Chương 2
2024-09-30 10:30:25
"Phòng đây, cháu xem xem có vừa ý không?" Bà chủ nhà đon đả giới thiệu.
Lê ngước nhìn căn phòng mười lăm mét vuông chật hẹp, xây dựng theo lối kiến trúc cũ, tường mốc meo bốc mùi ẩm thấp. So với căn nhà trước đây của Hoàng, căn phòng này còn nhỏ hơn cả nhà vệ sinh nữa.
"Dạ...vâng...cũng được ạ..." Lê ấp úng.
"Với cái giá một triệu một tháng thì đây quá là thiên đường rồi..." Bà chủ còn huyên thuyên tâng bốc giá trị của căn nhà nhưng Lê nghe không lọt tai câu nào, cô còn đang luẩn quẩn suy nghĩ cho tương lai của mình. À mà cô còn có tương lai sao? Cô cười nhạt.
Bỏ chồng, mất con... Cô ra đi với hai bàn tay trắng. Nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu công ty...tất cả đều đứng tên bố mẹ Hoàng nên cô không được chia dù một xu nhỏ! Cô tự thấy mình ngu ngốc khi trước đây chưa từng để ý điều này, lại tự hỏi lẽ nào kế hoạch này đã được hai người bọn họ, Hoàng - chồng cô, và Diễm - bạn thân của cô lên từ rất lâu? Còn cả bệnh án về mẹ cô...bí mật này Hoàng cũg chưa từng biết đến, chỉ có Diễm... Lê bóp chặt bàn tay!
"Thế nào, quyết chứ?" Sau một hồi luyên thuyên lại thấy Lê ngẩn ngơ như người mất hồn, bà chủ nhà chợt hỏi.
"Vâng...đây là ba tháng tiền nhà!" Lê đưa tiền cho bà ta.
Mười chín tuổi, Lê quen Hoàng. Lúc ấy cô học năm nhất, còn anh đã năm cuối rồi. Hoàng bị sét đánh bởi vẻ ngoài đáng yêu, nước da trắng trẻo, đôi mắt to tròn của cô. Anh theo đuổi cô hai tháng thì cô đồng ý yêu anh. Yêu nhau được một năm thì Lê có bầu, Hoàng vội vã bắt cô nghỉ học để làm đám cưới. Vì yêu, vì ngây thơ tin tưởng anh sẽ là người đàn ông cô có thể dựa vào suốt cuộc đời, cô đánh đổi cả con đường học vấn, tương lai sự nghiệp, chấp nhận làm một bà nội trợ an phận.
Thời gian vùi lấp con người, huống chi cô còn làm mẹ.
Từ cô gái nhỏ nhắn 46kg, sau khi sinh con, Lê lên tận 65kg. Cô vốn định đi tập cho lấy lại dáng vóc nhưg Hoàng gạt đi, nói rằng không ai chăm con, rồi thì lấy chồng rồi cần gì đẹp với ai? Thế là cô lại lưỡng lự, lại tặc lưỡi "Lấy chồng rồi cần gì đẹp với ai?"
Lê cứ sống lầm lũi trog căn nhà khang trang, cả ngày chẳng tiếp xúc vs ai ngoài cô giúp việc, gia đình nhà chồng... Chỉ có Diễm là hay đến thăm cô!
Lê tự nhận mình đúng là một con ngốc. Cho đến khi mọi chuyện vỡ lở, cô mới để ý rằng hình như trước đây mỗi lần Diễm cùng Hoàng ở cạnh nhau, họ thường có những biểu hiện không bình thường.
Đó là khi Diễm pha cho Hoàng và Lê mỗi người 1 cốc nước chanh, cô ta cười nói "Nước chanh ít ngọt của anh, còn nhiều ngọt của Lê!"
Khi ba người họ đi uống cafe, Diễm gọi cho Hoàng một ly cafe không đường không đá, sau đó quay ra hỏi cô Lê uống nước ép gì..
Rồi tới hôm sinh nhật Hoàng, Diễm tặng anh một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Lê vốn chê chiếc áo này "không hợp tuổi" với Hoàng, nhưng cô lại thấy anh thuờng xuyên mặc nó, thường thích thú giữ gìn nó như là vật gì đó rất quan trọng.
Mỗi lần cô nhắc đến việc mai mối cho Diễm là anh gắt lên nói cô nhiều chuyện. Thì ra, thì ra mọi chuyện đều có quá trình và diễn biến, chỉ là Lê quá ngốc mà thôi!
Diễm nói cô ko yêu thuơng bản thân mình, có lỗi với bản thân mình hơn là họ có lỗi với cô. Ban đầu cô không hiểu, nhưng khi nhìn họ sóng bước bên nhau, Lê chợ nhận ra cái gì gọi là "phù hợp"...
Hoàng bảnh bao, phong độ, còn Diễm xinh đẹp, tự tin... Lê thì sao? Cô có gì? Trước kia cô vốn được coi là xinh xắn, mang theo vẻ ngoài ưa nhìn khiến bao nhiêu sinh viên cùng trường theo đuổi. Nhưng nhìn cô bây giờ. Cơ thể không còn mảnh mai, làn da tái sạm, mái tóc lỗi thời, quần áo không hợp mốt. Cô có cái gì vừa mắt Hoàng đây? Chính cô...cô đã buông thả, bỏ mặc bản thân mình!
Có lẽ cô trách họ mười phần thì phải tự trách bản thân mình tám phần. Đàn ông vốn là kiểu người yêu bằng mắt, khi bạn không còn vẻ đẹp trẻ trung, anh ta sẽ không còn cảm thấy bạn hấp dẫn như trước...dĩ nhiên, ngoại hình càng tệ, tình yêu càg đi xuống. Cái câu nói "lấy chồng rồi cần đẹp với ai" âu cũng là cửa miệng, câu nói dối mà thôi...
Lê ủ dột nửa tháng trời trong căn hộ tồi tàn mà cô sử dụng số tiền ít ỏi mình bán đi của hồi môn khi cưới để thuê. Cô lầm lũi như một cái xác không hồn, đắm mình trong những hồi ức không hiểu là tốt đẹp hay khủng khiếp…
Ngày cô xách vali rời khỏi nhà Hoàng, anh đã đưa cô một chiếc thẻ ATM, trong đó có 200 triệu anh nói là "đền bù" cho cô. Lê từ chối không nhận, lạnh nhạt "Cảm ơn... Tôi muốn anh đền bù bé Lương cho tôi. Còn tiền của anh, tôi không cần!"
Diễm đứng khoanh tay nhìn Thư Lê, cười cười "Người thông minh thì nên nhận mới phải. Tuýp người đơn thuần như cậu ra ngoài xã hội sinh sống, cái gì chả cần dùng đến tiền. Thuê nhà, mua sắm đồ đạc, tìm việc... Còn bé Lương, cậu không đủ tài chính để nuôi dạy nó tốt thì hãy để bố nó nuôi nấng nó!"
"Phải, tôi đơn thuần nên mới để các người lừa tôi lâu như vậy, các người sớm sẽ bị báo ứng thôi!" Lê nguyền rủa.
Diễm cười thật đẹp mắt "Tôi cũg muốn mở mắt ra xem xem trời báo ứng tôi như thế nào..." Nói đến đây liền kéo Hoàng vào trong, còn bỏ lại một câu "Nếu suy nghĩ lại thì đến đây tìm chúng tôi!"
Hàng đêm Lê nằm mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy cảnh Hoàng và Diễm trần truồng quấn lấy nhau, sau đó họ nhìn cô cười mỉa mai... Cô lại bật dậy, mồ hôi ròng ròng, nước mắt ướt đẫm từ bao giờ. Cô từng nghĩ mình là một người phụ nữ may mắn nhất thế gian nên đã tìm được người đàn ông tốt đẹp nhất, không ngờ, không nhữg không may mắn mà cô còn là người phụ nữ xui xẻo, ngốc nghếch, ngây thơ nhất thế giới!
20 tuổi, bước chân về làm dâu nhà người khác sau đó làm bạn với bốn bức tường, với chiếc tivi, bà giúp việc...cô nào có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, không ngây ngô mới là lạ.
Còn chồng cô và bạn thân cô, họ đã nhìn ra cái ngây ngô đó của cô mà diễn một vở kịch đằng đẵng suốt 5 năm. Cô tự hỏi nếu cô không phát hiện ra chuyện này có phải Hoàng và Diễm sẽ vẫn cứ tiếp tục lén lút như vậy, và cô vẫn là cô...vợ của Hoàng, tiếp tục sống của sống của một con ngốc hay không? Có lẽ như thế sẽ đỡ tệ hơn thế này. Ít ra...mẹ con cô không phải xa nhau!
Thư Lê bắt đầu tập uống rượu. Hơn một cây vàng của hồi môn chắc hẳn đủ để cô sống vài tháng dặt dẹo... Cô cũng chẳng cần gì nhiều vì bản thân cô bây giờ ăn ít tới mức tọp hẳn đi, thậm chí nhiều bữa cô còn lấy rượu thay cơm...say tới quên trời đất. Cứ mỗi lần say là cô lại nằm khóc, hết rấm rức nỉ non cho tới gào lên như một kẻ dại! Nhiều khi tự hỏi có phải cái "gene" điên trong máu mình sắp bộc phát hay không?
Điên? Có lẽ cũg chẳng đáng sợ đến thế. Ít ra hoá điên, Lê còn nghĩ rằng mình sẽ quên đi cái thực tại đau buồn đến nghẹt thở này. Lắm lúc cô còn tuyệt vọng nghĩ tới cái chết! Nhưg không đc, ít ra mình phải gặp bé Lương một lần, một lần rồi mới chết, ít ra mình phải trả thù bọn họ. Hai kẻ đáng nguyền rủa kia!
Hay là, nếu cô không chết thì hãy để cho hai kẻ phụ bạc kia chết? Lê thầm nghĩ trong cơn say. Vậy đi, quyết định xong, Lê chọn một chiếc dao phay loại to nhất, giấu trong túi xách, bước đến nhà cũ của mình.
Chiếc Mercedes E250 màu trắng quen thuộc dừng lại trước cổng nhà. Hoàng vội chạy xuống mở cửa cho Diễm.
Chết tiệt, anh ta bình thường chẳng bao giờ galant với cô như vậy... Lê nghiến răng căm hận.
Cô rút dao phay trong túi chạy thẳng về phía họ, vừa chạy vừa hét "Kyaaaaa..."
Hoàng xoay người theo phản xạ, có lẽ anh ta cũg giật mình khi nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, điên cuồng cầm con dao to tướng phi tới, liền kéo Diễm lùi mấy bước...
Không biết là do lực yếu hay can đảm giết người của Lê không có, cô bị Hoàng đánh vào cổ tay một cái đau buốt tới rụng rời cả dao... Cô thở dài, quên mất chồng cũ của mình có học một lớp taekwondo, thậm chí anh ta còn được đeo đai nâu đấy...
Diễm có vẻ biến sắc khi nhìn thấy hành động của Lê, bàn tay ôm lấy ngực vẫn chưa hạ xuống.
Hoàng nắm chặt cổ tay tôi bẻ mạnh, gầm lên "Cô điên rồi à Thư Lê?" Sau đó tăng lực bẻ mạnh tay cô.
Cô đau tới mức khóc oà lên. Cũg không biết là tay đau nhiều hơn hay tim đau nhiều hơn nữa...
Diễm gạt tay anh "Bỏ đi..."
"Bỏ thế nào được? Cô ấy định giết chúng ta đấy...người đàn bà điên này... Anh phải báo công an!"
"Chẳng hay ho gì làm ầm lên. Vả lại...cô ta cũng quá đáng thương rồi!" Diễm nhìn Lê đầy thương hại. À, phải rồi...ng phụ nữ cướp chồng cô thật tốt. Cô phải cảm thấy biết ơn cô ta hay mở miệng cảm ơn cô ta đã không xúi chồng cũ của mình tố cáo mình đây?
Thư Lê lảo đảo quay đầu bước đi, trong đầu tâm niệm một điều "Lần sau muốn ám sát người khác thì nên im lặng mà tiến hành...cứ kêu gào lấy khí thế ắt sẽ bị phát hiện!"
Lê ngước nhìn căn phòng mười lăm mét vuông chật hẹp, xây dựng theo lối kiến trúc cũ, tường mốc meo bốc mùi ẩm thấp. So với căn nhà trước đây của Hoàng, căn phòng này còn nhỏ hơn cả nhà vệ sinh nữa.
"Dạ...vâng...cũng được ạ..." Lê ấp úng.
"Với cái giá một triệu một tháng thì đây quá là thiên đường rồi..." Bà chủ còn huyên thuyên tâng bốc giá trị của căn nhà nhưng Lê nghe không lọt tai câu nào, cô còn đang luẩn quẩn suy nghĩ cho tương lai của mình. À mà cô còn có tương lai sao? Cô cười nhạt.
Bỏ chồng, mất con... Cô ra đi với hai bàn tay trắng. Nhà cửa, xe cộ, cổ phiếu công ty...tất cả đều đứng tên bố mẹ Hoàng nên cô không được chia dù một xu nhỏ! Cô tự thấy mình ngu ngốc khi trước đây chưa từng để ý điều này, lại tự hỏi lẽ nào kế hoạch này đã được hai người bọn họ, Hoàng - chồng cô, và Diễm - bạn thân của cô lên từ rất lâu? Còn cả bệnh án về mẹ cô...bí mật này Hoàng cũg chưa từng biết đến, chỉ có Diễm... Lê bóp chặt bàn tay!
"Thế nào, quyết chứ?" Sau một hồi luyên thuyên lại thấy Lê ngẩn ngơ như người mất hồn, bà chủ nhà chợt hỏi.
"Vâng...đây là ba tháng tiền nhà!" Lê đưa tiền cho bà ta.
Mười chín tuổi, Lê quen Hoàng. Lúc ấy cô học năm nhất, còn anh đã năm cuối rồi. Hoàng bị sét đánh bởi vẻ ngoài đáng yêu, nước da trắng trẻo, đôi mắt to tròn của cô. Anh theo đuổi cô hai tháng thì cô đồng ý yêu anh. Yêu nhau được một năm thì Lê có bầu, Hoàng vội vã bắt cô nghỉ học để làm đám cưới. Vì yêu, vì ngây thơ tin tưởng anh sẽ là người đàn ông cô có thể dựa vào suốt cuộc đời, cô đánh đổi cả con đường học vấn, tương lai sự nghiệp, chấp nhận làm một bà nội trợ an phận.
Thời gian vùi lấp con người, huống chi cô còn làm mẹ.
Từ cô gái nhỏ nhắn 46kg, sau khi sinh con, Lê lên tận 65kg. Cô vốn định đi tập cho lấy lại dáng vóc nhưg Hoàng gạt đi, nói rằng không ai chăm con, rồi thì lấy chồng rồi cần gì đẹp với ai? Thế là cô lại lưỡng lự, lại tặc lưỡi "Lấy chồng rồi cần gì đẹp với ai?"
Lê cứ sống lầm lũi trog căn nhà khang trang, cả ngày chẳng tiếp xúc vs ai ngoài cô giúp việc, gia đình nhà chồng... Chỉ có Diễm là hay đến thăm cô!
Lê tự nhận mình đúng là một con ngốc. Cho đến khi mọi chuyện vỡ lở, cô mới để ý rằng hình như trước đây mỗi lần Diễm cùng Hoàng ở cạnh nhau, họ thường có những biểu hiện không bình thường.
Đó là khi Diễm pha cho Hoàng và Lê mỗi người 1 cốc nước chanh, cô ta cười nói "Nước chanh ít ngọt của anh, còn nhiều ngọt của Lê!"
Khi ba người họ đi uống cafe, Diễm gọi cho Hoàng một ly cafe không đường không đá, sau đó quay ra hỏi cô Lê uống nước ép gì..
Rồi tới hôm sinh nhật Hoàng, Diễm tặng anh một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt. Lê vốn chê chiếc áo này "không hợp tuổi" với Hoàng, nhưng cô lại thấy anh thuờng xuyên mặc nó, thường thích thú giữ gìn nó như là vật gì đó rất quan trọng.
Mỗi lần cô nhắc đến việc mai mối cho Diễm là anh gắt lên nói cô nhiều chuyện. Thì ra, thì ra mọi chuyện đều có quá trình và diễn biến, chỉ là Lê quá ngốc mà thôi!
Diễm nói cô ko yêu thuơng bản thân mình, có lỗi với bản thân mình hơn là họ có lỗi với cô. Ban đầu cô không hiểu, nhưng khi nhìn họ sóng bước bên nhau, Lê chợ nhận ra cái gì gọi là "phù hợp"...
Hoàng bảnh bao, phong độ, còn Diễm xinh đẹp, tự tin... Lê thì sao? Cô có gì? Trước kia cô vốn được coi là xinh xắn, mang theo vẻ ngoài ưa nhìn khiến bao nhiêu sinh viên cùng trường theo đuổi. Nhưng nhìn cô bây giờ. Cơ thể không còn mảnh mai, làn da tái sạm, mái tóc lỗi thời, quần áo không hợp mốt. Cô có cái gì vừa mắt Hoàng đây? Chính cô...cô đã buông thả, bỏ mặc bản thân mình!
Có lẽ cô trách họ mười phần thì phải tự trách bản thân mình tám phần. Đàn ông vốn là kiểu người yêu bằng mắt, khi bạn không còn vẻ đẹp trẻ trung, anh ta sẽ không còn cảm thấy bạn hấp dẫn như trước...dĩ nhiên, ngoại hình càng tệ, tình yêu càg đi xuống. Cái câu nói "lấy chồng rồi cần đẹp với ai" âu cũng là cửa miệng, câu nói dối mà thôi...
Lê ủ dột nửa tháng trời trong căn hộ tồi tàn mà cô sử dụng số tiền ít ỏi mình bán đi của hồi môn khi cưới để thuê. Cô lầm lũi như một cái xác không hồn, đắm mình trong những hồi ức không hiểu là tốt đẹp hay khủng khiếp…
Ngày cô xách vali rời khỏi nhà Hoàng, anh đã đưa cô một chiếc thẻ ATM, trong đó có 200 triệu anh nói là "đền bù" cho cô. Lê từ chối không nhận, lạnh nhạt "Cảm ơn... Tôi muốn anh đền bù bé Lương cho tôi. Còn tiền của anh, tôi không cần!"
Diễm đứng khoanh tay nhìn Thư Lê, cười cười "Người thông minh thì nên nhận mới phải. Tuýp người đơn thuần như cậu ra ngoài xã hội sinh sống, cái gì chả cần dùng đến tiền. Thuê nhà, mua sắm đồ đạc, tìm việc... Còn bé Lương, cậu không đủ tài chính để nuôi dạy nó tốt thì hãy để bố nó nuôi nấng nó!"
"Phải, tôi đơn thuần nên mới để các người lừa tôi lâu như vậy, các người sớm sẽ bị báo ứng thôi!" Lê nguyền rủa.
Diễm cười thật đẹp mắt "Tôi cũg muốn mở mắt ra xem xem trời báo ứng tôi như thế nào..." Nói đến đây liền kéo Hoàng vào trong, còn bỏ lại một câu "Nếu suy nghĩ lại thì đến đây tìm chúng tôi!"
Hàng đêm Lê nằm mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy cảnh Hoàng và Diễm trần truồng quấn lấy nhau, sau đó họ nhìn cô cười mỉa mai... Cô lại bật dậy, mồ hôi ròng ròng, nước mắt ướt đẫm từ bao giờ. Cô từng nghĩ mình là một người phụ nữ may mắn nhất thế gian nên đã tìm được người đàn ông tốt đẹp nhất, không ngờ, không nhữg không may mắn mà cô còn là người phụ nữ xui xẻo, ngốc nghếch, ngây thơ nhất thế giới!
20 tuổi, bước chân về làm dâu nhà người khác sau đó làm bạn với bốn bức tường, với chiếc tivi, bà giúp việc...cô nào có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài, không ngây ngô mới là lạ.
Còn chồng cô và bạn thân cô, họ đã nhìn ra cái ngây ngô đó của cô mà diễn một vở kịch đằng đẵng suốt 5 năm. Cô tự hỏi nếu cô không phát hiện ra chuyện này có phải Hoàng và Diễm sẽ vẫn cứ tiếp tục lén lút như vậy, và cô vẫn là cô...vợ của Hoàng, tiếp tục sống của sống của một con ngốc hay không? Có lẽ như thế sẽ đỡ tệ hơn thế này. Ít ra...mẹ con cô không phải xa nhau!
Thư Lê bắt đầu tập uống rượu. Hơn một cây vàng của hồi môn chắc hẳn đủ để cô sống vài tháng dặt dẹo... Cô cũng chẳng cần gì nhiều vì bản thân cô bây giờ ăn ít tới mức tọp hẳn đi, thậm chí nhiều bữa cô còn lấy rượu thay cơm...say tới quên trời đất. Cứ mỗi lần say là cô lại nằm khóc, hết rấm rức nỉ non cho tới gào lên như một kẻ dại! Nhiều khi tự hỏi có phải cái "gene" điên trong máu mình sắp bộc phát hay không?
Điên? Có lẽ cũg chẳng đáng sợ đến thế. Ít ra hoá điên, Lê còn nghĩ rằng mình sẽ quên đi cái thực tại đau buồn đến nghẹt thở này. Lắm lúc cô còn tuyệt vọng nghĩ tới cái chết! Nhưg không đc, ít ra mình phải gặp bé Lương một lần, một lần rồi mới chết, ít ra mình phải trả thù bọn họ. Hai kẻ đáng nguyền rủa kia!
Hay là, nếu cô không chết thì hãy để cho hai kẻ phụ bạc kia chết? Lê thầm nghĩ trong cơn say. Vậy đi, quyết định xong, Lê chọn một chiếc dao phay loại to nhất, giấu trong túi xách, bước đến nhà cũ của mình.
Chiếc Mercedes E250 màu trắng quen thuộc dừng lại trước cổng nhà. Hoàng vội chạy xuống mở cửa cho Diễm.
Chết tiệt, anh ta bình thường chẳng bao giờ galant với cô như vậy... Lê nghiến răng căm hận.
Cô rút dao phay trong túi chạy thẳng về phía họ, vừa chạy vừa hét "Kyaaaaa..."
Hoàng xoay người theo phản xạ, có lẽ anh ta cũg giật mình khi nhìn thấy một người phụ nữ tóc tai bù xù, điên cuồng cầm con dao to tướng phi tới, liền kéo Diễm lùi mấy bước...
Không biết là do lực yếu hay can đảm giết người của Lê không có, cô bị Hoàng đánh vào cổ tay một cái đau buốt tới rụng rời cả dao... Cô thở dài, quên mất chồng cũ của mình có học một lớp taekwondo, thậm chí anh ta còn được đeo đai nâu đấy...
Diễm có vẻ biến sắc khi nhìn thấy hành động của Lê, bàn tay ôm lấy ngực vẫn chưa hạ xuống.
Hoàng nắm chặt cổ tay tôi bẻ mạnh, gầm lên "Cô điên rồi à Thư Lê?" Sau đó tăng lực bẻ mạnh tay cô.
Cô đau tới mức khóc oà lên. Cũg không biết là tay đau nhiều hơn hay tim đau nhiều hơn nữa...
Diễm gạt tay anh "Bỏ đi..."
"Bỏ thế nào được? Cô ấy định giết chúng ta đấy...người đàn bà điên này... Anh phải báo công an!"
"Chẳng hay ho gì làm ầm lên. Vả lại...cô ta cũng quá đáng thương rồi!" Diễm nhìn Lê đầy thương hại. À, phải rồi...ng phụ nữ cướp chồng cô thật tốt. Cô phải cảm thấy biết ơn cô ta hay mở miệng cảm ơn cô ta đã không xúi chồng cũ của mình tố cáo mình đây?
Thư Lê lảo đảo quay đầu bước đi, trong đầu tâm niệm một điều "Lần sau muốn ám sát người khác thì nên im lặng mà tiến hành...cứ kêu gào lấy khí thế ắt sẽ bị phát hiện!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro