Xem mắt
2024-11-19 02:56:22
Trường học vừa mới khai giảng, đây là khoảng thời gian rất bận rộn.
Tâm trí của những đứa trẻ trong lớp đều bị phân tán, chúng vẫn chưa tỉnh dậy sau kỳ nghỉ đông. Tống Phất Chi phải trông chừng kỹ một chút, đốc thúc bọn nhỏ trở lại trạng thái, theo dõi tiết tự học buổi tối liên tục vài ngày.
Nhà y cách trường học không gần, tối về đến nhà cũng đã muộn nên chẳng làm được gì hơn ngoài đi ngủ.
Bình thường ba mẹ sẽ không tìm y vào buổi tối, nhưng hôm nay Tống Phất Chi vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi từ bà giáo Vương.
Tống Phất Chi đang cầm bàn chải lông mềm "tắm" lần lượt cho từng chiếc gundam trong tủ trưng bày. Lâu ngày chưa được lau chùi, trên các mô hình đã tích tụ một lớp bụi mỏng.
Y một tay cầm lấy điện thoại di động, một tay cầm bàn chải lông chà không ngừng: "Mẹ."
Bà Vương đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây có thời gian không? Gặp một người."
Động tác trên tay Tống Phất Chi dừng lại, hít sâu một hơi.
Nhiệm vụ xem mắt lại tới, y thật sự thấy phiền.
Cuối tuần y cùng Lạc Lưu Ly tán gẫu, nhịn không được phàn nàn hai câu, giọng điệu có chút cáu kỉnh.
Lạc Lưu Ly không chút khách khí cười to haha: "Cuối cùng cũng bị xem mắt làm cho phát điên rồi à! Nhìn cậu coi bộ nhịn lâu lắm rồi đi!"
"Chủ yếu là tôi không biết mình sẽ gặp phải loại người nào." Tống Phất Chi xoa xoa mi tâm: "Giống như rút túi may mắn vậy, không chắc."
Lạc Lưu Ly mắng y không biết phúc lành của mình: "Tôi cảm thấy mỗi lần chú với dì chọn người cho cậu chất lượng cũng không tệ, ít nhất cũng đủ đẹp trai, chú cún như ánh ban mai lần trước cũng tạm được."
"Đừng có dễ như vậy."
Giọng Tống Phất Chi rất bình thản, nhưng cẩn thận nghe có thể nhận ra một tia phiền chán.
Lạc Lưu Ly buồn cười: "Chuyện gì, đừng nói cậu ta còn liên lạc với cậu nhé? Lần trước lễ tình nhân bị thầy Tống từ chối trước mặt mọi người, lòng tự trọng còn chưa đủ tổn thương sao."
"Dạo này không ra mặt nữa, nhưng mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho tôi, phiền."
Kể từ lần tặng hoa thất bại vào ngày lễ tình nhân lần trước, Kiều Húc Dương không tiếp cận Tống Phất Chi nữa, nhưng mỗi ngày đều kiên trì chào hỏi, chia sẻ những chuyện thú vị gặp phải trong cuộc sống, không có chuyện thú vị cũng phải tùy tiện gửi vài câu.
Chưa đến mức làm người ta chán ghét, nhưng khiến người ta không thoải mái.
Tống Phất Chi mặc kệ cậu ta, cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, như không chịu bất kì ảnh hưởng gì, giống như chỉ coi Tống Phất Chi là cái hốc cây, không mong đợi y đáp lại.
Trước kia xem mắt xong, hai người nhìn không vừa mắt là giải tán. Thỉnh thoảng có người coi trọng Tống Phất Chi, nhưng sau khi bị cự tuyệt cũng mất hút.
Lần đầu tiên gặp một người bám dính như Kiều Húc Dương.
Có lẽ Kiều Húc Dương cho rằng kiên trì và thành tâm có thể cảm hóa trái tim lạnh như băng của Tống Phất Chi, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, cậu càng kiên trì, lại càng chứng minh cậu không phải đồ ăn của Tống Phất Chi.
"Tôi thật sự không muốn gặp một Kiều Húc Dương nữa." Tống Phất Chi nói.
Cũng may, mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng cảm giác người lần này xem mắt không giống với Kiều Húc Dương.
Thời gian địa điểm là do Tống Phất Chi quyết định.
Để thuận tiện, Tống Phất Chi không cần nghĩ ngợi đã nói đến quán cà phê lần trước, giữa trưa thứ bảy.
Ưu điểm của việc hẹn nhau ở quán cà phê là uống cà phê tốn ít thời gian hơn nhiều so với ăn một bữa cơm, nếu hai bên không thích nhau có thể mỗi người một ngã trong mười phút, không cần ở trên bàn ăn chịu đựng sự tra tấn xấu hổ dài đến một hai tiếng.
Hai người bọn họ không thêm wechat, là cô giáo Vương đứng giữa truyền tin.
Vương Huệ Linh nói thời gian địa điểm, đối phương nhanh chóng đáp ứng.
Trước đây mỗi lần xem mắt, đối phương luôn thêm tài khoản wechat của Tống Phất Chi trước khi gặp mặt.
Có người muốn trước tiên trò chuyện đôi ba câu với y, có người xin ảnh chụp ngay, có người hỏi tại sao dòng thời gian lại trống rỗng.
Còn có thể tại sao, thiết lập quyền bạn bè thôi. Còn chưa đến mức thân quen.
Đối tượng xem mắt lần này là ngoại lệ.
Hắn không hỏi gì cả, wechat cũng không thêm, điều này khá tốt.
Ngày xem mắt, Tống Phất Chi tút tát lại bản thân một chút, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, xõa tóc mái, chỉnh chu nhưng không cứng nhắc, lộ ra dung mạo trẻ trung.
Y nhìn mình trong gương, cạo râu sạch sẽ mới ra cửa.
Vương Huệ Linh chỉ nhắc tới đối phương là học sinh cũ của bà, còn nói người ta bây giờ là giáo sư.
Ngoại trừ hai thông tin này, Tống Phất Chi hoàn toàn không biết gì về hắn cả, ngay cả tên cũng không nhớ rõ, cho nên trong đầu y không khỏi tưởng tượng ra bộ dạng của hắn.
Ấn tượng đầu tiên về nghề giáo sư là tri thức lịch sự, nhưng giáo sư trong hiện thực làm sao đẹp trai như trong truyện tranh.
Những giáo sư gần tuổi trung niên rất có thể sẽ đeo kính, đứng đắn nghiêm túc, không chừng còn hơi mập.
Nhưng điều đó không quan trọng, đối với Tống Phất Chi, ngoại hình không phải là điều quan trọng nhất trong hôn nhân.
Tống Phất Chi đến sớm hơn giờ hẹn năm phút, nhân viên phục vụ hỏi tên y, dẫn y vào trong, nói cho y biết: "Vị tiên sinh kia đã đến."
Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cửa, mặc áo len màu nâu nhạt cao nửa cổ, tư thế ngồi thẳng, kiểu tóc gọn gàng, đường cong ống tay áo rộng rãi lại làm cho hắn tăng thêm một chút nhu hòa.
Chỉ là bóng lưng, Tống Phất Chi đã bị làm cho ngạc nhiên một phen, người đàn ông này khiến y cảm thấy rất thoải mái.
Nhân viên phục vụ đưa y đến chỗ rồi rời đi, người đàn ông nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tống Phất Chi.
Y đột nhiên dừng bước, lời nói "Xin chào" bị mắc kẹt trong miệng.
Y đã từng gặp hắn, cách đây không lâu.
Ngay trong quán cà phê này, ngay chính cái bàn này.
Hai người nhìn nhau, giống như đều có chút ngạc nhiên.
Tống Phất Chi nhướng mày, mở miệng nói trước: "Thật trùng hợp."
Người đàn ông làm tư thế "Mời ngồi", giọng nói mang theo ý cười: "Tôi nhớ lần trước, cũng là ở cái bàn này."
Chờ Tống Phất Chi ngồi xuống, người đàn ông mới vươn tay, nói: "Thời Chương."
Nhìn tay Thời Chương giơ trên không trung, Tống Phất Chi không khỏi mỉm cười.
Đi xem mắt thế mà bắt tay trước, như thể bàn chuyện công việc, thật quy tắc.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng nắm tay hắn một cái: "Tống Phất Chi."
So với lần trước gặp mặt, lần này Thời Chương hẳn là ăn mặc đẹp hơn, khí chất học thuật không quá nồng như lần đầu, trên người thoang thoảng mùi hương hoa cỏ và gỗ, không biết có phải hắn đã xịt nước hoa hay không.
Sự thật chứng minh, trong hiện thực cũng có giáo sư đẹp trai.
Hai người chào nhau xong lại im lặng, một lúc sau họ cùng cười.
Tống Phất Chi hỏi ra thắc mắc lúc trước: "Họ của anh, là Thời hay là Thạch?"
Thời Chương: "Thời trong thời gian."
Đáp xong câu này, Thời Chương cười lắc đầu: "Nói thật, đi xem mắt với con trai cô Vương, tôi có chút lo lắng."
Tống Phất Chi hỏi: "Là mẹ nhắc đến tôi với anh sao?"
"Cùng bạn bè cấp 3 dùng bữa với cô Vương. Trên bàn ăn, chúng tôi nói chuyện về tình trạng hôn nhân. Cô Vương nói rằng con trai cô ấy không có người yêu. Mọi người đều biết tôi cũng vậy nên họ đùa ghép đôi. Cơm nước xong cô Vương lại hỏi tôi, tôi nghĩ có thể thử nên đồng ý ".
Chỉ bằng một câu hỏi, Thời Chương đã giải thích nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, thái độ không kiêu ngạo không lấy lòng, tư thế ngồi đúng mực, có chút giống học sinh tiểu học nghiêm túc phát biểu.
"Cảm ơn anh Thời đã bớt chút thời gian tới." Tống Phất Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cách nói chuyện tỉ mỉ của giáo sư, lời tự giới thiệu của Tống Phất Chi cũng rất quy củ: "Tôi 32 tuổi, dạy toán ở trường chuyên cấp 3. Tôi có một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, một chiếc ô tô và một chút tiền gửi ngân hàng. Trước đây đã từng xem mắt, tuy nhiên vẫn chưa tìm được người phù hợp ".
Đến lượt Thời Chương, hắn nói theo cách của Tống Phất Chi: "Tôi 34 tuổi, làm giáo sư ở một trường đại học, sống trong căn nhà có ba phòng ngủ hai phòng khách, có xe có tiền gửi ngân hàng, trước đây chưa từng xem mắt, đây là lần đầu tiên."
Hắn dừng một chút, cười hiền hòa: "Vậy nên nếu như có chỗ nào không tốt, nhờ thầy Tống chỉ bảo nhiều."
Tống Phất Chi thuận miệng hỏi một câu: "Nghiên cứu chính của giáo sư Thời là gì?"
"Thực vật học."
Đây không phải là một môn học phổ biến, Tống Phất Chi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Thời Chương.
Cỏ cây yên tĩnh, người cũng dịu dàng.
Y đột nhiên suy đoán, mùi thơm nhàn nhạt trên người Thời Chương, có lẽ cũng không phải đến từ nước hoa.
Có thể là Thời Chương cảm thấy đáp án vừa rồi chưa rõ ràng lắm, lại bổ sung một câu: "Chủ yếu tập trung vào phân loại thực vật học và di truyền học, bình thường làm thí nghiệm và giảng bài."
"Còn Thầy Tống, thầy dạy lớp nào?"
"Chủ nhiệm lớp 10, còn dạy lớp khác, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ làm chủ nhiệm đến lớp 12."
Hai người đều cực kỳ khuôn khổ, anh hỏi một tôi đáp một, như thể đang viết một bài toán.
Người trưởng thành hiển nhiên đều biết, việc đầu tiên cần làm trong buổi xem mắt là đặt ra các điều kiện, anh có gì, tôi có gì, anh muốn gì, tôi muốn gì, tất cả đều được tính toán rõ ràng. Nếu gần như tất cả chúng khớp nhau, có thể chuyển sang bước tiếp theo.
Hàn huyên trong chốc lát, Tống Phất Chi nhìn đồng hồ, thế mà đã một tiếng trôi qua, cà phê của hai người đã sớm uống xong.
Thời Chương bắt được động tác nhìn đồng hồ của Tống Phất Chi, chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta..."
Hiếm khi Tống Phất Chi phá lệ, cướp lời Thời Chương: "Cùng ăn trưa?"
Thời Chương dường như ngẩn người, cười gật đầu: "Được."
"Tôi biết gần đây có quán ăn Giang Nam không tồi, thầy Tống ăn không?"
Tống Phất Chi nói "Ăn", phất tay với nhân viên phục vụ: "Tính tiền, cám ơn."
Thật ra Tống Phất Chi thích những món đậm vị, thích món cay Tứ Xuyên, lẩu nhất định phải ăn dầu đỏ chính tông, còn món ăn thanh đạm Giang Nam không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng nếu hiện tại đối phương đã đề nghị, đương nhiên y sẽ không phản bác.
Nhà hàng bài trí rất tinh xảo, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các.
Ông chủ rõ ràng rất thân quen với Thời Chương, vừa nhìn thấy đã chào hỏi một cách quen thuộc, trong mắt còn hơi kinh ngạc: "Ồ, lão Thời, lần này dẫn bạn bè đến đây."
Thời Chương cười đáp: "Chọn chỗ tốt giúp tôi, làm phiền."
Cái này không cần hắn nói, ông chủ trực tiếp đưa họ vào gian phòng riêng tư tốt nhất, có màn nước cùng hoa lan làm vách ngăn, giống chốn bồng lai tiên cảnh.
"Anh thường đến đây?" Tống Phất Chi hỏi hắn.
"Thỉnh thoảng..." Thời Chương nói. "Nơi này thanh tịnh."
Nhìn cách bài trí và không gian, y biết nhà hàng này không hề rẻ, nhưng khi nhìn thực đơn Tống Phất Chi vẫn bị giá cả làm cho kinh ngạc một phen.
Trừ khi mở tiệc chiêu đãi bạn bè, nếu không Tống Phúc Chi sẽ không bao giờ một mình đến nhà hàng tầm cỡ thế này.
Dường như có một khoảng cách nhất định giữa thu nhập của giáo viên phổ thông và giáo sư đại học.
Thời Chương cúi đầu lật xem thực đơn, ánh mắt sau gọng kính rất tập trung.
Thật sự là một gương mặt mộc mạc đơn giản, thoạt nhìn không có gì đặc sắc nhưng càng nhìn càng thoải mái.
Khí chất cả người đàn ông này hệt như vẻ ngoài của hắn, nếu như phải dùng một từ khái quát hắn, đó chính là nho nhã.
Thời Chương đột nhiên giương mắt lên, đôi mắt màu mực nhìn về phía Tống Phất Chi, hỏi y có kiêng ăn gì không, muốn ăn gì không.
Tống Phất Chi lấy lại bình tĩnh, đáp: "Không ăn kiêng, giáo sư Thời là khách quen, anh gọi đi."
Bữa cơm này ăn rất ổn định, đề tài hai người trò chuyện đều rất an toàn, không đau không ngứa, thanh đạm như tôm Long Tĩnh.
*tôm nấu với lá trà.
Điều này cũng bình thường, hai người trưởng thành mới gặp có thể trò chuyện sâu sắc đến mức nào? Chắc chắn phải giữ khoảng cách với nhau.
Nhưng chính là khoảng cách không xa không gần này khiến Tống Phất Chi cảm thấy thoải mái, y vốn không thích người lạ đến quá gần.
Đang trò chuyện được nửa chừng, điện thoại di động trên bàn của Tống Phất Chi đột nhiên rung lên, từng nhịp dồn dập.
Y nói một câu "Xin lỗi" với Thời Chương, cầm lên xem, quả nhiên là cô nàng Lạc Lưu Ly lắm mồm.
Lạc Lưu Ly gửi tin nhắn thích ngắt một câu ra thành rất nhiều đoạn, chia ra gửi, mỗi lần cô gửi tin nhắn có thể đọc được vài trang.
- Cậu xong chưa?
- Không đợi cậu được nữa đâu.
- Tôi phải đến cửa hàng xếp hàng trước!
- Tôi thấy có người nói phiên bản Metal Build giới hạn sắp bị cướp sạch!
- Ah-ah-ah-ah
- Cậu còn muốn làm bao lâu?! Ông khách quý lần này thế nào?
- Không nói nữa.
- Hẹn gặp tại cửa hàng.
Tống Phất Chi hẹn Lạc Lưu Ly buổi chiều cùng đi dạo cửa hàng mô hình đồ chơi Gundam, không ngờ chỗ đó lại nhộn nhịp hơn dự kiến, Lạc Lưu Ly đã muốn chạy tới sớm tranh mua.
Tống Phất Chi trả lời cô: Còn đang ăn cơm trưa. Cậu đi trước đi.
Lạc Lưu Ly bảo không nói nữa, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
- Yo, xem ra lần này có triển vọng à, ăn trưa luôn rồi.
- Ai có thể lọt vào mắt ngài vậy?
- Vậy hẳn là một gã cơ bắp!
- Tôi còn lạ gì gu của cậu?
Tống Phất Chi đã chú ý tới, hôm nay Thời Chương mặc quần áo rất rộng rãi, đường nét nhu hòa, có thể thấy được tỷ lệ cơ thể rất đẹp, nhưng cơ bắp lại không thấy được.
Huống hồ khí chất văn nhã lịch thiệp trên người Thời Chương, cùng ba chữ "gã cơ bắp" hoàn toàn không hợp nhau.
Thời Chương làm việc ổn định cẩn thận, tính cách ôn hòa.
Mặc dù đối với Tống Phất Chi mà nói, Thời Chương này có chút nhạt nhẽo, giống như món ăn Giang Nam thanh đạm, không đủ đậm đà.
Nhưng sẽ rất thích hợp để kết hôn, thích hợp để chung sống.
Vẫn là câu nói kia, khuynh hướng tình dục với 2D và cùng tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng 3D đương nhiên không giống nhau, ngoài đời thực làm sao hoàn mỹ như vậy.
Tống Phất Chi nhắn "Không phải gã cơ bắp" còn chưa gửi, Lạc Lưu Ly lại hỏi.
- Mấy múi, mấy đường nhân ngư, mấy cm?
Câu hỏi cuối cùng hơi sắc, không phù hợp với trẻ con, từ trước đến nay Lạc Lưu Ly luôn nói chuyện như vậy.
Tống Phất Chi không nhịn được nở nụ cười, lại lập tức thu hồi vẻ mặt.
Trong gian phòng riêng cổ kính này, có một vị giáo sư hiền lành nhã nhặn ngồi bên cạnh nhưng màn hình lại đang bàn tán về việc vị này "bao nhiêu cm".
Tống Phất Chi vô thức nghiêng màn hình điện thoại di động về phía mình, che giấu theo bản năng, sợ rằng giáo sư vô tình thấy được cuồng ngôn xàm ngữ của bọn họ.
Y kiềm chế vẻ mặt, nhanh chóng đánh chữ: Tém lại. Gặp rồi nói sau.
Tống Phất Chi để điện thoại xuống, cũng không nói vừa rồi là tin nhắn của ai, tiếp tục chủ đề bị cắt ngang trước đó.
Thời Chương rất tự nhiên mà tiếp tục trò chuyện, nhưng tim vẫn đập mạnh, hơi thở có chút gấp gáp.
Hắn vừa nhìn thấy một loạt tin nhắn wechat hiện lên trên màn hình khóa, Tống Phất Chi mở khóa ra đọc, sau đó bật cười.
Một nụ cười thuần túy, rất ngắn ngủi, thoáng qua rồi biến mất.
Bị Thời Chương thu hết vào đáy mắt.
Chỉ sợ Tống Phất Chi không biết mình cười lên đẹp như thế nào.
Y vốn đã rất đẹp trai, nhưng khi cười, đuôi mắt hơi cong, khí lạnh trên người hơi tan ra, nụ cười của một người đàn ông trưởng thành, lười biếng và thản nhiên, rất quyến rũ.
Thời Chương nhạy bén nhận ra Tống Phất Chi hơi xoay điện thoại về một góc, là một động tác phòng bị theo bản năng.
Hắn khẽ nheo mắt, ngực đột nhiên như bị tảng đá đè lên, hơi thở nặng nề.
Tống Phất Chi đang cười với người khác, người đó là ai?
Thời Chương không khỏi nghĩ đến đến cậu chàng lần trước tặng hoa cho Tống Phất Chi ở quán cà phê, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không phải.
Trong wechat của Tống Phất Chi có nhiều người liên lạc như vậy, bản thân thậm chí còn không ở trong đó.
Cảm xúc trong lòng Thời Chương âm thầm bành trướng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt kia, cùng Tống Phất Chi nên nói chuyện gì thì nói chuyện đó.
Cơm nước xong, hai người đứng lên tính tiền, Thời Chương đi theo sau Tống Phất Chi, càn rỡ nhìn chằm chằm bóng lưng của y, ánh mắt rất sâu.
Trong lòng Thời Chương không nắm chắc, không biết đây có phải là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt hay không.
Hắn cũng nghe cô Vương nói, ánh mắt con trai cô rất kén chọn, đối tượng xem mắt trước kia đều gặp một lần rồi không có sau đó, Thời Chương sợ mình cũng trở thành một trong số đó.
Hay là trước khi rời đi, vẫn nên xin wechat của em ấy.
Thời Chương nắm chặt điện thoại di động của mình trong túi, ngón tay trắng bệch.
Lần trước tận mắt nhìn thấy, Tống Phất Chi chẳng buồn nhìn cậu chàng đẹp trai tặng hoa kia, Thời Chương đã biết Tống Phất không thích kiểu bám người, không thích theo đuổi vượt quá ranh giới.
Tống Phất Chi cần không gian riêng tư, cần khoảng cách thích hợp, nhưng Thời Chương không muốn cho y dù chỉ một chút không gian.
Thời Chương rõ ràng, chỉ cần hắn có cơ hội đi tới một tấc, nhất định sẽ tham lam muốn chiếm lấy toàn bộ.
Gân trên cổ nổi lên, Thời Chương chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng buông điện thoại ra, chỉ cười nói với ông chủ: "Tính vào tài khoản của tôi."
Tống Phất Chi móc thẻ đặt lên bàn, ánh mắt ông chủ đảo giữa bọn họ một vòng, cười híp mắt hai tay trả thẻ lại cho Tống Phất Chi: "Tiên sinh mong anh thứ lỗi, lần này tính lên giáo sư đi, bớt chuyện mà."
Tống Phất Chi cũng không từ chối, nhận lại thẻ, nhìn Thời Chương: "Vậy lần sau tôi mời anh."
Giọng nói của y thong thả, nghe không giống khách sáo.
Thời Chương an tĩnh đối mắt với y, đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình trong nháy mắt trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
—— Tống Phất Chi hứa hẹn lần sau với hắn.
Tâm trí của những đứa trẻ trong lớp đều bị phân tán, chúng vẫn chưa tỉnh dậy sau kỳ nghỉ đông. Tống Phất Chi phải trông chừng kỹ một chút, đốc thúc bọn nhỏ trở lại trạng thái, theo dõi tiết tự học buổi tối liên tục vài ngày.
Nhà y cách trường học không gần, tối về đến nhà cũng đã muộn nên chẳng làm được gì hơn ngoài đi ngủ.
Bình thường ba mẹ sẽ không tìm y vào buổi tối, nhưng hôm nay Tống Phất Chi vừa về đến nhà thì nhận được cuộc gọi từ bà giáo Vương.
Tống Phất Chi đang cầm bàn chải lông mềm "tắm" lần lượt cho từng chiếc gundam trong tủ trưng bày. Lâu ngày chưa được lau chùi, trên các mô hình đã tích tụ một lớp bụi mỏng.
Y một tay cầm lấy điện thoại di động, một tay cầm bàn chải lông chà không ngừng: "Mẹ."
Bà Vương đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây có thời gian không? Gặp một người."
Động tác trên tay Tống Phất Chi dừng lại, hít sâu một hơi.
Nhiệm vụ xem mắt lại tới, y thật sự thấy phiền.
Cuối tuần y cùng Lạc Lưu Ly tán gẫu, nhịn không được phàn nàn hai câu, giọng điệu có chút cáu kỉnh.
Lạc Lưu Ly không chút khách khí cười to haha: "Cuối cùng cũng bị xem mắt làm cho phát điên rồi à! Nhìn cậu coi bộ nhịn lâu lắm rồi đi!"
"Chủ yếu là tôi không biết mình sẽ gặp phải loại người nào." Tống Phất Chi xoa xoa mi tâm: "Giống như rút túi may mắn vậy, không chắc."
Lạc Lưu Ly mắng y không biết phúc lành của mình: "Tôi cảm thấy mỗi lần chú với dì chọn người cho cậu chất lượng cũng không tệ, ít nhất cũng đủ đẹp trai, chú cún như ánh ban mai lần trước cũng tạm được."
"Đừng có dễ như vậy."
Giọng Tống Phất Chi rất bình thản, nhưng cẩn thận nghe có thể nhận ra một tia phiền chán.
Lạc Lưu Ly buồn cười: "Chuyện gì, đừng nói cậu ta còn liên lạc với cậu nhé? Lần trước lễ tình nhân bị thầy Tống từ chối trước mặt mọi người, lòng tự trọng còn chưa đủ tổn thương sao."
"Dạo này không ra mặt nữa, nhưng mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho tôi, phiền."
Kể từ lần tặng hoa thất bại vào ngày lễ tình nhân lần trước, Kiều Húc Dương không tiếp cận Tống Phất Chi nữa, nhưng mỗi ngày đều kiên trì chào hỏi, chia sẻ những chuyện thú vị gặp phải trong cuộc sống, không có chuyện thú vị cũng phải tùy tiện gửi vài câu.
Chưa đến mức làm người ta chán ghét, nhưng khiến người ta không thoải mái.
Tống Phất Chi mặc kệ cậu ta, cậu ta vẫn không chịu từ bỏ, như không chịu bất kì ảnh hưởng gì, giống như chỉ coi Tống Phất Chi là cái hốc cây, không mong đợi y đáp lại.
Trước kia xem mắt xong, hai người nhìn không vừa mắt là giải tán. Thỉnh thoảng có người coi trọng Tống Phất Chi, nhưng sau khi bị cự tuyệt cũng mất hút.
Lần đầu tiên gặp một người bám dính như Kiều Húc Dương.
Có lẽ Kiều Húc Dương cho rằng kiên trì và thành tâm có thể cảm hóa trái tim lạnh như băng của Tống Phất Chi, nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, cậu càng kiên trì, lại càng chứng minh cậu không phải đồ ăn của Tống Phất Chi.
"Tôi thật sự không muốn gặp một Kiều Húc Dương nữa." Tống Phất Chi nói.
Cũng may, mặc dù còn chưa gặp mặt, nhưng cảm giác người lần này xem mắt không giống với Kiều Húc Dương.
Thời gian địa điểm là do Tống Phất Chi quyết định.
Để thuận tiện, Tống Phất Chi không cần nghĩ ngợi đã nói đến quán cà phê lần trước, giữa trưa thứ bảy.
Ưu điểm của việc hẹn nhau ở quán cà phê là uống cà phê tốn ít thời gian hơn nhiều so với ăn một bữa cơm, nếu hai bên không thích nhau có thể mỗi người một ngã trong mười phút, không cần ở trên bàn ăn chịu đựng sự tra tấn xấu hổ dài đến một hai tiếng.
Hai người bọn họ không thêm wechat, là cô giáo Vương đứng giữa truyền tin.
Vương Huệ Linh nói thời gian địa điểm, đối phương nhanh chóng đáp ứng.
Trước đây mỗi lần xem mắt, đối phương luôn thêm tài khoản wechat của Tống Phất Chi trước khi gặp mặt.
Có người muốn trước tiên trò chuyện đôi ba câu với y, có người xin ảnh chụp ngay, có người hỏi tại sao dòng thời gian lại trống rỗng.
Còn có thể tại sao, thiết lập quyền bạn bè thôi. Còn chưa đến mức thân quen.
Đối tượng xem mắt lần này là ngoại lệ.
Hắn không hỏi gì cả, wechat cũng không thêm, điều này khá tốt.
Ngày xem mắt, Tống Phất Chi tút tát lại bản thân một chút, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, xõa tóc mái, chỉnh chu nhưng không cứng nhắc, lộ ra dung mạo trẻ trung.
Y nhìn mình trong gương, cạo râu sạch sẽ mới ra cửa.
Vương Huệ Linh chỉ nhắc tới đối phương là học sinh cũ của bà, còn nói người ta bây giờ là giáo sư.
Ngoại trừ hai thông tin này, Tống Phất Chi hoàn toàn không biết gì về hắn cả, ngay cả tên cũng không nhớ rõ, cho nên trong đầu y không khỏi tưởng tượng ra bộ dạng của hắn.
Ấn tượng đầu tiên về nghề giáo sư là tri thức lịch sự, nhưng giáo sư trong hiện thực làm sao đẹp trai như trong truyện tranh.
Những giáo sư gần tuổi trung niên rất có thể sẽ đeo kính, đứng đắn nghiêm túc, không chừng còn hơi mập.
Nhưng điều đó không quan trọng, đối với Tống Phất Chi, ngoại hình không phải là điều quan trọng nhất trong hôn nhân.
Tống Phất Chi đến sớm hơn giờ hẹn năm phút, nhân viên phục vụ hỏi tên y, dẫn y vào trong, nói cho y biết: "Vị tiên sinh kia đã đến."
Người đàn ông ngồi đưa lưng về phía cửa, mặc áo len màu nâu nhạt cao nửa cổ, tư thế ngồi thẳng, kiểu tóc gọn gàng, đường cong ống tay áo rộng rãi lại làm cho hắn tăng thêm một chút nhu hòa.
Chỉ là bóng lưng, Tống Phất Chi đã bị làm cho ngạc nhiên một phen, người đàn ông này khiến y cảm thấy rất thoải mái.
Nhân viên phục vụ đưa y đến chỗ rồi rời đi, người đàn ông nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tống Phất Chi.
Y đột nhiên dừng bước, lời nói "Xin chào" bị mắc kẹt trong miệng.
Y đã từng gặp hắn, cách đây không lâu.
Ngay trong quán cà phê này, ngay chính cái bàn này.
Hai người nhìn nhau, giống như đều có chút ngạc nhiên.
Tống Phất Chi nhướng mày, mở miệng nói trước: "Thật trùng hợp."
Người đàn ông làm tư thế "Mời ngồi", giọng nói mang theo ý cười: "Tôi nhớ lần trước, cũng là ở cái bàn này."
Chờ Tống Phất Chi ngồi xuống, người đàn ông mới vươn tay, nói: "Thời Chương."
Nhìn tay Thời Chương giơ trên không trung, Tống Phất Chi không khỏi mỉm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi xem mắt thế mà bắt tay trước, như thể bàn chuyện công việc, thật quy tắc.
Tống Phất Chi nhẹ nhàng nắm tay hắn một cái: "Tống Phất Chi."
So với lần trước gặp mặt, lần này Thời Chương hẳn là ăn mặc đẹp hơn, khí chất học thuật không quá nồng như lần đầu, trên người thoang thoảng mùi hương hoa cỏ và gỗ, không biết có phải hắn đã xịt nước hoa hay không.
Sự thật chứng minh, trong hiện thực cũng có giáo sư đẹp trai.
Hai người chào nhau xong lại im lặng, một lúc sau họ cùng cười.
Tống Phất Chi hỏi ra thắc mắc lúc trước: "Họ của anh, là Thời hay là Thạch?"
Thời Chương: "Thời trong thời gian."
Đáp xong câu này, Thời Chương cười lắc đầu: "Nói thật, đi xem mắt với con trai cô Vương, tôi có chút lo lắng."
Tống Phất Chi hỏi: "Là mẹ nhắc đến tôi với anh sao?"
"Cùng bạn bè cấp 3 dùng bữa với cô Vương. Trên bàn ăn, chúng tôi nói chuyện về tình trạng hôn nhân. Cô Vương nói rằng con trai cô ấy không có người yêu. Mọi người đều biết tôi cũng vậy nên họ đùa ghép đôi. Cơm nước xong cô Vương lại hỏi tôi, tôi nghĩ có thể thử nên đồng ý ".
Chỉ bằng một câu hỏi, Thời Chương đã giải thích nguyên nhân hậu quả của câu chuyện, thái độ không kiêu ngạo không lấy lòng, tư thế ngồi đúng mực, có chút giống học sinh tiểu học nghiêm túc phát biểu.
"Cảm ơn anh Thời đã bớt chút thời gian tới." Tống Phất Chi nhẹ nhàng gật đầu.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi cách nói chuyện tỉ mỉ của giáo sư, lời tự giới thiệu của Tống Phất Chi cũng rất quy củ: "Tôi 32 tuổi, dạy toán ở trường chuyên cấp 3. Tôi có một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, một chiếc ô tô và một chút tiền gửi ngân hàng. Trước đây đã từng xem mắt, tuy nhiên vẫn chưa tìm được người phù hợp ".
Đến lượt Thời Chương, hắn nói theo cách của Tống Phất Chi: "Tôi 34 tuổi, làm giáo sư ở một trường đại học, sống trong căn nhà có ba phòng ngủ hai phòng khách, có xe có tiền gửi ngân hàng, trước đây chưa từng xem mắt, đây là lần đầu tiên."
Hắn dừng một chút, cười hiền hòa: "Vậy nên nếu như có chỗ nào không tốt, nhờ thầy Tống chỉ bảo nhiều."
Tống Phất Chi thuận miệng hỏi một câu: "Nghiên cứu chính của giáo sư Thời là gì?"
"Thực vật học."
Đây không phải là một môn học phổ biến, Tống Phất Chi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy rất phù hợp với khí chất của Thời Chương.
Cỏ cây yên tĩnh, người cũng dịu dàng.
Y đột nhiên suy đoán, mùi thơm nhàn nhạt trên người Thời Chương, có lẽ cũng không phải đến từ nước hoa.
Có thể là Thời Chương cảm thấy đáp án vừa rồi chưa rõ ràng lắm, lại bổ sung một câu: "Chủ yếu tập trung vào phân loại thực vật học và di truyền học, bình thường làm thí nghiệm và giảng bài."
"Còn Thầy Tống, thầy dạy lớp nào?"
"Chủ nhiệm lớp 10, còn dạy lớp khác, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ làm chủ nhiệm đến lớp 12."
Hai người đều cực kỳ khuôn khổ, anh hỏi một tôi đáp một, như thể đang viết một bài toán.
Người trưởng thành hiển nhiên đều biết, việc đầu tiên cần làm trong buổi xem mắt là đặt ra các điều kiện, anh có gì, tôi có gì, anh muốn gì, tôi muốn gì, tất cả đều được tính toán rõ ràng. Nếu gần như tất cả chúng khớp nhau, có thể chuyển sang bước tiếp theo.
Hàn huyên trong chốc lát, Tống Phất Chi nhìn đồng hồ, thế mà đã một tiếng trôi qua, cà phê của hai người đã sớm uống xong.
Thời Chương bắt được động tác nhìn đồng hồ của Tống Phất Chi, chậm rãi nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta..."
Hiếm khi Tống Phất Chi phá lệ, cướp lời Thời Chương: "Cùng ăn trưa?"
Thời Chương dường như ngẩn người, cười gật đầu: "Được."
"Tôi biết gần đây có quán ăn Giang Nam không tồi, thầy Tống ăn không?"
Tống Phất Chi nói "Ăn", phất tay với nhân viên phục vụ: "Tính tiền, cám ơn."
Thật ra Tống Phất Chi thích những món đậm vị, thích món cay Tứ Xuyên, lẩu nhất định phải ăn dầu đỏ chính tông, còn món ăn thanh đạm Giang Nam không cảm thấy hứng thú lắm, nhưng nếu hiện tại đối phương đã đề nghị, đương nhiên y sẽ không phản bác.
Nhà hàng bài trí rất tinh xảo, cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các.
Ông chủ rõ ràng rất thân quen với Thời Chương, vừa nhìn thấy đã chào hỏi một cách quen thuộc, trong mắt còn hơi kinh ngạc: "Ồ, lão Thời, lần này dẫn bạn bè đến đây."
Thời Chương cười đáp: "Chọn chỗ tốt giúp tôi, làm phiền."
Cái này không cần hắn nói, ông chủ trực tiếp đưa họ vào gian phòng riêng tư tốt nhất, có màn nước cùng hoa lan làm vách ngăn, giống chốn bồng lai tiên cảnh.
"Anh thường đến đây?" Tống Phất Chi hỏi hắn.
"Thỉnh thoảng..." Thời Chương nói. "Nơi này thanh tịnh."
Nhìn cách bài trí và không gian, y biết nhà hàng này không hề rẻ, nhưng khi nhìn thực đơn Tống Phất Chi vẫn bị giá cả làm cho kinh ngạc một phen.
Trừ khi mở tiệc chiêu đãi bạn bè, nếu không Tống Phúc Chi sẽ không bao giờ một mình đến nhà hàng tầm cỡ thế này.
Dường như có một khoảng cách nhất định giữa thu nhập của giáo viên phổ thông và giáo sư đại học.
Thời Chương cúi đầu lật xem thực đơn, ánh mắt sau gọng kính rất tập trung.
Thật sự là một gương mặt mộc mạc đơn giản, thoạt nhìn không có gì đặc sắc nhưng càng nhìn càng thoải mái.
Khí chất cả người đàn ông này hệt như vẻ ngoài của hắn, nếu như phải dùng một từ khái quát hắn, đó chính là nho nhã.
Thời Chương đột nhiên giương mắt lên, đôi mắt màu mực nhìn về phía Tống Phất Chi, hỏi y có kiêng ăn gì không, muốn ăn gì không.
Tống Phất Chi lấy lại bình tĩnh, đáp: "Không ăn kiêng, giáo sư Thời là khách quen, anh gọi đi."
Bữa cơm này ăn rất ổn định, đề tài hai người trò chuyện đều rất an toàn, không đau không ngứa, thanh đạm như tôm Long Tĩnh.
*tôm nấu với lá trà.
Điều này cũng bình thường, hai người trưởng thành mới gặp có thể trò chuyện sâu sắc đến mức nào? Chắc chắn phải giữ khoảng cách với nhau.
Nhưng chính là khoảng cách không xa không gần này khiến Tống Phất Chi cảm thấy thoải mái, y vốn không thích người lạ đến quá gần.
Đang trò chuyện được nửa chừng, điện thoại di động trên bàn của Tống Phất Chi đột nhiên rung lên, từng nhịp dồn dập.
Y nói một câu "Xin lỗi" với Thời Chương, cầm lên xem, quả nhiên là cô nàng Lạc Lưu Ly lắm mồm.
Lạc Lưu Ly gửi tin nhắn thích ngắt một câu ra thành rất nhiều đoạn, chia ra gửi, mỗi lần cô gửi tin nhắn có thể đọc được vài trang.
- Cậu xong chưa?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không đợi cậu được nữa đâu.
- Tôi phải đến cửa hàng xếp hàng trước!
- Tôi thấy có người nói phiên bản Metal Build giới hạn sắp bị cướp sạch!
- Ah-ah-ah-ah
- Cậu còn muốn làm bao lâu?! Ông khách quý lần này thế nào?
- Không nói nữa.
- Hẹn gặp tại cửa hàng.
Tống Phất Chi hẹn Lạc Lưu Ly buổi chiều cùng đi dạo cửa hàng mô hình đồ chơi Gundam, không ngờ chỗ đó lại nhộn nhịp hơn dự kiến, Lạc Lưu Ly đã muốn chạy tới sớm tranh mua.
Tống Phất Chi trả lời cô: Còn đang ăn cơm trưa. Cậu đi trước đi.
Lạc Lưu Ly bảo không nói nữa, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời.
- Yo, xem ra lần này có triển vọng à, ăn trưa luôn rồi.
- Ai có thể lọt vào mắt ngài vậy?
- Vậy hẳn là một gã cơ bắp!
- Tôi còn lạ gì gu của cậu?
Tống Phất Chi đã chú ý tới, hôm nay Thời Chương mặc quần áo rất rộng rãi, đường nét nhu hòa, có thể thấy được tỷ lệ cơ thể rất đẹp, nhưng cơ bắp lại không thấy được.
Huống hồ khí chất văn nhã lịch thiệp trên người Thời Chương, cùng ba chữ "gã cơ bắp" hoàn toàn không hợp nhau.
Thời Chương làm việc ổn định cẩn thận, tính cách ôn hòa.
Mặc dù đối với Tống Phất Chi mà nói, Thời Chương này có chút nhạt nhẽo, giống như món ăn Giang Nam thanh đạm, không đủ đậm đà.
Nhưng sẽ rất thích hợp để kết hôn, thích hợp để chung sống.
Vẫn là câu nói kia, khuynh hướng tình dục với 2D và cùng tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng 3D đương nhiên không giống nhau, ngoài đời thực làm sao hoàn mỹ như vậy.
Tống Phất Chi nhắn "Không phải gã cơ bắp" còn chưa gửi, Lạc Lưu Ly lại hỏi.
- Mấy múi, mấy đường nhân ngư, mấy cm?
Câu hỏi cuối cùng hơi sắc, không phù hợp với trẻ con, từ trước đến nay Lạc Lưu Ly luôn nói chuyện như vậy.
Tống Phất Chi không nhịn được nở nụ cười, lại lập tức thu hồi vẻ mặt.
Trong gian phòng riêng cổ kính này, có một vị giáo sư hiền lành nhã nhặn ngồi bên cạnh nhưng màn hình lại đang bàn tán về việc vị này "bao nhiêu cm".
Tống Phất Chi vô thức nghiêng màn hình điện thoại di động về phía mình, che giấu theo bản năng, sợ rằng giáo sư vô tình thấy được cuồng ngôn xàm ngữ của bọn họ.
Y kiềm chế vẻ mặt, nhanh chóng đánh chữ: Tém lại. Gặp rồi nói sau.
Tống Phất Chi để điện thoại xuống, cũng không nói vừa rồi là tin nhắn của ai, tiếp tục chủ đề bị cắt ngang trước đó.
Thời Chương rất tự nhiên mà tiếp tục trò chuyện, nhưng tim vẫn đập mạnh, hơi thở có chút gấp gáp.
Hắn vừa nhìn thấy một loạt tin nhắn wechat hiện lên trên màn hình khóa, Tống Phất Chi mở khóa ra đọc, sau đó bật cười.
Một nụ cười thuần túy, rất ngắn ngủi, thoáng qua rồi biến mất.
Bị Thời Chương thu hết vào đáy mắt.
Chỉ sợ Tống Phất Chi không biết mình cười lên đẹp như thế nào.
Y vốn đã rất đẹp trai, nhưng khi cười, đuôi mắt hơi cong, khí lạnh trên người hơi tan ra, nụ cười của một người đàn ông trưởng thành, lười biếng và thản nhiên, rất quyến rũ.
Thời Chương nhạy bén nhận ra Tống Phất Chi hơi xoay điện thoại về một góc, là một động tác phòng bị theo bản năng.
Hắn khẽ nheo mắt, ngực đột nhiên như bị tảng đá đè lên, hơi thở nặng nề.
Tống Phất Chi đang cười với người khác, người đó là ai?
Thời Chương không khỏi nghĩ đến đến cậu chàng lần trước tặng hoa cho Tống Phất Chi ở quán cà phê, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không phải.
Trong wechat của Tống Phất Chi có nhiều người liên lạc như vậy, bản thân thậm chí còn không ở trong đó.
Cảm xúc trong lòng Thời Chương âm thầm bành trướng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt kia, cùng Tống Phất Chi nên nói chuyện gì thì nói chuyện đó.
Cơm nước xong, hai người đứng lên tính tiền, Thời Chương đi theo sau Tống Phất Chi, càn rỡ nhìn chằm chằm bóng lưng của y, ánh mắt rất sâu.
Trong lòng Thời Chương không nắm chắc, không biết đây có phải là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt hay không.
Hắn cũng nghe cô Vương nói, ánh mắt con trai cô rất kén chọn, đối tượng xem mắt trước kia đều gặp một lần rồi không có sau đó, Thời Chương sợ mình cũng trở thành một trong số đó.
Hay là trước khi rời đi, vẫn nên xin wechat của em ấy.
Thời Chương nắm chặt điện thoại di động của mình trong túi, ngón tay trắng bệch.
Lần trước tận mắt nhìn thấy, Tống Phất Chi chẳng buồn nhìn cậu chàng đẹp trai tặng hoa kia, Thời Chương đã biết Tống Phất không thích kiểu bám người, không thích theo đuổi vượt quá ranh giới.
Tống Phất Chi cần không gian riêng tư, cần khoảng cách thích hợp, nhưng Thời Chương không muốn cho y dù chỉ một chút không gian.
Thời Chương rõ ràng, chỉ cần hắn có cơ hội đi tới một tấc, nhất định sẽ tham lam muốn chiếm lấy toàn bộ.
Gân trên cổ nổi lên, Thời Chương chịu đựng một lúc, cuối cùng cũng buông điện thoại ra, chỉ cười nói với ông chủ: "Tính vào tài khoản của tôi."
Tống Phất Chi móc thẻ đặt lên bàn, ánh mắt ông chủ đảo giữa bọn họ một vòng, cười híp mắt hai tay trả thẻ lại cho Tống Phất Chi: "Tiên sinh mong anh thứ lỗi, lần này tính lên giáo sư đi, bớt chuyện mà."
Tống Phất Chi cũng không từ chối, nhận lại thẻ, nhìn Thời Chương: "Vậy lần sau tôi mời anh."
Giọng nói của y thong thả, nghe không giống khách sáo.
Thời Chương an tĩnh đối mắt với y, đột nhiên cảm thấy hô hấp của mình trong nháy mắt trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
—— Tống Phất Chi hứa hẹn lần sau với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro