Bám dính lấy an...
2024-11-17 07:01:35
Cố Tinh Vân được xoa dịu, ngay lập tức ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa. Cậu vươn tay nắm lấy áo hắn, hết cọ chỗ này lại cọ chỗ kia, khiến hàng mày của ảnh đế chau lại. Hiện giờ, cả người anh đều là pheromone của nhóc Alpha lạ mặt này, ra ngoài làm việc không phải để mọi người hiểu lầm hay sao.
Hắn cũng không có sở thích đánh dấu Alpha.
"Rắc rối thật..."
Lục Nguyên Minh lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén của ảnh đế không ngừng dõi theo cậu nhóc Alpha đang bám dính lấy mình. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó hiểu, vừa tức giận, vừa xen lẫn chút bất lực. Hắn rút điện thoại ra khỏi túi bằng tay còn lại, gọi cho quản lý của mình, vô cùng bình tĩnh nói.
“Tôi không khỏe, nói với bọn họ ngày mai hoặc mốt, dùng từ uyển chuyển vào, giữ tốt hình tượng cho tôi.”
Trần Hạo ở đầu dây bên kia không biết mắng chửi trong lòng vị ảnh đế hai mặt này biết bao nhiêu lần, ngoài mặt vẫn phải giữ thái độ ân cần, đúng mực của một người quản lý chuyên nghiệp, đáp ứng tất cả.
Cố Tinh Vân sau khi được pheromone của Lục Nguyên Minh xoa dịu và được hắn giúp tiêm thuốc ức chế thì dần trở lại trạng thái bình thường. Cậu tỉnh táo hơn đôi chút, đôi mắt mờ sương khẽ hé mở. Nhận ra mình đang nắm chặt tay của một người xa lạ, Cố Tinh Vân lập tức trở nên căng thẳng, lắp bắp nói xin lỗi hắn.
“Xin…xin lỗi, em không cố ý ôm chặt tay anh như vậy đâu.”
"Em là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng của tôi?" Lục Nguyên Minh chất vấn, giọng nói hắn trở nên lạnh lùng đến cực điểm, hắn không quan tâm lời xin lỗi nhỏ nhặt của cậu nhóc này, chỉ vì pheromone hắn vô thức mất kiểm soát khi đến gần cậu cũng đủ làm Lục ảnh đế bực bội trong lòng.
Cố Tinh Vân bối rối, cậu không biết phải giải thích thế nào về tình huống kỳ lạ này. Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có một mớ hỗn độn, không biết tại sao mình lại ở đây và tại sao cơ thể lại có phản ứng kỳ lạ như vậy. Cậu cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lục Nguyên Minh, lí nhí đáp: "Em… em không biết. Chỉ là đột nhiên em cảm thấy rất nóng... rồi… rồi em đến đây."
Lục Nguyên Minh nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời không rõ ràng.
"Không biết? Em vào phòng tôi một cách bất hợp pháp và bây giờ lại bảo không biết sao?"
“Em không phải người xấu đâu… cha nhỏ em là anh hùng đấy, anh…anh chắc biết ông ấy mà. Lục Vĩnh Hi, cha lớn của em là Cố Viễn Quân đó.” Cậu như lấy lại chút khí thế khi nhắc tới tên của hai người cha mình, chẳng qua hàng mày của người đàn ông trước mặt cậu còn chau chặt hơn so với trước.
Cậu… có nói gì sai hả?
“Anh hùng? Tôi còn chẳng biết hai người họ là ai? Em từ sao Hỏa rớt xuống đấy à!”
Cố Tinh Vân cuống lên, cậu càng lúc càng cảm thấy bối rối, nói năng lộn xộn hết cả. Cậu cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng những ký ức vô cùng rõ ràng trước đây chỉ còn là những mảnh ghép vụn vỡ, không có thứ gì là rõ ràng. Trong đầu chỉ có hình ảnh của hai cha cùng với căn nhà thân thuộc, nhưng thế giới bên ngoài cửa sổ lại quá đỗi khác biệt, không hề giống nơi cậu từng sống. Điều đó càng khiến cậu sợ hãi.
"Điện thoại… cho em mượn điện thoại của anh đi! Em cần gọi cho cha của mình!" Cố Tinh Vân bất ngờ nói, đôi mắt to tròn hiện rõ sự lo lắng, bất an của cậu.
Lục Nguyên Minh nhìn cậu, nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn hơn nhưng hắn lại không nói gì, sau một lúc vẫn đưa điện thoại cho cậu. Cố Tinh Vân nhanh chóng tra cứu tên của hai cha mình, hy vọng sẽ tìm được thông tin của họ, nhưng kết quả trả về lại là con số không. Không một dòng tin tức nào về Lục Vĩnh Hi hay Cố Viễn Quân xuất hiện trên màn hình cả.
"Không thể nào… không có tên của cha em... Không thể như vậy được."
Cố Tinh Vân càng tra, nỗi hoang mang trong lòng cậu càng lớn. Cậu cố gắng tìm kiếm mọi manh mối, nhưng thế giới này dường như hoàn toàn không quen biết cậu. Những khuôn mặt, những địa danh, những con đường, tất cả đều không giống bất cứ thứ gì mà cậu từng thấy.
Cố Tinh Vân bắt đầu run rẩy. Cảm giác cô đơn và sợ hãi từ từ bao vây lấy cậu. Cậu bật khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi trên đôi gò má xinh đẹp: "Em không biết... Em không biết mình đang ở đâu... Em không quen ai ở đây cả!"
Cậu khẽ nức nở, giọng nói run rẩy trong sự hoảng loạn.
"Em chỉ muốn về với cha thôi..."
Lục Nguyên Minh vốn đã quen với việc kiểm soát mọi thứ xung quanh, giờ lại đứng trước một thiếu niên khóc lóc như thế này, hắn đột nhiên không biết phải làm sao. Ảnh đế kiềm chế bản tính nóng nảy của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi quay sang chiếc điện thoại, nhấn gọi.
“Nói với nhân viên khách sạn gửi đoạn video camera ghi lại trước cửa phòng tôi trong một tiếng đồng hồ trước đến giờ, bảo bọn họ coi thời gian rồi cắt thôi, không được lén xem. Hiểu không?”
Trần Hạo nghe vậy trong lòng liền căng thẳng, anh ta nhỏ giọng hỏi qua điện thoại: “Cậu bí mật hẹn hò với ai à?”
“Không.”
Cuộc gọi bị ngắt ngay sau đó.
Trần Hạo thề, anh chưa từng làm việc cho ai khó nói chuyện như tên này hết.
Chẳng qua là có tiền thôi mà… đúng vậy, có tiền đúng là muốn gì cũng được.
Sau vài phút chờ đợi, Lục Nguyên Minh cũng nhận được đoạn hình ảnh được camera trước phòng quay lại.
Cả hai ngồi cùng nhau trên giường, một người có vẻ mặt khó chịu thấy rõ, một người lại tủi thân co ro một góc bên cạnh. Lục Nguyên Minh xem đi xem lại đoạn camera nhiều lần, nhưng vẫn không thể hiểu tại sao cậu nhóc này lại đột ngột xuất hiện trên hành lang. Từ đoạn ghi hình, cậu ta xuất hiện từ hư không, không có bất kỳ dấu hiệu gì trước đó.
Cố Tinh Vân, khi nhìn thấy cảnh tượng mình xuất hiện kỳ lạ trong đoạn video, cảm thấy mọi chuyện càng trở nên phức tạp: "Chuyện này... sao lại như vậy?" cậu thì thầm, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này.
Bất chợt, cậu nhớ đến chuyện cha nhỏ cậu cũng không phải người của thế giới trước đó, ông là xuyên qua… vậy cậu có khi nào cũng vậy không?
“Anh… anh lạ mặt, có thể là em xuyên không rồi đó ạ!”
Lục Nguyên Minh nghe xong lời giải thích của Cố Tinh Vân, vẻ mặt hắn chẳng thể giấu nổi sự khó tin: “Xuyên không? Nhóc tưởng tôi sẽ tin vào mấy thứ viển vông đó sao?”
Dù không thể nào chấp nhận lý do phi lý như vậy, Lục Nguyên Minh lại không có cách nào khác để giải thích hiện tượng kỳ lạ này. Cả video camera lẫn lời nói của Cố Tinh Vân đều không đưa ra được câu trả lời hợp lý. Trước mắt hắn chỉ là một cậu nhóc Alpha xinh đẹp, dễ thương đang bám dính lấy hắn không có chút ý định sẽ buông tay.
Việc cơ thể cậu bỗng nhiên phát sinh những phản ứng kỳ lạ cũng khiến Cố Tinh Vân hoang mang không kém chuyện bản thân có thể đã xuyên không.
Cậu nghĩ rằng mình đang mắc một căn bệnh nào đó, vì từ nhỏ cha chưa từng nói với cậu rằng Alpha cũng có kỳ phát tình như Omega: "Anh ơi… có lẽ em bị bệnh rồi. Mà hình như bệnh của em chỉ có pheromone của anh mới làm em đỡ khó chịu..."
Nghe câu nói ngây ngô đó, Lục Nguyên Minh cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội: "Em nghĩ đây là bệnh? Không phải bệnh đâu nhóc, em đang trải qua kỳ phát tình của Alpha, thật sự là từ sao Hỏa rớt xuống hả?" Hắn thở dài, giải thích một cách đơn giản nhất có thể.
Cố Tinh Vân tròn mắt ngạc nhiên, cậu không để ý câu nói nửa thật, nửa trêu đùa phía sau của người này, không chắc chắn lặp lại.
"Phát tình? Nhưng cha em chưa bao giờ nói em sẽ gặp chuyện này cả..." Cậu cảm thấy bối rối vô cùng, nhưng giờ cậu chỉ biết rằng nếu không có Lục Nguyên Minh bên cạnh, cơn khó chịu đó sẽ quay lại nhanh chóng.
"Anh... anh có thể giúp em không?" Cố Tinh Vân rụt rè hỏi, giọng nói đầy hy vọng. Cậu không biết phải làm sao, ngoài việc dựa dẫm vào người đàn ông duy nhất mà cậu cảm thấy có thể tin tưởng vào lúc này. Dù rằng Lục Nguyên Minh có vẻ khá hung dữ, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Lo sợ "bệnh" tái phát, Cố Tinh Vân quyết định bám lấy Lục Nguyên Minh, ôm chặt lấy chân hắn như một đứa trẻ: "Em sẽ không đi đâu hết. Em chỉ cảm thấy ổn khi ở cạnh anh thôi..."
Lục Nguyên Minh nhìn cậu, thở dài một hơi. Hắn không muốn dính líu vào chuyện này, nhưng nhìn thấy cậu nhóc trước mặt trong trạng thái hoảng loạn như vậy, hắn không thể nào phớt lờ. Dù gì thì cậu ta cũng đã bám lấy hắn từ đầu, và giờ hắn cũng không biết phải làm gì khác cả.
"Được rồi, tạm thời em cứ ở lại với tôi. Nhưng em phải nghe lời tôi, hiểu không?"
Cố Tinh Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh long lanh nước, gật đầu lia lịa đồng ý: "Vâng! Em sẽ ngoan mà!"
Lục Nguyên Minh, mặc dù đã tạm chấp nhận việc cậu nhóc này có thể không thuộc về thế giới này, nhưng trong lòng hắn vẫn đầy mâu thuẫn. Hắn cảm thấy mình không có trách nhiệm phải giải quyết những chuyện không liên quan đến bản thân. Tuy nhiên, khi nhìn Cố Tinh Vân bám chặt lấy mình, khuôn mặt xinh đẹp của cậu lại toát lên vẻ ngây thơ và yếu đuối đến lạ, hoàn toàn không có chút giống một Alpha cấp S+ chút nào... làm hắn lại không thể nổi giận như bình thường nổi.
Lục Nguyên Minh chỉ khẽ thở dài, trong lòng vẫn còn nhiều điều phải suy tư. Nhưng trước mắt, hắn chỉ cần giúp cậu nhóc này ổn định lại tình hình một chút và tìm ra cách giải quyết tiếp theo là được.
Dù sao, Lục ảnh đế hắn đây không phải người chuyên đi làm việc tốt.
Hắn cũng không có sở thích đánh dấu Alpha.
"Rắc rối thật..."
Lục Nguyên Minh lẩm bẩm, đôi mắt sắc bén của ảnh đế không ngừng dõi theo cậu nhóc Alpha đang bám dính lấy mình. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó hiểu, vừa tức giận, vừa xen lẫn chút bất lực. Hắn rút điện thoại ra khỏi túi bằng tay còn lại, gọi cho quản lý của mình, vô cùng bình tĩnh nói.
“Tôi không khỏe, nói với bọn họ ngày mai hoặc mốt, dùng từ uyển chuyển vào, giữ tốt hình tượng cho tôi.”
Trần Hạo ở đầu dây bên kia không biết mắng chửi trong lòng vị ảnh đế hai mặt này biết bao nhiêu lần, ngoài mặt vẫn phải giữ thái độ ân cần, đúng mực của một người quản lý chuyên nghiệp, đáp ứng tất cả.
Cố Tinh Vân sau khi được pheromone của Lục Nguyên Minh xoa dịu và được hắn giúp tiêm thuốc ức chế thì dần trở lại trạng thái bình thường. Cậu tỉnh táo hơn đôi chút, đôi mắt mờ sương khẽ hé mở. Nhận ra mình đang nắm chặt tay của một người xa lạ, Cố Tinh Vân lập tức trở nên căng thẳng, lắp bắp nói xin lỗi hắn.
“Xin…xin lỗi, em không cố ý ôm chặt tay anh như vậy đâu.”
"Em là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng của tôi?" Lục Nguyên Minh chất vấn, giọng nói hắn trở nên lạnh lùng đến cực điểm, hắn không quan tâm lời xin lỗi nhỏ nhặt của cậu nhóc này, chỉ vì pheromone hắn vô thức mất kiểm soát khi đến gần cậu cũng đủ làm Lục ảnh đế bực bội trong lòng.
Cố Tinh Vân bối rối, cậu không biết phải giải thích thế nào về tình huống kỳ lạ này. Trong đầu cậu hiện giờ chỉ có một mớ hỗn độn, không biết tại sao mình lại ở đây và tại sao cơ thể lại có phản ứng kỳ lạ như vậy. Cậu cúi đầu, né tránh ánh mắt của Lục Nguyên Minh, lí nhí đáp: "Em… em không biết. Chỉ là đột nhiên em cảm thấy rất nóng... rồi… rồi em đến đây."
Lục Nguyên Minh nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời không rõ ràng.
"Không biết? Em vào phòng tôi một cách bất hợp pháp và bây giờ lại bảo không biết sao?"
“Em không phải người xấu đâu… cha nhỏ em là anh hùng đấy, anh…anh chắc biết ông ấy mà. Lục Vĩnh Hi, cha lớn của em là Cố Viễn Quân đó.” Cậu như lấy lại chút khí thế khi nhắc tới tên của hai người cha mình, chẳng qua hàng mày của người đàn ông trước mặt cậu còn chau chặt hơn so với trước.
Cậu… có nói gì sai hả?
“Anh hùng? Tôi còn chẳng biết hai người họ là ai? Em từ sao Hỏa rớt xuống đấy à!”
Cố Tinh Vân cuống lên, cậu càng lúc càng cảm thấy bối rối, nói năng lộn xộn hết cả. Cậu cố gắng nhớ lại mọi thứ, nhưng những ký ức vô cùng rõ ràng trước đây chỉ còn là những mảnh ghép vụn vỡ, không có thứ gì là rõ ràng. Trong đầu chỉ có hình ảnh của hai cha cùng với căn nhà thân thuộc, nhưng thế giới bên ngoài cửa sổ lại quá đỗi khác biệt, không hề giống nơi cậu từng sống. Điều đó càng khiến cậu sợ hãi.
"Điện thoại… cho em mượn điện thoại của anh đi! Em cần gọi cho cha của mình!" Cố Tinh Vân bất ngờ nói, đôi mắt to tròn hiện rõ sự lo lắng, bất an của cậu.
Lục Nguyên Minh nhìn cậu, nỗi nghi ngờ trong lòng ngày càng lớn hơn nhưng hắn lại không nói gì, sau một lúc vẫn đưa điện thoại cho cậu. Cố Tinh Vân nhanh chóng tra cứu tên của hai cha mình, hy vọng sẽ tìm được thông tin của họ, nhưng kết quả trả về lại là con số không. Không một dòng tin tức nào về Lục Vĩnh Hi hay Cố Viễn Quân xuất hiện trên màn hình cả.
"Không thể nào… không có tên của cha em... Không thể như vậy được."
Cố Tinh Vân càng tra, nỗi hoang mang trong lòng cậu càng lớn. Cậu cố gắng tìm kiếm mọi manh mối, nhưng thế giới này dường như hoàn toàn không quen biết cậu. Những khuôn mặt, những địa danh, những con đường, tất cả đều không giống bất cứ thứ gì mà cậu từng thấy.
Cố Tinh Vân bắt đầu run rẩy. Cảm giác cô đơn và sợ hãi từ từ bao vây lấy cậu. Cậu bật khóc, những giọt nước mắt tuôn rơi trên đôi gò má xinh đẹp: "Em không biết... Em không biết mình đang ở đâu... Em không quen ai ở đây cả!"
Cậu khẽ nức nở, giọng nói run rẩy trong sự hoảng loạn.
"Em chỉ muốn về với cha thôi..."
Lục Nguyên Minh vốn đã quen với việc kiểm soát mọi thứ xung quanh, giờ lại đứng trước một thiếu niên khóc lóc như thế này, hắn đột nhiên không biết phải làm sao. Ảnh đế kiềm chế bản tính nóng nảy của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi quay sang chiếc điện thoại, nhấn gọi.
“Nói với nhân viên khách sạn gửi đoạn video camera ghi lại trước cửa phòng tôi trong một tiếng đồng hồ trước đến giờ, bảo bọn họ coi thời gian rồi cắt thôi, không được lén xem. Hiểu không?”
Trần Hạo nghe vậy trong lòng liền căng thẳng, anh ta nhỏ giọng hỏi qua điện thoại: “Cậu bí mật hẹn hò với ai à?”
“Không.”
Cuộc gọi bị ngắt ngay sau đó.
Trần Hạo thề, anh chưa từng làm việc cho ai khó nói chuyện như tên này hết.
Chẳng qua là có tiền thôi mà… đúng vậy, có tiền đúng là muốn gì cũng được.
Sau vài phút chờ đợi, Lục Nguyên Minh cũng nhận được đoạn hình ảnh được camera trước phòng quay lại.
Cả hai ngồi cùng nhau trên giường, một người có vẻ mặt khó chịu thấy rõ, một người lại tủi thân co ro một góc bên cạnh. Lục Nguyên Minh xem đi xem lại đoạn camera nhiều lần, nhưng vẫn không thể hiểu tại sao cậu nhóc này lại đột ngột xuất hiện trên hành lang. Từ đoạn ghi hình, cậu ta xuất hiện từ hư không, không có bất kỳ dấu hiệu gì trước đó.
Cố Tinh Vân, khi nhìn thấy cảnh tượng mình xuất hiện kỳ lạ trong đoạn video, cảm thấy mọi chuyện càng trở nên phức tạp: "Chuyện này... sao lại như vậy?" cậu thì thầm, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống này.
Bất chợt, cậu nhớ đến chuyện cha nhỏ cậu cũng không phải người của thế giới trước đó, ông là xuyên qua… vậy cậu có khi nào cũng vậy không?
“Anh… anh lạ mặt, có thể là em xuyên không rồi đó ạ!”
Lục Nguyên Minh nghe xong lời giải thích của Cố Tinh Vân, vẻ mặt hắn chẳng thể giấu nổi sự khó tin: “Xuyên không? Nhóc tưởng tôi sẽ tin vào mấy thứ viển vông đó sao?”
Dù không thể nào chấp nhận lý do phi lý như vậy, Lục Nguyên Minh lại không có cách nào khác để giải thích hiện tượng kỳ lạ này. Cả video camera lẫn lời nói của Cố Tinh Vân đều không đưa ra được câu trả lời hợp lý. Trước mắt hắn chỉ là một cậu nhóc Alpha xinh đẹp, dễ thương đang bám dính lấy hắn không có chút ý định sẽ buông tay.
Việc cơ thể cậu bỗng nhiên phát sinh những phản ứng kỳ lạ cũng khiến Cố Tinh Vân hoang mang không kém chuyện bản thân có thể đã xuyên không.
Cậu nghĩ rằng mình đang mắc một căn bệnh nào đó, vì từ nhỏ cha chưa từng nói với cậu rằng Alpha cũng có kỳ phát tình như Omega: "Anh ơi… có lẽ em bị bệnh rồi. Mà hình như bệnh của em chỉ có pheromone của anh mới làm em đỡ khó chịu..."
Nghe câu nói ngây ngô đó, Lục Nguyên Minh cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội: "Em nghĩ đây là bệnh? Không phải bệnh đâu nhóc, em đang trải qua kỳ phát tình của Alpha, thật sự là từ sao Hỏa rớt xuống hả?" Hắn thở dài, giải thích một cách đơn giản nhất có thể.
Cố Tinh Vân tròn mắt ngạc nhiên, cậu không để ý câu nói nửa thật, nửa trêu đùa phía sau của người này, không chắc chắn lặp lại.
"Phát tình? Nhưng cha em chưa bao giờ nói em sẽ gặp chuyện này cả..." Cậu cảm thấy bối rối vô cùng, nhưng giờ cậu chỉ biết rằng nếu không có Lục Nguyên Minh bên cạnh, cơn khó chịu đó sẽ quay lại nhanh chóng.
"Anh... anh có thể giúp em không?" Cố Tinh Vân rụt rè hỏi, giọng nói đầy hy vọng. Cậu không biết phải làm sao, ngoài việc dựa dẫm vào người đàn ông duy nhất mà cậu cảm thấy có thể tin tưởng vào lúc này. Dù rằng Lục Nguyên Minh có vẻ khá hung dữ, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.
Lo sợ "bệnh" tái phát, Cố Tinh Vân quyết định bám lấy Lục Nguyên Minh, ôm chặt lấy chân hắn như một đứa trẻ: "Em sẽ không đi đâu hết. Em chỉ cảm thấy ổn khi ở cạnh anh thôi..."
Lục Nguyên Minh nhìn cậu, thở dài một hơi. Hắn không muốn dính líu vào chuyện này, nhưng nhìn thấy cậu nhóc trước mặt trong trạng thái hoảng loạn như vậy, hắn không thể nào phớt lờ. Dù gì thì cậu ta cũng đã bám lấy hắn từ đầu, và giờ hắn cũng không biết phải làm gì khác cả.
"Được rồi, tạm thời em cứ ở lại với tôi. Nhưng em phải nghe lời tôi, hiểu không?"
Cố Tinh Vân ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh long lanh nước, gật đầu lia lịa đồng ý: "Vâng! Em sẽ ngoan mà!"
Lục Nguyên Minh, mặc dù đã tạm chấp nhận việc cậu nhóc này có thể không thuộc về thế giới này, nhưng trong lòng hắn vẫn đầy mâu thuẫn. Hắn cảm thấy mình không có trách nhiệm phải giải quyết những chuyện không liên quan đến bản thân. Tuy nhiên, khi nhìn Cố Tinh Vân bám chặt lấy mình, khuôn mặt xinh đẹp của cậu lại toát lên vẻ ngây thơ và yếu đuối đến lạ, hoàn toàn không có chút giống một Alpha cấp S+ chút nào... làm hắn lại không thể nổi giận như bình thường nổi.
Lục Nguyên Minh chỉ khẽ thở dài, trong lòng vẫn còn nhiều điều phải suy tư. Nhưng trước mắt, hắn chỉ cần giúp cậu nhóc này ổn định lại tình hình một chút và tìm ra cách giải quyết tiếp theo là được.
Dù sao, Lục ảnh đế hắn đây không phải người chuyên đi làm việc tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro