Chương 12
2024-09-30 10:30:25
"Anh Dũng...chờ em..." Kiều My tất tả chạy theo Trần Dũng.
Diễm chờ hai người bọn họ chạy ra ngoài rồi rút trong vali ra một chai nước, khoé miệng hơi nhếch lên!
"Thư Lê..." Trần Dũng chạy theo cô, bóNg lưng cô biến mất vào trong khu vực rừng núi đen thẳm.
Hắn định đi theo cô thì nghe tiếng cô giáo Bảo Nam "Bố Bảo Nam, anh đi đâu đấy?"
Trần Dũng quay lại thấy cô giáo đang dắt tay thằng nhóc Bảo Nam. Hắn thở phào "Bảo Nam đây rồi, con đi đâu đấy, để bố phải tìm..."
"Con đang ngủ thì thấy bạn khỉ ở cửa sổ, con nghĩ bạn khỉ đói nên mang quả chuối cho bạn ấy..." Thằng nhóc vô tội nói.
"Tôi đang đi dạo thì gặp bé Bảo Nam nên đưa nó về..." Cô giáo cười "Bảo Nam nhớ lần sau không được ra ngoài một mình nghe chưa?"
Trần Dũng bế bổng thằng nhóc lên, mắng "Con hư quá, ai cho phép ra ngoài một mình? Về bố sẽ phạt con..."
"Con xin lỗi bố đại ca..." Thằng nhóc dụi đầu vào cổ bố nó nịnh nọt, như chợt nhớ ra, nó hỏi "Bố...cô Lê đâu?"
Thư Lê? Trần Dũng sững người...cô ta vừa chạy vào trong rừng tìm Bảo Nam...
Hắn thả thằng nhóc xuống, nói với cô giáo và Kiều My "Đưa Bảo Nam về phòng, tôi đi tìm Thư Lê!"
Hắn bước thoăn thoắt vào rừng.
"Cô giáo đưa Bảo Nam về phòng nhé..." Kiều My vừa nói vừa chạy theo "Anh Dũng...chờ em..."
Thư Lê, cái cô gái ngốc này. Trần Dũng bực tức nghĩ, chưa tìm hiểu rõ sự việc đã chạy đi...có biết trong rừng buổi đêm nguy hiểm như thế nào không...
Kiều My đang chạy theo Trần Dũng thì bị Diễm kéo áo giật lại.
"Đứng lại đã.."
Diễm khoanh tay nhìn cô ta "Đừng đuổi theo nữa, cô về đi!"
"Cô lấy tư cách gì sai khiến tôi? Tôi mới là bạn gái anh ấy..." Kiều My cười nhạt, định xoay người bỏ đi.
"Cô nghĩ cô còn là bạn gái sao? Đã bao lâu Dũng chưa chủ động hẹn gặp cô, chủ động chạm vào người cô..." Diễm nở nụ cười châm chọc "Đàn bà ấy mà, nên biết lúc nào cần tiến lúc nào cần lùi, thế nên mới nói phụ nữ không chỉ cần khuôn mặt, còn phải cần cái đầu nữa cơ!"
"Cô..." Kiều My tức tối "Cô nhăm nhe người đàn ông của tôi, đừng tưởng tôi không biết!"
"Người như Trần Dũng, cô xứng sao?" Diễm liếc Kiều My từ trên xuống dưới.
"Vậy cô thì xứng sao?" Kiều My hậm hực hỏi lại.
"Xứng hay ko xứng, anh Dũng tự có đáp án trong lòng!" Diễm thản nhiên nói "Cô về đi..."
Kiều My trừng trừng ngó Diễm không nhúc nhích.
"Cô trở về...rút lui đi, vai chính trong Báo Ứng tôi sẽ giúp cô nhận được! Còn nếu không..." Diễm nở nụ cười nhàn nhạt "Cô biết Hoàng Ân là người thế nào mà..."
"Cô là đàn bà của Hoàng Ân?" Kiều My sợ hãi thốt lên. Cô biết hắn ta là người có thể một tay che cả bầu trời, một người mẫu nhỏ nhoi như cô lấy gì đấu lại hắn.
"Hỏi thừa, đó không phải việc cô cần quan tâm!" Diễm lạnh nhạt nói.
Kiều My giận dữ nhưng không dám phản kháng, xoay người rời đi.
"Anh Dũng...đã tìm thấy Lê chưa?" Diễm đuổi theo Trần Dũng, lúc này cô tỏ ra vô cùng lo lắng.
Trần Dũng nhìn khuôn mặt lo lắng của Diễm, hơi nhíu mày rồi nói "Chưa...không biết cô ta chạy đi đâu nữa..."
Hai người tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng của Thư Lê, Diễm mới đưa chai nước khoáng trên tay cho Trần Dũng "Anh mệt không...uống đi! Khổ thật, không biết cô ấy chạy đâu nữa..."
Trần Dũng không nghi ngờ, xé vỏ bọc mở nắp tu một hơi hết nửa chai, lạnh nhạt "Chúng ta tìm tiếp...đêm trong rừng rất nguy hiểm!"
Hắn bước đi trước, không để ý Diễm ở đằng sau đang nở nụ cười nửa miệng thỏa mãn...
Thư Lê không phải không muốn trở về, chỉ là...cô bị lạc!
Cô vốn mù hướng bẩm sinh, haizzzz! Lúc nãy do vội vã bỏ đi mà không để ý tới trên tay mình không có lấy một cái đèn pin hay điện thoại để liên lạc...bây giờ nhận ra mình đã mất phương hướng trong rừng sâu thì hối hận cũng đã muộn, thật là số khổ mà!
"Có ai không..."
"Có ai nghe thấy tôi không...huhu...tôi sợ quá..."
Thư Lê mếu máo hét lên.
Chết tiệt, rừng quốc gia phải có biển chỉ dẫn hay bảo vệ mới phải chứ...nghe tiếng chim rừng, cú rừng kêu xào xạc, cộng với âm thanh âm
u của đồi núi vọng lại, Thư Lê thấy da gà da vịt nổi lên tung toé.
Không biết có ai nhận ra cô đã đi rất lâu không...không biết có ai đi tìm cô không...cô run rẩy!
Không biết Bảo Nam có lạc trong rừng không...cô là người lớn còn thấy sợ, huống chi...
"Cứu tôi với..." Thư Lê khào khào hét lên.
Bên kia, Diễm đang đắc ý với một kế hoạch đen tối sắp thành công thì bị ngã trẹo chân.
"Đau quá..." Diễm rơm rớm nước mắt nhìn Trần Dũng. Hắn xem xét bàn chân của cô rồi kết luận "Diễm bị bong gân rồi..." Hắn nhìn đôi giày 5p của cô, đi giày thế này nếu không ngã, trặc khớp hay bong gân mới là lạ đó.
"Vậy tìm Thư Lê phải làm sao bây giờ..." Diễm níu mình vào cánh tay rắn chắc của Trần Dũng, rụt rè như một con mèo nhỏ.
"Vậy...Diễm ở đây chờ, tôi đi tìm tiếp!" Trần Dũng đứng lên tuyên bố.
"Không được...em sợ ở một mình lắm..." Diễm ngó xung quanh tối om om, hoảng hốt "Anh ở đây với em..."
Trần Dũng nhìn cô, kiên nhẫn nói "Diễm sợ chắc Thư Lê cũng sợ...cô ấy là vì đi tìm con tôi nên bị lạc, tôi ko thể để cô ấy một mình được! Để tôi gọi cho người khách sạn tới đưa Diễm về..."
"Nhưng..." Diễm ấp úng một cách bất lực nhìn theo bóng dáng dần mất hút của Trần Dũng.
Kế hoạch của cô...cố gắng của cô... Diễm như một con đàn bà điên, điên cuồng đấm xuống đất...
"Có ai không..." Thư Lê yếu ớt gọi. Cô hoảng sợ thực sự.
"Thư Lê?" Giọng nam khàn khàn trầm ấm vang lên.
Là Trần Dũng, Thư Lê mừng tới rơi nước mắt.
"Tôi ở đây..."
Khi hắn xuất hiện từ bóng tối, Thư Lê cảm thấy không một người đàn ông nào trên thế gian có thể có được vẻ đẹp bình thản mà hiên ngang như vậy, hắn - đã tới cứu cô!
Thư Lê chạy tới níu cánh tay hắn trong vô thức, mắt cô nhoè lệ "Giám đốc...may quá anh tới rồi..."
"Cô có thấy ai ngốc như cô không? Chưa tìm hiểu tình hình đã vội lao vào rừng sâu một mình..." Trần Dũng thô lỗ nắm cánh tay cô, mắng nhiếc. Cái đồ ngốc này!
"Này...tôi đi tìm con anh mà..." Thư Lê bực bội "À...Bảo Nam...nó...nó..."
"Nó ở cùng cô giáo!" Trần Dũng lạnh nhạt nói "Đi, chúng ta trở về khách sạn!"
Hắn xoay người đi, Thư Lê vừa lon ton chạy theo vừa hỏi "Anh...anh biết đường không đấy? Tôi bị lạc..."
"Cô nghĩ IQ của tôi giống như cô à?"
Thư Lê bĩu môi, được rồi, anh giỏi!
Nhưng cuối cùng...họ đi mãi mà không thấy khách sạn đâu.
"Này, hình như chúng ta đi lòng vòng ở đây là lần thứ 3 rồi đấy..." Thư Lê gõ vào vai Trần Dũng.
"Ừm!"
"Ừm là có ý gì?"
"Là ý đó!"
"Ý đó là ý gì?"
"Thư Lê!" Trần Dũng nghiêm giọng "Chúng ta đang lạc đường!"
Vậy mà cũng chịu thừa nhận mình "có chỉ số IQ thấp rồi đấy". Thư Lê cười thầm.
Trần Dũng cảm thấy lưng mình lạnh toát, hắn...như thế nào có thể lạc đường. Nhớ lại nào...nhớ lại nào...kỹ năng tìm phương hướng trong rừng sâu...
"Anh có điện thoại mà, hãy gọi cho người của khách sạn tới chỗ chúng ta!" Thư Lê chợt nêu ý kiến.
Trần Dũng nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi "À, khó khăn lắm mới cảm thấy cô thông minh một chút nhỉ?"
Xem kìa, cứ như bình thường cô rất ngốc vậy. Bây giờ ai là người "bị lạc" đây?
"Máy hết pin rồi!" Trần Dũng lạnh nhạt nói.
Không phải...đen đủi vậy chứ? Thư Lê rên lên.
"Dừng lại..." Trần Dũng chợt trầm giọng "Chúng...chúng ta tìm chỗ nghỉ..."
Thư Lê cảm thấy hắn không bình thường, người hắn nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Vì sao hắn nóng như vậy?
"Giám đốc, anh bị sao vậy?" Cô áp tay lên cánh tay hắn, nóng quá, nóng rẫy lên.
"Cô...lui xa tôi một chút..." Trần Dũng khàn khàn nói. Không xong, hắn bị chuốc thuốc rồi, Diễm...ngoài cô ta ra thì ko ai có thể, chai nước đó có vấn đề...
Hắn cảm thấy cơ thể nóng bừng, yết hầu khô nóng, phần dưới cứng cáp dần cương lên!
"Anh ốm à? Người anh nóng quá.." Thư Lê không hiểu chuyện, càng tiến gần định giơ tay lên trán hắn.
Trần Dũng bắt lấy tay cô, giọng nói đầy nguy hiểm "Tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra..."
Hắn xoay người đi.
Thư Lê cảm thấy bực tức. Hắn đi tìm cô, vì cô mà hắn bị lạc, bây giờ còn sốt nữa, nếu tránh xa hắn như lời hắn nói có phải cô quá vô tình hay không? Hay là tên này không thích bị người ta nhìn thấy khi mình yếu ớt...
"Tôi...chỉ muốn giúp anh thôi..." Thư Lê hờn dỗi lui lại mấy bước.
"Tôi...bị...chuốc...thuốc..." Trần Dũng cố kìm nén "Cô có muốn hay không bị tôi ăn sạch sành sanh?"
Á, ăn sạch sành sanh!
Thư Lê đỏ mặt! Chuốc thuốc, ai chuốc thuốc hắn? Là Diễm hay Kiều My... Cô tò mò nhưng không dám hỏi!
"Tôi...tôi đi tìm ít nước lạnh...có lẽ sẽ giúp được anh..." Thư Lê ấp úng, gần đây cô nghe có tiếng suối chảy róc rách.
"Đừng đi xa...kẻo lạc!"
Trần Dũng cảm thấy bên dưới của hắn như muốn nổ tung, chết tiệt, thuốc này hình như mạnh quá rồi thì phải. Hắn đấm vào thân cây, ngón tay bật máu "Diễm...cô được lắm! Đời này chưa có ai dám "chơi" với Trần Dũng tôi như vậy đâu!"
Rất lâu...chắc phải nửa tiếng, Trần Dũng cảm thấy cơ thể không giảm bớt nhiệt mà càng ngày càng nóng hơn. Hắn cảm thấy mắt hơi mờ đi...
Thư Lê đi lấy nước sao lâu vậy? Hay cô ta trốn rồi? Hay cô ta gặp nạn?
"Thư Lê..." Trần Dũng vịn thân cây bước đi, gần về phía bờ suối.
"Thư Lê...cô ở đâu..."
"Tôi ở đây...tôi ngã xuống suối rồi..." Giọng Thư Lê nhỏ xíu "Tôi bị kẹt chân vào tảng đá, không lên được...anh giúp tôi với...hừ hừ..." Cô run lẩy bẩy! Đêm trong rừng vốn đã lạnh, khi dầm nước nửa tiếng còn lạnh hơn.
Trần Dũng tìm được đường, trượt xuống dòng suối.
Hắn giúp cô gỡ tảng đá đang đè lên chân cô, hỏi "Đau không?"
"Không...chỉ...hừ hừ...lạnh quá..."
"Lại đây..." Hắn kéo tay cô, chợt nhìn xuống bộ quần áo ngủ mỏng manh bị nước thấm ướt, lộ ra áo ngực màu hồng...yết hầu hắn lại khô nóng. Chết tiệt, cô ta lại câu dẫn mình!
Hắn lấy nước vốc lên mặt nhưng không giảm đi cái kích thích kia mà càng ở cạnh Thư Lê, hắn càng rạo rực.
"Lên bờ!" Hắn kéo cô xềnh xệch lên bờ, bế cô đặt xuống một chỗ khô ráo.
"Cởi quần áo ra..."
"Anh...anh...ti tiện..."
"Muốn chết hay muốn sống? Nếu muốn cảm lạnh chết thì cô cứ việc mặc áo ướt, tôi sẽ bỏ tiền làm ma cho cô.."
"Anh...quay mặt đi..."
"Không phải là tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ..."
"Vô sỉ!"
Thư Lê vừa cởi áo, vừa dè chừng ánh mắt như hổ vồ của Trần Dũng. Hắn...hắn đang bị chuốc thuốc, nhưng cứ lạnh như thễ này cô không thể chịu nổi.
Thư Lê len lén cởi quần áo ướt trên người, dù nhận ra rằng ánh mắt của Trần Dũng chưa từng một giây rời khỏi mình.
Trần Dũng cởi phăng áo, ném xuống đất, tuyên bố "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ giúp cô sưởi ấm..."
Hắn lao tới đặt đôi môi lạnh lẽo lên môi Thư Lê, mút lấy. Cô yếu ớt đẩy hắn ra "Này...không cần...tôi không phải là thuốc giải..."
Trần Dũng khàn khàn "Cô lạnh phải không, chúng ta vận động cho nóng lên nhé!"
Sáng hôm sau, Trần Dũng bế Thư Lê đang sốt bừng bừng trở về khách sạn. Nhìn hai người lấm lem bùn đất, mặt mũi phờ phạc... Thư Lê thì sốt tới bất tỉnh nhân sự.
"Bảo Nam, lên xe. Chúng ta đưa cô Lê tới bệnh viện trước..." Trần Dũng lạnh lùng ra lệnh.
"Bố đại ca...cô Lê ốm sao?"
"Phải!"
"Dũng...cô ấy bị ốm sao?" Diễm mềm mại hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
"Sáng nay anh tìm thấy cô ấy bất tỉnh ở gần suối..." Trần Dũng nói dối "Chân em sao rồi?" Hắn ân cần hỏi.
"À...bị bong gân phải bó thuốc..." Diễm giơ cái chân băng bó của mình lên.
"Anh giúp em lên xe!" Trần Dũng tiến tới...
Trong cơn mơ màng, Thư Lê nhìn thấy bóng người cao lớn của Trần Dũng đang bồng thân thể mềm mại của Diễm lên xe. Cô đang tỉnh hay đang mơ? Nụ cười kia của Diễm...ngạo nghễ đến chói mắt!
Diễm chờ hai người bọn họ chạy ra ngoài rồi rút trong vali ra một chai nước, khoé miệng hơi nhếch lên!
"Thư Lê..." Trần Dũng chạy theo cô, bóNg lưng cô biến mất vào trong khu vực rừng núi đen thẳm.
Hắn định đi theo cô thì nghe tiếng cô giáo Bảo Nam "Bố Bảo Nam, anh đi đâu đấy?"
Trần Dũng quay lại thấy cô giáo đang dắt tay thằng nhóc Bảo Nam. Hắn thở phào "Bảo Nam đây rồi, con đi đâu đấy, để bố phải tìm..."
"Con đang ngủ thì thấy bạn khỉ ở cửa sổ, con nghĩ bạn khỉ đói nên mang quả chuối cho bạn ấy..." Thằng nhóc vô tội nói.
"Tôi đang đi dạo thì gặp bé Bảo Nam nên đưa nó về..." Cô giáo cười "Bảo Nam nhớ lần sau không được ra ngoài một mình nghe chưa?"
Trần Dũng bế bổng thằng nhóc lên, mắng "Con hư quá, ai cho phép ra ngoài một mình? Về bố sẽ phạt con..."
"Con xin lỗi bố đại ca..." Thằng nhóc dụi đầu vào cổ bố nó nịnh nọt, như chợt nhớ ra, nó hỏi "Bố...cô Lê đâu?"
Thư Lê? Trần Dũng sững người...cô ta vừa chạy vào trong rừng tìm Bảo Nam...
Hắn thả thằng nhóc xuống, nói với cô giáo và Kiều My "Đưa Bảo Nam về phòng, tôi đi tìm Thư Lê!"
Hắn bước thoăn thoắt vào rừng.
"Cô giáo đưa Bảo Nam về phòng nhé..." Kiều My vừa nói vừa chạy theo "Anh Dũng...chờ em..."
Thư Lê, cái cô gái ngốc này. Trần Dũng bực tức nghĩ, chưa tìm hiểu rõ sự việc đã chạy đi...có biết trong rừng buổi đêm nguy hiểm như thế nào không...
Kiều My đang chạy theo Trần Dũng thì bị Diễm kéo áo giật lại.
"Đứng lại đã.."
Diễm khoanh tay nhìn cô ta "Đừng đuổi theo nữa, cô về đi!"
"Cô lấy tư cách gì sai khiến tôi? Tôi mới là bạn gái anh ấy..." Kiều My cười nhạt, định xoay người bỏ đi.
"Cô nghĩ cô còn là bạn gái sao? Đã bao lâu Dũng chưa chủ động hẹn gặp cô, chủ động chạm vào người cô..." Diễm nở nụ cười châm chọc "Đàn bà ấy mà, nên biết lúc nào cần tiến lúc nào cần lùi, thế nên mới nói phụ nữ không chỉ cần khuôn mặt, còn phải cần cái đầu nữa cơ!"
"Cô..." Kiều My tức tối "Cô nhăm nhe người đàn ông của tôi, đừng tưởng tôi không biết!"
"Người như Trần Dũng, cô xứng sao?" Diễm liếc Kiều My từ trên xuống dưới.
"Vậy cô thì xứng sao?" Kiều My hậm hực hỏi lại.
"Xứng hay ko xứng, anh Dũng tự có đáp án trong lòng!" Diễm thản nhiên nói "Cô về đi..."
Kiều My trừng trừng ngó Diễm không nhúc nhích.
"Cô trở về...rút lui đi, vai chính trong Báo Ứng tôi sẽ giúp cô nhận được! Còn nếu không..." Diễm nở nụ cười nhàn nhạt "Cô biết Hoàng Ân là người thế nào mà..."
"Cô là đàn bà của Hoàng Ân?" Kiều My sợ hãi thốt lên. Cô biết hắn ta là người có thể một tay che cả bầu trời, một người mẫu nhỏ nhoi như cô lấy gì đấu lại hắn.
"Hỏi thừa, đó không phải việc cô cần quan tâm!" Diễm lạnh nhạt nói.
Kiều My giận dữ nhưng không dám phản kháng, xoay người rời đi.
"Anh Dũng...đã tìm thấy Lê chưa?" Diễm đuổi theo Trần Dũng, lúc này cô tỏ ra vô cùng lo lắng.
Trần Dũng nhìn khuôn mặt lo lắng của Diễm, hơi nhíu mày rồi nói "Chưa...không biết cô ta chạy đi đâu nữa..."
Hai người tìm kiếm một hồi vẫn không thấy bóng dáng của Thư Lê, Diễm mới đưa chai nước khoáng trên tay cho Trần Dũng "Anh mệt không...uống đi! Khổ thật, không biết cô ấy chạy đâu nữa..."
Trần Dũng không nghi ngờ, xé vỏ bọc mở nắp tu một hơi hết nửa chai, lạnh nhạt "Chúng ta tìm tiếp...đêm trong rừng rất nguy hiểm!"
Hắn bước đi trước, không để ý Diễm ở đằng sau đang nở nụ cười nửa miệng thỏa mãn...
Thư Lê không phải không muốn trở về, chỉ là...cô bị lạc!
Cô vốn mù hướng bẩm sinh, haizzzz! Lúc nãy do vội vã bỏ đi mà không để ý tới trên tay mình không có lấy một cái đèn pin hay điện thoại để liên lạc...bây giờ nhận ra mình đã mất phương hướng trong rừng sâu thì hối hận cũng đã muộn, thật là số khổ mà!
"Có ai không..."
"Có ai nghe thấy tôi không...huhu...tôi sợ quá..."
Thư Lê mếu máo hét lên.
Chết tiệt, rừng quốc gia phải có biển chỉ dẫn hay bảo vệ mới phải chứ...nghe tiếng chim rừng, cú rừng kêu xào xạc, cộng với âm thanh âm
u của đồi núi vọng lại, Thư Lê thấy da gà da vịt nổi lên tung toé.
Không biết có ai nhận ra cô đã đi rất lâu không...không biết có ai đi tìm cô không...cô run rẩy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết Bảo Nam có lạc trong rừng không...cô là người lớn còn thấy sợ, huống chi...
"Cứu tôi với..." Thư Lê khào khào hét lên.
Bên kia, Diễm đang đắc ý với một kế hoạch đen tối sắp thành công thì bị ngã trẹo chân.
"Đau quá..." Diễm rơm rớm nước mắt nhìn Trần Dũng. Hắn xem xét bàn chân của cô rồi kết luận "Diễm bị bong gân rồi..." Hắn nhìn đôi giày 5p của cô, đi giày thế này nếu không ngã, trặc khớp hay bong gân mới là lạ đó.
"Vậy tìm Thư Lê phải làm sao bây giờ..." Diễm níu mình vào cánh tay rắn chắc của Trần Dũng, rụt rè như một con mèo nhỏ.
"Vậy...Diễm ở đây chờ, tôi đi tìm tiếp!" Trần Dũng đứng lên tuyên bố.
"Không được...em sợ ở một mình lắm..." Diễm ngó xung quanh tối om om, hoảng hốt "Anh ở đây với em..."
Trần Dũng nhìn cô, kiên nhẫn nói "Diễm sợ chắc Thư Lê cũng sợ...cô ấy là vì đi tìm con tôi nên bị lạc, tôi ko thể để cô ấy một mình được! Để tôi gọi cho người khách sạn tới đưa Diễm về..."
"Nhưng..." Diễm ấp úng một cách bất lực nhìn theo bóng dáng dần mất hút của Trần Dũng.
Kế hoạch của cô...cố gắng của cô... Diễm như một con đàn bà điên, điên cuồng đấm xuống đất...
"Có ai không..." Thư Lê yếu ớt gọi. Cô hoảng sợ thực sự.
"Thư Lê?" Giọng nam khàn khàn trầm ấm vang lên.
Là Trần Dũng, Thư Lê mừng tới rơi nước mắt.
"Tôi ở đây..."
Khi hắn xuất hiện từ bóng tối, Thư Lê cảm thấy không một người đàn ông nào trên thế gian có thể có được vẻ đẹp bình thản mà hiên ngang như vậy, hắn - đã tới cứu cô!
Thư Lê chạy tới níu cánh tay hắn trong vô thức, mắt cô nhoè lệ "Giám đốc...may quá anh tới rồi..."
"Cô có thấy ai ngốc như cô không? Chưa tìm hiểu tình hình đã vội lao vào rừng sâu một mình..." Trần Dũng thô lỗ nắm cánh tay cô, mắng nhiếc. Cái đồ ngốc này!
"Này...tôi đi tìm con anh mà..." Thư Lê bực bội "À...Bảo Nam...nó...nó..."
"Nó ở cùng cô giáo!" Trần Dũng lạnh nhạt nói "Đi, chúng ta trở về khách sạn!"
Hắn xoay người đi, Thư Lê vừa lon ton chạy theo vừa hỏi "Anh...anh biết đường không đấy? Tôi bị lạc..."
"Cô nghĩ IQ của tôi giống như cô à?"
Thư Lê bĩu môi, được rồi, anh giỏi!
Nhưng cuối cùng...họ đi mãi mà không thấy khách sạn đâu.
"Này, hình như chúng ta đi lòng vòng ở đây là lần thứ 3 rồi đấy..." Thư Lê gõ vào vai Trần Dũng.
"Ừm!"
"Ừm là có ý gì?"
"Là ý đó!"
"Ý đó là ý gì?"
"Thư Lê!" Trần Dũng nghiêm giọng "Chúng ta đang lạc đường!"
Vậy mà cũng chịu thừa nhận mình "có chỉ số IQ thấp rồi đấy". Thư Lê cười thầm.
Trần Dũng cảm thấy lưng mình lạnh toát, hắn...như thế nào có thể lạc đường. Nhớ lại nào...nhớ lại nào...kỹ năng tìm phương hướng trong rừng sâu...
"Anh có điện thoại mà, hãy gọi cho người của khách sạn tới chỗ chúng ta!" Thư Lê chợt nêu ý kiến.
Trần Dũng nhìn cô, nở nụ cười hiếm hoi "À, khó khăn lắm mới cảm thấy cô thông minh một chút nhỉ?"
Xem kìa, cứ như bình thường cô rất ngốc vậy. Bây giờ ai là người "bị lạc" đây?
"Máy hết pin rồi!" Trần Dũng lạnh nhạt nói.
Không phải...đen đủi vậy chứ? Thư Lê rên lên.
"Dừng lại..." Trần Dũng chợt trầm giọng "Chúng...chúng ta tìm chỗ nghỉ..."
Thư Lê cảm thấy hắn không bình thường, người hắn nóng bừng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Vì sao hắn nóng như vậy?
"Giám đốc, anh bị sao vậy?" Cô áp tay lên cánh tay hắn, nóng quá, nóng rẫy lên.
"Cô...lui xa tôi một chút..." Trần Dũng khàn khàn nói. Không xong, hắn bị chuốc thuốc rồi, Diễm...ngoài cô ta ra thì ko ai có thể, chai nước đó có vấn đề...
Hắn cảm thấy cơ thể nóng bừng, yết hầu khô nóng, phần dưới cứng cáp dần cương lên!
"Anh ốm à? Người anh nóng quá.." Thư Lê không hiểu chuyện, càng tiến gần định giơ tay lên trán hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Dũng bắt lấy tay cô, giọng nói đầy nguy hiểm "Tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra..."
Hắn xoay người đi.
Thư Lê cảm thấy bực tức. Hắn đi tìm cô, vì cô mà hắn bị lạc, bây giờ còn sốt nữa, nếu tránh xa hắn như lời hắn nói có phải cô quá vô tình hay không? Hay là tên này không thích bị người ta nhìn thấy khi mình yếu ớt...
"Tôi...chỉ muốn giúp anh thôi..." Thư Lê hờn dỗi lui lại mấy bước.
"Tôi...bị...chuốc...thuốc..." Trần Dũng cố kìm nén "Cô có muốn hay không bị tôi ăn sạch sành sanh?"
Á, ăn sạch sành sanh!
Thư Lê đỏ mặt! Chuốc thuốc, ai chuốc thuốc hắn? Là Diễm hay Kiều My... Cô tò mò nhưng không dám hỏi!
"Tôi...tôi đi tìm ít nước lạnh...có lẽ sẽ giúp được anh..." Thư Lê ấp úng, gần đây cô nghe có tiếng suối chảy róc rách.
"Đừng đi xa...kẻo lạc!"
Trần Dũng cảm thấy bên dưới của hắn như muốn nổ tung, chết tiệt, thuốc này hình như mạnh quá rồi thì phải. Hắn đấm vào thân cây, ngón tay bật máu "Diễm...cô được lắm! Đời này chưa có ai dám "chơi" với Trần Dũng tôi như vậy đâu!"
Rất lâu...chắc phải nửa tiếng, Trần Dũng cảm thấy cơ thể không giảm bớt nhiệt mà càng ngày càng nóng hơn. Hắn cảm thấy mắt hơi mờ đi...
Thư Lê đi lấy nước sao lâu vậy? Hay cô ta trốn rồi? Hay cô ta gặp nạn?
"Thư Lê..." Trần Dũng vịn thân cây bước đi, gần về phía bờ suối.
"Thư Lê...cô ở đâu..."
"Tôi ở đây...tôi ngã xuống suối rồi..." Giọng Thư Lê nhỏ xíu "Tôi bị kẹt chân vào tảng đá, không lên được...anh giúp tôi với...hừ hừ..." Cô run lẩy bẩy! Đêm trong rừng vốn đã lạnh, khi dầm nước nửa tiếng còn lạnh hơn.
Trần Dũng tìm được đường, trượt xuống dòng suối.
Hắn giúp cô gỡ tảng đá đang đè lên chân cô, hỏi "Đau không?"
"Không...chỉ...hừ hừ...lạnh quá..."
"Lại đây..." Hắn kéo tay cô, chợt nhìn xuống bộ quần áo ngủ mỏng manh bị nước thấm ướt, lộ ra áo ngực màu hồng...yết hầu hắn lại khô nóng. Chết tiệt, cô ta lại câu dẫn mình!
Hắn lấy nước vốc lên mặt nhưng không giảm đi cái kích thích kia mà càng ở cạnh Thư Lê, hắn càng rạo rực.
"Lên bờ!" Hắn kéo cô xềnh xệch lên bờ, bế cô đặt xuống một chỗ khô ráo.
"Cởi quần áo ra..."
"Anh...anh...ti tiện..."
"Muốn chết hay muốn sống? Nếu muốn cảm lạnh chết thì cô cứ việc mặc áo ướt, tôi sẽ bỏ tiền làm ma cho cô.."
"Anh...quay mặt đi..."
"Không phải là tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ..."
"Vô sỉ!"
Thư Lê vừa cởi áo, vừa dè chừng ánh mắt như hổ vồ của Trần Dũng. Hắn...hắn đang bị chuốc thuốc, nhưng cứ lạnh như thễ này cô không thể chịu nổi.
Thư Lê len lén cởi quần áo ướt trên người, dù nhận ra rằng ánh mắt của Trần Dũng chưa từng một giây rời khỏi mình.
Trần Dũng cởi phăng áo, ném xuống đất, tuyên bố "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ giúp cô sưởi ấm..."
Hắn lao tới đặt đôi môi lạnh lẽo lên môi Thư Lê, mút lấy. Cô yếu ớt đẩy hắn ra "Này...không cần...tôi không phải là thuốc giải..."
Trần Dũng khàn khàn "Cô lạnh phải không, chúng ta vận động cho nóng lên nhé!"
Sáng hôm sau, Trần Dũng bế Thư Lê đang sốt bừng bừng trở về khách sạn. Nhìn hai người lấm lem bùn đất, mặt mũi phờ phạc... Thư Lê thì sốt tới bất tỉnh nhân sự.
"Bảo Nam, lên xe. Chúng ta đưa cô Lê tới bệnh viện trước..." Trần Dũng lạnh lùng ra lệnh.
"Bố đại ca...cô Lê ốm sao?"
"Phải!"
"Dũng...cô ấy bị ốm sao?" Diễm mềm mại hỏi, giọng nói đầy lo lắng.
"Sáng nay anh tìm thấy cô ấy bất tỉnh ở gần suối..." Trần Dũng nói dối "Chân em sao rồi?" Hắn ân cần hỏi.
"À...bị bong gân phải bó thuốc..." Diễm giơ cái chân băng bó của mình lên.
"Anh giúp em lên xe!" Trần Dũng tiến tới...
Trong cơn mơ màng, Thư Lê nhìn thấy bóng người cao lớn của Trần Dũng đang bồng thân thể mềm mại của Diễm lên xe. Cô đang tỉnh hay đang mơ? Nụ cười kia của Diễm...ngạo nghễ đến chói mắt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro