Ai Sẽ Kể Cho Màn Đêm

Chương 8

Kim Thập Tứ Thoa, Vi Nặc Lạp

2024-07-11 18:54:08

Cái gì cần hỏi đã hỏi xong, hai người chào tạm biệt cha mẹ Sầm Phỉ Nhi, ra khỏi nhà họ Sầm mà tâm trạng vẫn rất nặng nề.

Lên xe rời đi lại tiếp tục im lặng suốt dọc đường, thời tiết ngoài cửa xe nóng bốc hơi, không khí bên trong xe lại rất kỳ quái.

“Lãnh đạo, đây là “giải quyết việc chung” mà cậu nói à?” Tưởng Hạ Chi chợt lên tiếng hỏi, “Công tố viên mấy người có thể công khai lừa gạt gia đình nạn nhân vậy sao?”

Thịnh Ninh sầm mặt, hướng mắt nhìn về phía trước mà không nói một lời. Tưởng Hạ Chi là cảnh sát hình sự, đương nhiên hắn đã từng gặp rất nhiều gia đình nạn nhân, nhưng với anh thì đây mới là lần đầu. Việc của anh là chống tham nhũng, anh từng gặp vô số những con hồ ly giả dối, lang sói hung ác, nhưng lại chưa từng gặp một con sơn dương đang nức nở. Anh bỗng nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, ban đầu chỉ là những tiếng rè rè mơ hồ rất nhỏ, nhưng chẳng lâu sau âm thanh ấy dần to lên, kèm theo đó là cơn đau đầu dữ dội.

“Cậu nói xem, Tiểu Mai Lâu là nơi nào nhỉ? Tôi có một suy đoán không hay ho cho lắm, khả năng cao đó là một tụ điểm khiêu dâm, nếu không thì một cô gái mười lăm tuổi cũng sẽ chẳng đeo vòng tránh thai, cũng sẽ không tự nhiên giàu lên như thế.” Tưởng Hạ Chi đang tập trung phân tích vụ án, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Thịnh Ninh bên ghế phó lái đột nhiên trắng bệch, anh hơi cuộn người lại, cúi đầu dùng tay phải để bịt kín lỗ tai.

“Dừng lại…” Thịnh Ninh bất lực quay đầu sang bên cạnh, anh thấy đôi môi xinh đẹp của Tưởng Hạ Chi đang mấp máy liên tục nhưng lại không nghe được tiếng nói của con người, chỉ có thứ tạp âm bén nhọn với tần số rất cao như muốn đâm thủng màng nhĩ của anh. Anh không nén nổi mà đưa ra lời cầu xin, “Dừng… dừng xe…”

“Sáu năm trước, Quang Châu vẫn chưa trồng hoa thiên điểu trên quy mô lớn, thậm chí có rất ít cửa tiệm giới thiệu và bán hoa thiên điểu, chắc chúng ta có thể đến một số cơ sở chuyên trồng hoa để điều tra…”

“Dừng xe…” Cơn đau thấu óc không ngừng tăng lên, tạp âm cũng ngày một lớn hơn, Thịnh Ninh gần như đang rít gào, “Dừng xe!”

Sự đau đớn mà người này phô bày ra quá rõ ràng và mãnh liệt, cuối cùng Tưởng Hạ Chi cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn kịp thời đạp phanh ngay trước khi xe cảnh sát chạy lên đường cao tốc trên cao.

Xe còn chưa dừng hẳn thì Thịnh Ninh đã vội vã mở cửa xe, chân anh vừa chạm đất là cả người cũng đổ xuống. Đã đau đến mức hoàn toàn không đứng thẳng nổi, anh quỳ dưới đất, vừa bịt tai ngăn cản tạp âm một cách vô ích, vừa đau đớn cuộn người và nôn khan.

“Cậu bị… đau đầu à?” Vị trưởng phòng Thịnh lúc nào cũng lạnh lùng, cao ngạo và hoàn mỹ, chưa bao giờ tỏ ra chật vật thế này. Tưởng Hạ Chi đứng sau lưng Thịnh Ninh, không tin nổi mà hơi nhíu mày, hắn hỏi, “Đau vậy cơ à? Có cần gọi xe cứu thương không?”

Thịnh Ninh không nghe thấy tiếng của Tưởng Hạ Chi, trên thực tế, ngoài thứ âm thanh sắc nhọn khủng khiếp kia thì anh hoàn toàn không nghe được gì cả.

Khoảng ba phút sau, sắc mặt của Thịnh Ninh mới dịu lại, nhất thời anh còn chưa có sức lên xe nên hai người bèn ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường. Lúc này Mặt Trời đang dần ngả về tây, dòng xe trên đường bắt đầu trở nên đông hơn, một vài người đi rất vội vã, tựa như những chú chim mỏi cánh háo hức trở về nhà.

Không chờ Tưởng Hạ Chi đặt câu hỏi, Thịnh Ninh đã chủ động giải thích: “Hồi bé tôi từng gặp tai nạn xe cộ và bị chấn thương sọ não nặng, để lại di chứng đau đầu và ù tai, sẽ phát tác khi có tạp âm bất ngờ, bị nhốt trong không gian hẹp hoặc căng thẳng quá mức.” Hai chữ “di chứng” là cách nói quá đỗi nhẹ nhàng, cơn đau dữ dội đã từ từ giảm bớt, nhưng lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi, gương mặt cũng cắt không còn giọt máu.

“Lúc phát tác… sẽ đau lắm à?” Tưởng Hạ Chi vẫn chưa thể tin được cảnh mà mình vừa chứng kiến.

“Khó diễn tả lắm, như bị điện giật, dao đâm, kim châm… lúc thì là một loại, khi thì rất nhiều loại.” Đúng là không thể diễn tả được, thế là Thịnh Ninh cởi chiếc găng tay đen bên trái của mình ra, giơ lòng bàn tay lên cho Tưởng Hạ Chi nhìn ngón út bàn tay trái của mình. Khi đeo găng thì không nhìn được, giờ mới thấy rõ tay của Thịnh Ninh rất đẹp, trắng nõn thon dài nhưng không quá gân guốc, tỳ vết duy nhất trên mảnh ngọc chính là ngón út của anh hơi cong, chỗ cong ở đốt ngón tay thứ hai còn có một màu xanh tím kỳ quái. Anh bình tĩnh nói, “Có một lần khi cơn đau phát tác, tôi đã bẻ ngược ngón tay này và gãy xương, nhưng chẳng có cảm giác gì.”

Xem ra người này sợ xấu ghét gương, trước giờ luôn đeo găng tay chỉ để giấu đi khuyết điểm bé tẹo vốn sẽ chẳng ai để ý của mình. Tưởng Hạ Chi mở to mắt, cố gắng cảm nhận và thấu hiểu nỗi đau ấy.

“Tôi đồng ý với những lời anh vừa nói,” Mỗi lần cơn đau phát tác là như một lần chết đi, nhưng Thịnh Ninh hồi phục lại rất nhanh. Anh đeo lại găng tay, thuyết phục bản thân tập trung vào vụ án, “Tiểu Mai Lâu là một tụ điểm khiêu dâm, cũng là chìa khóa của vụ án này…”

“Đừng liều mạng thế, chúng ta thảo luận vụ án sau cũng không muộn, tôi dạy cho cậu một chiêu nhé.” Tưởng Hạ Chi nói xong thì ghé lại gần Thịnh Ninh. Hắn xòe mười ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay lên tai Thịnh Ninh, dùng ngón tay cái vuốt ve lông mày, vầng trán và chân tóc của anh, khi thì mạnh khi thì nhẹ. Một người cụp mắt xuống, một người ngước mắt lên, khoảng cách của hai người lúc này chỉ cách một nắm tay, đã vậy tư thế còn rất mờ ám, như thể hắn đang nâng mặt anh lên và có thể ghé xuống hôn bất cứ lúc nào.

Có lẽ thủ pháp rất dịu dàng nên cơn đau lại tiếp tục giảm bớt, hiếm khi Thịnh Ninh cảm thấy yên bình, hàng mi khẽ chớp đôi lần, đương nhiên mắt anh cũng nhắm lại.

Tim Tưởng Hạ Chi khẽ run lên.

Đây rất giống ám chỉ cho phép hôn môi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặt Trời đã ngày càng xuống thấp, người này lông mi như điểm vàng, đuôi mắt hơi xếch lên đầy quyến rũ, đẹp đến mức phạm quy nghiêm trọng rồi.

“Có người từng nói với tôi, làm vậy có thể xoa dịu cơn đau, lần sau cậu có thể thử xem.” Yết hầu trượt lên trượt xuống một cách mất tự nhiên, Tưởng Hạ Chi cố nén cảm giác muốn cúi xuống hôn, hắn nói, “Không chắc sẽ có tác dụng với cậu, nhưng thử cũng chẳng mất gì, dù sao vẫn dễ chịu hơn bẻ gãy ngón tay mình lần nữa.”

Rốt cuộc Tiểu Mai Lâu là nơi nào, Tưởng Hạ Chi đã cố ý đi một chuyến sang văn phòng “Truy quét tội phạm khiêu dâm và các hoạt động bất hợp pháp” thành phố, nhưng hắn không tra được thông tin gì liên quan, thậm chí còn không có bất cứ tin tức gì từ những người thu thập thông tin. Đây không phải một câu lạc bộ đêm hay cơ sở tắm rửa* bình thường, cảm giác như vốn không hề tồn tại trong thành phố này. Việc bắt đầu từ những cơ sở trồng hoa thiên điểu cũng không hề dễ dàng, hiện giờ cả thành phố Quang Châu cũng chỉ có đúng một cơ sở chuyên trồng hoa thiên điểu, được xây dựng vào năm 1996. Sầm Phỉ Nhi mất tích năm 2000, các công ty hoặc cá nhân đã từng mua số lượng lớn cây giống hoa thiên điểu đều là đối tượng điều tra trọng điểm. Nhưng trong mấy chục đơn vị trên hồ sơ ghi lại, không phải trường đại học thì cũng là doanh nghiệp nhà nước, tạm thời cảnh sát của đại đội 2 vẫn chưa tra được gì.

*Cơ sở tắm rửa là là mô hình kinh doanh tích hợp các dịch vụ thư giãn như tắm rửa, tiếp khách, đánh cờ đánh bài, giải trí, gym, spa, v.v, chủ yếu xuất hiện ở các thành phố.

Nhưng vụ án vẫn còn hi vọng, không lâu sau đã có tiến triển mới, vì Diệp Viễn vô tình đọc được một “câu chuyện” trên mạng, có một vụ án chó dọa người, người giết chó rất dã man đã từng xảy ra ở Dinh Thự Di Giang vào sáu năm trước. Đại khái là có một cô gái cho chó đi dạo trong khu dân cư, vô ý thả lỏng dây dắt, con chó của cô ta đã húc ngã con của một người đàn ông, người đàn ông đó tức giận đuổi đánh cô gái suốt một đường, đến mức đột nhập vào trong nhà của cô ta, không những giết chó trút giận mà còn làm bị thương người khác.

Chuyện này bị đào lại gần đây do một tin tức tương tự, cư dân mạng nhanh chóng chia làm hai phe, gì cũng nói được. Bản thân Diệp Viễn cũng nuôi chó, là một con labrador nặng ba mươi lăm cân, khi đang chiến nhau điên đảo với người ta trên BBS* thì đột nhiên thấy có người đề cập đến Dinh Thự Di Giang trên phần trả lời. Cậu ta chợt nghĩ đến việc công an không thu được thông tin có ích từ camera theo dõi ở Dinh Thự Di Giang là vì sau khi nhà của Hàn Thứ được đưa ra đấu giá theo luật, chủ của căn nhà tân hôn đã bỏ trống đó suốt một năm, trong khi bộ nhớ camera theo dõi ở khu dân cư chỉ lưu trữ được tối đa chín mươi ngày. Nhưng vụ đánh người giết chó hồi đó khá ồn ào, chủ của con chó và người giết chó đều trình báo vụ việc, bên phụ trách giám định chắc chắn phải trích xuất camera theo dõi, hẳn là vẫn còn có thể tìm thấy đoạn video này trong hồ sơ lưu trữ tại đồn cảnh sát phục vụ mục đích tham khảo về sau.

*BBS (Bulletin board system) là một máy chủ máy tính chạy phần mềm cho phép người dùng kết nối với hệ thống bằng chương trình đầu cuối. Sau khi đăng nhập, người dùng có thể thực hiện các chức năng như tải lên và tải xuống phần mềm và dữ liệu, đọc tin tức và bản tin cũng như trao đổi tin nhắn với những người dùng khác thông qua bảng tin công khai và đôi khi qua trò chuyện trực tiếp. Hệ thống này ra đời trước World Wide Web.

Sầm Phỉ Nhi tử vong vào thời điểm trước vụ trình báo, nhưng hai vụ này xảy ra rất gần nhau, chưa biết chừng lại có thể tìm ra mấu chốt để phá vụ án này. Vì thế Tưởng Hạ Chi lại cho điều video theo dõi ở đồn công an địa phương tới, xem thật kỹ từng khung hình một. Quả nhiên có một bóng người xuất hiện chỗ cửa sổ bên căn biệt thự của Hàn Thứ khi chủ của con chó và tên giết chó tranh chấp. Nhưng vì ống kính ở quá xa, lại có thêm rèm, chỉ có thể xác nhận đây là một người phụ nữ từ hình ảnh mờ nhòe kia. Suy xét đây là cửa sổ phòng ngủ trên tầng hai, chắc hẳn người phụ nữ lại gần cửa sổ sẽ không đi giày cao gót, họ cũng đã phỏng đoán được đại khái chiều cao của người này rơi vào khoảng một mét sáu mươi sáu.

Hắn phân công Hà Nhứ Phi dẫn người chạy tới Dinh Thự Di Giang thêm một chuyến, để xem có thể thu thập được đầu mối mới từ hàng xóm xung quanh hay không.

Nhưng khu biệt thự dành cho người giàu như Dinh Thự Di Giang không hề giống với những khu dân cư bình thường, người ở đây đều sống theo kiểu “đèn ai nhà nấy rạng”, hàng xóm cũng chỉ là người lạ, không ai hóng hớt hay quấy rầy cuộc sống của người khác. Thậm chí có vài người còn tỏ vẻ, nếu không phải hôm trước xe cảnh sát tới, thì đến giờ họ cũng chẳng biết hóa ra từng có một tên quan chức tham nhũng sống trong khu này.

Chỉ có một chủ nhà là nam giới hơn bốn mươi tuổi cho biết, trước đây con gái của ông ta rất nghịch ngợm, đã có lần đi gõ lung tung cửa nhà hàng xóm, ông ta buộc phải đi xin lỗi từng nhà nên cũng từng chạm mặt nữ chủ nhân căn nhà của Hàn Thứ kia một lần, nhưng vì người ta chỉ ở đó một thời gian rồi không thấy đâu nữa, có lẽ là đã dọn đi rồi.

Hà Nhứ Phi có kinh nghiệm xử lý mấy vụ này, ông ta mời thẳng vị chủ nhà đó về để làm mô phỏng chân dung. Nhưng có lẽ vì thời gian đã quá lâu, trước khi tới ông ta còn thao thao bất tuyệt, đến lúc ngồi trước mặt chuyên gia mô phỏng chân dung thì lại chỉ nói được có lẽ người phụ nữ này tầm hơn hai mươi, cũng có thể là gần ba mươi, còn về đường nét khuôn mặt lại không cung cấp được gì rõ ràng.

Tưởng Hạ Chi đứng ngay cạnh Hà Nhứ Phi, kiên nhẫn khuyên ông ta suy nghĩ thêm một chút, cố nhớ lại thêm chút nữa.

Người đàn ông này họ Lục, vì làm trong ngành tài chính nên tự gọi mình là “Lục Tài Chính”. Lục Tài Chính đảo mắt ngẫm nghĩ rồi nói: “Dù có mưa hay không, có nắng hay không thì cứ ra ngoài là người phụ nữ đó sẽ mở ô, như kiểu không thể nhìn ánh sáng ấy. Căn nhà đó cũng gần như không bao giờ mở rèm, như một căn nhà hoang vậy. Có lần tôi dắt con gái đi qua cửa nhà cô ấy thì đúng lúc thấy người này ra khỏi cửa. Nói sao nhỉ? Quá đẹp luôn, đẹp đến mức não trống rỗng, tim ngừng đập, không thể phân biệt được đông tây nam bắc, tôi là ai đây là đâu, cảm giác không giống như thấy người sống mà như thấy Nhiếp Tiểu Thiến bước ra từ Lan Nhược Tự. Đúng rồi đúng rồi, anh họa sĩ ơi, anh cứ vẽ y như Nhiếp Tiểu Thiến ấy!” Sau đó ông ta lại đánh giá bằng một câu rất phô trương trong “Liêu Trai”, nhân gian không thể có vẻ đẹp này, không phải quỷ thì là cáo.

*Nhiếp Tiểu Thiến là nhân vật trong Thiến nữ u hồn, thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Nàng bị bệnh và chết yểu năm 18 tuổi, sau đó bị Lão Lão, vốn là một cây cổ thụ thành tinh ở núi Hắc Sơn, khống chế linh hồn và uy hiếp, biến nàng thành công cụ quyến rũ, mê hoặc và dụ dỗ đàn ông trên dương thế để hút dương khí lẫn máu về cho lão uống.

“Con cáo quỷ này như thế nào? Vương Tổ Hiền hay Lưu Diệc Phi?” Chuyên gia mô phỏng chân dung bất lực liếc qua Tưởng Hạ Chi, cảm thấy người này chỉ đang gây rối.

“Đều không phải, cảm giác thần tiên hơn, cũng quyến rũ hơn.” Đúng lúc này Thịnh Ninh lại đi qua cửa sổ, Lục Tài Chính nghiêng đầu qua thì trợn trừng mắt, cứ nhìn theo anh mãi. Sau đó ông ta đột nhiên run lẩy bẩy, nâng tay lên chỉ và nói, “Đó đó đó! Vẽ y như cậu ta, vẽ cậu ta thành nữ là được!”

Hẳn là Thịnh Ninh tới tìm Sa Hoài Lễ.

Trưởng phòng Thịnh cao một mét tám mươi ba, eo thon chân dài, lạnh lùng tuấn mỹ, đương nhiên không đến mức bị nhận lầm là nữ, lại càng không thể giống ma nữ cõi âm. Tưởng Hạ Chi lắc đầu, xác định người này chỉ đang gây rối, hắn vỗ vai Hà Nhứ Phi bảo ông ta tiếp tục, còn mình thì đi ra ngoài.

Một chốc sau hắn lại lộn ngược về, hỏi đội phó Hà vẫn đang giằng co với chuyên gia mô phỏng chân dung: “Lão Hà, dao cạo râu của ông anh đâu rồi? Ông anh bảo suốt ngày thâu đêm trong phòng làm việc, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn mà?”

“Ngăn kéo tầng thứ hai bên phải, tự lấy đi.” Hà Nhứ Phi ngẩng đầu, đánh giá Tưởng Hạ Chi từ đầu đến chân rồi ngạc nhiên hỏi, “Cậu trông ổn mà, cạo râu gì nữa?”

Còn hơn cả ổn. Phải nói là đẹp một mình một cõi, có một không hai. Lão Hà đã từng thầm có suy nghĩ bỉ ổi không chỉ một lần, nếu cho tôi cái ngoại hình đẹp tuyệt đó, tôi sẽ mỗi đêm một cô, không đêm nào trùng!

Nhưng dường như chính hắn lại không thấy hài lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tưởng Hạ Chi lấy dao cạo râu của lão Hà rồi bước vào nhà vệ sinh nam. Hắn đánh một lớp bọt trắng bằng xà phòng bánh dùng để rửa tay rồi thoa đều lên cằm, quai hàm và cổ, sau đó nghiêng mặt, nâng cằm rồi dùng lưỡi dao tỉ mỉ cạo qua cạo lại mấy lần, đảm bảo chắc chắn không còn tí râu lún phún nào, không còn một sợi tóc bù xù nào nữa. Sau đó hắn rửa sạch mặt, rửa sạch tay rồi đưa tay lau hơi nước trên gương, ghé sát vào ngắm nghía chính mình.

Sạch sẽ khoan khoái, ngay ngắn chỉnh tề, mặt mày được của nó. Cuối cùng hắn cũng hài lòng.

Thịnh Ninh ra khỏi văn phòng của cục trưởng Sa, lại sang đại đội số 2 tìm Tưởng Hạ Chi. Kể từ khi cơn đau phát tác hai ngày trước, Tưởng Hạ Chi trọng nghĩa ra tay giúp đỡ, quan hệ của hai người đột nhiên cải thiện hơn hẳn, không còn giương cung bạt kiếm như trước nữa.

Hai người đụng nhau trước cửa phòng làm việc của đại đội số 2, Tưởng Hạ Chi nhanh tay giấu dao cạo râu ra sau lưng rồi cười nói: “Trưởng phòng Thịnh, tôi đang định đi tìm cậu đây.”

“Tôi cũng tới tìm anh.” Không nói những câu khách sáo, Thịnh Ninh lời ít ý nhiều, chủ động đưa ra lời mời, “Tối nay làng chúng tôi tổ chức hội làng, anh muốn tham gia cùng không?”

Tưởng Hạ Chi nhất thời không phản ứng kịp: “Làng? Thành phố trung tâm như Quang Châu còn có làng á?”

Thịnh Ninh nói: “Làng trong thành phố, phố Trường Lưu ấy.”

Tưởng Hạ Chi hỏi: “Đi điều tra hả?”

Thịnh Ninh hỏi lại: “Chứ không thì sao?”

“Được rồi, vậy tôi đi với cậu.” Tưởng Hạ Chi làm ra vẻ thất vọng, hắn thở dài nói, “Tối nay cậu là Nhiếp Tiểu Thiến, còn tôi chính là Ninh Thái Thần*.”

*Ninh Thái Thần là nhân vật chính trong Thiến nữ u hồn, một người chuyên đi thu nợ ở các cửa tiệm; anh tuy có hơi nhát gan nhưng tốt bụng, chất phác. Trong một lần đi thu nợ, vì hết tiền nên anh phải ngủ lại qua đêm ở Lan Nhược Tự – ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ. Ở đó, Thái Thần gặp cô gái vô cùng xinh đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến. Trải qua nhiều chuyện, hai người nảy sinh tình cảm với nhau.

“Đồ thần kinh.” Có vẻ như Thịnh Ninh cũng nghe thấy mấy câu mê sảng mà Lục Tài Chính nói khi nãy, anh để lại một câu “Sáu giờ, trước cổng làng, không gặp không về”, rồi dứt khoát xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia, Tưởng Hạ Chi chợt lên tiếng gọi anh: “Thịnh Ninh, chờ chút.”

Thịnh Ninh bình thản dừng chân, ngoái đầu nhìn lại: “Làm gì?”

Dưới ánh Mặt Trời, bốn mắt bất chợt va vào nhau, Tưởng Hạ Chi lại nói không nên lời. Cảm giác tim đập nhanh ngày mới gặp lại ùa về, hắn thất thần nhìn chằm chằm gương mặt chỉ cách mình vài bước, cũng cảm nhận được “não trống rỗng, tim ngừng đập” mà Lục Tài Chính nói là như thế nào.

Thịnh Ninh hơi nhíu mày, lại hỏi lần nữa: “Sao thế?”

“À thì…” Tưởng Hạ Chi gãi gãi sau đầu, cuối cùng cũng nhớ ra lời mà mình định nói, hắn nói, “Viện kiểm sát của các cậu khá xa phố Trường Lưu, tôi sẽ đổi xe, tối tôi qua đón cậu.”

Thịnh Ninh im lặng một lát, sau đó mới nói, được.

Tưởng Hạ Chi vẫn luôn đưa mắt nhìn theo trưởng phòng Thịnh đi xa dần, đến tận khi không thấy người nữa, hắn vẫn đứng chết trân ở đó.

“Đội trưởng Tưởng?” Hà Nhứ Phi cũng đang đi tiễn cái ông Lục Tài Chính hâm hâm dở dở, ăn nói nhảm nhí kia, thấy Tưởng Hạ Chi vẫn còn đang đứng im mỉm cười với không khí thì tiến lên gọi hắn, “Cậu đang nhìn gì thế?”

“Nhiếp Tiểu Thiến.” Ánh mắt Tưởng Hạ Chi hơi lay động, hắn đưa tay xoa xoa cái cằm trơn láng của mình rồi cười hỏi lão Hà, “Tôi đẹp trai không?”

Dường như cũng chẳng cần đáp án, hắn hỏi xong thì nhét con dao cạo râu vào tay người kia, sau đó vui vẻ quay lại văn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Sẽ Kể Cho Màn Đêm

Số ký tự: 0