Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Bạch Diễm mất t...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

Cơ thể của Mặc Hàn lập tức thuấn di đến trước quỷ diện kia: “Bạch Diễm làm sao!”

“Minh Cung đột nhiên có người ngoài xâm nhập, thừa dịp Mặc Uyên đại nhân vô ý bắt tiểu công tử đi!” Con quỷ kia nơm nớp lo sợ.

“Chạy về phía nào!” Mặc Hàn giận dữ hỏi.

“Thuộc hạ không biết… Ra khỏi Minh Cung hơi thở bị chặt đứt… Mặc Uyên đại nhân đang tìm…”

“Là ai làm?” Tôi vội hỏi.

“Có bóng dáng, như là người sống…”

Lòng tôi chợt bị bóp chặt, không chờ hắn nói xong, Mặc Hàn mang theo tôi bay nhanh về phía Minh Cung.

Trong Minh Cung, Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki đã đi tìm Bạch Diễm, Hồng Quỷ đang chờ chúng tôi trở về báo cáo tình huống cho chúng tôi.

Vừa rơi xuống đất, hắn còn chưa mở miệng, Mặc Hàn đã lấy ký ức của hắn, thuận tiện cho tôi nhìn.

Là sau khi chúng tôi rời đi không bao lâu, Lăng Tuyền Ki bồi Bạch Diễm chơi đùa Mặc Uyên canh giữ ở một bên lười biếng ngáp.

Đột nhiên, hắn như phát hiện cái gì đó, đề phòng đứng lên, nhưng tinh tế tra xét một phen, cái gì hắn cũng không tìm được, không nhịn được có chút nghi hoặc.

Nhìn Lăng Tuyền Ki đang chơi vui với Bạch Diễm, Mặc Uyên vẫn cẩn thận gọi Hồng Quỷ tới: “Sắp xếp người tuần tra nhiều gấp đôi, phối hợp với tuần tra bên ngoài Minh Cung, nhìn ai có khả nghi trực tiếp bắt lấy!”

Hồng Quỷ theo tiếng xuống tay đi an bài, hắn đang phân phó hộ vệ, bỗng nhiên cảm nhận được Mặc Uyên trong tường cao phía sau đuổi theo một hơi thở.

“Đứng lại!” Là giọng nói tức giận của Mặc Uyên.

Hồng Quỷ xoay người, đã nhìn thấy một bóng dáng kỳ quái xẹt qua ở không trung, bay nhanh trốn ra ngoài Minh Cung.

Mặc Uyên đuổi theo phía sau bóng dáng kia, hơn nữa vẻ mặt đặc biệt không tốt.

Hồng Quỷ lập tức mang đội kia đi giúp Mặc Uyên, lại nghĩ đến Bạch Diễm, sợ là điệu hổ ly sơn, sau khi phái một đội người đi giúp Mặc Uyên, chính mình mang theo một đội người khác đi bảo hộ Bạch Diễm.

Nhưng mà, ngay ở lúc Mặc Uyên rời đi không bao lâu, một đạo uy áp từ trời rơi xuống, làm tất cả mọi người ở đây kinh sợ.

Lăng Tuyền Ki che chở Bạch Diễm lại không có lực đánh trả, Hồng Quỷ nhìn đến một bóng người mơ hồ từ trên trời rơi xuống, ở trong lúc Bạch Diễm cực lực kháng cự mang hắn đi.

Nhìn đến đây, tim tôi lập tức như bị đao cắt.

Chờ đến khi uy áp biến mất, lúc Hồng Quỷ đuổi theo ra, đã không tìm thấy Bạch Diễm và hơi thở của người nọ.

Rời khỏi ký ức của hắn, Hồng Quỷ vạn phần tự trách quỳ xuống: “Thuộc hạ tội đáng chết vạn lần!”

Mặc Hàn trực tiếp hỏi mấu chốt: “Nhận được là uy áp ai sao?”

Hồng Quỷ lắc đầu: “Là một uy áp chưa bao giờ cảm nhận qua, nhưng cảm giác rất giống hơi thở của thượng thần…”

Thượng thần, đó chính là người cấp bậc như Mặc Hàn…

“Đóng cửa đại môn Minh giới, người sống, người chết một người cũng đều không được thông qua! Phong tỏa tất cả thông đạo giữa thành trì! Phái ra tất cả quỷ đi tìm Bạch Diễm! Có bất kì manh mối gì đều có trọng thưởng!” Mặc Hàn ép tức giận: “Tiểu bạch có thể tìm được hơi thở của Bạch Diễm không?”

Hồng Quỷ khó xử nói: “Lúc công tử bị bắt đi, tiểu bạch đã đuổi theo, sau đó cũng mất tích.”

Mặc Hàn lập tức vẽ ra một pháp trận triệu hoán ở không trung, nhưng pháp trận luôn mãi hiện lên ánh sáng, tiểu bạch vẫn không từ bên trong đi ra.

“Tiểu bạch làm sao vậy…” Tôi cảm giác mình khẩn trương đến ngay cả trái tim đều phải nhảy ra ngoài. Nếu tiểu bạch có việc gì, có phải đại biểu cho Bạch Diễm hay không…

Không! Bạch Diễm của tôi sẽ không có việc gì!

Sắc mặt Mặc Hàn đen lại: “Liên hệ của Tiểu bạch và triệu hoán trận bị người mạnh mẽ ngăn cản, không thể triệu hoán nó.”

“Vậy nó có việc gì không…” Tôi lo lắng hỏi.

“Hẳn là không có việc gì, nếu có việc, triệu hoán trận nên trực tiếp mất đi hiệu lực.” Mặc Hàn nhìn ra được tôi lo lắng, nắm cánh tay của tôi trấn an nói.

Tiểu bạch không có việc gì, vậy Bạch Diễm của tôi thì sao……

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, hắn rũ mắt, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt cũng là nôn nóng không che dấu được.

Hồng Quỷ lĩnh mệnh đi, tôi nhìn Minh Cung trống rỗng này, xoay người cũng muốn đi ra ngoài, lại bị Mặc Hàn kéo tay lại: “Mộ Nhi, nàng đi đâu?”

“Đi tìm Bạch Diễm…” Tôi không nên đi xem Cơ Tử Đồng chết như thế nào! Cơ Tử Đồng sống hay chết có liên quan gì đến tôi! Tôi nên ở Minh Cung trông Bạch Diễm!

Mặc Hàn muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn từ bỏ, đi tới bên người tôi nói: “Ta đi với nàng.”

“Hồng Quỷ nói Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki chia ra dẫn quỷ đi phía Nam và phía phương Đông tìm Bạch Diễm, em đi phía Bắc tìm, anh tìm phía Tây.” Tôi nói.

“Ta bồi nàng đi phía Bắc tìm.” Mặc Hàn nói.

“Tìm Bạch Diễm quan trọng hơn, anh không cần lo lắng cho em.”

“Hắn dùng kế lừa Mặc Uyên đi mới mang Bạch Diễm đi, sao ta có thể không lo lắng cho nàng?” Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi, thấy tôi muốn phản bác, hắn lại nói: “Chúng ta vừa mới là từ phía Tây lại đây, một đường đều không phát hiện tung tích của Bạch Diễm. Hắn sẽ không ở nơi đó, hơn nữa, nhất phía Tây là Hàn Uyên, đi nơi đó là tự tìm đường chết.”

Mặc Hàn nói có lý, tôi cưỡng ép lòng lộn xộn, triệu hồi ra Linh Lung ngồi ở trên lưng nàng, bay tới phía Bắc.

Mặc Hàn vội vàng đuổi theo, lưng của Linh Lung không lớn, hắn không lên được, chỉ có thể đi theo bên cạnh.

“Mộ Nhi…… Ta sẽ tìm Bạch Diễm bình an trở về…” Hắn nhìn tôi rất khó chịu, muốn an ủi tôi lại không biết nên an ủi tôi như thế nào.

Tôi vùi đầu ở đầu gối không nói gì, chỉ hối hận lúc ấy đi ra ngoài với Mặc Hàn giết chết Cơ Tử Đồng.

Nếu hiện tại nói cho tôi Cơ Tử Đồng còn sống mà Bạch Diễm có thể không có việc gì, nói cái gì tôi cũng sẽ đồng ý.

“Em lo lắng cho Bạch Diễm… Người bắt đi hắn, đến tột cùng ôm mục đích gì… Hắn có thể đánh Bạch Diễm hay không…”

Nghĩ đến Bạch Diễm còn bị bắt cóc, cảm xúc vẫn luôn bị tôi cực lực áp chế kia nhịn không được lập tức khóc ra: “Em không nên để Bạch Diễm một mình ở Minh Cung! Đều là em không tốt… Nó còn nhỏ như vậy…… Sinh ra còn chưa đến một tháng…”

Mặc Hàn thấy thế, không hề để ý tôi kháng cự, tiến lên bế tôi từ trên lưng Linh Lung lên, đặt lên trên lưng Hắc Kỳ Lân của hắn: “Là ta không tốt, giết Cơ Tử Đồng không có giết chết tại chỗ, luôn muốn báo thù cho nàng và Bạch Diễm mới chọn Oán Quỷ Hạp, lại không nghĩ rằng cho người ta thừa dịp có cơ hội…”

Hắn ôm chặt lấy tôi: “Mộ Nhi, đừng trách mình, trách ta, Bạch Diễm… Bạch Diễm sẽ không có việc gì…”

Hắn thử thuyết phục tôi, cũng thử thuyết phục mình: “Hắn không có xuống tay với Bạch Diễm, vậy nói lên hài tử còn có giá trị lợi dụng với hắn, một lát…… Sẽ không có việc gì!”

Lúc này khóc cũng vô dụng, tôi không thể khóc, đầu không thể tự loạn! Tôi liều mạng nói cho chính mình như vậy ở trong lòng, nhưng nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

Cả đầu đều là gương mặt nhỏ cười xán lạn kia của Bạch Diễm, đuổi theo tôi gọi “Mụ mụ” từng tiếng.

Tôi nghẹn ngào, mạnh mẽ áp hoảng loạn ở đáy lòng xuống: “Hắn dẫn Bạch Diễm đi là muốn làm gì…”

Mặc Hàn suy nghĩ hồi lâu, không có thể đoán được kết quả.

Minh giới nắm giữ bách khoa toàn thư sinh tử, chỉ cần đơn giản động bút, vạn vật dương gian có thể từ sống đến chết, cũng hoặc là từ chết đến sống.

Đừng nói là người thường, cho dù là Khổng Tuyên người ở vào đỉnh điểm nhất tộc như vậy, cũng không dám dễ dàng đối nghịch với Minh giới. Nếu không, nhất tộc điên diệt.

Hiện giờ, bắt đi con trai của Minh Vương, tương đương với là tuyên chiến với toàn bộ Minh giới, với ai cũng đều không có chỗ tốt.

Đến tột cùng người nọ muốn làm gì!

Chẳng lẽ là muốn dùng Bạch Diễm nói điều kiện với Mặc Hàn?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chính là nói như vậy, ở lúc bắt đi Bạch Diễm hắn,nên để lại yêu cầu mới đúng.

Còn có Bạch Diễm… Thực lực của Bạch Diễm không thấp, vừa sinh ra đã lợi hại hơn rất nhiều âm linh tu luyện mấy trăm năm ở Minh giới.

Nhưng lúc hắn bị bắt đi, không có chút lực đánh trả nào, như một đứa bé của nhà bình thường bị người ta bắt đi vậy.

Thực lực chênh lệch như vậy, làm tôi càng thêm lo lắng cho an nguy của hắn.

Dọc theo đường đi, chúng tôi đã bay qua vài thành trì, mỗi một tấc, tôi và Mặc Hàn đều dùng pháp lực đi tra xét tinh tế, lại một chút không có tung tích của Bạch Diễm.

Bay qua một tòa thành trì cuối cùng của phía Bắc, địa phương âm binh đóng giữ đã tìm kiếm Bạch Diễm ở từng nhà.

Phía Bắc lại chính là tử địa Minh giới, nơi đó phong ấn vô số quỷ binh, tôi và Mặc Hàn gần như đều tìm khắp tử địa, vẫn không có hơi thở của Bạch Diễm.

Dưới sự giận dữ, tôi nhảy xuống khỏi Hắc Kỳ Lân của Mặc Hàn, gió Minh giới âm lãnh thổi qua gương mặt tôi, như một thanh đao nhọn, gần như muốn đâm thủng làn da của tôi.

Mặc Hàn đuổi theo từ phía sau, ôm lấy tôi rơi xuống nhanh chóng, dừng ở không trung: “Đừng làm việc ngốc!”

“Em lo lắng cho Bạch Diễm…” Không biết vì sao tôi cảm giác nơi này kỳ quái, âm thầm như có từng đôi mắt đang nhìn chằm chằm tôi.

Mặc Hàn nói đó là bởi vì những quỷ binh đó bị phong ấn trên mặt đất, cho dù những quỷ binh đó bị phong ấn, đôi mắt to như chuông đồng vẫn thẳng tắp mở to.

Nhưng tôi biết là không phải.

Ánh mắt âm thầm đánh giá tôi kia hình như không có ác ý, không hung thần ác sát giống những quỷ binh này như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi không nhịn được bốc cháy lên một hy vọng hư ảo—— chẳng lẽ là Bạch Diễm đang âm thầm, người nọ thi pháp làm hắn không nói ra lời, hắn còn chỉ có thể nhìn tôi như vậy?

Có lẽ là quá nhớ Bạch Diễm, tôi càng nghĩ càng cảm thấy nhất định sẽ là cái dạng này, không khỏi lớn tiếng hét về phía địa phương trống trải này: “Bạch Diễm —— Bạch Diễm! Ba mẹ ở chỗ này!”

Mặc Hàn đau lòng lại bất đắc dĩ nhìn tôi, hắn muốn ngăn cản tôi, lại không đành lòng ngăn cản tôi, chỉ có thể nhíu mày, vừa cẩn thận bảo vệ tôi, vừa lại phân ra quỷ khí một lần nữa, đi tra xét từng mét đất nơi này, hy vọng thật sự như tôi nghĩ như vậy, có thể tìm được Bạch Diễm.

Bỗng nhiên, mặt quỷ của Minh giới chôn ở tử địa này đều nổi lên một tia gợn sóng. Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, hắn lập tức mang theo tôi bay nhanh về phía nổi lên gợn sóng đó.

Nhưng mà, lại đụng phải một bức tường vô hình.

Mặc Hàn quay người ôm tôi ở phía sau, tự mình đụng phải bức tường không khí kia, lại không thể lay động bức tường kia chút nào.

Hắn giơ tay sờ bức tường vô hình kia, phân ra một đạo quỷ khí đi tra xét, lại không thể tra xét rốt cuộc bức tường này có bao nhiêu dày và dài.

“Sao lại có bức tường không khí?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Vẻ mặt của hắn nghiêm trọng: “Tử địa trừ phong ấn quỷ binh ra, cái gì cũng đều không có. Bức tường này, hẳn là về sau mới xuất hiện, Mộ Nhi, đứng ở phía sau ta.”

Hắn lui về phía sau vài bước, tôi đứng ở phía sau hắn, Hắc Kỳ Lân cũng từ không trung dừng ở bên người tôi che chở cho tôi.

Mặc Hàn rút trường kiếm ra, tụ đủ quỷ khí, một đạo kiếm thế vạn phần sắc bén từ trên thân kiếm phát ra, nháy mắt đã đánh nát bức tường không khí.

Bạch Diễm mất tích, hắn làm ba đứa bé nôn nóng sẽ không ít hơn tôi.

Chỉ là hắn biết tôi đã có chút hoảng loạn không biết làm sao, mới vẫn luôn cố nén cảm xúc đáy lòng, còn lo nghĩ cho cảm nhận của tôi, ý đồ trấn an tôi lần nữa.

Đây là bộ dáng trụ cột trong nhà sao…

Mưa gió và khó khăn lớn hơn nữa đều gánh, cũng không để bất kì kẻ nào nhìn thấy khó chịu ở đáy lòng của hắn…

“Mặc Hàn…” Đôi mắt tôi bỗng nhiên chua xót, đang muốn muốn ôm lấy Mặc Hàn, nói cho hắn hắn có thể không cần một mình chống đỡ toàn bộ, lại đột nhiên cảm nhận được một cổ hơi thở quen thuộc.

“Bạch Diễm!” Trong lòng tôi mừng như điên, Mặc Hàn đã vận lực truyền nhanh về phía nơi có hơi thở của Bạch Diễm truyền đến kia trước một bước.

Trong không khí lơ lửng hơi thở của Bạch Diễm rất mỏng manh, nhưng với chúng tôi mà nói như vậy là đủ rồi. Mắt thấy hơi thở kia đang dần mỏng manh lại, lòng tôi cũng bị bóp chặt.

Bỗng nhiên, một đạo thiên phạt lôi từ trên trời rơi xuông là đánh về phía tôi!

Mặc Hàn duỗi tay bảo vệ tôi né tránh, tôi không có việc gì, tay hắn lại bỏng hơn phân nửa.

“Mặc Hàn…”

“Không sao, đừng lo lắng.” Hắn ý bảo tôi an tâm, đóng tay áo lại, cánh tay lại khôi phục như lúc ban đầu.

Lại là một đạo thiên phạt lôi đánh tới, hắn lại ôm tôi tránh ra lần nữa, tôi theo hơi thở thiên lôi kia nhìn lại, dưới bầu trời tối như mực, Quân Chi lại đứng ở trên một con pho tượng quỷ binh sừng dài!

Chẳng lẽ là hắn mang Bạch Diễm đi?

“Quân Chi! Bạch Diễm đâu!” Hơi thở của Bạch Diễm lại đã không còn, làm tôi càng thêm khẩn trương.

Giờ phút này khuôn mặt thanh tú của Quân Chi có vặn vẹo rất nhỏ, hắn như muốn nói gì đó với tôi, lại không thể nói ra.

Mặc Hàn thấy thế, nói với tôi: “Quân Chi chỉ sợ còn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức, ta ở chỗ này cuốn lấy hắn, nàng đi tìm Bạch Diễm. Quỷ binh nơi này đều bị phong ấn, đừng sợ.”

Tôi gật đầu, khó chịu nhìn Quân Chi, lập tức nhanh chóng chạy tới nơi có hơi thở của Bạch Diễm vừa mới truyền đến.

Hiện giờ, tu vi tôi đã không thấp, tốc độ chạy cũng rất nhanh, không bao lâu đã tìm tới nơi mà hơi thở của Bạch Diễm biến mất.

Mặc Hàn và Quân Chi đã ngươi tới ta đi đối chiến, sau lưng tôi thiên lôi cuồn cuộn, một đạo thiên lôi kinh tâm động phách lại đánh xuống chỗ chúng tôi, đều bị Mặc Hàn chặn lại.

Tôi phân linh lực ra cẩn thận tra xét nơi này, Linh Lung và Hắc Kỳ Lân cũng chỉa ra tra xét, nhưng cái gì cũng đều không phát hiện ra.

Tôi không khỏi nôn nóng quay đầu lại, tức giận nói với Quân Chi: “Quân Chi! Đến tột cùng là em giấu Bạch Diễm ở đâu!”

“Không phải… Em…” Quân Chi thống khổ vạn phần miễn cưỡng nói ra một câu như vậy, tôi cả kinh.

Mặc Hàn cũng là vậy, dừng trường kiếm trên tay lại, nhìn tôi một cái.

Hai người còn chưa thương lượng cái gì, một Thiên Đạo khí thế to lớn tấn công về phía Mặc Hàn.

“Mặc Hàn cẩn thận ——” Tôi lập tức chạy về phía Mặc Hàn, hắn ý thức được nguy hiểm, phi thân tránh ra, bay về phía tôi, ôm tôi né tránh.

Lúc thiên lôi kia lại sắp rơi xuống đất, chợt rẽ ngoặt đánh xuống nơi khác.

Đó là rất nhiều quỷ binh đã từ dưới đất bò dậy, phần eo trở lên đều đã lộ trên mặt đất, toàn bộ quỷ đều vẫn duy trì một loại tư thế từ bên trong bò ra bên ngoài, kiệt lực muốn thoát khỏi phong ấn trói buộc trên mặt đất.

Thiên lôi kia dừng ở trên đầu của nó, trực tiếp đánh đầu của nó dập nát.

Hơi thở của Bạch Diễm lại xuất hiện lần nữa.

“Ở nơi đó!” Mặc Hàn lập tức phản ứng lại, mang theo tôi bay đến bên người quỷ binh không đầu kia.

Nhưng cơ thể của Quân Chi đột nhiên dựng thẳng lên, thiên lôi dày đặc kia lại như hạt mưa đánh xuống chúng tôi lần nữa.

Hắc Kỳ Lân ở một bên vẫn duy trì tốc độ với chúng tôi, Mặc Hàn đặt tôi ở trên lưng kỳ lân, tự mình dừng lại đối mặt với những thiên lôi đó.

“Bạch Diễm nhất định ở chỗ này, ta ngăn cản thiên lôi, nàng mau đi tìm!”

“Được, anh cẩn thận chút!”

“Ừ.” Hắn đáp lời, chém ra một đạo kiếm thế, đánh tan hơi thở bay tới kia.

Không trung hắc ám trên đỉnh đầu cũng nổi gió, một lốc xoáy dần hình thành, làm trong lòng tôi càng thêm không thoải mái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bạch Diễm! Bạch Diễm, con ở đâu? Ba mẹ đến rồi!” Tôi cưỡng ép trái tim không khoẻ, tay chân đều sử dụng bò lên trên trên vai quỷ binh không đầu kia.

Hơi thở của Bạch Diễm chính là phát ra từ nơi này, nhưng tôi lại không tìm thấy bóng dáng của Bạch Diễm.

“Nhất định ở gần chỗ này, các ngươi cẩn thận tìm một chút!” Tôi phân phó qua Linh Lung và Hắc Kỳ Lân, tự mình phân ra một tia linh lực bao trùm toàn thân quỷ binh này, không muốn có bất kì manh mối gì bị để sót.

Đỉnh đầu lại đánh xuống một thiên phạt lôi, tôi tránh ra lui trở lại trên lưng Linh Lung, tia sét kia dừng ở trên lưng quỷ binh, không tổn thương đến quỷ binh chút nào.

Lúc này tôi mới ý thức được đó là một chiêu giả, vì muốn ép tôi lui ra từ nơi đó. Chỉ là, Thiên Đạo Hồng Hoang với tôi từ trước đến nay đều là hạ tử thủ, sao lần này lại như vậy?

Không đúng, hơi thở của tia sét vừa rồi kia, không có hơi thở của Hồng Hoang hỗn độn…

Đây là có chuyện gì?

“Mẹ…” Tôi đột nhiên nghe được một tiếng rất nhỏ, là Bạch Diễm đang gọi tôi, tôi sẽ không nghe lầm.

Giọng nói như cách thứ gì đó truyền ra tới, ánh mắt tôi không tự giác dừng ở trước mắt một quỷ binh điêu khắc.

Hóa ra trường kiếm, tôi tụ lực chém về phía trên pho tượng quỷ binh kia, bên trong lại lộ ra trống rỗng!

Những pho tượng này đều là có quỷ binh bị phong ấn mà hình thành, đều hẳn là thành thực. Nhìn thấy cái này, tôi không khỏi vui mừng, lập tức muốn mở chỗ hổng kia lớn hơn một ít, vết chém kia lại biến thành thật.

Vừa rồi không tôi có khả năng nhìn lầm!

Kia nhất định chính là ảo giác!

Hành động này quả thật chính là lạy ông tôi ở bụi này, làm tôi càng thêm xác định suy đoán của mình —— Bạch Diễm nhất định ở bên trong pho tượng này!

Tôi lại tụ lực lần nữa, sợ ngộ thương đến Bạch Diễm, lần này lúc vung kiếm, đặc biệt cẩn thận.

Pho tượng trống rỗng kia xuất hiện một lần nữa, Hắc Kỳ Lân phản ứng rất nhanh, lập tức thu nhỏ theo chỗ hổng kia chui vào, lại bị thứ gì đó đâm ra.

Tôi tập trung nhìn vào, lại là Tiểu Bạch!

Đồng thời hơi thở của Bạch Diễm tăng lên, trong lòng tôi vui mừng, cũng không màng Tiểu Bạch ngăn cản dò vào bên trong: “Bạch Diễm!”

“Ầm ầm ầm” tiếng sấm hết đợt này đến đợt khác, tôi không để ý chút nào, đẩy đá vụn chỗ hổng ra, nhìn thấy Bạch Diễm bị nhốt ở bên trong một trận pháp.

“Mẹ!” Nhìn thấy tôi, hắn cũng đặc biệt vui sướng.

“Mẹ ở đây! Con có bị thương chỗ nào hay không?” Tôi vội hỏi.

Bạch Diễm lắc đầu: “Con không có việc gì, nhưng pháp lực không thể dùng…” Hắn nói có chút không vui chu cái miệng nhỏ lên.

Hắn không có việc gì thì tốt rồi!

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ lập tức tới cứu con ra ngoài, đừng sợ!”

“Vâng!” Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi đánh giá xung quanh một vòng, Bạch Diễm là bị giấu ở trong pho tượng quỷ binh này, tôi ở bên ngoài phá hỏng pho tượng này nhất định sẽ tổn thương đến hắn, đơn giản nhảy vào.

Mặc Hàn còn đang dây dưa với Quân Chi, nhưng thông qua Hắc Kỳ Lân hắn cũng biết tình huống của Bạch Diễm, lo lắng trên mặt không ít.

Tôi nhảy vào trong đó, Bạch Diễm đứng ở bên trong một pháp trận to bằng gạch men sứ, hắn hẳn chính là bị thứ này vây khốn.

Pháp trận tôi không hiểu, mạnh mẽ phá trận lại sợ tổn thương đến Bạch Diễm, quyết định chờ Mặc Hàn lại đây để hắn giải quyết.

Chỉ là, hơi thở trong lồng ngực quỷ binh này, làm tôi rất không thoải mái.

“Bạch Diễm ngoan, ba ba cũng tới, lập tức sẽ không có việc gì.” Tôi an ủi hắn, muốn duỗi tay ôm hắn một cái, lại bị trận pháp kia hất ra.

“Mẹ, mẹ thế nào?” Bạch Diễm lập tức sốt ruột muốn chạy về phía tôi, bị trận pháp kia chặn lại. Tôi đang muốn nhắc nhở hắn đừng chạm vào trận pháp kia, lại thấy hắn bình yên vô sự, chỉ là bị một bức tường vô hình chặn lại.

Xem ra, trận pháp kia sẽ không tổn thương đến hắn.

Tôi lại là yên tâm không ít.

Đầu ngón tay chạm đến trận pháp kia thì phát đau, nhìn Bạch Diễm nôn nóng, tôi cười nói: “Mẹ không có việc gì, chờ ba ba lại đây giải trừ trận pháp, chúng ta sẽ về nhà.”

“Vâng.” Bạch Diễm hiểu chuyện gật đầu: “Mẹ, con không sợ, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Đứa nhỏ này hiểu chuyện làm người đau lòng.

Linh Lung đứng ở bên ngoài quan sát tình huống bên ngoài cho tôi, Mặc Hàn và Quân Chi bị Thiên Đạo Hồng Hoang khống chế được đánh khó xá khó phân, một chốc còn không phân ra kết quả.

Tôi lo lắng cho Bạch Diễm, lấy sách trận pháp từ mặc ngọc ra, đối chiếu từng trận pháp với trận pháp dưới chân Bạch Diễm, hy vọng có thể tìm được phương pháp phá trận.

Tiếng thiên lôi đỉnh đầu càng ngày càng vang, Bạch Diễm ngửa đầu nhỏ vui vẻ không lớn: “Mẹ, có phải người xấu muốn tới hay không?”

Nhớ tới Quân Chi, lòng tôi mới dễ chịu chút lại khó chịu lần nữa, không biết nên giải thích với Bạch Diễm như thế nào.

Thấy tôi trầm ngâm, tiểu gia hỏa tưởng tôi sợ hãi, vỗ bộ ngực nói: “Mẹ yên tâm, con sẽ bảo hộ mẹ! Con…” Khóe mắt hắn thoáng nhìn trận pháp dưới chân, lại mất mát: “Con không thấy pháp lực… Mẹ…”

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, chu miệng nhỏ muốn khóc, tôi vội vàng an ủi hắn: “Ngoan, không có việc gì, chỉ là tạm thời bị phong tỏa mà thôi. Chờ trận pháp này bị phá bỏ, pháp lực của con sẽ trở lại! Không sợ, mẹ bồi con!”

“Vâng…” Tiểu gia hỏa hít cái mũi, kiên cường không khóc.

“Người xấu mang con ra Minh Cung đến nơi này sao?” Tôi hỏi hắn.

Bạch Diễm gật đầu: “Người xấu tốt xấu! Rõ ràng làm chuyện xấu, còn một hai phải nói là vì tốt cho con! Kẻ lừa đảo! Kẻ đại lừa đảo! Còn lừa nước mắt của mẹ”

Nước mắt của tôi thì tính là cái gì, nếu mẹ tôi biết hiện tại Quân Chi bị người khống chế, còn làm ra loại chuyện này, còn không biết thương tâm bao nhiêu đâu.

“Bạch Diễm, hắn chỉ là bị khống chế.” Tô nói, tôi vẫn là hy vọng Quân Chi có thể thoát khỏi khống chế của Thiên Đạo Hồng Hoang, như vậy hắn vẫn là cậu yêu thương bảo bảo kia.

Bảo bảo nghiêng đầu suy nghĩ, miệng nhỏ hơi mở to, như bừng tỉnh đại ngộ: “Mẹ, thì ra người xấu bị khống chế! Con nói mà! Sao cứ cảm giác kỳ quái!”

Bạch Diễm hiểu thì tốt rồi, chỉ là nghe hắn không gọi cậu mà trực tiếp gọi người xấu, tôi vẫn cảm giác có chút không thoải mái.

“Bạch Diễm, đó là cậu, cậu là bị người xấu khống chế, cậu không phải là người xấu.” Tôi kiên dạy dỗ trẻ nhỏ.

Vẻ mặt Bạch Diễm mờ mịt: “Vậy có quan hệ gì với cậu?”

Tôi sửng sốt, cẩn thận nhớ lại đối thoại với Bạch Diễm, vẫn cảm giác kỳ quái.

Lúc trước, Quân Chi sợ tôi bị quỷ thai hút sinh mệnh lực mà chết, muốn thừa dịp Mặc Hàn không ở đây xuống tay với Bạch Diễm, làm cho lúc Bạch Diễm ở trong bụng tôi ba bốn tháng, vẫn có chút sợ hãi Quân Chi.

Nhưng về sau biết được tôi sẽ không có việc gì sau, Quân Chi rất thích Bạch Diễm. Hắn thường xuyên chơi với Bạch Diễm, có cái gì ăn ngon chơi vui đều nhớ đén Bạch Diễm.

Dần dần, Bạch Diễm không những không sợ Quân Chi, còn đặc biệt thích hắn.

Bạch Diễm sẽ không gọi Quân Chi là người xấu, vậy chẳng lẽ người bắt đi hắn, không phải là Quân Chi bị khống chế?

Tôi đang muốn hỏi, đỉnh đầu lại rơi xuống một tia sấm sét, đánh thẳng về phía tôi.

Bạch Diễm còn ở đây, tôi không thể trốn, vung kiếm sử dụng toàn bộ lực lượng chống lại thiên lôi kia.

Ngay ở lúc này, Bạch Diễm bên người tôi lại bị người ôm nhanh.

Tôi đánh lùi đạo thiên lôi kia đuổi theo, bên trong mây trên đỉnh đầu hình thành lốc xoáy lộ ra ánh sáng dị giới, một bóng dáng mơ hồ ôm Bạch Diễm bay vào trong đó biến mất không thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0