Nhìn Trộm Trên...
Diên Kỳ
2024-08-06 13:13:58
Chuyện này quá kỳ quái!
Một vị cung phi sao lại biết được mấy chuyện riêng tư ở Lâm Võ Hầu phủ chứ?
Vũ Văn Lan kinh ngạc nhìn về phía Yến Xu.
Bởi vì thật sự có chút khiếp sợ, đến nỗi quên cả khắc chế, ánh mắt này thật sự quá mức trực tiếp, thời gian nhìn cũng hơi lâu.
Yến Xu bị nhìn đến mức lông gà lông vịt dựng hết cả lên, trong lòng không nhịn được mà nói thầm, người này cứ nhìn nàng chằm chằm làm gì?
Đương nhiên, vì sao nhìn nàng, ngoại trừ bản thân Vũ Văn Lan ra, cũng không có người thứ hai biết được.
Tình cảnh này đã bị mọi người ở trong điện thu hết vào trong mắt.
Thái Hậu bỗng nhiên nói với Yến Xu: “Ngươi tới đây cũng khá lâu rồi, sớm một chút trở về điện nghỉ ngơi đi, ai gia muốn nói một vài lời với bệ hạ.”
Yến Xu như được đại xá, vội vàng hành lễ với hai người: “Thần thiếp cáo lui.”
Sau đó lập tức rũ đầu bước ra ngoài điện, ngoan ngoãn giống như một cọng cỏ nhỏ mọc ở bồn hoa bên trong viện.
Nhưng Vũ Văn Lan biết rõ, nàng cũng không phải hoa cỏ gì đó.
Dõi theo nàng bước ra khỏi điện, tấm mành mỏng trong điện lập tức khép lại, hắn mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Nữ tử này, rốt cuộc là như thế nào?
“Người xưa đã có câu quan lại khó tránh khỏi việc nhà.”
Thái Hậu mở miệng nói: “Bệ hạ không cần phải quá sầu lo về chuyện ở Lâm Võ Hầu phủ, nếu hai người bọn họ không thể tiếp tục sống chung với nhau được nữa, vậy thì cứ để bọn họ hòa li đi.”
Vũ Văn Lan hoàn hồn: “Mẫu hậu nói rất đúng, trẫm cũng định làm như vậy.”
Thái Hậu cười cười: “Lúc này cũng không còn sớm nữa, bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa xế không?”
Vũ Văn Lan vội nói không cần: “Trong Ngự Thư Phòng vẫn còn mấy quyển sổ con, nhi thần cũng không làm phiền mẫu hậu nữa.”
Vừa dứt lời bèn đứng dậy bước ra khỏi cửa điện.
Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh, Thái Hậu đứng dậy đi tới trước cửa sổ ở phía tây, nữ quan Trúc Thư vội vàng đi theo hầu hạ: “Bệ hạ hình như đối xử với Lý Mỹ Nhân có chút khác biệt...”
Thái Hậu cười cười: “Ở tuổi này của bệ hạ, đã nên có long tự rồi.”
Trúc Thư đáp một tiếng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lại nghe thấy Thái Hậu tiếp tục nói: “Kín miệng một chút, chuyện trong cung của ai gia, đừng có truyền bậy ra ngoài.”
Mọi người trong điện vội đáp một tiếng.
~~
Trở về từ Từ An Cung, mới chỉ hơn một canh giờ, mà trời đã chập tối.
Vội vàng phê thêm mấy quyển sổ con, cũng không có tâm trạng ăn bữa tối, đợi cho đến đêm khuya, Vũ Văn Lan nằm ở bên trên long sàng to rộng, lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Hắn suy nghĩ hơn nửa buổi chiều cộng thêm một buổi tối, nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra được
— Nếu nàng chính là Lý Yến Xu, Lý gia cũng không có điểm gì bất thường, vậy thì tại sao nàng có thể biết nhiều chuyện mà người bình thường không tài nào biết được như vậy?
Phải biết rằng, nàng đã vào cung ba năm, chưa một lần đi ra ngoài, ngay cả Hoàng Đế như hắn cũng không biết mấy chuyện riêng tư trong nhà đại thần, tại sao nàng lại biết được?
Chẳng lẽ... Là do Điện Vĩnh Ninh có bí mật gì đó?
Từ nhỏ đến lớn, Vũ Văn Lan đã từng nhìn quen đủ loại sóng gió và những thứ kỳ quái, nhưng chỉ một chuyện này thôi lại khiến hắn không tài nào nghĩ ra nổi, vì thế vị Hoàng Đế nào đó trở nên vô cùng trằn trọc, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi đi, trong cung trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hắn bèn đứng dậy xuống giường, khoác thêm áo, bước ra khỏi Càn Minh Cung.
~~
Không bao lâu, Vũ Văn Lan đã đi tới Điện Vĩnh Ninh.
Đạp lên đỉnh điện, nhẹ nhàng vạch ra một miếng ngói lưu ly, lại lặng lẽ nhìn xuống bên dưới, lập tức trông thấy nàng đang nói chuyện với thị nữ ở trước gương ——
Khuôn mặt Nhẫn Đông vẫn chứa đầy vẻ hưng phấn: “Ngày hôm nay bệ hạ nói nhiều chuyện với chủ tử như vậy, chắc chắn là đã coi trọng ngài!”
Đã trông thấy rất nhiều người tự mình đa tình, Vũ Văn Lan không hề có một chút gợn sóng nào.
Yến Xu lại thở dài: “Ngươi không hiểu đâu, hắn mới sẽ không coi trọng ta.”
Nhẫn Đông chỉ nghĩ nàng đang khiêm tốn, bèn cười nói: “Ngài xinh đẹp như vậy, bệ hạ cũng đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, vì sao lại không thể coi trọng ngài? Không phải có câu nói là ‘nữ gì đó rồi cầu gì đó sao’?”
Yến Xu chưa nói gì, trong lòng lại âm thầm thở dài.
【... Vị quân tử huyết khí phương cương kia cũng không phải nam nhân bình thường, nàng có xinh đẹp hơn nữa thì cũng vô dụng thôi! 】
Một vị cung phi sao lại biết được mấy chuyện riêng tư ở Lâm Võ Hầu phủ chứ?
Vũ Văn Lan kinh ngạc nhìn về phía Yến Xu.
Bởi vì thật sự có chút khiếp sợ, đến nỗi quên cả khắc chế, ánh mắt này thật sự quá mức trực tiếp, thời gian nhìn cũng hơi lâu.
Yến Xu bị nhìn đến mức lông gà lông vịt dựng hết cả lên, trong lòng không nhịn được mà nói thầm, người này cứ nhìn nàng chằm chằm làm gì?
Đương nhiên, vì sao nhìn nàng, ngoại trừ bản thân Vũ Văn Lan ra, cũng không có người thứ hai biết được.
Tình cảnh này đã bị mọi người ở trong điện thu hết vào trong mắt.
Thái Hậu bỗng nhiên nói với Yến Xu: “Ngươi tới đây cũng khá lâu rồi, sớm một chút trở về điện nghỉ ngơi đi, ai gia muốn nói một vài lời với bệ hạ.”
Yến Xu như được đại xá, vội vàng hành lễ với hai người: “Thần thiếp cáo lui.”
Sau đó lập tức rũ đầu bước ra ngoài điện, ngoan ngoãn giống như một cọng cỏ nhỏ mọc ở bồn hoa bên trong viện.
Nhưng Vũ Văn Lan biết rõ, nàng cũng không phải hoa cỏ gì đó.
Dõi theo nàng bước ra khỏi điện, tấm mành mỏng trong điện lập tức khép lại, hắn mới miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, trong lòng lại khiếp sợ không thôi.
Nữ tử này, rốt cuộc là như thế nào?
“Người xưa đã có câu quan lại khó tránh khỏi việc nhà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Hậu mở miệng nói: “Bệ hạ không cần phải quá sầu lo về chuyện ở Lâm Võ Hầu phủ, nếu hai người bọn họ không thể tiếp tục sống chung với nhau được nữa, vậy thì cứ để bọn họ hòa li đi.”
Vũ Văn Lan hoàn hồn: “Mẫu hậu nói rất đúng, trẫm cũng định làm như vậy.”
Thái Hậu cười cười: “Lúc này cũng không còn sớm nữa, bệ hạ có muốn ở lại dùng bữa xế không?”
Vũ Văn Lan vội nói không cần: “Trong Ngự Thư Phòng vẫn còn mấy quyển sổ con, nhi thần cũng không làm phiền mẫu hậu nữa.”
Vừa dứt lời bèn đứng dậy bước ra khỏi cửa điện.
Trong điện trở nên vô cùng yên tĩnh, Thái Hậu đứng dậy đi tới trước cửa sổ ở phía tây, nữ quan Trúc Thư vội vàng đi theo hầu hạ: “Bệ hạ hình như đối xử với Lý Mỹ Nhân có chút khác biệt...”
Thái Hậu cười cười: “Ở tuổi này của bệ hạ, đã nên có long tự rồi.”
Trúc Thư đáp một tiếng, cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lại nghe thấy Thái Hậu tiếp tục nói: “Kín miệng một chút, chuyện trong cung của ai gia, đừng có truyền bậy ra ngoài.”
Mọi người trong điện vội đáp một tiếng.
~~
Trở về từ Từ An Cung, mới chỉ hơn một canh giờ, mà trời đã chập tối.
Vội vàng phê thêm mấy quyển sổ con, cũng không có tâm trạng ăn bữa tối, đợi cho đến đêm khuya, Vũ Văn Lan nằm ở bên trên long sàng to rộng, lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.
Hắn suy nghĩ hơn nửa buổi chiều cộng thêm một buổi tối, nhưng vẫn không tài nào nghĩ ra được
— Nếu nàng chính là Lý Yến Xu, Lý gia cũng không có điểm gì bất thường, vậy thì tại sao nàng có thể biết nhiều chuyện mà người bình thường không tài nào biết được như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải biết rằng, nàng đã vào cung ba năm, chưa một lần đi ra ngoài, ngay cả Hoàng Đế như hắn cũng không biết mấy chuyện riêng tư trong nhà đại thần, tại sao nàng lại biết được?
Chẳng lẽ... Là do Điện Vĩnh Ninh có bí mật gì đó?
Từ nhỏ đến lớn, Vũ Văn Lan đã từng nhìn quen đủ loại sóng gió và những thứ kỳ quái, nhưng chỉ một chuyện này thôi lại khiến hắn không tài nào nghĩ ra nổi, vì thế vị Hoàng Đế nào đó trở nên vô cùng trằn trọc, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Mắt thấy thời gian chậm rãi trôi đi, trong cung trở nên vô cùng yên tĩnh.
Hắn bèn đứng dậy xuống giường, khoác thêm áo, bước ra khỏi Càn Minh Cung.
~~
Không bao lâu, Vũ Văn Lan đã đi tới Điện Vĩnh Ninh.
Đạp lên đỉnh điện, nhẹ nhàng vạch ra một miếng ngói lưu ly, lại lặng lẽ nhìn xuống bên dưới, lập tức trông thấy nàng đang nói chuyện với thị nữ ở trước gương ——
Khuôn mặt Nhẫn Đông vẫn chứa đầy vẻ hưng phấn: “Ngày hôm nay bệ hạ nói nhiều chuyện với chủ tử như vậy, chắc chắn là đã coi trọng ngài!”
Đã trông thấy rất nhiều người tự mình đa tình, Vũ Văn Lan không hề có một chút gợn sóng nào.
Yến Xu lại thở dài: “Ngươi không hiểu đâu, hắn mới sẽ không coi trọng ta.”
Nhẫn Đông chỉ nghĩ nàng đang khiêm tốn, bèn cười nói: “Ngài xinh đẹp như vậy, bệ hạ cũng đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, vì sao lại không thể coi trọng ngài? Không phải có câu nói là ‘nữ gì đó rồi cầu gì đó sao’?”
Yến Xu chưa nói gì, trong lòng lại âm thầm thở dài.
【... Vị quân tử huyết khí phương cương kia cũng không phải nam nhân bình thường, nàng có xinh đẹp hơn nữa thì cũng vô dụng thôi! 】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro