Chương 5
2024-09-30 10:30:25
“Buông ra…để cho tôi chết…để cho tôi chết…” Lê đẩy người phụ nữ lục tuần có vóc dáng mập mạp, khuôn mặt phúc hậu ra khỏi mình.
“Cô bình tĩnh lại đi…việc gì phải chết, cô còn trẻ, còn có tương lai…bình tĩnh đi…” Người phụ nữ đỡ Lê nên bị thương nhẹ ở cánh tay, nhưng bà vẫn mặc kệ, chạy tới ôm chầm lấy Lê.
“Tương lai? Tôi làm gì còn tương lai…hãy để cho tôi chết, trên đời này không còn ai cần tôi nữa…” Lê đẫm nước mắt thốt lên.
Bốp!
Người phụ nữ bỗng giang tay tát thẳng vào mặt cô.
“Cô tỉnh lại chưa?” Bà giận dữ “Nếu chưa tỉnh thì để tôi đánh cho cô tỉnh…cô tưởng cô chết là chấm dứt sao? Điều đó chỉ chứng tỏ cô là một kẻ hèn nhát thôi!”
Lê sững sờ ôm mặt. Tỉnh? Cô đã tỉnh lại chưa? Cuộc đời của cô nếu được “say” thì tốt quá, chỉ tiếc cô luôn tình táo, luôn biết bản thân mình, số phận mình khốn nạn như thế nào.
“Tôi rất tỉnh…tôi không muốn sống nữa…xin bà đừng ngăn cản tôi!” Lê hờ hững nói.
“Cô…thật không còn điều gì để nói với cô…đi theo tôi, mau lên…” Người phụ nữ tức tới nỗi khuôn mặt đỏ bừng, bà kéo mạnh tay cô, cô cố vùng vẫy nhưng sức vóc của một người hai ngày không ăn uống gì chẳng có gì đáng kể…kiệt sức, cô bỗng ngất đi!
Khi tỉnh lại, Lê thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ nhắn nhưng sang trọng và khá ấm cúng,sạch sẽ, cô ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh.
“Tỉnh rồi à…haizzz! Ông bác sĩ của nhà này nói cô bị kiệt sức mà ngất đi. Hình như cô đã không ăn uống gì mấy ngày có đúng không?” Người phụ nữ ban nãy cứu Lê bước tới, trên tay bà là một bát cháo thơm phức “Ăn đi…”
Lê cúi đầu nhận lấy. Bát cháo ngao rất thơm, rất giống mùi vị mẹ cô trước đây thường nấu cho cô. Lê vừa ăn vừa lặng lẽ khóc.
“Trời đánh còn đánh miếng ăn, làm sao phải vừa ăn vừa hành hạ mình như thế!” Người phụ nữ hiền lành nói “Làm gì có ai bắt nạt cô chứ…”
“Cô còn trẻ mà đã muốn kết thúc sự sống của mình sao? Cô không nghĩ tới những cảm nhận của người yêu thương, quan tâm tới cô sao?”
“Tôi…tôi…trên đời này tôi chẳng còn ai thân thích…tôi…” Lê lại khóc.
Người phụ nữ thở dài. Bà nhìn cô thương xót “Cô không còn cha mẹ? Không còn người thân sao?”
“Tôi…tôi chỉ còn một đứa con trai…nhưng nó…tôi không được gặp nó nữa…sau này nó cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi!”
Người phụ nữ trầm ngâm một lát rồi nói “Trước đây tôi cũng từng muốn chết. Khi đó tôi phát hiện ra mình bị bệnh ung thư, chồng tôi lại mang số tiền nửa đời tôi tích góp được để đi nuôi gái…con trai tôi thì nghiện…” bà nhớ lại tình cảnh tang thương năm ấy, đôi mắt rơm rớm nước “Tôi rất muốn chết vì biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa…tôi nằm một chỗ, không ăn không uống…thế rồi bỗng dưng cơn đau trong bụng thuyên giảm, tôi không còn cảm giác đau như chết đi sống lại nữa. Tôi chợt hiểu ra, chắc hẳn ông trời còn chưa cho tôi đi… Giống như hôm nay cô muốn chết nhưng tôi lại ngăn cản cô vậy, mệnh của một con người có lẽ còn chưa đứt!”
“Vậy…bệnh của bác cứ thế là khỏi sao?” Lê bỗng cảm thấy tò mò. Một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, hiền lành, ấy vậy mà trước đây cuộc sống từng trải qua khổ đau như vậy sao?
“Thuở ấy tôi cũng không có tiền, may mắn gặp được một ông lang trung, ông ấy cắt cho tôi một ít thuốc lá. Tôi cứ thế uống được nửa năm thì khỏi bệnh… Ông trời còn chưa tuyệt đường sống của tôi đâu!” Bà mỉm cười.
“Thế nào cô gái, cô thấy con người ta dù có tuyệt vọng đến đâu cũng ko nên tìm đến cái chết phải không? Tôi chưa biết nỗi tuyệt vọng của cô nó nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng nếu cô kể ra được…chắc hẳn sẽ nhẹ long hơn!”
“Cháu…cháu…” Lê cúi đầu, không hiểu tại sao cô cảm thấy người phụ nữ này thật đáng tin, thật lương thiện, khiến cho cô muốn trút hết tâm sự trong lòng. Lần đầu tiên Lê kể với người khác về cuộc đời bất hạnh của mình.
Vừa kể Lê vừa khóc…không phải là khóc nữa mà là nức nở như một đứa trẻ, cô ngã vào lòng người đàn bà xa lạ mà trút hết những giọt nước mắt mấy tháng nay cô tích tụ. Thì ra có thể kể, có thể chia sẻ những cảm xúc trong lòng mình lại dễ chịu như vậy…
Nghe Lê kể xong, người phụ nữ chấm chấm những giọt nước mắt xót xa, vuốt tóc cô “Cô gái trẻ…cô thật đáng thương. Đám người kia…khốn nạn!”
Lê cúi gằm mặt
“Tôi là Loan. Cô cứ gọi tôi là bác Loan. Đây là nhà con trai tôi…” Bà Loan mỉm cười.
“Cháu tưởng con trai bác…” Lê ấp úng.
“Con người có lúc sẽ vấp ngã, sẽ thất bại, sẽ tuyệt vọng…nhưng không phải vì thế mà không thể đứng lên!” Bà Loan nghiêm túc nói “Con trai tôi cũng vậy, nó là đứa trẻ ngã rồi sẽ biết đứng lên!”
“Bây giờ cô định thế nào? Tôi không nói đến vấn đề muốn tìm cái chết nhé…nếu không chết, cô có dự định gì cho tương lai không?”
“Cháu…không biết nữa! Cháu là một đứa không thân thích, không chỗ dựa, không bằng cấp, không tiền bạc…cháu chẳng biết vực dậy như thế nào!”
“Cô ko muốn trả thù những kẻ đã phá nát đời cô hay sao?”
“Cháu có thể sao?” Lê chua chát nói “Trả thù, đến nằm mơ cháu cũng hy vọng có thể làm như vậy…nhưng cháu dựa vào đâu để có thể trả thù bọn họ?”
“Dựa vào chính mình. Năm xưa tôi không tiền bạc…trên người mang bệnh…chồng bỏ đi, con trai thì sa vào con đường nghiện ngập…nhưng rồi tôi cũng sống lại một lần nữa! Con người nếu không sống dựa vào sự hy vọng thì có thể sống dựa vào nỗi hận thù” Bà Loan xa xăm nghĩ lại. Năm xưa, bà cũng như cô gái này, cũng tuyệt vọng, cũng ko biết phải bấu víu vào đâu. Khi đó, bà đã nghĩ tới nỗi hận thù, hận thù với người chồng bội bạc, khi bà mang bệnh thì mang hết số tiền nửa đời bà vất vả đi nuôi một đứa nhân tình bằng tuổi con gái lão, bỏ mặc bà sống dở chết dở, bỏ mặc con trai bà mới 16 tuổi với những liều heroin phá nát cuộc đời nó. Bà như nhìn thấy hình ảnh của bà trong cô gái này, một cô gái đáng thương đang sống trong những năm tháng tăm tối, tuyệt vọng nhất của cuộc đời.
“Sống dựa vào nỗi hận thù?” Lê thẫn thờ nhắc lại. Phải, nếu không thể sống dựa vào tình yêu, niềm tin với một ai đó, cô phải sống dựa vào nỗi hận thù, nỗi hận thù sâu như biển của cô. Cô chết đi chỉ làm cho những kẻ vùi dập cuộc đời cô càng an nhàn, càng sung sướng, thậm chí cười nhạo mà thôi. Cô phải mạnh mẽ, phải tàn độc hơn bọn chúng…phải tìm mọi cách dẫm nát bọn chúng dưới chân mình…
“Trước mắt cô phải tìm một công việc nuôi sống chính mình đã…” Bà Loan nhận ra trong ánh mắt Lê đã có những tia sang vụt qua, ít ra, dù không phải một lí do hoàn hảo, nhưng cô đã gạt bỏ ý nghĩ muốn chết trong đầu “Gia đình tôi cũng đang thiếu một bảo mẫu…cô từng có con, vậy đến nhận công việc chăm đứa trẻ 4 tuổi chắc hẳn không khó khăn lắm phải không?”
“Cảm ơn bác đã cứu cháu…đã để cháu có thêm hy vọng sống…ân nghĩa này cả đời cháu không biết làm sao để trả lại cho bác!”
“Tôi cứu cô không phải để nhận báo đáp. Tôi chỉ muốn con người ta biết quý trọng bản thân mình…” Bà Loan mỉm cười bước vào nhà.
Lê nhận lời bà Loan trở thành bảo mẫu của cháu nội bà ta, cô cảm thấy đó là một công việc phù hợp với hiểu biết của bản thân, cũng như không có quá nhiều va chạm phức tạp, cạm bẫy nhơ nhớp như làm tiếp viên quán bia.
Cô nói với bà phải trở về phòng trọ trả nhà và thu xếp đồ đạc mới tới nhận việc được.
Thẫn thờ tới nửa đường, cô chợt nhận ra chiếc Mercedes E250 màu trắng quen thuộc đang đỗ bên đường…còn hình như kia là gã…Huỳnh “trọc”, gã đang đứng nơi cửa trước nói gì đó…
Lê vội chạy tới núp sau một bốt điện gần đó. Trong lòng cô hoang mang, vì sao Huỳnh “trọc” lại có quan hệ với Hoàng? Hoặc không phải Hoàng, là Diễm…cô cũng chưa nhận ra người trong xe là ai.
“Tôi đã làm đúng như cô bảo…nhưng bây giờ cô ta đã bỏ đi đâu đó rồi…”
“Khốn kiếp, tôi đã đưa cho anh bao nhiêu tiền mà kiểm soát một con đàn bà thất bại anh cũng không làm nổi…anh Huỳnh, anh hay nổ với tôi anh là người làm được việc như thế nào…”
“Cô Diễm, không phải là tôi không muốn làm theo kế hoạch. Tôi đã cho bà Hồng tới đưa tiền nói muốn cô ta làm vợ bé của tôi…lẽ ra một con đàn bà tuyệt vọng sẽ nhanh chóng ngã vào, không ngờ cô ta lại bỏ đi mất. Nhưng cô yên tâm, tôi đã cho người đến kiểm tra, đồ đạc của cô ta vẫn còn nguyên, chắc chắn chỉ bỏ đi đâu đó thôi…”
“Nếu cô ta tuyệt vọng mà tự sát thì sao? Anh có gánh nổi trách nhiệm không? Tôi không muốn con đàn bà đó chết, tôi muốn nó sống không bằng chết…” Diễm lạnh lung “Đây là 5000$, cầm lấy…liệu mà làm việc cho cẩn thận!” cổ tay trắng nõn của Diễm thò qua ô cửa kính ô tô, sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
Huỳnh “trọc” lầm bầm chửi “Mẹ kiếp, tưởng mình bà hoàng sao…chẳng qua mày có tiền thôi…” nói rồi gã nhổ một bãi nước bọt, vít ga chiếc Sh màu đen rời khỏi đó.
Thư Lê lấy tay ôm ngực, cô cảm thấy khó thở.
“Sống không bằng chết?” Diễm nói muốn cô sống không bằng chết?
Cô đã làm gì đắc tội với cô ta? Không những cướp chồng, cướp con, đẩy Lê vào con đường tuyệt vọng, ra đi với hai bàn tay trắng. Cô ta còn thuê người đến làm nhục Lê, đẩy Lê vào một cuộc sống “sống không bằng chết”…
Cô tự hỏi, cô đã làm gì sai? Thậm chí giữa bọn họ còn chưa từng cãi vã, chưa từng một lần xô xát với nhau. Thậm chí thời phổ thông, khi Lê còn là một cô gái xinh đẹp, tiểu thư nhà giàu, còn Diễm chỉ là một con bé xấu xí, gia cảnh nghe nói rất nghèo…cô vẫn bao bọc, đối xử tốt với cô ta.
Vậy lí do vì sao cô ta lại phải đuổi cùng giết tận cô như vậy?
Bàn tay Thư Lê nắm chặt tới rướm máu…được, nếu đã không còn chút thương xót nào với nhau, cô sẽ sống bằng thù hận, cô sẽ cho họ - những con người đã đẩy cô vào con đường “sống ko bằng chết” này nhận được trái đắng. Cô thề với trời, mình sẽ dẫm bọn chúng xuống bùn!
“Cô bình tĩnh lại đi…việc gì phải chết, cô còn trẻ, còn có tương lai…bình tĩnh đi…” Người phụ nữ đỡ Lê nên bị thương nhẹ ở cánh tay, nhưng bà vẫn mặc kệ, chạy tới ôm chầm lấy Lê.
“Tương lai? Tôi làm gì còn tương lai…hãy để cho tôi chết, trên đời này không còn ai cần tôi nữa…” Lê đẫm nước mắt thốt lên.
Bốp!
Người phụ nữ bỗng giang tay tát thẳng vào mặt cô.
“Cô tỉnh lại chưa?” Bà giận dữ “Nếu chưa tỉnh thì để tôi đánh cho cô tỉnh…cô tưởng cô chết là chấm dứt sao? Điều đó chỉ chứng tỏ cô là một kẻ hèn nhát thôi!”
Lê sững sờ ôm mặt. Tỉnh? Cô đã tỉnh lại chưa? Cuộc đời của cô nếu được “say” thì tốt quá, chỉ tiếc cô luôn tình táo, luôn biết bản thân mình, số phận mình khốn nạn như thế nào.
“Tôi rất tỉnh…tôi không muốn sống nữa…xin bà đừng ngăn cản tôi!” Lê hờ hững nói.
“Cô…thật không còn điều gì để nói với cô…đi theo tôi, mau lên…” Người phụ nữ tức tới nỗi khuôn mặt đỏ bừng, bà kéo mạnh tay cô, cô cố vùng vẫy nhưng sức vóc của một người hai ngày không ăn uống gì chẳng có gì đáng kể…kiệt sức, cô bỗng ngất đi!
Khi tỉnh lại, Lê thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ nhắn nhưng sang trọng và khá ấm cúng,sạch sẽ, cô ngơ ngác ngồi dậy nhìn xung quanh.
“Tỉnh rồi à…haizzz! Ông bác sĩ của nhà này nói cô bị kiệt sức mà ngất đi. Hình như cô đã không ăn uống gì mấy ngày có đúng không?” Người phụ nữ ban nãy cứu Lê bước tới, trên tay bà là một bát cháo thơm phức “Ăn đi…”
Lê cúi đầu nhận lấy. Bát cháo ngao rất thơm, rất giống mùi vị mẹ cô trước đây thường nấu cho cô. Lê vừa ăn vừa lặng lẽ khóc.
“Trời đánh còn đánh miếng ăn, làm sao phải vừa ăn vừa hành hạ mình như thế!” Người phụ nữ hiền lành nói “Làm gì có ai bắt nạt cô chứ…”
“Cô còn trẻ mà đã muốn kết thúc sự sống của mình sao? Cô không nghĩ tới những cảm nhận của người yêu thương, quan tâm tới cô sao?”
“Tôi…tôi…trên đời này tôi chẳng còn ai thân thích…tôi…” Lê lại khóc.
Người phụ nữ thở dài. Bà nhìn cô thương xót “Cô không còn cha mẹ? Không còn người thân sao?”
“Tôi…tôi chỉ còn một đứa con trai…nhưng nó…tôi không được gặp nó nữa…sau này nó cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ trầm ngâm một lát rồi nói “Trước đây tôi cũng từng muốn chết. Khi đó tôi phát hiện ra mình bị bệnh ung thư, chồng tôi lại mang số tiền nửa đời tôi tích góp được để đi nuôi gái…con trai tôi thì nghiện…” bà nhớ lại tình cảnh tang thương năm ấy, đôi mắt rơm rớm nước “Tôi rất muốn chết vì biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa…tôi nằm một chỗ, không ăn không uống…thế rồi bỗng dưng cơn đau trong bụng thuyên giảm, tôi không còn cảm giác đau như chết đi sống lại nữa. Tôi chợt hiểu ra, chắc hẳn ông trời còn chưa cho tôi đi… Giống như hôm nay cô muốn chết nhưng tôi lại ngăn cản cô vậy, mệnh của một con người có lẽ còn chưa đứt!”
“Vậy…bệnh của bác cứ thế là khỏi sao?” Lê bỗng cảm thấy tò mò. Một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, hiền lành, ấy vậy mà trước đây cuộc sống từng trải qua khổ đau như vậy sao?
“Thuở ấy tôi cũng không có tiền, may mắn gặp được một ông lang trung, ông ấy cắt cho tôi một ít thuốc lá. Tôi cứ thế uống được nửa năm thì khỏi bệnh… Ông trời còn chưa tuyệt đường sống của tôi đâu!” Bà mỉm cười.
“Thế nào cô gái, cô thấy con người ta dù có tuyệt vọng đến đâu cũng ko nên tìm đến cái chết phải không? Tôi chưa biết nỗi tuyệt vọng của cô nó nghiêm trọng tới mức nào. Nhưng nếu cô kể ra được…chắc hẳn sẽ nhẹ long hơn!”
“Cháu…cháu…” Lê cúi đầu, không hiểu tại sao cô cảm thấy người phụ nữ này thật đáng tin, thật lương thiện, khiến cho cô muốn trút hết tâm sự trong lòng. Lần đầu tiên Lê kể với người khác về cuộc đời bất hạnh của mình.
Vừa kể Lê vừa khóc…không phải là khóc nữa mà là nức nở như một đứa trẻ, cô ngã vào lòng người đàn bà xa lạ mà trút hết những giọt nước mắt mấy tháng nay cô tích tụ. Thì ra có thể kể, có thể chia sẻ những cảm xúc trong lòng mình lại dễ chịu như vậy…
Nghe Lê kể xong, người phụ nữ chấm chấm những giọt nước mắt xót xa, vuốt tóc cô “Cô gái trẻ…cô thật đáng thương. Đám người kia…khốn nạn!”
Lê cúi gằm mặt
“Tôi là Loan. Cô cứ gọi tôi là bác Loan. Đây là nhà con trai tôi…” Bà Loan mỉm cười.
“Cháu tưởng con trai bác…” Lê ấp úng.
“Con người có lúc sẽ vấp ngã, sẽ thất bại, sẽ tuyệt vọng…nhưng không phải vì thế mà không thể đứng lên!” Bà Loan nghiêm túc nói “Con trai tôi cũng vậy, nó là đứa trẻ ngã rồi sẽ biết đứng lên!”
“Bây giờ cô định thế nào? Tôi không nói đến vấn đề muốn tìm cái chết nhé…nếu không chết, cô có dự định gì cho tương lai không?”
“Cháu…không biết nữa! Cháu là một đứa không thân thích, không chỗ dựa, không bằng cấp, không tiền bạc…cháu chẳng biết vực dậy như thế nào!”
“Cô ko muốn trả thù những kẻ đã phá nát đời cô hay sao?”
“Cháu có thể sao?” Lê chua chát nói “Trả thù, đến nằm mơ cháu cũng hy vọng có thể làm như vậy…nhưng cháu dựa vào đâu để có thể trả thù bọn họ?”
“Dựa vào chính mình. Năm xưa tôi không tiền bạc…trên người mang bệnh…chồng bỏ đi, con trai thì sa vào con đường nghiện ngập…nhưng rồi tôi cũng sống lại một lần nữa! Con người nếu không sống dựa vào sự hy vọng thì có thể sống dựa vào nỗi hận thù” Bà Loan xa xăm nghĩ lại. Năm xưa, bà cũng như cô gái này, cũng tuyệt vọng, cũng ko biết phải bấu víu vào đâu. Khi đó, bà đã nghĩ tới nỗi hận thù, hận thù với người chồng bội bạc, khi bà mang bệnh thì mang hết số tiền nửa đời bà vất vả đi nuôi một đứa nhân tình bằng tuổi con gái lão, bỏ mặc bà sống dở chết dở, bỏ mặc con trai bà mới 16 tuổi với những liều heroin phá nát cuộc đời nó. Bà như nhìn thấy hình ảnh của bà trong cô gái này, một cô gái đáng thương đang sống trong những năm tháng tăm tối, tuyệt vọng nhất của cuộc đời.
“Sống dựa vào nỗi hận thù?” Lê thẫn thờ nhắc lại. Phải, nếu không thể sống dựa vào tình yêu, niềm tin với một ai đó, cô phải sống dựa vào nỗi hận thù, nỗi hận thù sâu như biển của cô. Cô chết đi chỉ làm cho những kẻ vùi dập cuộc đời cô càng an nhàn, càng sung sướng, thậm chí cười nhạo mà thôi. Cô phải mạnh mẽ, phải tàn độc hơn bọn chúng…phải tìm mọi cách dẫm nát bọn chúng dưới chân mình…
“Trước mắt cô phải tìm một công việc nuôi sống chính mình đã…” Bà Loan nhận ra trong ánh mắt Lê đã có những tia sang vụt qua, ít ra, dù không phải một lí do hoàn hảo, nhưng cô đã gạt bỏ ý nghĩ muốn chết trong đầu “Gia đình tôi cũng đang thiếu một bảo mẫu…cô từng có con, vậy đến nhận công việc chăm đứa trẻ 4 tuổi chắc hẳn không khó khăn lắm phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn bác đã cứu cháu…đã để cháu có thêm hy vọng sống…ân nghĩa này cả đời cháu không biết làm sao để trả lại cho bác!”
“Tôi cứu cô không phải để nhận báo đáp. Tôi chỉ muốn con người ta biết quý trọng bản thân mình…” Bà Loan mỉm cười bước vào nhà.
Lê nhận lời bà Loan trở thành bảo mẫu của cháu nội bà ta, cô cảm thấy đó là một công việc phù hợp với hiểu biết của bản thân, cũng như không có quá nhiều va chạm phức tạp, cạm bẫy nhơ nhớp như làm tiếp viên quán bia.
Cô nói với bà phải trở về phòng trọ trả nhà và thu xếp đồ đạc mới tới nhận việc được.
Thẫn thờ tới nửa đường, cô chợt nhận ra chiếc Mercedes E250 màu trắng quen thuộc đang đỗ bên đường…còn hình như kia là gã…Huỳnh “trọc”, gã đang đứng nơi cửa trước nói gì đó…
Lê vội chạy tới núp sau một bốt điện gần đó. Trong lòng cô hoang mang, vì sao Huỳnh “trọc” lại có quan hệ với Hoàng? Hoặc không phải Hoàng, là Diễm…cô cũng chưa nhận ra người trong xe là ai.
“Tôi đã làm đúng như cô bảo…nhưng bây giờ cô ta đã bỏ đi đâu đó rồi…”
“Khốn kiếp, tôi đã đưa cho anh bao nhiêu tiền mà kiểm soát một con đàn bà thất bại anh cũng không làm nổi…anh Huỳnh, anh hay nổ với tôi anh là người làm được việc như thế nào…”
“Cô Diễm, không phải là tôi không muốn làm theo kế hoạch. Tôi đã cho bà Hồng tới đưa tiền nói muốn cô ta làm vợ bé của tôi…lẽ ra một con đàn bà tuyệt vọng sẽ nhanh chóng ngã vào, không ngờ cô ta lại bỏ đi mất. Nhưng cô yên tâm, tôi đã cho người đến kiểm tra, đồ đạc của cô ta vẫn còn nguyên, chắc chắn chỉ bỏ đi đâu đó thôi…”
“Nếu cô ta tuyệt vọng mà tự sát thì sao? Anh có gánh nổi trách nhiệm không? Tôi không muốn con đàn bà đó chết, tôi muốn nó sống không bằng chết…” Diễm lạnh lung “Đây là 5000$, cầm lấy…liệu mà làm việc cho cẩn thận!” cổ tay trắng nõn của Diễm thò qua ô cửa kính ô tô, sau đó chiếc xe phóng vụt đi.
Huỳnh “trọc” lầm bầm chửi “Mẹ kiếp, tưởng mình bà hoàng sao…chẳng qua mày có tiền thôi…” nói rồi gã nhổ một bãi nước bọt, vít ga chiếc Sh màu đen rời khỏi đó.
Thư Lê lấy tay ôm ngực, cô cảm thấy khó thở.
“Sống không bằng chết?” Diễm nói muốn cô sống không bằng chết?
Cô đã làm gì đắc tội với cô ta? Không những cướp chồng, cướp con, đẩy Lê vào con đường tuyệt vọng, ra đi với hai bàn tay trắng. Cô ta còn thuê người đến làm nhục Lê, đẩy Lê vào một cuộc sống “sống không bằng chết”…
Cô tự hỏi, cô đã làm gì sai? Thậm chí giữa bọn họ còn chưa từng cãi vã, chưa từng một lần xô xát với nhau. Thậm chí thời phổ thông, khi Lê còn là một cô gái xinh đẹp, tiểu thư nhà giàu, còn Diễm chỉ là một con bé xấu xí, gia cảnh nghe nói rất nghèo…cô vẫn bao bọc, đối xử tốt với cô ta.
Vậy lí do vì sao cô ta lại phải đuổi cùng giết tận cô như vậy?
Bàn tay Thư Lê nắm chặt tới rướm máu…được, nếu đã không còn chút thương xót nào với nhau, cô sẽ sống bằng thù hận, cô sẽ cho họ - những con người đã đẩy cô vào con đường “sống ko bằng chết” này nhận được trái đắng. Cô thề với trời, mình sẽ dẫm bọn chúng xuống bùn!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro