Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Có ta ở đây, ng...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hỏi rõ địa chỉ, lát sau, đó là lúc giao tiền.

Mặt Quân Chi ghét bỏ nói: “Sư phụ tôi vốn bấm tính ra chính là tám vạn tám ngàn tám trăm tám tám đồng, cũng coi như là lấy của phát tài, hy vọng Lục giáo sư có thể lại làm giàu lần nữa. Nhưng, nhiều quỷ như vậy, rất hiển nhiên sư phụ tôi coi thường tòa miếu này của Lục giáo sư.”

Sắc mặt Lục giáo sư không được tốt, Lục Linh Vũ không vui hỏi tôi: “Mộ Tử Đồng, cô muốn mượn cơ xảo trá sao?”

“Cô không muốn hiểu rõ việc này, tôi không ngại thả những quỷ đó ra lại.” Tôi không sao cả nói, làm Lục Linh Vũ tức giận không nhẹ.

Rốt cuộc vẫn là Lục giáo sư hiểu rõ mạng quan trọng hơn tiền, nói với Quân Chi: “Tiểu sư phụ mời nói, bao nhiêu tiền nhan đèn, chúng tôi đều quyên.”

“Giảm giá, mười hai vạn tám nghìn tám trăm tám tám đồng.”

Tiểu tử này tâm quá tối!

Tôi khen ngợi!

Lập tức tăng bốn vạn, sắc mặt Lục giáo sư không được tốt, thử tính cò kè mặc cả với Quân Chi: “Tiểu sư phụ… Trong nhà không có nhiều tiền mặt như vậy… Cậu xem… Có phải có thể hay không?”

Quân Chi giả bộ hồ đồ hiểu rõ, gật đầu cười: “Đương nhiên có thể! Đây là thẻ ngân hàng của tôi, ông nhớ số thẻ một chút.”

Nói xong lấy thẻ ngân hàng của mình ra, để Lục giáo sư nhìn mà nhớ kỹ.

“Ngày mai nhớ gửi lại đó, nếu không, những tiểu quỷ này tôi vẫn còn giữ đấy.”

Uy hiếp! Uy hiếp Quả hồng mềm!

Đưa Quân Chi trở về nhà, tôi và Mặc Hàn mang theo mấy tiểu quỷ kia trực tiếp đi khách sạn Hoa Hồng ở Lục thành.

Nhìn căn phòng duy nhất tỏa ra âm khí của Cửa Âm Đan kia, tôi và Mặc Hàn trực tiếp xông vào, quả nhiên gặp được Huân Tử.

Hắn đầu tiên là một trận vui sướng, chờ nhìn thấy Mặc Hàn bên cạnh tôi, lại nhìn về phía tôi lần nữa, đó là mười phần chấn kinh.

“Đại, đại đại, đại sư!”

“Còn nhớ rõ tôi sao?” Tôi tức giận hỏi, thấy Huân Tử gật đầu như giã tỏi, lại cười lạnh một tiếng: “Nhưng tôi thấy bản lĩnh bằng mặt không bằng lòng của anh lại không bình thường!”

Huân Tử cứng lại, còn muốn giả ngu: “Tôi không biết đại sư đang nói cái gì, mấy ngày này, tôi vẫn luôn dựa theo ý tứ của đại sư, chú ý tin tức của đại ca.”

“Vậy có tin tức gì?” Tôi hỏi.

Huân Tử chợt tạm dừng, nghĩ chút buồn rầu nói: “Trong khoảng thời gian này đại ca đều không liên hệ với người nọ…”

“Cái khác thì sao?” Tôi lại hỏi.

“Cái khác tất cả bình thường!” Hắn đặc biệt khẳng định.

Tôi cười lạnh thả mấy âm linh mới bắt được trong Vô Cực Ngọc Giản kia ra, bọn họ lập tức bám vào đùi Huân Tử.

“Anh Huân cứu mạng!”

“Anh Huân, chúng em đều là dựa theo anh phân phó làm việc! Anh cứu chúng em với!”

“Anh Huân xin anh!”

……

Sắc mặt của Huân Tử đại biến, thật vất vả đè ép xuống, cố gắng trấn định nói với tôi: “Đại sư, tôi không quen biết bọn họ.”

“Bọn họ lại biết anh.” Tôi nói.

“Bọn họ bôi nhọ tôi! Đại sư, đây là có người đang hãm hại tôi!” Huân Tử lời lẽ chính đáng.

“Vậy anh nói xem, bọn họ hãm hại anh cái gì?”

Vừa hỏi, đã trực tiếp hỏi Huân Tử, hơn nửa ngày, hắn mới nghẹn ra một câu: “Tôi cũng không biết! Tóm lại chính là hãm hại!”

Hắn mạnh miệng, tôi cũng không có ý tứ tiếp tục dây dưa với hắn, nói thẳng: “Cô gái lớn lên giống tôi như đúc kia, muốn anh làm cái gì?”

Mặt Huân Tử biến đổi, lại rất nhanh trấn định: “Tôi không biết đại sư đang nói gì, Tôi chưa thấy qua người gì giống nhau như đúc.”

Mặc Hàn cuốn lên một đạo âm phong đánh hắn ngã ở trên tường, tuy Huân Tử là quỷ thể, nhưng bị Mặc Hàn quăng ngã như vậy, cảm giác không có gì khác biệt với người sống đụng phải.

Hắn nhe răng nhếch miệng che lại chỗ bị đập ngã trên mặt đất, tôi nói: “Trên trận pháp nhà Lục Linh Vũ, tuy che dấu hơi thở rất tốt, nhưng Cơ Tử Đồng ở hồn phách của tôi như vậy, tôi không nhận ra cũng quái! Anh thành thật nói cho tôi, bằng không, anh đừng quên dấu vết hồn phách của anh!”

Lúc này Huân Tử mới như là nhớ tới chuyện này, châm chước một phen, giãy giụa từ trên vách tường đứng lên.

“Tôi nói… Nói…”

Hắn đi lên phía trước, Mặc Hàn không dấu vết đứng một bước ở phía trước, bảo vệ tôi ở phía sau.

Huân Tử cách chúng tôi một mét còn chưa dừng lại, từ trong miệng lại thay đổi: “Đại sư… Nàng bảo tôi… Bảo tôi… Giết cô!”

Cùng lúc, một ngọn lửa đỏ của Hỏa phượng hoàng từ lòng bàn tay hắn trào ra, một ngọn lửa hóa thành phượng hoàng gào rống xông về phía tôi.

Một bóng màu đen hiện lên, Mặc Hàn vung tay áo dập ngọn lửa kia, trở tay cuốn Huân Tử về bên người mình.

Ngay tức khắc, trong phòng đã vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Huân Tử.

Trên cổ hắn còn treo mộc bài của Mặc Hàn, cho nên có thể căng thêm trong chốc lát. Bằng không, Cơ Tử Đồng cho hắn đồ án HỏA phượng hoàng, nháy mắt có thể cắn nuốt hắn.

“Tôi biết Cơ Tử Đồng muốn giết tôi, như vậy đi, những âm linh nhà Lục Linh Vũ đó là muốn làm gì?” Tôi lại hỏi: “Anh nói, lửa này tôi sẽ nghĩ cách giúp snh dập, bằng không, lại đốt cho anh mạnh hơn chút.”

Huân Tử không có cách nào, chỉ có thể vừa kêu thảm vừa nói: “Cô ta bị thương! Muốn âm linh chữa thương! Sau khi vận thế Lục gia thấp xuống, nơi đó thích hợp để nàng dưỡng ra âm linh bổ dưỡng nhất… Những việc này đều là cô ta nói! Đại sư, ngay từ đầu tôi thật sự là nhận cô ta thành cô mới làm việc cho cô ta! Thật sự! Đại sư tha mạng!”

“Vậy lúc phát hiện cô ta là giả, sao không nói cho tôi? Vừa rồi sao còn muốn giết tôi? Cô ta ra điều kiện cho anh, để anh phản bội, còn nói sẽ giúp anh thoát khỏi tôi và Mặc Hàn đi?” Tôi nói.

Huân Tử không lời nào để nói, đau đớn kịch liệt làm hắn chỉ có thể kêu tha mạng.

Tôi nhìn Mặc Hàn, Mặc Hàn hiểu ý, đánh ra một đạo quỷ khí xua tan ngọn lửa kia, lúc này Huân Tử mới dễ chịu chút, hơi thở thoi thóp nằm trên mặt đất.

“Những quỷ này đều là dược quỷ đi?” Tôi chỉ vào mấy âm linh mang về từ nhà Lục Linh Vũ tới kia hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Ừ, thành hình dược quỷ, hơi thở cửa âm đan trên người đã phai nhạt.”

Dư lại những âm linh đó, kỳ thật là dùng để những dược quỷ đó bổ dưỡng, chờ sau khi dược quỷ thành hình, Huân Tử sẽ hậu phát chế nhân, đi bắt dược quỷ bổ dưỡng cho Cơ Tử Đồng.

Không nghĩ tới cô nàng kia đã dùng phương pháp cực đoan như vậy chữa thương.

“Với lão đại đầu đường kia của các anh, anh còn chưa tìm được sao?” Tôi hỏi Huân Tử.

Hắn lắc đầu: “Không, không có…”

“Chốn Đào Nguyên nơi đó người chết ăn vào cửa âm đan, là ai luyện chế? Mặc Hàn anh nghĩ ra không?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Không có.”

Hắn chỉ quên mất chuyện có quan hệ với Cơ Tử Đồng, chẳng lẽ là cô ta?

Như là đã nhìn ra suy đoán của tôi, Mặc Hàn lại nói: “Hẳn không phải là nàng ta, nàng ta sẽ không luyện đan.”

“Sao anh biết?” Không phải không nhớ rõ sao!

Mặc Hàn vuốt mũi tôi một cái: “Nếu nàng luyện đan, đã sớm luyện đan chữa thương, sẽ không cố sức dưỡng quỷ muốn dược. Đừng ghen, ta không nhớ tới.”

“Ai ghen!” Tôi miệng ngoan cố.

Chuyện đã hiểu rõ, tôi hỏi Huân Tử rõ ràng còn có địa phương khác dưỡng quỷ không, giao Huân Tử cho kia mấy dược quỷ sau khi biết chân tướng đã hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.

Trên đường trở về, tôi ngồi ở trên lưng Tiểu Bạch, thấy Mặc Hàn như suy nghĩ gì đó, biết hắn suy nghĩ cái gì.

“Muốn đi tìm Cơ Tử Đồng?” Tôi hỏi.

Hắn bỗng nhiên siết chặt ôm ấp, sợ tôi hiểu lầm, nhanh giải thích nói: “Chỉ là muốn mau chóng giải quyết chuyện này.”

“Em biết.” Tôi ý bảo hắn an tâm, xoay người ôm chặt hắn: “Mặc Hàn, tuy có đôi khi em sẽ ghen, phát cáu và giận dỗi với anh, nhưng em tin tưởng anh.”

“Nàng tin ta là được.” Tim đang treo của Mặc Hàn rơi xuống: “Ta không đi tìm nàng ta nữa.”

“A? Vì sao?” Phi! Cái gì vì sao! Không đi là đúng!

“Ngẫm lại, cũng không có gì tốt để tìm, vì nàng không đáng, lãng phí thời gian làm bạn với nàng.”

“Vậy ký ức của anh thì sao?” Hiện tại chúng tôi khôi phục ký ức như thế nào, vẫn hoàn toàn không biết gì cả. Mà Mặc Hàn vì giải quyết hoàn toàn chuyện của Cơ Tử Đồng, cũng rất muốn khôi phục ký ức.

Hắn nghĩ chút, lại lắc đầu: “Vậy nói sau.”

Náo loạn một ngày, tôi nằm ở Mặc Hàn trong lòng ngực, mê mang ngủ thiếp đi, mà tay đeo Vô Cực Ngọc Giản chấn động cũng chưa nhận thấy được.

Trong bất tri bất giác, tôi lại về tới Minh Cung, lần này tôi cực kỳ thanh tỉnh, biết mình đây là ở trong trí nhớ của Mặc Hàn.

“Ca.” Mặc Uyên từ xa đi lại đây, chào hỏi với Mặc Hàn, cười hỏi: “Ở nhân gian chơi thế nào? Có phải có rất nhiều chỗ vui hay không?”

“Tạm được.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

Đang nói, Mặc Uyên đột nhiên nhìn về phía sau Mặc Hàn, kinh ngạc nói: “Người sống?”

Mặc Hàn lên tiếng: “Ừ.”

Mặc Uyên càng thêm kinh ngạc: “Sao người sống tới Minh giới ta?” Hắn nói lại khiếp sợ nhìn về phía Mặc Hàn: “Ca, ngươi mang về?”

Mặc Hàn gật đầu, giải thích nói: “Tu vi nàng đã đột phá bình cảnh của người sống, có thể tới Minh giới.”

Mặc Uyên lại nhìn về phía Cơ Tử Đồng phía sau Mặc Hàn, xác nhận tu vi của nàng.

Lại nhìn Mặc Hàn, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cười sang sảng, đặt tay lên bả vai Mặc Hàn, nhẹ giọng cười nói: “Ca cuối cùng ngươi cũng thông suốt!”

Mặc Hàn trừng hắn một cái, lấy cây quạt trên tay Mặc Uyên vỗ rớt móng vuốt của hắn, nhàn nhạt nói: “Chuẩn bị cho nàng gian phòng.”

“Trực tiếp ở chỗ ngươi không tốt sao!” Mặc Uyên nói.

Mặc Hàn lườm hắn, lại bổ sung nói: “Cách Lăng Tuyền Ki xa một ít.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tẩm cung của ngươi cách Tuyền Ki xa nhất!” Mặc Uyên thiếu đánh lại nói.

Mặc Hàn không để ý đến Mặc Uyên, lại trực tiếp phân phó Hồng Quỷ để hắn đi an bài cho Cơ Tử Đồng.

Chớp mắt đã là ngày hôm sau, Mặc Hàn ở tẩm cung thẩm duyệt xử lý sự vụ tình huống trong lúc hắn rời khỏi Minh giới, đã nghe được bên ngoài truyền đến giọng nói của Cơ Tử Đồng.

“Mặc Hàn, cứu ta!”

Đồng thời, còn kèm theo tiếng đánh chửi của Lăng Tuyền Ki: “Tiện nhân! Lại dám đuổi tới Minh Cung! Hôm nay ta nhất định phải sống lột da của ngươi! Xem ngươi lấy cái gì dụ hoặc Mặc Hàn!”

Nhớ tới chuyện xảy ra về sau, tôi cảm thấy Lăng Tuyền Ki thật sự là một con quỷ nói là làm!

Nghĩ dù sao người ta cũng là chính mình mang đến Minh Cung, cũng không thể tùy ý Lăng Tuyền Ki khinh nhục như vậy.

Mặc Hàn đứng dậy đi ra ngoài, đã nhìn thấy cấm chế ở cửa tẩm cung của mình, Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng đánh túi bụi.

Ngại với thân phận của hai người, Hồng Quỷ mang theo một đống quỷ ở một bên vây xem, cũng không dám ra tay.

Tôi nhìn ra được, tuy Cơ Tử Đồng là bị đánh chỉ có thể phòng ngự, nhưng Lăng Tuyền Ki đều hạ là tử thủ, nếu nàng ta thật sự là chỉ có chút thực lực này, hiện tại khẳng định bị Lăng Tuyền Ki đánh toàn thân là bị thương, sẽ không lông tóc vô thương như vậy.

Chính như vậy ở trong lòng phun tào Cơ Tử Đồng làm ra vẻ, nàng bỗng nhiên ưm một tiếng, trên cánh tay lại bị Lăng Tuyền Ki đâm bị thương.

Hương vị máu tươi người sống phiêu tán ở trong Minh Cung, thoáng chốc, đã có âm binh không đủ định lực thèm nhỏ dãi. Chỉ là, kiêng kị đây là Mặc Hàn mang về Minh Cung, bọn họ chỉ có thể liều mạng chịu đựng khát vọng với máu tươi.

Tôi dám đánh cược năm trăm, sau khi Cơ Tử Đồng thấy được Mặc Hàn, mới cố ý để sơ hở cho Lăng Tuyền Ki!

Mặc Hàn cuốn lên một đạo âm phong tách hai người ra, Cơ Tử Đồng lập tức ủy khuất chạy tới bên người Mặc Hàn: “Mặc Hàn…”

Nàng đoán chừng lộ miệng vết thương, Mặc Hàn quét mắt, biết Minh giới không thể thấy máu người sống, ném đi thuật trị liệu.

Lăng Tuyền Ki thấy càng thêm tức giận.

“Mặc Hàn!” Nàng dẫn theo kiếm đi vào trước mặt Mặc Hàn, chỉ vào Cơ Tử Đồng nói: “Đuổi nàng ra đi! Nàng một ái người sống dựa vào cái gì tới Minh giới chúng ta! Còn ở Minh Cung! Ta không muốn thấy nàng ta!”

“Không muốn thấy nàng thì đi.” Mặc Hàn nói.

Lăng Tuyền Ki là thật sự ủy khuất: “Ta không đi! Dựa vào cái gì ta đi! Ta là thê tử chưa qua cửa của ngươi, nữ nhân kia mới không phải!”

“Từ hôn là được.” Mặc Hàn còn nghĩ đến chuyện này.

Lăng Tuyền Ki càng ủy khuất, hét lớn: “Ta không!” Nàng nhón mũi chân cố gắng ở trước mặt Mặc Hàn tạo cảm giác tồn tại: “Ta mới là quỷ có thể trở thành thê tử của ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không từ hôn thành toàn cho ngươi và nữ nhân này!”

Mặc Hàn mặt không biểu tình.

Lăng Tuyền Ki cảm thấy vạn phần thất bại, tàn nhẫn dậm chân một chút, lại dịch bước đến trước mặt Cơ Tử Đồng, hùng hổ nói: “Tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi có thể được ý! Nói cho ngươi, cho dù ngươi có thể vào Minh Cung, cũng là ta làm đại ngươi làm tiểu! Đừng rơi ở trong tay ta, bằng không lột da của ngươi!”

Xin lỗi, Mặc Hàn của nhà chúng tôi là của một mình tôi, làm tiểu nhân cũng không thể!

Lăng Tuyền Ki gần như là bị tức khóc chạy trốn.

Đáy mắt Cơ Tử Đồng lộ ra ý cười thắng lợi bị nàng ta cất dấu, duỗi tay muốn bắt lấy tay Mặc Hàn, lại chụp vào khoảng không.

Không biết là cố ý hay là trùng hợp, ngay ở lúc bàn tay nàng đưa ra ngoài kia, Mặc Hàn xoay người trở về tẩm cung.

“Mặc Hàn!”

Ở trước khi bóng dáng của Mặc Hàn sắp biến mất ở bên trong cấm chế, Cơ Tử Đồng gọi hắn lại.

Mặc Hàn xoay người dừng ở bậc thang, Cơ Tử Đồng muốn đi lên, lại bị cấm chế trước bậc thang chặn.

“Mặc Hàn…” Nàng có chút thê ai nhìn Mặc Hàn: “Ta sợ…”

“Có ta ở đây, Lăng Tuyền Ki không dám giết ngươi.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

“Nhưng nàng đã năm lần bảy lượt muốn đẩy ta vào chỗ chết…” Cơ Tử Đồng nhu nhược đáng thương nhìn Mặc Hàn.

Mặc Hàn nhìn nàng, tâm lặng như nước: “Tu vi của ngươi không thua kém nàng, không cần quá lo.”

Trong nháy mắt Cơ Tử Đồng bởi vì kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, Mặc Hàn lại không nhìn nàng, xoay người rời đi.

Mấy ngày sau, cũng xảy ra chuyện tương tự.

Một ngày, Lăng Tuyền Ki và chúng quỷ đều đi rồi, Cơ Tử Đồng nhìn Mặc Hàn lã chã chực khóc.

Bộ dáng kia khóc cũng không dám khóc, rõ ràng chính là tới giả vờ đáng thương đồng tình, còn một hai phải giả một bộ dạng kiên cường nhẫn nước mắt.

Nhìn mà tôi muốn ra tay xé nàng.

“Mặc Hàn…” Giọng nói nhu nhược đáng thương trước sau như một.

Mặc Hàn nhìn về phía nàng ta, Cơ Tử Đồng đôi mắt to súc nước nhìn hắn, đầy ủy khuất và thống khổ.

Mặc Hàn nhíu mày: “Nếu muốn chạy, ta tùy thời đưa ngươi rời đi.”

“Không ——” Cơ Tử Đồng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Hàn một câu dịu dàng cũng đều không cho nàng, sẽ nói ra lời trực tiếp như vậy.

Mặc Hàn khó hiểu: “Nếu không vui, vì sao không đi? Bổn tọa cũng không làm khó người khác.”

Cơ Tử Đồng nhanh sửa sang lại suy nghĩ một chút, nói với Mặc Hàn: “Ta đáp ứng ngươi rồi, ta nhất định phải làm được!”

Đồng thời bày ra một vẻ mặt nàng nguyện ý vì Mặc Hàn vượt lửa quá sông không chối từ.

Mặc Hàn nghe vậy, hai mắt nhìn nàng thêm, thấy nàng kiên trì, cũng không nói cái gì, chỉ nói: “Nếu thay đổi chủ ý, tùy thời có thể tới tìm ta.”

Hắn nói xong đã rời đi, tôi lại dần hiểu rõ, Mặc Hàn mang Cơ Tử Đồng trở lại Minh Cung, là bởi vì hai người đánh thành hiệp nghị gì đó.

Sẽ là hiệp nghị gì chứ?

Tôi trầm tư suy nghĩ, không rõ Mặc Hàn có chỗ nào mà Cơ Tử Đồng có thể sử dụng đến.

Lúc rời khỏi ký ức đã về đến nhà, Mặc Hàn đang muốn ôm tôi ngủ đến giường.

“Đánh thức nàng sao?” Mặc Hàn có chút xin lỗi.

Tôi lắc đầu, hắn đặt tôi lên trên giường, nằm nghiêng bên người tôi.

“Mặc Hàn, vừa rồi em lại mơ thấy trí nhớ của anh.”

Hắn hơi kinh ngạc: “Lần này là cái gì?”

Tôi truyền ký ức cho hắn, Mặc Hàn xem xong, nhíu mày, như còn đang cảm thấy kỳ quái: “Sao ta sẽ mang nàng trở về Minh Cung…”

Minh Vương đại nhân một bộ dáng ghét bỏ làm tâm tình tôi thoải mái!

Tôi vẫn ích kỷ, ích kỷ muốn một mình có được Mặc Hàn hoàn chỉnh. Từ thân đến tâm, tràn đầy làm một mình tôi chiếm cứ hắn.

Càng kỳ quái chính là, vì sao tôi lại sẽ mơ thấy ký ức của Mặc Hàn.

Ba ngàn năm trước Hồng Quỷ đã ở Minh Cung đương trị, ân oán của Lăng Tuyền Ki và Cơ Tử Đồng, là hắn biết đến nhiều nhất. Mặc Hàn gọi hắn tới, điều lấy bộ phận ký ức kia của hắn, nhìn thấy như tôi giống nhau như đúc.

Nói cách khác, ký ức tôi nhìn thấy đều là sự thật.

Hai người nghĩ trăm lần cũng không ra.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tôi lại phát hiện trên Vô Cực Ngọc Giản xuất hiện vết rách, vội gọi Mặc Hàn.

Mặc Hàn kiểm tra, phát hiện đây không phải ngoại lực sinh ra vết nứt, mà càng như là ngọc giản tự thân sinh ra vết rách. Cụ thể là chuyện như thế nào, hắn cũng nghĩ không rõ.

Bên trong ngọc giản không có âm linh bị giam lại, Mặc Hàn vì bảo đảm an toàn, vẫn là cầm ngọc giản đi núi Bất Chu một chuyến, hy vọng nơi đó có thần có thể biết được chút gì.

Vì đi nhanh về nhanh, lần này Mặc Hàn không mang theo tôi, bảo tôi ở nhà an tâm dưỡng thai, nhưng hắn điều Hồng Quỷ và một đội cấm vệ Minh Cung lại đây.

Quân Chi ghé vào trên ban công nhìn âm khí đối diện bao phủ đại lâu, yên lặng nhỏ một giọt mồ hôi: “Chị… Một đội cấm vệ đóng quân nơi đó, mỗi một con đều không thua gì quỷ binh, thật đáng sợ!”

“Người ta có thể nghe được lời em nói đấy.” Tôi cười nói.

Quân Chi che miệng, tôi tìm ra túi đưa cho Quân Chi: “Đi mua chút hương nến, khao Hồng Quỷ bọn họ một chút, mua nhiều chút.”

Tuy bổng lộc của những cấm vệ đó không ít, nhưng ai sẽ ngại thích đồ vật!

Quân Chi cầm tiền đi rồi, tôi ở nhà chơi một lát, nhận được tin nhắn của Ninh Ninh.

“Tử Đồng đại mỹ nữu! Mình đã đến Lục thành, đáng tiếc hành lý bị mất, còn rơi xuống nước, hiện tại ở phòng 2202khách sạn Thiên Lan, cậu có thể tới đưa bộ quần áo cho mình không? Sắp hết pin rồi, tự mình mở cửa! Khóa phòng mình nhét ở kẹt cửa! Moah moah”

Gia hỏa này, tới Lục thành cũng không biết báo cho tôi một tiếng! Hành lý mất còn rơi xuống nước, lại đi khách sạn trước!

Thần kinh cũng không thể thô đến nước này!

Tôi gọi điện thoại cho nàng, quả nhiên đã tắt máy, không có biện pháp, ở tủ quần áo của mình tìm một bộ quần áo mới mà mình chưa mặc quá, sau khi tôi thay quần áo thì ra cửa.

Hồng Quỷ mang theo nửa đội quỷ không xa không gần đi theo phía sau tôi, nếu có người thoáng gặp qua tôi, đi chưa được mấy bước sẽ cảm nhận được nghênh diện đánh tới một cổ âm phong không thể hiểu được.

Lái xe rất nhanh đã tới khách sạn Thiên Lan, đây là khách sạn 5 sao trứ danh ở Lục thành. Ninh Ninh cô nàng này phát đạt sao, đều ở chuỗi khách sạn tốt nhất cả nước như vậy.

Tôi ấn thang máy đến tầng hai hai, tìm được phòng 2202, ngồi xổm xuống, quả nhiên ở kẹt cửa cửa phòng sờ đến một thẻ phòng.

Đặt thẻ phòng ở địa phương rõ ràng như vậy, nàng là một đại cô nương, cũng không sợ bị người xấu nhân cơ hội mà vào!

tôi phải dạy dỗ nàng tốt mới được!

Cà thẻ vào cửa, là phòng xa hoa, kỳ quái trong lòng tôi càng ngày càng nặng…

“Ninh Ninh? Ninh Ninh, mình tới rồi, ra đi, mang quần áo cho cậu này!” Tôi gọi vài tiếng, phòng ngủ cách vách truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Tôi mang theo túi giấy quần áo thật cẩn thận đi vào phòng ngủ, mới vào cửa, nhìn đến người bên trong, đã ngây ngẩn cả người.

“Sao anh ở chỗ này!” Tôi lờ mờ cảm thấy trúng kế.

Người đứng ở đối diện, không phải người khác, chính là Hàn Đông!

Bị tôi chất vấn, Hàn Đông đầu tiên là một vẻ mông lung, lại nhìn đến bụng tôi, nhíu mày thật sâu: “Tử Đồng…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ninh Ninh đâu?” Tôi hỏi.

Hàn Đông mờ mịt: “Ninh Ninh gì?”

Tôi không muốn dong dài với hắn, nếu đã thấy rõ là bẫy rập, tôi phải sớm thoát thân cho kịp mới được.

Nhưng mà, cửa phòng phía sau không biết bị nhốt lại khi nào, tôi liều mạng kéo vài cái không kéo được, vận khởi linh lực, lại phát hiện trên cửa có trận pháp.

Nếu là cấm chế sau khi thức tỉnh linh lực tôi còn có thể liều mạng mạnh mẽ một chút, nhưng cố tình là trận pháp, tôi dốt đặc cán mai, lại sợ bên trên có bắn ngược, sẽ thương đến bảo bảo, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Thu trận pháp lại!” Tôi quát Hàn Đông.

“Tôi sẽ không…” Hàn Đông bất đắc dĩ, sau đó lại là vẻ mặt mờ mịt: “Tử Đồng sao cô lại ở chỗ này?” Hắn không biết đã xảy ra cái gì?

Tôi vội hỏi: “Sao anh lại ở chỗ này?”

“Là em kiếp trước để cho anh tới…” Hàn Đông nói.

Tôi nhíu mày: “Cơ Tử Đồng?”

Hàn Đông gật đầu, tôi thiếu chút nữa bị tức nổ phổi: “Ai nói với anh Cơ Tử Đồng là kiếp trước của tôi? Tôi không có kiếp trước!”

Hàn Đông một bộ dáng lý giải: “Tôi biết, cô có chút hiểu lầm với nàng, nàng lập tức không chịu đựng nổi, sẽ không đoạt gì đó với cô. Nàng chỉ là muốn cô tha thứ cho nàng, cô tha thứ cho nàng đi!”

“Tha thứ cái đầu! Dựa vào cái gì tôi phải tha thứ cho cô ta!” Cơ Tử Đồng nhốt tôi ở nơi này là muốn làm gì!

“Nàng là vô tội!”

“Vô tội em gái anh! Nàng hại bảo bảo nhà chúng tôi, tôi cũng không mù!”

“Nàng là muốn giúp cô! Đó là quỷ thai, không thể giữ!” Hàn Đông hét lớn.

“Chồng của tôi là quỷ, đứa con tự nhiên là quỷ thai, Hàn Đông, hiện tại mở cửa ra!”

Có lẽ là nhìn ra tôi nổi giận, Hàn Đông không lại bắt lấy chuyện bảo bảo là quỷ thai không bỏ, mà bất đắc dĩ nói: “Tôi không mở ra được…”

Tôi hóa ra trường kiếm chặt bỏ khoá cửa, bị trận pháp nơi đó bắn ngược trở về, liên tiếp lui về sau vài bước, cơ thể lảo đảo một cái muốn ngã xuống, lại bị Hàn Đông đỡ.

Tôi đẩy hắn ra đứng vững cơ thể, lại đánh chủ ý tới trên cửa sổ phòng ngủ, nhưng mà giống như cửa, trên cửa sổ cũng có trận pháp, hơn nữa tôi không phá nổi.

Bực bội xoay người lại, phát hiện Hàn Đông còn đứng tại chỗ không động, ra tiếng nhìn tôi.

“Làm gì?” Tôi tức giận lên tiếng: “Nếu là muốn cầu tình cho Cơ Tử Đồng, phiền anh đừng nói chuyện!”

Hàn Đông khẽ nhếch miệng lên, chi là qua một lát, hắn vẫn không cam lòng mở miệng: “Vì sao cô phải chán ghét nàng như vậy? Nàng cái gì cũng đều không có cô nhường nàng một chút không được sao?”

Bao nhiêu năm rồi tôi chưa từng nghe qua loại buồn cười này!

“Dựa vào cái gì tôi phải cho nàng?” Tôi hỏi lại Hàn Đông.

Ánh mắt Hàn Đông nhìn tôi, một bộ dáng cảm thấy tôi không hiểu chuyện: “Tử Đồng, em có ba mẹ, anh em, còn có… Chồng và con…”

“Cho nên tôi nên làm cho cô ta?” Tôi hỏi, thấy Hàn Đông gật đầu, hận không thể tát hắn một cái ngã trên mặt đất.

“Tôi có những thứ này không quan hệ với Cơ Tử Đồng, tôi không nợ cô ta! Anh cảm thấy cô ta đáng thương, cho nên muốn tôi nhường cô ta? Anh muốn tôi phải làm cái gì? Nhường Mặc Hàn cho cô ta?”

Hàn Đông kinh ngạc một chút, lại gật đầu.

Tôi lườm hắn, hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, một lòng một dạ chỉ nghĩ nhanh rời khỏi nơi thị phi này.

“Hồng Quỷ! Hồng Quỷ! Nghe được giọng nói của tôi thì tiến vào!” Tôi gọi vài tiếng, tên kia không đáp tôi, đoán chừng cũng không biết tôi bị nhốt ở bên trong.

“Tử Đồng nói, phòng này cách âm, bên ngoài cho dù là người hay là quỷ, đều không nghe được động tĩnh bên trong.” Hàn Đông nói, hắn nói Tử Đồng này nhất định là Cơ Tử Đồng.

Tôi nắm kiếm muốn đâm hắn một kiếm!

Không khí trong phòng rất quỷ dị, bỗng nhiên, Hàn Đông mở miệng nói: “Tử Đồng, về con quỷ kia… Tôi cũng biết chút…”

“Biết thì tốt! Mau nghĩ cách mở cửa ra, bằng không Mặc Hàn sẽ không bỏ qua cho anh!”

Như là làm một quyết định rất lớn, Hàn Đông lớn tiếng nói với tôi: “Lãnh Mặc Hàn mới là người yêu của cô Cơ! Tử Đồng, là cô đoạt nàng…”

Vì sao mỗi người đều phải nhắc nhở tôi chuyện này! Rõ ràng Mặc Hàn của nhà chúng tôi chính mình đều không nhớ rõ!

Trong lòng như lại bị đâm một cái.

Tôi dừng một chút, mới hỏi: “Cơ Tử Đồng nói cho anh?”

Hàn Đông gật đầu.

Tôi hỏi lại: “Nàng nói anh đã tin?”

“Vì sao không tin? Nàng không phải người sẽ nói dối.” Hàn Đông một bộ dáng trung khuyển.

Tôi thật sự cảm thấy lúc trước mình túng khí, lại còn đáp ứng tỏ tình của loại người mù này!

“Tôi nói Mặc Hàn là chồng của tôi, Cơ Tử Đồng nàng bậy bạ, anh tin không?”

“Tử Đồng, cô đừng cưỡng từ đoạt lí.” Hàn Đông một bộ dáng tôi đang vô cớ gây rối.

“Anh không tin? Cho nên tôi chính là loại người sẽ nói dối này? Mà Cơ Tử Đồng nàng chính là đơn thuần, không làm ra vẻ. không giống những đồ đê tiện bên ngoài yêu diễm đó?”

“Tử Đồng, cô đừng cố chấp như vậy, nàng thật sự rất đáng thương, hồn phách ba ngàn năm trước, chỉ vì lãnh Mặc Hàn mới vẫn luôn bồi hồi ở nhân gian, dựa vào một cổ chấp niệm mới có thể duy trì hồn phách. Không nghĩ tới, Lãnh Mặc Hàn di tình biệt luyến, hiện tại ngay cả cô thân là nàng chuyển thế đều không giúp nàng…”

“Tôi không phải là cô ta chuyển thế!” Tôi cả giận nói: “Tôi không có kiếp trước, tôi đã xem qua ở trên Tam Sinh Thạch!”

Hàn Đông lại nhận định tôi cố ý đối nghịch với Cơ Tử Đồng, không muốn thừa nhận chuyện này.

Tôi sợ tôi bị hắn tức chết, không muốn nói với hắn.

Nhưng Hàn Đông trầm mặc trong chốc lát, do dự mà mở miệng: “Tử Đồng…”

“Anh đừng mở miệng!” Tôi không muốn nghe thấy hắn ở chỗ này làm fan não tàn cho Cơ Tử Đồng.

Hàn Đông hiển nhiên không nghĩ tới tôi sẽ trực tiếp xong xuôi như vậy, thất vọng thở dài, nói: “Chúng ta quay lại đi…”

Tôi hoài nghi không phải lỗ tai tôi hỏng rồi chính là đầu óc Hàn Đông hư rớt.

Tôi quay đầu nhìn về phía Hàn Đông, ánh mắt hắn có chút quen thuộc, như chính là bộ dáng năm đó khi tỏ tình với tôi, còn nhiều hơn vài phần kiên quyết không thể hiểu được.

“Anh trúng gió gì vậy?” Tôi hỏi.

“Tôi là nghiêm túc!” Kiên quyết trong mắt hắn càng nhiều.

“Tôi đã kết hôn.” Tôi chỉ bụng: “Con đều sắp sinh rồi.”

Hắn nhìn bụng nhỏ phồng lên của tôi, nhíu mi, trong mắt xuất hiện một tia do dự, nhưng là rất nhanh, do dự kia lại biến mất.

“Tử Đồng, hiện tại cô cũng chỉ là bị ma quỷ ám ảnh, tôi dẫn cô đi tìm đại sư tốt nhất, giúp cô giải trừ quỷ thuật của con quỷ kia! Quỷ thai cũng nhất định có thể…”

“Hàn Đông!” Tôi chặn ngang hắn: “Tôi nói lại một lần với anh, hiện tại tôi rất tốt, Mặc Hàn là quỷ thì thế nào, trên thế giới này, trừ bỏ ba mẹ tôi ra, lại không một người đối xử tốt với tôi như vậy! Còn có bảo bảo của nhà chúng tôi, nó rất ngoan rất hiểu chuyện, không phải loại quỷ thai hại người trong mắt các anh này! Anh còn dám nói một câu nói bậy về bảo bảo, tin hay không tôi khiến anh đều chịu tất cả hình pháp địa ngục một lần!”

Hàn Đông ngạc nhiên.

Ngốc ở nơi này không phải chuyện, không biết vì sao, vừa mới bắt đầu, tôi đã cảm thấy trong phòng có hương vị ngọt ngào.

Rất quen thuộc, lại giống như thật lâu không ngửi thấy được. Hơn nữa, tôi như không có ấn tượng gì tốt với mùi hương này.

Nghĩ đến đây, tôi dùng linh lực ngăn cách hơi thở kia.

Mà trên mặt Hàn Đông, lại xuất hiện đỏ ửng không bình thường.

Ong một tiếng, tôi nháy mắt tỉnh táo lại, hương vị ngọt lịm kia là Mị Cốt Sinh Hương!

Mặc Uyên cho tôi uống, Mị Cốt Sinh Hương làm tôi lăn giường và Mặc Hàn lần đầu!!!

Khắc sâu dược hiệu của mị dược kia, tôi điều linh lực ngăn cách hơi thở kia càng nhiều. Đồng thời, cũng kiểm tra cho mình một bên, cũng may tất cả như thường, tôi ngăn cách sớm, không có trúng chiêu.

Chỉ là, Hàn Đông nơi đó cũng đã không có cách nào.

“Tử Đồng… Tử Đồng… Em đừng đi…” Ánh mắt hắn mê ly muốn đi về phía tôi, tôi tránh ra, hắn lại đuổi theo lại đây.

“Anh hối hận… Sau khi chia tay với em… Anh đã hối hận…”

“Thật xin lỗi… Chuyện của Linh Vũ… Thật sự rất xin lỗi…”

……

Hắn vừa nhắc mãi vừa đuổi theo tôi, ta một vung ra kiếm thế, hất hắn ra ngoài vài mễ, cuối cùng là duy trì khoảng cách với hắn.

Bị linh lực của tôi đánh sâu vào qua, Hàn Đông cũng thanh tỉnh một chút, hắn giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, nhìn ra tôi không muốn, hao tổn tinh thần nói: “Tử Đồng… Em đứng núi này trông núi nọ sao…”

Là anh ngoại tình được không!

Tôi lười đến vô nghĩa với loại người bị dược hiệu khống chế này, lại vung một đạo kiếm thế qua, ngăn trở Hàn Đông ở một phòng khác.

Cơ Tử Đồng, cô quả thật là rất thủ đoạn!

Khóa tôi và Hàn Đông đơn độc ở chỗ này, còn hạ Mị Cốt Sinh Hương, có xấu hổ hay không!

Tôi ý đồ tiến vào mặc ngọc, lại không thể đi vào, Lam Thiên Hữu có thể cắt đứt liên hệ của tôi với không gian mặc ngọc, Cơ Tử Đồng cũng chưa chắc không thể.

Cũng may linh lực vận hành tất cả bình thường, Hàn Đông xa không phải là đối thủ của tô.

Phòng ngủ nối với phòng tắm, nghĩ đến cảm thụ lúc ấy tôi uống Mị Cốt Sinh Hương xong, tôi đi phòng tắm ngâm một bồn nước lạnh.

Mới đi vào, Hàn Đông đã tiến vào theo.

Ý thức của hắn đã có chút hoảng hốt, vừa vào phòng ngủ, tôi vừa nhân cơ hội nói khách sáo: “Sao anh và Cơ Tử Đồng nhấc lên quan hệ?”

“Là nàng ngã vào cửa nhà tôi… Tôi cứu nàng…”

Anh hùng cứu mỹ nhân cẩu huyết!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0