Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Bạch Diễm bị cắ...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

“Mẹ nắm lấy tay con!” Bạch Diễm không bay ra theo lực lượng tôi ném hắn đi, ngược lại là nắm chặt tay của ta, muốn đem ta hướng lên trên kéo lên đi.

Sức lực của hắn tất nhiên là lớn hơn bạn cùng lứa tuổi rất nhiều, nhưng lực hút dưới chân tôi kia càng hút mạnh lớn hơn nữa. Bạch Diễm kéo không những không có nửa điểm hiệu quả, ngược lại còn lún xuống theo tôi.

“Bạch Diễm buông tay!” Tôi vội nói.

Tiểu gia hỏa lại cực kỳ quật cường: “Không cần! Con phải nắm chặt mụ mụ! Mrj nắm chặt con! Mẹ không cần buông tay nha!” Thật là hài tử quật cường giống y cha hắn.

“Ba ba!” Đang nghĩ tới Mặc Hàn, Bạch Diễm thấy tốc độ tôi lún xuống không ngừng nhanh, hắn không kéo được tôi, vội cầu cứu Mặc Hàn.

Mặc Hàn thấy tình thế không ổn, súc lực đánh đuổi Quân Chi ra xa, phi thân trở lại bên người chúng tôi, ôm chặt eo tôi, dùng sức kéo tôi lên trên, mang tôi rời khỏi nơi đó.

Nhưng mà, mới rơi xuống một tầng mây, dưới chân tôi lại chìm xuống, Mặc Hàn vội vàng mang theo tôi bay lên, duy trì khoảng cách với tầng mây.

“Mây ăn người……” Bạch Diễm ngạc nhiên nói.

Mặc Hàn nhìn chằm chằm tầng mây lôi kia đánh giá một lát, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Là Hoàng Ngạo Tình.” Trường kiếm trong tay hắn chém vài đường, đánh = một đợt pháp lực vào bên trong tầng mây lôi quang.

Thoáng chốc, một con tiểu phượng hoàng màu ngân bạch ở cách đó không xa chạy trốn, vừa lúc là tiểu Bàn Phượng lúc trước tôi nhìn thấy kia!

Hoàng Ngạo Tình muốn làm gì?

Lúc tôi vừa mới chìm xuống, cảm giác có thứ gì đó ở trong cơ thể trôi đi. Vừa không phải là sinh mệnh lực lúc trước Hồng Hoang muốn, cũng không phải pháp lực trong tâm đầu huyết, là một thứ rất kỳ quái.

“Mẹ.” Bạch Diễm bỗng nhiên túm ống tay áo tôi: “Về sau mẹ phải theo sát con!”

“Vì sao? Sợ mẹ có nguy hiểm sao?” Bạch Diễm của nhà chúng tôi chính là hiểu chuyện như vậy.

Bạch Diễm bĩu môi gật đầu, lại nói: “Về sau mẹ khẳng định sẽ rất xui xẻo! Chỉ có đi theo bên người đứa trẻ may mắn như con, mới có thể khiến mẹ mất đi khí vận bổ sung trở về!”

Tôi với Mặc Hàn đều sửng sốt.

Khí vận của tôi, nói như thế nào đây, tôi cảm thấy đời này có thể gặp được Mặc Hàn, có thể có đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như Bạch Diễm, đã có thể coi như là cực tốt rồi.

Sao Bạch Diễm lại nói vận khí của tôi không tốt? Hơn nữa, sao bây giờ mới nói?

Tôi nhớ tới trước kia hắn có thể nhìn thấy khí vận của Lục Linh Vũ bị Cơ Tử Đồng rút đi, vội hỏi nói: “Khí vận của mẹ là có biến hóa từ khi nào?”

“Mới vừa rồi.” Bạch Diễm nói xong nhào vào trong lòng Mặc Hàn: “Ba ba, chúng ta đi báo thù cho mẹ được không? Tiểu phượng hoàng kia trộm đi khí vận của mẹ!”

“Được!” Mặc Hàn vững vàng tức giận đáp ứng.

Bạch Diễm nhìn về phía tiểu Bàn Phượng rời đi, đã không tìm thấy hơi thở của Bàn Phượng, có chút mất mát.

Quỷ khí của Mặc Hàn đuổi theo phía tiểu Bàn Phượng biến mất, Quân Chi vội vàng trở về, lại ngăn cản những quỷ khí đó một lần nữa.

“Bạch Diễm, chăm sóc cho mẹ.” Mặc Hàn thả Bạch Diễm lại trong lòng tôi, chính mình rút kiếm xông về phía Quân Chi.

Tôi thả ra pháp lực đi tìm tiểu Bàn Phượng kia.

Kia hẳn chỉ là một thật thể cuả Hoàng Ngạo Tình sinh thời dùng pháp lực hoặc là pháp bảo gì đó ngưng tụ mà thành, tôi có thể tìm được một chút tung tích của phượng hoàng ở gần đây, lại không tìm thấy vị trí cụ thể, đoán chừng là có thể che giấu hơi thở của mình.

Bạch Diễm cũng vậy, nhưng đồ vật hắn có thể nhìn không giống tôi. Không trong chốc lát, đã chỉ vào một chỗ nói với tôi: “Mẹ ở nơi đó! Nơi đó có khí vận của mẹ!”

Hắn sợ tiểu phượng hoàng chạy, vội bay qua, tôi cũng vội vàng đuổi theo. Lại không nghĩ rằng mới bước ra nửa bước đầu tiên, dưới chân trống rỗng ngã xuống một cái, rơi vào lôi điện phía dưới.

Bạch Diễm vội vàng trở về, nâng tôi dậy, bộ dáng tiểu đại nhân dạy dỗ tôi: “Mẹ, cẩn thận một chút, hiện tại mẹ rất xui xẻo!”

Đã nhìn ra…

Bạch Diễm sợ tôi lại xui xẻo, dựa vào trên lưng tôi, đền bù khí vận của tôi không đủ. Tôi dựa theo nơi hắn nói đuổi theo, cảm nhận được hơi thở phượng hoàng kia trở lên nồng đậm.

Từng tầng mây đen chặn tầm mắt của tôi, tôi hóa ra trường kiếm, súc đủ kiếm thế chém về phía chỗ phượng hoàng kia.

Tầng mây bị đánh tan, lộ ra tiểu phượng hoàng bên trong, nhưng mà, lần này nó lại không trốn, ngược lại là bay về phía chúng tôi.

Tôi vội vàng vung kiếm ứng đối công kích của nó, Bạch Diễm tức giận phượng hoàng này trộm khí vận của tôi còn tới công kích tôi, giơ ma trơi từ trên lưng tôi nhảy dựng lên, đập ma trơi ở trên mặt phượng hoàng kia.

Đồng thời, tôi giơ cao kiếm lên đang muốn tấn công phượng hoàng kia, eo già lại ca băng xoay một chút, lăng là làm ta hơn nửa ngày không có thể hoãn lại đây.

“Mẹ…” Bạch Diễm vội trở lại bên người tôi: “Mẹ có nặng lắm không?”

“Không sao… Chỉ là không cẩn thận vọt đến eo…” Tôi cắn răng chịu đựng đau nhức kia, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Ngày thường lăn giường mật độ cao với Mặc Hàn như vậy, eo già đều chịu đựng được. Lúc này ở cống ngầm phiên thuyền, thật là người xui xẻo uống nước lạnh cũng đều dắt kẽ răng!

“Mẹ, lúc con không ở đây, mẹ không cần lộn xộn…” Bạch Diễm bĩu môi.

Tôi bất đắc dĩ: “Mẹ sẽ cố gắng…”

Bạch Diễm quay đầu đi, ánh mắt sáng lên: “Mẹ, tiểu phượng hoàng còn ở đây!” Tôi vội theo tầm mắt hắn nhìn lại, quả nhiên, tiểu Bàn Phượng kia cũng không thừa dịp tôi xui xẻo vặn đến eo mà rời đi, ngược lại ở bay xung quanh chúng tôi.

“Mẹ, nó đang làm gì?” Bạch Diễm mê mang hỏi tôi.

Tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác kỳ quái, theo bản năng ôm sát Bạch Diễm.

Mặc Hàn và Quân Chi còn đánh đến khó phân, nơi này là hang ổ của Hồng Hoang, trên cơ bản thực lực của Hồng Hoang có thể lấy ra toàn bộ, còn cuốn lấy Mặc Hàn.

“Bạch Diễm, chúng ta đi ra ngoài.” Tôi nói, không biết địch nhân có tính toán gì không, tốt nhất tự bảo vệ mình thủ đoạn chính là đối nghịch với kẻ thù.

Bạch Diễm gật đầu tỏ vẻ sáng tỏ, tôi dùng linh lực phá vỡ vòng tròn màu ngân bạch tiểu Bàn Phượng vây xung quanh chúng tôi hình thành kia.

Đang muốn nhảy ra khỏi vòng kia, bỗng nhiên cảm giác bên trong có thứ gì đó chảy vào trong cơ thể tôi.

“Khí vận của mẹ đã trở lại một chút!” Bạch Diễm kinh hô.

Tôi chợt ngừng lại, quan sát kỹ lưỡng vòng sáng màu ngân bạch đang dần dần khôi phục kia, đánh vỡ vòng kia lần nữa, lại là một tia khí vận chảy vào trong cơ thể tôi!

Tôi hiểu rồi!

Tiểu phượng hoàng nào có không đi, nó là muốn nhân cơ hội hấp thu khí vận còn thừa của tôi!

Nghĩ thấu lời này, tôi vội vàng hóa toàn bộ linh lực thành mảnh nhỏ thật nhỏ bay tới vòng sáng kia. Hấp thụ ở trên, chờ toàn bộ bên trên đều là linh lực của tôi, lòng tôi vừa động, tất cả linh lực đồng thời công kích vòng sáng kia.

Trong nháy mắt, từng tia khí vận nhanh chảy vào trong cơ thể tôi, Bạch Diễm đều không nhịn được vui vẻ vỗ tay: “Khí vận của mẹ đều đã trở lại! Phượng hoàng hư! Tức chết ngươi! Tức chết ngươi! Lêu lêu lêu…”

Hắn làm mặt quỷ từ trên lưng tôi bay lên, một chân đá về phía tiểu Bàn Phượng. Nhưng mà, Bàn Phượng lại không bị Bạch Diễm đá bay, mà hút hắn chân vào trong cơ thể.

“Bạch Diễm!” Tôi ý thức được mọi chuyện không ổn vội vàng nắm chặt tay Bạch Diễm, kéo hắn ra bên ngoài, nhưng lại chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hắn không bị hút vào mau như vậy.

“Mặc Hàn! Mặc Hàn anh mau tới đây!” Lực hút này có lực độ giống vừa mới hút khí vận của tôi như đúc, không khỏi làm tôi càng thêm lo lắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc Hàn nghe được giọng nói của tôi, bỏ qua Quân Chi vội vàng trở lại, thấy thế, hắn muốn đi công kích tiểu Bàn Phượng kia trước tiên.

Quỷ hỏa màu lam dừng ở trên người tiểu Bàn Phượng, lại bị tia chớp màu bạc trên người tiểu Bàn Phượng chặn lại.

Mặc Hàn vừa kéo Bạch Diễm ra phía sau với tôi, Quân Chi đã tới rồi, hắn lại không thể không bỏ ra một tay tới ứng đối công kích của Quân Chi.

Bị chúng tôi kéo như vậy đương nhiên sẽ đau, Bạch Diễm nhịn đã lâu, vẫn không nhịn được nữa, nháy nước mắt nói với tôi: “Mẹ… Đau…”

“Cố chịu một chút sẽ tốt thôi, không thể bị hút vào trong!” Tôi vội trấn an hắn, lại phát hiện cơ thể Mặc Hàn dần dần trong suốt: “Mặc Hàn!”

“Không sao.” Mặc Hàn chặn ngang tôi còn muốn dò hỏi tình huống: “Trước cứu Bạch Diễm ra quan trọng hơn.”

Mặc Hàn nói với tôi, Quân Chi công kích lại không ngừng nghỉ. Hắn đánh Mặc Hàn một chưởng vào khoảng không, thuận thế tấn công về phía tôi.

Mặc Hàn đã không kịp đẩy hắn ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chắn ở trước người tôi thay tôi nhận một cái tát kia.

“Mặc Hàn!”

“Ba ba!”

Cơ thể của hắn bởi vì bị một chưởng kia đánh ngã ở trên người tôi lần đầu tiên để tôi biết người đàn ông ở bên người tôi này cái gì cũng đều không sợ cũng dễ dàng bị thương như vậy.

Toi đỡ lấy hắn, dùng pháp lực đá văng Quân Chi bị Hồng Hoang khống chế ra, vội muốn độ pháp lực của mình cho Mặc Hàn, lại bị hắn ngăn cản: “Vi phu không sao, cứu Bạch Diễm trước quan trọng hơn.”

Từ Động Thiên Phúc Địa đến đây, thương thế của hắn vẫn luôn không khôi phục, sao có thể không có việc gì!

Nhưng hắn luyến tiếc pháp lực của tôi bị xói mòn, tôi cũng không thể mạnh mẽ bại bởi hắn, chỉ có thể vừa đề phòng Hồng Hoang lại đây, vừa đi nắm chặt lấy cơ thể của Bạch Diễm.

Nhưng mà, rất nhanh Quân Chi lại ngóc đầu trở lại, Mặc Hàn vừa phải đối phó tiểu Bàn Phượng hình thành lốc xoáy kia, vừa còn phải đối phó Quân Chi, thương thế trên người càng thêm nghiêm trọng.

“Ba ba… Mẹ… Con có thể biến mất hay không…” Bạch Diễm sợ hãi hỏi tôi.'

“Sẽ không! Ba mẹ sẽ cứu con ra!” Tôi vội nói.

Mặc Hàn cũng nói: “Đừng nói linh tinh!”

Bạch Diễm liều mạng nín nước mắt: “Nhưng… Nhưng con rất sợ…”

“Ba ba đã thiêu hủy phượng hoàng kia hơn phân nửa, rất nhanh con có thể đi ra! Đừng sợ ha! Ba mẹ đều ở đây!” Tôi an ủi Bạch Diễm, tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu, nhưng nước mắt chính là không nghe lời chảy xuống.

“Mẹ…” Hắn nức nở gọi tôi một tiếng: “Lần trước ba ba uống rượu là con đổi thành nước…”

Sao đang êm đẹp hắn lại nhắc tới chuyện này? Tôi bất an trong lòng, muốn ngăn cản hắn tiếp tục nói tiếp, nhưng tiểu gia hỏa nói không ngừng.

“Con không phải cố ý… Nhị thẩm nói nhị thúc uống nhiều rượu, con muốn hắn uống nước, nên thay đổi… Đó là cho nhị thúc, ba ba, không phải cho ba!”

“Ba ba biết, đừng suy nghĩ linh tinh.” Mặc Hàn cũng nghe ra không thích hợp.

Bạch Diễm nức nở gật đầu, lại nói: “Tiểu quỷ dưới lầu nhà Bà ngoại là con bắt nạt… Nhưng cũng cho hắn ăn Tụ Hồn Đuốc… Con muốn chơi với hắn… Không thật sự muốn bắt nạt hắn… Cũng không phải cố ý hù dọa bà ngoại…”

Ngày đó mẹ tôi nhìn thấy một mình Bạch Diễm nói không ngừng với không khí, dọa trực tiếp phải gọi điện thoại cho bà nội tôi, cũng may bị tôi ngăn cản.

“Mẹ đều biết, Bạch Diễm, đừng suy nghĩ vớ vẩn, sẽ không có việc gì ha.” Những lời này của Bạch Diễm lại làm tôi cảm thấy trong lòng dị thường không yên.

“Mẹ… Khí vận của con… Đã không còn…” Hắn nức nở, mắt to nước mắt lưng tròng nhìn tôi, tôi nhìn mà lòng đau đớn.

Bỗng nhiên, trên tay của tôi trống rỗng, Bạch Diễm lại cứ biến mất ở trong tay của tôi như vậy.

Tôi ngẩn ra, không thể tin được đây là sự thật, Mặc Hàn cũng vậy.

Tiểu Bàn Phượng kia lại như là đánh cái no, bóng dáng tan biến, biến mất ở bên trong lôi vân dưới chân chúng tôi.

“Bạch Diễm! Bạch Diễm! Con ở đâu? Đừng dọa mẹ!” Tôi vội hét lên, lại không có bất kì lời nào đáp lại.

Rất nhanh hơi thở của Bạch Diễm biến mất, Mặc Hàn lập tức thả ra quỷ khí đuổi theo tra hơi thở cuả hắn khắp mọi nơi, tôi cũng vậy, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

“Bạch Diễm!” Mặc Hàn cũng sốt ruột, ở gần tìm vài vòng, đều không thu hoạch được gì.

Nhớ tới lời nói trước khi Bạch Diễm biến mất, nước mắt tôi không tự chủ được mà chảy xuống.

“Sẽ tìm được Bạch Diễm!” Mặc Hàn ôm mặt của tôi lau đi nước mắt cho tôi, trịnh trọng hứa hẹn nói.

Tôi gật đầu, biết hiện tại không phải là lúc khóc, lau nước mắt, tiếp tục bắt đầu tìm kiếm Bạch Diễm và hơi thở của tiểu phượng hoàng kia.

Tôi rải pháp lực ra ngoài, mỗi một pháp lực đều rót vào một tia ý thức, đi cảm ứng hơi thở của Bạch Diễm hoặc Bàn Phượng.

Kỳ quái chính là, mỗi một nơi gần đây, đều có hơi thở nhàn nhạt của hai người. Nhưng nếu tôi muốn tra tiếp một bước, cái gì cũng đều không tìm thấy.

“Mặc Hàn…” Tôi vội phát hiện tình huống nói với Mặc Hàn, hắn nhíu mày, cả giận nói: “Xem ra không chỉ là Hoàng Ngạo Tình này mưu đồ! Hồng Hoang cũng thoát không được quan hệ!”

Hắn ý bảo tôi đứng ở phía sau hắn, thả quỷ khí ra tra xét một vòng, sau khi xác định Bạch Diễm không ở nơi này, chém một kiếm xuống lôi vân dưới chân chúng tôi.

Kiếm thế lóe lam quang thế như chẻ tre từ phía trên mũi kiếm hắn bay ra, hung hăng đánh vào bên trong tầng mây, kích lên một trận mây mù mãnh liệt, thậm chí chặn ngang vài tia chớp lôi vân đang đánh xuống.

Một đường đi xuống, khí thế kiếm thế không hề yếu bớt, mãi cho đến đâm thủng tầng mây nơi này một cái động lớn, lại rơi vào núi Bất Chu dưới mây, cũng cắt sơn thể ra một vực sâu, kiếm thế kia mới biến mất.

Khổng Tuyên và Đại Bàng bị nhốt ở dưới vội vàng bay lên theo cái động Mặc Hàn vừa mới đánh ra.

“Xảy ra chuyện gì? Tìm được Bạch Diễm không?” Khổng Tuyên hỏi.

Vợ chồng chúng tôi ai đều không nói chuyện.

Trong tay Đại Bàng lại dẫn theo một người vết thương chồng chất, là Quân Chi trọng thương hôn mê!

“Chỉ có thân thể, không có hồn phách.” Đại Bàng nói với tôi.

Vậy nói cách khác, Quân Chi cũng dung nhập vào bên trong Thiên Đạo trên đỉnh đầu chúng tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, cỡ nào hy vọng Quân Chi có thể nói cho tôi tin tức của Bạch Diễm.

Nhưng mà, không biết có phải cảm nhận được tâm ý của tôi hay không, Quân Chi trong tay Đại Bàng vốn chỉ là một thi thể, lại giật giật.

Mặc Hàn bóp lấy cổ họng của hắn trước tiên, chất vấn: “Bạch Diễm đâu!”

“Anh… Anh rể…” Rõ ràng là hơi thở của Hồng Hoang, mở miệng lại là giọng điệu của Quân Chi.

Tôi cũng đi đến bên người Mặc Hàn, đôi mắt thanh minh kia lại áy náy, xác thật chính là Quân Chi.

Lúc này Mặc Hàn mới buông lỏng tay, lại lạnh giọng hỏi lần nữa: “Bạch Diễm đâu?”

“Hắn bị hấp thu…” Quân Chi còn chưa nói xong lại bị Mặc Hàn bóp lấy cổ một lần nữa.

“Nhổ ra!” Mặc Hàn cả giận nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiển nhiên Quân Chi có chuyện muốn nói, ở dưới tôi ý bảo, Mặc Hàn không cam nguyện buông lỏng tay.

Theo hắn, chỉ việc Quân Chi vẫn là em trai tôi, nhưng là Bạch Diễm bị hấp thu sống chết chưa rõ, làm ba của Bạch Diễm, Quân Chi và Hồng Hoang đều là một thể, nếu là có thể giết Quân Chi đả thương nặng Hồng Hoang, Mặc Hàn sẽ không nương tay.

“Là Hoàng Ngạo Tình hấp thu…” Quân Chi khó khăn nói, hơi thở của hắn rất không tốt, như cũng sẽ tùy thời biến mất =: “Bọn họ muốn khí vận của hắn… Khí vận của Bạch Diễm…”

“Em nói cho chị nên cứu Bạch Diễm như thế nào trước!” Tôi thúc giục nói, mỗi một giây trì hoãn, Bạch Diễm nguy hiểm sẽ nhiều hơn một tầng.

Quân Chi lắc đầu: “Không có cách nào…”

Lòng của tôi với Mặc Hàn trong nháy mắt bị hung hăng đau đớn, đột nhiên, nhớ tới lời trước kia Mặc Hàn nói.

Bạch Diễm tình nguyện bỉ cực thái lai, mà không phải thịnh vận mà yêu.

Thịnh vận mà yêu, nói còn không phải là như vậy sao…

Trước mắt tôi là một mảnh hắc ám, gần như muốn chết ngất đi, nhưng, trong lòng chính là không muốn tin tưởng đứa bé tôi dùng hết trăm cay ngàn đắng sinh hạ, đứa bé mà Mặc Hàn thật vất vả mới có, đứa bé mỗi ngày đều sẽ vây quanh tôi gọi mẹ sẽ biến mất như vậy.

Tôi mạnh mẽ ép xuống đau đớn kịch liệt truyền đến huyệt thái dương, lại hỏi Quân Chi một lần nữa: “Đừng làm chị sợ, nói, nhất định có biện pháp… Bạch Diễm vừa mới còn ở trong tay chị…”

“Chị…” Quân Chi không biết nên an ủi tôi như thế nào.

Nắm tay Mặc Hàn nắm chặt kêu rắc rắc, khẳng định là tâm tình cũng giống tôi.

“Bổn tọa hỏi lại một lần nữa, Bạch Diễm đâu!” Hắn cưỡng chế tức giận, sau khi nhìn thấy Quân Chi lắc đầu, hóa thành kiếm thế lại bay về phía tầng mây lần nữa nữa.

Tầng mây bị đánh mất hơn phân nửa, Quân Chi bỗng nhiên phun ra một búng máu.

Những tầng mây đó tuy không phải là bản thể của Hồng Hoang, nhưng cũng liên quan đến gốc của hắn. Tầng mây bị đánh tan, Hồng Hoang tự nhiên sẽ bị thương, Quân Chi và Hồng Hoang là một, càng hơn là như thế.

Nhưng mà, hơi thở Bạch Diễm lại nồng đậm một chút ở trong một cái chớp mắt.

Tôi với Mặc Hàn hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức bay về phía nơi đó, một ánh sáng màu ngân bạch chợt lóe qua ở nơi đó.

Là tiểu Bàn Phượng kia!

Mặc Hàn vội vàng đuổi theo, lại đụng phải một người, là Tề Thiên!

Hơi thở của Bạch Diễm lại biến mất lần nữa, Mặc Hàn tức giận đánh vào trên mặt Tề Thiên một quyền: “Sao ngươi lại tới đây!”

“Các ngươi vào núi Bất Chu lâu như vậy đều không ra, ta không thể từ trên Thiên Đạo nhìn thấy tình huống nơi này, chỉ có thể trở lại thân thể này đến xem rốt cuộc thế nào.” Tề Thiên che lại mặt bị đánh sưng của mình vẻ mặt ủy khuất: “Làm gì vừa thấy mặt đã đánh ta?”

Tôi bỗng nhiên nhớ tới thân thể này của Tề Thiên là để Bạch Diễm bảo quản ở trong không gian tùy thân của hắn. Hiện tại thân thể Tề Thiên hoàn hảo vô khuyết, nói không chừng Bạch Diễm cũng không có việc gì, vội hỏi nói: “Bạch Diễm đâu?”

Vẻ mặt Tề Thiên mờ mịt: “Các ngươi còn không tìm được Bạch Diễm sao?”

“Ngươi từ nơi nào đi ra?” Mặc Hàn lại hỏi.

Tề Thiên quay đầu lại đi tìm một vòng, cũng là vẻ mặt mờ mịt: “Ta không biết… Ta vốn dĩ cho rằng sẽ là ở trong không gian tùy thân của tiểu Bạch Diễm, nhưng một hồi đến thân thể này, đã ăn một quyền của ngươi…”

Hắn xoa mặt bị đấm của mình, thấy tôi và Mặc Hàn đều lo lắng không thôi, trấn an nói: “Các ngươi cũng đừng quá lo lắng, khí vận của tiểu Bạch Diễm nghịch thiên, Hồng Hoang không làm gì được hắn!”

Mặc Hàn và tôi đều không muốn nói thêm gì nữa với hắn, ở địa phương Tề Thiên xuất hiện, lặp đi lặp lại tìm kiếm bóng dáng của Bạch Diễm.

Tề Thiên lặng lẽ chạy về đến bên người Khổng Tuyên hỏi qua, không khỏi hoảng sợ. Hắn còn muốn nói gì nữa, Mặc Hàn vọt tới trước mặt Khổng Tuyên trước một bước: “Hoàng Ngạo Tình muốn khí vận Bạch Diễm làm cái gì!”

Khổng Tuyên và Đại Bàng nhìn nhau một cái, nói: “Ta không biết.”

“Hoàng Ngạo Tình là mẫu thân ngươi ngươi không biết?” Mặc Hàn tức giận.

“Mẫu thân ở lúc chúng ta phá xác cũng đã qua đời nhiều năm, chúng ta thật sự không biết.” Đại Bàng cũng nói.

Mặc Hàn hừ lạnh: “Bổn tọa vẫn luôn cho rằng các ngươi là đang đánh chủ ý vào Mộ Nhi, lại không ngờ mục tiêu chân chính của các ngươi là Bạch Diễm! Ấu tử vô tội, các ngươi cũng hạ thủ được!”

“Chúng ta chưa bao giờ đánh chủ ý vào Bạch Diễm!” Sắc mặt Đại Bàng không thay đổi: “Duy nhất chờ đợi Bạch Diễm, chúng ta cũng nói qua! Chỉ là hy vọng hắn bình an giáng sinh, như vậy khí vận tộc Bàn Phượng sẽ đại trướng!”

“Bạch Diễm bình an sinh ra lại hấp thu thịnh vận của hắn, khí vận tộc Bàn Phượng tự nhiên là đại trướng!” Mặc Hàn đã lờ mờ có xu thế muốn động thủ với Đại Bàng.

Khổng Tuyên nhìn tôi âm trầm, duỗi tay ra phát tâm ma thề: “Nếu ngươi không tin, ta tại đây thề: Ta Khổng Tuyên nếu có nửa điểm ý xấu với Bạch Diễm, hồn phi phách tán, không chết được tử tế!”

“Ta cũng vậy!” Đại Bàng cũng đã phát tâm ma thề.

Chính là lại không thể làm tôi an tâm nửa điểm.

“Vẫn tìm Bạch Diễm trước đi.” Tề Thiên ra làm người hoà giải, tuy rằng ngày thường hắn trào phúng anh em Khổng Tuyên, nhưng cũng rõ ràng lúc này còn không thể theo chân bọn họ động thủ.

Trước mắt thật sự là Bạch Diễm quan trọng hơn, không phải là lúc động thủ. Vợ chồng chúng tôi lại tìm kiếm hơi thở của Bạch Diễm lần nữa, Khổng Tuyên và Đại Bàng thân phận xấu hổ, nhưng cũng giúp đỡ chúng tôi tìm.

Tề Thiên cũng tự giác hỗ trợ, bỗng nhiên, hắn ngừng ở tại chỗ nhìn về phía Quân Chi: “Kỳ quái…… Vì sao hơi thở Hồng Hoang trên người của ngươi nặng như vậy?” Hắn trầm tư, sắc mặt đại biến: “Ngươi là Hồng Hoang! Không phải Mộ Quân Chi tiểu tử ngốc kia!”

Ánh mắt Quân Chi thanh triệt như vậy, sao sẽ là Hồng Hoang!

Tôi không tin, nhưng Tề Thiên đã tấn công về phía Quân Chi, Quân Chi phản kích, tràn đầy hơi thở Hồng Hoang, ánh mắt cũng ở một cái chớp mắt kia biến thành Hồng Hoang lạnh nhạt, tôi không thể không tin.

Mặc Hàn giết bằng được trước tiên, muốn bắt hỏa khống chất vấn tin tức của Bạch Diễm. Tôi cũng không cam lòng rơi ở phía sau, lại bởi vì thực lực bị chắn ở bên ngoài.

Vì sao Hồng Hoang phải giả mạo Quân Chi? Tôi nhớ lại lời hắn giả mạo Quân Chi, hắn là tới đưa tin tức cho chúng tôi, nói cho chúng tôi biết Bạch Diễm hoàn toàn biến mất…

Chẳng lẽ là hắn vì cố ý khiến chúng tôi lầm đường?

Lần đầu tiên khí vận của tôi bị hấp thu, là ngộ thương, lúc ấy tôi ôm Bạch Diễm, vị trí tương đương trùng hợp với Bạch Diễm, cho nên mới sẽ trúng chiêu.

Hoàng Ngạo Tình muốn khí vận, trước nay đều là đại khí vận trên người Bạch Diễm!

Vậy vì sao nàng nhất định phải mang Bạch Diễm tới núi Bất Chu?

Chẳng lẽ nói, núi Bất Chu có địa phương gì đặc thù?

Nơi này duy nhất khác với Động Thiên Phúc Địa, chỉ sợ nơi này cũng là hang ổ của Hồng Hoang đi…

Đúng! Hồng Hoang! Nơi này là đại bản doanh của Hồng Hoang, chúng tôi khó có thể đối phó hắn, cho nên Hoàng Ngạo Tình mới lựa chọn ở chỗ này cắn nuốt Bạch Diễm!

Vậy nói cách khác, cắn nuốt Bạch Diễm không phải là chuyện một cái chớp mắt có thể hoàn thành. Nói cách khác, nàng sẽ cần Hồng Hoang tới đánh yểm trợ cho nàng!

Vậy cũng đúng là bởi vì như vậy, nhìn tôi và Mặc Hàn không từ bỏ tìm kiếm Bạch Diễm, Hồng Hoang mới ra giả mạo Quân Chi tới đưa tin tức cho chúng tôi để chúng tôi hết hy vọng cái hạ sách này!

“Mặc Hàn, Bạch Diễm nhất định còn sống!” Tôi thấy được hy vọng, vội nói phân tích của mình cho Mặc Hàn.

Mặc Hàn bừng tỉnh, cũng không vô nghĩa với Hồng Hoang, nắm chặt thời gian tìm kiếm Bạch Diễm.

Nhưng cơ thể hắn lại biến mất ở trong nháy mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0