Chương 30 - Cung Trang Kích Thích
Âm Mưu Của Lê G...
Tàn Dương
2024-08-08 08:57:31
- Thiếp raaaaaa. . . a……a…
Cùng lúc đó hắn cũng rống lên:
- Ta cũng. . . ..Raaaa . . . . . . .a a a…
Tinh dịch ào ào phun ra, vào sâu trong tử cung của nàng, Nguyễn Tuyết Như chới với trong hoang lạc, hai tay xiết chặt lấy hắn.
- Tuyết Như! Nàng tĩnh tâm bế khí, ta truyền cho nàng một bộ công pháp…
Từ mi tâm hắn, một đạo thanh quang màu xanh ngọc bắn ra, chui vào mi tâm của Nguyễn Tuyết Như.
Nguyễn Tuyết Như nhắm hai mắt, ý thức bị trầm mê trong công pháp huyền diệu kia, chân khí trong cơ thể không tự chủ được vận hành theo.
Một đoàn thanh quang hiện lên, nhanh chóng bao phủ hai người vào trong, phải nửa canh giờ sau mới từ từ tiêu tán.
Cả phòng ăn bị một cổ thần thức cường đại từ trên người Nguyễn Tuyết Như tràn ra bao phủ, nhanh chóng mạnh lên.
Nguyễn Tuyết Như là tu sĩ chủ tu thần thức, lúc trước thần thức của nàng đã đạt tới cấp 71, tương đương với Thiên Quân sơ kỳ, hiện tại ở dưới tác dụng của Âm Dương Tạo Hóa Kinh, thần thức lại đột nhiên tăng mạnh, từ cấp 71 tăng tới cấp 76, tương đương với Thiên Quân trung kỳ đỉnh phong, chỉ một chút nữa là có thể bước vào Thiên Quân hậu kỳ.
Còn Hồ Nguyên Vũ, tu vi của hắn không có đột phá, nhưng lực lượng lại tăng lên rất nhiều, đã tới 95 tượng lực, kinh mạch càng thêm cứng cáp rộng lớn.
Thần thức phong bạo từ từ nội liễm, lui về trong thức hải của Nguyễn Tuyết Như, nàng từ từ mở mắt, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và yêu thương, công pháp trân quý như vậy, hắn lại lấy ra chia sẽ cho nàng, chỉ có người thử tu luyện qua, mới biết Âm Dương Tạo Hóa Kinh biến thái tới dường nào.
Hai chân của Nguyễn Tuyết Như vẫn còn quấu chặt vào mông của Hồ Nguyên Vũ, hoa huyệt lại bắt đầu co thắt giật giật, Hồ Nguyên Vũ nhìn Nguyễn Tuyết Như, ánh mắt chứa chan tình cảm:
- Tuyết Như!
Nguyễn Tuyết Như không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy đầu hắn, lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, một trận kịch chiến lại bắt đầu mở màn.
Đây cũng là may mắn của Hồ Nguyên Vũ, Nguyễn Tuyết Như vốn không có tình cảm với Lâm Khang, lại bao năm phòng không gối chiếc, cưới chồng có con nhưng lại vẫn là thân hoàn bích, nếu nói trong lòng không có uất ức, không tủi thân đó là giả, nhưng vì thân phận của nàng cao quý, tu vi lại mạnh mẽ, tâm chí tự nhiên cũng kiêu ngạo, không muốn hạ mình đi làm những việc hồng hạnh leo tường kia.
Hôm nay giống như trời xui đất khiến, chỉ một cái đá chân lại dẫn đến sự tình như vậy, nàng xem như đây là ý trời, chính vì vậy mà càng dễ mở lòng hơn, dù sao đây cũng là nam nhân lấy đi trinh tiết của mình, hơn nữa hắn lại không chút che giấu, truyền cho nàng công pháp nghịch thiên như vậy, có nam nhân như thế, còn cầu mong gì.
Quan trọng nhất là Hồ Nguyên Vũ đã có thể tu luyện, thông qua song tu, lại lấy thần thức siêu cường của nàng, làm sao có thể không biết hắn đã vượt qua 95 tượng lực, kia là muốn xung kích Luyện Thần kỳ viên mãn nha.
Thiên phú cao như thế, cộng thêm Tàn Dương Đại Đế yêu mến, kế thừa đại vị đã là chuyện mười phần chắc chín, như vậy nàng ủy thân cho hắn lại có gì không được.
- Hoành thành nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng giới trước Nguyễn Tuyết Như, ban thưởng 5000 điểm tạo hóa.
…
Thời điểm Lâm Mộng Điệp ôm bình rượu trở về phòng, thời gian đã qua một canh giờ, nhưng nàng không hề hay biết, chỉ ngỡ như mình chỉ vừa mới đi một lúc mà thôi, đây là vì nàng lâm vào ảo cảnh của Nguyễn Tuyết Như, nên mới không phân biệt được thời gian.
Lúc này Hồ Nguyên Vũ và Nguyễn Tuyết Như đã ngồi về vị trí của mình, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chờ Lâm Mộng Điệp ngồi xuống, ba người lại bắt đầu ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, vì Hồ Nguyên Vũ và Nguyễn Tuyết Như cố ý chuốc rượu, nên chẳng mấy chốc Lâm Mộng Điệp đã say mèm, được hai người đưa trở về phòng nghỉ ngơi.
Đặt Mộng Điệp lên giường, kéo chăn đắp cho nàng xong, hai người mới đi tới phòng của Nguyễn Tuyết Như. Nơi này là hậu viện của Lâm gia, bình thường chỉ có gia đình ba người bọn họ, hạ đều ở bên ngoài tiền viện, nên hoàn cảnh khá tĩnh lặng.
Vào phòng, sau khi đóng cửa lại, mở ra trận pháp, hai người cũng không có mây mưa ân ái, Nguyễn Tuyết Như ngồi xuống đùi của Hồ Nguyên Vũ, nép mình vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ngửi lấy khí tức trên người nam nhân của mình, trong lòng có chút ngọt ngào hạnh phúc.
Hồ Nguyên Vũ chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mượt, tận hưởng giây phút yên tỉnh chỉ có hai người này. Nguyễn Tuyết Như cũng rất trân trọng khoảng khắc như vậy, bởi vì nàng biết, nam nhân của mình không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên cạnh, thậm chí có khả năng nàng và hắn sẽ tách biệt rất lâu rất lâu…
Một lúc sau, Hồ Nguyên Vũ bắt đầu kể cho nàng cố sự mà hắn đã kể cho Lâm Nhược Yên, nghe vậy, trong lòng Nguyễn Tuyết Như rất cao hứng, tương lai của nam nhân mình, nhất định sẽ dương danh lập vạn, có thể làm nữ nhân của hắn, sao có thể không vui vẻ cho được.
Nguyễn Tuyết Như ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung tràn đầy tình cảm, môi hai người từ từ dính lại với nhau.
…
Tới gần xế chiều, huynh muội Lâm Nhược Yên mới trở về, lúc này ba người Hồ Nguyên Vũ đang ở trong hoa viên uống trà, thấy bọn hắn về, mọi người lại trò chuyện một lúc, sau đó cáo từ trở về hoàng cung.
Lúc chia tay, trong mắt Lâm Mộng Điệp và Nguyễn Tuyết Như đều có chút không nỡ, lưu luyến tiễn mẹ con Lâm Nhược Yên ra ngoài.
Thanh Loan vỗ cánh, mang theo phượng liễn bay về phía hoàng cung.
Ngồi trong xe, thấy sắc mặt của Lâm Nhược Yên có chút không tốt, Hồ Nguyên Vũ lo lắng hỏi:
- Nhược Yên, nàng sao vậy? Có chuyện gì sao?
Lâm Nhược Yên lắc đầu:
- Không có gì.
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Nhược Yên, nói không có việc gì thì ai tin?
Sau khi gặn hỏi, cuối cùng Lâm Nhược Yên cũng nói, thì ra là hoàng hậu nương nương phái người mang theo ngỏ ý, muốn cưới Lâm Mộng Điệp cho Nhị hoàng tử Hồ Trung, hơn nữa còn tuyên dương ra ngoài, làm cho hiện tại cả kinh thành đều biết, việc này làm cho Lâm Nhược Yên cực kỳ tức giận.
Cả Lâm gia đều biết, Lâm Mộng Điệp là không có khả năng gả cho Hồ Trung, nhưng Lê Mộng Trân vẫn phái người tới ngỏ ý, rõ ràng là đang thử phản ứng của Lâm gia.
Nếu đồng ý, không khác gì đẩy Lâm Mộng Điệp vào hố lửa, nếu không đồng ý, thì tương đương với bác bỏ mặt mũi của hoàng gia, dù sao nàng đại diện cũng là hoàng tộc, một khi từ chối, phía sau tự nhiên sẽ có một loạt hành động khác nhằm vào Lâm gia, mà công kích Lâm gia chỉ là hiện tượng, mục đích chủ yếu của bọn họ thực tế chính là Cửu hoàng tử Hồ Nguyên Vũ.
Trong mắt Hồ Nguyên Vũ hiện ra sát ý, dám có ý đồ với nữ nhân của hắn, đây không phải muốn chết sao.
Hồ Nguyên Vũ ôm Lâm Nhược Yên vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, cười nói:
- Nhược Yên, nàng không cần lo lắng, ta sẽ để bọn hắn lấy đá đập chân mình.
Sau đó hắn ghé vào tai nàng, nói nhỏ mấy câu gì đó, Lâm Nhược Yên nghe xong, mắt không khỏi sáng lên, hé miệng cười khúc khích.
Trở lại Tử Di Thiên Điện, Lâm Nhược Yên lập tức đi chuẩn bị kế hoạch mà Hồ Nguyên Vũ nói, chỉ còn một mình hắn lẻ loi trơ trọi trong điện, hắn đi tìm muội muội tâm sự, nhưng phòng của muội muội vẫn bị trận pháp bao phủ, hiển nhiên là vẫn còn đang bế quan, nha đầu này, lúc chơi thì chơi không ai bằng, nhưng một khi tu luyện, lại điên cuồng không kém gì Tàn Dương Đại Đế.
Ngày mai đã là ngày săn bắn cuối năm, nên hắn cũng không ép mình quá khắt khe, nhàm chán chẳng biết gì làm, hắn ý định xuất cung thử xem.
Nói là làm, lúc này trời cũng đã mờ tối, Hồ Nguyên Vũ một mình rời khỏi hoàng cung.
Vừa mới tới cửa hoàng thành, Cấm Vệ Quân nhìn thấy hắn không khỏi kinh ngạc, vội vàng khom người hành lễ.
Một Cấm Vệ Quân hỏi.
- Cửu điện hạ, muộn như vậy rồi còn xuất cung sao? Có cần thuộc hạ phái người hộ giá không?
Đám Cấm Vệ Quân này biết Cửu hoàng tử đã mở ra kỳ kinh bát mạch, nên cực kỳ cung kính.
Hồ Nguyên Vũ thản nhiên nói:
- Không cần, ta chỉ đi ra ngoài dạo một chút mà thôi!
Hồ Nguyên Vũ dù sao cũng là hoàng tử, sao có thể đi ra ngoài đêm tối một mình, tuy Cấm Vệ Quân không dám nói gì, nhưng chờ Hồ Nguyên Vũ rời đi, liền vội vàng chạy đi báo thống lĩnh.
Ra khỏi hoàng cung, Hồ Nguyên Vũ thoải mái hít thở lấy không khí tự do, nói thật, tuy ở trong hoàng cung cũng không ai quản hắn, nhưng giống như ở trong tù vậy, rất khó chịu.
Cùng lúc đó hắn cũng rống lên:
- Ta cũng. . . ..Raaaa . . . . . . .a a a…
Tinh dịch ào ào phun ra, vào sâu trong tử cung của nàng, Nguyễn Tuyết Như chới với trong hoang lạc, hai tay xiết chặt lấy hắn.
- Tuyết Như! Nàng tĩnh tâm bế khí, ta truyền cho nàng một bộ công pháp…
Từ mi tâm hắn, một đạo thanh quang màu xanh ngọc bắn ra, chui vào mi tâm của Nguyễn Tuyết Như.
Nguyễn Tuyết Như nhắm hai mắt, ý thức bị trầm mê trong công pháp huyền diệu kia, chân khí trong cơ thể không tự chủ được vận hành theo.
Một đoàn thanh quang hiện lên, nhanh chóng bao phủ hai người vào trong, phải nửa canh giờ sau mới từ từ tiêu tán.
Cả phòng ăn bị một cổ thần thức cường đại từ trên người Nguyễn Tuyết Như tràn ra bao phủ, nhanh chóng mạnh lên.
Nguyễn Tuyết Như là tu sĩ chủ tu thần thức, lúc trước thần thức của nàng đã đạt tới cấp 71, tương đương với Thiên Quân sơ kỳ, hiện tại ở dưới tác dụng của Âm Dương Tạo Hóa Kinh, thần thức lại đột nhiên tăng mạnh, từ cấp 71 tăng tới cấp 76, tương đương với Thiên Quân trung kỳ đỉnh phong, chỉ một chút nữa là có thể bước vào Thiên Quân hậu kỳ.
Còn Hồ Nguyên Vũ, tu vi của hắn không có đột phá, nhưng lực lượng lại tăng lên rất nhiều, đã tới 95 tượng lực, kinh mạch càng thêm cứng cáp rộng lớn.
Thần thức phong bạo từ từ nội liễm, lui về trong thức hải của Nguyễn Tuyết Như, nàng từ từ mở mắt, ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và yêu thương, công pháp trân quý như vậy, hắn lại lấy ra chia sẽ cho nàng, chỉ có người thử tu luyện qua, mới biết Âm Dương Tạo Hóa Kinh biến thái tới dường nào.
Hai chân của Nguyễn Tuyết Như vẫn còn quấu chặt vào mông của Hồ Nguyên Vũ, hoa huyệt lại bắt đầu co thắt giật giật, Hồ Nguyên Vũ nhìn Nguyễn Tuyết Như, ánh mắt chứa chan tình cảm:
- Tuyết Như!
Nguyễn Tuyết Như không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy đầu hắn, lưỡi của hai người quấn chặt lấy nhau, một trận kịch chiến lại bắt đầu mở màn.
Đây cũng là may mắn của Hồ Nguyên Vũ, Nguyễn Tuyết Như vốn không có tình cảm với Lâm Khang, lại bao năm phòng không gối chiếc, cưới chồng có con nhưng lại vẫn là thân hoàn bích, nếu nói trong lòng không có uất ức, không tủi thân đó là giả, nhưng vì thân phận của nàng cao quý, tu vi lại mạnh mẽ, tâm chí tự nhiên cũng kiêu ngạo, không muốn hạ mình đi làm những việc hồng hạnh leo tường kia.
Hôm nay giống như trời xui đất khiến, chỉ một cái đá chân lại dẫn đến sự tình như vậy, nàng xem như đây là ý trời, chính vì vậy mà càng dễ mở lòng hơn, dù sao đây cũng là nam nhân lấy đi trinh tiết của mình, hơn nữa hắn lại không chút che giấu, truyền cho nàng công pháp nghịch thiên như vậy, có nam nhân như thế, còn cầu mong gì.
Quan trọng nhất là Hồ Nguyên Vũ đã có thể tu luyện, thông qua song tu, lại lấy thần thức siêu cường của nàng, làm sao có thể không biết hắn đã vượt qua 95 tượng lực, kia là muốn xung kích Luyện Thần kỳ viên mãn nha.
Thiên phú cao như thế, cộng thêm Tàn Dương Đại Đế yêu mến, kế thừa đại vị đã là chuyện mười phần chắc chín, như vậy nàng ủy thân cho hắn lại có gì không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hoành thành nhiệm vụ truyền thuyết, chinh phục mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng giới trước Nguyễn Tuyết Như, ban thưởng 5000 điểm tạo hóa.
…
Thời điểm Lâm Mộng Điệp ôm bình rượu trở về phòng, thời gian đã qua một canh giờ, nhưng nàng không hề hay biết, chỉ ngỡ như mình chỉ vừa mới đi một lúc mà thôi, đây là vì nàng lâm vào ảo cảnh của Nguyễn Tuyết Như, nên mới không phân biệt được thời gian.
Lúc này Hồ Nguyên Vũ và Nguyễn Tuyết Như đã ngồi về vị trí của mình, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, chờ Lâm Mộng Điệp ngồi xuống, ba người lại bắt đầu ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn cơm xong, vì Hồ Nguyên Vũ và Nguyễn Tuyết Như cố ý chuốc rượu, nên chẳng mấy chốc Lâm Mộng Điệp đã say mèm, được hai người đưa trở về phòng nghỉ ngơi.
Đặt Mộng Điệp lên giường, kéo chăn đắp cho nàng xong, hai người mới đi tới phòng của Nguyễn Tuyết Như. Nơi này là hậu viện của Lâm gia, bình thường chỉ có gia đình ba người bọn họ, hạ đều ở bên ngoài tiền viện, nên hoàn cảnh khá tĩnh lặng.
Vào phòng, sau khi đóng cửa lại, mở ra trận pháp, hai người cũng không có mây mưa ân ái, Nguyễn Tuyết Như ngồi xuống đùi của Hồ Nguyên Vũ, nép mình vào lồng ngực rắn chắc của hắn, ngửi lấy khí tức trên người nam nhân của mình, trong lòng có chút ngọt ngào hạnh phúc.
Hồ Nguyên Vũ chỉ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bóng mượt, tận hưởng giây phút yên tỉnh chỉ có hai người này. Nguyễn Tuyết Như cũng rất trân trọng khoảng khắc như vậy, bởi vì nàng biết, nam nhân của mình không có khả năng thời thời khắc khắc ở bên cạnh, thậm chí có khả năng nàng và hắn sẽ tách biệt rất lâu rất lâu…
Một lúc sau, Hồ Nguyên Vũ bắt đầu kể cho nàng cố sự mà hắn đã kể cho Lâm Nhược Yên, nghe vậy, trong lòng Nguyễn Tuyết Như rất cao hứng, tương lai của nam nhân mình, nhất định sẽ dương danh lập vạn, có thể làm nữ nhân của hắn, sao có thể không vui vẻ cho được.
Nguyễn Tuyết Như ngước đầu nhìn hắn, ánh mắt mông lung tràn đầy tình cảm, môi hai người từ từ dính lại với nhau.
…
Tới gần xế chiều, huynh muội Lâm Nhược Yên mới trở về, lúc này ba người Hồ Nguyên Vũ đang ở trong hoa viên uống trà, thấy bọn hắn về, mọi người lại trò chuyện một lúc, sau đó cáo từ trở về hoàng cung.
Lúc chia tay, trong mắt Lâm Mộng Điệp và Nguyễn Tuyết Như đều có chút không nỡ, lưu luyến tiễn mẹ con Lâm Nhược Yên ra ngoài.
Thanh Loan vỗ cánh, mang theo phượng liễn bay về phía hoàng cung.
Ngồi trong xe, thấy sắc mặt của Lâm Nhược Yên có chút không tốt, Hồ Nguyên Vũ lo lắng hỏi:
- Nhược Yên, nàng sao vậy? Có chuyện gì sao?
Lâm Nhược Yên lắc đầu:
- Không có gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Nhược Yên, nói không có việc gì thì ai tin?
Sau khi gặn hỏi, cuối cùng Lâm Nhược Yên cũng nói, thì ra là hoàng hậu nương nương phái người mang theo ngỏ ý, muốn cưới Lâm Mộng Điệp cho Nhị hoàng tử Hồ Trung, hơn nữa còn tuyên dương ra ngoài, làm cho hiện tại cả kinh thành đều biết, việc này làm cho Lâm Nhược Yên cực kỳ tức giận.
Cả Lâm gia đều biết, Lâm Mộng Điệp là không có khả năng gả cho Hồ Trung, nhưng Lê Mộng Trân vẫn phái người tới ngỏ ý, rõ ràng là đang thử phản ứng của Lâm gia.
Nếu đồng ý, không khác gì đẩy Lâm Mộng Điệp vào hố lửa, nếu không đồng ý, thì tương đương với bác bỏ mặt mũi của hoàng gia, dù sao nàng đại diện cũng là hoàng tộc, một khi từ chối, phía sau tự nhiên sẽ có một loạt hành động khác nhằm vào Lâm gia, mà công kích Lâm gia chỉ là hiện tượng, mục đích chủ yếu của bọn họ thực tế chính là Cửu hoàng tử Hồ Nguyên Vũ.
Trong mắt Hồ Nguyên Vũ hiện ra sát ý, dám có ý đồ với nữ nhân của hắn, đây không phải muốn chết sao.
Hồ Nguyên Vũ ôm Lâm Nhược Yên vào lòng, vuốt ve tấm lưng mềm mại của nàng, cười nói:
- Nhược Yên, nàng không cần lo lắng, ta sẽ để bọn hắn lấy đá đập chân mình.
Sau đó hắn ghé vào tai nàng, nói nhỏ mấy câu gì đó, Lâm Nhược Yên nghe xong, mắt không khỏi sáng lên, hé miệng cười khúc khích.
Trở lại Tử Di Thiên Điện, Lâm Nhược Yên lập tức đi chuẩn bị kế hoạch mà Hồ Nguyên Vũ nói, chỉ còn một mình hắn lẻ loi trơ trọi trong điện, hắn đi tìm muội muội tâm sự, nhưng phòng của muội muội vẫn bị trận pháp bao phủ, hiển nhiên là vẫn còn đang bế quan, nha đầu này, lúc chơi thì chơi không ai bằng, nhưng một khi tu luyện, lại điên cuồng không kém gì Tàn Dương Đại Đế.
Ngày mai đã là ngày săn bắn cuối năm, nên hắn cũng không ép mình quá khắt khe, nhàm chán chẳng biết gì làm, hắn ý định xuất cung thử xem.
Nói là làm, lúc này trời cũng đã mờ tối, Hồ Nguyên Vũ một mình rời khỏi hoàng cung.
Vừa mới tới cửa hoàng thành, Cấm Vệ Quân nhìn thấy hắn không khỏi kinh ngạc, vội vàng khom người hành lễ.
Một Cấm Vệ Quân hỏi.
- Cửu điện hạ, muộn như vậy rồi còn xuất cung sao? Có cần thuộc hạ phái người hộ giá không?
Đám Cấm Vệ Quân này biết Cửu hoàng tử đã mở ra kỳ kinh bát mạch, nên cực kỳ cung kính.
Hồ Nguyên Vũ thản nhiên nói:
- Không cần, ta chỉ đi ra ngoài dạo một chút mà thôi!
Hồ Nguyên Vũ dù sao cũng là hoàng tử, sao có thể đi ra ngoài đêm tối một mình, tuy Cấm Vệ Quân không dám nói gì, nhưng chờ Hồ Nguyên Vũ rời đi, liền vội vàng chạy đi báo thống lĩnh.
Ra khỏi hoàng cung, Hồ Nguyên Vũ thoải mái hít thở lấy không khí tự do, nói thật, tuy ở trong hoàng cung cũng không ai quản hắn, nhưng giống như ở trong tù vậy, rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro