“Ảnh đế có em t...
2024-11-17 07:01:35
Ban nãy Alpha nhỏ chưa để ý hết thông tin giới thiệu về hắn, cho đến khi lướt thấy ảnh đế đã ba mươi hai tuổi, bạn nhỏ mới hết ô rồi lại a, không nói nên lời.
Cậu ngồi khoanh chân, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cú sốc nho nhỏ khi đọc được thông tin về Lục Nguyên Minh trên mạng.
"Ba mươi hai tuổi lận á?" Cậu tự nói với chính mình, đôi mắt mở to ngơ ngác, không tin cái khuôn mặt trẻ măng đó đã bước qua hàng ba, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Anh ấy lớn hơn mình nhiều quá… vậy có cần gọi là chú không nhỉ?”
Vừa nghĩ đến viễn cảnh gọi Lục Nguyên Minh là “chú”, cậu lập tức cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Không ổn chút nào! Gọi người ta là chú khác nào tự chuốc thêm rắc rối. Nghĩ tới biểu cảm cục súc của hắn hôm qua, Cố Tinh Vân càng cảm thấy bối rối. Cậu vò đầu bứt tai, rồi lại tự nhủ:
"Thôi, cứ gọi là anh cho chắc, ai cũng thích mình trẻ mà."
“Tốt nhất ngài đừng để người ta nghe thấy.” 001 lạnh nhạt nói.
Cố Tinh Vân không thấy mình nói sai gì nhưng vẫn nghe lời “ò” một tiếng.
Lục Nguyên Minh hôm nay kết thúc công việc sớm, sáu giờ chiều đã lên xe trở về nhà. Trên đường về, nhớ đến cậu bạn nhỏ phiền phức mình “nhặt” được, hắn liền bảo tài xế dừng xe trước một cửa hàng quần áo quen thuộc. Nữ quản lý Beta nhận ra hắn ngay, nhanh chóng chuẩn bị trà bánh tiếp đãi kèm theo vài lời chào hỏi khách sáo.
Tuy nhiên, hôm nay Lục Nguyên Minh chẳng buồn để tâm đến mấy thứ đó. Hắn cố gắng giữ thái độ lịch sự bảo vệ thiết lập tính cách của mình, cơn đói làm tâm trạng ảnh đế kém hẳn, chẳng buồn để ý tiểu tiết của nhân viên cửa hàng. Hắn chỉ vào vài mẫu quần áo thể thao trên giá, nhẹ giọng nói: “Cho tôi xem kiểu này, nhưng lấy size nhỏ hơn vài số là được.”
Quản lý hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu. Trên mặt cô hiện lên chút tò mò, khó mà không nghĩ ngợi lung tung. Bình thường ảnh đế chỉ mua đồ cho mình, hôm nay lại chọn size nhỏ hơn, chẳng lẽ…?
“Anh Minh, size nhỏ hơn… là cho ai vậy ạ?” Cô không kìm được tò mò, khéo léo dò hỏi.
Lục Nguyên Minh nhìn cô thản nhiên trả lời: “Tôi mua cho em trai tôi. Nó đói rồi, nên nhờ em nhanh tay một chút nhé!”
Quản lý lập tức nở nụ cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh hiện lên chút ý nghĩ hóng hớt nhưng vẫn vô cùng chuyên nghiệp làm việc.
“Em trai của ảnh đế.” Cô thầm nhủ.
Ảnh đế nổi tiếng kín tiếng trong đời tư, đùng một cái lại xuất hiện “em trai?” Chuyện này chắc chắn sẽ khiến không ít người tò mò đây. Chẳng qua cô biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không. Cố gắng kiềm chế bản tính hóng hớt của mình, nhanh chóng đóng gói hết đống quần áo Lục ảnh đế chọn rồi cúi người tiễn khách quý rời đi.
Cánh cửa biệt thự vừa mở, không khí căng thẳng trong xe cũng theo đó tan biến. Lục Nguyên Minh bước vào, đôi lông mày vẫn còn nhíu chặt vì cơn đói đang gặm nhấm bao tử hắn từ trưa đến tận bây giờ. Thoát khỏi sự lịch thiệp gượng ép cả ngày, Lục Nguyên Minh chẳng còn che giấu tính tình của mình nữa, nóng tính, cọc cằn gì đó mới là bản tính vốn có của hắn.
Khi hắn vừa bước tới phòng khách, đôi mắt đen trầm lạnh lẽo lại vô thức dừng lại. Cậu nhóc rắc rối mà hắn “nhặt” về hôm trước đang thò đầu ra ngoài, dáo dác nhìn ngóng. Ánh mắt mong chờ trên khuôn mặt ngây thơ ấy khiến hắn không khỏi nhướng mày.
Đợi mình về sao?
Hắn bất giác mỉm cười. Chỉ thoáng qua một giây thôi, nhưng chính nụ cười ấy của mình lại khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Sao hắn lại cười hạnh phúc với một tên nhóc phiền phức thế này chứ? Ý nghĩ đó vừa lướt qua, khuôn mặt ảnh đế lập tức trở lại vẻ khó ở thường ngày.
Cố Tinh Vân ngóng đến mức chân không chịu yên, cậu bật dậy khỏi ghế sofa khi thấy bóng Lục Nguyên Minh xuất hiện ở cửa. Đôi chân dài 1m10 chạy lon ton tới, hai tay nâng một ly nước còn mát lạnh đưa cho anh, giọng điệu ngọt ngào phải biết: “Anh về rồi ạ! Uống miếng nước đi anh.”
Lục Nguyên Minh cúi xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt bạn nhỏ đang toát ra vẻ lấy lòng rõ rệt.
Mùi hương bánh ngọt nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi.
Alpha gì mà lại có mùi hương này?
Ảnh đế cười cợt trong lòng, chắc chắn cậu đang có chuyện muốn nhờ hắn đây mà.
Hắn không vội nhận ly nước, đôi mắt hờ hững liếc nhìn cậu: “Có chuyện gì?” Hắn hỏi, giọng điệu lười biếng và pha lẫn chút giễu cợt.
Cố Tinh Vân thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi rói đáp lời: “Không có gì đâu ạ! Em chỉ thấy anh mệt nên đưa nước cho anh thôi.”
Lục Nguyên Minh nhướng một bên mày. Lấy lòng trắng trợn vậy, chắc chắn là có chuyện. Hắn nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn rồi đặt xuống bàn, lạnh nhạt bảo: “Không phải là đổi ý, hết muốn làm diễn viên rồi?”
“Không có đâu.” Cậu vội phủ định, nhớ lại giọng điệu vừa rồi không phải phép lắm, Alpha nhỏ liền lủi thủi đi lại gần hắn cúi đầu chân thành nhờ hắn giúp đỡ.
“Anh giúp em một lần nữa được không ạ? Em là nghiêm túc muốn học kĩ năng diễn xuất thật tốt rồi kiếm thật nhiều tiền trả lại cho anh.”
Nghe câu này, Lục Nguyên Minh bật cười thật sự, lần này là tiếng cười rõ ràng và thoải mái hơn mấy lúc cười trêu cậu nhiều. Hắn lắc đầu, không biết nên gọi cậu là ngây thơ hay ngốc nghếch.
Trả tiền? Nghĩ cũng thật đáng yêu.
Không biết tiền cậu đổ vào học cậu làm cả đời đủ để trả hắn không nữa là.
Nhìn bộ dáng chờ mong của cậu, hắn không đành lòng dập tắt nhiệt huyết của nhóc Alpha ngay lúc này. Cho cậu thử một chút là biết ngay ấy mà, không được hắn sẽ sắp xếp một công việc khác không đòi hỏi trình độ cao cho cậu làm. Quăng người đi thì cũng tội nhóc con sao Hỏa này lắm.
“Được rồi, muốn làm diễn viên thì cứ thử xem.” Hắn nhún vai, đi lên phòng nói với nhóc ngốc còn ngơ ngác đứng đó: “Đi theo tôi, cho em ký giấy nợ.”
Cố Tinh Vân nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rỡ như vì sao. Cậu hào hứng gật đầu lia lịa, chẳng màng đến vẻ giễu cợt trong giọng nói của hắn.
001 hừ lạnh trong lòng, bảo vệ chủ nhân dễ tin người của nó: “Coi chừng bị lừa đó, tôi giúp ngài tạo ra vài phần mềm rồi bán ở thế giới hiện tại thôi đủ giàu hơn tên này luôn rồi.”
Cố Tinh Vân lẽo đẽo theo sau hắn, thầm trả lời nó: “Ngươi không tin ta làm được hả? Ta nhất định sẽ trả hết nợ cho ảnh, chờ đi.”
Cậu ngồi khoanh chân, đầu óc vẫn chưa thoát khỏi cú sốc nho nhỏ khi đọc được thông tin về Lục Nguyên Minh trên mạng.
"Ba mươi hai tuổi lận á?" Cậu tự nói với chính mình, đôi mắt mở to ngơ ngác, không tin cái khuôn mặt trẻ măng đó đã bước qua hàng ba, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Anh ấy lớn hơn mình nhiều quá… vậy có cần gọi là chú không nhỉ?”
Vừa nghĩ đến viễn cảnh gọi Lục Nguyên Minh là “chú”, cậu lập tức cảm thấy lành lạnh sống lưng.
Không ổn chút nào! Gọi người ta là chú khác nào tự chuốc thêm rắc rối. Nghĩ tới biểu cảm cục súc của hắn hôm qua, Cố Tinh Vân càng cảm thấy bối rối. Cậu vò đầu bứt tai, rồi lại tự nhủ:
"Thôi, cứ gọi là anh cho chắc, ai cũng thích mình trẻ mà."
“Tốt nhất ngài đừng để người ta nghe thấy.” 001 lạnh nhạt nói.
Cố Tinh Vân không thấy mình nói sai gì nhưng vẫn nghe lời “ò” một tiếng.
Lục Nguyên Minh hôm nay kết thúc công việc sớm, sáu giờ chiều đã lên xe trở về nhà. Trên đường về, nhớ đến cậu bạn nhỏ phiền phức mình “nhặt” được, hắn liền bảo tài xế dừng xe trước một cửa hàng quần áo quen thuộc. Nữ quản lý Beta nhận ra hắn ngay, nhanh chóng chuẩn bị trà bánh tiếp đãi kèm theo vài lời chào hỏi khách sáo.
Tuy nhiên, hôm nay Lục Nguyên Minh chẳng buồn để tâm đến mấy thứ đó. Hắn cố gắng giữ thái độ lịch sự bảo vệ thiết lập tính cách của mình, cơn đói làm tâm trạng ảnh đế kém hẳn, chẳng buồn để ý tiểu tiết của nhân viên cửa hàng. Hắn chỉ vào vài mẫu quần áo thể thao trên giá, nhẹ giọng nói: “Cho tôi xem kiểu này, nhưng lấy size nhỏ hơn vài số là được.”
Quản lý hơi ngạc nhiên, nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu. Trên mặt cô hiện lên chút tò mò, khó mà không nghĩ ngợi lung tung. Bình thường ảnh đế chỉ mua đồ cho mình, hôm nay lại chọn size nhỏ hơn, chẳng lẽ…?
“Anh Minh, size nhỏ hơn… là cho ai vậy ạ?” Cô không kìm được tò mò, khéo léo dò hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Nguyên Minh nhìn cô thản nhiên trả lời: “Tôi mua cho em trai tôi. Nó đói rồi, nên nhờ em nhanh tay một chút nhé!”
Quản lý lập tức nở nụ cười thật tươi, ánh mắt lấp lánh hiện lên chút ý nghĩ hóng hớt nhưng vẫn vô cùng chuyên nghiệp làm việc.
“Em trai của ảnh đế.” Cô thầm nhủ.
Ảnh đế nổi tiếng kín tiếng trong đời tư, đùng một cái lại xuất hiện “em trai?” Chuyện này chắc chắn sẽ khiến không ít người tò mò đây. Chẳng qua cô biết chuyện nào nên nói, chuyện nào không. Cố gắng kiềm chế bản tính hóng hớt của mình, nhanh chóng đóng gói hết đống quần áo Lục ảnh đế chọn rồi cúi người tiễn khách quý rời đi.
Cánh cửa biệt thự vừa mở, không khí căng thẳng trong xe cũng theo đó tan biến. Lục Nguyên Minh bước vào, đôi lông mày vẫn còn nhíu chặt vì cơn đói đang gặm nhấm bao tử hắn từ trưa đến tận bây giờ. Thoát khỏi sự lịch thiệp gượng ép cả ngày, Lục Nguyên Minh chẳng còn che giấu tính tình của mình nữa, nóng tính, cọc cằn gì đó mới là bản tính vốn có của hắn.
Khi hắn vừa bước tới phòng khách, đôi mắt đen trầm lạnh lẽo lại vô thức dừng lại. Cậu nhóc rắc rối mà hắn “nhặt” về hôm trước đang thò đầu ra ngoài, dáo dác nhìn ngóng. Ánh mắt mong chờ trên khuôn mặt ngây thơ ấy khiến hắn không khỏi nhướng mày.
Đợi mình về sao?
Hắn bất giác mỉm cười. Chỉ thoáng qua một giây thôi, nhưng chính nụ cười ấy của mình lại khiến hắn cảm thấy kỳ lạ.
Sao hắn lại cười hạnh phúc với một tên nhóc phiền phức thế này chứ? Ý nghĩ đó vừa lướt qua, khuôn mặt ảnh đế lập tức trở lại vẻ khó ở thường ngày.
Cố Tinh Vân ngóng đến mức chân không chịu yên, cậu bật dậy khỏi ghế sofa khi thấy bóng Lục Nguyên Minh xuất hiện ở cửa. Đôi chân dài 1m10 chạy lon ton tới, hai tay nâng một ly nước còn mát lạnh đưa cho anh, giọng điệu ngọt ngào phải biết: “Anh về rồi ạ! Uống miếng nước đi anh.”
Lục Nguyên Minh cúi xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào gương mặt bạn nhỏ đang toát ra vẻ lấy lòng rõ rệt.
Mùi hương bánh ngọt nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi.
Alpha gì mà lại có mùi hương này?
Ảnh đế cười cợt trong lòng, chắc chắn cậu đang có chuyện muốn nhờ hắn đây mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không vội nhận ly nước, đôi mắt hờ hững liếc nhìn cậu: “Có chuyện gì?” Hắn hỏi, giọng điệu lười biếng và pha lẫn chút giễu cợt.
Cố Tinh Vân thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng nở nụ cười tươi rói đáp lời: “Không có gì đâu ạ! Em chỉ thấy anh mệt nên đưa nước cho anh thôi.”
Lục Nguyên Minh nhướng một bên mày. Lấy lòng trắng trợn vậy, chắc chắn là có chuyện. Hắn nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn rồi đặt xuống bàn, lạnh nhạt bảo: “Không phải là đổi ý, hết muốn làm diễn viên rồi?”
“Không có đâu.” Cậu vội phủ định, nhớ lại giọng điệu vừa rồi không phải phép lắm, Alpha nhỏ liền lủi thủi đi lại gần hắn cúi đầu chân thành nhờ hắn giúp đỡ.
“Anh giúp em một lần nữa được không ạ? Em là nghiêm túc muốn học kĩ năng diễn xuất thật tốt rồi kiếm thật nhiều tiền trả lại cho anh.”
Nghe câu này, Lục Nguyên Minh bật cười thật sự, lần này là tiếng cười rõ ràng và thoải mái hơn mấy lúc cười trêu cậu nhiều. Hắn lắc đầu, không biết nên gọi cậu là ngây thơ hay ngốc nghếch.
Trả tiền? Nghĩ cũng thật đáng yêu.
Không biết tiền cậu đổ vào học cậu làm cả đời đủ để trả hắn không nữa là.
Nhìn bộ dáng chờ mong của cậu, hắn không đành lòng dập tắt nhiệt huyết của nhóc Alpha ngay lúc này. Cho cậu thử một chút là biết ngay ấy mà, không được hắn sẽ sắp xếp một công việc khác không đòi hỏi trình độ cao cho cậu làm. Quăng người đi thì cũng tội nhóc con sao Hỏa này lắm.
“Được rồi, muốn làm diễn viên thì cứ thử xem.” Hắn nhún vai, đi lên phòng nói với nhóc ngốc còn ngơ ngác đứng đó: “Đi theo tôi, cho em ký giấy nợ.”
Cố Tinh Vân nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rỡ như vì sao. Cậu hào hứng gật đầu lia lịa, chẳng màng đến vẻ giễu cợt trong giọng nói của hắn.
001 hừ lạnh trong lòng, bảo vệ chủ nhân dễ tin người của nó: “Coi chừng bị lừa đó, tôi giúp ngài tạo ra vài phần mềm rồi bán ở thế giới hiện tại thôi đủ giàu hơn tên này luôn rồi.”
Cố Tinh Vân lẽo đẽo theo sau hắn, thầm trả lời nó: “Ngươi không tin ta làm được hả? Ta nhất định sẽ trả hết nợ cho ảnh, chờ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro