Không nhìn thấy...
Mộ Hi Ngôn
2024-11-13 00:59:48
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn hít sâu một cái, nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, có thể mời minh vương chỉ rõ hay không? Đây là mẹ của tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, giọng nói của Mặc Hàn vang lên: “Bổn tọa không rảnh.”
Bốn chữ đã ngăn chặn toàn bộ lời nói của Lam Cảnh Nhuận lại.
Dù sao bắt đầu từ thôn Cây Hòe, Lam Cảnh Nhuận đã giúp tôi và Ninh Ninh rất nhiều lần, tôi cũng không đành lòng để hắn như vậy.
“Tôi đi hỏi hắn một chút, anh chờ tôi một chút.” Tôi nói với Lam Cảnh Nhuận một tiếng, đã vào mặc ngọc.
Mặc ngọc, Mặc Hàn đang khoanh chân ngồi ở trên giường điều tức, tôi đi lên trước, hắn biết tôi là tới cầu tình cho Lam Cảnh Nhuận, làm bộ không chú ý tới tôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm chặt hắn, ở trên má hắn mổ một ngụm: “Mặc Hàn Hàn?”
Mí mắt Mặc Hàn động đậy tiếp theo rũ xuống, tôi không ngừng cố gắng: “Mặc Hàn Hàn, không cần nhỏ mọn như vậy chứ…”
Bỗng nhiên trên eo bị người kéo mạnh mẽ, tôi ngã vào trong lòng Mặc Hàn. Nâng mắt lên đã thấy đôi mắt được thâm thúy như sao trời của hắn.
“Bổn tọa chỉ là khinh thường với kỹ xảo của những phàm nhân ngu xuẩn đó.”
Tôi vội lấy lòng gật đầu: “Đúng đúng! Mặc Hàn Hàn của nhà chúng ta là lợi hại nhất! Vậy anh nói cho em đây là có chuyện gì sao?”
“Gọi phu quân.”
Trước kia không phải là tướng công sao?
“Phu quân.” Tôi ngoan ngoãn gọi.
Hắn mổ tôi một ngụm, nói: “Thật sự có tiểu quỷ quấn lên nữ nhân kia, đây là một loại thuật cùng chung thọ mệnh, sau khi trói định tiểu quỷ và người sống, thì có thể né tránh âm phủ truy tra, sinh hoạt với người sống ở dương gian. Nhưng một khi thọ chung với người sống, tiểu quỷ nhất định phải đi âm phủ đưa tin với tử hồn của người sống.”
“Vậy nếu tiểu quỷ kia bị ngoại lực mạnh mẽ trừ bỏ thì sao?” Tôi hỏi.
“Người sống sẽ chết.” Hắn nói xong dừng một chút: “Về phần phù chú trên người tiểu quỷ kia, có chút giống quỷ người câm Nam Cương kia.”
Cổ thuật Nam Cương và vu thuật trước đó Mặc Hàn bị phong ấn, đều chỉ là dùng để trị bệnh cứu người. Cũng không có phát triển ra nhiều chi nhánh như vậy, Mặc Hàn cũng không phải rất rõ ràng với việc này.
“Quỷ và người sống trói định thọ mệnh có ích lợi gì?” Tôi cảm thấy thứ này cũng không có tác dụng gì.
“Người sống tâm tư quỷ bí, xảo trá tham lam, cũng có thể cân nhắc ra chút đồ vật ngoài dự đoán.” Mặc Hàn khinh thường nhìn lại.
Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao những người khác không nhìn thấy tiểu quỷ kia?”
“Đạo hạnh không đủ.” Hắn nói xong nhìn thoáng qua bên ngoài: “Mộ Nhi, trói định tiểu quỷ và nữ nhân người sống kia, pháp lực không thấp. Bằng không, sẽ không ngay cả hồn phách người sống của đệ đệ nàng cường đại như vậy, đều chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng của hồn thể.”
“Vậy sẽ là ai làm?”
“Ai biết, ân oán của người sống, từ trước đến nay phức tạp khó hiểu.”
Tôi thở dài, từ mặc ngọc đi ra ngoài, nói đúng sự thật lời của Mặc Hàn cho Lam Cảnh Nhuận.
Sau khi nghe được tiểu quỷ tạm thời sẽ không tổn thương Lam phu nhân, Lam Cảnh Nhuận thoáng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là lại bởi vì tiểu quỷ kia và trói định trước mắt mình còn không thể trừ đi, Lam Cảnh Nhuận lại có chút đau đầu.
Quân Chi trấn an nói: “Sư huynh, nếu tiểu quỷ không tổn thương Lam phu nhân, anh cũng không cần quá mức lo lắng.”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, đưa chúng tôi đi xuống chơi.
Phù chú trên người tiểu quỷ kia và quỷ người câm Quảng Đông kia giống nhau như đúc, lúc đi ngang qua phố nướng BBQ gần trường đại học, tôi đi tìm ông chủ quán nướng kia.
Quán ông chủ làm ăn cũng không tệ lắm, thấy tôi tới, rất nhiệt tình tiếp đón tôi.
“Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút, phù chú trên người tiểu quỷ kia, ông có biết là có ý gì không?” Tôi hỏi.
Ông chủ không phải rất xác định: “Tôi cũng không hiểu những thứ đó, nhưng tôi nghe vợ nói qua, bà ấy nuôi đều là loại tiểu quỷ tụ tài này, những phù chú đó, tôi đoán cũng là dùng để tụ tài đi.”
“Vậy giữa các loại phù chú khác sử dụng khác biệt kém lớn không?” Tôi lại hỏi.
Ông chủ buồn rầu lắc đầu: “Cái này tôi lại không rõ ràng lắm… Đúng rồi, đại sư, mấy ngày hôm trước lúc tôi sửa sang lại đồ vật, phát hiện một quyển sách kia của vợ tôi! Bên trên đều là loại phù chú này, tôi xem không hiểu, không bằng đại sư cô nhìn xem?”
“Được, vậy buổi chiều ngày mai ông mở cửa hàng, tôi tới tìm ông lấy sách.” Thật sự là muốn ngủ là có người đưa gối đầu.
Ông chủ đồng ý: “Được!”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại cảm giác như có ai đang lén nhìn chúng tôi. Nhưng mà lúc đi tìm, lại không tìm thấy bất kì ánh mắt gì phóng lại đây.
Ngày hôm sau, Quân Chi nói với tôi Lam Cảnh Nhuận cảm thấy không yên tâm, muốn đi Quảng Đông một chuyến. Quân Chi hắn cũng muốn đi theo, có Tiểu Tiểu đi theo hắn, tôi cũng không ngăn cản.
Buổi chiều, tôi dựa theo ước định đi phố nướng BBQ, lại phát hiện ông chủ còn cưa mở cửa. Vốn tưởng rằng ông ta chỉ đơn thuần là mở cửa muộn hơn cửa hàng nhà khác một chút mà thôi, lại không nghĩ rằng vẫn luôn chờ đến năm giờ chiều, ông ta cũng chưa xuất hiện.
Những quán nướng này phần lớn đều là mở cửa vào ba bốn giờ chiều, lúc năm giờ chiều, đúng là lúc làm ăn rực rỡ, không có khả năng sẽ tới lúc này còn chưa mở cửa.
Tôi đi hỏi thăm chủ quán gần đó một chút, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lúc này ông chủ còn chưa mở cửa, nhưng ai cũng không biết nguyên nhân.
“Vậy các ông biết nhà ông ấy ở đâu không?” Tôi lại hỏi.
Các chủ quán ai cũng không biết, nhưng lại chỉ đường cho tôi, bảo tôi đi chỗ quản lý phố nướng BBQ hỏi một câu.
Theo người chỉ đường, tôi tìm được chỗ quản lý, sau khi giả vờ là cháu phương xa của ông chủ, chú quản lý cho tôi địa chỉ và số của ông chủ.
Gọi điện thoại qua, là trạng thái không người nghe, tôi và Ninh Ninh tiến vào trong nhà ông chủ.
Ông chủ là một mình thuê nhà ở gần đây, Ninh Ninh tìm từng biển số nhà nà đối diện, tôi lại cảm giác được một gian nhà phía trước đang tỏa mát ra một mùi máu tươi mỏng manh.
“Mẹ, có người chết.” Bảo bảo nhắc nhở tôi.
Tôi có một loại dự cảm không tốt, bước nhanh đi tới nơi đó, đứng ở trước cửa. Ninh Ninh theo kịp, nhìn đến biển số nhà trên cửa, nàng còn cảm thán: “Tử Đồng, cậu thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được rồi!”
“Mau đi vào xem!” Ông chủ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!
Cửa bị khóa, tôi ý bảo Ninh Ninh lui về phía sau, nhấc chân dùng sức đá một phát với khoá cửa, cửa khóa đã bị đá văng ra.
Ninh Ninh giật mình miệng đều có thể nhét hai quả trứng gà: “Tử Đồng……Tuy rất muốn khen cậu lợi hại, nhưng tốt xấu gì hiện tại cậu cũng là thai phụ, không cần vận động kịch liệt…”
Mặc Hàn nói, quỷ thai khác với đứa bé người sống, cho dù hiện tại tôi đánh tay không với mười hai người, bảo bảo đều sẽ không có việc gì.
“Được rồi, mình thay bảo bảo cảm ơn cậu quan tâm.” Tôi giữ chặt Ninh Ninh muốn vào nhà: “Đi theo phía sau mình.”
Ninh Ninh thấy sắc mặt tôi không tốt, biết chuyện có biến, gật đầu.
Ông chủ ở một mình, ở phòng thuê không lớn, đại khái cũng bốn năm chục mét vuông mà thôi. Tôi mới đi vào, đã cảm nhận được một cổ âm khí.
Đưa mấy lá bùa đuổi quỷ cho Ninh Ninh, tôi hóa ra trường kiếm, dẫn theo nàng thật cẩn thận đi lên phía trước.
Âm khí đều là từ bên trong truyền ra, tôi sợ Ninh Ninh xảy ra chuyện, đã muốn dắt lấy tay nàng, lại không nghĩ rằng đụng phải một bàn tay vô cùng lạnh băng.
Dựa vào trực giác, tôi lập tức lóe sang bên phải, đã thấy một cái đầu lưỡi xuyên qua nơi tôi đứng ban đầu.
Tôi đâm tới một kiếm, chém đứt đầu lưỡi dài màu đỏ tươi kia, lập tức nghe được một tiếng kêu rên. Quay đầu lại, Ninh Ninh đã bị quỷ đầu lưỡi kia chặt đứt che kín miệng mũi.
“Buông Ninh Ninh ra!” Tôi giận mắng, nâng kiếm đâm về phía quỷ kia.
Quỷ kia duỗi tay đỡ, móng vuốt và kiếm phong của tôi chạm vào nhau. Ninh Ninh nơi đó lại thiếu vài phần lực đạo áp chế, nàng dùng hết toàn lực thu đôi tay bị nâng lên, trở tay dán toàn bộ bùa trên tay ở trên người quỷ kia.
Quỷ kia kêu rên một tiếng, Ninh Ninh nhanh chóng chạy về đến bên người tôi, tôi đánh một đạo kiếm thế vào trên người quỷ kia, quỷ kia đã biến trong suốt biến mất.
“Lại có quỷ……” Ninh Ninh tràn đầy nghĩ mà sợ: “Còn có bùa không? Bùa kia thật sự có tác dụng, trách không được quỷ kia nắm chặt lấy tay của mình không cho mình động.”
Tôi lại lấy ra một xấp bùa giao cho nàng, dẫn theo nàng đi vào bên trong.
Mới tiến phòng ngủ, đã nhìn thấy lão bản nghiêng mặt ngã vào trên giường, đã chết.
“Mẹ, ông ta đã chết, ngay cả hồn phách đều không có.” Bảo bảo yếu ớt nói, hắn cũng có chút khổ sở, dù sao ngày hôm qua ông chủ mời chúng tôi ăn nhiều thịt nướng như vậy, bảo bảo còn khen ông chủ là người tốt.
Tôi lập tức cũng khổ sở.
Trong phòng này còn có một cổ âm khí rất nhạt, đại khái là bởi vì hiện tại trời bên ngoài còn chưa tối, con quỷ kia sợ phơi mặt trời sẽ hôi phi yên diệt, không dám đi ra ngoài.
Tôi cẩn thận kiểm tra phòng không lớn này một lần, tôi và Ninh Ninh cầm bùa đuổi quỷ, dán trực tiếp ở trên lưng ông chủ.
Một bóng quỷ lập tức từ cơ thể ông chủ nhảy ra, tôi tay mắt lanh lẹ, ném Vô Cực Ngọc Giản lên, thu âm linh kia vào bên trong.
Âm linh này lại thông minh, biết trốn không thoát, trực tiếp trốn vào trong thân thể của ông chủ. Nếu không phải bảo bảo nhắc nhở tôi, hồn phách của ông chủ không ở đây, thật đúng là thiếu chút nữa bị âm linh kia lừa dối qua được cửa.
Âm linh bị hút vào Vô Cực Ngọc Giản, tôi mở ngọc giản ra, thấy đó là dã quỷ tu vi vẫn không cao, nhưng cũng đã mở linh trí.
“Ông chủ có phải anh giết hay không?” Tôi giận dữ hỏi.
Âm linh không muốn trả lời, tôi trực tiếp ném bùa lửa phù vào, âm linh không chống cự được, vội vàng xin tha: “Là tôi là tôi! Cầu xin đại sư dập lửa! A! Cháy chết quỷ!”
Lúc này tôi mới dập hỏa, chất vấn nói: “Vì sao phải giết ông chủ?” Ông chủ là chết ở trong nhà, trong nhà có môn thần, cô hồn dã quỷ như vậy không vào được.
“Muốn giết thì giết…” Âm linh kia không cao hứng cho lắm nói, như có lý do gì đó khó nói.
“Nói thật!” Tôi lại giơ lên một lá bùa lửa.
Âm linh kia kiêng kị bùa lửa, vài lần muốn mở miệng, rồi lại khó có thể mở miệng, như bị cái gì đó đang hạn chế.
Tôi nổi tâm kế, thả âm linh từ trong Vô Cực Ngọc Giản ra.
Âm linh thất thần.
Tôi nói với hắn: “Trời cao có đức hiếu sinh, nếu anh có thể bảo đảm về sau không giết người, lần này tôi có thể buông tha cho anh.”
Âm linh biết không phải là đối thủ của tôi, tự nhiên là gật đầu vui vẻ đáp ứng.
Ninh Ninh khó hiểu, tôi ý bảo nàng không cần lên tiếng, đã thấy âm linh kia quơ chân múa tay đi ra ngoài.
Hiện tại trời đã tối, âm linh kia đi ra ngoài không bao lâu, tôi và Ninh Ninh cũng đi theo.
Có cây trâm kết giới của Mặc Hàn ở đây, lấy tu vi của âm linh kia, căn bản không phát hiện được chúng tôi.
Một đường đi, một đường nghe thấy âm linh kia đang lầm bầm oán giận: “Chuyện quái quỷ gì vậy! Đánh người hồn phi phách tán còn muốn lão tử trả! Cũng may hôm nay gặp phải tên ngốc thả lão tử, bằng không hôm nay lão tử sẽ chết ở chỗ này!”
Hắn vừa mới nói dối!
Nhưng vì sao phải nói dối? Nếu tôi không có một ánh mắt dài hơn, dưới sự giận dữ, vì báo thù cho ông chủ, rất có khả năng tôi sẽ trực tiếp thu thập hắn.
Đi được hai bước, lại nghe âm linh kia khẽ không vui tức giận mắng một tiếng: “Cũng không biết tên kia để cho ta là dấu vết hồn phách gì, ép không cho ta nói những lời này đó! Cũng may lão tử mạng lớn! Bằng không đã chôn cùng với quỷ xui xẻo hồn phi phách tán kia rồi! Ha ha ha! Lão tử tự do!”
Rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, muốn lại bắt lại âm linh kia lần nữa, lại đột nhiên nghe được tiếng kêu rên vô cùng thống khổ của âm linh.
Tôi vội chạy tới, rẽ sang chỗ rẽ bên đường, đã nhìn thấy cả người âm linh kia đều bốc cháy lên ngọn lửa quỷ dị, hắn ngay cả cầu cứu bác sĩ đều không phát ra, đã bị ngọn lửa cắn nuốt thiêu sạch sẽ.
Hắn bị diệt khẩu…
Tôi đi lên trước, chỉ có thể cảm nhận được một cổ hơi thở bị đốt trọi nơi đó, còn lại cái gì cũng đều không cảm giác được.
Quỷ này và quỷ lúc trước bắt cóc Ninh Ninh kia, đoán chừng đều là hung thủ chân chính dùng để mê hoặc tôi.
Nếu tôi không nhận thấy được con quỷ kia không thể nói lời trong lòng, đoán chừng kế hoạch của hung thủ đã có thể thành công.
Nhưng vì sao hung thủ muốn giết ông chủ? Ngay cả hồn phách đều không để lại, ngược lại để lại hai người chịu tội thay?
Nơi này đã không có manh mối gì, tôi nhanh chóng trở về nhà của ông chủ với Ninh Ninh.
Di thể của ông chủ nằm ở trên giường, tôi nhìn xuống, ông ấy là bị một kích mất mạng.
Thể trạng của ông chủ coi như cường tráng, lúc trước làm công nhân ở công trường, thể năng cũng rèn luyện không tồi. Có thể làm ông ấy không hề có lực đánh trả đã giết chết ông ấy, còn không kinh động hàng xóm xung quanh, xem ra pháp lực của hung thủ rất cao.
Một người sống sờ sờ đã chết như vậy ở trước mặt mình, trong lòng Ninh Ninh vẫn là có chút e ngại. Nàng ôm cánh tay của tôi, hỏi tôi: “Tử Đồng, muốn báo cảnh sát không?”
Tôi gật đầu: “Báo đi, thuận tiện nói cho học trưởng một tiếng, nếu hắn có thể lại đây, mời hắn lại đây một chút.”
Tôi và Ninh Ninh là người đầu tiên phát hiện thi thể, nguyên nhân tới tìm ông chủ cũng không thể tùy tiện nói cho người khác, Lam Cảnh Nhuận có quan hệ chặt chẽ với người của tổ thứ chín trong cục cảnh sát lại đây một chuyến giúp chúng tôi giải thích như vậy, tóm lại sẽ tốt hơn một chút.
Ninh Ninh đi gọi điện thoại, tôi nhớ nguyên nhân tới tìm ông chủ, lập tức tìm quyển sách ở mọi nơi mà ông chủ nói kia.
Trên giường đặt một cái túi, lúc tôi đi quán nướng, thấy ông chủ lắc cái túi này, bên trong đã bị mở ra, tôi nhìn xuống, không có sách ông chủ nói.
Túi này là ông chủ dùng để lấy tiền thối tiền lẻ, tuy hôm nay còn chưa mở, nhưng ông ấy khẳng định sẽ để một ít tiền lẻ ở bên trong.
Hôm nay vì mang sách cho tôi, ông ấy đã riêng một ngăn lớn nhất bên trong kia trống không, đặt toàn bộ tiền ở bên kia.
Một ngăn kia hiện tại là trống không.
Hung thủ đã cầm đi quyển sách kia!
Nói như vậy, tôi cảm giác có người đang rình nhìn tôi và ông chủ nói chuyện tối hôm qua, không phải là ảo giác!
Tôi lập tức hối hận lúc ấy sao mình không nhìn nhiều hơn, gọi Mặc Hàn trong mặc ngọc ra, hắn ở đây, nhất định lập tức có thể bắt được là ai đang lén rình trộm!
“Tử Đồng.” Ninh Ninh đột nhiên gọi tôi một tiếng: “Có phải trên tay ông chủ cầm thứ gì hay không?” Nàng ý bảo tôi nhìn về phía cái tay ông chủ nắm thành nắm đấm kia.
Tôi theo ánh mắt nàng nhìn lại, nắm đấm của ông chủ quả nhiên lộ ra một góc trang sách, lập tức cúi người xuống, bẻ tay ông chủ lấy đồ vật ra.
Đây là một góc trang sách xé xuống từ trên sách, vết xé rất mới, hẳn là mới xé xuống.
Chỉ có một mảnh không bằng nửa bàn tay, bên trên tràn ngập phù văn, vừa lúc là giống tôi nhìn thấy ở trên người hai tiểu quỷ kia.
Trừ lần đó ra, ở chỗ vết nứt, còn phân biệt viết một chữ “Tụ”, một chữ “Trộm”.
Chỉ là nội dung bên trên, đã không có.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, tôi ý bảo Ninh Ninh không cần nhắc tới chuyện này, nhanh chóng thu trang sách lại.
Bởi vì là án giết người, cảnh sát rất trịnh trọng, tới rất nhanh, Lam Cảnh Nhuận khi nhận được điện thoại của Ninh Ninh, cũng lập tức gọi điện thoại cho tổ thứ chín chuyên toàn bộ xử lý chuyện thần quái của cục cảnh sát, nói với bọn họ vài câu.
Bởi vậy, người tổ thứ chín đi theo tới cũng không khó xử tôi và Ninh Ninh, chỉ là hỏi chúng tôi một ít vấn đề.
Không trong chốc lát, Lam Cảnh Nhuận và Quân Chi cũng tới.
Tôi cảm thấy, tôi có thể phải đi nam cương với bọn họ.
Nếu tối hôm qua tôi không đi tìm ông chủ, như vậy người đang tránh âm thầm rình coi kia có lẽ còn sẽ không phát hiện ra ông chủ tìm được quyển sách kia.
Chắc chắn, ông chủ vẫn có thể an nhàn sống qua ngày của ông ấy.
Là tôi hại chết ông ấy, tôi phải báo thù cho ông ấy!
Người nọ lấy đi quyển sách kia là vì không cho chúng tôi biết vu thuật Quảng Đông, một khi đã như vậy, tôi sẽ một hai phải tra rõ ràng!
Ông chủ không có người thân gì, Thanh Hư Quan đã giúp đỡ làm tang lễ.
Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận vốn định ngày hôm sau đi Quảng Đông, tôi và Mặc Hàn thương lượng cũng cùng đi. Ngoài ý muốn duy nhất là Ninh Ninh, nàng ngại ở thành phố Trạch Vân quá nhàm chán cũng đi theo.
Mấy hôm trước tôi rảnh rỗi không có việc gì, từ trên tạp chí mẫu anh cắt không ít thời trang trẻ em đẹp. Vốn định chờ bảo bảo sinh ra sẽ đi mua, Mặc Hàn lại nói hắn có thể luyện, mấy ngày này hắn vẫn luôn ở mặc ngọc luyện chế quần áo cho bảo bảo.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là minh vương đại nhân ghét bỏ thuộc tính phòng ngự của quần áo mua bên ngoài quá thấp.
Tôi lặng lẽ hỏi thuộc tính phòng ngự yếm đỏ của Mặc Uyên kia cao bao nhiêu một tiếng, Mặc Hàn trực tiếp dùng hành động chứng minh đạo lý “Minh vương xuất phẩm, tất là tinh phẩm”.
Lúc ấy tôi đang nấu cơm ở phòng bếp, hắn từ mặc ngọc lấy ra kiện yếm đỏ kia, sau đó đi đến bệ bếp ném lên trên lửa một cái, dưới ngọn lửa nóng cháy, ngọn lửa chưa mảy may tổn hại đến yếm đỏ.
Quả nhiên quần áo trẻ con vẫn là để ba đứa bé tự mình tới làm thì tốt hơn!
Hiện tại, Mặc Hàn cũng còn ở mặc ngọc luyện khí.
Trên xe lửa, bốn người chúng tôi cộng thêm Tiểu Tiểu đều đang thương lượng hành trình cụ thể đi Quảng Đông.
Chúng tôi tìm được mấy bức ảnh ở Quảng Đông từ trong phòng ông chủ, đoán chừng năm đó ông ấy ở Quảng Đông, hẳn là đã đi qua những nơi này.
Đồng thời, Lam Cảnh Nhuận cũng nhờ bạn bè ở cục cảnh sát đi tra xét tung tích của ông chủ khác.
Lam thị làm ăn trải rộng cả nước, Quảng Đông tự nhiên cũng có không ít bóng dáng của bọn họ. Lam Cảnh Nhuận cũng đưa ảnh chụp cho công nhân Lam thị ở Quảng Đông, để bên kia phái người đi tìm trước.
Lúc xuống xe lửa, trời đã nhanh tối, dân phong khu vực Quảng Đông bưu hãn, hơn nữa hiện tại trên tay chúng tôi cũng không có manh mối gì, đã trực tiếp lên xe Lam gia phái tới, đi một biệt thự Lam gia ở Quảng Đông.
Ngày hôm sau ăn qua bữa sáng, chúng tôi đi ra ngoài chia nhau tìm một vòng, manh mối gì cũng đều không có.
Ở lúc hẹn khách sạn ăn cơm trưa, Lam Cảnh Nhuận đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Thiên Hữu.
Tuy hắn không mở loa, nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng, Lam Thiên Hữu nói, hắn tìm được địa chỉ Lam Cảnh Nhuận phát ảnh chụp.
“Anh, thật tốt quá! Anh gửi địa chỉ cho em, chúng em lập tức đi!” Lam Cảnh Nhuận kích động bộc lộ tính tình ra ngoài.
Lam Thiên Hữu bên kia đầu điện thoại lại có chút mất mát: “Cảnh Nhuận, em đừng ôm hy vọng quá lớn. Nơi đó anh đã đi xem qua, cái gì cũng đều không có.”
“Tại sao lại như vậy? Kia không phải là một thôn trang sao? Thôn dân khác đâu?” Lam Cảnh Nhuận vội hỏi.
“Anh cũng không biết, anh không yên tâm, thì đi xem đi.” Lam Thiên Hữu nói.
Lam Cảnh Nhuận hỏi hắn địa chỉ đã cúp điện thoại.
Quân Chi lau dầu mỡ đầy miệng do ăn thịt để lại, cảm thấy không thể tưởng tượng: “Ông chủ trở lại thành phố Trạch Vân cũng không mấy năm, không có khả năng một thôn dân đều không có, chẳng lẽ là phá bỏ và di dời?”
“Phá bỏ và di dời còn có hộ bị cưỡng chế thì sao, hơn nữa, phá bỏ và di dời sẽ không một chút tin tức cũng đều không có.” Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.
“Mặc kệ thế nào, đi xem chẳng phải sẽ biết sao.” Ninh Ninh lại tâm đại: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Ngược lại cũng đúng.
Lam Cảnh Nhuận ký đơn, đoàn người dựa theo địa chỉ Lam Thiên Hữu cho rời đi.
Địa phương kia gọi là thôn Nguyễn, là một thôn trong thành, đường rất hẹp, Lam Cảnh Nhuận đã ngừng xe ở một bên không đi vào. Chúng tôi xuống xe, nhìn thôn xóm trước mắt, chỉ cảm thấy một mảnh hoang vu.
“Bộ dáng thật sự một chút cũng đều không giống có người ở.” Ninh Ninh ôm Tiểu Tiểu cảm khái.
Gà con rất thích ý ở trong lòng nàng ngủ.
“Đi xem đi.” Lam Cảnh Nhuận nói.
Mặt trời lên cao, chúng tôi theo thứ tự đi vào.
Tôi đi ở cuối cùng, không biết có phải ảo giác hay không, lúc tôi đi tới, tôi hoảng hốt thấy được một bóng người không phải rất rõ ràng, khom người đi qua.
“Chị, đi thôi.” Tôi còn muốn nhìn nhiều một chút, Quân Chi lại gọi tôi một tiếng, lúc lại nhìn về phía nơi đó lần nữa, cái gì cũng đều không có.
“Chị, chị làm sao vậy? Nơi đó có thứ gì sao?” Quân Chi nhìn lại theo nơi tôi vừa mới nhìn, vẻ mặt tò mò.
Tôi lắc đầu: “Có thể là chị hoa mắt…”
Tôi nhớ rõ vừa mới nhìn thấy bóng người đi qua nơi đó, có một bức tường, trên tường vẽ một con chim lớn. Hiện tại nhìn lại nơi đó, lại chỉ có một vách tường màu xám trắng.
Đoàn người tiếp tục đi vào trong, trong thôn, một người cũng đều không có, ngay cả cỏ dại cũng mọc dài ra.
Nhưng tôi lại có thể cảm thấy một cổ sát khí như có như không.
Quân Chi cũng vậy: “Chị, sư huynh, em cảm giác nơi này như có cương thi.”
Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận hơi đổi: “Hiện tại vẫn là ban ngày, cương thi lại không thể đi ra, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận chút.” Dừng một chút: “Nếu có thể tìm ra cương thi kia để xử lý, thì không còn gì tốt hơn.”
Hắn thật sự là một người trong đạo môn rất có trách nhiệm.
Quân Chi và tôi cũng có ý tưởng như vậy, ngay cả Ninh Ninh cũng đều cảm thấy không thể mặc kệ một con cương thi ở chỗ này làm hại dân làng.
Nhưng mà, chúng tôi đi từ đầu thôn đến cuối thôn, không những một người sống cũng đều không phát hiện ra, ngay cả tung tích cương thi cũng đều không có manh mối.
Quân Chi không vui lấy ra la bàn, cắt ngón tay nhỏ máu, theo la bàn chỉ dẫn, chúng tôi vòng vào một hẻm nhỏ, cổ sát khí kia quả nhiên nặng một chút.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn hít sâu một cái, nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, có thể mời minh vương chỉ rõ hay không? Đây là mẹ của tôi…”
Hắn còn chưa nói xong, giọng nói của Mặc Hàn vang lên: “Bổn tọa không rảnh.”
Bốn chữ đã ngăn chặn toàn bộ lời nói của Lam Cảnh Nhuận lại.
Dù sao bắt đầu từ thôn Cây Hòe, Lam Cảnh Nhuận đã giúp tôi và Ninh Ninh rất nhiều lần, tôi cũng không đành lòng để hắn như vậy.
“Tôi đi hỏi hắn một chút, anh chờ tôi một chút.” Tôi nói với Lam Cảnh Nhuận một tiếng, đã vào mặc ngọc.
Mặc ngọc, Mặc Hàn đang khoanh chân ngồi ở trên giường điều tức, tôi đi lên trước, hắn biết tôi là tới cầu tình cho Lam Cảnh Nhuận, làm bộ không chú ý tới tôi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm chặt hắn, ở trên má hắn mổ một ngụm: “Mặc Hàn Hàn?”
Mí mắt Mặc Hàn động đậy tiếp theo rũ xuống, tôi không ngừng cố gắng: “Mặc Hàn Hàn, không cần nhỏ mọn như vậy chứ…”
Bỗng nhiên trên eo bị người kéo mạnh mẽ, tôi ngã vào trong lòng Mặc Hàn. Nâng mắt lên đã thấy đôi mắt được thâm thúy như sao trời của hắn.
“Bổn tọa chỉ là khinh thường với kỹ xảo của những phàm nhân ngu xuẩn đó.”
Tôi vội lấy lòng gật đầu: “Đúng đúng! Mặc Hàn Hàn của nhà chúng ta là lợi hại nhất! Vậy anh nói cho em đây là có chuyện gì sao?”
“Gọi phu quân.”
Trước kia không phải là tướng công sao?
“Phu quân.” Tôi ngoan ngoãn gọi.
Hắn mổ tôi một ngụm, nói: “Thật sự có tiểu quỷ quấn lên nữ nhân kia, đây là một loại thuật cùng chung thọ mệnh, sau khi trói định tiểu quỷ và người sống, thì có thể né tránh âm phủ truy tra, sinh hoạt với người sống ở dương gian. Nhưng một khi thọ chung với người sống, tiểu quỷ nhất định phải đi âm phủ đưa tin với tử hồn của người sống.”
“Vậy nếu tiểu quỷ kia bị ngoại lực mạnh mẽ trừ bỏ thì sao?” Tôi hỏi.
“Người sống sẽ chết.” Hắn nói xong dừng một chút: “Về phần phù chú trên người tiểu quỷ kia, có chút giống quỷ người câm Nam Cương kia.”
Cổ thuật Nam Cương và vu thuật trước đó Mặc Hàn bị phong ấn, đều chỉ là dùng để trị bệnh cứu người. Cũng không có phát triển ra nhiều chi nhánh như vậy, Mặc Hàn cũng không phải rất rõ ràng với việc này.
“Quỷ và người sống trói định thọ mệnh có ích lợi gì?” Tôi cảm thấy thứ này cũng không có tác dụng gì.
“Người sống tâm tư quỷ bí, xảo trá tham lam, cũng có thể cân nhắc ra chút đồ vật ngoài dự đoán.” Mặc Hàn khinh thường nhìn lại.
Tôi lại hỏi: “Vậy vì sao những người khác không nhìn thấy tiểu quỷ kia?”
“Đạo hạnh không đủ.” Hắn nói xong nhìn thoáng qua bên ngoài: “Mộ Nhi, trói định tiểu quỷ và nữ nhân người sống kia, pháp lực không thấp. Bằng không, sẽ không ngay cả hồn phách người sống của đệ đệ nàng cường đại như vậy, đều chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được lực lượng của hồn thể.”
“Vậy sẽ là ai làm?”
“Ai biết, ân oán của người sống, từ trước đến nay phức tạp khó hiểu.”
Tôi thở dài, từ mặc ngọc đi ra ngoài, nói đúng sự thật lời của Mặc Hàn cho Lam Cảnh Nhuận.
Sau khi nghe được tiểu quỷ tạm thời sẽ không tổn thương Lam phu nhân, Lam Cảnh Nhuận thoáng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là lại bởi vì tiểu quỷ kia và trói định trước mắt mình còn không thể trừ đi, Lam Cảnh Nhuận lại có chút đau đầu.
Quân Chi trấn an nói: “Sư huynh, nếu tiểu quỷ không tổn thương Lam phu nhân, anh cũng không cần quá mức lo lắng.”
Lam Cảnh Nhuận gật đầu, đưa chúng tôi đi xuống chơi.
Phù chú trên người tiểu quỷ kia và quỷ người câm Quảng Đông kia giống nhau như đúc, lúc đi ngang qua phố nướng BBQ gần trường đại học, tôi đi tìm ông chủ quán nướng kia.
Quán ông chủ làm ăn cũng không tệ lắm, thấy tôi tới, rất nhiệt tình tiếp đón tôi.
“Ông chủ, tôi muốn hỏi một chút, phù chú trên người tiểu quỷ kia, ông có biết là có ý gì không?” Tôi hỏi.
Ông chủ không phải rất xác định: “Tôi cũng không hiểu những thứ đó, nhưng tôi nghe vợ nói qua, bà ấy nuôi đều là loại tiểu quỷ tụ tài này, những phù chú đó, tôi đoán cũng là dùng để tụ tài đi.”
“Vậy giữa các loại phù chú khác sử dụng khác biệt kém lớn không?” Tôi lại hỏi.
Ông chủ buồn rầu lắc đầu: “Cái này tôi lại không rõ ràng lắm… Đúng rồi, đại sư, mấy ngày hôm trước lúc tôi sửa sang lại đồ vật, phát hiện một quyển sách kia của vợ tôi! Bên trên đều là loại phù chú này, tôi xem không hiểu, không bằng đại sư cô nhìn xem?”
“Được, vậy buổi chiều ngày mai ông mở cửa hàng, tôi tới tìm ông lấy sách.” Thật sự là muốn ngủ là có người đưa gối đầu.
Ông chủ đồng ý: “Được!”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại cảm giác như có ai đang lén nhìn chúng tôi. Nhưng mà lúc đi tìm, lại không tìm thấy bất kì ánh mắt gì phóng lại đây.
Ngày hôm sau, Quân Chi nói với tôi Lam Cảnh Nhuận cảm thấy không yên tâm, muốn đi Quảng Đông một chuyến. Quân Chi hắn cũng muốn đi theo, có Tiểu Tiểu đi theo hắn, tôi cũng không ngăn cản.
Buổi chiều, tôi dựa theo ước định đi phố nướng BBQ, lại phát hiện ông chủ còn cưa mở cửa. Vốn tưởng rằng ông ta chỉ đơn thuần là mở cửa muộn hơn cửa hàng nhà khác một chút mà thôi, lại không nghĩ rằng vẫn luôn chờ đến năm giờ chiều, ông ta cũng chưa xuất hiện.
Những quán nướng này phần lớn đều là mở cửa vào ba bốn giờ chiều, lúc năm giờ chiều, đúng là lúc làm ăn rực rỡ, không có khả năng sẽ tới lúc này còn chưa mở cửa.
Tôi đi hỏi thăm chủ quán gần đó một chút, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy lúc này ông chủ còn chưa mở cửa, nhưng ai cũng không biết nguyên nhân.
“Vậy các ông biết nhà ông ấy ở đâu không?” Tôi lại hỏi.
Các chủ quán ai cũng không biết, nhưng lại chỉ đường cho tôi, bảo tôi đi chỗ quản lý phố nướng BBQ hỏi một câu.
Theo người chỉ đường, tôi tìm được chỗ quản lý, sau khi giả vờ là cháu phương xa của ông chủ, chú quản lý cho tôi địa chỉ và số của ông chủ.
Gọi điện thoại qua, là trạng thái không người nghe, tôi và Ninh Ninh tiến vào trong nhà ông chủ.
Ông chủ là một mình thuê nhà ở gần đây, Ninh Ninh tìm từng biển số nhà nà đối diện, tôi lại cảm giác được một gian nhà phía trước đang tỏa mát ra một mùi máu tươi mỏng manh.
“Mẹ, có người chết.” Bảo bảo nhắc nhở tôi.
Tôi có một loại dự cảm không tốt, bước nhanh đi tới nơi đó, đứng ở trước cửa. Ninh Ninh theo kịp, nhìn đến biển số nhà trên cửa, nàng còn cảm thán: “Tử Đồng, cậu thật lợi hại, nhanh như vậy đã tìm được rồi!”
“Mau đi vào xem!” Ông chủ ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!
Cửa bị khóa, tôi ý bảo Ninh Ninh lui về phía sau, nhấc chân dùng sức đá một phát với khoá cửa, cửa khóa đã bị đá văng ra.
Ninh Ninh giật mình miệng đều có thể nhét hai quả trứng gà: “Tử Đồng……Tuy rất muốn khen cậu lợi hại, nhưng tốt xấu gì hiện tại cậu cũng là thai phụ, không cần vận động kịch liệt…”
Mặc Hàn nói, quỷ thai khác với đứa bé người sống, cho dù hiện tại tôi đánh tay không với mười hai người, bảo bảo đều sẽ không có việc gì.
“Được rồi, mình thay bảo bảo cảm ơn cậu quan tâm.” Tôi giữ chặt Ninh Ninh muốn vào nhà: “Đi theo phía sau mình.”
Ninh Ninh thấy sắc mặt tôi không tốt, biết chuyện có biến, gật đầu.
Ông chủ ở một mình, ở phòng thuê không lớn, đại khái cũng bốn năm chục mét vuông mà thôi. Tôi mới đi vào, đã cảm nhận được một cổ âm khí.
Đưa mấy lá bùa đuổi quỷ cho Ninh Ninh, tôi hóa ra trường kiếm, dẫn theo nàng thật cẩn thận đi lên phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm khí đều là từ bên trong truyền ra, tôi sợ Ninh Ninh xảy ra chuyện, đã muốn dắt lấy tay nàng, lại không nghĩ rằng đụng phải một bàn tay vô cùng lạnh băng.
Dựa vào trực giác, tôi lập tức lóe sang bên phải, đã thấy một cái đầu lưỡi xuyên qua nơi tôi đứng ban đầu.
Tôi đâm tới một kiếm, chém đứt đầu lưỡi dài màu đỏ tươi kia, lập tức nghe được một tiếng kêu rên. Quay đầu lại, Ninh Ninh đã bị quỷ đầu lưỡi kia chặt đứt che kín miệng mũi.
“Buông Ninh Ninh ra!” Tôi giận mắng, nâng kiếm đâm về phía quỷ kia.
Quỷ kia duỗi tay đỡ, móng vuốt và kiếm phong của tôi chạm vào nhau. Ninh Ninh nơi đó lại thiếu vài phần lực đạo áp chế, nàng dùng hết toàn lực thu đôi tay bị nâng lên, trở tay dán toàn bộ bùa trên tay ở trên người quỷ kia.
Quỷ kia kêu rên một tiếng, Ninh Ninh nhanh chóng chạy về đến bên người tôi, tôi đánh một đạo kiếm thế vào trên người quỷ kia, quỷ kia đã biến trong suốt biến mất.
“Lại có quỷ……” Ninh Ninh tràn đầy nghĩ mà sợ: “Còn có bùa không? Bùa kia thật sự có tác dụng, trách không được quỷ kia nắm chặt lấy tay của mình không cho mình động.”
Tôi lại lấy ra một xấp bùa giao cho nàng, dẫn theo nàng đi vào bên trong.
Mới tiến phòng ngủ, đã nhìn thấy lão bản nghiêng mặt ngã vào trên giường, đã chết.
“Mẹ, ông ta đã chết, ngay cả hồn phách đều không có.” Bảo bảo yếu ớt nói, hắn cũng có chút khổ sở, dù sao ngày hôm qua ông chủ mời chúng tôi ăn nhiều thịt nướng như vậy, bảo bảo còn khen ông chủ là người tốt.
Tôi lập tức cũng khổ sở.
Trong phòng này còn có một cổ âm khí rất nhạt, đại khái là bởi vì hiện tại trời bên ngoài còn chưa tối, con quỷ kia sợ phơi mặt trời sẽ hôi phi yên diệt, không dám đi ra ngoài.
Tôi cẩn thận kiểm tra phòng không lớn này một lần, tôi và Ninh Ninh cầm bùa đuổi quỷ, dán trực tiếp ở trên lưng ông chủ.
Một bóng quỷ lập tức từ cơ thể ông chủ nhảy ra, tôi tay mắt lanh lẹ, ném Vô Cực Ngọc Giản lên, thu âm linh kia vào bên trong.
Âm linh này lại thông minh, biết trốn không thoát, trực tiếp trốn vào trong thân thể của ông chủ. Nếu không phải bảo bảo nhắc nhở tôi, hồn phách của ông chủ không ở đây, thật đúng là thiếu chút nữa bị âm linh kia lừa dối qua được cửa.
Âm linh bị hút vào Vô Cực Ngọc Giản, tôi mở ngọc giản ra, thấy đó là dã quỷ tu vi vẫn không cao, nhưng cũng đã mở linh trí.
“Ông chủ có phải anh giết hay không?” Tôi giận dữ hỏi.
Âm linh không muốn trả lời, tôi trực tiếp ném bùa lửa phù vào, âm linh không chống cự được, vội vàng xin tha: “Là tôi là tôi! Cầu xin đại sư dập lửa! A! Cháy chết quỷ!”
Lúc này tôi mới dập hỏa, chất vấn nói: “Vì sao phải giết ông chủ?” Ông chủ là chết ở trong nhà, trong nhà có môn thần, cô hồn dã quỷ như vậy không vào được.
“Muốn giết thì giết…” Âm linh kia không cao hứng cho lắm nói, như có lý do gì đó khó nói.
“Nói thật!” Tôi lại giơ lên một lá bùa lửa.
Âm linh kia kiêng kị bùa lửa, vài lần muốn mở miệng, rồi lại khó có thể mở miệng, như bị cái gì đó đang hạn chế.
Tôi nổi tâm kế, thả âm linh từ trong Vô Cực Ngọc Giản ra.
Âm linh thất thần.
Tôi nói với hắn: “Trời cao có đức hiếu sinh, nếu anh có thể bảo đảm về sau không giết người, lần này tôi có thể buông tha cho anh.”
Âm linh biết không phải là đối thủ của tôi, tự nhiên là gật đầu vui vẻ đáp ứng.
Ninh Ninh khó hiểu, tôi ý bảo nàng không cần lên tiếng, đã thấy âm linh kia quơ chân múa tay đi ra ngoài.
Hiện tại trời đã tối, âm linh kia đi ra ngoài không bao lâu, tôi và Ninh Ninh cũng đi theo.
Có cây trâm kết giới của Mặc Hàn ở đây, lấy tu vi của âm linh kia, căn bản không phát hiện được chúng tôi.
Một đường đi, một đường nghe thấy âm linh kia đang lầm bầm oán giận: “Chuyện quái quỷ gì vậy! Đánh người hồn phi phách tán còn muốn lão tử trả! Cũng may hôm nay gặp phải tên ngốc thả lão tử, bằng không hôm nay lão tử sẽ chết ở chỗ này!”
Hắn vừa mới nói dối!
Nhưng vì sao phải nói dối? Nếu tôi không có một ánh mắt dài hơn, dưới sự giận dữ, vì báo thù cho ông chủ, rất có khả năng tôi sẽ trực tiếp thu thập hắn.
Đi được hai bước, lại nghe âm linh kia khẽ không vui tức giận mắng một tiếng: “Cũng không biết tên kia để cho ta là dấu vết hồn phách gì, ép không cho ta nói những lời này đó! Cũng may lão tử mạng lớn! Bằng không đã chôn cùng với quỷ xui xẻo hồn phi phách tán kia rồi! Ha ha ha! Lão tử tự do!”
Rốt cuộc tôi không nhịn được nữa, muốn lại bắt lại âm linh kia lần nữa, lại đột nhiên nghe được tiếng kêu rên vô cùng thống khổ của âm linh.
Tôi vội chạy tới, rẽ sang chỗ rẽ bên đường, đã nhìn thấy cả người âm linh kia đều bốc cháy lên ngọn lửa quỷ dị, hắn ngay cả cầu cứu bác sĩ đều không phát ra, đã bị ngọn lửa cắn nuốt thiêu sạch sẽ.
Hắn bị diệt khẩu…
Tôi đi lên trước, chỉ có thể cảm nhận được một cổ hơi thở bị đốt trọi nơi đó, còn lại cái gì cũng đều không cảm giác được.
Quỷ này và quỷ lúc trước bắt cóc Ninh Ninh kia, đoán chừng đều là hung thủ chân chính dùng để mê hoặc tôi.
Nếu tôi không nhận thấy được con quỷ kia không thể nói lời trong lòng, đoán chừng kế hoạch của hung thủ đã có thể thành công.
Nhưng vì sao hung thủ muốn giết ông chủ? Ngay cả hồn phách đều không để lại, ngược lại để lại hai người chịu tội thay?
Nơi này đã không có manh mối gì, tôi nhanh chóng trở về nhà của ông chủ với Ninh Ninh.
Di thể của ông chủ nằm ở trên giường, tôi nhìn xuống, ông ấy là bị một kích mất mạng.
Thể trạng của ông chủ coi như cường tráng, lúc trước làm công nhân ở công trường, thể năng cũng rèn luyện không tồi. Có thể làm ông ấy không hề có lực đánh trả đã giết chết ông ấy, còn không kinh động hàng xóm xung quanh, xem ra pháp lực của hung thủ rất cao.
Một người sống sờ sờ đã chết như vậy ở trước mặt mình, trong lòng Ninh Ninh vẫn là có chút e ngại. Nàng ôm cánh tay của tôi, hỏi tôi: “Tử Đồng, muốn báo cảnh sát không?”
Tôi gật đầu: “Báo đi, thuận tiện nói cho học trưởng một tiếng, nếu hắn có thể lại đây, mời hắn lại đây một chút.”
Tôi và Ninh Ninh là người đầu tiên phát hiện thi thể, nguyên nhân tới tìm ông chủ cũng không thể tùy tiện nói cho người khác, Lam Cảnh Nhuận có quan hệ chặt chẽ với người của tổ thứ chín trong cục cảnh sát lại đây một chuyến giúp chúng tôi giải thích như vậy, tóm lại sẽ tốt hơn một chút.
Ninh Ninh đi gọi điện thoại, tôi nhớ nguyên nhân tới tìm ông chủ, lập tức tìm quyển sách ở mọi nơi mà ông chủ nói kia.
Trên giường đặt một cái túi, lúc tôi đi quán nướng, thấy ông chủ lắc cái túi này, bên trong đã bị mở ra, tôi nhìn xuống, không có sách ông chủ nói.
Túi này là ông chủ dùng để lấy tiền thối tiền lẻ, tuy hôm nay còn chưa mở, nhưng ông ấy khẳng định sẽ để một ít tiền lẻ ở bên trong.
Hôm nay vì mang sách cho tôi, ông ấy đã riêng một ngăn lớn nhất bên trong kia trống không, đặt toàn bộ tiền ở bên kia.
Một ngăn kia hiện tại là trống không.
Hung thủ đã cầm đi quyển sách kia!
Nói như vậy, tôi cảm giác có người đang rình nhìn tôi và ông chủ nói chuyện tối hôm qua, không phải là ảo giác!
Tôi lập tức hối hận lúc ấy sao mình không nhìn nhiều hơn, gọi Mặc Hàn trong mặc ngọc ra, hắn ở đây, nhất định lập tức có thể bắt được là ai đang lén rình trộm!
“Tử Đồng.” Ninh Ninh đột nhiên gọi tôi một tiếng: “Có phải trên tay ông chủ cầm thứ gì hay không?” Nàng ý bảo tôi nhìn về phía cái tay ông chủ nắm thành nắm đấm kia.
Tôi theo ánh mắt nàng nhìn lại, nắm đấm của ông chủ quả nhiên lộ ra một góc trang sách, lập tức cúi người xuống, bẻ tay ông chủ lấy đồ vật ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một góc trang sách xé xuống từ trên sách, vết xé rất mới, hẳn là mới xé xuống.
Chỉ có một mảnh không bằng nửa bàn tay, bên trên tràn ngập phù văn, vừa lúc là giống tôi nhìn thấy ở trên người hai tiểu quỷ kia.
Trừ lần đó ra, ở chỗ vết nứt, còn phân biệt viết một chữ “Tụ”, một chữ “Trộm”.
Chỉ là nội dung bên trên, đã không có.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, tôi ý bảo Ninh Ninh không cần nhắc tới chuyện này, nhanh chóng thu trang sách lại.
Bởi vì là án giết người, cảnh sát rất trịnh trọng, tới rất nhanh, Lam Cảnh Nhuận khi nhận được điện thoại của Ninh Ninh, cũng lập tức gọi điện thoại cho tổ thứ chín chuyên toàn bộ xử lý chuyện thần quái của cục cảnh sát, nói với bọn họ vài câu.
Bởi vậy, người tổ thứ chín đi theo tới cũng không khó xử tôi và Ninh Ninh, chỉ là hỏi chúng tôi một ít vấn đề.
Không trong chốc lát, Lam Cảnh Nhuận và Quân Chi cũng tới.
Tôi cảm thấy, tôi có thể phải đi nam cương với bọn họ.
Nếu tối hôm qua tôi không đi tìm ông chủ, như vậy người đang tránh âm thầm rình coi kia có lẽ còn sẽ không phát hiện ra ông chủ tìm được quyển sách kia.
Chắc chắn, ông chủ vẫn có thể an nhàn sống qua ngày của ông ấy.
Là tôi hại chết ông ấy, tôi phải báo thù cho ông ấy!
Người nọ lấy đi quyển sách kia là vì không cho chúng tôi biết vu thuật Quảng Đông, một khi đã như vậy, tôi sẽ một hai phải tra rõ ràng!
Ông chủ không có người thân gì, Thanh Hư Quan đã giúp đỡ làm tang lễ.
Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận vốn định ngày hôm sau đi Quảng Đông, tôi và Mặc Hàn thương lượng cũng cùng đi. Ngoài ý muốn duy nhất là Ninh Ninh, nàng ngại ở thành phố Trạch Vân quá nhàm chán cũng đi theo.
Mấy hôm trước tôi rảnh rỗi không có việc gì, từ trên tạp chí mẫu anh cắt không ít thời trang trẻ em đẹp. Vốn định chờ bảo bảo sinh ra sẽ đi mua, Mặc Hàn lại nói hắn có thể luyện, mấy ngày này hắn vẫn luôn ở mặc ngọc luyện chế quần áo cho bảo bảo.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là minh vương đại nhân ghét bỏ thuộc tính phòng ngự của quần áo mua bên ngoài quá thấp.
Tôi lặng lẽ hỏi thuộc tính phòng ngự yếm đỏ của Mặc Uyên kia cao bao nhiêu một tiếng, Mặc Hàn trực tiếp dùng hành động chứng minh đạo lý “Minh vương xuất phẩm, tất là tinh phẩm”.
Lúc ấy tôi đang nấu cơm ở phòng bếp, hắn từ mặc ngọc lấy ra kiện yếm đỏ kia, sau đó đi đến bệ bếp ném lên trên lửa một cái, dưới ngọn lửa nóng cháy, ngọn lửa chưa mảy may tổn hại đến yếm đỏ.
Quả nhiên quần áo trẻ con vẫn là để ba đứa bé tự mình tới làm thì tốt hơn!
Hiện tại, Mặc Hàn cũng còn ở mặc ngọc luyện khí.
Trên xe lửa, bốn người chúng tôi cộng thêm Tiểu Tiểu đều đang thương lượng hành trình cụ thể đi Quảng Đông.
Chúng tôi tìm được mấy bức ảnh ở Quảng Đông từ trong phòng ông chủ, đoán chừng năm đó ông ấy ở Quảng Đông, hẳn là đã đi qua những nơi này.
Đồng thời, Lam Cảnh Nhuận cũng nhờ bạn bè ở cục cảnh sát đi tra xét tung tích của ông chủ khác.
Lam thị làm ăn trải rộng cả nước, Quảng Đông tự nhiên cũng có không ít bóng dáng của bọn họ. Lam Cảnh Nhuận cũng đưa ảnh chụp cho công nhân Lam thị ở Quảng Đông, để bên kia phái người đi tìm trước.
Lúc xuống xe lửa, trời đã nhanh tối, dân phong khu vực Quảng Đông bưu hãn, hơn nữa hiện tại trên tay chúng tôi cũng không có manh mối gì, đã trực tiếp lên xe Lam gia phái tới, đi một biệt thự Lam gia ở Quảng Đông.
Ngày hôm sau ăn qua bữa sáng, chúng tôi đi ra ngoài chia nhau tìm một vòng, manh mối gì cũng đều không có.
Ở lúc hẹn khách sạn ăn cơm trưa, Lam Cảnh Nhuận đột nhiên nhận được điện thoại của Lam Thiên Hữu.
Tuy hắn không mở loa, nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng, Lam Thiên Hữu nói, hắn tìm được địa chỉ Lam Cảnh Nhuận phát ảnh chụp.
“Anh, thật tốt quá! Anh gửi địa chỉ cho em, chúng em lập tức đi!” Lam Cảnh Nhuận kích động bộc lộ tính tình ra ngoài.
Lam Thiên Hữu bên kia đầu điện thoại lại có chút mất mát: “Cảnh Nhuận, em đừng ôm hy vọng quá lớn. Nơi đó anh đã đi xem qua, cái gì cũng đều không có.”
“Tại sao lại như vậy? Kia không phải là một thôn trang sao? Thôn dân khác đâu?” Lam Cảnh Nhuận vội hỏi.
“Anh cũng không biết, anh không yên tâm, thì đi xem đi.” Lam Thiên Hữu nói.
Lam Cảnh Nhuận hỏi hắn địa chỉ đã cúp điện thoại.
Quân Chi lau dầu mỡ đầy miệng do ăn thịt để lại, cảm thấy không thể tưởng tượng: “Ông chủ trở lại thành phố Trạch Vân cũng không mấy năm, không có khả năng một thôn dân đều không có, chẳng lẽ là phá bỏ và di dời?”
“Phá bỏ và di dời còn có hộ bị cưỡng chế thì sao, hơn nữa, phá bỏ và di dời sẽ không một chút tin tức cũng đều không có.” Tôi cũng cảm thấy kỳ quái.
“Mặc kệ thế nào, đi xem chẳng phải sẽ biết sao.” Ninh Ninh lại tâm đại: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”
Ngược lại cũng đúng.
Lam Cảnh Nhuận ký đơn, đoàn người dựa theo địa chỉ Lam Thiên Hữu cho rời đi.
Địa phương kia gọi là thôn Nguyễn, là một thôn trong thành, đường rất hẹp, Lam Cảnh Nhuận đã ngừng xe ở một bên không đi vào. Chúng tôi xuống xe, nhìn thôn xóm trước mắt, chỉ cảm thấy một mảnh hoang vu.
“Bộ dáng thật sự một chút cũng đều không giống có người ở.” Ninh Ninh ôm Tiểu Tiểu cảm khái.
Gà con rất thích ý ở trong lòng nàng ngủ.
“Đi xem đi.” Lam Cảnh Nhuận nói.
Mặt trời lên cao, chúng tôi theo thứ tự đi vào.
Tôi đi ở cuối cùng, không biết có phải ảo giác hay không, lúc tôi đi tới, tôi hoảng hốt thấy được một bóng người không phải rất rõ ràng, khom người đi qua.
“Chị, đi thôi.” Tôi còn muốn nhìn nhiều một chút, Quân Chi lại gọi tôi một tiếng, lúc lại nhìn về phía nơi đó lần nữa, cái gì cũng đều không có.
“Chị, chị làm sao vậy? Nơi đó có thứ gì sao?” Quân Chi nhìn lại theo nơi tôi vừa mới nhìn, vẻ mặt tò mò.
Tôi lắc đầu: “Có thể là chị hoa mắt…”
Tôi nhớ rõ vừa mới nhìn thấy bóng người đi qua nơi đó, có một bức tường, trên tường vẽ một con chim lớn. Hiện tại nhìn lại nơi đó, lại chỉ có một vách tường màu xám trắng.
Đoàn người tiếp tục đi vào trong, trong thôn, một người cũng đều không có, ngay cả cỏ dại cũng mọc dài ra.
Nhưng tôi lại có thể cảm thấy một cổ sát khí như có như không.
Quân Chi cũng vậy: “Chị, sư huynh, em cảm giác nơi này như có cương thi.”
Sắc mặt Lam Cảnh Nhuận hơi đổi: “Hiện tại vẫn là ban ngày, cương thi lại không thể đi ra, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận chút.” Dừng một chút: “Nếu có thể tìm ra cương thi kia để xử lý, thì không còn gì tốt hơn.”
Hắn thật sự là một người trong đạo môn rất có trách nhiệm.
Quân Chi và tôi cũng có ý tưởng như vậy, ngay cả Ninh Ninh cũng đều cảm thấy không thể mặc kệ một con cương thi ở chỗ này làm hại dân làng.
Nhưng mà, chúng tôi đi từ đầu thôn đến cuối thôn, không những một người sống cũng đều không phát hiện ra, ngay cả tung tích cương thi cũng đều không có manh mối.
Quân Chi không vui lấy ra la bàn, cắt ngón tay nhỏ máu, theo la bàn chỉ dẫn, chúng tôi vòng vào một hẻm nhỏ, cổ sát khí kia quả nhiên nặng một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro