Chương 30 - Cung Trang Kích Thích
Ngủ Chung
Tàn Dương
2024-08-08 08:57:31
Trong lòng Lâm Nhược Yên rộn ràng như cô gái mới lớn, nhưng mặt ngoài bình tĩnh, cười nói:
- Vũ nhi, con chỉ là hài tử, từ nay về sau không được nói với mẫu thân những lời khinh bạc như vậy. Nhớ không?
Hồ Nguyên Vũ nhìn Lâm Nhược Yên nói:
- Mẫu thân, con nói chẳng lẽ không phải lời nói thật sao?
Lâm Nhược Yên lắc đầu cười khổ, không nói thêm gì nữa, chỉ thay Hồ Nguyên Vũ gắp thức ăn.
Sau khi Hồ Nguyên Vũ ăn no nê, Lâm Nhược Yên bắt đầu thu thập bát đũa, đợi cho thu thập xong, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng ngày càng to, Lâm Nhược Yên bắt đầu mát xa cho Hồ Nguyên Vũ, vừa xoa cánh tay của hắn, vừa nói:
- Vũ nhi, con không phải rất sợ sét đánh sao? Sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy?
Sợ sét là Hồ Nguyên Vũ trước, còn Hồ Nguyên Vũ này không có yếu đuối như vậy, bất quá hắn vẫn thuận miệng nói:
- Không phải có mẫu thân ở bên cạnh sao? Có cái gì phải sợ ?
Lâm Nhược Yên cười nói:
- Trước kia chẳng phải ta cũng ở bên cạnh con sao? Mỗi khi trời mưa nổi sét, con đều sẽ ôm ta mới bằng lòng ngủ.
Trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ mừng thầm, không thể tưởng được lại còn có loại chuyện tốt này? Nếu có thể để cho ta ôm Lâm Nhược Yên phong thần tuyệt mỹ ngủ một giấc, dù giảm thọ ta cũng cam tâm tình nguyện!
Trong không gian Âm Dương Tạo Hóa Tháp, thanh âm lầu bầu của Tử Trúc vang lên:
- Hừ, chủ nhân hi sinh nhiều như vậy vun trồng Thánh Tử, Thánh Tử lại chỉ vì có thể ôm nữ nhân ngủ mà tự nguyện giảm thọ, không biết chủ nhân nghe được sẽ đau lòng như thế nào, haiii, đúng là nam sinh ngoại tộc mà, chỉ biết dại gái.
Bên ngoài Hồ Nguyên Vũ tự nhiên không biết Tử Trúc đang xỉa xói mình, mặt dày nói:
- Mẫu thân, hôm nay mưa lớn lại tối rồi, con muốn cùng người ngủ.
Hồ Nguyên Vũ nhỏ giọng thăm dò.
- Cái này... Vũ nhi, năm nay con đã mười sáu tuổi, đã đến tuổi kết hôn sinh con rồi, năm trước chúng ta không phải đã nói sao? Con đã trưởng thành, đã là nam tử hán rồi, không thể ngủ cùng mẫu thân được nữa.
Lâm Nhược Yên nói đến đây, nghĩ đến tình cảnh trước kia ngủ chung với Hồ Nguyên Vũ, mặt không khỏi đỏ lên.
Hồ Nguyên Vũ thấp giọng năn nỉ:
- Nhưng bây giờ con không phải bị thương sao? Không biết vì cái gì, trong lòng vẫn hơi sợ...
Lâm Nhược Yên thở dài nói:
- Con đó, trời sinh cường ngạnh, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sét đánh, aii!
Lâm Nhược Yên vô thanh vô tức cởi vớ giày, nằm ở bên người Hồ Nguyên Vũ, trên mặt mang theo hòa ái cười:
- Vũ nhi, mẫu thân lại cùng con ngủ một đêm, bất quá nói trước, không cho con gây sự nha.
Hồ Nguyên Vũ nghĩ thầm:
- Hì hì, trước cứ ôm nàng ngủ cái đã, còn gây sự hay không… hắc hắc.
- Vũ nhi, con mạo hiểm trùng kích cảnh giới như vậy, ta biết tất cả đều là vì mẫu thân, Vũ nhi, trong nội tâm mẫu thân thật rất cảm động! Từ nay về sau, con không được phép làm loại sự tình ngu ngốc như vậy nữa biết không.
Lâm Nhược Yên dùng tay ngọc, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Hồ Nguyên Vũ.
Hồ Nguyên Vũ thuận thế đổ vào trong ngực Lâm Nhược Yên:
- Mẫu thân, chỉ cần người có thể vui vẻ hạnh phúc, lại nguy hiểm con cũng không sợ.
Thân thể hai người chậm rãi kề sát vào nhau, cánh tay phải của Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng khoát lên hông Lâm Nhược Yên, có thể cảm nhận được phần eo trơn nhẵn mềm mại, thấm vào ruột gan.
- Người mẫu thân thật lạnh, đắp chăn của con đi.
Hồ Nguyên Vũ kéo chăn qua, Lâm Nhược Yên mỉm cười, nàng là cường giả Thiên Quân kỳ, sao có thể bị gió lạnh bình thường xâm nhiễm, bất quá lại không cự tuyệt.
Trên người Lâm Nhược Yên chỉ có hai kiện tiểu y, toàn thân mát lạnh, mà Hồ Nguyên Vũ lại lửa nóng cường kiện, thân thể mang đầy khí tức nam tử dựa tới, mặc dù Lâm Nhược Yên sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thân thể trần truồng của Hồ Nguyên Vũ, da thịt giữa nam nữ tiếp xúc, cộng thêm nghĩ tới buổi chiều Hồ Nguyên Vũ dùng khăn tay của mình giải quyết, trái tim của Lâm Nhược Yên đập không khỏi nhanh hơn.
Lâm Nhược Yên bắt đầu hối hận đáp ứng Hồ Nguyên Vũ ở lại, muốn rời khỏi, nhưng lại xấu hổ nói ra, dù sao Hồ Nguyên Vũ còn chưa có xằng bậy, nhưng vì phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh, thân thể Lâm Nhược Yên nghiêng đi, chỉ là cánh tay của Hồ Nguyên Vũ còn khoát lên hông nàng.
Từ góc độ của Hồ Nguyên Vũ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt của Lâm Nhược Yên, có thể nói quỷ phủ thần công, tinh xảo đến không thể xoi mói, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tư thái duyên dáng yêu kiều, khí chất ưu nhã, cái yếm màu xanh nhạt bao vây lấy bộ ngực no đủ của nàng, dáng người mỹ diệu bày ra không bỏ sót, eo nhỏ dịu dàng, da thịt dưới váy lụa làm cho Hồ Nguyên Vũ sinh ra một loại cảm giác say mê.
- Oanh!
Tiếng sấm vang lên, vừa vặn cho Hồ Nguyên Vũ cơ hội, mà Lâm Nhược Yên lại thất thần, vì vậy hai người không hẹn mà cùng dựa vào nhau.
Hồ Nguyên Vũ vờ ôi một tiếng, giống như đau lắm vậy.
Lâm Nhược Yên phát giác được mình không cẩn thận, vội vàng vuốt ve lấy Hồ Nguyên Vũ, xin lỗi nói:
- Thật đáng chết, Vũ nhi, đều do mẫu thân không cẩn thận.
- Không có việc gì, con không đau, mẫu thân, vừa rồi tiếng sấm thật to! Con hơi sợ.
Hồ Nguyên Vũ mặt dày nói, làm Tử Trúc ở trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp xì một tiếng, hắn lần nữa trốn vào trong ngực ấm áp của Lâm Nhược Yên.
- Vũ nhi, không sợ, có mẫu thân ở nơi này.
Tuy cánh tay khoát lên hông Lâm Nhược Yên không dám lộn xộn, nhưng tay lại không thành thật vuốt ve da thịt trắng nõn của Lâm Nhược Yên, hơn nữa còn lặng lẽ trượt vào trong cái yếm màu xanh nhạt, chậm rãi lục lọi...
Lâm Nhược Yên cũng không ngăn cản, đôi mắt phượng dò xét, nhìn đến toàn thân Hồ Nguyên Vũ sợ hãi, không khỏi chột dạ, nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân?
- Tiểu bại hoại, ta chỉ biết con nhất định sẽ động vào...
Giọng điệu của Lâm Nhược Yên ôn nhu, mập mờ, lại để cho Hồ Nguyên Vũ chuẩn bị không kịp.
Nói xong, Lâm Nhược Yên lại nhấc cái yếm màu xanh nhạt lên, bộ ngực tuyết trắng lập tức hiển lộ ra, tuy không quá lớn, nhưng lại no tròn đầy đặn, không có chút dấu hiệu rủ xuống, đầu vú đỏ tươi giống như của thiếu nữ.
Hồ Nguyên Vũ thoáng cái hô hấp dồn dập, động tác lớn mật và lời nói của Lâm Nhược Yên, hắn căn bản không có một chút chuẩn bị tâm lý, lập tức ngẩn người.
Lâm Nhược Yên cầm lấy tay của Hồ Nguyên Vũ, đặt lên bộ ngực no đủ của mình:
- Tiểu bại hoại, người ta chủ động cho con sờ, nhìn con, ngược lại thẹn thùng, chẳng lẽ con quên, hai năm trước con là làm sao quấn quít lấy đòi sờ sao?
Hồ Nguyên Vũ nhất thời nửa khắc nhớ không nổi nhiều chuyện như vậy, bất quá bàn tay bao trùm lên bộ ngực co giãn, loại cảm giác mềm mại trắng nõn kia, lại để cho côn thịt của Hồ Nguyên Vũ cứng lên, thăm dò hỏi:
- Mẫu thân, trước kia con hay quấn quít lấy người đòi sờ sao?
Lâm Nhược Yên cười gắt:
- Còn không thừa nhận? Mỗi lần con đều quấn quít đòi ăn mấy ngụm mới chịu bỏ qua, ta thực hối hận lúc trước cho Nguyệt nhi bú sữa, lại cho luôn tiểu bại hoại con bú, Nguyệt nhi đã cai sữa gần 12 năm rồi, nhưng tiểu bại hoại con thì sao? Đến bây giờ còn không chịu cai, aii! Ta thật không có biện pháp nào với con.
- Vũ nhi, con chỉ là hài tử, từ nay về sau không được nói với mẫu thân những lời khinh bạc như vậy. Nhớ không?
Hồ Nguyên Vũ nhìn Lâm Nhược Yên nói:
- Mẫu thân, con nói chẳng lẽ không phải lời nói thật sao?
Lâm Nhược Yên lắc đầu cười khổ, không nói thêm gì nữa, chỉ thay Hồ Nguyên Vũ gắp thức ăn.
Sau khi Hồ Nguyên Vũ ăn no nê, Lâm Nhược Yên bắt đầu thu thập bát đũa, đợi cho thu thập xong, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng sấm cũng càng ngày càng to, Lâm Nhược Yên bắt đầu mát xa cho Hồ Nguyên Vũ, vừa xoa cánh tay của hắn, vừa nói:
- Vũ nhi, con không phải rất sợ sét đánh sao? Sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy?
Sợ sét là Hồ Nguyên Vũ trước, còn Hồ Nguyên Vũ này không có yếu đuối như vậy, bất quá hắn vẫn thuận miệng nói:
- Không phải có mẫu thân ở bên cạnh sao? Có cái gì phải sợ ?
Lâm Nhược Yên cười nói:
- Trước kia chẳng phải ta cũng ở bên cạnh con sao? Mỗi khi trời mưa nổi sét, con đều sẽ ôm ta mới bằng lòng ngủ.
Trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ mừng thầm, không thể tưởng được lại còn có loại chuyện tốt này? Nếu có thể để cho ta ôm Lâm Nhược Yên phong thần tuyệt mỹ ngủ một giấc, dù giảm thọ ta cũng cam tâm tình nguyện!
Trong không gian Âm Dương Tạo Hóa Tháp, thanh âm lầu bầu của Tử Trúc vang lên:
- Hừ, chủ nhân hi sinh nhiều như vậy vun trồng Thánh Tử, Thánh Tử lại chỉ vì có thể ôm nữ nhân ngủ mà tự nguyện giảm thọ, không biết chủ nhân nghe được sẽ đau lòng như thế nào, haiii, đúng là nam sinh ngoại tộc mà, chỉ biết dại gái.
Bên ngoài Hồ Nguyên Vũ tự nhiên không biết Tử Trúc đang xỉa xói mình, mặt dày nói:
- Mẫu thân, hôm nay mưa lớn lại tối rồi, con muốn cùng người ngủ.
Hồ Nguyên Vũ nhỏ giọng thăm dò.
- Cái này... Vũ nhi, năm nay con đã mười sáu tuổi, đã đến tuổi kết hôn sinh con rồi, năm trước chúng ta không phải đã nói sao? Con đã trưởng thành, đã là nam tử hán rồi, không thể ngủ cùng mẫu thân được nữa.
Lâm Nhược Yên nói đến đây, nghĩ đến tình cảnh trước kia ngủ chung với Hồ Nguyên Vũ, mặt không khỏi đỏ lên.
Hồ Nguyên Vũ thấp giọng năn nỉ:
- Nhưng bây giờ con không phải bị thương sao? Không biết vì cái gì, trong lòng vẫn hơi sợ...
Lâm Nhược Yên thở dài nói:
- Con đó, trời sinh cường ngạnh, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ sét đánh, aii!
Lâm Nhược Yên vô thanh vô tức cởi vớ giày, nằm ở bên người Hồ Nguyên Vũ, trên mặt mang theo hòa ái cười:
- Vũ nhi, mẫu thân lại cùng con ngủ một đêm, bất quá nói trước, không cho con gây sự nha.
Hồ Nguyên Vũ nghĩ thầm:
- Hì hì, trước cứ ôm nàng ngủ cái đã, còn gây sự hay không… hắc hắc.
- Vũ nhi, con mạo hiểm trùng kích cảnh giới như vậy, ta biết tất cả đều là vì mẫu thân, Vũ nhi, trong nội tâm mẫu thân thật rất cảm động! Từ nay về sau, con không được phép làm loại sự tình ngu ngốc như vậy nữa biết không.
Lâm Nhược Yên dùng tay ngọc, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Hồ Nguyên Vũ.
Hồ Nguyên Vũ thuận thế đổ vào trong ngực Lâm Nhược Yên:
- Mẫu thân, chỉ cần người có thể vui vẻ hạnh phúc, lại nguy hiểm con cũng không sợ.
Thân thể hai người chậm rãi kề sát vào nhau, cánh tay phải của Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng khoát lên hông Lâm Nhược Yên, có thể cảm nhận được phần eo trơn nhẵn mềm mại, thấm vào ruột gan.
- Người mẫu thân thật lạnh, đắp chăn của con đi.
Hồ Nguyên Vũ kéo chăn qua, Lâm Nhược Yên mỉm cười, nàng là cường giả Thiên Quân kỳ, sao có thể bị gió lạnh bình thường xâm nhiễm, bất quá lại không cự tuyệt.
Trên người Lâm Nhược Yên chỉ có hai kiện tiểu y, toàn thân mát lạnh, mà Hồ Nguyên Vũ lại lửa nóng cường kiện, thân thể mang đầy khí tức nam tử dựa tới, mặc dù Lâm Nhược Yên sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng thân thể trần truồng của Hồ Nguyên Vũ, da thịt giữa nam nữ tiếp xúc, cộng thêm nghĩ tới buổi chiều Hồ Nguyên Vũ dùng khăn tay của mình giải quyết, trái tim của Lâm Nhược Yên đập không khỏi nhanh hơn.
Lâm Nhược Yên bắt đầu hối hận đáp ứng Hồ Nguyên Vũ ở lại, muốn rời khỏi, nhưng lại xấu hổ nói ra, dù sao Hồ Nguyên Vũ còn chưa có xằng bậy, nhưng vì phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh, thân thể Lâm Nhược Yên nghiêng đi, chỉ là cánh tay của Hồ Nguyên Vũ còn khoát lên hông nàng.
Từ góc độ của Hồ Nguyên Vũ chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt của Lâm Nhược Yên, có thể nói quỷ phủ thần công, tinh xảo đến không thể xoi mói, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tư thái duyên dáng yêu kiều, khí chất ưu nhã, cái yếm màu xanh nhạt bao vây lấy bộ ngực no đủ của nàng, dáng người mỹ diệu bày ra không bỏ sót, eo nhỏ dịu dàng, da thịt dưới váy lụa làm cho Hồ Nguyên Vũ sinh ra một loại cảm giác say mê.
- Oanh!
Tiếng sấm vang lên, vừa vặn cho Hồ Nguyên Vũ cơ hội, mà Lâm Nhược Yên lại thất thần, vì vậy hai người không hẹn mà cùng dựa vào nhau.
Hồ Nguyên Vũ vờ ôi một tiếng, giống như đau lắm vậy.
Lâm Nhược Yên phát giác được mình không cẩn thận, vội vàng vuốt ve lấy Hồ Nguyên Vũ, xin lỗi nói:
- Thật đáng chết, Vũ nhi, đều do mẫu thân không cẩn thận.
- Không có việc gì, con không đau, mẫu thân, vừa rồi tiếng sấm thật to! Con hơi sợ.
Hồ Nguyên Vũ mặt dày nói, làm Tử Trúc ở trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp xì một tiếng, hắn lần nữa trốn vào trong ngực ấm áp của Lâm Nhược Yên.
- Vũ nhi, không sợ, có mẫu thân ở nơi này.
Tuy cánh tay khoát lên hông Lâm Nhược Yên không dám lộn xộn, nhưng tay lại không thành thật vuốt ve da thịt trắng nõn của Lâm Nhược Yên, hơn nữa còn lặng lẽ trượt vào trong cái yếm màu xanh nhạt, chậm rãi lục lọi...
Lâm Nhược Yên cũng không ngăn cản, đôi mắt phượng dò xét, nhìn đến toàn thân Hồ Nguyên Vũ sợ hãi, không khỏi chột dạ, nhẹ giọng nói:
- Mẫu thân?
- Tiểu bại hoại, ta chỉ biết con nhất định sẽ động vào...
Giọng điệu của Lâm Nhược Yên ôn nhu, mập mờ, lại để cho Hồ Nguyên Vũ chuẩn bị không kịp.
Nói xong, Lâm Nhược Yên lại nhấc cái yếm màu xanh nhạt lên, bộ ngực tuyết trắng lập tức hiển lộ ra, tuy không quá lớn, nhưng lại no tròn đầy đặn, không có chút dấu hiệu rủ xuống, đầu vú đỏ tươi giống như của thiếu nữ.
Hồ Nguyên Vũ thoáng cái hô hấp dồn dập, động tác lớn mật và lời nói của Lâm Nhược Yên, hắn căn bản không có một chút chuẩn bị tâm lý, lập tức ngẩn người.
Lâm Nhược Yên cầm lấy tay của Hồ Nguyên Vũ, đặt lên bộ ngực no đủ của mình:
- Tiểu bại hoại, người ta chủ động cho con sờ, nhìn con, ngược lại thẹn thùng, chẳng lẽ con quên, hai năm trước con là làm sao quấn quít lấy đòi sờ sao?
Hồ Nguyên Vũ nhất thời nửa khắc nhớ không nổi nhiều chuyện như vậy, bất quá bàn tay bao trùm lên bộ ngực co giãn, loại cảm giác mềm mại trắng nõn kia, lại để cho côn thịt của Hồ Nguyên Vũ cứng lên, thăm dò hỏi:
- Mẫu thân, trước kia con hay quấn quít lấy người đòi sờ sao?
Lâm Nhược Yên cười gắt:
- Còn không thừa nhận? Mỗi lần con đều quấn quít đòi ăn mấy ngụm mới chịu bỏ qua, ta thực hối hận lúc trước cho Nguyệt nhi bú sữa, lại cho luôn tiểu bại hoại con bú, Nguyệt nhi đã cai sữa gần 12 năm rồi, nhưng tiểu bại hoại con thì sao? Đến bây giờ còn không chịu cai, aii! Ta thật không có biện pháp nào với con.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro