Chương 10
2024-09-30 10:30:25
Mối quan hệ của Trần Dũng là Diễm nhanh chóng trở nên tốt đẹp tới không ngờ. Đám thư ký trong phòng vô cùng ngạc nhiên khi thấy giám đốc tài cao của họ dạo gần đây không qua lại với cô người mẫu hống hách nhưng có số đo ba vòng chuẩn kia nữa, mà thường xuyên ăn trưa, ăn tối…cùng vị phó giám đốc trẻ xinh đẹp của công ty rượu.
“Vậy là giám đốc của chúng ta đã bỏ cô Kiều My đỏng đảnh nọ?” Thư ký Ất thì thầm vào tai trợ lý Giáp.
“Oa thật đáng tiếc, so với cô người mẫu kia thì tớ không bằng, chứ so với phó giám đốc Lưu Ánh Diễm nọ thì tớ có kém cạnh chỗ nào đâu…” Trợ lý giáp bĩu môi, nhìn xuống bộ ngực cup C của mình, đôi mắt ngân ngấn nước “Giám đốc thần thánh của tôi…”
Thư ký Ất vỗ vào vai trợ lý Giáp “Thôi đi, giám đốc của chúng ta luôn công tư phân minh mà…”
“Công tư phân minh thì đã không hẹn hò với phó giám đốc đối tác…”
“Xin hỏi…” Một giọng rụt rè “Phòng của giám đốc Trần Dũng ở đâu ạ?”
Thư ký Ất nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn cô gái có khuôn mặt tròn tròn ưa nhìn, tay xách cặp lồng đang chờ đợi câu trả lời của mình.
“Xin hỏi cô tìm giám đốc Trần Dũng có việc gì? Cô có hẹn trước không?”
“Tôi đưa cơm cho anh ấy…” Là cơm mẹ anh ta đích thân nổi hứng nấu nên bắt Thư Lê phải thân hành cùng Bảo đưa tới.
Bảo ló khuôn mặt non nớt trắng nõn, nhưng giọng nói thì hách dịch “Mau gọi bố đại ca ra nhận cơm…nếu không…hừm, Bảo sẽ nói bố đại ca đuổi việc hai người!” Nó chỉ bàn tay bé xíu vào hai kẻ Ất – Giáp đang ngơ ngác nọ.
“Là thế này, tôi là bảo mẫu của con trai giám đốc, đây là con trai giám đốc…mẹ anh ấy bảo tôi cùng Bảo Nam tới đưa cơm cho anh ấy!” Thư Lê kéo thằng nhóc ra đằng sau mình, giải thích. Thật là hổ phụ sinh hổ tử, đi tới đâu cũng hống hách như nhau.
Hai phút sau khi nhận được thông báo, Trần Dũng chỉn chu trong bộ vest sang trọng bước ra ngoài, ngước nhìn Bảo Nam và Thư Lê đang nhớn nhác ngó bên đông ngó bên tây. Anh lạnh nhạt ra lệnh “Vào trong!”
“Vì sao lại đưa cơm tới?” Trần Dũng vừa bước vào bàn làm việc, vừa ấn nút gọi thư ký “Mang hai cốc nước cam ít đường vào đây cho tôi!”
“A…mẹ anh hôm nay trổ tài nấu nướng…nên sai tôi và Bảo đưa cơm tới!” Thư Lê ấp úng.
Phòng làm việc của Trần Dũng bài trí đơn giản mà sang trọng, hai màu chủ đạo trong phòng là xám và đen, nói lên con người của hắn, lạnh lùng mà quyết đoán.
“Tự tay nấu…” Hắn mơ hồ nhắc lại. Đã rất lâu mẹ hắn không xuống bếp.
“Để đó cho tôi…” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Bố đại ca…vì sao bố không sơn phòng màu hồng?” Bảo vừa tham quan một vòng quanh phòng làm việc của bố nó, ngơ ngác hỏi.
Màu hồng? Thư Lê cười phụt ra, tưởng tượng khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của hắn giữa một căn phòng tràn ngập màu hồng, ôi quả thật là.... Trần Dũng đưa mắt nhìn cô đầy đe dọa.
“Con trai không nên sử dụng màu hồng. Bảo cũng là con trai, không nên thích màu này…” Trần Dũng nghiêm túc nhìn con.
“Nhưng Nhi Nhi ở lớp mẫu giáo thích màu hồng, bạn ấy nói Bảo muốn làm bạn trai của bạn ấy phải thích màu hồng…” Thằng nhóc bĩu môi. “Mà bố muốn làm bố đại ca của Bảo thì phải thích màu hồng giống Bảo …quyết định vậy đi, ngày mai sơn phòng màu hồng…”
Trần Dũng cảm thấy trên mặt mình xuất hiện mấy vạch đen, mà hắn liếc khuôn mặt đang cố nén cười của Thư Lê, sắc mặt lại càng đen hơn.
“Thưa giám đốc, có phó giám đốc Diễm muốn gặp!” Giọng thư ký Ất vang lên.
“Được, mời vào!” Khóe miệng Trần Dũng hơi nhếch lên, không ngờ Diễm và Thư Lê lại gặp nhau ở đây.
“Anh Dũng…” Diễm vừa bước vào vừa cười ngọt ngào, nhưng nụ cười của cô hơi cứng lại khi nhìn thấy Thư Lê. Làm thế nào một cô bảo mẫu lại có thể bước chân vào văn phòng của ông chủ?
“Phó giám đốc Diễm…” Trần Dũng nhàn nhạt cười.
Thư Lê cũng đứng hình khi nhìn thấy Diễm. Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Cô ta quen với Trần Dũng…lẽ nào…lẽ nào…việc của cô và Trần Dũng cũng là do cô ta sắp đặt để hại đời cô? Thư Lê nắm chặt bàn tay.
Thấy hai người cứ nhìn nhau không nói gì, Trần Dũng mỉm cười lơ đãng hỏi “Hình như Diễm quen cô bảo mẫu của gia đình tôi?”
Diễm đang định trả lời thì Thư Lê đã lạnh lùng “Không đâu. Tôi chỉ là một cô bảo mẫu nhỏ nhoi làm sao quen được doanh nhân nổi tiếng như cô đây. Chỉ là người giống người thôi…” Cô quay sang nói với Bảo “Chúng ta về thôi, cơm đã đưa cho bố cháu rồi!”
Bảo có vẻ không hài lòng nhưng nó đành phải đứng dậy, chợt nó quay sang nói với Trần Dũng “Bố nhớ nhé…cuối tuần này trường Bảo tổ chức tham quan, bố hứa với con là đi cùng con rồi đấy…” Nó lườm nguýt bố nó đầy đe dọa rồi lon ton chạy theo Thư Lê.
“Anh có một thằng nhóc thật đáng yêu…” Diễm nhìn theo bóng lưng vội vã của Thư Lê, nở nụ cười.
“Cảm ơn!” Trần Dũng cười “Hôm nay em tới gặp tôi là có việc gì?”
“Mời anh một bữa cơm, không được sao?”
“Chúng ta đi…” Trần Dũng lấy áo khoác, ánh mắt hơi lưu luyến nhìn cặp lồng cơm mà Thư Lê mang tới.
Thư Lê đưa Bảo trở về nhà, cho nó ngủ rồi trở về phòng mình.
Vì sao Trần Dũng quen Diễm?
Lẽ nào việc cô tới đây…quen bà Loan…rồi sự việc phát sinh với Trần Dũng cũng là cô ta bày ra?
Không, không đúng.
Trần Dũng có thể là người xấu, nhưng bà Loan thì không thể…không thể…
Cô run rẩy, cố nuốt nước mắt.
Khi một con người đã quá tuyệt vọng, lênh đênh giữa biển khơi tưởng rằng mình sẽ chết đuối…lại vớ được một chiếc phao cứu hộ, người đó sẽ vui mừng biết bao. Nhưng rồi lại phát hiện ra thì ra chiếc phao đó đã bị châm kim, cơ thể lẫn sinh mạng của người đó dần dần tuyệt vọng mà chìm xuống đáy biển…đó quả thật là một sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần. Chết không phải là nỗi sợ, mà nỗi sợ chính là tuyệt vọng nhìn bản thân mình từ từ tiến tới cái chết mà không có cách nào ngăn cản được…
Đối với Thư Lê, bà Loan chính là chiếc phao cứu sinh của cuộc đời cô. Nếu cô phát hiện chiếc phao đó là do người ta sắp đặt, chiếc phao đó đã bị châm kim để đẩy cuộc đời cô dần dần chìm trong tuyệt vọng thì có lẽ, với Thư Lê, đó còn tàn khốc hơn cái chết.
Không đúng, bà Loan không phải người như vậy, Trần Dũng cũng không phải là mẫu người chịu để người ta thao túng, đặc biệt là Diễm không có khả năng thao túng anh ta…cô cảm nhận sâu sắc điều này!
Đây cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, họ đều là những doanh nhân thành đạt mà, Thư Lê tự nhủ!
“Anh Dũng, cuối tuần anh sẽ đi dã ngoại cùng lớp mẫu giáo với con trai sao?” Diễm vừa gắp đồ ăn cho Trần Dũng, vừa mềm mại hỏi “Anh quả thực là một người bố tuyệt vời, bận rộn như vậy còn dành thời gian cho con cái!”
Trần Dũng cười hờ hững, đáp “Nó đã chịu nhiều thiệt thòi so với bạn bè, nếu tôi không bù đắp cho nó, thằng nhóc sẽ bị phát triển không đồng đều về tâm sinh lý!”
“Anh thật chu đáo…người phụ nữ nào tốt số lắm mới lấy được anh!”
“Cảm ơn Diễm…tôi thì cảm thấy một người đàn ông phải rất may mắn và tài giỏi mới có thể lấy được Diễm!”
“Anh quá đề cao em rồi, em còn đang không ai thèm nhòm ngó đây…” Diễm lấy tay che miệng cười “Vậy cô gái lúc nãy là bảo mẫu của con trai anh sao?” Cô vờ vô tình nhắc đến Thư Lê.
“Đúng vậy, là tôi mới tuyển!”
“Cô ấy sẽ đi dã ngoại cùng bố con anh sao?”
“Chắc là như vậy…tôi không có tài trông trẻ con cho lắm!” Trần Dũng hờ hững nói, anh có thể đoán ra được cô ta đang muốn gì, vì vậy anh đề nghị “Thế này đi, nếu cuối tuần Diễm không bận thì đi cùng bố con tôi nhé…biết đâu Diễm lại tìm được một nửa kia của mình ở đó…”
“Em rất sẵn lòng…”
Diễm đang lơ đãng ngồi ôm gối ngồi trên giường, mơ màng nghĩ về Trần Dũng thì Hoàng nhào tới ôm lấy vai cô, đặt môi lên cổ cô hôn ngấu nghiến.
Diễm khó chịu đẩy hắn ra… “Thôi đi, em mệt!”
“Diễm…sao em khác vậy?” Hoàng thấy hành vi quyết liệt của Diễm thì khó chịu thốt lên “Dạo gần đây em cứ đi suốt, anh gần gũi với em thì em lại gạt anh ra…anh làm gì sai sao?”
“Anh chẳng làm gì sai, chỉ là em rất mệt. Công ty em có một hợp đồng quan trọng, em thường xuyên phải ra ngoài, em-mệt-lắm!” Diễm nằm quay lưng về phía Hoàng, nhắm mắt.
“Hừ…” Cô nghe tiếng anh ta hậm hực rời khỏi phòng ngủ, sập cửa rất mạnh.
Anh không sai, chỉ là anh không bằng người ta thôi, Diễm thầm nghĩ. Một mặt cô tìm cách khiến Thư Lê rời khỏi “lồng bảo vệ Trần Dũng”, một mặt, nếu tiến được vào trái tim người đàn ông đó, với Diễm chẳng có gì là xấu. So với Hoàng, một kẻ dựa hơi vào bố mẹ giàu có mới có sự nghiệp ngày hôm nay, bạc tình, ngu ngốc, bị cô điều khiển…thì Trần Dũng, một con người đầy chất nam tính, quyến rũ, thành đạt, bí ẩn…thì Diễm cảm thấy anh ta thực sự mới là mục tiêu của cuộc đời cô. Cô là kẻ mạnh, người đàn ông của cô cũng phải là kẻ mạnh!
Trần Dũng trở về nhà, gặp Thư Lê đang ngồi trong phòng bếp ăn canh gà hầm của mẹ hắn nấu. Hắn liền đặt cặp lồng canh buổi trưa cô mang đến công ty cho hắn lên bàn, ra lệnh “Hâm nóng lại cho tôi!”
Thư Lê ngước nhìn hắn một cái rồi tảng lờ, lại tiếp tục ăn canh.
“Cô điếc à? Tôi nói hâm nóng lại cho tôi!” Trần Dũng hậm hực gầm lên.
“Anh đã không ăn lúc nó nóng nhất, lại cần hâm nóng lại làm gì? Ăn cơm với người đẹp thì cần gì ăn canh của mẹ anh nấu…” Thư Lê bĩu môi. Dù không nghĩ Trần Dũng là một quân cờ trong ván cờ của Diễm nhưng Thư Lê vẫn cảm thấy bực tức, hà cơ gì anh ta lại phải quen cô ta, lại còn thân thân thiết thiết như vậy? Những gì liên quan đến Lưu Ánh Diễm, đối với Thư Lê đều là chướng mắt.
“Cô…”
Thư Lê rửa bát thật nhanh rồi xoay người bỏ đi.
Trần Dũng nắm tay cô kéo lại “Lý do vì sao cô lại thái độ với tôi như vậy?”
“Thái độ? Tôi không có thái độ…”
“Tôi thấy cô đang thái độ…cô bất mãn điều gì?”
“Tôi không-dám-bất-mãn-với-ông-chủ!” Thư Lê nghiến răng nhấn mạnh.
“Cô có!”
“Tôi không!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Hắn bỗng buông cô ra, cười nhạt “Hay là cô ghen tỵ?”
“Lý do vì sao tôi phải ghen tỵ? Và ghen tỵ với cái gì?”
“Ghen tỵ với phó giám đốc Diễm…bởi vì…cô thích tôi…”
“Ặc!” Thư Lê tròn mắt nhìn hắn, người đàn ông này…người đàn ông này…có phải tinh thần tự sướng hơi bị cao hay không. Cô phá lên cười, vỗ vai Trần Dũng “Giám đốc Trần Dũng, tôi cảm thấy anh nên uống vài viên an thần…”
Nhìn bóng lưng của Thư Lê, Trần Dũng tức tối. Không phải vì thích hắn cô ta mới ghen tỵ với Diễm sao? Không phải vì thấy hắn thân thiết với Diễm, cô ta mới tức giận, thái độ với hắn sao? Hay chỉ vì Diễm chính là đối thủ mà Thư Lê vô cùng căm hận?
Thích hắn? Cái tên ngạo mạn, dở hơi, độc đoán, thần kinh này…cô thích hắn?
Haha, haha…Thư Lê cười gượng. Không hiểu sao cô thấy trong lòng có chút khó chịu.
Cuối tuần, xe buýt trường mẫu giáo quốc tế mà Bảo theo học tới đón gia đình thằng nhóc. Nó hào hứng định chạy tót lên xe thì bố nó kéo ngược lại “Chúng ta đi xe nhà, tới nơi rồi nhập vào hội trường con, được không?” Hắn nhìn thằng nhóc đầy nhẫn nại.
“Con không muốn…con muốn đi xe với các bạn, với Nhi Nhi…” Bảo kiên quyết nói.
“Đi xe buýt của nhà trường…không an toàn!” Trần Dũng nói, không thèm để ý tới khuôn mặt đang xuất hiện mấy vạch đen của cô giáo thằng nhóc và bác tài xế.
“Con vẫn muốn đi!”
“Đi xe buýt của nhà trường…có mùi!” Mặt cô giáo lại xuất hiện thêm một vạch đen, xem đi, xem đi, dẫu sao cũng là trường mẫu giáo quốc tế, xe buýt cũng là nhãn hiệu Mercedes chạy êm ru và vô cùng vệ sinh, như thế nào lại là có mùi?
“Con vẫn muốn đi!”
“Đi xe buýt của nhà trường…ồn lắm!” Trần Dũng không kiên nhẫn nói.
“Con vẫn muốn đi!”
“Kìa, Bảo …con phải nghe lời bố chứ. Đi xe nhà sẽ tốt hơn, còn nhanh hơn nữa. Có cô chơi cùng con mà…” Diễm xuất hiện sau lưng Trần Dũng, uyển chuyển lấy lòng thằng nhóc.
“Bảo đang nói chuyện với bố đại ca, cô không được xen vào!” Bảo lạnh lùng nói với Diễm “Vả lại ai nói rằng Bảo thích chơi với cô?” Thằng nhóc vênh mặt lên.
Diễm xấu hổ ngượng ngùng cười rồi quay đi.
“Cô Lê…cô nói bố đại ca đi, con muốn đi xe cùng Nhi Nhi…con muốn đi xe cùng Nhi Nhi…” Bảo bắt đầu giãy dụa làm nũng.
“Theo ý kiến của tôi, anh và cô đây cứ ngồi xe nhà đi trước, tôi và Bảo sẽ lên xe buýt của nhà trường. Đã là hoạt động tập thể thì phải cho thằng nhóc đi cùng tập thể, tập cho nó thói quen tách mình ra khỏi bạn bè chỉ vì bố nó có xe hơi riêng không phải là thói quen tốt!” Thư Lê vừa xách hành lý, vừa hờ hững nói.
“Cô…” Trần Dũng tức giận.
“Thôi, anh Dũng…cô ấy nói vậy cũng đúng, chúng ta đi trước!” Diễm vờ giảng hòa, nhưng thực ra trong bụng cô mừng húm. Vậy là cô có cả thời gian riêng tư hai người mà không có thằng nhóc khó chịu kia.
“Hừ!” Trần Dũng bực bội leo lên chiếc Ranger Rover, phóng vút đi.
Thư Lê cười cười với cô giáo, cô giáo nhìn cô với vẻ thông cảm, rồi hai người bọn họ leo lên xe buýt của trường mẫu giáo. Chiếc xe cũng chầm chậm chuyển bánh.
Không ai để ý có một chiếc Audi TT màu đỏ chậm rãi theo sát đằng sau…
“Vậy là giám đốc của chúng ta đã bỏ cô Kiều My đỏng đảnh nọ?” Thư ký Ất thì thầm vào tai trợ lý Giáp.
“Oa thật đáng tiếc, so với cô người mẫu kia thì tớ không bằng, chứ so với phó giám đốc Lưu Ánh Diễm nọ thì tớ có kém cạnh chỗ nào đâu…” Trợ lý giáp bĩu môi, nhìn xuống bộ ngực cup C của mình, đôi mắt ngân ngấn nước “Giám đốc thần thánh của tôi…”
Thư ký Ất vỗ vào vai trợ lý Giáp “Thôi đi, giám đốc của chúng ta luôn công tư phân minh mà…”
“Công tư phân minh thì đã không hẹn hò với phó giám đốc đối tác…”
“Xin hỏi…” Một giọng rụt rè “Phòng của giám đốc Trần Dũng ở đâu ạ?”
Thư ký Ất nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn cô gái có khuôn mặt tròn tròn ưa nhìn, tay xách cặp lồng đang chờ đợi câu trả lời của mình.
“Xin hỏi cô tìm giám đốc Trần Dũng có việc gì? Cô có hẹn trước không?”
“Tôi đưa cơm cho anh ấy…” Là cơm mẹ anh ta đích thân nổi hứng nấu nên bắt Thư Lê phải thân hành cùng Bảo đưa tới.
Bảo ló khuôn mặt non nớt trắng nõn, nhưng giọng nói thì hách dịch “Mau gọi bố đại ca ra nhận cơm…nếu không…hừm, Bảo sẽ nói bố đại ca đuổi việc hai người!” Nó chỉ bàn tay bé xíu vào hai kẻ Ất – Giáp đang ngơ ngác nọ.
“Là thế này, tôi là bảo mẫu của con trai giám đốc, đây là con trai giám đốc…mẹ anh ấy bảo tôi cùng Bảo Nam tới đưa cơm cho anh ấy!” Thư Lê kéo thằng nhóc ra đằng sau mình, giải thích. Thật là hổ phụ sinh hổ tử, đi tới đâu cũng hống hách như nhau.
Hai phút sau khi nhận được thông báo, Trần Dũng chỉn chu trong bộ vest sang trọng bước ra ngoài, ngước nhìn Bảo Nam và Thư Lê đang nhớn nhác ngó bên đông ngó bên tây. Anh lạnh nhạt ra lệnh “Vào trong!”
“Vì sao lại đưa cơm tới?” Trần Dũng vừa bước vào bàn làm việc, vừa ấn nút gọi thư ký “Mang hai cốc nước cam ít đường vào đây cho tôi!”
“A…mẹ anh hôm nay trổ tài nấu nướng…nên sai tôi và Bảo đưa cơm tới!” Thư Lê ấp úng.
Phòng làm việc của Trần Dũng bài trí đơn giản mà sang trọng, hai màu chủ đạo trong phòng là xám và đen, nói lên con người của hắn, lạnh lùng mà quyết đoán.
“Tự tay nấu…” Hắn mơ hồ nhắc lại. Đã rất lâu mẹ hắn không xuống bếp.
“Để đó cho tôi…” Hắn lạnh lùng ra lệnh.
“Bố đại ca…vì sao bố không sơn phòng màu hồng?” Bảo vừa tham quan một vòng quanh phòng làm việc của bố nó, ngơ ngác hỏi.
Màu hồng? Thư Lê cười phụt ra, tưởng tượng khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của hắn giữa một căn phòng tràn ngập màu hồng, ôi quả thật là.... Trần Dũng đưa mắt nhìn cô đầy đe dọa.
“Con trai không nên sử dụng màu hồng. Bảo cũng là con trai, không nên thích màu này…” Trần Dũng nghiêm túc nhìn con.
“Nhưng Nhi Nhi ở lớp mẫu giáo thích màu hồng, bạn ấy nói Bảo muốn làm bạn trai của bạn ấy phải thích màu hồng…” Thằng nhóc bĩu môi. “Mà bố muốn làm bố đại ca của Bảo thì phải thích màu hồng giống Bảo …quyết định vậy đi, ngày mai sơn phòng màu hồng…”
Trần Dũng cảm thấy trên mặt mình xuất hiện mấy vạch đen, mà hắn liếc khuôn mặt đang cố nén cười của Thư Lê, sắc mặt lại càng đen hơn.
“Thưa giám đốc, có phó giám đốc Diễm muốn gặp!” Giọng thư ký Ất vang lên.
“Được, mời vào!” Khóe miệng Trần Dũng hơi nhếch lên, không ngờ Diễm và Thư Lê lại gặp nhau ở đây.
“Anh Dũng…” Diễm vừa bước vào vừa cười ngọt ngào, nhưng nụ cười của cô hơi cứng lại khi nhìn thấy Thư Lê. Làm thế nào một cô bảo mẫu lại có thể bước chân vào văn phòng của ông chủ?
“Phó giám đốc Diễm…” Trần Dũng nhàn nhạt cười.
Thư Lê cũng đứng hình khi nhìn thấy Diễm. Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Cô ta quen với Trần Dũng…lẽ nào…lẽ nào…việc của cô và Trần Dũng cũng là do cô ta sắp đặt để hại đời cô? Thư Lê nắm chặt bàn tay.
Thấy hai người cứ nhìn nhau không nói gì, Trần Dũng mỉm cười lơ đãng hỏi “Hình như Diễm quen cô bảo mẫu của gia đình tôi?”
Diễm đang định trả lời thì Thư Lê đã lạnh lùng “Không đâu. Tôi chỉ là một cô bảo mẫu nhỏ nhoi làm sao quen được doanh nhân nổi tiếng như cô đây. Chỉ là người giống người thôi…” Cô quay sang nói với Bảo “Chúng ta về thôi, cơm đã đưa cho bố cháu rồi!”
Bảo có vẻ không hài lòng nhưng nó đành phải đứng dậy, chợt nó quay sang nói với Trần Dũng “Bố nhớ nhé…cuối tuần này trường Bảo tổ chức tham quan, bố hứa với con là đi cùng con rồi đấy…” Nó lườm nguýt bố nó đầy đe dọa rồi lon ton chạy theo Thư Lê.
“Anh có một thằng nhóc thật đáng yêu…” Diễm nhìn theo bóng lưng vội vã của Thư Lê, nở nụ cười.
“Cảm ơn!” Trần Dũng cười “Hôm nay em tới gặp tôi là có việc gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mời anh một bữa cơm, không được sao?”
“Chúng ta đi…” Trần Dũng lấy áo khoác, ánh mắt hơi lưu luyến nhìn cặp lồng cơm mà Thư Lê mang tới.
Thư Lê đưa Bảo trở về nhà, cho nó ngủ rồi trở về phòng mình.
Vì sao Trần Dũng quen Diễm?
Lẽ nào việc cô tới đây…quen bà Loan…rồi sự việc phát sinh với Trần Dũng cũng là cô ta bày ra?
Không, không đúng.
Trần Dũng có thể là người xấu, nhưng bà Loan thì không thể…không thể…
Cô run rẩy, cố nuốt nước mắt.
Khi một con người đã quá tuyệt vọng, lênh đênh giữa biển khơi tưởng rằng mình sẽ chết đuối…lại vớ được một chiếc phao cứu hộ, người đó sẽ vui mừng biết bao. Nhưng rồi lại phát hiện ra thì ra chiếc phao đó đã bị châm kim, cơ thể lẫn sinh mạng của người đó dần dần tuyệt vọng mà chìm xuống đáy biển…đó quả thật là một sự tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần. Chết không phải là nỗi sợ, mà nỗi sợ chính là tuyệt vọng nhìn bản thân mình từ từ tiến tới cái chết mà không có cách nào ngăn cản được…
Đối với Thư Lê, bà Loan chính là chiếc phao cứu sinh của cuộc đời cô. Nếu cô phát hiện chiếc phao đó là do người ta sắp đặt, chiếc phao đó đã bị châm kim để đẩy cuộc đời cô dần dần chìm trong tuyệt vọng thì có lẽ, với Thư Lê, đó còn tàn khốc hơn cái chết.
Không đúng, bà Loan không phải người như vậy, Trần Dũng cũng không phải là mẫu người chịu để người ta thao túng, đặc biệt là Diễm không có khả năng thao túng anh ta…cô cảm nhận sâu sắc điều này!
Đây cũng chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, họ đều là những doanh nhân thành đạt mà, Thư Lê tự nhủ!
“Anh Dũng, cuối tuần anh sẽ đi dã ngoại cùng lớp mẫu giáo với con trai sao?” Diễm vừa gắp đồ ăn cho Trần Dũng, vừa mềm mại hỏi “Anh quả thực là một người bố tuyệt vời, bận rộn như vậy còn dành thời gian cho con cái!”
Trần Dũng cười hờ hững, đáp “Nó đã chịu nhiều thiệt thòi so với bạn bè, nếu tôi không bù đắp cho nó, thằng nhóc sẽ bị phát triển không đồng đều về tâm sinh lý!”
“Anh thật chu đáo…người phụ nữ nào tốt số lắm mới lấy được anh!”
“Cảm ơn Diễm…tôi thì cảm thấy một người đàn ông phải rất may mắn và tài giỏi mới có thể lấy được Diễm!”
“Anh quá đề cao em rồi, em còn đang không ai thèm nhòm ngó đây…” Diễm lấy tay che miệng cười “Vậy cô gái lúc nãy là bảo mẫu của con trai anh sao?” Cô vờ vô tình nhắc đến Thư Lê.
“Đúng vậy, là tôi mới tuyển!”
“Cô ấy sẽ đi dã ngoại cùng bố con anh sao?”
“Chắc là như vậy…tôi không có tài trông trẻ con cho lắm!” Trần Dũng hờ hững nói, anh có thể đoán ra được cô ta đang muốn gì, vì vậy anh đề nghị “Thế này đi, nếu cuối tuần Diễm không bận thì đi cùng bố con tôi nhé…biết đâu Diễm lại tìm được một nửa kia của mình ở đó…”
“Em rất sẵn lòng…”
Diễm đang lơ đãng ngồi ôm gối ngồi trên giường, mơ màng nghĩ về Trần Dũng thì Hoàng nhào tới ôm lấy vai cô, đặt môi lên cổ cô hôn ngấu nghiến.
Diễm khó chịu đẩy hắn ra… “Thôi đi, em mệt!”
“Diễm…sao em khác vậy?” Hoàng thấy hành vi quyết liệt của Diễm thì khó chịu thốt lên “Dạo gần đây em cứ đi suốt, anh gần gũi với em thì em lại gạt anh ra…anh làm gì sai sao?”
“Anh chẳng làm gì sai, chỉ là em rất mệt. Công ty em có một hợp đồng quan trọng, em thường xuyên phải ra ngoài, em-mệt-lắm!” Diễm nằm quay lưng về phía Hoàng, nhắm mắt.
“Hừ…” Cô nghe tiếng anh ta hậm hực rời khỏi phòng ngủ, sập cửa rất mạnh.
Anh không sai, chỉ là anh không bằng người ta thôi, Diễm thầm nghĩ. Một mặt cô tìm cách khiến Thư Lê rời khỏi “lồng bảo vệ Trần Dũng”, một mặt, nếu tiến được vào trái tim người đàn ông đó, với Diễm chẳng có gì là xấu. So với Hoàng, một kẻ dựa hơi vào bố mẹ giàu có mới có sự nghiệp ngày hôm nay, bạc tình, ngu ngốc, bị cô điều khiển…thì Trần Dũng, một con người đầy chất nam tính, quyến rũ, thành đạt, bí ẩn…thì Diễm cảm thấy anh ta thực sự mới là mục tiêu của cuộc đời cô. Cô là kẻ mạnh, người đàn ông của cô cũng phải là kẻ mạnh!
Trần Dũng trở về nhà, gặp Thư Lê đang ngồi trong phòng bếp ăn canh gà hầm của mẹ hắn nấu. Hắn liền đặt cặp lồng canh buổi trưa cô mang đến công ty cho hắn lên bàn, ra lệnh “Hâm nóng lại cho tôi!”
Thư Lê ngước nhìn hắn một cái rồi tảng lờ, lại tiếp tục ăn canh.
“Cô điếc à? Tôi nói hâm nóng lại cho tôi!” Trần Dũng hậm hực gầm lên.
“Anh đã không ăn lúc nó nóng nhất, lại cần hâm nóng lại làm gì? Ăn cơm với người đẹp thì cần gì ăn canh của mẹ anh nấu…” Thư Lê bĩu môi. Dù không nghĩ Trần Dũng là một quân cờ trong ván cờ của Diễm nhưng Thư Lê vẫn cảm thấy bực tức, hà cơ gì anh ta lại phải quen cô ta, lại còn thân thân thiết thiết như vậy? Những gì liên quan đến Lưu Ánh Diễm, đối với Thư Lê đều là chướng mắt.
“Cô…”
Thư Lê rửa bát thật nhanh rồi xoay người bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Dũng nắm tay cô kéo lại “Lý do vì sao cô lại thái độ với tôi như vậy?”
“Thái độ? Tôi không có thái độ…”
“Tôi thấy cô đang thái độ…cô bất mãn điều gì?”
“Tôi không-dám-bất-mãn-với-ông-chủ!” Thư Lê nghiến răng nhấn mạnh.
“Cô có!”
“Tôi không!”
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Hắn bỗng buông cô ra, cười nhạt “Hay là cô ghen tỵ?”
“Lý do vì sao tôi phải ghen tỵ? Và ghen tỵ với cái gì?”
“Ghen tỵ với phó giám đốc Diễm…bởi vì…cô thích tôi…”
“Ặc!” Thư Lê tròn mắt nhìn hắn, người đàn ông này…người đàn ông này…có phải tinh thần tự sướng hơi bị cao hay không. Cô phá lên cười, vỗ vai Trần Dũng “Giám đốc Trần Dũng, tôi cảm thấy anh nên uống vài viên an thần…”
Nhìn bóng lưng của Thư Lê, Trần Dũng tức tối. Không phải vì thích hắn cô ta mới ghen tỵ với Diễm sao? Không phải vì thấy hắn thân thiết với Diễm, cô ta mới tức giận, thái độ với hắn sao? Hay chỉ vì Diễm chính là đối thủ mà Thư Lê vô cùng căm hận?
Thích hắn? Cái tên ngạo mạn, dở hơi, độc đoán, thần kinh này…cô thích hắn?
Haha, haha…Thư Lê cười gượng. Không hiểu sao cô thấy trong lòng có chút khó chịu.
Cuối tuần, xe buýt trường mẫu giáo quốc tế mà Bảo theo học tới đón gia đình thằng nhóc. Nó hào hứng định chạy tót lên xe thì bố nó kéo ngược lại “Chúng ta đi xe nhà, tới nơi rồi nhập vào hội trường con, được không?” Hắn nhìn thằng nhóc đầy nhẫn nại.
“Con không muốn…con muốn đi xe với các bạn, với Nhi Nhi…” Bảo kiên quyết nói.
“Đi xe buýt của nhà trường…không an toàn!” Trần Dũng nói, không thèm để ý tới khuôn mặt đang xuất hiện mấy vạch đen của cô giáo thằng nhóc và bác tài xế.
“Con vẫn muốn đi!”
“Đi xe buýt của nhà trường…có mùi!” Mặt cô giáo lại xuất hiện thêm một vạch đen, xem đi, xem đi, dẫu sao cũng là trường mẫu giáo quốc tế, xe buýt cũng là nhãn hiệu Mercedes chạy êm ru và vô cùng vệ sinh, như thế nào lại là có mùi?
“Con vẫn muốn đi!”
“Đi xe buýt của nhà trường…ồn lắm!” Trần Dũng không kiên nhẫn nói.
“Con vẫn muốn đi!”
“Kìa, Bảo …con phải nghe lời bố chứ. Đi xe nhà sẽ tốt hơn, còn nhanh hơn nữa. Có cô chơi cùng con mà…” Diễm xuất hiện sau lưng Trần Dũng, uyển chuyển lấy lòng thằng nhóc.
“Bảo đang nói chuyện với bố đại ca, cô không được xen vào!” Bảo lạnh lùng nói với Diễm “Vả lại ai nói rằng Bảo thích chơi với cô?” Thằng nhóc vênh mặt lên.
Diễm xấu hổ ngượng ngùng cười rồi quay đi.
“Cô Lê…cô nói bố đại ca đi, con muốn đi xe cùng Nhi Nhi…con muốn đi xe cùng Nhi Nhi…” Bảo bắt đầu giãy dụa làm nũng.
“Theo ý kiến của tôi, anh và cô đây cứ ngồi xe nhà đi trước, tôi và Bảo sẽ lên xe buýt của nhà trường. Đã là hoạt động tập thể thì phải cho thằng nhóc đi cùng tập thể, tập cho nó thói quen tách mình ra khỏi bạn bè chỉ vì bố nó có xe hơi riêng không phải là thói quen tốt!” Thư Lê vừa xách hành lý, vừa hờ hững nói.
“Cô…” Trần Dũng tức giận.
“Thôi, anh Dũng…cô ấy nói vậy cũng đúng, chúng ta đi trước!” Diễm vờ giảng hòa, nhưng thực ra trong bụng cô mừng húm. Vậy là cô có cả thời gian riêng tư hai người mà không có thằng nhóc khó chịu kia.
“Hừ!” Trần Dũng bực bội leo lên chiếc Ranger Rover, phóng vút đi.
Thư Lê cười cười với cô giáo, cô giáo nhìn cô với vẻ thông cảm, rồi hai người bọn họ leo lên xe buýt của trường mẫu giáo. Chiếc xe cũng chầm chậm chuyển bánh.
Không ai để ý có một chiếc Audi TT màu đỏ chậm rãi theo sát đằng sau…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro