Alpha Có Tinh Thần Thể Là Mèo Cũng Vẫn Là Alpha
Một Đêm Ở Cùng...
Thôn Ngư
2024-11-09 11:59:01
Thư Đường và người cá im lặng đối diện ăn một bữa cơm, tự cho rằng quan hệ của hai người đã có bước tiến vượt bậc, đã từ "không quen" thành "hơi quen".
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực.
Nhưng mưa vẫn không tạnh, ngược lại còn có xu hướng ngày càng lớn.
Thư Đường sáng mai phải đi khám bệnh, phải dậy sớm để chấm công, cô do dự một lúc bên cửa sổ, bây giờ về chắc chắn sẽ bị ướt, hơn nữa về ký túc xá cũng đã quá muộn.
Nếu như họ đã là quan hệ "hơi quen" rồi, Thư Đường muốn hỏi người cá có thể cho cô ngủ lại một đêm ở đây không. Phòng ở đây có vẻ khá nhiều, cũng không lo ngại chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.
Cô vừa định mở miệng nhưng người cá đã bế thốc Thư Đường lên, đi về phía cầu thang.
Người cá bế cô đến căn phòng cuối cùng trên tầng hai.
Đặc biệt là ở đây còn có một cái lồng sắt lớn.
Người cá thả Thư Đường vào trong lồng sắt.
Chưa kịp để người vô tội Thư Đường hoảng sợ thì người cá cũng đã vào theo.
Đôi chân dài của anh biến thành đuôi cá, quấn lấy Thư Đường ở giữa, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Thư Đường nhìn cái lồng không đóng cửa: Hóa ra đây là "giường" của anh sao?!
Thư Đường hơi sốc.
Nhưng cô nhìn xung quanh, suy nghĩ một lúc rồi nằm xuống.
Bởi vì so với nền đá cứng ngắc bên dưới thì đáy lồng có một tấm đệm đen dày, không biết làm bằng gì, còn mềm hơn cả nệm lò xo. Hơn nữa, lồng là nơi duy nhất tránh được gió.
Thư Đường: Ôi, buồn ngủ quá, chiều mới ngủ có hai tiếng thôi!
Vì trong lồng còn có một con mãnh thú, mà con mãnh thú này lại to lớn đặc biệt nên hơi chật.
Thư Đường đẩy anh: "Anh có thể nhích sang bên được không?"
Con mãnh thú không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.
Thư Đường thầm ghen tị: Không có áp lực công việc thì chất lượng giấc ngủ quả nhiên sẽ tốt hơn.
Vì vậy, người vô tội Thư Đường yên tâm ngủ thiếp đi.
Với một người như cô, thường thì không sống được quá một ngày.
Quả nhiên, sau khi người vô tội Thư Đường ngủ say, người cá cao lớn trong bóng tối mở đôi mắt vô cùng kỳ lạ.
Thư Đường vốn ngủ cách người cá hơi xa nhưng sau khi cô ngủ say, người cá dùng đuôi cá quấn cô lại gần hơn một chút.
Đôi mắt đen láy của người cá nhìn chằm chằm cô, tiến lại gần cô.
Những ngón tay thon dài của anh có thể dễ dàng xé nát cơ thể mềm mại của cô, hơi thở của cô nhỏ nhẹ, mái tóc mềm mại, trước mặt người cá trong bóng tối, cô không có bất kỳ khả năng tự vệ nào.
Động vật dựa vào khứu giác để phân biệt, so với thị lực thì khứu giác của kẻ giết người ở biển sâu trên cạn rõ ràng hơn, nhạy bén hơn.
Mùi tin tức tố tỏa ra từ người Thư Đường không phải hương hoa cũng không phải hương cỏ, ngửi giống như mùi bánh mì nướng, giống như mùi ấm áp khô ráo trên người chú mèo con được phơi nắng, không hợp với thành phố Nam Đảo mưa dầm quanh năm này, cũng hoàn toàn khác với vùng đất cấm u ám.
Lúc này, bên ngoài cửa sổ, trời đã tối đen như mực.
Nhưng mưa vẫn không tạnh, ngược lại còn có xu hướng ngày càng lớn.
Thư Đường sáng mai phải đi khám bệnh, phải dậy sớm để chấm công, cô do dự một lúc bên cửa sổ, bây giờ về chắc chắn sẽ bị ướt, hơn nữa về ký túc xá cũng đã quá muộn.
Nếu như họ đã là quan hệ "hơi quen" rồi, Thư Đường muốn hỏi người cá có thể cho cô ngủ lại một đêm ở đây không. Phòng ở đây có vẻ khá nhiều, cũng không lo ngại chuyện nam nữ thụ thụ bất thân.
Cô vừa định mở miệng nhưng người cá đã bế thốc Thư Đường lên, đi về phía cầu thang.
Người cá bế cô đến căn phòng cuối cùng trên tầng hai.
Đặc biệt là ở đây còn có một cái lồng sắt lớn.
Người cá thả Thư Đường vào trong lồng sắt.
Chưa kịp để người vô tội Thư Đường hoảng sợ thì người cá cũng đã vào theo.
Đôi chân dài của anh biến thành đuôi cá, quấn lấy Thư Đường ở giữa, rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.
Thư Đường nhìn cái lồng không đóng cửa: Hóa ra đây là "giường" của anh sao?!
Thư Đường hơi sốc.
Nhưng cô nhìn xung quanh, suy nghĩ một lúc rồi nằm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì so với nền đá cứng ngắc bên dưới thì đáy lồng có một tấm đệm đen dày, không biết làm bằng gì, còn mềm hơn cả nệm lò xo. Hơn nữa, lồng là nơi duy nhất tránh được gió.
Thư Đường: Ôi, buồn ngủ quá, chiều mới ngủ có hai tiếng thôi!
Vì trong lồng còn có một con mãnh thú, mà con mãnh thú này lại to lớn đặc biệt nên hơi chật.
Thư Đường đẩy anh: "Anh có thể nhích sang bên được không?"
Con mãnh thú không nhúc nhích, có vẻ như đã ngủ rồi.
Thư Đường thầm ghen tị: Không có áp lực công việc thì chất lượng giấc ngủ quả nhiên sẽ tốt hơn.
Vì vậy, người vô tội Thư Đường yên tâm ngủ thiếp đi.
Với một người như cô, thường thì không sống được quá một ngày.
Quả nhiên, sau khi người vô tội Thư Đường ngủ say, người cá cao lớn trong bóng tối mở đôi mắt vô cùng kỳ lạ.
Thư Đường vốn ngủ cách người cá hơi xa nhưng sau khi cô ngủ say, người cá dùng đuôi cá quấn cô lại gần hơn một chút.
Đôi mắt đen láy của người cá nhìn chằm chằm cô, tiến lại gần cô.
Những ngón tay thon dài của anh có thể dễ dàng xé nát cơ thể mềm mại của cô, hơi thở của cô nhỏ nhẹ, mái tóc mềm mại, trước mặt người cá trong bóng tối, cô không có bất kỳ khả năng tự vệ nào.
Động vật dựa vào khứu giác để phân biệt, so với thị lực thì khứu giác của kẻ giết người ở biển sâu trên cạn rõ ràng hơn, nhạy bén hơn.
Mùi tin tức tố tỏa ra từ người Thư Đường không phải hương hoa cũng không phải hương cỏ, ngửi giống như mùi bánh mì nướng, giống như mùi ấm áp khô ráo trên người chú mèo con được phơi nắng, không hợp với thành phố Nam Đảo mưa dầm quanh năm này, cũng hoàn toàn khác với vùng đất cấm u ám.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro