Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha
Bắt Cóc Người C...
Thôn Ngư
2024-11-09 11:59:01
Có thể một ngày nào đó viện điều dưỡng bị chất gây ô nhiễm xâm nhập, toàn bộ bệnh viện đều chết hết, Thư Đường khi đi làm vào buổi sáng mới vô cùng kinh ngạc: Đồng nghiệp của tôi đâu rồi?
Trong tình trạng chênh lệch thông tin quá lớn như vậy, Thư Đường vẫn luôn không biết gì đã lặng lẽ đưa người cá vào tòa nhà khoa cấp cứu từ cửa sau.
Lúc này, các thực tập sinh đã vào phòng trực của mình, Thư Đường phụ trách tầng một, phòng trực ngay tại cửa ra vào.
Thư Đường mở phòng trực, rất tự giác quay người về phía bức tường bắt đầu đứng úp mặt vào tường: "Anh vào đi, tôi không nhìn anh đâu."
Cô đứng phạt một lúc lâu, cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng động, trên mặt đất để lại một vệt ướt sũng.
Phòng trực của Thư Đường nếu chỉ có một mình cô vẫn khá rộng rãi nhưng sau khi người cá cao lớn bước vào, giống như đột nhiên bị lấp đầy, trở nên chật chội và nhỏ hẹp.
Dường như trở nên chen chúc chật chột hẳn lên.
Trong phòng trực có một chiếc giường, một chiếc bàn, ở giữa ngăn cách bằng một tấm rèm màu xanh, bóng đen cao lớn ở ngay sau tấm rèm.
Mặc dù người cá trông giống như đang “ẩn núp" nhưng trên thực tế, cả phòng trực đột nhiên bị bao trùm bởi hơi thở của "anh".
Tuy nhiên, quái thú ở biển sâu lúc này lại vô cùng xa lạ với mọi thứ xung quanh, còn có vài phần bồn chồn khó hiểu.
Giống như một con hổ dữ trong rừng sâu núi thẳm, một ngày nào đó xuất hiện trên phố xá đông đúc, cứng nhắc và nôn nóng.
Bá chủ biển sâu xa lạ và không hiểu mọi thứ của nền văn minh hiện đại nhưng mùi hương mềm mại ấm áp của Thư Đường rất dễ chịu, dần dần xoa dịu quái thú đang bồn chồn, khiến "anh" dần bình tĩnh lại.
Ban đầu, nếu hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào Thư Đường duy nhất mà mình quen thuộc, quái thú này sẽ bình tĩnh lại.
Nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của y tá Tiểu Điền:
"Bác sĩ Tiểu Thư, chị ra xem thử máy móc có hỏng không?"
Thư Đường bất đắc dĩ phải rời đi, cô nói với người cá:
"Tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."
Người cá im lặng.
Thư Đường hơi lo lắng khi để người cá ở đây một mình, trước khi đi cô còn cẩn thận khóa cửa, đóng cả cửa sổ phòng trực, dặn người cá rằng cô chỉ cần mười phút sẽ quay lại.
Người cá lắng nghe tiếng bước chân của Thư Đường dần xa.
Nhưng trên thực tế, người cá không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Trước đây, mặc dù người cá ngày nào cũng tìm đến Thư Đường vào nửa đêm, ngồi bên cạnh cô cả đêm nhưng lúc đó "anh" xuất hiện, khiến thế giới văn minh hiện đại này trở lại thành bãi săn của khu rừng nguyên sinh - mọi người đều tuân theo luật sinh tồn mạnh được yếu thua của khu rừng nguyên sinh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Thư Đường đã đưa "anh" bước vào thế giới văn minh hiện đại lần đầu tiên.
Nơi đây có vô số mùi hỗn loạn, đủ loại âm thanh hỗn tạp.
Người cá không hiểu thứ đang thổi luồng gió nóng trên đầu mình là gì, chỉ biết tiếng ồn ào không ngừng phóng đại trong màng nhĩ của "anh".
Người cá cũng không hiểu những con người không ngừng đi qua bên ngoài, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn vào bên trong.
Trong tình trạng chênh lệch thông tin quá lớn như vậy, Thư Đường vẫn luôn không biết gì đã lặng lẽ đưa người cá vào tòa nhà khoa cấp cứu từ cửa sau.
Lúc này, các thực tập sinh đã vào phòng trực của mình, Thư Đường phụ trách tầng một, phòng trực ngay tại cửa ra vào.
Thư Đường mở phòng trực, rất tự giác quay người về phía bức tường bắt đầu đứng úp mặt vào tường: "Anh vào đi, tôi không nhìn anh đâu."
Cô đứng phạt một lúc lâu, cuối cùng, phía sau truyền đến tiếng động, trên mặt đất để lại một vệt ướt sũng.
Phòng trực của Thư Đường nếu chỉ có một mình cô vẫn khá rộng rãi nhưng sau khi người cá cao lớn bước vào, giống như đột nhiên bị lấp đầy, trở nên chật chội và nhỏ hẹp.
Dường như trở nên chen chúc chật chột hẳn lên.
Trong phòng trực có một chiếc giường, một chiếc bàn, ở giữa ngăn cách bằng một tấm rèm màu xanh, bóng đen cao lớn ở ngay sau tấm rèm.
Mặc dù người cá trông giống như đang “ẩn núp" nhưng trên thực tế, cả phòng trực đột nhiên bị bao trùm bởi hơi thở của "anh".
Tuy nhiên, quái thú ở biển sâu lúc này lại vô cùng xa lạ với mọi thứ xung quanh, còn có vài phần bồn chồn khó hiểu.
Giống như một con hổ dữ trong rừng sâu núi thẳm, một ngày nào đó xuất hiện trên phố xá đông đúc, cứng nhắc và nôn nóng.
Bá chủ biển sâu xa lạ và không hiểu mọi thứ của nền văn minh hiện đại nhưng mùi hương mềm mại ấm áp của Thư Đường rất dễ chịu, dần dần xoa dịu quái thú đang bồn chồn, khiến "anh" dần bình tĩnh lại.
Ban đầu, nếu hoàn toàn bỏ qua mọi thứ xung quanh, chỉ tập trung vào Thư Đường duy nhất mà mình quen thuộc, quái thú này sẽ bình tĩnh lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của y tá Tiểu Điền:
"Bác sĩ Tiểu Thư, chị ra xem thử máy móc có hỏng không?"
Thư Đường bất đắc dĩ phải rời đi, cô nói với người cá:
"Tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay."
Người cá im lặng.
Thư Đường hơi lo lắng khi để người cá ở đây một mình, trước khi đi cô còn cẩn thận khóa cửa, đóng cả cửa sổ phòng trực, dặn người cá rằng cô chỉ cần mười phút sẽ quay lại.
Người cá lắng nghe tiếng bước chân của Thư Đường dần xa.
Nhưng trên thực tế, người cá không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Trước đây, mặc dù người cá ngày nào cũng tìm đến Thư Đường vào nửa đêm, ngồi bên cạnh cô cả đêm nhưng lúc đó "anh" xuất hiện, khiến thế giới văn minh hiện đại này trở lại thành bãi săn của khu rừng nguyên sinh - mọi người đều tuân theo luật sinh tồn mạnh được yếu thua của khu rừng nguyên sinh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, Thư Đường đã đưa "anh" bước vào thế giới văn minh hiện đại lần đầu tiên.
Nơi đây có vô số mùi hỗn loạn, đủ loại âm thanh hỗn tạp.
Người cá không hiểu thứ đang thổi luồng gió nóng trên đầu mình là gì, chỉ biết tiếng ồn ào không ngừng phóng đại trong màng nhĩ của "anh".
Người cá cũng không hiểu những con người không ngừng đi qua bên ngoài, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro