Chương 63
Chước Đường
2024-11-22 00:23:42
Thứ bảy ngày hôm nay, Hứa Thần ỷ vào quan hệ trong nhà để tới phim trường của Cừu Cẩn. Nơi quay là một nơi sinh hoạt ở trung tâm thành phố, nhưng khi quay, nơi này đã được cải tạo lại thành một căn cứ huấn luyện đội.
Khi Hứa Thần mang kính râm đi vào, nơi này đã bắt đầu quay chụp. Người dẫn cậu ta vào cũng đã đi rồi, Hứa Thần gỡ kính râm xuống treo lên cổ áo, quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xe trượt dùng để quay phim gần như đã chiếm toàn bộ không gian, các loại dây điện màu đen lộn xộn, giá để đèn cao ngất, một đống thùng để dụng cụ màu đen... Nơi này có quá nhiều đồ vật xa lạ.
Người ở đây cũng không giống như bên ngoài. Có người ngồi xổm một bên nói chuyện phiếm, có người giơ loa nhỏ hô to, có người vội vàng dọn đạo cụ, nhìn qua đều là bộ dáng không nên chọc tới.
Hứa Thần nhíu mày, phim là được quay như thế này sao? So với tưởng tượng của cậu ta thì đúng là khác rất nhiều. Cậu ta cho rằng, nơi này sẽ cực kì ngăn nắp sạch sẽ hơn, có trật tự hơn, nhưng bây giờ...
Một bên là đạo diễn tổ A đang quay cảnh diễn của mấy diễn viên phụ, nữ diễn viên với dáng người thấp bé đứng trên một cái thùng, giống như đang cố gắng để trông cao hơn, nam diễn viên vừa banh đôi chân dài ra, vừa duy trì trạng thái đứng thẳng người, tư thế cực kì kỳ quái, làm cậu ta nhớ tới mấy MC tin tức bên trên mặc tây trang nhưng ở dưới lại mặc quần đùi.
Cậu ta hoàn toàn không thích ứng được trường hợp, giống như một con thỏ trắng vừa mới nhảy vào hang sói vậy, lại lấy kính râm ra mang lên, âm thầm cổ vũ chính mình.
Mày tới tìm Cừu Cẩn để gây phiền phức, không thể lùi bước trong khi còn chưa thấy mục tiêu được!
Đúng lúc này, cảnh quay đã kết thúc, đám người đang vây lại một chỗ tản đi trong tức khắc, Hứa Thần chậm vài bước, bị người khác đẩy một cái, không cẩn thận lảo đảo một chút.
Người nọ cũng không tới dìu cậu ta, ngược lại lại cau mày, tính tình rất kém mắng: "Không đi thì đứng tránh sang một bên, đừng chặn đường người khác."
"Cẩn thận." Ngay khi cậu ta đã cho rằng mình sẽ té rồi, đột nhiên có một cánh tay kéo cậu ta lại, lưng Hứa Thần dựa vào người ở đằng sau.
Một giọng nói trong trẻo truyền đến: "Đừng vội như vậy, cậu đụng vào người khác rồi."
"Chào anh Cừu, thật ngại quá, vừa rồi tôi hơi vội một chút" Người lúc nãy mới mắng cậu ta cười cười, "Không bị thương cậu chứ?"
Hứa Thần lẩm bẩm: "Không... Không có gì."
Giọng kia lại nói: "Lần sau đừng đi bên cạnh nhân viên công tác, bọn họ rất vội vàng, khi làm việc còn dễ làm người khác bị thương nữa."
"Tôi biết rồi" Mặt Hứa Thần có chút đỏ lên, ngẩng đầu nói, "Cảm ơn anh!"
Thanh niên cao hơn cậu ta nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo đội màu đỏ thẫm, đuôi mắt có một nốt lệ chí màu nâu, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lúc nhìn người, lại không hiểu sao khiến người khác cảm thấy uy nghiêm, trong nháy mắt làm cậu ta tưởng mình đang bị Quý Thâm Tiêu nhìn.
Đầu Hứa Thần nổ đùng một cái, người này lớn lên trông y hệt Cừu Cẩn!
Đệt, đây là Cừu Cẩn mà!
Nhưng đối phương giống như không nhận ra cậu ta, lúc cậu ta đang sững sờ đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Cừu Cẩn, Hứa Thần lập tức căng thẳng, đối thủ lợi hại hơn so với tưởng tượng của cậu ta nhiều, cậu ta cần phải nâng cao tinh thần để đối phó với đối phương mới được.
Nhưng mà Cừu Cẩn thật đẹp mắt, chân dài như vậy, sau lần đụng nhau vừa rồi, đường cong cơ bắp cũng giống như rất tốt, khí chất cũng rất tuyệt, xen vào giữa thiếu niên và đàn ông, hội tụ hai loại mị lực. Hơn nữa là từ A biến O sao? Thảo nào lại vẫn cảm thấy sự mạnh mẽ và đẹp trai của Alpha trên người, cái loại đẹp này thật sự làm người khác hâm mộ muốn chết.
Nhưng Hứa Thần nghĩ lại, thật ra cậu ta cũng không kém. Tốt nghiệp trường danh giá, gia thế tốt đẹp... Khác, còn ưu điểm gì khác nữa nhỉ?
Hứa Thần vắt hết óc, cuối cùng cũng không nghĩ ra được ưu điểm gì khác của mình, thì ra cậu ta lại kém như vậy sao?
Hứa Thần vỗ vỗ mặt, nghiêm cấm mình không được để khí thế của người nọ diệt ý chí của mình, quyết định đi theo sau Cừu Cẩn để tìm khuyết điểm của người nọ, lại hung hăng tấn công về.
Cậu ta muốn nói thẳng ra với Cừu Cẩn, người như cậu không xứng với Quý Thâm Tiêu!
Hứa Thần đứng trong phim trường, vây xem cảnh quay đầu tiên của Cừu Cẩn trong hôm nay.
Vừa lúc cậu ta đã coi qua bộ tiểu thuyết này rồi, Hứa Thần cố tìm thứ để bôi đen Cừu Cẩn, sau đó cậu ta lại phát hiện, kỹ thuật diễn của Cừu Cẩn tốt quá rồi được không?!
Loại hình nam chính của bộ này là đẹp trai lưu manh, thời gian vào đội chưa được bao lâu, nhưng năng lực lại rất nổi trội, cực kì có danh vọng trong đội.
Hằng ngày cùng nữ chính dỗi lẫn nhau, nữ chính trong game bị nam chính khi dễ đến ngứa răng, mỗi lần cô đều cho rằng mình sẽ có thể thắng, kết quả nam chính đều dùng một cách thức xảo quyệt để giết chết cô, cô có lập flag(*) cho mình là cô sẽ đánh bại nam chính bằng chính thực lực của mình.
(*) Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồ nói trước việc gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua"
Trò chơi đáng đánh, lời cợt nhả nói được 6, mấu chốt là gương mặt kia còn hấp dẫn người khác như vậy... Chọc người đến chết đi sống lại, vô số người tranh nhau muốn sinh khỉ con cho cậu.
Hứa Thần cũng rất thích cậu, dù sao ai cũng không ôm mộng một đường bay lên chứ?
Thế cho nên lúc đầu khi Cừu Cẩn diễn nhân vật này, cậu ta đã từ chối quyết liệt.
Nhưng mà sau khi cậu ta nhìn thấy biểu hiện của Cừu Cẩn trên màn ảnh, hận không thể bàn luận chung với em gái trợ lý hai mắt tỏa sáng.
Ánh mắt sắc bén, đôi tay thon dài cân xứng, khi gõ phím trên bàn phím cực kì gây sự chú ý với người xem, còn có khi quyết định sắp xếp chiến thuật, hay khoảnh khắc đối phương trở mình vào lúc rơi vào bước đường cùng giống như thủy tinh sáng lấp lánh làm người khác có cảm giác hả hê...
Giống như mọi thứ lộn xộn xung quanh đều biến mất, chỉ còn Cừu Cẩn đang sáng lấp lánh trong ống kính.
Thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, lúc này Hứa Thần mới hồi thần, bàn tay nhịn không được mà run rẩy, hai má phiếm hồng.
Đây là mị lực của Cừu Cẩn, giống như đang tỏa sáng vật, có thể nhẹ nhàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Trách không được Quý Thâm Tiêu lại coi trọng cậu.
Trong nháy mắt, Hứa Thần đột nhiên cảm nhận được sự khổ sở mà xưa nay chưa từng có.
Cậu ta theo đuổi Quý Thâm Tiêu lâu như vậy, thậm chí còn không tiếc làm việc cậu ta không chuyên ngành như một bí thư cho anh, cậu ta hỏi han ân cần, cẩn thận lại tỉ mỉ, nhưng lại chỉ có thể đổi lấy sự tránh né và bài xích của đối phương.
Mà Cừu Cẩn lại giống như vừa sinh ra đã đứng chung một nơi với anh, cậu chỉ cần đứng một bên tỏa mị lực, Quý Thâm Tiêu sẽ lập tức chủ động bước tới.
Hứa Thần dùng vẻ mặt ai oán nhìn Cừu Cẩn, trong lòng vừa chua vừa chát, giống như vừa nuốt phải chanh xong vậy.
Dựa vào cái gì cậu ta theo đuổi lâu như vậy mà Quý Thâm Tiêu lại không phản ứng gì, trong khi Cừu Cẩn vừa mới xuất hiện đã được đối phương thích? Dù sao cậu ta cũng tới đây rồi, cứ coi như là phóng túng một lần cuối cùng trước khi từ bỏ đi.
Sau khi kết thúc quay chụp, Cừu Cẩn lại không nghỉ ngơi như cũ. Bây giờ cậu đang thảo luận cốt truyện với đạo diễn, phân tích hình tượng nhân vật với diễn viên khác, thậm chí còn giúp chuyên gia trang điểm nhặt bút kẻ mắt lên... Làm cô gái người ta mặt đỏ tai hồng.
Hứa Thần yên lặng nắm cái thẻ thăm ban treo trước ngực, nguyên hàm răng gần như muốn cắn chặt lại.
Người này cũng quá độc ác rồi được không? Kỹ thuật diễn tốt thì thôi đi, tại sao lại phải cố gắng làm những việc mình không cần làm như vậy?
Hứa Thần nhìn thật lâu, cuối cùng cũng kiếm được một lúc không có người nào, lập tức nhảy ra, lấy hết can đảm hô: "Này! Người kia...!"
Cậu ta không phải người có tính ngang ngược, nhưng mà cậu ta đã gặp qua không ít loại người như vậy rồi, học hành động của đối phương cũng có thể bắt chước được tận bảy tám phần.
"A, là cậu à!" Cừu Cẩn vẫy vẫy tay với cậu ta, "Lại đây một chút đi."
Kêu cậu ta?
Hứa Thần ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Cừu Cẩn nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, giống như đang đánh giá vậy, ngay sau đó Hứa Thần liền thấy Cừu Cẩn gật gật đầu, lại cúi người nói với trợ lý chuyện gì đó, người sau nghe xong thì chạy đi.
Người này đang chơi cậu ta à? Kêu cậu ta đến rồi lại để cậu ta đứng một bên, nhìn cậu ta xấu mặt à?
Hứa Thần đi về phía trước một bước, cố lấy dũng khí.
"Anh..."
Đang lúc khi cậu ta chuẩn bị dùng lời lẽ chính đáng để đánh mặt Cừu Cẩn, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên đội nón lưỡi trai chạy tới, tầm mắt di chuyển quanh người cậu ta, cuối cùng nói với Cừu Cẩn: "Khá tốt, cậu tìm được người này ở chỗ nào vậy?"
Cừu Cẩn: "Có thể dùng là được, ông dẫn người này đi chuẩn bị đi."
Ba lần liên tiếp bị cắt ngang, tuy tính tình của Hứa Thần mềm mỏng nhưng cũng không khỏi nóng giận, đang muốn phát tiết ra, thì người đàn ông trung niên đã bắt lấy cổ tay cậu ta, mang theo cậu ta đi ra bên ngoài: "Mau tới đây, muộn nữa sẽ không kịp mất."
Hứa Thần bị kéo theo đi được vài bước, cuối cùng cũng hồi thần, ném tay người đàn ông ra một cái, căm giận nói: "Ông làm gì vậy!"
"Đừng mà, diễn viên của bọn tôi chọn bị tai nạn giao thông, bây giờ phải vội tìm người thay đó." Người đàn ông trung niên nhìn cậu ta một cái, không kiên nhẫn nói, "Tiền lương cho cậu tăng gấp đôi được không? Diễn viên quần chúng bình thường bọn tôi chỉ trả có 100, cho cậu 200 được không?"
Cái quỷ gì vậy? Hứa Thần đứng lên, nhíu mày nói: "Tôi không diễn."
Người đàn ông ấn cậu ta lại trên ghế, dùng biểu cảm tôi hiểu cậu mà, lại bỏ thêm một câu: "Lời kịch chỉ có năm câu thôi, học thuộc đi, cho cậu thêm gấp đôi nữa được chưa? Diễn xong sẽ cho cậu 400 luôn."
Hứa Thần: "???"
Bên cạnh có một diễn viên quần chúng nhìn sang: "Đừng cảm thấy không đủ, cậu ở vị trí này đã rất không tồi rồi."
Hứa Thần nhắc lại: "Tôi không phải diễn viên quần chúng."
Nhưng mà không ai nghe lời cậu ta nói cả, diễn viên quần chúng đánh giá cậu ta, vẻ mặt hâm mộ nói: "Ôi trời, đây đúng là giới xem mặt mà, nhìn mặt cậu thôi đã trả tới 400, nếu là tôi thì nhiều nhất cũng chỉ có 100 tệ thôi."
Hứa Thần bắt đầu đưa bao tiền sang: "Tôi cho cậu 400, diễn thay tôi đi."
"Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà tôi lớn lên bình thường, muốn diễn cũng không diễn được đâu." Người nọ nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Người anh em, làm tốt đi, chỉ bằng diện mạo của cậu, tôi cảm thấy cậu cũng có thể nổi tiếng đó."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa rồi cũng đẩy một cô gái sang, phân phó: "Nhanh chóng trang điểm cho cậu ta một chút, việc gì kiếm được tiền thì làm việc đó."
Sau khi nói xong lại hấp tấp rời đi.
"..."
Hứa Thần bị không trâu bắt chó đi cày, khi đứng trước ống kính thì cả người đều ngây ngốc.
Từ từ, cậu ta diễn ai vậy? Cậu ta phải làm như thế nào? À, cậu ta là fans thổ hào của chiến đội, không khí trở nên sinh động, Hứa Thần dựa theo miêu tả của tiểu thuyết đi tới trước mặt Cừu Cẩn, lại bị đạo diễn đen mặt hô một tiếng "Cắt".
"Cậu chắn ánh sáng hết rồi!"
Hứa Thần hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, lúc này mới phát hiện có một luồng ánh sáng rất mỏng manh chiếu trên mặt Cừu Cẩn. Làm cho da của Cừu Cẩn trông trắng hơn, tinh tế nhẵn nhụi, không có chút tỳ vết nào.
Khi đến phiên cậu ta nói lời kịch, Hứa Thần lại thấy ở trên đỉnh đầu có một cái microphone thật dài duỗi tới, gần như dừng trên đỉnh đầu của Cừu Cẩn, sau đó cậu ta mới biết, đó là để thu âm.
Thời gian cậu ta diễn không quá một phút, lời kịch cũng chỉ có năm câu, lúc Hứa Thần quay xong lại cảm thấy tinh thần và thể xác của mình đều trở nên mệt mỏi.
Sau khi cảnh diễn này kết thúc, cả người cậu ta đều đang hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn Cừu Cẩn cũng nhiều thêm vài phần kính nể, rốt cuộc là người tài thế nào mới có thể ở trong ống kính diễn như cá gặp nước chứ?
Cậu ta còn đang buồn bực, lại không nghĩ Cừu Cẩn đã đi tới chỗ cậu ta, dừng trước mặt cậu ta, không nhẹ không nặng nói một câu: "Biểu hiện không tồi."
"Thật sao?"
Hứa Thần ngay lập tức trở nên vui vẻ, thì ra cậu ta cũng có thiên phú diễn xuất sao?
"Tốt hơn A Đa một chút."
Hứa Thần: "..."
Tưởng cậu ta không biết A Đa là con thú cưng Husky của chiến đội sao?
Hứa Thần nổi giận đùng đùng định rời đi, không ngờ Cừu Cẩn lại hô lên từ đằng sau: "Chờ tôi kết thúc, chúng ta cùng ăn một bữa đi."
Hứa Thần: "!"
Từ từ, Cừu Cẩn muốn mời cậu ta ăn cơm?
Hứa Thần nháy mắt trở nên kích động, nhưng mà rất nhanh đã nhịn lại sự kích động trong lòng, cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, làm bộ như không có chuyện gì.
Cậu ta là tìm Cừu Cẩn để gây phiền phức! Không thể bị đối phương thu mua được!
Cừu Cẩn: "Có ăn cay không? Ở gần đây có quán nấu gà không tồi."
"Có phải quán Chung Lâu không?" Hứa Thần mở to hai mắt, "Sao anh lại biết tôi thích ăn ở chỗ đó!"
"Đúng vậy, cậu cũng từng tới rồi sao?" Cừu Cẩn cười cười, "Tôi cũng rất thích ăn ở chỗ này."
Mi mắt thanh niên cong cong, đôi mắt hơi sáng lên, kéo thành một nụ cười y hệt như mấy nam chính trong phim.
Hứa Thần giật mình, lập tức ảo não dời tâm mắt đi, lỗ tai có hồng. Cừu Cẩn có bệnh à, lại phát ra loại mị lực gì với cậu ta vậy?
Hai người đặt một phòng riêng, Hứa Thần còn đang hưng phấn đắm chìm trong cộng đồng theo đuổi đồ ăn ngon với Cừu Cẩn.
Cừu Cẩn dựa lưng lên ghế, đánh giá Omega trước mặt, lười biếng nói: "Nói đi, tìm tôi chuyện gì."
Hứa Thần cúi đầu, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.
Đối phương không nói lời nào, Cừu Cẩn cũng không dừng lại, tiếp tục nói: "Có lẽ tôi cũng biết cậu tới tìm tôi vì chuyện gì, nếu cậu không nói, vậy để tôi nói."
Hứa Thần chần chừ ngẩng đầu, trong mắt có một tia hoảng loạn: "Anh định làm gì?"
Khẩn trương, sợ sệt, tính tình tốt, bị người khác khi dễ cũng không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ là tự giận dỗi... Thủ đoạn của người này thật sự quá kém, hoàn toàn không đủ để cậu đối phó. Vốn dĩ là phải như vậy, như vậy thì tại sao cậu ta lại phải luôn nhắm vào người khác chứ?
Cừu Cẩn cũng không suy nghĩ cẩn thận, lời chất vấn nói ra giống như súng máy bắn ra.
"Cậu thích Quý Thâm Tiêu nhỉ? Sao lại tìm tới tôi? Muốn cho tôi biết tay sao? Cậu cảm thấy cậu có thể chứ?"
"Cũng không phải là cho anh biết tay, tôi chỉ muốn xác định, anh có xứng với Quý Thâm Tiêu không" Hứa Thần lấy hết can đảm, tức giận, "Anh, anh cảm thấy anh xứng với anh ấy sao?"
Cừu Cẩn nhướng mày: "Vậy cậu cảm thấy cậu có xứng với anh ta không?"
Không đợi Hứa Thần trả lời, Cừu Cẩn đột nhiên câu môi cười, trong lòng ác liệt định bắt đầu quấy phá.
"Tôi xứng hay không xứng cũng không quan trọng, mấu chốt là anh ta thích tôi." Tạm dừng nửa ngày, Cừu Cẩn tiếp tục nói, "Hơn nữa tôi cũng thích anh ta."
Hứa Thần trực tiếp bị quay vòng vòng, một khuôn mặt khó tin, còn đang nhịn không được để nước mắt rơi xuống.
Cừu Cẩn có chút vui vẻ, lại cảm thấy mình có chút biến thái.
Nhưng cậu nhịn không được.
Nếu nói lúc trước Cừu Cẩn còn đang ở trong sương mù, nhưng mà sau khi cậu dựa theo bản năng để chọc Hứa Thần, cậu cuối cùng cũng hiểu ra, cậu có địch ý đối với Hứa Thần. Mà loại địch ý này, là vì đối phương thích Quý Thâm Tiêu.
Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, sự âm u lúc trước đều biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Cậu thích Quý Thâm Tiêu.
Khi Hứa Thần mang kính râm đi vào, nơi này đã bắt đầu quay chụp. Người dẫn cậu ta vào cũng đã đi rồi, Hứa Thần gỡ kính râm xuống treo lên cổ áo, quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Xe trượt dùng để quay phim gần như đã chiếm toàn bộ không gian, các loại dây điện màu đen lộn xộn, giá để đèn cao ngất, một đống thùng để dụng cụ màu đen... Nơi này có quá nhiều đồ vật xa lạ.
Người ở đây cũng không giống như bên ngoài. Có người ngồi xổm một bên nói chuyện phiếm, có người giơ loa nhỏ hô to, có người vội vàng dọn đạo cụ, nhìn qua đều là bộ dáng không nên chọc tới.
Hứa Thần nhíu mày, phim là được quay như thế này sao? So với tưởng tượng của cậu ta thì đúng là khác rất nhiều. Cậu ta cho rằng, nơi này sẽ cực kì ngăn nắp sạch sẽ hơn, có trật tự hơn, nhưng bây giờ...
Một bên là đạo diễn tổ A đang quay cảnh diễn của mấy diễn viên phụ, nữ diễn viên với dáng người thấp bé đứng trên một cái thùng, giống như đang cố gắng để trông cao hơn, nam diễn viên vừa banh đôi chân dài ra, vừa duy trì trạng thái đứng thẳng người, tư thế cực kì kỳ quái, làm cậu ta nhớ tới mấy MC tin tức bên trên mặc tây trang nhưng ở dưới lại mặc quần đùi.
Cậu ta hoàn toàn không thích ứng được trường hợp, giống như một con thỏ trắng vừa mới nhảy vào hang sói vậy, lại lấy kính râm ra mang lên, âm thầm cổ vũ chính mình.
Mày tới tìm Cừu Cẩn để gây phiền phức, không thể lùi bước trong khi còn chưa thấy mục tiêu được!
Đúng lúc này, cảnh quay đã kết thúc, đám người đang vây lại một chỗ tản đi trong tức khắc, Hứa Thần chậm vài bước, bị người khác đẩy một cái, không cẩn thận lảo đảo một chút.
Người nọ cũng không tới dìu cậu ta, ngược lại lại cau mày, tính tình rất kém mắng: "Không đi thì đứng tránh sang một bên, đừng chặn đường người khác."
"Cẩn thận." Ngay khi cậu ta đã cho rằng mình sẽ té rồi, đột nhiên có một cánh tay kéo cậu ta lại, lưng Hứa Thần dựa vào người ở đằng sau.
Một giọng nói trong trẻo truyền đến: "Đừng vội như vậy, cậu đụng vào người khác rồi."
"Chào anh Cừu, thật ngại quá, vừa rồi tôi hơi vội một chút" Người lúc nãy mới mắng cậu ta cười cười, "Không bị thương cậu chứ?"
Hứa Thần lẩm bẩm: "Không... Không có gì."
Giọng kia lại nói: "Lần sau đừng đi bên cạnh nhân viên công tác, bọn họ rất vội vàng, khi làm việc còn dễ làm người khác bị thương nữa."
"Tôi biết rồi" Mặt Hứa Thần có chút đỏ lên, ngẩng đầu nói, "Cảm ơn anh!"
Thanh niên cao hơn cậu ta nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo đội màu đỏ thẫm, đuôi mắt có một nốt lệ chí màu nâu, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lúc nhìn người, lại không hiểu sao khiến người khác cảm thấy uy nghiêm, trong nháy mắt làm cậu ta tưởng mình đang bị Quý Thâm Tiêu nhìn.
Đầu Hứa Thần nổ đùng một cái, người này lớn lên trông y hệt Cừu Cẩn!
Đệt, đây là Cừu Cẩn mà!
Nhưng đối phương giống như không nhận ra cậu ta, lúc cậu ta đang sững sờ đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Cừu Cẩn, Hứa Thần lập tức căng thẳng, đối thủ lợi hại hơn so với tưởng tượng của cậu ta nhiều, cậu ta cần phải nâng cao tinh thần để đối phó với đối phương mới được.
Nhưng mà Cừu Cẩn thật đẹp mắt, chân dài như vậy, sau lần đụng nhau vừa rồi, đường cong cơ bắp cũng giống như rất tốt, khí chất cũng rất tuyệt, xen vào giữa thiếu niên và đàn ông, hội tụ hai loại mị lực. Hơn nữa là từ A biến O sao? Thảo nào lại vẫn cảm thấy sự mạnh mẽ và đẹp trai của Alpha trên người, cái loại đẹp này thật sự làm người khác hâm mộ muốn chết.
Nhưng Hứa Thần nghĩ lại, thật ra cậu ta cũng không kém. Tốt nghiệp trường danh giá, gia thế tốt đẹp... Khác, còn ưu điểm gì khác nữa nhỉ?
Hứa Thần vắt hết óc, cuối cùng cũng không nghĩ ra được ưu điểm gì khác của mình, thì ra cậu ta lại kém như vậy sao?
Hứa Thần vỗ vỗ mặt, nghiêm cấm mình không được để khí thế của người nọ diệt ý chí của mình, quyết định đi theo sau Cừu Cẩn để tìm khuyết điểm của người nọ, lại hung hăng tấn công về.
Cậu ta muốn nói thẳng ra với Cừu Cẩn, người như cậu không xứng với Quý Thâm Tiêu!
Hứa Thần đứng trong phim trường, vây xem cảnh quay đầu tiên của Cừu Cẩn trong hôm nay.
Vừa lúc cậu ta đã coi qua bộ tiểu thuyết này rồi, Hứa Thần cố tìm thứ để bôi đen Cừu Cẩn, sau đó cậu ta lại phát hiện, kỹ thuật diễn của Cừu Cẩn tốt quá rồi được không?!
Loại hình nam chính của bộ này là đẹp trai lưu manh, thời gian vào đội chưa được bao lâu, nhưng năng lực lại rất nổi trội, cực kì có danh vọng trong đội.
Hằng ngày cùng nữ chính dỗi lẫn nhau, nữ chính trong game bị nam chính khi dễ đến ngứa răng, mỗi lần cô đều cho rằng mình sẽ có thể thắng, kết quả nam chính đều dùng một cách thức xảo quyệt để giết chết cô, cô có lập flag(*) cho mình là cô sẽ đánh bại nam chính bằng chính thực lực của mình.
(*) Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồ nói trước việc gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua"
Trò chơi đáng đánh, lời cợt nhả nói được 6, mấu chốt là gương mặt kia còn hấp dẫn người khác như vậy... Chọc người đến chết đi sống lại, vô số người tranh nhau muốn sinh khỉ con cho cậu.
Hứa Thần cũng rất thích cậu, dù sao ai cũng không ôm mộng một đường bay lên chứ?
Thế cho nên lúc đầu khi Cừu Cẩn diễn nhân vật này, cậu ta đã từ chối quyết liệt.
Nhưng mà sau khi cậu ta nhìn thấy biểu hiện của Cừu Cẩn trên màn ảnh, hận không thể bàn luận chung với em gái trợ lý hai mắt tỏa sáng.
Ánh mắt sắc bén, đôi tay thon dài cân xứng, khi gõ phím trên bàn phím cực kì gây sự chú ý với người xem, còn có khi quyết định sắp xếp chiến thuật, hay khoảnh khắc đối phương trở mình vào lúc rơi vào bước đường cùng giống như thủy tinh sáng lấp lánh làm người khác có cảm giác hả hê...
Giống như mọi thứ lộn xộn xung quanh đều biến mất, chỉ còn Cừu Cẩn đang sáng lấp lánh trong ống kính.
Thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, lúc này Hứa Thần mới hồi thần, bàn tay nhịn không được mà run rẩy, hai má phiếm hồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là mị lực của Cừu Cẩn, giống như đang tỏa sáng vật, có thể nhẹ nhàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Trách không được Quý Thâm Tiêu lại coi trọng cậu.
Trong nháy mắt, Hứa Thần đột nhiên cảm nhận được sự khổ sở mà xưa nay chưa từng có.
Cậu ta theo đuổi Quý Thâm Tiêu lâu như vậy, thậm chí còn không tiếc làm việc cậu ta không chuyên ngành như một bí thư cho anh, cậu ta hỏi han ân cần, cẩn thận lại tỉ mỉ, nhưng lại chỉ có thể đổi lấy sự tránh né và bài xích của đối phương.
Mà Cừu Cẩn lại giống như vừa sinh ra đã đứng chung một nơi với anh, cậu chỉ cần đứng một bên tỏa mị lực, Quý Thâm Tiêu sẽ lập tức chủ động bước tới.
Hứa Thần dùng vẻ mặt ai oán nhìn Cừu Cẩn, trong lòng vừa chua vừa chát, giống như vừa nuốt phải chanh xong vậy.
Dựa vào cái gì cậu ta theo đuổi lâu như vậy mà Quý Thâm Tiêu lại không phản ứng gì, trong khi Cừu Cẩn vừa mới xuất hiện đã được đối phương thích? Dù sao cậu ta cũng tới đây rồi, cứ coi như là phóng túng một lần cuối cùng trước khi từ bỏ đi.
Sau khi kết thúc quay chụp, Cừu Cẩn lại không nghỉ ngơi như cũ. Bây giờ cậu đang thảo luận cốt truyện với đạo diễn, phân tích hình tượng nhân vật với diễn viên khác, thậm chí còn giúp chuyên gia trang điểm nhặt bút kẻ mắt lên... Làm cô gái người ta mặt đỏ tai hồng.
Hứa Thần yên lặng nắm cái thẻ thăm ban treo trước ngực, nguyên hàm răng gần như muốn cắn chặt lại.
Người này cũng quá độc ác rồi được không? Kỹ thuật diễn tốt thì thôi đi, tại sao lại phải cố gắng làm những việc mình không cần làm như vậy?
Hứa Thần nhìn thật lâu, cuối cùng cũng kiếm được một lúc không có người nào, lập tức nhảy ra, lấy hết can đảm hô: "Này! Người kia...!"
Cậu ta không phải người có tính ngang ngược, nhưng mà cậu ta đã gặp qua không ít loại người như vậy rồi, học hành động của đối phương cũng có thể bắt chước được tận bảy tám phần.
"A, là cậu à!" Cừu Cẩn vẫy vẫy tay với cậu ta, "Lại đây một chút đi."
Kêu cậu ta?
Hứa Thần ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Cừu Cẩn nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, giống như đang đánh giá vậy, ngay sau đó Hứa Thần liền thấy Cừu Cẩn gật gật đầu, lại cúi người nói với trợ lý chuyện gì đó, người sau nghe xong thì chạy đi.
Người này đang chơi cậu ta à? Kêu cậu ta đến rồi lại để cậu ta đứng một bên, nhìn cậu ta xấu mặt à?
Hứa Thần đi về phía trước một bước, cố lấy dũng khí.
"Anh..."
Đang lúc khi cậu ta chuẩn bị dùng lời lẽ chính đáng để đánh mặt Cừu Cẩn, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên đội nón lưỡi trai chạy tới, tầm mắt di chuyển quanh người cậu ta, cuối cùng nói với Cừu Cẩn: "Khá tốt, cậu tìm được người này ở chỗ nào vậy?"
Cừu Cẩn: "Có thể dùng là được, ông dẫn người này đi chuẩn bị đi."
Ba lần liên tiếp bị cắt ngang, tuy tính tình của Hứa Thần mềm mỏng nhưng cũng không khỏi nóng giận, đang muốn phát tiết ra, thì người đàn ông trung niên đã bắt lấy cổ tay cậu ta, mang theo cậu ta đi ra bên ngoài: "Mau tới đây, muộn nữa sẽ không kịp mất."
Hứa Thần bị kéo theo đi được vài bước, cuối cùng cũng hồi thần, ném tay người đàn ông ra một cái, căm giận nói: "Ông làm gì vậy!"
"Đừng mà, diễn viên của bọn tôi chọn bị tai nạn giao thông, bây giờ phải vội tìm người thay đó." Người đàn ông trung niên nhìn cậu ta một cái, không kiên nhẫn nói, "Tiền lương cho cậu tăng gấp đôi được không? Diễn viên quần chúng bình thường bọn tôi chỉ trả có 100, cho cậu 200 được không?"
Cái quỷ gì vậy? Hứa Thần đứng lên, nhíu mày nói: "Tôi không diễn."
Người đàn ông ấn cậu ta lại trên ghế, dùng biểu cảm tôi hiểu cậu mà, lại bỏ thêm một câu: "Lời kịch chỉ có năm câu thôi, học thuộc đi, cho cậu thêm gấp đôi nữa được chưa? Diễn xong sẽ cho cậu 400 luôn."
Hứa Thần: "???"
Bên cạnh có một diễn viên quần chúng nhìn sang: "Đừng cảm thấy không đủ, cậu ở vị trí này đã rất không tồi rồi."
Hứa Thần nhắc lại: "Tôi không phải diễn viên quần chúng."
Nhưng mà không ai nghe lời cậu ta nói cả, diễn viên quần chúng đánh giá cậu ta, vẻ mặt hâm mộ nói: "Ôi trời, đây đúng là giới xem mặt mà, nhìn mặt cậu thôi đã trả tới 400, nếu là tôi thì nhiều nhất cũng chỉ có 100 tệ thôi."
Hứa Thần bắt đầu đưa bao tiền sang: "Tôi cho cậu 400, diễn thay tôi đi."
"Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà tôi lớn lên bình thường, muốn diễn cũng không diễn được đâu." Người nọ nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Người anh em, làm tốt đi, chỉ bằng diện mạo của cậu, tôi cảm thấy cậu cũng có thể nổi tiếng đó."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vừa rồi cũng đẩy một cô gái sang, phân phó: "Nhanh chóng trang điểm cho cậu ta một chút, việc gì kiếm được tiền thì làm việc đó."
Sau khi nói xong lại hấp tấp rời đi.
"..."
Hứa Thần bị không trâu bắt chó đi cày, khi đứng trước ống kính thì cả người đều ngây ngốc.
Từ từ, cậu ta diễn ai vậy? Cậu ta phải làm như thế nào? À, cậu ta là fans thổ hào của chiến đội, không khí trở nên sinh động, Hứa Thần dựa theo miêu tả của tiểu thuyết đi tới trước mặt Cừu Cẩn, lại bị đạo diễn đen mặt hô một tiếng "Cắt".
"Cậu chắn ánh sáng hết rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thần hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, lúc này mới phát hiện có một luồng ánh sáng rất mỏng manh chiếu trên mặt Cừu Cẩn. Làm cho da của Cừu Cẩn trông trắng hơn, tinh tế nhẵn nhụi, không có chút tỳ vết nào.
Khi đến phiên cậu ta nói lời kịch, Hứa Thần lại thấy ở trên đỉnh đầu có một cái microphone thật dài duỗi tới, gần như dừng trên đỉnh đầu của Cừu Cẩn, sau đó cậu ta mới biết, đó là để thu âm.
Thời gian cậu ta diễn không quá một phút, lời kịch cũng chỉ có năm câu, lúc Hứa Thần quay xong lại cảm thấy tinh thần và thể xác của mình đều trở nên mệt mỏi.
Sau khi cảnh diễn này kết thúc, cả người cậu ta đều đang hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn Cừu Cẩn cũng nhiều thêm vài phần kính nể, rốt cuộc là người tài thế nào mới có thể ở trong ống kính diễn như cá gặp nước chứ?
Cậu ta còn đang buồn bực, lại không nghĩ Cừu Cẩn đã đi tới chỗ cậu ta, dừng trước mặt cậu ta, không nhẹ không nặng nói một câu: "Biểu hiện không tồi."
"Thật sao?"
Hứa Thần ngay lập tức trở nên vui vẻ, thì ra cậu ta cũng có thiên phú diễn xuất sao?
"Tốt hơn A Đa một chút."
Hứa Thần: "..."
Tưởng cậu ta không biết A Đa là con thú cưng Husky của chiến đội sao?
Hứa Thần nổi giận đùng đùng định rời đi, không ngờ Cừu Cẩn lại hô lên từ đằng sau: "Chờ tôi kết thúc, chúng ta cùng ăn một bữa đi."
Hứa Thần: "!"
Từ từ, Cừu Cẩn muốn mời cậu ta ăn cơm?
Hứa Thần nháy mắt trở nên kích động, nhưng mà rất nhanh đã nhịn lại sự kích động trong lòng, cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, làm bộ như không có chuyện gì.
Cậu ta là tìm Cừu Cẩn để gây phiền phức! Không thể bị đối phương thu mua được!
Cừu Cẩn: "Có ăn cay không? Ở gần đây có quán nấu gà không tồi."
"Có phải quán Chung Lâu không?" Hứa Thần mở to hai mắt, "Sao anh lại biết tôi thích ăn ở chỗ đó!"
"Đúng vậy, cậu cũng từng tới rồi sao?" Cừu Cẩn cười cười, "Tôi cũng rất thích ăn ở chỗ này."
Mi mắt thanh niên cong cong, đôi mắt hơi sáng lên, kéo thành một nụ cười y hệt như mấy nam chính trong phim.
Hứa Thần giật mình, lập tức ảo não dời tâm mắt đi, lỗ tai có hồng. Cừu Cẩn có bệnh à, lại phát ra loại mị lực gì với cậu ta vậy?
Hai người đặt một phòng riêng, Hứa Thần còn đang hưng phấn đắm chìm trong cộng đồng theo đuổi đồ ăn ngon với Cừu Cẩn.
Cừu Cẩn dựa lưng lên ghế, đánh giá Omega trước mặt, lười biếng nói: "Nói đi, tìm tôi chuyện gì."
Hứa Thần cúi đầu, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.
Đối phương không nói lời nào, Cừu Cẩn cũng không dừng lại, tiếp tục nói: "Có lẽ tôi cũng biết cậu tới tìm tôi vì chuyện gì, nếu cậu không nói, vậy để tôi nói."
Hứa Thần chần chừ ngẩng đầu, trong mắt có một tia hoảng loạn: "Anh định làm gì?"
Khẩn trương, sợ sệt, tính tình tốt, bị người khác khi dễ cũng không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ là tự giận dỗi... Thủ đoạn của người này thật sự quá kém, hoàn toàn không đủ để cậu đối phó. Vốn dĩ là phải như vậy, như vậy thì tại sao cậu ta lại phải luôn nhắm vào người khác chứ?
Cừu Cẩn cũng không suy nghĩ cẩn thận, lời chất vấn nói ra giống như súng máy bắn ra.
"Cậu thích Quý Thâm Tiêu nhỉ? Sao lại tìm tới tôi? Muốn cho tôi biết tay sao? Cậu cảm thấy cậu có thể chứ?"
"Cũng không phải là cho anh biết tay, tôi chỉ muốn xác định, anh có xứng với Quý Thâm Tiêu không" Hứa Thần lấy hết can đảm, tức giận, "Anh, anh cảm thấy anh xứng với anh ấy sao?"
Cừu Cẩn nhướng mày: "Vậy cậu cảm thấy cậu có xứng với anh ta không?"
Không đợi Hứa Thần trả lời, Cừu Cẩn đột nhiên câu môi cười, trong lòng ác liệt định bắt đầu quấy phá.
"Tôi xứng hay không xứng cũng không quan trọng, mấu chốt là anh ta thích tôi." Tạm dừng nửa ngày, Cừu Cẩn tiếp tục nói, "Hơn nữa tôi cũng thích anh ta."
Hứa Thần trực tiếp bị quay vòng vòng, một khuôn mặt khó tin, còn đang nhịn không được để nước mắt rơi xuống.
Cừu Cẩn có chút vui vẻ, lại cảm thấy mình có chút biến thái.
Nhưng cậu nhịn không được.
Nếu nói lúc trước Cừu Cẩn còn đang ở trong sương mù, nhưng mà sau khi cậu dựa theo bản năng để chọc Hứa Thần, cậu cuối cùng cũng hiểu ra, cậu có địch ý đối với Hứa Thần. Mà loại địch ý này, là vì đối phương thích Quý Thâm Tiêu.
Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, sự âm u lúc trước đều biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng.
Cậu thích Quý Thâm Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro