Chương 29
Chước Đường
2024-11-22 00:23:42
Đêm nay lưng của Cừu Cẩn đúng thật là như kim chích, ngủ với Quý Thâm Tiêu thì thôi đi, cố tình Quý Kỳ Sanh còn gửi tin nhắn mắng cậu, cái gì mà không biết xấu hổ, không có kỹ thuật diễn, hát khó nghe, lên sân
khấu cũng không được, không có được một tác phẩm nào ra hồn.
Cừu Cẩn ngủ không được, hỏi ngược lại: "Sao cậu biết tôi không có được một tác phẩm nào ra hồn? Chẳng lẽ tất cả cậu đã xem qua rồi sao?"
Bên kia không có bất kì âm thanh nào, qua một hai ngày mới nói trả lại: "Ai xem qua tác phẩm của cậu, đúng là không biết xấu hổ!!!"
Cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của đối phương, Cừu Cẩn thoải mái, tắt điện thoại chuẩn bị ngủ.
Cậu cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại không ngờ dưới mùi tin tức tố quen thuộc, vậy mà lại làn cậu mê mang, một giấc ngủ tới lúc hừng đông.
Quý Kỳ Sanh không biết cắn nhầm thuốc gì rồi, một ngày mới lại cư xử rất kì lạ.
Khi cậu đang ăn bữa sáng, Quý Kỳ Sanh liền ngồi ngay bên cạnh, rất nhanh đã húp xong một chén cháo, sau đó liếc xéo cậu một cái, trong biểu tình lãnh khốc còn mang theo sự đắc ý.
Cừu Cẩn:?
Ra ngoài bẻ bắp, Cừu Cẩn cõng sọt đi đằng trước, Quý Kỳ Sanh coi như không thấy cậu mà xông tới, trực tiếp đẩy ngã cậu.
Cừu Cẩn một chân dẫm lên một vũng nước, còn tốt vì khi cậu làm việc có mang ủng, nhưng cũng đủ làm người khác không thoải mái.
"Này, đứng lại." Cừu Cẩn đứng lên.
Quý Kỳ Sanh: "Cậu kêu tôi?"
Không phải cậu thì là ai? Cừu Cẩn đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Cậu có ý kiến gì với tôi à?"
"Không." Con nít nhỏ khốc khốc đáp lại cậu một câu, xoay người muốn rời đi, lại bị Cừu Cẩn một tay kéo lấy cái sọt trên vai.
"Cậu làm gì?"
"Dạy cậu biết thế nào là tôn trọng người lớn." Nói xong Cừu Cẩn liền nâng chân phải lên, trực tiếp đem bùn cọ lên trên giày Quý Kỳ Sanh.
Quý Kỳ Sanh lập tức nhảy dựng lên, oán giận: "Cậu có ghê tởm hay không, buông tôi ra!"
Hắn lại không nghĩ tới Cừu Cẩn so với hắn còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng sức lực lại lớn như vậy, dù hắn trốn đến ở đâu, Cừu Cẩn đều có thể chuẩn xác dùng chân dẫm tới.
Quý Kỳ Sanh phiền không chịu được, trực tiếp nhấc chân lên, ủng đi mưa bay đi ra ngoài, sau khi bay một vòng lên không trung thì "Bụp" một tiếng dừng trên ống quần của Quý Thâm Tiêu.
Quý Kỳ Sanh liền ngây người.
Quý Thâm Tiêu đen mặt.
Sau một lúc tạm dừng ngắn ngủi, Quý Kỳ Sanh lập tức vọt qua, một bên nhặt giày lên một bên khóc: "Anh, em sai rồi, là Cừu Cẩn hãm hại em, chứ em không muốn làm vậy đâu."
Quý Thâm Tiêu: "Đi chỗ khác."
Ba chữ ngắn ngủn, so với mười câu nói của Cừu Cẩn còn có lực sát thương hơn, Quý Kỳ Sanh lập tức cấm ngôn.
Lần này đến lượt Cừu Cẩn đắc ý: "Anh cả như cha, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha."
Quý Thâm Tiêu lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cừu Cẩn: "......"
Cừu Cẩn chạy tới đằng sau với Quý Kỳ Sanh, nói Quý Thâm Tiêu nói bậy, hai người anh em đồng cảnh ngộ, hơi có chút hương vị thưởng thức lẫn nhau.
Sau khi thầm chửi bới Quý Thâm Tiêu xong, Cừu Cẩn lại hỏi Quý Kỳ Sanh: "Tại sao cậu lại ghét tôi? Cậu bị huynh khống à?"
"Có xấu hổ không, cậu mới ngực khống đó!" Lỗ tai Quý Kỳ Sanh đỏ lên một cách quỷ dị.
Còn rất ngây thơ? Cừu Cẩn không nhịn được lại hỏi: "Vậy nguyên nhân là cái gì?
Quý Kỳ Sanh liếc mắt nhìn cậu một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Cậu muốn tôi nói thật ra?"
Cừu Cẩn cười tủm tỉm: "Cậu nói xem."
Quý Kỳ Sanh nhíu mày: "Ca hát hay nhảy múa đều hỏng bét, kỹ thuật diễn càng không thuận mắt, còn muốn quấn lấy anh trai tôi, không ghét cậu thì ghét ai."
Còn rất vần, Cừu Cẩn cũng không tức giận, lại nói: "Bây giờ nhảy múa đúng là không được, muốn tôi hát cho cậu nghe một đoạn không?"
"Không cần, khó nghe muốn chết." Quý Kỳ Sanh ghét bỏ không thôi, "Trăm vạn điều cũng không giải quyết được cái giọng hát chó nhai đó của cậu."
Cừu Cẩn há mồm trực tiếp hát một đoạn.
Quý Kỳ Sanh kinh ngạc.
Điều thứ nhất hắn nghĩ là âm thanh thật dễ nghe, âm sắc chuẩn, Cừu Cẩn tuy vừa đi vừa hát, nhưng mà hơi thở rất ổn, hơn nữa nghe không thấy rõ âm thanh cậu thở. Loại trình độ này, đã treo được rất nhiều idol lên đánh.
Tùy tiện hát đã như thế này rồi, nếu như nghiêm túc thì có phải là càng hay hơn không?
Quý Kỳ Sanh cảm thấy chính mình như bị vũ nhục, quay đầu hỏi: "Cậu lừa tôi à? Bây giờ hát hay như vậy, vậy sao lúc trước cậu lại hát dở như vậy?"
Cừu Cẩn giống đã hồi phục: "Bị tình gây thương tích, quyết chí tự cường."
Quý Kỳ Sanh: "......"
Được rồi, cái này cũng coi như là một lý do.
Cừu Cẩn: "Vậy cái này cậu không ghét tôi đúng không?"
Trog lòng Quý Kỳ Sanh buông lỏng, lại mạnh miệng y như cũ: "Cũng hơi giống nhau, nhưng còn kém xa so với tôi."
"Nếu cậu không phục, vậy chúng ta so ở đây một chút, thế nào?"
Quý Kỳ Sanh suy nghĩ một lát, ngưng mi nói: "So ca hát sao?"
Thật ra hắn không sợ Cừu Cẩn, nhưng mà ở nông thôn so ca hát, cũng không quá cách điệu.
"So bẻ bắp thế nào? Ai hoàn thành mục tiêu trước, thì người đó liền lợi hại hơn."
Quý Kỳ Sanh bất mãn: "Cái này là cáu kiểu thi đáu gì? Quá không cách điệu."
"Vậy câun muốn so cái gì?" Cừu Cẩn cười cười, "So ai ăn nhiều hơn, so ai ăn nhanh hơn sao?"
Đây là đang trào phúng sự ấu trĩ lúc trước của hắn à, Quý Kỳ Sanh không làm, trừng đôi mắt: "So thì so, cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu sao!"
Hai người đến ruộng bắp, Cừu Cẩn làm theo tiết tấu bẻ bắp bình thường, Quý Kỳ Sanh dường như được tiêm máu gà mà chạy lên chạy xuống, chỉ trong chốc lát đã quét sạch hơn nửa ruộng bắp.
Khi hắn đang nhìn bốn cái giỏ đầy ắp trước mặt, đắc ý nheo đôi mắt lại. Tuy đã mệt tới mức thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại có sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Còn Cừu Cẩn bên kia...... Cừu Cẩn bên kia còn đang nỗ lực chứa đầy cái giỏ thứ hai kìa!
Chờ đến khi kết thúc, Quý Kỳ Sanh một người chứa đầy 6 cái giỏ.
Khi đạo diễn tới kiểm kê thành quả cũng khiếp sợ, cuối cùng móc ra 600 đồng cho bọn họ làm phí sinh hoạt.
Cừu Cẩn giao tiền cho Quý Kỳ Sanh, vẻ mặt thành khẩn: "Chúc mừng cậu."
Quý Kỳ Sanh: "?"
"Lấy lực của bản thân đánh hạ hơn nửa giang sơn."
Quý Kỳ Sanh: "???"
Tôi đ*t, cho nên đây mới là mục đích thi đấu của Cừu Cẩn?!
Quý Kỳ Sanh cảm thấy mình bị lừa gạt, phẫn nộ nói: "Cậu căn bản là không muốn thi đấu với tôi, cậu chỉ muốn tôi bẻ bắp cho cậu?"
Cừu Cẩn: "Không có đâu, tôi đang nghiêm túc chúc mừng cậu mà."
Quý Kỳ Sanh: "......"
Sinh hoạt nông thôn, nhân tâm phức tạp.
Tất cả người của tổ chương trìnb đều cười, Quý Kỳ Sanh lại muốn tạc mao, kết quả khi nhìn thấy gườn mặt của anh trai hắn cũng mang thei sự tươi cười, nhịn không được thu liễm lại tính tình, được rồi, coi như là làm cho anh trai vui vẻ.
Nhưng trong lòng hắn còn đang tức giận, chờ sau khi bọn họ làm xong việc, Quý Kỳ Sanh thừa dịp lúc đang rửa mặt mà tạt Cừu Cẩn một người đầy nước.
"Quý Kỳ Sanh cậu có tật xấu à?!"
Cừu Cẩn trăm triệu không thể nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, chỉnh cái áo sơ mi bị ướt đẫm, ngay cả tóc cũng bị nhỏ nước.
Quý Kỳ Sanh vứt cái xô nước đi, đắc ý nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
"Đúng không?" Cừu Cẩn cười lạnh một tiếng, "Cơm chiều hôm nay không có phần của cậu."
Cả người Quý Kỳ Sanh đều cứng ở đó, hắn gần như do dự hai giây, lập tức co được dãn được quăng một cái khăn khô tới: "Rất xin lỗi, tôi sai rồi, lau, lau một chút."
Cừu Cẩn híp mắt đánh giá đối phương, qua một hai ngày mới thu hồi tầm mắt, cuối cùng cũng nhận lấy khăn.
Trong lúc cậu đang lau đầu, Quý Kỳ Sanh đứng bên cạnh cậu, giống một con cún lớn vảo vệ chủ.
Cừu Cẩn: "Cậu không đi làm chuyện khác?"
"Không có," Quý Kỳ Sanh lắc đầu, "Hơn nữa trên người của cậu thơm quá! Tôi không muốn đi."
Động tác của Cừu Cẩn ngừng trong chớp mắt.
Quý Kỳ Sanh còn đang rối rắm: "Không khoa học chút nào, cậu là một Alpha, tại sao còn thơm hơn Omega nữa?"
Cừu Cẩn chậm rãi buông khăn xuống, cũng không quay đầu lại: "Đi trước đây."
"A, tôi chỉ đùa một chút thôi!" Quý Kỳ Sanh đuổi theo, quàng vai Cừu Cẩn, thần kinh thô hỏi, "Sao trên cổ cậu lại bị rách một chút kìa? Bị phơi tới lột da hả? Cũng quá yếu ớt rồi? Cố chịu đi để tôi giúp cậu thoa thuốc."
Bước chân của Cừu Cẩn nhanh hơn vài phần, âm thanh cũng lạnh xuống: "Không cần."
Miếng dán tuyến thể ở sau cổ bị mồ hôi làm lỏng, bây giờ lại bị khăn cọ qua, đã sớm không dính được nữa , Cừu Cẩn dứt khoát duỗi tay xé xuống.
Cách đó không xa, Quý Thâm Tiêu với Đan Văn thuận tay mang một ít trái cây về, Đàm Vân Đình mang theo một giỏ tre nhỏ tiếp bọn họ.
Đan Văn chỉ chỉ phía trước: "Ngày hôm qua Quý Kỳ Sanh còn bài xích Cừu Cẩn mà hôm nay đã trở nên thân mật như vậy rồi."
Đàm Vân Đình: "Tiểu Cừu tốt như vậy, ai mà không thích cậu ấy chứ."
Quý Thâm Tiêu theo tầm mắt nhìn sang, hai thanh niên dáng người cao gầ đứng dưới mái hiên, quần áo trên người Cừu Cẩn đều ướt hêys, Quý Kỳ Sanh tay ôm vai cậu, không biết nói cái gì, còn chui đầu vào sau cổ Cừu Cẩn ngửi một chút.
Cừu Cẩn thuận tay đẩy một chút, nhưng ai cũng có thể nhìn ra người kia chỉ đang đùa giỡn, chứ không phải từ chối chân chính.
Đúng là chướng mắt.
Mặt trời chói chang trên cao, gương mặt Quý Thâm Tiêu lại lạnh xuống một chút.
Thẳng đến trong tay truyền đến tiếng "Phụt", có một chất lỏng tẩm ướt ngón tay, Quý Thâm Tiêu lúc này mới phát hiện, anh bóp nát quả đào trên tay rồi.
Khi vào nhà, ai cũng phát hiện sắc mặt của Quý Thâm Tiêu không tốt.
Cừu Cẩn thuận miệng hỏi một câu: "Ai chọc anh à? Sao lại tức giận đến như vậy?"
Quý Kỳ Sanh cũng đi theo hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"
"Không có gì," Quý Thâm Tiêu nhàn nhạt nói, "Quý Kỳ Sanh, ngày mai em cần phải trở về."
"A?" Quý Kỳ Sanh lập tức phát ra một trận quỷ khóc sói gào, "Không cần đâu, em mới đến hai ngày, em chỉ vừa mới trở thành bạn bè với Cừu Cẩn!"
Quý Thâm Tiêu không để ý đến hắn, tầm mắt liếc sang Cừu Cẩn một cái, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh không bỏ: "Lại đây, lên lầu với tôi."
"Kêu tôi?" Cừu Cẩn có chút mờ mịt, nhưng vẫn nhấc chân đi lên theo, "Chuyện gì thế?"
Quý Thâm Tiêu: "Đóng cửa."
Cừu Cẩn ngoan ngoãn đóng cửa lại, liền thấy Quý Thâm Tiêu đang nhìn cậu.
Ánh mắt người đàn ông đầy thâm trầm, mang theo nhiệt độ làm người khác muốn bỏng rát.
Cừu Cẩn có chút chống đỡ không được, ngơ ngác nói: "Anh...... Anh làm gì?"
Quý Thâm Tiêu không trả lời cậu, chỉ bước gần tới phía trước một bước.
Thân hình người đàn ông cao lớn, áo sơ mi cởi hai nút, còn mang theo mồ hôi ướt dầm dề, so với bộ dáng cấm dục thường ngày thì như khác một trời một vực, cả người để lộ ra sự gợi cảm làm người khác vô pháp chống cự.
Cừu Cẩn bỗng nhiên ý thức được, bây giờ Quý Thâm Tiêu đang không bình thường, giống như đang tiến vào kỳ mẫn cảm của Alpha, nhưng lúc trước không phải bác sĩ đã nói Quý Thâm Tiêu không thể nào cảm nhận được tin tức tố của người khác sao, nếu như vậy, thì hẳn là anh cũng không thể nào tiến vào kỳ mẫn cảm chứ?
Bất quá lúc ấy cậu cũng chỉ thuận tai nghe qua vài thứ thôi, có khả năng cậu đã nghe nhầm ở chỗ nào rồi, Cừu Cẩn đang nghĩ tới việc quay đầu lại gọi điện thoại hỏi một chút, liền phát hiện phía sau cổ nóng lên, tay của Quý Thâm Tiêu đã dừng trên tuyến thể của cậu!
Lúc trước bọn họ đúng là đã từng đánh dấu, nhưng chưa từng làm động tác thân mật như vậy, Cừu Cẩn trong lúc nhất thời cứng người ngay tại chỗ.
"Quý tổng?"
Quý Thâm Tiêu không nhìn cậu, ngữ điệu lại nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Cậu không dán miếng dán tuyến thể."
Cừu Cẩn nhẹ nhàng thở ra: "À, lúc nãy khi lau mặt thì không cẩn thận cọ rớt, còn chưa kịp dán lại."
Quý Thâm Tiêu lại nói: "Đánh dấu cũng đã nhạt rồi, muốn đánh dấu lại một lần nữa không?"
"Cũng không quá cần......"
Cừu Cẩn có chút rối rắm, một tháng một lần, thấy thế nào cũng vượt qua tần suất cứu giúp bình thường.
Quý Thâm Tiêu congkhóe môi, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận: "Vậy cậu tình nguyện mang theo một thân đầy mùi tin tức tố chạy nhảy khắp nơi? Sau đó bị một tên Alpha không biết tên đánh dấu?"
Cừu Cẩn chần chờ nửa ngày, gật gật đầu: "...... Vậy làm đi, phiền anh rồi."
Sau khi nói xong cậu ôm một cái gối ghé vào trên ghế, chờ đại lão động.
Tầm mắt Quý Thâm Tiêu dừng trên cổ thanh niên, làn da trắng nõn, đường cong ưu nhã, khớp xương rõ ràng, pgiống như chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể bẻ gãy. Nhưng chỉ khi tiếp xúc qua mới biết được, cái thân thể nhìn yếu ớt này ẩn chứa bao nhiêu sức lực.
Sau đó anh thấy được cái gối được Cừu Cẩn nhét trong lòng ngực, ánh mắt Quý Thâm Tiêu tối sầm lại trong chớp mắt, chậm rãi nói: "Cậu sợ tôi?"
"Sao có thể chứ?" Cừu Cẩn cười làm lành, "Chủ yếu là do hai lần trước ngài làm quá lợi hại......"
Lời này không khoa trương chút nào, Quý Thâm Tiêu thật sự rất tàn nhẫn, nhìn cao lãnh cấm dục, kết quả vừa lên miệng đúng thật là không phải người, khi nào mà không làm cậu tới mức chân mềm eo run? Ngồi cũng ngồi không xong?
Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên một tiếng cười trầm thấp. Thanh âm không lớn, dừng bên tai cậu, làm tâm người ngứa ngáy.
Gió nóng ngoài cửa sổ thổi bay bức màn, Quý Thâm Tiêu đứng ở chỗ tối mà ánh nắng không chiếu tới, trên mặt mang theo một chút ý cười nhạt, lạnh lẽo mất hết, ôn nhu lưu luyến.
Thế mà lại làm người dời mắt không được.
Thẳng đến khi đằng sau lưng truyền đến một cảm giác rất nhỏ, lúc này Cừu Cẩn mới phục hồi lại tinh thần, cậu dịu ngoan ghé lên trên ghế, trong đầu lại vẫn như cũ quanh quẩn tiếng cười vừa rồi, làm cậu nghĩ tới mặt biển lấp lánh với những cơn sóng nhấp nho.
Không khí tốt đến mức không thể tốt hơn.
Quý Thâm Tiêu rốt cuộc cũng không hề nhẫn nhìn, tay trái anh ấn lấy bả vai Cừu Cẩn, tay phải giam cầm cái eo thon, chậm rãi cúi người xuống......
Nhận thấy được người phía sau đang tới gần, Cừu Cẩn không khỏi khẩn trương lên, đôi tay bắt lấy gối, bàn tay cũng trắng bệch lại.
Có hơi thở nóng ẩm phà lên trên tuyến thể cậu......
Đúng lúc này, cửa "Rầm" một tiếng mở ra, âm thanh của Quý Kỳ Sanh truyền vào: "Cừu Cẩn! Tôi mới vừa gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà ấy nói tôi có thể ở lại thêm hai ngày ữa! Cậu có cao hứng không......"
Nhưng mà chờ khi hắn nhìn rõ ràng cảnh tượng trong phòng, toàn bộ biểu tình đều sụp đổ. Hắn ngẩn ngơ nhìn một màn trước mắt, cú sốc lớn nhất từ trước đến nay chưa từng có đánh vào mặt.
Bạn mới của hắn ghé người lên sô pha, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tinh tế, mê người giống như một Omega. Mà anh cả không thể ngửi thấy tin tức tố của hắn, đang dùng một loại tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu ấn Cừu Cẩn dưới thân, giống như ngay sau đó sẽ cắn lấy tuyến thể của đối phương.
Quý Kỳ Sanh nghẹn họng nhìn trân trối: "Anh......"
Người đàn ông thong thả ngẩng đầu, đôi đồng tử sâu không thấy đáy, tràn ngập tính công kích: "Cút!"
Cừu Cẩn ngủ không được, hỏi ngược lại: "Sao cậu biết tôi không có được một tác phẩm nào ra hồn? Chẳng lẽ tất cả cậu đã xem qua rồi sao?"
Bên kia không có bất kì âm thanh nào, qua một hai ngày mới nói trả lại: "Ai xem qua tác phẩm của cậu, đúng là không biết xấu hổ!!!"
Cách một màn hình cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của đối phương, Cừu Cẩn thoải mái, tắt điện thoại chuẩn bị ngủ.
Cậu cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại không ngờ dưới mùi tin tức tố quen thuộc, vậy mà lại làn cậu mê mang, một giấc ngủ tới lúc hừng đông.
Quý Kỳ Sanh không biết cắn nhầm thuốc gì rồi, một ngày mới lại cư xử rất kì lạ.
Khi cậu đang ăn bữa sáng, Quý Kỳ Sanh liền ngồi ngay bên cạnh, rất nhanh đã húp xong một chén cháo, sau đó liếc xéo cậu một cái, trong biểu tình lãnh khốc còn mang theo sự đắc ý.
Cừu Cẩn:?
Ra ngoài bẻ bắp, Cừu Cẩn cõng sọt đi đằng trước, Quý Kỳ Sanh coi như không thấy cậu mà xông tới, trực tiếp đẩy ngã cậu.
Cừu Cẩn một chân dẫm lên một vũng nước, còn tốt vì khi cậu làm việc có mang ủng, nhưng cũng đủ làm người khác không thoải mái.
"Này, đứng lại." Cừu Cẩn đứng lên.
Quý Kỳ Sanh: "Cậu kêu tôi?"
Không phải cậu thì là ai? Cừu Cẩn đi tới trước mặt hắn, hỏi: "Cậu có ý kiến gì với tôi à?"
"Không." Con nít nhỏ khốc khốc đáp lại cậu một câu, xoay người muốn rời đi, lại bị Cừu Cẩn một tay kéo lấy cái sọt trên vai.
"Cậu làm gì?"
"Dạy cậu biết thế nào là tôn trọng người lớn." Nói xong Cừu Cẩn liền nâng chân phải lên, trực tiếp đem bùn cọ lên trên giày Quý Kỳ Sanh.
Quý Kỳ Sanh lập tức nhảy dựng lên, oán giận: "Cậu có ghê tởm hay không, buông tôi ra!"
Hắn lại không nghĩ tới Cừu Cẩn so với hắn còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng sức lực lại lớn như vậy, dù hắn trốn đến ở đâu, Cừu Cẩn đều có thể chuẩn xác dùng chân dẫm tới.
Quý Kỳ Sanh phiền không chịu được, trực tiếp nhấc chân lên, ủng đi mưa bay đi ra ngoài, sau khi bay một vòng lên không trung thì "Bụp" một tiếng dừng trên ống quần của Quý Thâm Tiêu.
Quý Kỳ Sanh liền ngây người.
Quý Thâm Tiêu đen mặt.
Sau một lúc tạm dừng ngắn ngủi, Quý Kỳ Sanh lập tức vọt qua, một bên nhặt giày lên một bên khóc: "Anh, em sai rồi, là Cừu Cẩn hãm hại em, chứ em không muốn làm vậy đâu."
Quý Thâm Tiêu: "Đi chỗ khác."
Ba chữ ngắn ngủn, so với mười câu nói của Cừu Cẩn còn có lực sát thương hơn, Quý Kỳ Sanh lập tức cấm ngôn.
Lần này đến lượt Cừu Cẩn đắc ý: "Anh cả như cha, nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha."
Quý Thâm Tiêu lạnh lùng liếc mắt một cái.
Cừu Cẩn: "......"
Cừu Cẩn chạy tới đằng sau với Quý Kỳ Sanh, nói Quý Thâm Tiêu nói bậy, hai người anh em đồng cảnh ngộ, hơi có chút hương vị thưởng thức lẫn nhau.
Sau khi thầm chửi bới Quý Thâm Tiêu xong, Cừu Cẩn lại hỏi Quý Kỳ Sanh: "Tại sao cậu lại ghét tôi? Cậu bị huynh khống à?"
"Có xấu hổ không, cậu mới ngực khống đó!" Lỗ tai Quý Kỳ Sanh đỏ lên một cách quỷ dị.
Còn rất ngây thơ? Cừu Cẩn không nhịn được lại hỏi: "Vậy nguyên nhân là cái gì?
Quý Kỳ Sanh liếc mắt nhìn cậu một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Cậu muốn tôi nói thật ra?"
Cừu Cẩn cười tủm tỉm: "Cậu nói xem."
Quý Kỳ Sanh nhíu mày: "Ca hát hay nhảy múa đều hỏng bét, kỹ thuật diễn càng không thuận mắt, còn muốn quấn lấy anh trai tôi, không ghét cậu thì ghét ai."
Còn rất vần, Cừu Cẩn cũng không tức giận, lại nói: "Bây giờ nhảy múa đúng là không được, muốn tôi hát cho cậu nghe một đoạn không?"
"Không cần, khó nghe muốn chết." Quý Kỳ Sanh ghét bỏ không thôi, "Trăm vạn điều cũng không giải quyết được cái giọng hát chó nhai đó của cậu."
Cừu Cẩn há mồm trực tiếp hát một đoạn.
Quý Kỳ Sanh kinh ngạc.
Điều thứ nhất hắn nghĩ là âm thanh thật dễ nghe, âm sắc chuẩn, Cừu Cẩn tuy vừa đi vừa hát, nhưng mà hơi thở rất ổn, hơn nữa nghe không thấy rõ âm thanh cậu thở. Loại trình độ này, đã treo được rất nhiều idol lên đánh.
Tùy tiện hát đã như thế này rồi, nếu như nghiêm túc thì có phải là càng hay hơn không?
Quý Kỳ Sanh cảm thấy chính mình như bị vũ nhục, quay đầu hỏi: "Cậu lừa tôi à? Bây giờ hát hay như vậy, vậy sao lúc trước cậu lại hát dở như vậy?"
Cừu Cẩn giống đã hồi phục: "Bị tình gây thương tích, quyết chí tự cường."
Quý Kỳ Sanh: "......"
Được rồi, cái này cũng coi như là một lý do.
Cừu Cẩn: "Vậy cái này cậu không ghét tôi đúng không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trog lòng Quý Kỳ Sanh buông lỏng, lại mạnh miệng y như cũ: "Cũng hơi giống nhau, nhưng còn kém xa so với tôi."
"Nếu cậu không phục, vậy chúng ta so ở đây một chút, thế nào?"
Quý Kỳ Sanh suy nghĩ một lát, ngưng mi nói: "So ca hát sao?"
Thật ra hắn không sợ Cừu Cẩn, nhưng mà ở nông thôn so ca hát, cũng không quá cách điệu.
"So bẻ bắp thế nào? Ai hoàn thành mục tiêu trước, thì người đó liền lợi hại hơn."
Quý Kỳ Sanh bất mãn: "Cái này là cáu kiểu thi đáu gì? Quá không cách điệu."
"Vậy câun muốn so cái gì?" Cừu Cẩn cười cười, "So ai ăn nhiều hơn, so ai ăn nhanh hơn sao?"
Đây là đang trào phúng sự ấu trĩ lúc trước của hắn à, Quý Kỳ Sanh không làm, trừng đôi mắt: "So thì so, cậu cho rằng tôi sẽ sợ cậu sao!"
Hai người đến ruộng bắp, Cừu Cẩn làm theo tiết tấu bẻ bắp bình thường, Quý Kỳ Sanh dường như được tiêm máu gà mà chạy lên chạy xuống, chỉ trong chốc lát đã quét sạch hơn nửa ruộng bắp.
Khi hắn đang nhìn bốn cái giỏ đầy ắp trước mặt, đắc ý nheo đôi mắt lại. Tuy đã mệt tới mức thở hồng hộc, nhưng trong lòng lại có sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Còn Cừu Cẩn bên kia...... Cừu Cẩn bên kia còn đang nỗ lực chứa đầy cái giỏ thứ hai kìa!
Chờ đến khi kết thúc, Quý Kỳ Sanh một người chứa đầy 6 cái giỏ.
Khi đạo diễn tới kiểm kê thành quả cũng khiếp sợ, cuối cùng móc ra 600 đồng cho bọn họ làm phí sinh hoạt.
Cừu Cẩn giao tiền cho Quý Kỳ Sanh, vẻ mặt thành khẩn: "Chúc mừng cậu."
Quý Kỳ Sanh: "?"
"Lấy lực của bản thân đánh hạ hơn nửa giang sơn."
Quý Kỳ Sanh: "???"
Tôi đ*t, cho nên đây mới là mục đích thi đấu của Cừu Cẩn?!
Quý Kỳ Sanh cảm thấy mình bị lừa gạt, phẫn nộ nói: "Cậu căn bản là không muốn thi đấu với tôi, cậu chỉ muốn tôi bẻ bắp cho cậu?"
Cừu Cẩn: "Không có đâu, tôi đang nghiêm túc chúc mừng cậu mà."
Quý Kỳ Sanh: "......"
Sinh hoạt nông thôn, nhân tâm phức tạp.
Tất cả người của tổ chương trìnb đều cười, Quý Kỳ Sanh lại muốn tạc mao, kết quả khi nhìn thấy gườn mặt của anh trai hắn cũng mang thei sự tươi cười, nhịn không được thu liễm lại tính tình, được rồi, coi như là làm cho anh trai vui vẻ.
Nhưng trong lòng hắn còn đang tức giận, chờ sau khi bọn họ làm xong việc, Quý Kỳ Sanh thừa dịp lúc đang rửa mặt mà tạt Cừu Cẩn một người đầy nước.
"Quý Kỳ Sanh cậu có tật xấu à?!"
Cừu Cẩn trăm triệu không thể nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, chỉnh cái áo sơ mi bị ướt đẫm, ngay cả tóc cũng bị nhỏ nước.
Quý Kỳ Sanh vứt cái xô nước đi, đắc ý nói: "Quân tử báo thù, mười năm không muộn."
"Đúng không?" Cừu Cẩn cười lạnh một tiếng, "Cơm chiều hôm nay không có phần của cậu."
Cả người Quý Kỳ Sanh đều cứng ở đó, hắn gần như do dự hai giây, lập tức co được dãn được quăng một cái khăn khô tới: "Rất xin lỗi, tôi sai rồi, lau, lau một chút."
Cừu Cẩn híp mắt đánh giá đối phương, qua một hai ngày mới thu hồi tầm mắt, cuối cùng cũng nhận lấy khăn.
Trong lúc cậu đang lau đầu, Quý Kỳ Sanh đứng bên cạnh cậu, giống một con cún lớn vảo vệ chủ.
Cừu Cẩn: "Cậu không đi làm chuyện khác?"
"Không có," Quý Kỳ Sanh lắc đầu, "Hơn nữa trên người của cậu thơm quá! Tôi không muốn đi."
Động tác của Cừu Cẩn ngừng trong chớp mắt.
Quý Kỳ Sanh còn đang rối rắm: "Không khoa học chút nào, cậu là một Alpha, tại sao còn thơm hơn Omega nữa?"
Cừu Cẩn chậm rãi buông khăn xuống, cũng không quay đầu lại: "Đi trước đây."
"A, tôi chỉ đùa một chút thôi!" Quý Kỳ Sanh đuổi theo, quàng vai Cừu Cẩn, thần kinh thô hỏi, "Sao trên cổ cậu lại bị rách một chút kìa? Bị phơi tới lột da hả? Cũng quá yếu ớt rồi? Cố chịu đi để tôi giúp cậu thoa thuốc."
Bước chân của Cừu Cẩn nhanh hơn vài phần, âm thanh cũng lạnh xuống: "Không cần."
Miếng dán tuyến thể ở sau cổ bị mồ hôi làm lỏng, bây giờ lại bị khăn cọ qua, đã sớm không dính được nữa , Cừu Cẩn dứt khoát duỗi tay xé xuống.
Cách đó không xa, Quý Thâm Tiêu với Đan Văn thuận tay mang một ít trái cây về, Đàm Vân Đình mang theo một giỏ tre nhỏ tiếp bọn họ.
Đan Văn chỉ chỉ phía trước: "Ngày hôm qua Quý Kỳ Sanh còn bài xích Cừu Cẩn mà hôm nay đã trở nên thân mật như vậy rồi."
Đàm Vân Đình: "Tiểu Cừu tốt như vậy, ai mà không thích cậu ấy chứ."
Quý Thâm Tiêu theo tầm mắt nhìn sang, hai thanh niên dáng người cao gầ đứng dưới mái hiên, quần áo trên người Cừu Cẩn đều ướt hêys, Quý Kỳ Sanh tay ôm vai cậu, không biết nói cái gì, còn chui đầu vào sau cổ Cừu Cẩn ngửi một chút.
Cừu Cẩn thuận tay đẩy một chút, nhưng ai cũng có thể nhìn ra người kia chỉ đang đùa giỡn, chứ không phải từ chối chân chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng là chướng mắt.
Mặt trời chói chang trên cao, gương mặt Quý Thâm Tiêu lại lạnh xuống một chút.
Thẳng đến trong tay truyền đến tiếng "Phụt", có một chất lỏng tẩm ướt ngón tay, Quý Thâm Tiêu lúc này mới phát hiện, anh bóp nát quả đào trên tay rồi.
Khi vào nhà, ai cũng phát hiện sắc mặt của Quý Thâm Tiêu không tốt.
Cừu Cẩn thuận miệng hỏi một câu: "Ai chọc anh à? Sao lại tức giận đến như vậy?"
Quý Kỳ Sanh cũng đi theo hỏi: "Anh, anh không sao chứ?"
"Không có gì," Quý Thâm Tiêu nhàn nhạt nói, "Quý Kỳ Sanh, ngày mai em cần phải trở về."
"A?" Quý Kỳ Sanh lập tức phát ra một trận quỷ khóc sói gào, "Không cần đâu, em mới đến hai ngày, em chỉ vừa mới trở thành bạn bè với Cừu Cẩn!"
Quý Thâm Tiêu không để ý đến hắn, tầm mắt liếc sang Cừu Cẩn một cái, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh không bỏ: "Lại đây, lên lầu với tôi."
"Kêu tôi?" Cừu Cẩn có chút mờ mịt, nhưng vẫn nhấc chân đi lên theo, "Chuyện gì thế?"
Quý Thâm Tiêu: "Đóng cửa."
Cừu Cẩn ngoan ngoãn đóng cửa lại, liền thấy Quý Thâm Tiêu đang nhìn cậu.
Ánh mắt người đàn ông đầy thâm trầm, mang theo nhiệt độ làm người khác muốn bỏng rát.
Cừu Cẩn có chút chống đỡ không được, ngơ ngác nói: "Anh...... Anh làm gì?"
Quý Thâm Tiêu không trả lời cậu, chỉ bước gần tới phía trước một bước.
Thân hình người đàn ông cao lớn, áo sơ mi cởi hai nút, còn mang theo mồ hôi ướt dầm dề, so với bộ dáng cấm dục thường ngày thì như khác một trời một vực, cả người để lộ ra sự gợi cảm làm người khác vô pháp chống cự.
Cừu Cẩn bỗng nhiên ý thức được, bây giờ Quý Thâm Tiêu đang không bình thường, giống như đang tiến vào kỳ mẫn cảm của Alpha, nhưng lúc trước không phải bác sĩ đã nói Quý Thâm Tiêu không thể nào cảm nhận được tin tức tố của người khác sao, nếu như vậy, thì hẳn là anh cũng không thể nào tiến vào kỳ mẫn cảm chứ?
Bất quá lúc ấy cậu cũng chỉ thuận tai nghe qua vài thứ thôi, có khả năng cậu đã nghe nhầm ở chỗ nào rồi, Cừu Cẩn đang nghĩ tới việc quay đầu lại gọi điện thoại hỏi một chút, liền phát hiện phía sau cổ nóng lên, tay của Quý Thâm Tiêu đã dừng trên tuyến thể của cậu!
Lúc trước bọn họ đúng là đã từng đánh dấu, nhưng chưa từng làm động tác thân mật như vậy, Cừu Cẩn trong lúc nhất thời cứng người ngay tại chỗ.
"Quý tổng?"
Quý Thâm Tiêu không nhìn cậu, ngữ điệu lại nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Cậu không dán miếng dán tuyến thể."
Cừu Cẩn nhẹ nhàng thở ra: "À, lúc nãy khi lau mặt thì không cẩn thận cọ rớt, còn chưa kịp dán lại."
Quý Thâm Tiêu lại nói: "Đánh dấu cũng đã nhạt rồi, muốn đánh dấu lại một lần nữa không?"
"Cũng không quá cần......"
Cừu Cẩn có chút rối rắm, một tháng một lần, thấy thế nào cũng vượt qua tần suất cứu giúp bình thường.
Quý Thâm Tiêu congkhóe môi, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận: "Vậy cậu tình nguyện mang theo một thân đầy mùi tin tức tố chạy nhảy khắp nơi? Sau đó bị một tên Alpha không biết tên đánh dấu?"
Cừu Cẩn chần chờ nửa ngày, gật gật đầu: "...... Vậy làm đi, phiền anh rồi."
Sau khi nói xong cậu ôm một cái gối ghé vào trên ghế, chờ đại lão động.
Tầm mắt Quý Thâm Tiêu dừng trên cổ thanh niên, làn da trắng nõn, đường cong ưu nhã, khớp xương rõ ràng, pgiống như chỉ cần chạm nhẹ vào là có thể bẻ gãy. Nhưng chỉ khi tiếp xúc qua mới biết được, cái thân thể nhìn yếu ớt này ẩn chứa bao nhiêu sức lực.
Sau đó anh thấy được cái gối được Cừu Cẩn nhét trong lòng ngực, ánh mắt Quý Thâm Tiêu tối sầm lại trong chớp mắt, chậm rãi nói: "Cậu sợ tôi?"
"Sao có thể chứ?" Cừu Cẩn cười làm lành, "Chủ yếu là do hai lần trước ngài làm quá lợi hại......"
Lời này không khoa trương chút nào, Quý Thâm Tiêu thật sự rất tàn nhẫn, nhìn cao lãnh cấm dục, kết quả vừa lên miệng đúng thật là không phải người, khi nào mà không làm cậu tới mức chân mềm eo run? Ngồi cũng ngồi không xong?
Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên một tiếng cười trầm thấp. Thanh âm không lớn, dừng bên tai cậu, làm tâm người ngứa ngáy.
Gió nóng ngoài cửa sổ thổi bay bức màn, Quý Thâm Tiêu đứng ở chỗ tối mà ánh nắng không chiếu tới, trên mặt mang theo một chút ý cười nhạt, lạnh lẽo mất hết, ôn nhu lưu luyến.
Thế mà lại làm người dời mắt không được.
Thẳng đến khi đằng sau lưng truyền đến một cảm giác rất nhỏ, lúc này Cừu Cẩn mới phục hồi lại tinh thần, cậu dịu ngoan ghé lên trên ghế, trong đầu lại vẫn như cũ quanh quẩn tiếng cười vừa rồi, làm cậu nghĩ tới mặt biển lấp lánh với những cơn sóng nhấp nho.
Không khí tốt đến mức không thể tốt hơn.
Quý Thâm Tiêu rốt cuộc cũng không hề nhẫn nhìn, tay trái anh ấn lấy bả vai Cừu Cẩn, tay phải giam cầm cái eo thon, chậm rãi cúi người xuống......
Nhận thấy được người phía sau đang tới gần, Cừu Cẩn không khỏi khẩn trương lên, đôi tay bắt lấy gối, bàn tay cũng trắng bệch lại.
Có hơi thở nóng ẩm phà lên trên tuyến thể cậu......
Đúng lúc này, cửa "Rầm" một tiếng mở ra, âm thanh của Quý Kỳ Sanh truyền vào: "Cừu Cẩn! Tôi mới vừa gọi điện thoại cho mẹ tôi, bà ấy nói tôi có thể ở lại thêm hai ngày ữa! Cậu có cao hứng không......"
Nhưng mà chờ khi hắn nhìn rõ ràng cảnh tượng trong phòng, toàn bộ biểu tình đều sụp đổ. Hắn ngẩn ngơ nhìn một màn trước mắt, cú sốc lớn nhất từ trước đến nay chưa từng có đánh vào mặt.
Bạn mới của hắn ghé người lên sô pha, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn tinh tế, mê người giống như một Omega. Mà anh cả không thể ngửi thấy tin tức tố của hắn, đang dùng một loại tư thế tràn ngập dục vọng chiếm hữu ấn Cừu Cẩn dưới thân, giống như ngay sau đó sẽ cắn lấy tuyến thể của đối phương.
Quý Kỳ Sanh nghẹn họng nhìn trân trối: "Anh......"
Người đàn ông thong thả ngẩng đầu, đôi đồng tử sâu không thấy đáy, tràn ngập tính công kích: "Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro