Có bùa khắc tiể...
Mộ Hi Ngôn
2024-11-13 00:59:48
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Chị, chị xem, nhà bọn họ cũng không có người ăn! Chúng ta đến đó đi!”
Ông chủ vừa bận rộn nướng thịt nghe thấy Quân Chi nói, hạ giọng nói với chúng tôi: “Tôi khuyên các cô vẫn là xếp hàng ở chỗ tôi thôi, đừng đi ăn ở cửa hàng kia, các cô cậu không thử nghĩ, vì sao cửa hàng khác đều bận rộn cũng không hết việc, mà quán ăn nhà bọn họ đều không có ai?”
“Không thể ăn sao?” Tôi hỏi.
Ông chủ cười nhạo một tiếng: “Cô gái, không dối gạt cô, mấy quầy hàng của chúng tôi này, đều là một thương nhân cung cấp, que nướng cũng không cần kỹ thuật gì, chỉ cần nướng chín không cháy là được, đều là một vị, nào có ăn ngon hay không như vậy!”
“Vậy thì vì sao?” Quân Chi hỏi.
Ông chủ vội vàng để que nướng trong tay xuống, dò cơ thể ra nhìn xung quanh bốn phía, nhẹ giọng nói với chúng tôi: “Nhà bọn họ… Có ma! Thịt nướng ra, nháy mắt sẽ biến thành thịt tươi máu tươi đầm đìa! Nhìn dáng vẻ, hình như là thịt người!”
“Vậy sao các ông không báo cảnh sát?” Tôi hỏi.
“Sao không báo cảnh sát! Nhưng cảnh sát vừa đến, vài thứ kia lại đều biến thành thịt nướng bình thường! Cô nói trong chốc lát là thịt nướng bình thường trong chốc lát là thịt người, không tà môn sao!”
Ông chủ nói xong lắc đầu, cảm khái một tiếng: “Kia vốn là cửa hàng làm ăn tốt nhất nơi này, Bây giờ… Đáng tiếc!”
Quân Chi nghe một lát, lập tức lên tinh thần: “Vậy tôi nhất định phải đi!”
Tôi cạn lời, tinh tế cảm ứng quán nướng vắng như chùa bà đanh kia, xác thật có âm khí nhàn nhạt bay ra.
Loại trình độ âm linh này, em trai tôi tùy tay lấy một lá bùa là có thể giải quyết.
Hôm nay, chúng tôi coi như là làm một Lôi Phong!
Chị em chúng tôi đi tới trước quầy hàng kia, ông chủ hữu khí vô lực nhìn chúng tôi, hỏi: “Muốn que nướng sao?”
“Muốn!” Quân Chi gật đầu.
Ông chủ thở dài, cầm thực đơn cho chúng tôi.
Quân Chi để tôi chọn, mình và ông chủ hàn huyên: “Ông chủ, nghe nói chỗ ông có ma?”
Sắc mặt của ông chủ lập tức đại biến, lắp bắp chột dạ giải thích: “Hồ đồ, nói bậy! Sao lại có ma! Nhiều người như vậy, lấy đâu ra ma!”
Quân Chi chỉ bình gas trong một góc bên cạnh xe nướng BBQ: “Tiểu quỷ kia, là ông từ bên kia mời đến đi?”
Nháy mắt sắc mặt của ông chủ thay đổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ kia, mặt mũi hung tợn, trên đầu còn có một cái sừng dài, trên người vẽ bùa, ngược lại có chút giống bùa trên người tiểu quỷ quấn lấy Lam phu nhân kia.
Chẳng lẽ nói, tiểu quỷ trên cổ Lam phu nhân kia, là bà ta nuôi?
Cho nên hai anh em Lam gia mới luôn không lên tiếng?
Ông chủ thấy Quân Chi có thể nhìn thấy, kích động vạn phần nắm tay hắn: “Đại sư… Đại sư! Cứu tôi!”
Quân Chi không nhanh không chậm: “Giúp ông đương nhiên có thể, nhưng ông có thể nói tiểu quỷ này là xuất hiện từ đâu không?”
Ông chủ gật đầu: “Đương nhiên có thể! Đương nhiên có thể! Chỉ là…” Ông ta kiêng kị nhìn tiểu quỷ kia.
Quân Chi hiểu ý cười: “Ông chủ, ông yên tâm nói, tôi bảo đảm ông không có việc gì!”
Ông chủ bán tín bán nghi, lại sợ hãi nhìn tiểu quỷ kia, cắn chặt răng nói với Quân Chi: “Đó là một ngày mùa hè, tôi đi làm việc ở Việt Nam…”
Ông ta đang nói, tiểu quỷ kia như bị cái gì đó kích thích, lập tức giương nanh múa vuốt nhằm về phía ông chủ.
Quân Chi đã sớm có chuẩn bị, tiểu quỷ xông tới, ấn ông chủ xuống, một tay khác đã cầm sẵn bùa, tát một cái dán bùa vào tiểu quỷ.
Hắn bóp lấy một mặt bùa, tiểu quỷ giãy giụa ở bên trong bùa, bùa không gió tự bay, điên cuồng bay múa ở không trung, tiểu quỷ bên trong muốn lao ra như phật lao tới.
Quân Chi hỏi ông chủ: “Cái bình để tiểu quỷ đâu?”
“Vỡ rồi…” Cả người ông chủ đều run rẩy nhìn chằm chằm tiểu quỷ bị nhốt trong bùa kia.
Tôi thở dài, lấy Vô Cực Ngọc Giản ra: “Thả nó ra.”
Quân Chi nhìn ngọc giản trong tay tôi đã mở ra, gật đầu: “Chuẩn bị ——”
Hắn hơi thu linh lực trên tay một chút, tiểu quỷ đã tránh thoát bùa lao tới, bị tôi đột nhiên nhốt vào Vô Cực Ngọc Giản.
Mẩu vụn bùa từ trong bàn tay của Quân Chi rơi xuống, hắn nhìn tiểu quỷ ở trong Vô Cực Ngọc Giản giãy giụa lại không có nửa điểm biện pháp, sang sảng cười: “Tiểu quỷ, tôi cũng thật sự xem thường cậu! Pháp lực cũng không thấp!”
Quân Chi vốn là muốn bắt sống tiểu quỷ này, nếu tôi không ra tay, hắn không tìm thấy bùa thích hợp để trấn áp, đoán chừng sẽ phải trực tiếp đánh tan hồn phách của tiểu quỷ này.
Tôi thu Vô Cực Ngọc Giản lại, ông chủ tỏ vẻ cảm ơn, còn tỏ vẻ bắt đầu từ đêm nay, thịt nướng trong tiệm của ông ta, tôi và Quân Chi ăn bao nhiêu đều tính cho ông ta.
Tôi chọn xong thực đơn giao cho ông chủ, ông ta vừa bận rộn, vừa nói ra chuyện mời tiểu quỷ.
Đoạn thời gian đó, bởi vì ông ta vạn sự không thuận, đã đi đến Việt Nam, muốn tìm cơ hội kiếm tiền, đánh bậy đánh bạ, quen một thầy pháp nuôi tiểu quỷ. Hai người thường xuyên qua lại, mắt đi mày lại, đã nhìn vừa mắt.
Thầy pháp dùng phương thức nuôi quỷ tụ tài, giúp ông ta làm giàu một lần nữa, nhưng bởi vì pháp lực của thầy pháp có hạn, hơn nữa quỷ tụ tài phải nuôi lớn, đại giới quá lớn, ông ta không muốn, cho nên cũng không để ông ta đại phú đại quý, chỉ là ngày tháng của hai vợ chồng trải qua cũng không tệ lắm.
Nhưng một ngày nào đó, lúc về nhà, ông ta phát hiện cái bình trong nhà dùng để đồ chua đã lâu bị vỡ.
Vợ chồng bọn họ ân ái, thầy pháp cũng dạy ông ta không ít loại việc quỷ thần này.
Bên trong cái bình đồ chua kia, nghe nói là chứa một loại Tùy Mệnh Cổ, cùng loại với Thần Đèn. Thầy pháp an toàn, tất cả không có việc gì; mà một khi thầy pháp chết, Tùy Mệnh Cổ sẽ chết, cái bình đồ chua sẽ phát ra mùi tanh tưởi.
Bây giờ ngay cả cái bình đồ chua đều vỡ, nói lên hồn phách của thầy pháp cũng không lưu lại.
Ông ta vừa thấy nước chua đầy đất để lại trong phòng, đã biết chuyện không ổn, đợi khi chạy đến cái bình đồ chua kia đã thấy, thân thể màu trắng của Tùy Mệnh Cổ kia vốn giống như tằm, giờ phút này toàn thân đã tím xanh, vô cùng cứng đờ.
Ông ta vội vàng lấy chút bột hóa thi đổ vào trên cơ thể của cổ trùng, nghe thấy di ngôn cuối cùng của thầy pháp cho ông ta.
Thầy pháp nôn nóng liều mạng hét với ông ta: “Trốn! Trốn càng xa càng tốt! Vĩnh viễn đừng nói quen biết tôi! Không cần báo thù cho tôi! Trải qua ngày tháng như người thường đi!”
Ông chủ nói tới đây rơm rớm nước mắt, đầy đau thương.
“Vậy tiểu quỷ kia lại là sao thế này?” Quân Chi hỏi.
“Đó là một con tiểu quỷ cuối cùng bà ấy để lại.” Ông chủ nói: “Sau khi cổ trùng nói xong những lời này đó, đã tự bùng cháy, đốt tới bức màn bên cạnh, toàn bộ nhà ở đều bị đốt sạch, tôi đã cứu con tiểu quỷ này.”
“Tôi vốn dĩ không biết tiểu quỷ kia là gì, sợ hại người, cũng không dám tùy tiện ném loạn, nhưng trước kia bà ấy đã nói qua, chỉ cần tiểu quỷ nhốt ở trong chai thì sẽ không có việc gì, nên tôi vẫn luôn đóng lại mang theo trên người. Sau lại có một ngày, tay của tôi không cẩn thận cắt qua, vết máu dính vào trên nắp bình, phong ấn trên mặt được giải trừ, tiểu quỷ đã thoát ra.”
“Ngay từ đầu, tiểu quỷ chỉ là lơ lửng ở phía trên cái chai, không thể hoàn toàn thoát khỏi bình, tôi nhìn rất sợ hãi, đã đi mua chút hương nến cúng cho nó một chút, tiểu quỷ rất hưởng thụ. Một ngày kia, tôi ở trên công trường làm công nhân, lúc phát tiền lương, người khác đều thiếu mười hai mươi đồng tiền, chỉ có tôi là được quản đốc cho thêm năm trăm đồng tiền!”
“Sau đó, tôi dần ý thức được, tiểu quỷ kia có thể chiêu tài, tuy không đến mức làm tôi trở thành phú ông trăm vạn gì đó, nhưng ngày tháng thật sự so với một người lúc chạy trốn còn tốt hơn nhiều.”
“Dần dần, tôi ở chỗ này thuê một quầy hàng, muốn yên tĩnh sinh hoạt, lại không ngờ có một ngày, tiểu quỷ ném đi hương nến cung phụng cho nó, tôi sợ hãi một cái, trong lúc vô tình đập nát cái chai…”
Quân Chi thoáng có chút suy nghĩ: “Vợ chồng các ông không có lòng tham, nuôi tiểu quỷ đều là cô hồn dã quỷ âm khí yếu ớt, cho nên không thể cho các ông một đêm phất nhanh được, theo lý mà nói đều là rất dịu ngoan.”
“Vậy vì sao ngày đó tiểu quỷ kia đột nhiên nổi điên?” Ông chủ vội hỏi.
Quân Chi do dự lắc đầu: “Như vậy đi, ông chủ, chúng tôi giúp ông xử lý tiểu quỷ, yên tâm, nó sẽ không tới tìm ông. Chuyện này, ông không cần nhắc tới với bất kì kẻ nào, cho dù là vì vợ của ông, ông cũng nhất định phải làm được!”
Ông chủ do dự gật đầu.
Tôi và Quân Chi tìm chỗ trống trong quán của ông chủ ngồi xuống, ông chủ còn đang vội vàng nướng que, tôi nhân cơ hội nhẹ giọng hỏi Quân Chi: “Vì sao tiểu quỷ kia tức giận?”
Tôi biết hắn hẳn là đoán được cái gì đó, chỉ là sợ cảm xúc của ông chủ kích động, không muốn làm trò trước mặt ông chủ.
Nhìn ông chủ không cảm kích chút nào, Quân Chi gật đầu: “Em đã biết không thể gạt được chị.” Hắn đè thấp giọng: “Em nghi ngờ, người ngày đó giết chết vợ ông chủ kia, ở ngay gần đây, cho nên tiểu quỷ mới có thể tức giận.”
“Nói như thế nào?” Tôi không phải rất hiểu những thứ này.
Quân Chi hỏi tôi: “Chị, chị thấy thuật nuôi quỷ thế nào?”
Xét thấy quen hai Dưỡng Quỷ Sư đều muốn tôi chết, Quân Chi còn dùng thuật nuôi quỷ mà bị thương, tôi căm thù loại này đến tận xương tuỷ: “Tà môn ma đạo!”
Vẻ mặt của Quân Chi “Em biết chị sẽ nói như vậy”.
“Thuật nuôi quỷ, tinh tế mà nói, có thể chia làm hai loại, một loại là như Đồng Trì Phi, một loại khác, lại là như ông chủ và vợ của ông ta. Đồng Trì Phi bọn họ bắt, phần lớn đều là lệ quỷ, càng hung càng tốt, mà bà chủ, chỉ là thu lưu những cô hồn dã quỷ không có chỗ để đi, không có người cung phụng đó, bọn họ xem như tích công đức.”
Quân Chi chậm rãi giải thích cho tôi: “Những cô hồn dã quỷ đó, sau khi được thu dưỡng, sẽ sinh ra tình cảm với chủ nhân, cũng có liên hệ với chủ nhân.”
Như mỗi lần Mặc Hàn đều có thể tìm được tôi sao?
Ông chủ bê thịt nướng lên, còn tặng cho chúng tôi một cốc nước ép dưa hấu tươi.
Quân Chi chờ ông ta đi xa, mới tiếp tục nói: “Lúc bà chủ chết, tiểu quỷ kia nhất định cảm ứng được hơi thở người giết bà ta, ngày đó đột nhiên nổi giận, là bởi vì đã nhận ra hơi thở của hung thủ, muốn đi báo thù, nhưng bị thu quỷ bình vây khốn, mới hất bàn thờ đi.”
“Vậy chai đã vỡ, sao tiểu quỷ lại không đi báo thù?” Tôi hỏi.
Quân Chi bĩu môi, cắn thịt dê trên tay: “Thực lực cách xa, đánh không lại người ta thôi!”
“Vậy que nướng nơi này biến thành thịt người lại là sao?” Tôi lại hỏi.
“Ảo thuật của tiểu quỷ, nó sợ kẻ thù tìm tới cửa, cứ như vậy ngụy trang chính mình, như khổng tước gặp được kẻ thù sẽ mở cánh thị uy. Ông chủ nhắc tới chuyện Việt Nam, tiểu quỷ đã công kích ông ta, cũng là vì không cho ông ta nói ra, tiện đà bảo vệ ông ta.”
Nhìn không ra tiểu quỷ này lại là con quỷ trung nghĩa có tình có nghĩa!
“Em nói, là ai hại bà chủ?” Tôi ăn một xiên nướng nấm hương hỏi.
Quân Chi lắc đầu: “Ai mà biết, đoán chừng không phải là người gì tốt, trên người tiểu quỷ này không có oán khí gì, càng không có sát khí, nói lên Dưỡng Quỷ Sư nuôi nó cũng không hại người, hẳn là một hạng người tốt bụng, nhìn dáng vẻ của thầy pháp kia cũng không phải là người xấu, hẳn sẽ không có kẻ thù gì ra tay, nhưng hồn phi phách tán, người xuống tay cũng quá độc ác!”
Trên đời này quá nhiều án oan, không phải chúng tôi có thể quản.
Cũng may còn có âm phủ, thiên lý rõ ràng, thiện ác có báo.
Có chuyện gì, đều để minh vương đương nhiệm Mặc Uyên đi đau đầu đi.
Quân Chi gặm một xiên cánh gà nướng, đột nhiên như nghĩ gì đó hỏi tôi: “Chị, chị nói, người và quỷ, rốt cuộc ai đáng sợ hơn?”
Tôi nhớ lại mấy lần suýt nữa toi mạng, lắc đầu: “Ai biết được, đều có tốt có xấu đi.”
Vì cảm ơn chúng tôi giúp ông ta giải quyết tiểu quỷ kia, lão bản lấy rất nhiều, tôi và Quân Chi không tốn một đồng, ăn đến căng bụng mới uống thuốc tiêu hóa chầm chạp trở lại biệt thự.
Nhưng mà, còn chưa vào khu biệt thự, một đám đàn ông cao lớn thô kệch, xăm hình đã vây quanh chúng tôi.
Quân Chi thấy người tới không có ý tốt, bảo vệ tôi ở sau người: “Các anh muốn làm gì?”
“Xin đại sư giúp đỡ!” Mấy người đàn ông động tác nhất trí hét.
Tôi và Quân Chi sững sờ.
“Giúp đỡ cái gì?” Tôi hỏi.
Mặt của vài người bọn họ lộ vẻ khó xử: “Đại sư theo chúng tôi đi một chuyến sẽ biết!”
Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, đều không muốn đi.
“Các anh nhận sai người rồi, chúng tôi không phải là đại sư gì.” Tôi nói.
“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy đại sư giải quyết chuyện của quán nướng kia!” Một người phản bác nói.
Một người khác bổ sung: “Không dối gạt hai vị đại sư, chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm cửa hàng kia thật lâu, chính là vì tìm một đại sư lợi hại!”
“Chuyện của cửa hàng kia có quan hệ gì với các anh?” Tôi to gan hỏi một câu.
Bên kia vội vàng có người phủ định: “Vậy cũng không phải! Chẳng qua chúng tôi là chú ý tới bên kia có ma, muốn nhìn xem có thể thuận tiện mời một đại sư hay không mà thôi.”
“Thanh Hư Quan ở thành phố Trạch Vân nổi danh như vậy, sao các anh không qua bên kia mời đại sư chính tông?” Tôi cẩn thận hỏi lại.
Người đàn ông cầm đầu có chút xấu hổ, giãy giụa một phen, mới nói: “Không dối gạt đại sư, năm trước chúng tôi và Thanh Hư Quan đã xảy ra chút tranh chấp…”
“Tranh chấp gì?” Quân Chi lập tức hỏi.
Người đàn ông khó xử gãi cái ót: “Chúng tôi không cẩn thận thu một phí bảo hộ, lại thu trên quán của Thanh Hư Quan… Nên mấy người mới tới không hiểu quy củ, còn đập quầy hàng của người ta…”
“Sau đó thì sao?” Quân Chi hiển nhiên không tin chuyện chỉ đơn giản như vậy.
“Còn đánh tiểu sư phụ của Thanh Hư Quan…” Người đàn ông nói sợ chúng tôi hiểu lầm, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mấy người không có kia tôi đều đã dạy dỗ qua! Đại sư yên tâm, chúng tôi biết thanh danh của Thanh Hư Quan, đã đi lên nhận lỗi! Bọn họ cũng đã tha thứ cho chúng tôi!”
Tôi nhìn về phía Quân Chi, Quân Chi nói thầm với tôi: “Năm ngoái em cũng nghe sư huynh nói qua chuyện này, đối phương thật sự đã xin lỗi.”
“Nếu đã xin lỗi, người ta cũng tha thứ, sao các anh còn không đi tìm bọn họ?” Tôi không hiểu.
“Cái này… Vậy không phải…” Người đàn ông khó xử nửa ngày không nói ra.
Quân Chi cũng đã nhìn ra, nhẹ giọng giải thích với tôi nói: “Bọn họ là sợ Thanh Hư Quan bên kia nhân cơ hội lấy việc tư trả thù.”
Tôi hiểu được, chỉ là vẫn không muốn đi.
Trở về muộn, minh vương đại nhân ngủ một mình trên giường lạnh sẽ không cao hứng!
Thấy chúng tôi vẫn là không chịu đi, bọn họ hai mặt nhìn nhau, đưa ra một cái quyết định.
“Đắc tội rồi.” Đột nhiên, người đàn ông cầm đầu nói một câu như vậy, tôi vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy hai cây súng nhắm ngay vào tôi và Quân Chi.
“Đại sư, không cần khó xử chúng tôi!” Vẻ mặt của bọn họ lại như bị ép buộc.
Tiểu Tiểu vẫn luôn đều đi theo tôi, hiện tại ăn que nướng no đang ở trong túi tôi nghỉ ngơi, có nàng ở đây, an toàn của tôi và Quân Chi hẳn là sẽ không có vấn đề.
“Chúng tôi đi còn không được sao, hạ súng xuống.” Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Khẩu súng đối diện lập tức buông xuống, mời chúng tôi ngồi trên một chiếc xe suv.
Quân Chi nhìn đường đi ngoài cửa sổ vẫn luôn đang ghi nhớ, hắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, tôi yên tâm giao việc này cho hắn. Chính mình ôm Tiểu Tiểu cảnh giác những người khác trong xe.
Những người này sợ người Thanh Hư Quan thừa việc tư trả thù, cho nên không dám tìm Thanh Hư Quan. Như vậy ép mời tôi và Quân Chi đi, sẽ không sợ tôi và Quân Chi trả thù bọn họ sao!
Rất nhanh, chúng tôi đã dừng ở trước một nơi ở lớn.
Đi theo bọn họ xuống xe vào tòa nhà, nhìn khắp nơi trang trí lộng lẫy rực rỡ, chỉ kém dán hai từ “Thổ hào”, “Có tiền” này trên tường.
Bọn họ để tôi và Quân Chi ở phòng khách chờ, một người đi lên báo cho lão đại, chỉ chốc lát sau, một ông bác ngồi xe lăn đã được người đẩy ra phòng khách.
Ánh mắt của Tôi và Quân Chi đồng thời nhìn về phía âm linh sau lưng ông ta.
Nơi đó có linh sau lưng.
Ông bác thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi ho khan một tiếng, người đàn ông dẫn chúng tôi tới giới thiệu nói: “Đây là đại ca của chúng tôi”
“Chào đại ca.” Tôi và Quân Chi trăm miệng một lời chào hỏi vị lão đại bang này.
Sắc mặt của ông bác này tiều tụy, rất rõ ràng là bị âm linh sau lưng kia hấp thụ quá nhiều tinh khí. Chỉ là, hai mắt ông ta vẫn khôn khéo, nhưng thấy được là nhân vật tàn nhẫn.
Ông ta nghe được chúng tôi nói, phất tay: “Dùng phương pháp như vậy mời hai vị tới, thật sự là tình thế bất đắc dĩ. Hai vị không cần sợ hãi, chỉ cần có thể giúp được tôi, Cuồng Long Bang đều có hậu tạ!”
Tôi nghe tới một từ ngữ quan trọng.
Cuồng Long Bang, còn không phải là lần trước tôi ở khách sạn Hoa Hồng gặp phải tổ chức của đám gia hỏa kia sao.
Một không cẩn thận đi vào hang ổ của người ta!
Tôi sờ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu “Chiếp” một tiếng, tỏ vẻ nàng tùy thời đều chuẩn bị phóng hỏa!
“Thấy cô cậu nhỏ tuổi, coi tôi như là trưởng bối của hai người, gọi tôi là Thất Thúc đi, không cần theo bọn họ gọi là đại ca.” Ông bác lại nói.
Lão già thật sự sẽ chiếm tiện nghi, sao ông không gọi là ông Thất đi!
Tôi và Quân Chi cũng không ngoan ngoãn gọi người, Quân Chi trực tiếp hỏi: “Mời nói đi, tìm chúng tôi tới là vì cái gì?”
Thất Thúc nặng nề thở dài, người đàn ông dẫn chúng tôi tới nơi này thay ông ta trả lời nói: “Là thế này, mấy ngày này hình như đại ca của chúng tôi là đụng phải cái gì đó! Đứng ở thang lầu, bờ sông, lại cảm giác có ai đẩy ông ấy một cái, trực tiếp đẩy ông ấy xuống! Buổi tối lúc ngủ, còn tự mình bóp cổ của mình… Còn bị bóng đè… Thiếu chút nữa ép ông ấy không thở nổi! Hai vị đại sư mau xem cho ông ấy đi!”
Phía sau lưng có âm linh thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, không có loại chuyện này xảy ra mới kỳ quái.
Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, Quân Chi hỏi: “Ông muốn nghe lời nói thật?”
Ông già gật đầu, tôi cho ông ta dự phòng trước: “Chúng tôi nói ông không cần sợ hãi, nếu là cảm thấy chúng tôi nói chuyện giật gân, các người không tin cũng không cần tin, trực tiếp mở cửa để chúng tôi đi là được.”
Ông già lại rất sáng suốt: “Hai vị cứ nói đừng ngại! Tôi sống đến tuổi này, thấy được nhiều, cũng không có gì tin hay không.”
“Sau lưng ông có quỷ.” Ông ta vừa nói xong, Quân Chi lập tức nói, khiến sắc mặt của mọi người ở đây đều bị dọa trắng bệch.
Tiểu tử này là cố ý nói trắng ra như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy!
Tất cả mọi người không tự chủ được sợ hãi lui về sau một bước, cổ của cụ ông cứng ở nơi đó, vài lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại không dám quay đầu lại.
“Thực sự có quỷ?” Tôi nghe được có người con trai tuổi thoạt nhìn bằng tôi đang nhẹ giọng hỏi đồng bạn.
Đồng bạn bị dọa không trả lời hắn.
“Một con nam quỷ, thoạt nhìn cao không khác anh là mấy.” Tôi chỉ người đàn ông dẫn chúng tôi đến đây kia, lại tiếp tục miêu tả: “Trung niên, bộ dáng thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi! Trên cánh tay có một cái bớt to màu đỏ, dọc theo bớt còn vẽ một con Thanh Long.”
“Là Khôn ca… Quỷ hồn của Khôn Ca trở về tìm chúng ta báo thù…” Lập tức có người hét ra, xem ra, bọn họ và con quỷ kia còn có sâu xa.
Trường hợp lập tức loạn thành một nồi cháo, người đàn ông dẫn chúng tôi đến tên là Huân Ca, tuy hắn cũng bị dọa nổi da gà, nhưng miễn cưỡng còn tính là trấn định, rống giận với những tiểu đệ hoảng loạn đó một câu: “Đều con mẹ nó câm miệng cho lão tử! Có hai vị đại sư ở đây còn sợ cái gì!”
Mọi người lập tức như lại tìm được tâm phúc, an tâm không ít.
Huân Ca lại lấy lòng nhìn về phía chúng tôi: “Vậy đại sư, còn xin hai người nghĩ cách.”
Quân Chi khoanh hai tay: “Tôi không mang theo pháp khí.”
Hắn là vừa mới thi xong, trên người chỉ mang theo mấy đồng tiền ngũ đế và mấy lá bùa.
Mấy thứ này đủ đối phó với âm linh sau lưng kia hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, nếu thật sự muốn giúp bọn họ, thêm tôi và Tiểu Tiểu nhất định có thể.
Nhưng đoán chừng Quân Chi còn đang tức giận bọn họ uy hiếp chúng tôi đến đây. Định tạo chút khủng hoảng trước, để cho bọn họ hoảng sợ trong chốc lát.
Nhưng mà, giấu được Huân Ca này, lại không thể gạt được lão gia tử.
Ông ta cũng sợ hãi, chỉ là đôi tay nắm chặt lấy xe lăn, không biểu hiện ra ngoài.
“Hai vị đại sư thiếu cái gì cứ việc nói, hiện tại tôi để cho người đi chuẩn bị!” Lão gia tử nói.
Quân Chi quệt miệng một cái, nhìn về phía tôi, tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Chị lại không hiểu cái này.”
Tôi chỉ biết đâm đi một kiếm thôi…
Quân Chi bất đắc dĩ thở dài, đoán chừng là cũng nghĩ làm xong sớm một chút rồi trở về ngủ, rồi lại không nghĩ buông tha cho bọn họ đơn giản như vậy, nói với lão gia tử: “Chuẩn bị một con gà trống, phải là loại gáy rất vang dội, mào gà máu đỏ hai tấc trở lên! Còn có một bát máu chó to, kiếm gỗ đào trên một mét, một cuốn tơ hồng, một chén sơn đỏ, một mảnh vải và bút lông sói thô.”
Hắn tự tay vẽ kích thước của một bút lông, Huân Ca đều nhớ kỹ: “Đại sư, gà trống muốn chết hay sống?”
“Sống, càng có thể nhảy nhót càng tốt!” Tiểu tử Quân Chi này khẳng định đang chơi xấu: “Kiếm gỗ đào và cọc gỗ đào phải dùng thân cây đào tắm nắng mười năm trở lên làm thành, bằng không, sẽ không đối phó được thứ kia.”
Âm khí của âm linh sau lưng kia không phải rất mạnh, nhưng nghe kế hoạch của tôi và Quân Chi như vậy, hắn đều không có bất kì biểu hiện gì, hoặc chính là quá trầm ổn, hoặc chính là bị khống chế.
Tôi ôm Tiểu Tiểu đã nhàm chán lấy kẹo cao su ra ăn, những người đó thấy, cũng không dám nói cái gì.
Quân Chi đang ngồi ở trên bàn bát tiên hắn mới vừa phân phó chuyển đến, phân phó cho Huân Ca bọn họ chuẩn bị pháp đàn gì đó, ngoài cửa đột nhiên đi vào một người đàn ông khác.
“Chị, chị xem, nhà bọn họ cũng không có người ăn! Chúng ta đến đó đi!”
Ông chủ vừa bận rộn nướng thịt nghe thấy Quân Chi nói, hạ giọng nói với chúng tôi: “Tôi khuyên các cô vẫn là xếp hàng ở chỗ tôi thôi, đừng đi ăn ở cửa hàng kia, các cô cậu không thử nghĩ, vì sao cửa hàng khác đều bận rộn cũng không hết việc, mà quán ăn nhà bọn họ đều không có ai?”
“Không thể ăn sao?” Tôi hỏi.
Ông chủ cười nhạo một tiếng: “Cô gái, không dối gạt cô, mấy quầy hàng của chúng tôi này, đều là một thương nhân cung cấp, que nướng cũng không cần kỹ thuật gì, chỉ cần nướng chín không cháy là được, đều là một vị, nào có ăn ngon hay không như vậy!”
“Vậy thì vì sao?” Quân Chi hỏi.
Ông chủ vội vàng để que nướng trong tay xuống, dò cơ thể ra nhìn xung quanh bốn phía, nhẹ giọng nói với chúng tôi: “Nhà bọn họ… Có ma! Thịt nướng ra, nháy mắt sẽ biến thành thịt tươi máu tươi đầm đìa! Nhìn dáng vẻ, hình như là thịt người!”
“Vậy sao các ông không báo cảnh sát?” Tôi hỏi.
“Sao không báo cảnh sát! Nhưng cảnh sát vừa đến, vài thứ kia lại đều biến thành thịt nướng bình thường! Cô nói trong chốc lát là thịt nướng bình thường trong chốc lát là thịt người, không tà môn sao!”
Ông chủ nói xong lắc đầu, cảm khái một tiếng: “Kia vốn là cửa hàng làm ăn tốt nhất nơi này, Bây giờ… Đáng tiếc!”
Quân Chi nghe một lát, lập tức lên tinh thần: “Vậy tôi nhất định phải đi!”
Tôi cạn lời, tinh tế cảm ứng quán nướng vắng như chùa bà đanh kia, xác thật có âm khí nhàn nhạt bay ra.
Loại trình độ âm linh này, em trai tôi tùy tay lấy một lá bùa là có thể giải quyết.
Hôm nay, chúng tôi coi như là làm một Lôi Phong!
Chị em chúng tôi đi tới trước quầy hàng kia, ông chủ hữu khí vô lực nhìn chúng tôi, hỏi: “Muốn que nướng sao?”
“Muốn!” Quân Chi gật đầu.
Ông chủ thở dài, cầm thực đơn cho chúng tôi.
Quân Chi để tôi chọn, mình và ông chủ hàn huyên: “Ông chủ, nghe nói chỗ ông có ma?”
Sắc mặt của ông chủ lập tức đại biến, lắp bắp chột dạ giải thích: “Hồ đồ, nói bậy! Sao lại có ma! Nhiều người như vậy, lấy đâu ra ma!”
Quân Chi chỉ bình gas trong một góc bên cạnh xe nướng BBQ: “Tiểu quỷ kia, là ông từ bên kia mời đến đi?”
Nháy mắt sắc mặt của ông chủ thay đổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn tiểu quỷ kia, mặt mũi hung tợn, trên đầu còn có một cái sừng dài, trên người vẽ bùa, ngược lại có chút giống bùa trên người tiểu quỷ quấn lấy Lam phu nhân kia.
Chẳng lẽ nói, tiểu quỷ trên cổ Lam phu nhân kia, là bà ta nuôi?
Cho nên hai anh em Lam gia mới luôn không lên tiếng?
Ông chủ thấy Quân Chi có thể nhìn thấy, kích động vạn phần nắm tay hắn: “Đại sư… Đại sư! Cứu tôi!”
Quân Chi không nhanh không chậm: “Giúp ông đương nhiên có thể, nhưng ông có thể nói tiểu quỷ này là xuất hiện từ đâu không?”
Ông chủ gật đầu: “Đương nhiên có thể! Đương nhiên có thể! Chỉ là…” Ông ta kiêng kị nhìn tiểu quỷ kia.
Quân Chi hiểu ý cười: “Ông chủ, ông yên tâm nói, tôi bảo đảm ông không có việc gì!”
Ông chủ bán tín bán nghi, lại sợ hãi nhìn tiểu quỷ kia, cắn chặt răng nói với Quân Chi: “Đó là một ngày mùa hè, tôi đi làm việc ở Việt Nam…”
Ông ta đang nói, tiểu quỷ kia như bị cái gì đó kích thích, lập tức giương nanh múa vuốt nhằm về phía ông chủ.
Quân Chi đã sớm có chuẩn bị, tiểu quỷ xông tới, ấn ông chủ xuống, một tay khác đã cầm sẵn bùa, tát một cái dán bùa vào tiểu quỷ.
Hắn bóp lấy một mặt bùa, tiểu quỷ giãy giụa ở bên trong bùa, bùa không gió tự bay, điên cuồng bay múa ở không trung, tiểu quỷ bên trong muốn lao ra như phật lao tới.
Quân Chi hỏi ông chủ: “Cái bình để tiểu quỷ đâu?”
“Vỡ rồi…” Cả người ông chủ đều run rẩy nhìn chằm chằm tiểu quỷ bị nhốt trong bùa kia.
Tôi thở dài, lấy Vô Cực Ngọc Giản ra: “Thả nó ra.”
Quân Chi nhìn ngọc giản trong tay tôi đã mở ra, gật đầu: “Chuẩn bị ——”
Hắn hơi thu linh lực trên tay một chút, tiểu quỷ đã tránh thoát bùa lao tới, bị tôi đột nhiên nhốt vào Vô Cực Ngọc Giản.
Mẩu vụn bùa từ trong bàn tay của Quân Chi rơi xuống, hắn nhìn tiểu quỷ ở trong Vô Cực Ngọc Giản giãy giụa lại không có nửa điểm biện pháp, sang sảng cười: “Tiểu quỷ, tôi cũng thật sự xem thường cậu! Pháp lực cũng không thấp!”
Quân Chi vốn là muốn bắt sống tiểu quỷ này, nếu tôi không ra tay, hắn không tìm thấy bùa thích hợp để trấn áp, đoán chừng sẽ phải trực tiếp đánh tan hồn phách của tiểu quỷ này.
Tôi thu Vô Cực Ngọc Giản lại, ông chủ tỏ vẻ cảm ơn, còn tỏ vẻ bắt đầu từ đêm nay, thịt nướng trong tiệm của ông ta, tôi và Quân Chi ăn bao nhiêu đều tính cho ông ta.
Tôi chọn xong thực đơn giao cho ông chủ, ông ta vừa bận rộn, vừa nói ra chuyện mời tiểu quỷ.
Đoạn thời gian đó, bởi vì ông ta vạn sự không thuận, đã đi đến Việt Nam, muốn tìm cơ hội kiếm tiền, đánh bậy đánh bạ, quen một thầy pháp nuôi tiểu quỷ. Hai người thường xuyên qua lại, mắt đi mày lại, đã nhìn vừa mắt.
Thầy pháp dùng phương thức nuôi quỷ tụ tài, giúp ông ta làm giàu một lần nữa, nhưng bởi vì pháp lực của thầy pháp có hạn, hơn nữa quỷ tụ tài phải nuôi lớn, đại giới quá lớn, ông ta không muốn, cho nên cũng không để ông ta đại phú đại quý, chỉ là ngày tháng của hai vợ chồng trải qua cũng không tệ lắm.
Nhưng một ngày nào đó, lúc về nhà, ông ta phát hiện cái bình trong nhà dùng để đồ chua đã lâu bị vỡ.
Vợ chồng bọn họ ân ái, thầy pháp cũng dạy ông ta không ít loại việc quỷ thần này.
Bên trong cái bình đồ chua kia, nghe nói là chứa một loại Tùy Mệnh Cổ, cùng loại với Thần Đèn. Thầy pháp an toàn, tất cả không có việc gì; mà một khi thầy pháp chết, Tùy Mệnh Cổ sẽ chết, cái bình đồ chua sẽ phát ra mùi tanh tưởi.
Bây giờ ngay cả cái bình đồ chua đều vỡ, nói lên hồn phách của thầy pháp cũng không lưu lại.
Ông ta vừa thấy nước chua đầy đất để lại trong phòng, đã biết chuyện không ổn, đợi khi chạy đến cái bình đồ chua kia đã thấy, thân thể màu trắng của Tùy Mệnh Cổ kia vốn giống như tằm, giờ phút này toàn thân đã tím xanh, vô cùng cứng đờ.
Ông ta vội vàng lấy chút bột hóa thi đổ vào trên cơ thể của cổ trùng, nghe thấy di ngôn cuối cùng của thầy pháp cho ông ta.
Thầy pháp nôn nóng liều mạng hét với ông ta: “Trốn! Trốn càng xa càng tốt! Vĩnh viễn đừng nói quen biết tôi! Không cần báo thù cho tôi! Trải qua ngày tháng như người thường đi!”
Ông chủ nói tới đây rơm rớm nước mắt, đầy đau thương.
“Vậy tiểu quỷ kia lại là sao thế này?” Quân Chi hỏi.
“Đó là một con tiểu quỷ cuối cùng bà ấy để lại.” Ông chủ nói: “Sau khi cổ trùng nói xong những lời này đó, đã tự bùng cháy, đốt tới bức màn bên cạnh, toàn bộ nhà ở đều bị đốt sạch, tôi đã cứu con tiểu quỷ này.”
“Tôi vốn dĩ không biết tiểu quỷ kia là gì, sợ hại người, cũng không dám tùy tiện ném loạn, nhưng trước kia bà ấy đã nói qua, chỉ cần tiểu quỷ nhốt ở trong chai thì sẽ không có việc gì, nên tôi vẫn luôn đóng lại mang theo trên người. Sau lại có một ngày, tay của tôi không cẩn thận cắt qua, vết máu dính vào trên nắp bình, phong ấn trên mặt được giải trừ, tiểu quỷ đã thoát ra.”
“Ngay từ đầu, tiểu quỷ chỉ là lơ lửng ở phía trên cái chai, không thể hoàn toàn thoát khỏi bình, tôi nhìn rất sợ hãi, đã đi mua chút hương nến cúng cho nó một chút, tiểu quỷ rất hưởng thụ. Một ngày kia, tôi ở trên công trường làm công nhân, lúc phát tiền lương, người khác đều thiếu mười hai mươi đồng tiền, chỉ có tôi là được quản đốc cho thêm năm trăm đồng tiền!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau đó, tôi dần ý thức được, tiểu quỷ kia có thể chiêu tài, tuy không đến mức làm tôi trở thành phú ông trăm vạn gì đó, nhưng ngày tháng thật sự so với một người lúc chạy trốn còn tốt hơn nhiều.”
“Dần dần, tôi ở chỗ này thuê một quầy hàng, muốn yên tĩnh sinh hoạt, lại không ngờ có một ngày, tiểu quỷ ném đi hương nến cung phụng cho nó, tôi sợ hãi một cái, trong lúc vô tình đập nát cái chai…”
Quân Chi thoáng có chút suy nghĩ: “Vợ chồng các ông không có lòng tham, nuôi tiểu quỷ đều là cô hồn dã quỷ âm khí yếu ớt, cho nên không thể cho các ông một đêm phất nhanh được, theo lý mà nói đều là rất dịu ngoan.”
“Vậy vì sao ngày đó tiểu quỷ kia đột nhiên nổi điên?” Ông chủ vội hỏi.
Quân Chi do dự lắc đầu: “Như vậy đi, ông chủ, chúng tôi giúp ông xử lý tiểu quỷ, yên tâm, nó sẽ không tới tìm ông. Chuyện này, ông không cần nhắc tới với bất kì kẻ nào, cho dù là vì vợ của ông, ông cũng nhất định phải làm được!”
Ông chủ do dự gật đầu.
Tôi và Quân Chi tìm chỗ trống trong quán của ông chủ ngồi xuống, ông chủ còn đang vội vàng nướng que, tôi nhân cơ hội nhẹ giọng hỏi Quân Chi: “Vì sao tiểu quỷ kia tức giận?”
Tôi biết hắn hẳn là đoán được cái gì đó, chỉ là sợ cảm xúc của ông chủ kích động, không muốn làm trò trước mặt ông chủ.
Nhìn ông chủ không cảm kích chút nào, Quân Chi gật đầu: “Em đã biết không thể gạt được chị.” Hắn đè thấp giọng: “Em nghi ngờ, người ngày đó giết chết vợ ông chủ kia, ở ngay gần đây, cho nên tiểu quỷ mới có thể tức giận.”
“Nói như thế nào?” Tôi không phải rất hiểu những thứ này.
Quân Chi hỏi tôi: “Chị, chị thấy thuật nuôi quỷ thế nào?”
Xét thấy quen hai Dưỡng Quỷ Sư đều muốn tôi chết, Quân Chi còn dùng thuật nuôi quỷ mà bị thương, tôi căm thù loại này đến tận xương tuỷ: “Tà môn ma đạo!”
Vẻ mặt của Quân Chi “Em biết chị sẽ nói như vậy”.
“Thuật nuôi quỷ, tinh tế mà nói, có thể chia làm hai loại, một loại là như Đồng Trì Phi, một loại khác, lại là như ông chủ và vợ của ông ta. Đồng Trì Phi bọn họ bắt, phần lớn đều là lệ quỷ, càng hung càng tốt, mà bà chủ, chỉ là thu lưu những cô hồn dã quỷ không có chỗ để đi, không có người cung phụng đó, bọn họ xem như tích công đức.”
Quân Chi chậm rãi giải thích cho tôi: “Những cô hồn dã quỷ đó, sau khi được thu dưỡng, sẽ sinh ra tình cảm với chủ nhân, cũng có liên hệ với chủ nhân.”
Như mỗi lần Mặc Hàn đều có thể tìm được tôi sao?
Ông chủ bê thịt nướng lên, còn tặng cho chúng tôi một cốc nước ép dưa hấu tươi.
Quân Chi chờ ông ta đi xa, mới tiếp tục nói: “Lúc bà chủ chết, tiểu quỷ kia nhất định cảm ứng được hơi thở người giết bà ta, ngày đó đột nhiên nổi giận, là bởi vì đã nhận ra hơi thở của hung thủ, muốn đi báo thù, nhưng bị thu quỷ bình vây khốn, mới hất bàn thờ đi.”
“Vậy chai đã vỡ, sao tiểu quỷ lại không đi báo thù?” Tôi hỏi.
Quân Chi bĩu môi, cắn thịt dê trên tay: “Thực lực cách xa, đánh không lại người ta thôi!”
“Vậy que nướng nơi này biến thành thịt người lại là sao?” Tôi lại hỏi.
“Ảo thuật của tiểu quỷ, nó sợ kẻ thù tìm tới cửa, cứ như vậy ngụy trang chính mình, như khổng tước gặp được kẻ thù sẽ mở cánh thị uy. Ông chủ nhắc tới chuyện Việt Nam, tiểu quỷ đã công kích ông ta, cũng là vì không cho ông ta nói ra, tiện đà bảo vệ ông ta.”
Nhìn không ra tiểu quỷ này lại là con quỷ trung nghĩa có tình có nghĩa!
“Em nói, là ai hại bà chủ?” Tôi ăn một xiên nướng nấm hương hỏi.
Quân Chi lắc đầu: “Ai mà biết, đoán chừng không phải là người gì tốt, trên người tiểu quỷ này không có oán khí gì, càng không có sát khí, nói lên Dưỡng Quỷ Sư nuôi nó cũng không hại người, hẳn là một hạng người tốt bụng, nhìn dáng vẻ của thầy pháp kia cũng không phải là người xấu, hẳn sẽ không có kẻ thù gì ra tay, nhưng hồn phi phách tán, người xuống tay cũng quá độc ác!”
Trên đời này quá nhiều án oan, không phải chúng tôi có thể quản.
Cũng may còn có âm phủ, thiên lý rõ ràng, thiện ác có báo.
Có chuyện gì, đều để minh vương đương nhiệm Mặc Uyên đi đau đầu đi.
Quân Chi gặm một xiên cánh gà nướng, đột nhiên như nghĩ gì đó hỏi tôi: “Chị, chị nói, người và quỷ, rốt cuộc ai đáng sợ hơn?”
Tôi nhớ lại mấy lần suýt nữa toi mạng, lắc đầu: “Ai biết được, đều có tốt có xấu đi.”
Vì cảm ơn chúng tôi giúp ông ta giải quyết tiểu quỷ kia, lão bản lấy rất nhiều, tôi và Quân Chi không tốn một đồng, ăn đến căng bụng mới uống thuốc tiêu hóa chầm chạp trở lại biệt thự.
Nhưng mà, còn chưa vào khu biệt thự, một đám đàn ông cao lớn thô kệch, xăm hình đã vây quanh chúng tôi.
Quân Chi thấy người tới không có ý tốt, bảo vệ tôi ở sau người: “Các anh muốn làm gì?”
“Xin đại sư giúp đỡ!” Mấy người đàn ông động tác nhất trí hét.
Tôi và Quân Chi sững sờ.
“Giúp đỡ cái gì?” Tôi hỏi.
Mặt của vài người bọn họ lộ vẻ khó xử: “Đại sư theo chúng tôi đi một chuyến sẽ biết!”
Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, đều không muốn đi.
“Các anh nhận sai người rồi, chúng tôi không phải là đại sư gì.” Tôi nói.
“Chúng tôi tận mắt nhìn thấy đại sư giải quyết chuyện của quán nướng kia!” Một người phản bác nói.
Một người khác bổ sung: “Không dối gạt hai vị đại sư, chúng tôi vẫn nhìn chằm chằm cửa hàng kia thật lâu, chính là vì tìm một đại sư lợi hại!”
“Chuyện của cửa hàng kia có quan hệ gì với các anh?” Tôi to gan hỏi một câu.
Bên kia vội vàng có người phủ định: “Vậy cũng không phải! Chẳng qua chúng tôi là chú ý tới bên kia có ma, muốn nhìn xem có thể thuận tiện mời một đại sư hay không mà thôi.”
“Thanh Hư Quan ở thành phố Trạch Vân nổi danh như vậy, sao các anh không qua bên kia mời đại sư chính tông?” Tôi cẩn thận hỏi lại.
Người đàn ông cầm đầu có chút xấu hổ, giãy giụa một phen, mới nói: “Không dối gạt đại sư, năm trước chúng tôi và Thanh Hư Quan đã xảy ra chút tranh chấp…”
“Tranh chấp gì?” Quân Chi lập tức hỏi.
Người đàn ông khó xử gãi cái ót: “Chúng tôi không cẩn thận thu một phí bảo hộ, lại thu trên quán của Thanh Hư Quan… Nên mấy người mới tới không hiểu quy củ, còn đập quầy hàng của người ta…”
“Sau đó thì sao?” Quân Chi hiển nhiên không tin chuyện chỉ đơn giản như vậy.
“Còn đánh tiểu sư phụ của Thanh Hư Quan…” Người đàn ông nói sợ chúng tôi hiểu lầm, vội vàng bổ sung nói: “Nhưng mấy người không có kia tôi đều đã dạy dỗ qua! Đại sư yên tâm, chúng tôi biết thanh danh của Thanh Hư Quan, đã đi lên nhận lỗi! Bọn họ cũng đã tha thứ cho chúng tôi!”
Tôi nhìn về phía Quân Chi, Quân Chi nói thầm với tôi: “Năm ngoái em cũng nghe sư huynh nói qua chuyện này, đối phương thật sự đã xin lỗi.”
“Nếu đã xin lỗi, người ta cũng tha thứ, sao các anh còn không đi tìm bọn họ?” Tôi không hiểu.
“Cái này… Vậy không phải…” Người đàn ông khó xử nửa ngày không nói ra.
Quân Chi cũng đã nhìn ra, nhẹ giọng giải thích với tôi nói: “Bọn họ là sợ Thanh Hư Quan bên kia nhân cơ hội lấy việc tư trả thù.”
Tôi hiểu được, chỉ là vẫn không muốn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trở về muộn, minh vương đại nhân ngủ một mình trên giường lạnh sẽ không cao hứng!
Thấy chúng tôi vẫn là không chịu đi, bọn họ hai mặt nhìn nhau, đưa ra một cái quyết định.
“Đắc tội rồi.” Đột nhiên, người đàn ông cầm đầu nói một câu như vậy, tôi vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy hai cây súng nhắm ngay vào tôi và Quân Chi.
“Đại sư, không cần khó xử chúng tôi!” Vẻ mặt của bọn họ lại như bị ép buộc.
Tiểu Tiểu vẫn luôn đều đi theo tôi, hiện tại ăn que nướng no đang ở trong túi tôi nghỉ ngơi, có nàng ở đây, an toàn của tôi và Quân Chi hẳn là sẽ không có vấn đề.
“Chúng tôi đi còn không được sao, hạ súng xuống.” Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Khẩu súng đối diện lập tức buông xuống, mời chúng tôi ngồi trên một chiếc xe suv.
Quân Chi nhìn đường đi ngoài cửa sổ vẫn luôn đang ghi nhớ, hắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, tôi yên tâm giao việc này cho hắn. Chính mình ôm Tiểu Tiểu cảnh giác những người khác trong xe.
Những người này sợ người Thanh Hư Quan thừa việc tư trả thù, cho nên không dám tìm Thanh Hư Quan. Như vậy ép mời tôi và Quân Chi đi, sẽ không sợ tôi và Quân Chi trả thù bọn họ sao!
Rất nhanh, chúng tôi đã dừng ở trước một nơi ở lớn.
Đi theo bọn họ xuống xe vào tòa nhà, nhìn khắp nơi trang trí lộng lẫy rực rỡ, chỉ kém dán hai từ “Thổ hào”, “Có tiền” này trên tường.
Bọn họ để tôi và Quân Chi ở phòng khách chờ, một người đi lên báo cho lão đại, chỉ chốc lát sau, một ông bác ngồi xe lăn đã được người đẩy ra phòng khách.
Ánh mắt của Tôi và Quân Chi đồng thời nhìn về phía âm linh sau lưng ông ta.
Nơi đó có linh sau lưng.
Ông bác thoạt nhìn hơn sáu mươi tuổi ho khan một tiếng, người đàn ông dẫn chúng tôi tới giới thiệu nói: “Đây là đại ca của chúng tôi”
“Chào đại ca.” Tôi và Quân Chi trăm miệng một lời chào hỏi vị lão đại bang này.
Sắc mặt của ông bác này tiều tụy, rất rõ ràng là bị âm linh sau lưng kia hấp thụ quá nhiều tinh khí. Chỉ là, hai mắt ông ta vẫn khôn khéo, nhưng thấy được là nhân vật tàn nhẫn.
Ông ta nghe được chúng tôi nói, phất tay: “Dùng phương pháp như vậy mời hai vị tới, thật sự là tình thế bất đắc dĩ. Hai vị không cần sợ hãi, chỉ cần có thể giúp được tôi, Cuồng Long Bang đều có hậu tạ!”
Tôi nghe tới một từ ngữ quan trọng.
Cuồng Long Bang, còn không phải là lần trước tôi ở khách sạn Hoa Hồng gặp phải tổ chức của đám gia hỏa kia sao.
Một không cẩn thận đi vào hang ổ của người ta!
Tôi sờ Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu “Chiếp” một tiếng, tỏ vẻ nàng tùy thời đều chuẩn bị phóng hỏa!
“Thấy cô cậu nhỏ tuổi, coi tôi như là trưởng bối của hai người, gọi tôi là Thất Thúc đi, không cần theo bọn họ gọi là đại ca.” Ông bác lại nói.
Lão già thật sự sẽ chiếm tiện nghi, sao ông không gọi là ông Thất đi!
Tôi và Quân Chi cũng không ngoan ngoãn gọi người, Quân Chi trực tiếp hỏi: “Mời nói đi, tìm chúng tôi tới là vì cái gì?”
Thất Thúc nặng nề thở dài, người đàn ông dẫn chúng tôi tới nơi này thay ông ta trả lời nói: “Là thế này, mấy ngày này hình như đại ca của chúng tôi là đụng phải cái gì đó! Đứng ở thang lầu, bờ sông, lại cảm giác có ai đẩy ông ấy một cái, trực tiếp đẩy ông ấy xuống! Buổi tối lúc ngủ, còn tự mình bóp cổ của mình… Còn bị bóng đè… Thiếu chút nữa ép ông ấy không thở nổi! Hai vị đại sư mau xem cho ông ấy đi!”
Phía sau lưng có âm linh thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, không có loại chuyện này xảy ra mới kỳ quái.
Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, Quân Chi hỏi: “Ông muốn nghe lời nói thật?”
Ông già gật đầu, tôi cho ông ta dự phòng trước: “Chúng tôi nói ông không cần sợ hãi, nếu là cảm thấy chúng tôi nói chuyện giật gân, các người không tin cũng không cần tin, trực tiếp mở cửa để chúng tôi đi là được.”
Ông già lại rất sáng suốt: “Hai vị cứ nói đừng ngại! Tôi sống đến tuổi này, thấy được nhiều, cũng không có gì tin hay không.”
“Sau lưng ông có quỷ.” Ông ta vừa nói xong, Quân Chi lập tức nói, khiến sắc mặt của mọi người ở đây đều bị dọa trắng bệch.
Tiểu tử này là cố ý nói trắng ra như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa như vậy!
Tất cả mọi người không tự chủ được sợ hãi lui về sau một bước, cổ của cụ ông cứng ở nơi đó, vài lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại không dám quay đầu lại.
“Thực sự có quỷ?” Tôi nghe được có người con trai tuổi thoạt nhìn bằng tôi đang nhẹ giọng hỏi đồng bạn.
Đồng bạn bị dọa không trả lời hắn.
“Một con nam quỷ, thoạt nhìn cao không khác anh là mấy.” Tôi chỉ người đàn ông dẫn chúng tôi đến đây kia, lại tiếp tục miêu tả: “Trung niên, bộ dáng thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi! Trên cánh tay có một cái bớt to màu đỏ, dọc theo bớt còn vẽ một con Thanh Long.”
“Là Khôn ca… Quỷ hồn của Khôn Ca trở về tìm chúng ta báo thù…” Lập tức có người hét ra, xem ra, bọn họ và con quỷ kia còn có sâu xa.
Trường hợp lập tức loạn thành một nồi cháo, người đàn ông dẫn chúng tôi đến tên là Huân Ca, tuy hắn cũng bị dọa nổi da gà, nhưng miễn cưỡng còn tính là trấn định, rống giận với những tiểu đệ hoảng loạn đó một câu: “Đều con mẹ nó câm miệng cho lão tử! Có hai vị đại sư ở đây còn sợ cái gì!”
Mọi người lập tức như lại tìm được tâm phúc, an tâm không ít.
Huân Ca lại lấy lòng nhìn về phía chúng tôi: “Vậy đại sư, còn xin hai người nghĩ cách.”
Quân Chi khoanh hai tay: “Tôi không mang theo pháp khí.”
Hắn là vừa mới thi xong, trên người chỉ mang theo mấy đồng tiền ngũ đế và mấy lá bùa.
Mấy thứ này đủ đối phó với âm linh sau lưng kia hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, nếu thật sự muốn giúp bọn họ, thêm tôi và Tiểu Tiểu nhất định có thể.
Nhưng đoán chừng Quân Chi còn đang tức giận bọn họ uy hiếp chúng tôi đến đây. Định tạo chút khủng hoảng trước, để cho bọn họ hoảng sợ trong chốc lát.
Nhưng mà, giấu được Huân Ca này, lại không thể gạt được lão gia tử.
Ông ta cũng sợ hãi, chỉ là đôi tay nắm chặt lấy xe lăn, không biểu hiện ra ngoài.
“Hai vị đại sư thiếu cái gì cứ việc nói, hiện tại tôi để cho người đi chuẩn bị!” Lão gia tử nói.
Quân Chi quệt miệng một cái, nhìn về phía tôi, tôi bất đắc dĩ nhún vai: “Chị lại không hiểu cái này.”
Tôi chỉ biết đâm đi một kiếm thôi…
Quân Chi bất đắc dĩ thở dài, đoán chừng là cũng nghĩ làm xong sớm một chút rồi trở về ngủ, rồi lại không nghĩ buông tha cho bọn họ đơn giản như vậy, nói với lão gia tử: “Chuẩn bị một con gà trống, phải là loại gáy rất vang dội, mào gà máu đỏ hai tấc trở lên! Còn có một bát máu chó to, kiếm gỗ đào trên một mét, một cuốn tơ hồng, một chén sơn đỏ, một mảnh vải và bút lông sói thô.”
Hắn tự tay vẽ kích thước của một bút lông, Huân Ca đều nhớ kỹ: “Đại sư, gà trống muốn chết hay sống?”
“Sống, càng có thể nhảy nhót càng tốt!” Tiểu tử Quân Chi này khẳng định đang chơi xấu: “Kiếm gỗ đào và cọc gỗ đào phải dùng thân cây đào tắm nắng mười năm trở lên làm thành, bằng không, sẽ không đối phó được thứ kia.”
Âm khí của âm linh sau lưng kia không phải rất mạnh, nhưng nghe kế hoạch của tôi và Quân Chi như vậy, hắn đều không có bất kì biểu hiện gì, hoặc chính là quá trầm ổn, hoặc chính là bị khống chế.
Tôi ôm Tiểu Tiểu đã nhàm chán lấy kẹo cao su ra ăn, những người đó thấy, cũng không dám nói cái gì.
Quân Chi đang ngồi ở trên bàn bát tiên hắn mới vừa phân phó chuyển đến, phân phó cho Huân Ca bọn họ chuẩn bị pháp đàn gì đó, ngoài cửa đột nhiên đi vào một người đàn ông khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro