Chương 30 - Cung Trang Kích Thích
Nhược Yên Phục...
Tàn Dương
2024-08-08 08:57:31
Hồ Nguyên Vũ băn khoăn không biết có nên đòi hỏi Lâm Nhược Yên chiều mình theo cách mình đang làm cho nàng hay không, dù sao nữ nhân ở thế giới này rất bảo thủ. Cuối cùng, Hồ Nguyên Vũ đợi cho mẫu thân oằn mình qua một cơn cực sướng, hắn đứng dậy dịch lên trên ngang mặt nàng. Côn thịt của hắn mềm nhũn lõng thõng ngay trước mặt nàng, Hồ Nguyên Vũ ôn nhu nói:
- Nhược Yên làm cho nó… cứng lên được không…
Lâm Nhược Yên hiểu ý con muốn nàng làm gì, trong lòng có chút hồi hộp, ngượng ngùng, xấu hổ... Khuôn mặt của Lâm Nhược Yên ửng hồng, ánh mắt nàng long lanh vì cơn sường vừa rồi. Nàng xấu hổ cười ngượng ngịu khi nhi tử cầm tay nàng đưa lên, nắm lấy côn thịt của hắn.
- Nương không biết…
- Nàng cứ làm giống như ngậm kẹo mút vậy…
- Ta…
Lâm Nhược Yên do dự.
Hồ Nguyên Vũ không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn khuỵu chân xuống hạ thấp vừa tầm, để Lâm Nhược Yên có thể há miệng ngậm lấy côn thịt của hắn.
Hồ Nguyên Vũ đưa côn thịt lên miệng nàng, nhưng nàng vẫn chưa chịu “hợp tác”, cuối cùng sau một lúc nài nỉ, nàng cuối cùng chịu hé miệng, ngậm lấy côn thịt của hắn vào miệng …
Hồ Nguyên Vũ sướng run nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, cái miệng xinh xắn của nàng đang ngậm đầu côn thịt của hắn, nhưng nàng rất ngượng ngùng không biết phải làm như thế nào, hắn đành phải tự mình làm, đẩy đưa côn thịt vào trong miệng nàng giống như đang ân ái...
Lâm Nhược Yên nhắm mắt lại, côn thịt của nhi tử đang nở dần trong miệng nàng, nó to ra và cứng lên rất nhanh đầy ứ trong miệng, giống như bản năng, nàng bắt đầu nút nhè nhẹ... Hồ Nguyên Vũ thò tay xuống háng nàng, ngón tay móc vào lỗ âm hộ, nàng ú ớ trong miệng với côn thịt đang thọc sâu, nó ra vào mạnh hơn nữa, cuối cùng nàng đẩy côn thịt ra thở hổn hển:
- Ngộp chết đi được…
Hồ Nguyên Vũ cười cười xoay người xuống nằm đè lên người nàng, tay cầm côn thịt đưa vào âm hộ của nàng dò dẫm. Lâm Nhược Yên rên rỉ chờ đợi, chờ đợi giây phút nhi tử đưa nàng lên đỉnh vu sơn.
- Ối…
Lâm Nhược Yên rên lên, côn thịt của nhi tử đã đâm vào trong cái lỗ mở rộng ướt đẫm dâm thủy của nàng. Hồ Nguyên Vũ ép người xuống háng của Lâm Nhược Yên, một chân co trên giường, một chân đứng dưới đất, hắn nhấc mình lên rồi bắt đầu nhịp dấn đều đặn chậm rãi…
Lâm Nhược Yên nhìn nhi tử đầy yêu thương, côn thịt của nó đang tung hoành làm chủ ở trong người nàng, nó ra vào nhẹ nhàng khiến nàng cảm thấy thích thú không sao diễn tả. Cảm giác tê tê sương sướng lan tỏa êm ái khắp cơ thể nàng, vô thức nàng vươn tay kéo cổ nhi tử xuống, để người nó áp lên ngực mình…
Hồ Nguyên Vũ cũng sung sướng trước sự hưởng ứng của mẫu thân, hắn vùi mặt vào sau cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể, cong mông dập xuống, hơi thở của Lâm Nhược Yên gấp gáp ở bên tai nó.
Tiếng kêu khe khẽ xen lẫn hơi thở dồn dập làm Hồ Nguyên Vũ cảm thấy Lâm Nhược Yên thật đáng yêu. Hắn phấn khích rên lên, côn thịt lại miệt mài giã xuống. Tiếng ót ét, lép nhép đang thoát ra từ cái nơi đang gây nên sự sung sướng của hai người. Lâm Nhược Yên quên đi tất cả, nàng không còn giữ được sự e ấp lúc đầu, nàng quên cả xấu hổ, vô thức co cả hai chân lên kẹp sát hai bên sườn của nhi tử, miệng xuýt xoa rên rỉ thành tiếng:
- Aiz… aiz… Vũ nhi…
Hồ Nguyên Vũ dập xuống, ấn thật sâu mà day ở sâu trong tử cung, làm Lâm Nhược Yên cong lưng lên kêu to:
- Áh… áh… ah… phu quân…
Hồ Nguyên Vũ ngỡ ngàng, không rõ có phải Lâm Nhược Yên vừa kêu “phu quân” hay không. Như thể là Lâm Nhược Yên vô thức thốt lên vậy.
Hắn tiếp tục dúi vào mấy cái, kèm theo những cái day miết khiến nàng điếng người, cơn cực khoái nổ ào ạt khiến nàng không thốt lên lời, cứ cứng đơ người ngây ngất.
Hồ Nguyên Vũ chống một tay nhấc thân trên lên khỏi ngực Lâm Nhược Yên, phần dưới vẫn ép chặt vào háng nàng mà dập, tay kia vò xé hai bầu vú căng đầy cương cứng của của nàng.
Lâm Nhược Yên như một con thú đang lên cơn, nàng oằn người trong cơn sướng man dại, nàng bấu chặt hai tay vào bả vai con, ưỡn ngực lên cho hắn tha hồ nhồi bóp.
- Aiz… aizzz…
Lâm Nhược Yên đờ người trong khi cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, đưa nàng lên chín tầng mây rồi từ từ đưa nàng nhẹ nhàng hạ xuống.
Lâm Nhược Yên thả tay ra, buông lưng rơi bịch xuống giường, say mê trải qua những cơn cực khoái... lúc này, Hồ Nguyên Vũ cũng không chịu nổi, tuôn xối xả từng đợt tinh khí nóng hổi của mình vào trong người nàng.
Lâm Nhược Yên thở dốc, hổn hển không ra hơi… Lâm Nhược Yên nghiêng đầu mở mắt nhìn con, cười e thẹn, nụ cười rạng rỡ sung sướng mà Hồ Nguyên Vũ chưa thấy bao giờ, âm hộ nàng vẫn co bóp liên tục. Cả hai không ai nhắc ai, đồng thời vận chuyển Âm Dương Tạo Hóa Kinh…
Tầm 10 phút sau, thanh quang biến mất, lần này thanh quang tồn tại thời gian ngắn hơn lần trước rất nhiều.
Lâm Nhược Yên nằm dưới tấm thân nặng nề của nhi tử, nàng quá mãn nguyện bởi những gì vừa mới diễn ra. Đã mấy ngày rồi, nàng mới lại tận hưởng cái cảm giác rất “nữ nhân” đó.
Côn thịt của Hồ Nguyên Vũ từ từ nhỏ dần trong âm hộ của nàng, lỗ âm hộ của Lâm Nhược Yên cũng đang thít dần lại. Lâm Nhược Yên hơi xấu hổ, nàng vuốt ve dọc bên hông hắn, cười ngượng nói:
- Buông nương ra đi …
Hồ Nguyên Vũ buông nàng ra, ngồi xuống bên nàng. Lâm Nhược Yên ngồi dậy nhìn vào cửa mình, tinh dịch của nhi tử từ bên trong đang đùn ra nóng hầm hập, nàng cúi xuống nhìn đám chất nhầy trắng đục trên giường, đỏ bừng mặt kêu lên:
- Khiếp …
Sau đó một đoàn thủy khí đảo qua, tất cả lại sạch sẽ như lúc ban đầu, chỉ là âm hộ của nàng vẫn đỏ bừng, hai mép sưng húp, chứng tỏ vừa mới trải qua một trận giao hoan điên cuồng.
Lâm Nhược Yên từ từ mặc quần áo vào, búi mái tóc lên, cung trang càng làm cho khí chất của nàng trở nên dung dung cao quý, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, làm cho tiểu đệ của Hồ Nguyên Vũ lại ngóc đầu dậy.
Lâm Nhược Yên liếc qua, thấy côn thịt của nhi tử lại cương cứng lên, không khỏi đỏ mặt nguýt một cái.
Lâm Nhược Yên mặc cung trang màu vàng nhạt, tóc đen nhánh búi cao, mái tóc phía dưới như mây tán lạc ở bên vai hai, phảng phất như cành liễu mảnh mai theo gió tung bay, dáng tươi cười ôn nhu cùng với đường cong lồi lõm linh lung càng có vẻ phong tình vạn chủng.
Chứng kiến thần sắc của Lâm Nhược Yên thẹn thùng, trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ lạy bay lên dục hỏa.
Hồ Nguyên Vũ nói:
- Nhược Yên, nàng đẹp quá.
Lâm Nhược Yên ngượng ngùng lườm hắn.
- Chỉ giỏi ba hoa.
Lâm Nhược Yên ôm lấy hắn, ôn nhu nói.
- Mẫu thân đã là người của con rồi, còn sợ ta chạy mất sao?
Hồ Nguyên Vũ không nói gì, chỉ ôm lấy khuôn mặt nàng hôn xuống.
Lâm Nhược Yên như ngất ngây trong nụ hôn dài đó, đột nhiên hắn xoay người nàng lại, nhấn nàng quỳ ở trên giường.
Lâm Nhược Yên bị động tác của hắn làm cho kinh ngạc, mông ngọc cao cao nhếch lên, Hồ Nguyên Vũ quỳ gối ở sau bờ mông của Lâm Nhược Yên, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.
Hồ Nguyên Vũ hưng phấn ôm thật chặc vòng eo mềm mại, côn thịt kiên quyết gắt gao đè ép lên mông ngọc, cách lớp cung trang va chạm về phía trước, cảm thấy thoải mái không thua gì giao hoan chính thức.
- Nhược Yên làm cho nó… cứng lên được không…
Lâm Nhược Yên hiểu ý con muốn nàng làm gì, trong lòng có chút hồi hộp, ngượng ngùng, xấu hổ... Khuôn mặt của Lâm Nhược Yên ửng hồng, ánh mắt nàng long lanh vì cơn sường vừa rồi. Nàng xấu hổ cười ngượng ngịu khi nhi tử cầm tay nàng đưa lên, nắm lấy côn thịt của hắn.
- Nương không biết…
- Nàng cứ làm giống như ngậm kẹo mút vậy…
- Ta…
Lâm Nhược Yên do dự.
Hồ Nguyên Vũ không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn khuỵu chân xuống hạ thấp vừa tầm, để Lâm Nhược Yên có thể há miệng ngậm lấy côn thịt của hắn.
Hồ Nguyên Vũ đưa côn thịt lên miệng nàng, nhưng nàng vẫn chưa chịu “hợp tác”, cuối cùng sau một lúc nài nỉ, nàng cuối cùng chịu hé miệng, ngậm lấy côn thịt của hắn vào miệng …
Hồ Nguyên Vũ sướng run nhìn khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, cái miệng xinh xắn của nàng đang ngậm đầu côn thịt của hắn, nhưng nàng rất ngượng ngùng không biết phải làm như thế nào, hắn đành phải tự mình làm, đẩy đưa côn thịt vào trong miệng nàng giống như đang ân ái...
Lâm Nhược Yên nhắm mắt lại, côn thịt của nhi tử đang nở dần trong miệng nàng, nó to ra và cứng lên rất nhanh đầy ứ trong miệng, giống như bản năng, nàng bắt đầu nút nhè nhẹ... Hồ Nguyên Vũ thò tay xuống háng nàng, ngón tay móc vào lỗ âm hộ, nàng ú ớ trong miệng với côn thịt đang thọc sâu, nó ra vào mạnh hơn nữa, cuối cùng nàng đẩy côn thịt ra thở hổn hển:
- Ngộp chết đi được…
Hồ Nguyên Vũ cười cười xoay người xuống nằm đè lên người nàng, tay cầm côn thịt đưa vào âm hộ của nàng dò dẫm. Lâm Nhược Yên rên rỉ chờ đợi, chờ đợi giây phút nhi tử đưa nàng lên đỉnh vu sơn.
- Ối…
Lâm Nhược Yên rên lên, côn thịt của nhi tử đã đâm vào trong cái lỗ mở rộng ướt đẫm dâm thủy của nàng. Hồ Nguyên Vũ ép người xuống háng của Lâm Nhược Yên, một chân co trên giường, một chân đứng dưới đất, hắn nhấc mình lên rồi bắt đầu nhịp dấn đều đặn chậm rãi…
Lâm Nhược Yên nhìn nhi tử đầy yêu thương, côn thịt của nó đang tung hoành làm chủ ở trong người nàng, nó ra vào nhẹ nhàng khiến nàng cảm thấy thích thú không sao diễn tả. Cảm giác tê tê sương sướng lan tỏa êm ái khắp cơ thể nàng, vô thức nàng vươn tay kéo cổ nhi tử xuống, để người nó áp lên ngực mình…
Hồ Nguyên Vũ cũng sung sướng trước sự hưởng ứng của mẫu thân, hắn vùi mặt vào sau cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương cơ thể, cong mông dập xuống, hơi thở của Lâm Nhược Yên gấp gáp ở bên tai nó.
Tiếng kêu khe khẽ xen lẫn hơi thở dồn dập làm Hồ Nguyên Vũ cảm thấy Lâm Nhược Yên thật đáng yêu. Hắn phấn khích rên lên, côn thịt lại miệt mài giã xuống. Tiếng ót ét, lép nhép đang thoát ra từ cái nơi đang gây nên sự sung sướng của hai người. Lâm Nhược Yên quên đi tất cả, nàng không còn giữ được sự e ấp lúc đầu, nàng quên cả xấu hổ, vô thức co cả hai chân lên kẹp sát hai bên sườn của nhi tử, miệng xuýt xoa rên rỉ thành tiếng:
- Aiz… aiz… Vũ nhi…
Hồ Nguyên Vũ dập xuống, ấn thật sâu mà day ở sâu trong tử cung, làm Lâm Nhược Yên cong lưng lên kêu to:
- Áh… áh… ah… phu quân…
Hồ Nguyên Vũ ngỡ ngàng, không rõ có phải Lâm Nhược Yên vừa kêu “phu quân” hay không. Như thể là Lâm Nhược Yên vô thức thốt lên vậy.
Hắn tiếp tục dúi vào mấy cái, kèm theo những cái day miết khiến nàng điếng người, cơn cực khoái nổ ào ạt khiến nàng không thốt lên lời, cứ cứng đơ người ngây ngất.
Hồ Nguyên Vũ chống một tay nhấc thân trên lên khỏi ngực Lâm Nhược Yên, phần dưới vẫn ép chặt vào háng nàng mà dập, tay kia vò xé hai bầu vú căng đầy cương cứng của của nàng.
Lâm Nhược Yên như một con thú đang lên cơn, nàng oằn người trong cơn sướng man dại, nàng bấu chặt hai tay vào bả vai con, ưỡn ngực lên cho hắn tha hồ nhồi bóp.
- Aiz… aizzz…
Lâm Nhược Yên đờ người trong khi cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, đưa nàng lên chín tầng mây rồi từ từ đưa nàng nhẹ nhàng hạ xuống.
Lâm Nhược Yên thả tay ra, buông lưng rơi bịch xuống giường, say mê trải qua những cơn cực khoái... lúc này, Hồ Nguyên Vũ cũng không chịu nổi, tuôn xối xả từng đợt tinh khí nóng hổi của mình vào trong người nàng.
Lâm Nhược Yên thở dốc, hổn hển không ra hơi… Lâm Nhược Yên nghiêng đầu mở mắt nhìn con, cười e thẹn, nụ cười rạng rỡ sung sướng mà Hồ Nguyên Vũ chưa thấy bao giờ, âm hộ nàng vẫn co bóp liên tục. Cả hai không ai nhắc ai, đồng thời vận chuyển Âm Dương Tạo Hóa Kinh…
Tầm 10 phút sau, thanh quang biến mất, lần này thanh quang tồn tại thời gian ngắn hơn lần trước rất nhiều.
Lâm Nhược Yên nằm dưới tấm thân nặng nề của nhi tử, nàng quá mãn nguyện bởi những gì vừa mới diễn ra. Đã mấy ngày rồi, nàng mới lại tận hưởng cái cảm giác rất “nữ nhân” đó.
Côn thịt của Hồ Nguyên Vũ từ từ nhỏ dần trong âm hộ của nàng, lỗ âm hộ của Lâm Nhược Yên cũng đang thít dần lại. Lâm Nhược Yên hơi xấu hổ, nàng vuốt ve dọc bên hông hắn, cười ngượng nói:
- Buông nương ra đi …
Hồ Nguyên Vũ buông nàng ra, ngồi xuống bên nàng. Lâm Nhược Yên ngồi dậy nhìn vào cửa mình, tinh dịch của nhi tử từ bên trong đang đùn ra nóng hầm hập, nàng cúi xuống nhìn đám chất nhầy trắng đục trên giường, đỏ bừng mặt kêu lên:
- Khiếp …
Sau đó một đoàn thủy khí đảo qua, tất cả lại sạch sẽ như lúc ban đầu, chỉ là âm hộ của nàng vẫn đỏ bừng, hai mép sưng húp, chứng tỏ vừa mới trải qua một trận giao hoan điên cuồng.
Lâm Nhược Yên từ từ mặc quần áo vào, búi mái tóc lên, cung trang càng làm cho khí chất của nàng trở nên dung dung cao quý, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm, làm cho tiểu đệ của Hồ Nguyên Vũ lại ngóc đầu dậy.
Lâm Nhược Yên liếc qua, thấy côn thịt của nhi tử lại cương cứng lên, không khỏi đỏ mặt nguýt một cái.
Lâm Nhược Yên mặc cung trang màu vàng nhạt, tóc đen nhánh búi cao, mái tóc phía dưới như mây tán lạc ở bên vai hai, phảng phất như cành liễu mảnh mai theo gió tung bay, dáng tươi cười ôn nhu cùng với đường cong lồi lõm linh lung càng có vẻ phong tình vạn chủng.
Chứng kiến thần sắc của Lâm Nhược Yên thẹn thùng, trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ lạy bay lên dục hỏa.
Hồ Nguyên Vũ nói:
- Nhược Yên, nàng đẹp quá.
Lâm Nhược Yên ngượng ngùng lườm hắn.
- Chỉ giỏi ba hoa.
Lâm Nhược Yên ôm lấy hắn, ôn nhu nói.
- Mẫu thân đã là người của con rồi, còn sợ ta chạy mất sao?
Hồ Nguyên Vũ không nói gì, chỉ ôm lấy khuôn mặt nàng hôn xuống.
Lâm Nhược Yên như ngất ngây trong nụ hôn dài đó, đột nhiên hắn xoay người nàng lại, nhấn nàng quỳ ở trên giường.
Lâm Nhược Yên bị động tác của hắn làm cho kinh ngạc, mông ngọc cao cao nhếch lên, Hồ Nguyên Vũ quỳ gối ở sau bờ mông của Lâm Nhược Yên, hai tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng.
Hồ Nguyên Vũ hưng phấn ôm thật chặc vòng eo mềm mại, côn thịt kiên quyết gắt gao đè ép lên mông ngọc, cách lớp cung trang va chạm về phía trước, cảm thấy thoải mái không thua gì giao hoan chính thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro