lưu Ly nhìn kỹ một chút, chương trình giải trí có chủ đề cosplay này trông khá thú vị. Ban tổ chức có một nền tảng livestream và một công ty truyền thông hùng mạnh. Đây rõ ràng là một dự án quảng bá quan trọng.
Lạc Lưu Ly suy nghĩ: “Khó trách bọn họ đều tranh nhau lọt vào top 3. Tôi đoán độ phủ sóng của chương trình này khá cao, là cơ hội tốt cho các cosplayer chuyên nghiệp. Có lẽ họ có thể bước vào giới giải trí hay gì đó. “
Hai người câu được câu không trò chuyện, ngón cái quẹt điện thoại của Lạc Lưu Ly đột nhiên dừng lại.
Cô “Hửm” một tiếng “, đẩy Tống Phất Chi: “Ôn Thiên đăng cos rồi —— Trời ạ. Còn nhảy nữa?”
Trong video, Ôn Thiên với mái tóc vàng đồng tử xanh, mặc một chiếc váy kiểu Âu có viền bèo dày, đứng dậy khỏi chiếc bàn gỗ hồ đào và bước đến trước gương dài chạm trổ hoa lệ, âm nhạc vang lên, cậu bắt đầu cười nhảy múa.
Gần đây có một điệu nhảy Otaku rất nổi tiếng, nhiều coser đã nhảy bài đó.
*Nhảy Otaku (bên Trung gọi là nhảy 'trạch vũ') là các điệu nhảy liên quan đến văn hóa otaku (chủ yếu là Anime -Comics-Games-Novels) và thường dùng các bản nhạc nền có liên quan đến văn hóa otaku.
Phải nói rằng cậu ta có khuôn mặt cực kỳ đẹp, dáng người mảnh khảnh, là mẫu con trai mỏng manh rất được yêu thích.
Khi mặc đồ nữ thì càng được yêu thích.
Không hổ là coser lớn có mấy triệu fan, tốc độ tăng trưởng số liệu nhanh hơn Tống Phất Chi nhiều.
Trong bình luận rất nhiều người á á á gọi 'vợ'.
Cũng có fan tinh mắt, liếc một cái nhìn ra tình tiết trong bộ cos của cậu ta.
- Đây không phải là nhân vật trong hot CP của bộ cosplay lần cuối Bạch Tuộc cos sao? Áu áu áu, cậu ấy vẫn không quên anh ấy, khóc chết mất.
- Chết tiệt, tôi muốn nhìn Ôn Thiên Thiên và Bạch Tuộc chung khung hình một lần nữa ahhh! Ôi ôi, lần trước là cách đây mấy năm rồi nhỉ?
- “Dư Ôn” định mệnh của tôi, bây giờ chỉ còn là đường trộn dao QAQ
Lạc Lưu Ly càng nhìn, lông mày càng nhăn tít lại, rất khó chịu.
“Cậu này chắc chắn có vấn đề.” Lạc Lưu Ly chỉ vào ảnh đại diện của Ôn Thiên: “Nhân vật cậu ta chọn là bạn cặp nổi tiếng của vai Bạch Tuộc cos, còn là phiên bản nữ của nhân vật đó. Vốn nam coser mặc đồ nữ đã rất hấp dẫn, cậu ta còn nhảy múa—— cũng không thể nói nhảy, uốn éo loạn xạ thì đúng hơn, hoàn toàn mặc kệ chuyện OOC nhân vật, nhân vật này làm sao có thể nhảy ngọt ngào như vậy?”
“Thiếu điều viết chữ “Tôi muốn được chú ý' lên mặt.” Lạc Lưu Ly hừ một tiếng: “Ai chiêu trò khó coi? Đây mới gọi là chiêu trò đáng hổ thẹn.”
Người hâm mộ rất phấn khích, một nửa trong khu bình luận đang khen Ôn Thiên xinh đẹp, một nửa khác tiếc hận vì CP “Dư Ôn” đã mất. Lạc Lưu Ly thiếu chút nữa tức chết, cô muốn chửi ầm lên.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách fan, rõ ràng bản thân Ôn Thiên vẫn dung túng fan kéo CP cho cậu ta và Bạch Tuộc. Thậm chí năm xưa cậu ta nhờ việc theo đuổi Bạch Tuộc mà trở nên nổi tiếng, cậu ta đã cố ý dẫn dắt theo hướng này thì fan rất dễ dàng bị dắt chạy theo.
Có một số bình luận cho rằng “Nhân vật hơi OOC, nhìn cậu ấy mặc đồ nữ nhảy otaku cảm thấy rất khó chịu“. Tuy nhiên fan của Ôn Thiên đã nhanh chóng phản bác lại, nói khó chịu thì nhịn đi, dù sao cũng có người thích xem.
Cũng có người nói: “À, chẳng phải cũng đang cọ nhiệt Bạch Tuộc một cách trắng trợn hay sao?”
Câu này dễ dàng đốt cháy khu bình luận, chữ “cũng” này rõ ràng ám chỉ chuyện gần đây có người nói FuFu cọ nhiệt của Bạch Tuộc.
Fan lập tức mặc kệ, nhanh chóng phản bác: Ôn Thiên và Bạch Tuộc đã quen biết nhau từ lâu, đã cùng cosplay cùng ăn tối, hơn nữa Ôn Thiên có nhiều fan như vậy còn cần cọ nhiệt làm gì? Cái cậu Fufu gì đó mới cần, người mới chả ra làm sao, dựa vào nhân vật Bạch Tuộc mới được biết đến.
Khu bình luận dưới video của Ôn Thiên gần như nhất trí đứng về phía Ôn Thiên, dù có ai nói gì phản đối cũng sẽ bị bác bỏ ngay lập tức.
Điều này khiến Lạc Lưu Ly tức đến choáng váng, chỉ vào màn hình mắng chửi.
Tống Phất Chi nhìn một lát cũng thôi, không đáng để y tốn nhiều thời gian,
Thầy Tống lười quan tâm, nhưng Lạc Lưu Ly không chịu bỏ qua.
Cô lạnh mặt ấn chuột, nói nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Tống Phất Chi không còn cách nào khác là phải ngăn cô lại, nhưng Lạc Điện hạ rất bướng bỉnh.
Không ngờ một lúc sau, Ôn Thiên tự mình đăng dòng trạng thái mới.
@ Ôn Thiên: Nhìn thấy có rất nhiều fan vẫn đang nói CP “Dư Ôn”, hi vọng mọi người để nó theo gió mà đi ~Anh Bạch Tuộc tại 3D đã kết hôn rồi, cho nên lại cắn CP của anh ấy rất không lễ phép nha.
Tôi và anh Bạch Tuộc cũng chỉ là bạn bè thân thiết thỉnh thoảng cùng ăn cơm mà thôi! Mọi người đừng đoán mò nữa.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho tôi trong nhiều năm qua, nếu có thể, nhấn vào nút bên dưới để bỏ phiếu cho tôi thì càng tốt, cảm ơn các ông bà chủ! (o^^o)
Ngay sau đó có rất nhiều tiếng rên rỉ hu hu trong khu bình luận, nhiều người khen Ôn Thiên hiểu chuyện, thái độ chính trực.
Lạc Lưu Ly chịu hết nổi: “Vừa cos nhân vật CP nổi tiếng của Bạch Tuộc, vừa nói cái gì chỉ là bạn thân, trời ơi, trà quá rồi.”
Tống Phất Chi chỉ nói một cách chắc chắn: “Chắc không phải là bạn thân, Thời Chương chưa từng ăn cơm với bạn bè trong giới cosplay.”
Thời Chương ngoại trừ cả ngày ở trường, thời gian còn lại đều dính bên cạnh mình, nếu có hoạt động xã giao gì cũng sẽ tự nhiên nói rõ ràng với Tống Phất Chi.
Nồi trong nhà sắp bị Thời Chương xào nát rồi, nói gì đến ra ngoài ăn cơm với bạn bè trong giới cosplay, căn bản không có khả năng.
Lạc Lưu Ly cảm thấy đau dạ dày, đưa những gì mình tra được cho Tống Phất Chi xem.
Trong bảng xếp hạng này, trong top 10 coser nam, có ba người đều ký hợp đồng với một công ty MCN tên là “Đường Nét Văn Hóa“. Cậu vượt qua hai người bọn họ, đoạt vị trí thứ ba, Ôn Thiên vẫn đứng đầu. Tám chín phần mười, nhịp điệu trong bình luận của cậu là bị công ty này tìm người dẫn dắt.
Tống Phất Chi “Ừm” một tiếng, không quá ngạc nhiên.
Lạc Lưu Ly nhìn máy tính: “Cậu có biết ban đầu Ôn Thiên làm thế nào để nổi tiếng không?”
“Ban đầu Ôn Thiên vốn dĩ là người mẫu, bởi vì ngoại hình đẹp được Đường Nét Văn Hóa để mắt đến, thấy 2D càng ngày càng hot, liền đóng gói cậu ta thành coser. Thật ra bản thân cậu ta không thích 2D, trước kia trên Weibo chưa từng đăng nội dung liên quan.”
“Sau đó cậu ta theo đuổi nhân vật của Bạch Tuộc, cosplay CP của nhân vật, xào rang nhiệt độ gì đó, quá thành thục, chắc chắc công ty có nhúng tay sắp đặt.”
Mặc dù Tống Phất Chi không quan tâm đến những điều này chút nào, nhưng rất dễ hiểu.
Y khẽ thở dài: “Cosplay trước kia không phải như vậy.”
Hiện tại văn hóa 2D nổi tiếng, có nhiều người thích hơn, lượng truy cập lớn hơn, đương nhiên có lợi và hại.
Rừng càng lớn càng nhiều chim, những người muốn mưu danh trục lợi đều đến đây đòi chia một chén canh, mỗi người phô bày bản lĩnh khiến nơi đây không còn thuần túy như xưa.
Nhưng đây cũng là điều tất yếu để phát triển, miễn là có thể giữ được tình yêu của mình.
Tống Phất Chi không ngờ khi Lạc Lưu Ly vừa nói với y xong, Phi Phi lại tìm y ở cửa sổ nhỏ.
Phi Phi: Thầy Fufu, anh có ở đó không? Tôi thấy bài đăng mới của Ôn Thiên. Hắn đúng là nực cười!
Phi Phi: Để tôi kể cho anh nghe một ít bí mật. Ôn Thiên cũng chỉ cùng Bạch Tuộc cosplay hai lần thôi. Lần đầu tiên ở trên sân thi đấu eSport, lần đó tôi cũng ở đấy, phỏng chừng hai người bọn họ tổng cộng nói với nhau được ba câu, xin chào tạm biệt và hợp tác vui vẻ.
Lần thứ hai công ty Ôn Thiên kéo được nhà tài trợ, không biết bằng cách nào mời được thầy Bạch Tuộc, để Bạch Tuộc giao lưu cùng mấy coser của công ty bọn họ một chút.
Phi Phi: Bọn họ có thể cũng chỉ ăn hai lần cơm này, đều là liên hoan công việc, Ôn Thiên mà cũng dám nói mình và Bạch Tuộc là “bạn thân”?
Phi Phi: Tôi thậm chí còn không dám nói mình như vậy!
Phi Phi: Anh phải biết, tôi và Bạch Tuộc còn kết bạn trên mạng xã hội, hơn nữa anh Bạch Tuộc còn tặng quà cưới cho bạn tôi! Cái này đỉnh cỡ nào chứ!! Nhưng chúng tôi cũng không dám nói mình rất quen thuộc với Bạch Tuộc, Ôn Thiên quá cọ, tức!!
Đứa nhỏ này càng nói, dấu chấm than gõ càng nhiều, có thể thấy tâm tình cậu càng ngày càng kích động, Tống Phất Chi nhìn thấy là cười, rất vui nha.
Lúc sau, Phi Phi lại thu mình về, nghiêm túc nói: Ôn Thiên có công ty, lúc trước bọn họ cũng từng kéo thủy quân, đánh chìm một người mới nổi trên mạng, cảm giác lần này của tôi cũng giống vậy.
Phi Phi suy nghĩ một chút, lại lo lắng mình nói chưa đủ rõ ràng liền hỏi: Thầy Fu, anh hiểu ý tôi không?
Tống Phất Chi cười trả lời cậu: Hiểu, cám ơn cậu. Tôi sẽ giữ lại bằng chứng và hỏi ý kiến luật sư sau.
Tống Phất Chi cũng không có ý định ngồi yên và bỏ qua, nhưng hiện tại sự tập trung của y không phải ở chỗ này và y không có thời gian để dây dưa với nó.
Lạc Lưu Ly còn đang nổi nóng, kích động nói với Tống Phất Chi: “Nếu không cậu trực tiếp nói cho Thời Chương biết, hắn nhất định sẽ xé xác Ôn Thiên và công ty chó kia ngay tại chỗ.”
“Không cần thiết.” Tống Phất Chi thản nhiên lắc đầu: “Vì một vai nhỏ mà phá hỏng niềm vui bất ngờ tôi tỉ mỉ chuẩn bị, không đáng. Tôi còn hai bộ cos là chuẩn bị xong rồi!”
Lạc Lưu Ly chỉ vào y: “Vậy sau khi cậu tổ chức sinh nhật cho Thời Chương xong, mau nói chuyện này với hắn, Bạch Tuộc ra mặt là hữu quả nhất, đánh nát cái miệng ngu đần kia.”
Lời này rất thô lỗ, Tống Phất Chi từ chối cho ý kiến, ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Thời Chương có biết hay không cũng không sao, chính tôi cũng giải quyết được.”
Lạc Lưu Ly mở to mắt: “Chính cậu ——? À không, tôi khuyên cậu thành thật nói cho anh ấy biết, chuyện này không cần phải tự mình gánh vác, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của Bạch Tuộc.”
Mặc dù Lạc Lưu Ly chỉ gặp Thời Chương một lần nhưng trực giác của phụ nữ luôn đáng sợ.
Cô dễ dàng nhận ra thái độ thù địch ban đầu của hắn đối với mình và sự quan tâm trong lời nói dành cho Tống Phất Chi. Tình cảm của Thời Chương dành cho Tống Phất Chi có lẽ sâu sắc hơn cô nghĩ nhiều và hắn càng để ý nhiều thứ hơn.
Cô cũng nhận ra Thời Chương không hiền lành và điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nếu như Tống Phất Chi không chủ động nói chuyện này, tiên sinh của y có thể sẽ nổi điên lên.
Trước khi hai người chia tay, Lạc Lưu Ly lại dặn dò Tống Phất Chi, nhưng thầy Tống vẫn không quá để ý chuyện của Ôn Thiên, trong lòng y chỉ nhớ thương hai bộ cos cuối cùng.
“Tôi phải quay về lật xem photobook mấy năm đầu của Bạch Tuộc, chọn một tấm nổi tiếng nhất năm đó.” Tống Phất Chi đếm ngón tay: “Sau đó bộ cuối cùng của tôi đương nhiên sẽ là nhân vật lần đầu tiên Bạch Tuộc chính thức cos —— rất trọn vẹn.”
Khi Tống Phất Chi nói lời này, trong đôi mắt trưởng thành trầm ổn lóe lên ánh sáng sục sôi của tuổi trẻ, Lạc Lưu Ly không khỏi sửng sốt.
Trong ấn tượng của Lạc Lưu Ly, Tống Phất Chi luôn là một giáo viên nghiêm túc chăm chỉ, thỉnh thoảng thất thường cũng chỉ là cùng cô tâm sự đồ chơi và trai đẹp trên mạng.
Trong thực tế Tống Phất Chi luôn rất dè dặt, đọc lời thoại ở Triển lãm truyện tranh cũng phải rối rắm thật lâu.
Ánh mắt hoạt bát như vậy làm cho Lạc Lưu Ly thấy được một thiếu niên tràn đầy niềm vui trong lòng.
Nghiêm túc chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho người yêu, chờ mong bộ dáng anh ấy mở quà ra, nhưng trong quá trình này, chính Tống Phất Chi cũng thu hoạch được rất nhiều thứ, tuy rằng có thể ngay cả bản thân y cũng không ý thức được, nhưng Lạc Lưu Ly nhìn thấu tất cả.
-
“Anh còn muốn hỏi gì không? Phiền muốn chết đi được ahhhh!”
Đồng Đồng bùng nổ.
Ở bên kia màn hình, Thời Chương dừng tay đánh chữ, cuối cùng rơi vào trạng thái tự kiểm điểm.
Mỗi ngày hắn đều mời Đồng Đồng tư vấn tám trăm chi tiết, chuyện nhỏ từ chất lượng thịt bò đến chuyện lớn trang trí nhà cửa chọn phong cách Châu Âu hoa lệ hay phong cách sân vườn ấm áp, cuối cùng đã thành công khiến thợ trang điểm kiêm trợ lý cũ của hắn phát điên.
“Bây giờ ngoại trừ trang điểm và tạo hình, em sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào khác.” Đồng Đồng gửi một mặt cười.
Giáo sư Thời cảm thấy xấu hổ chính mình, phát cho Đồng Đồng mấy bao lì xì đỏ thẫm bồi thường, sau đó quay đầu lại quấy rầy hai người khác.
Thực sự không còn lựa chọn nào khác, đây có lẽ là chuyện trọng đại nhất kể từ khi kết hôn.
Vào thời điểm cầu hôn, hai người không có nền tảng tình cảm, sẽ rất khoa trương nếu Thời Chương làm quá hoành tráng. Cho nên ngày đó bị kích thích, hắn liền cầu hôn trên xe.
Hai người cũng chưa tổ chức hôn lễ, làm cặp chồng chồng đã lâu như vậy nhưng nếu cẩn thận tính toán, họ chưa làm bất cứ điều gì mang tính lễ nghi.
Đây là lần đầu tiên sau hơn 30 năm giáo sư Thời căng thẳng đến vậy.
Mỗi lần Thời Chương phát tín hiệu cầu cứu trong nhóm ba người đều là có chuyện lớn, ví dụ như lần trước hắn đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn.
Lần này Chung Tử Nhan chết lặng, trực tiếp hỏi: Ông chủ Thời có tin tức trọng đại gì muốn tuyên bố?
Thời Chương không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ràng: “Sắp sinh nhật Phất Chi, em ấy cũng thích xem anime, cho nên tôi chuẩn bị cos thành nhân vật em ấy thích hẹn hò một ngày.”
Chung Tử Nhan:???
Âu Dương Hi:???
Hai người trăm miệng một lời: Chồng cậu cũng là Wibu? Biết từ khi nào, sao không nói với tụi này sớm hơn!
Giải thích cũng mất nhiều thời gian, giáo sư Thời vẫn lấy câu chuyện làm mồi nhử hai người như thường lệ, muốn bọn họ giúp đưa ra ý tưởng cho buổi hẹn hò.
“Chờ đã, dừng.” Chung Tử Nhan hỏi: “Vậy là thầy Tống đã biết trước kia cậu là Bạch Tuộc nổi tiếng trong giới cosplay?”
Thời Chương: “Vẫn chưa biết. Xem lần này cos như thế nào, em ấy thích thì tôi sẽ nói cho em ấy biết.”
Chung Tử Nhan trực tiếp gửi tin nhắn thoại, giọng nói cực kỳ phấn khích: “Cho nên nếu như thầy Tống cũng thích, tức là cậu có khả năng quay lại phải không thầy Bạch Tuộc?”
Thời Chương: “Việc này tôi còn chưa nghĩ tới... nghe Phất Chi.”
Âu Dương Hi ở bên kia cười Thời Chương là “Phu quản nghiêm”, Chung Tử Nhan lại kích động gửi thêm một tin nhắn thoại.
*Phu (chồng) đồng âm với Fu.
Bà chủ Chung cũng không vòng vo, nói thẳng: “Công ty bọn tôi đã thử làm chương trình giải trí trực tuyến trong hai năm qua. Cách đây không lâu đã làm show giải trí tình nhân với chủ đề 2D và nhận được phản hồi khá tốt. Bây giờ bọn tôi đang đầu tư vào một dự án mới, dự án có chủ đề cosplay, hiện đang chiêu mộ khách mời —— Nói chung là mời khách thì dễ nhưng bọn tôi lại thiếu đại thần. Bọn tôi đã ra tận nước ngoài rồi, nhưng đại thần bản địa Trung Quốc phải là Bạch Tuộc của chúng ta mới có thể đảm nhận tốt nhất vị trí này.”
Thời Chương: “...”
Thời Chương: “Vậy chị tư vấn cho tôi trước, hôm đó tôi có nên xịt nước hoa không?”
“Không thành vấn đề, tôi lập tức gửi 800 lọ “hương quyến rũ đàn ông” đến nhà cậu, tuyệt đối khiến thầy Tống thần hồn điên đảo muốn ngừng chẳng được.” Chung Tử Nhan cười ha hả.
“Chuyện tiết mục này không vội, cậu nghe trước cho biết, biết có chuyện này là được —— dù sao tôi đoán cậu cũng phải xem ý kiến của chồng cậu.”
Thời Chương gật đầu: “Ừ, phu quản nghiêm là như vậy đó.”
“... Vậy sát thủ lịch lãm sẽ xịt nước hoa gì?”
Tác giả có lời muốn mói:
Trong đầu bà chủ Chung: Làm ăn, làm ăn, làm ăn......
Trong đầu Thời Chương: Vợ, vợ, vợ!
Trang phục được may vô cùng tinh xảo vừa người, Tống Phất Chi mặc thử khi không trang điểm mà Lạc Lưu Ly đã cảm thấy rất đẹp.
“Hay là tối mai quay đi.” Tống Phất Chi nhìn đồng hồ.
Lạc Lưu Ly còn đang tấm tắc khen lông vũ trên cánh, thuận miệng đáp: “Được.”
Tống Phất Chi thay đồ, giọng nói nghèn nghẹt trong quần áo: “Gần đây giáo sư thường xuyên bận việc vắng nhà vào buổi tối, thuận tiện cho tôi, haha.”
Lạc Lưu Ly chậm rãi ngước mắt, không phân biệt hỉ nộ, bí hiểm nói: “Ồ, vậy thì tốt quá.”
Cô âm thầm liếc mắt.
Ha cái rắm chứ ha, giáo sư Thời của cậu phỏng chừng đang khua chiêng gõ trống thử trang điểm, thử tạo hình, học công thức nấu ăn, cậu chả biết đếch gì.
Không có gì để chê về trang phục do bạn của Phi Phi may, các chi tiết cận cảnh hoàn hảo đến không ngờ.
Lúc quay phim ra thành quả, chính Tống Phất Chi cũng bị bất ngờ.
“Hơn nửa công lao đều thuộc về bạn của Phi Phi.” Tống Phất Chi vừa xem vừa nói.
“Trang phục thêm rất nhiều điểm cộng.” Lạc Lưu Ly gật đầu, nói một cách khách quan: “Nhưng nếu không có khí chất và năng lực thể hiện của cậu thì cũng không chống đỡ nổi.”
“Tôi nhớ năm xưa khi Bạch Tuộc thi cosplay, đạo cụ và cánh đều do anh ấy tự làm.” Tống Phất Chi nói: “Lát nữa tôi phải hỏi Thời Chương đã làm như thế nào, sao mà giỏi quá vậy.”
Lạc Lưu Ly “Chậc chậc” hai tiếng: “Đúng là, muốn hỏi Bạch Tuộc cái gì lúc nào cũng hỏi được, đắc ý cậu.”
Gần đây thứ hạng của FuFu trên bảng xếp hạng lại tăng lên một chút. Mặc dù trước đó cãi nhau túi bụi trong bình luận, nhưng vẫn có nhiều người thuần túy bị cos của Tống Phất Chi thuyết phục.
Dáng người đẹp, khí chất giống, trang phục cùng bối cảnh đều được chăm chút kỹ lưỡng để tái hiện nhân vật một cách hoàn hảo, bất luận là người đứng ở lập trường nào cũng phải thừa nhận đây là tác phẩm tốt.
Có người rời đi, nhưng càng nhiều người ở lại đã chấp nhận thân phận của Tống Phất Chi là một fan của Bạch Tuộc, thậm chí còn nhiệt tình suy đoán lần sau thầy Fu sẽ cosplay tác phẩm nào trước đó của Bạch Tuộc.
'Đọa thiên sứ' là bộ cos thứ tư được chuẩn bị theo kế hoạch, sau khi Tống Phất Chi đăng lên, rất nhanh đã có người chạy tới xem.
Thiên thần sa ngã với mái tóc đen và đôi mắt đỏ bị nhốt trong một chiếc lồng sắt lộng lẫy, cánh chim màu đen vươn ra từ khe hở lồng sắt nhưng không thể bung ra hoàn toàn.
Thiên thần sa ngã mặc một chiếc áo choàng đen, trong lúc chiến đấu đã bị xé toạc, lộ ra vòng eo trắng như tuyết với vết máu mờ nhạt trên đó.
Những chiếc lồng bên cạnh y giam cầm những bức tượng thiên sứ bằng đá cẩm thạch trắng tuyết, đều có làn da trắng nõn nà, đôi cánh tinh khiết và mặt mày thánh thiện như người giả.
Thiên thần sa ngã bị giam ở chính giữa, chật vật giãy dụa, cơ bắp trên cánh tay phồng lên vì gắng sức. Mái tóc dài màu vàng che khuất nửa khuôn mặt, người ta chỉ nhìn thấy được đôi mắt đỏ thẫm và hàng mi rung rinh như cánh bướm.
Thiên thần sa ngã trong bóng tối từng ngạo nghễ liếc nhìn nhân gian cũng sẽ bị “tịnh hóa” thành những bức tượng hoàn hảo và thuần khiết sao?
Văn bản kèm theo có lẽ chỉ có hai người hiểu được——
“Lồng giam trần thế, người có đôi cánh của ta.”
- Ahhhhh quá thần!
- Tuyệt quá, thầy Fu không bị ảnh hưởng, vẫn đang ra sản phẩm cho chúng ta, cảm động quá huhuhu.
- Hôm nay cũng đang huy động vốn cho Fufu lộ mặt nè...... nhưng thế này cũng đã quá tuyệt rồi!
- Chính là tác phẩm đoạt giải quán quân của Bạch Tuộc nhiều năm trước! Ahhhh, fan già khóc rồi, Fu nhất định là fan lâu năm của Bạch Tuộc!
- Mặc dù là nhân vật Bạch Tuộc từng cos nhưng lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau. Bạch Tuộc ở trong cuộc thi đã thể hiện được hắc ám và sức mạnh của thiên thần sa ngã, nhưng Fufu giống như tiếp tục viết ra một câu chuyện nhỏ, làm cho người ta cảm thấy sự tồn tại của hắc ám cũng có ý nghĩa! Thật sự rất ngầu nha, rõ ràng không phải Fu đang “cọ nhiệt”, anh ấy đang rất nghiêm túc đối đãi và diễn giải mỗi một nhân vật.
- Tiên phẩm! Em muốn cho tất cả bạn bè cùng lớp đến xem.
Sóng gió vừa qua chưa được bao lâu, trong khu vực bình luận vẫn còn nhiều tiếng nói bất đồng.
- Ha ha, quả nhiên vẫn là tác phẩm của Bạch Tuộc, trắng trợn cọ đến cùng thật sao?
- Còn chưa ló mặt, cạn lời thật đấy, nhan sắc không xứng xin đừng cos nhân vật đẹp trai được không.
- Không thể sánh với Bạch Tuộc! Bạch Tuộc khí thế dũng mãnh thế mà cậu cos ra điềm đạm đáng thương, nếu cos không được khuyên cậu đừng cos nữa.
Nhanh chóng có lời phản hồi lại trong những bình luận.
- Con mắt nào của mi thấy điềm đạm đáng thương? Mi không nhìn thấy cơ tam giác à? Rơi vào nguy hiểm nhưng ra sức phản kháng, chẳng phải đó là biểu hiện của dũng mãnh sao?
Lạc Lưu Ly nhìn khu bình luận, nhíu mày: “Đứa nào nhàm chán theo mắng cậu mãi vậy, không thích xem thì cứ đi đi, phải đi vào mắng một hai câu mới chịu. Tôi cảm thấy bọn này không phải người qua đường thuần khiết đâu, có người muốn làm cậu mất hứng đấy, tìm bọn chửi thuê đến mắng cậu.”
Tống Phất Chi nhún vai: “Dù sao cũng không đả động được đến tôi.”
Dẫu sao thầy Fu của mấy người cosplay không phải vì muốn nổi tiếng hay kiếm tiền, vậy nên nhiều ngôn luận trên mạng đúng là chẳng gây ảnh hưởng gì đến y.
Nhiều người trong phần bình luận khen trang phục lần này đẹp và tinh xảo nên Tống Phất Chi lại đăng một dòng trạng thái khác.
@FuFu: Cảm ơn Phi Phi và người bạn của cậu đã giúp tôi may trang phục! Nhanh và đẹp vô cùng, cảm ơn rất nhiều.
Có thể nói Phi Phi là Siêu Tia Chớp trong khu bình luận, rất nhanh đã trả lời Tống Phất Chi: Thầy Fu không cần cảm ơn, anh cos như thần ahhhh! Bạn tôi bảo rằng anh đã thổi hồn vào bộ đồ này! [Ngón cái]
Hầu hết mọi người đều thích quan sát tương tác giữa các coser. Mỗi lần các coser khác cùng nhau hợp tác, mọi người thường thích nói “Song bếp hân hoan” hoặc mấy câu tương tự. Tuy nhiên lần này dưới dòng trạng thái của Tống Phất Chi vẫn có người âm dương quái khí.
- Cậu này thật sự rất thích cọ nha, cọ xong Bạch Tuộc lại cọ Phi Phi, đều bị cậu ta cọ sạch sành sanh.
- Có phải thấy Phi Phi là đứa trẻ hoạt bát đơn thuần nhất trong giới hay không, sau đó thấy Bạch Tuộc đã rời khỏi giới cũng không rảnh quan tâm, cho nên mới nắm hai người này ra cọ? Đúng thủ đoạn.
- Tao nói tụi bây đừng có thái quá! Rõ ràng là Phi Phi tự mình nói có thể giúp Fu chuẩn bị trang phục, qua cái mỏ tụi bay con c*c gì cũng thành cọ!
Tống Phất Chi còn chưa kịp nói gì thì Phi Phi đã trở lại.
Phi Phi: Mấy người đang nói gì vậy? Trang phục là tôi chủ động muốn giúp thầy Fu làm đấy, bởi vì cảm thấy mấy bộ cos lần trước của thầy Fu cos rất đỉnh, lần này càng Thần, không có thầy Fu thì trang phục cũng không có linh hồn vậy đâu, người có mắt đều nhìn ra được nhỉ! Tôi giúp đỡ bạn bè có vấn đề gì không? Những người nói mát cũng đừng gọi tôi là Phi Phi nữa, mấy người tự mình phi đi, đi thong thả không tiễn.
- Ha ha, mặt của mấy người nói mát kia có đau không! Cút đi cút đi, đừng cả ngày quấn quít Fufu nữa.
- Xem thằng nhỏ Phi Phi này nói chuyện sướng tai quá, chị thích.
- Ôm Fufu một cái, hôn Phi Phi một cái. Mọi người đang cosplay vui vẻ nghiêm túc. Tôi thực sự thắc mắc liệu có ai đó có động cơ thầm kín đang giở trò hay không. [Cười]
Phi Phi vừa đăng xong bình luận của mình, liền chọc Tống Phất Chi qua cửa sổ nhỏ.
Phi Phi: Thầy Fu đừng nghe bọn họ nói lung tung, anh không hề cọ nhiệt, đều là tôi tự nguyện.
Cậu nhỏ này thực sự rất chân thành, rất bộc trực và dễ đắc tội người khác, thực tế ngày nay tính cách này rất hiếm thấy.
Tống Phất Chi biết Phi Phi đã đi làm, nhưng vẫn sinh ra cảm giác trìu mến với cậu tựa như các học sinh trong lớp của mình.
FuFu: Tôi đã biết, cảm ơn Phi Phi nhé.
Chỉ nửa tuần sau khi video mới được đăng tải, thứ hạng của Tống Phất Chi trên bảng xếp hạng đã tăng lên hai bậc, trực tiếp đạt đến đỉnh cao mới, vị trí thứ ba.
Lạc Lưu Ly nở mày nở mặt: “Sảng khoái, mặc kệ có ai bôi đen thế nào, thực lực của chúng ta rõ ràng thế kia, chính là mạnh!”
Tống Phất Chi ngồi ở bên cạnh cau mày xem giáo án, xem một lát mới sực tỉnh, tiến đến bên cạnh Lạc Lưu Ly nhìn xếp hạng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bồ cảm thấy khả năng tôi lên vị trí thứ nhất có cao không?” Tống Phất Chi hỏi.
Lạc Lưu Ly nhướng mày: “Cậu muốn No.1 sao?”
Lúc trước cô nói Tống Phất Chi có thể giành hạng nhất chỉ là nói đùa, cô vốn tưởng rằng thầy Tống không quan tâm thứ hạng này.
Lạc Lưu Ly chỉ vào phần thưởng hạng nhất: “Hợp tác kinh doanh, tham gia chương trình giải trí online, tiền thưởng, vị trí quảng cáo mở màn... Cậu hứng thú cái nào?”
Cô trượt xuống: “Hạng hai cũng được mời tham gia chương trình giải trí và tiền thưởng, cảm giác cũng tương tự nhau.”
Tống Phất Chi nói: “Tôi cảm thấy quảng cáo mở màn hình rất hữu dụng, có thể dùng để chúc mừng Bạch Tuộc sinh nhật vui vẻ.”
Lạc Lưu Ly mở to hai mắt, chống trán thở dài: “Tôi nói này, não yêu đương à, chính mình đoạt giải mà chỉ nhớ đến ông chồng rách của cậu!”
Tống Phất Chi vui vẻ: “Tôi cũng có hứng thú với tiền thưởng nữa. Nhìn cái khác xem, cái gì mà hợp tác kinh doanh với chương trình giải trí, tôi có thể sao?”
Lạc Lưu Ly nhìn kỹ một chút, chương trình giải trí có chủ đề cosplay này trông khá thú vị. Ban tổ chức có một nền tảng livestream và một công ty truyền thông hùng mạnh. Đây rõ ràng là một dự án quảng bá quan trọng.
Lạc Lưu Ly suy nghĩ: “Khó trách bọn họ đều tranh nhau lọt vào top 3. Tôi đoán độ phủ sóng của chương trình này khá cao, là cơ hội tốt cho các cosplayer chuyên nghiệp. Có lẽ họ có thể bước vào giới giải trí hay gì đó. “
Hai người câu được câu không trò chuyện, ngón cái quẹt điện thoại của Lạc Lưu Ly đột nhiên dừng lại.
Cô “Hửm” một tiếng “, đẩy Tống Phất Chi: “Ôn Thiên đăng cos rồi —— Trời ạ. Còn nhảy nữa?”
Trong video, Ôn Thiên với mái tóc vàng đồng tử xanh, mặc một chiếc váy kiểu Âu có viền bèo dày, đứng dậy khỏi chiếc bàn gỗ hồ đào và bước đến trước gương dài chạm trổ hoa lệ, âm nhạc vang lên, cậu bắt đầu cười nhảy múa.
Gần đây có một điệu nhảy Otaku rất nổi tiếng, nhiều coser đã nhảy bài đó.
*Nhảy Otaku (bên Trung gọi là nhảy 'trạch vũ') là các điệu nhảy liên quan đến văn hóa otaku (chủ yếu là Anime -Comics-Games-Novels) và thường dùng các bản nhạc nền có liên quan đến văn hóa otaku.
Phải nói rằng cậu ta có khuôn mặt cực kỳ đẹp, dáng người mảnh khảnh, là mẫu con trai mỏng manh rất được yêu thích.
Khi mặc đồ nữ thì càng được yêu thích.
Không hổ là coser lớn có mấy triệu fan, tốc độ tăng trưởng số liệu nhanh hơn Tống Phất Chi nhiều.
Trong bình luận rất nhiều người á á á gọi 'vợ'.
Cũng có fan tinh mắt, liếc một cái nhìn ra tình tiết trong bộ cos của cậu ta.
- Đây không phải là nhân vật trong hot CP của bộ cosplay lần cuối Bạch Tuộc cos sao? Áu áu áu, cậu ấy vẫn không quên anh ấy, khóc chết mất.
- Chết tiệt, tôi muốn nhìn Ôn Thiên Thiên và Bạch Tuộc chung khung hình một lần nữa ahhh! Ôi ôi, lần trước là cách đây mấy năm rồi nhỉ?
- “Dư Ôn” định mệnh của tôi, bây giờ chỉ còn là đường trộn dao QAQ
Lạc Lưu Ly càng nhìn, lông mày càng nhăn tít lại, rất khó chịu.
“Cậu này chắc chắn có vấn đề.” Lạc Lưu Ly chỉ vào ảnh đại diện của Ôn Thiên: “Nhân vật cậu ta chọn là bạn cặp nổi tiếng của vai Bạch Tuộc cos, còn là phiên bản nữ của nhân vật đó. Vốn nam coser mặc đồ nữ đã rất hấp dẫn, cậu ta còn nhảy múa—— cũng không thể nói nhảy, uốn éo loạn xạ thì đúng hơn, hoàn toàn mặc kệ chuyện OOC nhân vật, nhân vật này làm sao có thể nhảy ngọt ngào như vậy?”
“Thiếu điều viết chữ “Tôi muốn được chú ý' lên mặt.” Lạc Lưu Ly hừ một tiếng: “Ai chiêu trò khó coi? Đây mới gọi là chiêu trò đáng hổ thẹn.”
Người hâm mộ rất phấn khích, một nửa trong khu bình luận đang khen Ôn Thiên xinh đẹp, một nửa khác tiếc hận vì CP “Dư Ôn” đã mất. Lạc Lưu Ly thiếu chút nữa tức chết, cô muốn chửi ầm lên.
Điều này cũng không thể hoàn toàn trách fan, rõ ràng bản thân Ôn Thiên vẫn dung túng fan kéo CP cho cậu ta và Bạch Tuộc. Thậm chí năm xưa cậu ta nhờ việc theo đuổi Bạch Tuộc mà trở nên nổi tiếng, cậu ta đã cố ý dẫn dắt theo hướng này thì fan rất dễ dàng bị dắt chạy theo.
Có một số bình luận cho rằng “Nhân vật hơi OOC, nhìn cậu ấy mặc đồ nữ nhảy otaku cảm thấy rất khó chịu“. Tuy nhiên fan của Ôn Thiên đã nhanh chóng phản bác lại, nói khó chịu thì nhịn đi, dù sao cũng có người thích xem.
Cũng có người nói: “À, chẳng phải cũng đang cọ nhiệt Bạch Tuộc một cách trắng trợn hay sao?”
Câu này dễ dàng đốt cháy khu bình luận, chữ “cũng” này rõ ràng ám chỉ chuyện gần đây có người nói FuFu cọ nhiệt của Bạch Tuộc.
Fan lập tức mặc kệ, nhanh chóng phản bác: Ôn Thiên và Bạch Tuộc đã quen biết nhau từ lâu, đã cùng cosplay cùng ăn tối, hơn nữa Ôn Thiên có nhiều fan như vậy còn cần cọ nhiệt làm gì? Cái cậu Fufu gì đó mới cần, người mới chả ra làm sao, dựa vào nhân vật Bạch Tuộc mới được biết đến.
Khu bình luận dưới video của Ôn Thiên gần như nhất trí đứng về phía Ôn Thiên, dù có ai nói gì phản đối cũng sẽ bị bác bỏ ngay lập tức.
Điều này khiến Lạc Lưu Ly tức đến choáng váng, chỉ vào màn hình mắng chửi.
Tống Phất Chi nhìn một lát cũng thôi, không đáng để y tốn nhiều thời gian,
Thầy Tống lười quan tâm, nhưng Lạc Lưu Ly không chịu bỏ qua.
Cô lạnh mặt ấn chuột, nói nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Tống Phất Chi không còn cách nào khác là phải ngăn cô lại, nhưng Lạc Điện hạ rất bướng bỉnh.
Không ngờ một lúc sau, Ôn Thiên tự mình đăng dòng trạng thái mới.
@ Ôn Thiên: Nhìn thấy có rất nhiều fan vẫn đang nói CP “Dư Ôn”, hi vọng mọi người để nó theo gió mà đi ~Anh Bạch Tuộc tại 3D đã kết hôn rồi, cho nên lại cắn CP của anh ấy rất không lễ phép nha.
Tôi và anh Bạch Tuộc cũng chỉ là bạn bè thân thiết thỉnh thoảng cùng ăn cơm mà thôi! Mọi người đừng đoán mò nữa.
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn dành cho tôi trong nhiều năm qua, nếu có thể, nhấn vào nút bên dưới để bỏ phiếu cho tôi thì càng tốt, cảm ơn các ông bà chủ! (o^^o)
Ngay sau đó có rất nhiều tiếng rên rỉ hu hu trong khu bình luận, nhiều người khen Ôn Thiên hiểu chuyện, thái độ chính trực.
Lạc Lưu Ly chịu hết nổi: “Vừa cos nhân vật CP nổi tiếng của Bạch Tuộc, vừa nói cái gì chỉ là bạn thân, trời ơi, trà quá rồi.”
Tống Phất Chi chỉ nói một cách chắc chắn: “Chắc không phải là bạn thân, Thời Chương chưa từng ăn cơm với bạn bè trong giới cosplay.”
Thời Chương ngoại trừ cả ngày ở trường, thời gian còn lại đều dính bên cạnh mình, nếu có hoạt động xã giao gì cũng sẽ tự nhiên nói rõ ràng với Tống Phất Chi.
Nồi trong nhà sắp bị Thời Chương xào nát rồi, nói gì đến ra ngoài ăn cơm với bạn bè trong giới cosplay, căn bản không có khả năng.
Lạc Lưu Ly cảm thấy đau dạ dày, đưa những gì mình tra được cho Tống Phất Chi xem.
Trong bảng xếp hạng này, trong top 10 coser nam, có ba người đều ký hợp đồng với một công ty MCN tên là “Đường Nét Văn Hóa“. Cậu vượt qua hai người bọn họ, đoạt vị trí thứ ba, Ôn Thiên vẫn đứng đầu. Tám chín phần mười, nhịp điệu trong bình luận của cậu là bị công ty này tìm người dẫn dắt.
Tống Phất Chi “Ừm” một tiếng, không quá ngạc nhiên.
Lạc Lưu Ly nhìn máy tính: “Cậu có biết ban đầu Ôn Thiên làm thế nào để nổi tiếng không?”
“Ban đầu Ôn Thiên vốn dĩ là người mẫu, bởi vì ngoại hình đẹp được Đường Nét Văn Hóa để mắt đến, thấy 2D càng ngày càng hot, liền đóng gói cậu ta thành coser. Thật ra bản thân cậu ta không thích 2D, trước kia trên Weibo chưa từng đăng nội dung liên quan.”
“Sau đó cậu ta theo đuổi nhân vật của Bạch Tuộc, cosplay CP của nhân vật, xào rang nhiệt độ gì đó, quá thành thục, chắc chắc công ty có nhúng tay sắp đặt.”
Mặc dù Tống Phất Chi không quan tâm đến những điều này chút nào, nhưng rất dễ hiểu.
Y khẽ thở dài: “Cosplay trước kia không phải như vậy.”
Hiện tại văn hóa 2D nổi tiếng, có nhiều người thích hơn, lượng truy cập lớn hơn, đương nhiên có lợi và hại.
Rừng càng lớn càng nhiều chim, những người muốn mưu danh trục lợi đều đến đây đòi chia một chén canh, mỗi người phô bày bản lĩnh khiến nơi đây không còn thuần túy như xưa.
Nhưng đây cũng là điều tất yếu để phát triển, miễn là có thể giữ được tình yêu của mình.
Tống Phất Chi không ngờ khi Lạc Lưu Ly vừa nói với y xong, Phi Phi lại tìm y ở cửa sổ nhỏ.
Phi Phi: Thầy Fufu, anh có ở đó không? Tôi thấy bài đăng mới của Ôn Thiên. Hắn đúng là nực cười!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phi Phi: Để tôi kể cho anh nghe một ít bí mật. Ôn Thiên cũng chỉ cùng Bạch Tuộc cosplay hai lần thôi. Lần đầu tiên ở trên sân thi đấu eSport, lần đó tôi cũng ở đấy, phỏng chừng hai người bọn họ tổng cộng nói với nhau được ba câu, xin chào tạm biệt và hợp tác vui vẻ.
Lần thứ hai công ty Ôn Thiên kéo được nhà tài trợ, không biết bằng cách nào mời được thầy Bạch Tuộc, để Bạch Tuộc giao lưu cùng mấy coser của công ty bọn họ một chút.
Phi Phi: Bọn họ có thể cũng chỉ ăn hai lần cơm này, đều là liên hoan công việc, Ôn Thiên mà cũng dám nói mình và Bạch Tuộc là “bạn thân”?
Phi Phi: Tôi thậm chí còn không dám nói mình như vậy!
Phi Phi: Anh phải biết, tôi và Bạch Tuộc còn kết bạn trên mạng xã hội, hơn nữa anh Bạch Tuộc còn tặng quà cưới cho bạn tôi! Cái này đỉnh cỡ nào chứ!! Nhưng chúng tôi cũng không dám nói mình rất quen thuộc với Bạch Tuộc, Ôn Thiên quá cọ, tức!!
Đứa nhỏ này càng nói, dấu chấm than gõ càng nhiều, có thể thấy tâm tình cậu càng ngày càng kích động, Tống Phất Chi nhìn thấy là cười, rất vui nha.
Lúc sau, Phi Phi lại thu mình về, nghiêm túc nói: Ôn Thiên có công ty, lúc trước bọn họ cũng từng kéo thủy quân, đánh chìm một người mới nổi trên mạng, cảm giác lần này của tôi cũng giống vậy.
Phi Phi suy nghĩ một chút, lại lo lắng mình nói chưa đủ rõ ràng liền hỏi: Thầy Fu, anh hiểu ý tôi không?
Tống Phất Chi cười trả lời cậu: Hiểu, cám ơn cậu. Tôi sẽ giữ lại bằng chứng và hỏi ý kiến luật sư sau.
Tống Phất Chi cũng không có ý định ngồi yên và bỏ qua, nhưng hiện tại sự tập trung của y không phải ở chỗ này và y không có thời gian để dây dưa với nó.
Lạc Lưu Ly còn đang nổi nóng, kích động nói với Tống Phất Chi: “Nếu không cậu trực tiếp nói cho Thời Chương biết, hắn nhất định sẽ xé xác Ôn Thiên và công ty chó kia ngay tại chỗ.”
“Không cần thiết.” Tống Phất Chi thản nhiên lắc đầu: “Vì một vai nhỏ mà phá hỏng niềm vui bất ngờ tôi tỉ mỉ chuẩn bị, không đáng. Tôi còn hai bộ cos là chuẩn bị xong rồi!”
Lạc Lưu Ly chỉ vào y: “Vậy sau khi cậu tổ chức sinh nhật cho Thời Chương xong, mau nói chuyện này với hắn, Bạch Tuộc ra mặt là hữu quả nhất, đánh nát cái miệng ngu đần kia.”
Lời này rất thô lỗ, Tống Phất Chi từ chối cho ý kiến, ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Thời Chương có biết hay không cũng không sao, chính tôi cũng giải quyết được.”
Lạc Lưu Ly mở to mắt: “Chính cậu ——? À không, tôi khuyên cậu thành thật nói cho anh ấy biết, chuyện này không cần phải tự mình gánh vác, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của Bạch Tuộc.”
Mặc dù Lạc Lưu Ly chỉ gặp Thời Chương một lần nhưng trực giác của phụ nữ luôn đáng sợ.
Cô dễ dàng nhận ra thái độ thù địch ban đầu của hắn đối với mình và sự quan tâm trong lời nói dành cho Tống Phất Chi. Tình cảm của Thời Chương dành cho Tống Phất Chi có lẽ sâu sắc hơn cô nghĩ nhiều và hắn càng để ý nhiều thứ hơn.
Cô cũng nhận ra Thời Chương không hiền lành và điềm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nếu như Tống Phất Chi không chủ động nói chuyện này, tiên sinh của y có thể sẽ nổi điên lên.
Trước khi hai người chia tay, Lạc Lưu Ly lại dặn dò Tống Phất Chi, nhưng thầy Tống vẫn không quá để ý chuyện của Ôn Thiên, trong lòng y chỉ nhớ thương hai bộ cos cuối cùng.
“Tôi phải quay về lật xem photobook mấy năm đầu của Bạch Tuộc, chọn một tấm nổi tiếng nhất năm đó.” Tống Phất Chi đếm ngón tay: “Sau đó bộ cuối cùng của tôi đương nhiên sẽ là nhân vật lần đầu tiên Bạch Tuộc chính thức cos —— rất trọn vẹn.”
Khi Tống Phất Chi nói lời này, trong đôi mắt trưởng thành trầm ổn lóe lên ánh sáng sục sôi của tuổi trẻ, Lạc Lưu Ly không khỏi sửng sốt.
Trong ấn tượng của Lạc Lưu Ly, Tống Phất Chi luôn là một giáo viên nghiêm túc chăm chỉ, thỉnh thoảng thất thường cũng chỉ là cùng cô tâm sự đồ chơi và trai đẹp trên mạng.
Trong thực tế Tống Phất Chi luôn rất dè dặt, đọc lời thoại ở Triển lãm truyện tranh cũng phải rối rắm thật lâu.
Ánh mắt hoạt bát như vậy làm cho Lạc Lưu Ly thấy được một thiếu niên tràn đầy niềm vui trong lòng.
Nghiêm túc chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho người yêu, chờ mong bộ dáng anh ấy mở quà ra, nhưng trong quá trình này, chính Tống Phất Chi cũng thu hoạch được rất nhiều thứ, tuy rằng có thể ngay cả bản thân y cũng không ý thức được, nhưng Lạc Lưu Ly nhìn thấu tất cả.
-
“Anh còn muốn hỏi gì không? Phiền muốn chết đi được ahhhh!”
Đồng Đồng bùng nổ.
Ở bên kia màn hình, Thời Chương dừng tay đánh chữ, cuối cùng rơi vào trạng thái tự kiểm điểm.
Mỗi ngày hắn đều mời Đồng Đồng tư vấn tám trăm chi tiết, chuyện nhỏ từ chất lượng thịt bò đến chuyện lớn trang trí nhà cửa chọn phong cách Châu Âu hoa lệ hay phong cách sân vườn ấm áp, cuối cùng đã thành công khiến thợ trang điểm kiêm trợ lý cũ của hắn phát điên.
“Bây giờ ngoại trừ trang điểm và tạo hình, em sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào khác.” Đồng Đồng gửi một mặt cười.
Giáo sư Thời cảm thấy xấu hổ chính mình, phát cho Đồng Đồng mấy bao lì xì đỏ thẫm bồi thường, sau đó quay đầu lại quấy rầy hai người khác.
Thực sự không còn lựa chọn nào khác, đây có lẽ là chuyện trọng đại nhất kể từ khi kết hôn.
Vào thời điểm cầu hôn, hai người không có nền tảng tình cảm, sẽ rất khoa trương nếu Thời Chương làm quá hoành tráng. Cho nên ngày đó bị kích thích, hắn liền cầu hôn trên xe.
Hai người cũng chưa tổ chức hôn lễ, làm cặp chồng chồng đã lâu như vậy nhưng nếu cẩn thận tính toán, họ chưa làm bất cứ điều gì mang tính lễ nghi.
Đây là lần đầu tiên sau hơn 30 năm giáo sư Thời căng thẳng đến vậy.
Mỗi lần Thời Chương phát tín hiệu cầu cứu trong nhóm ba người đều là có chuyện lớn, ví dụ như lần trước hắn đột nhiên tuyên bố muốn kết hôn.
Lần này Chung Tử Nhan chết lặng, trực tiếp hỏi: Ông chủ Thời có tin tức trọng đại gì muốn tuyên bố?
Thời Chương không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ràng: “Sắp sinh nhật Phất Chi, em ấy cũng thích xem anime, cho nên tôi chuẩn bị cos thành nhân vật em ấy thích hẹn hò một ngày.”
Chung Tử Nhan:???
Âu Dương Hi:???
Hai người trăm miệng một lời: Chồng cậu cũng là Wibu? Biết từ khi nào, sao không nói với tụi này sớm hơn!
Giải thích cũng mất nhiều thời gian, giáo sư Thời vẫn lấy câu chuyện làm mồi nhử hai người như thường lệ, muốn bọn họ giúp đưa ra ý tưởng cho buổi hẹn hò.
“Chờ đã, dừng.” Chung Tử Nhan hỏi: “Vậy là thầy Tống đã biết trước kia cậu là Bạch Tuộc nổi tiếng trong giới cosplay?”
Thời Chương: “Vẫn chưa biết. Xem lần này cos như thế nào, em ấy thích thì tôi sẽ nói cho em ấy biết.”
Chung Tử Nhan trực tiếp gửi tin nhắn thoại, giọng nói cực kỳ phấn khích: “Cho nên nếu như thầy Tống cũng thích, tức là cậu có khả năng quay lại phải không thầy Bạch Tuộc?”
Thời Chương: “Việc này tôi còn chưa nghĩ tới... nghe Phất Chi.”
Âu Dương Hi ở bên kia cười Thời Chương là “Phu quản nghiêm”, Chung Tử Nhan lại kích động gửi thêm một tin nhắn thoại.
*Phu (chồng) đồng âm với Fu.
Bà chủ Chung cũng không vòng vo, nói thẳng: “Công ty bọn tôi đã thử làm chương trình giải trí trực tuyến trong hai năm qua. Cách đây không lâu đã làm show giải trí tình nhân với chủ đề 2D và nhận được phản hồi khá tốt. Bây giờ bọn tôi đang đầu tư vào một dự án mới, dự án có chủ đề cosplay, hiện đang chiêu mộ khách mời —— Nói chung là mời khách thì dễ nhưng bọn tôi lại thiếu đại thần. Bọn tôi đã ra tận nước ngoài rồi, nhưng đại thần bản địa Trung Quốc phải là Bạch Tuộc của chúng ta mới có thể đảm nhận tốt nhất vị trí này.”
Thời Chương: “...”
Thời Chương: “Vậy chị tư vấn cho tôi trước, hôm đó tôi có nên xịt nước hoa không?”
“Không thành vấn đề, tôi lập tức gửi 800 lọ “hương quyến rũ đàn ông” đến nhà cậu, tuyệt đối khiến thầy Tống thần hồn điên đảo muốn ngừng chẳng được.” Chung Tử Nhan cười ha hả.
“Chuyện tiết mục này không vội, cậu nghe trước cho biết, biết có chuyện này là được —— dù sao tôi đoán cậu cũng phải xem ý kiến của chồng cậu.”
Thời Chương gật đầu: “Ừ, phu quản nghiêm là như vậy đó.”
“... Vậy sát thủ lịch lãm sẽ xịt nước hoa gì?”
Tác giả có lời muốn mói:
Trong đầu bà chủ Chung: Làm ăn, làm ăn, làm ăn......
Trong đầu Thời Chương: Vợ, vợ, vợ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro