Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Lãnh Mặc Hàn có...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

“Không được!” Lời lẽ của tôi nghiêm khắc từ chối.

Lão long này, chính mình muốn chết còn một hai phải kéo theo Mặc Hàn của nhà chúng tôi!

Nằm mơ!

“Ngươi không muốn đi ra ngoài?” Tổ Long có chút ngoài ý muốn tôi từ chối kiên quyết như vậy.

“Tôi sẽ đi ra ngoài, một nhà chúng tôi đều sẽ bình an đi ra ngoài!” Nhưng tuyệt đối không phải là dùng tính mạng của Mặc Hàn làm đại giới! Muốn hại Mặc Hàn lão long cút đi!

“Không có ta trợ giúp các ngươi không ra được.” Lão long dị thường khẳng định nói.

Tôi không muốn để ý đến hắn, kéo Mặc Hàn xoay người muốn đi, người một nhà đi được vài bước, lão long ở bên cạnh không ngừng gọi: “Nữ nhi của Ngạo Tình? này? Tiểu Ngạo Tình ~ ngươi đừng đi! Ngươi đi rồi, ngay cả chim nói chuyện với ta cũng không có…”

“Ta không phải là chim!” Tôi phản bác một câu, một tay ôm Bạch Diễm, một tay kéo Mặc Hàn, bước chân nhanh hơn đi ra ngoài.

“Tiểu Ngạo Tình! Tiểu Ngạo Tình, ngươi trở về! Ngươi còn không biết giết ta như thế nào đâu!”

“Ta không muốn biết!”

“Nhưng ngươi cần phải giết ta!”

“Ta không muốn giết ngươi càng không muốn giết Mặc Hàn!” Trong lúc bực bội, tôi bỗng nhiên ý thức được mình nói gì đó, hoảng sợ xoay người, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Mặc Hàn, trong lúc nhất thời khẩn trương không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tôi nói ra như thế nào đây!

Sao tôi có thể bực bội mà buột miệng thốt ra!

“Mặc Hàn…” Tôi nắm chặt hắn tay: “Em…”

“Hắn muốn nàng giết ta?” Đã nhìn ra tôi khẩn trương, Mặc Hàn khẽ vuốt mu bàn tay của tôi, ôn nhu nói.

“Vâng…” Tôi lên tiếng, lại vội giải thích nói: “Em sẽ không!”

“Ta biết.” Đôi mắt Mặc Hàn nhìn tôi vẫn luôn ôn nhu, hắn vỗ nhẹ hai tay của tôi, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía nguyên thần Tổ Long trên tường kia: “Vì sao phải là Mộ Nhi giết ta?”

“Tiểu ngạo tình có phải ngươi ngốc hay không! Sao ngươi lại nói ra! Pháp lực của ngươi yếu như vậy, ngay cả con quỷ kia đều đánh không lại, đương nhiên là ám sát! Sao còn nói ra!” Tổ Long quở trách tôi.

Tôi lườm hắn.

“Hư long!” Bạch Diễm lẩm bẩm một câu, vận dụng linh lực, không biết đang làm cái gì.

“Vì sao phải là Mộ Nhi giết ta?” Mặc Hàn lại hỏi một lần.

Bên tai tôi truyền đến tiếng rồng nhàn nhạt, nghe được Tổ Long hiểu: “Tiểu Ngạo Tình, lời ta nói với ngươi, ngươi không cần lại nói cho con quỷ kia!”

Ha ha!

Tôi không để ý tới hắn, lão long kia mình không chịu nổi cô đơn, nói toàn bộ: “Đại địa Cửu Châu, trừ Ngạo Tình và Kỳ Lân thối kia, không ai có thể đánh bại ta, không đúng, bọn họ cũng không thể!”

“Nói trọng điểm!” Tôi thúc giục.

“A…” Lão long còn có chút ủy khuất: “Ta muốn ngươi giết ta, là muốn ngươi giết chết thân thể biến thành quái vật của ta.”

Hệ số nguy hiểm quá cao, tôi từ chối.

“Tiểu Ngạo Tình, ta sẽ truyền hết pháp lực ta còn thừa cho ngươi, ngươi và quỷ này đi giết chết thân thể của ta, sau đó, thừa dịp con quỷ này không chú ý, giết hắn.”

“Mặc Hàn chúng ta đi!” Tôi kéo Mặc Hàn lại rời đi lần nữa, Tổ Long vội gọi tôi lại: “Tiểu Ngạo Tình! Ngươi đừng đi! Ta là vì tốt cho ngươi! Ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết ngươi!”

“Ngươi nói bừa!” Bạch Diễm đột nhiên cả giận nói.

Tôi sửng sốt, thấy Bạch Diễm nói về phía bích hoạ kia: “Nói hươu nói vượn! Ba ba mới sẽ không tổn thương mẹ đâu! Không cần châm ngòi ly gián! Hư long!”

Tổ Long chấn kinh một phen mới ý thức được Bạch Diễm là đang nói với hắn: “A, tiểu oa tử này có thể nghe được ta nói chuyện?” Hắn hơi trầm ngâm: “Cũng đúng, dù sao cũng là hài tử của Tiểu Ngạo Tình, cũng có truyền thừa huyết mạch tộc Bàn Phượng, nghe được cũng bình thường.”

“Hừ! Ta là có thể nghe được! Hừ! Hư long!” Bạch Diễm nổi giận đùng đùng: “Ba ba, chúng ta đánh hắn được không!”

Được!

Tôi đáp ứng ở trong lòng, lại vẫn nói với Bạch Diễm: “Bảo bối, chúng ta phải kính già yêu trẻ, không đánh lão long.”

Bạch Diễm không vui chu miệng.

Ngẩng đầu lên, tôi ngẫu nhiên đụng phải ánh mắt của Mặc Hàn, trong mắt hắn chỉ có tôi với Bạch Diễm.

“Mặc Hàn…”

“Hả?” Hắn duỗi tay giúp tôi sửa lại tóc mái trên trán, thấy tôi không biết nói cái gì, lại hiểu ý nói: “Có ta.”

Hắn xoay người, hỏi Tổ Long: “Vì sao nói ta sẽ tổn thương Mộ Nhi?”

“Thích.” Tổ Long ghét bỏ một tiếng: “Tiểu Ngạo Tình, hóa thân ngoài thân của con quỷ kia là Kỳ lân đi?”

“Vậy thì thế nào! Ta cũng có Kỳ Lân!” Bạch Diễm bất mãn nói.

“Kỳ Lân thối kia, cũng là Kỳ Lân.” Tổ Long nói.

Tôi không khỏi nhớ tới ảo cảnh đầu tiên khi nhìn thấy ở cổ chiến trường, trong ảo cảnh, hình ảnh tàn hồn của Bàn Phượng kia cho tôi xem.

Thủy Kỳ Lân kia, có khuôn mặt và hơi thở giống Mặc Hàn như đúc…

“Năm đó, lúc Kỳ Lân thối tính kế tộc Bàn Phượng, chính là tính kế với thê tử của hắn, cuối cùng, lúc ma hóa giết chết thê tử của hắn. Tiểu Ngạo Tình, thê tử hắn cũng là Bàn Phượng. Cầm sắt hài hòa, cũng không chịu nổi dã tâm và ma khí chán ghét kia của Kỳ Lân thối!”

Tin tức có chút lớn, Bạch Diễm bắt đầu nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía tôi.

“Bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, chuyện của mấy vạn năm trước ự, cũng đừng mạnh mẽ nhấc lên chúng ta!” Tôi tức giận nói.

“Tiểu Ngạo Tình, dù thế nào chính ngươi cũng không hiểu đâu! Sau khi Kỳ Lân thối còn sống ma hóa, thân thể còn sống ma hóa giống ta! Hóa thân ngoài thân của con quỷ này giống Kỳ Lân thối kia như đúc, hắn sẽ bị Kỳ Lân thối ma hóa kia ảnh hưởng!”

“A.” Mặt lạnh nhạt.

Lúc cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy Mặc Hàn nắm lấy tay Bạch Diễm, hai cha con đang ở trao đổi quỷ khí.

“Bổn tọa tuyệt đối không tổn thương Mộ Nhi!” Hắn bỗng nhiên nói.

Tôi sửng sốt, Bạch Diễm khẽ kéo ống tay áo của tôi: “Mẹ, ba ba thông qua quỷ khí của con cũng có thể nghe được hư long nói chuyện!”

Thì ra là như thế…

Mặc Hàn một tay nắm tay nhỏ Bạch Diễm, một tay nắm chặt tay của tôi, khuôn mặt hơi trầm xuống: “Hóa thân ngoài thân của bổn tọa xác thật là Hắc Kỳ Lân, nhưng không quan hệ với Thủy Kỳ Lân. Hắn ma hóa hay không, không liên quan đến một nhà chúng ta. Chuyến này của chúng ta chỉ vì tìm kiếm Nặc Tung Linh Ngọc, nếu tiền bối biết, hy vọng báo cho. Làm điều kiện trao đổi, chúng ta cũng nguyện ý làm việc vì tiền bối.”

Tổ Long đầu tiên là kinh ngạc Mặc Hàn thiên tư thông minh một chút, nhanh như vậy đã nghĩ đến biện pháp nghe được hắn nói chuyện.

Suy tư trong chốc lát, lão long vô sỉ nói: “Vậy nếu ta muốn ngươi giết thân thể của ta, rồi tự sát thì sao?”

“Không được!” Tôi đoạt trả lời trước Mặc Hàn: “Nếu ngươi là lấy kiện này thì thôi! Tự mình một con rồng ở chỗ này chậm rãi mốc meo đi!”

Tôi lại kéo Mặc Hàn đi ra ngoài lần nữa, rời khỏi không gian kia, Tổ Long sau lưng kêu nửa ngày không gọi được chúng tôi lại, chỉ có thể lui bước: “Thôi thôi thôi! Ta nói cho các ngươi còn không được sao!”

Tôi lập tức dừng bước chân.

“Các ngươi trở về ta sẽ nói cho các ngươi.” Lão long còn ngạo kiều một hồi.

Tôi lại đi trở về đó lần nữa, thúc giục một phen, lão long mới không tình nguyện nói: “Tin tức cụ thể của Nặc Tung Linh Ngọc, ta cũng không phải rất rõ ràng…”

Thấy tôi xoay người muốn đi, hắn lại vội nói: “Nhưng các ngươi có thể đi Huyền Quy nhìn xem!”

“Huyền Quy ở nơi nào?” Tôi vội hỏi.

“Ở chỗ này.” Bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói của người đàn ông khác, tôi theo tiếng nhìn lại, lại nhìn đến một bóng dáng của con rắn thật lớn từ trên vách động dò người ra.

“Mặc Hàn ——” Tôi khiếp sợ, Mặc Hàn lập tức tiến lên bảo vệ tôi ở sau người.

Tổ Long ghét bỏ một tiếng: “Tiểu Ngạo Tình, sao ngươi sợ rắn?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không được sao!

“Huyền Xà, ngươi đã đến rồi, tìm Tiểu Ngạo Tình để bọn họ tiến vào, có chuyện gì sao?” Tổ Long hỏi.

Con rắn kia là Huyền Xà?

tôi cố nén sợ hãi với rắn từ phía sau Mặc Hàn nhô đầu ra, con rắn kia quả nhiên là con chúng tôi gặp ở bên ngoài, cũng là con nuốt chúng tôi vào trong bụng kia…

“Con rắn nhỏ, ta tới tìm ngươi chơi!” Bạch Diễm lại rất vui vẻ, hắn muốn đi qua, bị tôi kéo lại.

“Thê tử ta sợ rắn, xin tiền bối biến thành hình người.” Mặc Hàn nói.

“Huyền Xà, thỏa mãn một chút đi, Tiểu Ngạo Tình sợ rồi.” Tổ Long nói.

Tôi sợ tôi kiêu ngạo!

Bóng dáng trở nên mờ mịt, dần dần hóa thành một bóng người màu đen, là một người đàn ông bề ngoài thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi.

Người đàn ông lớn lên thiên về âm nhu, đôi mắt thon dài, đôi mắt màu vàng kim còn mang theo vài phần đặc tính của rắn.

“Lời ta muốn nói, Tổ Long đều đã nói qua, có nghe hay không là do các ngươi. Về phần Nặc Tung Linh Ngọc, các ngươi đi giết thân thể ma hóa của Tổ Long, tự nhiên sẽ biết được.”

Tôi với Mặc Hàn nhìn nhau một cái, hai người đều ở tự hỏi tính tin cậy theo như lời của Huyền Xà.

Bạch Diễm vẫn luôn tò mò nhìn chằm chằm Huyền Xà: “Con rắn nhỏ, vì sao ngươi lớn rồi?”

Ánh mắt Huyền Xà dừng ở trên người Bạch Diễm, để lộ ra vài phần khen ngợi: “Đứa nhỏ này thiên phú dị bẩm, có thể nghe được ta truyền triệu, cũng là có duyên với Nặc Tung Linh Ngọc. Thiên Đạo đuổi giết hắn, cũng không phải không có lý.”

“Giết người còn có lý?” Tôi bất mãn nói.

“Hoàng Ngạo Tình chính mình thiếu nợ, đương nhiên phải do chính nàng trả nợ.” Huyền Xà nói.

“Hoàng Ngạo Tình đã chết, người chết hết nợ!” Tưởng tượng đến Hồng Hoang tính nợ nần lên trên đầu Bạch Diễm, tôi đã giận sôi máu.

“Ai bảo nàng đắc tội Thiên Đạo.” Huyền Xà nhàn nhạt, đánh giá tôi và Mặc Hàn: “Thân là Minh Vương, ngươi nên rõ ràng cường giả mới là quy tắc của thế giới này hơn ai khác. Năm đó, Thiên Đạo chế ước chúng ta, chúng ta cũng kiềm chế hắn. Hiện giờ, bốn tộc bị thua, Thiên Đạo tàn sát bừa bãi, không người chế hành, lại có thể như thế nào?”

“Giết hắn.” Mặc Hàn lạnh lùng nói, trong đôi mắt sâu thẳm dần hiện ra sát ý nồng đậm mà hắn rất ít lộ ra ở trước mặt tôi.

Huyền Xà không nói.

Tổ Long cười nhạo một tiếng: “Tiểu quỷ tuổi không lớn, khẩu khí lại không nhỏ. Giết Thiên Đạo, ta xem trọng ngươi!”

“Đi giết thân thể ma hóa của Tổ Long trước đi.” Huyền XÀ hồi lâu nói.

Tôi thấy pháp lực của hắn không thấp, vẻ mặt lại lơ đãng toát ra vẻ mệt mỏi, không khỏi có chút nghi hoặc: “Ta và Mặc Hàn đều là hậu sinh, làm tiền bối, ngươi ngốc tại Cửu Châu nhiều năm như vậy, vì sao không đi thu thập thân thể ma hóa của Tổ Long trước?”

“Nếu là ta ra tay, ma khí nơi này sẽ tiết ra ngoài toàn bộ.” Huyền Xà nói, hắn ý bảo tôi nhìn về phía bên trong dung nham, từng luồng ma khí quay cuồng ở dưới dung nham màu đỏ.

Loáng thoáng, một bóng rồng lại uốn lượn ở phía trên hắc khí, ngăn chặn ma khí kia.

“Tiểu Ngạo Tình, Huyền Xà nuốt vào phần lớn ma khí ở Cửu Châu. Bằng không, chút tu vi này của các ngươi, tiến vào Cửu Châu cũng sẽ bị ma khí xâm lấn biến thành quái vật.” Tổ Long nói.

Thì ra là như thế…

Huyền Xà, còn có Huyền Quy…

Hai bọn họ và Huyền Vũ chưa bao giờ xuất hiện, là quan hệ gì đây?

“Vậy có biện pháp nào có thể hoàn toàn tiêu trừ những ma khí này không?” Tôi lại hỏi.

Huyền Xà nhắm mắt, hơi gật đầu.

Tôi vội hỏi: “Biện pháp gì?”

“Chờ ngươi đi giết thân thể của Tổ Long, sau khi Nặc Tung Linh Ngọc vào tay các ngươi. Đây cũng là chuyện chúng ta muốn nhờ ngươi làm.” Huyền Xà nói.

Cũng chính là hiện tại không nói?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, vẫn do hắn quyết định.

Mặc Hàn tự hỏi một phen, đáp ứng.

Huyền Xà nói: “Xem tu vi của ngươi đã đột phá đến bình cảnh Chư Thần, có kỳ ngộ gì hay không?”

Mặc Hàn nói chuyện bí cảnh của Chúc Long, Tổ Long phun tào nói: “Không nghĩ tới cái người bảo thủ Chúc Cửu Âm kia cũng có lòng nhiệt tình như vậy.”

“Một khi đã như vậy, vậy thì càng tốt.” Huyền Xà nói xong vung tay lên, bỗng nhiên bên trong dung nham lún xuống một chỗ hổng. Từng luồng ma khí từ bên trong lan ra, muốn giãy giụa trào ra, lại bị Tổ Long ngăn chặn.

“Ngươi có thể trực tiếp tiến vào Trường Thí Luyện của ta, chỉ cần có thể từ bên trong đi ra, vậy có tám phần nắm chắc đánh bại thân thể ma hóa của Tổ Long.” Huyền Xà nói.

Nơi đó cho tôi cảm giác rất không tốt, tôi nắm chặt tay hắn không muốn để hắn đi xuống.

“Nếu không đi thử luyện thì sao? Có mấy thành nắm chắc?” Tôi hỏi.

Tổ Long kiêu ngạo nói: “Khẳng định chết!”

“Bốn phần.” Huyền Xà đúng sự thật nói.

“Cộng thêm chúng ta thì sao? Chúng ta còn có hai đồng bạn.” Tiểu Tiểu không tính sức chiến đấu.

Huyền Xà nói: “Ta đã tính lên bọn họ, nhiều nhất, các ngươi có năm phần thắng.”

Mới một nửa…

“Nếu thua, tất cả các ngươi phải chết ở chỗ này.” Huyền Xà lại nói.

“Tiểu Ngạo Tình, chết cũng khá tốt, không cần phải biến thành quái vật, thi thể của ngươi có thể đặt ở nơi này, ta giúp ngươi thủ. Chờ nguyên thần còn lại của ta hao hết, trước khi tan thành mây khói, ta cũng sẽ giúp ngươi hủy diệt thân thể!”

Tổ Long anh xác định anh là đang an ủi người sao?

Tôi nắm lấy tay Mặc Hàn, ánh mắt hắn di chuyển ở trên người Huyền Xà và Tổ Long, rốt cuộc cũng hạ quyết định.

“Được.” Hắn đáp ứng tiến vào Trường Thí Luyện.

“Mặc Hàn…” Tôi không khỏi lo lắng đây là bẫy rập.

Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay của tôi an ủi toi: “Ta đi xem, nàng và Bạch Diễm ở chỗ này chờ ta.”

“Em muốn đi với anh!” Tôi không muốn hắn không mang theo tôi.

“Nếu có thể lấy được phần thắng đến tám phần, bên trong khẳng định nguy hiểm rất mạnh, ta không thể để nàng và Bạch Diễm có nguy hiểm. Nơi này…” Hắn nhìn Huyền Xà và Tổ Long: “Bọn họ còn tính tin được.”

Tôi hiểu ý tứ của hắn.

Nếu Tổ Long và Huyền Xà liên thủ, chúng tôi khẳng định thua, nhưng bọn họ hảo ngôn hảo ngữ nói nhiều với chúng tôi như vậy, cũng không cần thiết xuống tay ở sau lưng.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được lo lắng.

“Huống chi, đây là biện pháp duy nhất, lấy được Nặc Tung Linh Ngọc, chúng ta sẽ trở về Minh Cung đi.” Hắn sờ đầu tôi, lại sờ đầu nhỏ của Bạch Diễm: “Ở bên ngoài phải nghe mẹ nói.”

“Vâng… Ba ba… Con cũng muốn đi…” Bạch Diễm lẩm bẩm.

“Ngoan ngoãn ởbên ngoài.” Mặc Hàn dặn dò nói.

“Mặc Hàn, dẫn em đi đi…”

“Đừng hồ nháo.” Mặc Hàn bất đắc dĩ: “Nàng chăm sóc cho Bạch Diễm, ở chỗ này chờ Nhị Nhị bọn họ lại đây, thương lượng đối sách rời khỏi Cửu Châu. Trăm ngày của Bạch Diễm cũng nhanh tới rồi, nàng đã quên nàng nói phải tổ chức tiệc cho Bạch Diễm sao? Ta không ở đây, nàng đến bồi hắn.”

Lúc Bạch Diễm đầy tháng bị Tề Thiên bắt đi, trực tiếp dẫn tới nhỡ việc chúc mừng đầy tháng ở Minh Cung.

Đợi khi tìm được hắn, tôi đã cảm thấy trăm ngày không thể lại qua loa. Dưới hợp kế của Mặc Hàn, cho dù đến lúc đó xảy ra cái gì, người một nhà chúng tôi đều đến chúc mừng trăm ngày cho Bạch Diễm.

Mặc Hàn ngoài miệng không nói, trong lòng thật sự đều nhớ kỹ từng việc của Bạch Diễm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng hiện tại cách trăm ngày Bạch Diễm còn có năm ngày…

Lần trước chúng tôi ở bí cảnh Chúc Long ngây người nửa tháng.

“Ta tranh thủ trở về ở trong vòng năm ngày.” Mặc Hàn lại nói.

Tổ Long khinh thường khẽ hừ một tiếng.

“Không vội… An toàn là quan trọng nhất, anh ngàn vạn không cần nóng vội, phải cẩn thận! Em và Bạch Diễm sẽ ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ anh trở về.” Tôi bất an nói.

“Ừ.” Mặc Hàn hôn trán tôi một cái: “Ta sẽ không có việc gì, đừng lo lắng.”

“Vâng…”

Bóng dáng của Mặc Hàn dần hư vô, hóa thành một làn khói, bay vào bên trong dung nham, biến mất không thấy.

Ao sâu kia phun ra một ma khí, lại rất nhanh bị dung nham thôn tính tiêu diệt.

“Mẹ, ba ba có thể trở về trước trăm ngày của con sao?” Bạch Diễm hỏi.

“Ba ba bình an trở về mới là quan trọng nhất, Trăm ngày, có thể trở về sớm là tốt nhất, không thể… Mẹ bồi con.”

“Vâng! Ba ba bình an quan trọng nhất!” Tiểu gia hỏa tán đồng gật đầu.

Hắn sinh ra còn chưa đến một trăm ngày, đã trải qua nhiều chuyện với chúng tôi như vậy. Đứa trẻ bình thường, lúc này còn chỉ biết khóc đi…

Tuy rất nhiều chuyện Bạch Diễm cũng đều không hiểu, nhưng ngoan ngoãn làm tôi đau lòng.

“Nói cho mẹ, trăm ngày kia, con muốn ăn cái gì?” Tôi nói sang chuyện khác, cưỡng ép mình rời suy nghĩ Mặc Hàn thí luyện ra.

“A… Muốn ăn bánh quai chẻo! Còn có đùi gà! Mẹ, con còn muốn ăn thịt kho tàu!” Bạch Diễm nỗ lực báo tên đồ ăn, tôi đều đáp ứng tất cả.

Trong lúc đó, Tổ Long lẩm bẩm một câu: “Vì sao muốn ăn cái gì? Hơi thở hỗn độn của Cửu Châu không đủ tu luyện sao?”

“Đúng rồi, đồng bạn chúng ta ở nơi nào?” Tôi hỏi Huyền Xà.

“Ở một chỗ khác, xông qua chỗ thí luyện kia, bọn họ có thể đi vào nơi này.” Huyền Xà nói.

“Vì sao bọn họ có thí luyện, chúng ta không có?” Bạch Diễm khó hiểu hỏi.

“Thực lực của con quỷ kia không thấp, thí luyện bên kia, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, ta không có làm điều thừa.” Huyền Xà nói.

Thực lực của Nhị Nhị và Tề Thiên cũng không thấp hơn Mặc Hàn bao nhiêu đi…

Đã nhìn ra nghi hoặc của tôi, Tổ Long giải thích nói: “Là tâm ma, con quỷ kia không có tâm ma, nhưng ba người bên kia đều có, cho nên trì hoãn.”

“Vậy bọn họ sẽ không có việc gì chứ?” Tôi lo lắng nói.

“Hai Kim Ô kia, là hài tử của Đế Tuấn đi? Nếu chút này đều không qua nổi, cũng không xứng trở thành hài tử của Đế Tuấn!” Huyền Xà nói.

“Vậy Tề Thiên thì sao?” Tôi lo lắng cho gia hỏa thiếu ánh mắt này.

Tổ Long thở dài một tiếng: “Tiểu Ngạo Tình, ngươi không cần lo lắng quá nhiều! Bọn họ nơi đó có chuông Đông Hoàng. Không có việc gì, nhiều nhất chính là gặp chút chuyện thôi.”

Đúng vậy! Tiểu Tiểu còn mang theo chuông Đông Hoàng!

“Tiểu Ngạo Tình, ngươi còn chưa tu luyện thuật của tộc Bàn Phượng đi? Ta biết một ít, có thể dạy ngươi.” Tổ Long dụ hoặc nói, giọng nói kia không khỏi làm tôi tưởng tượng bộ dáng hắn phe phẩy cái đuôi cầu khen ngợi.

Mặc Hàn đang tu luyện, tôi cũng không thể lười biếng, đi theo Tổ Long học.

Trong lúc đó, Huyền Xà cũng chỉ điểm Bạch Diễm không ít, tiểu gia hỏa được lợi không ít.

Nhìn ra được, hai người bọn họ đều là thiệt tình muốn chúng tôi tăng tu vi lên.

Chớp mắt đó là bốn ngày đi qua, tôi và Bạch Diễm từ trong tu luyện khôi phục lại, nghĩ mấy ngày nay Bạch Diễm tu luyện đã mệt, muốn cho hắn nghỉ ngơi. Đồng thời, ngày hôm sau chính là trăm ngày của hắn, tôi cũng nên chuẩn bị.

Chỉ là, trông thấy dung nham nước lặng không gợn sóng kia, lòng tôi không khỏi trầm xuống.

Sao Mặc Hàn còn chưa trở lại…

“Mẹ, ngày mai ba ba có thể trở về sao?” Bạch Diễm chạy vòng quanh đài một vòng, trở lại bên người tôi nhìn dung nham phía dưới, chờ mong hỏi tôi.

“Mẹ không biết…”

Bạch Diễm chu miệng, đi đến chỗ bên cạnh, thật cẩn thận dò gót chân nhỏ ra, muốn nhảy xuống, bị tôi kéo lại.

“Bạch Diễm! Đừng hồ nháo!”

“Mẹ, con muốn đi tìm ba ba…” Bạch Diễm có chút oan ức.

Mẹ cũng muốn… Nhưng…

“Tiểu Bạch Diễm, ngươi cũng đừng đi! Ngươi đi vào, sẽ bị ma khí bên trong nuốt! Ba ba ngươi tu luyện ở bên trong, ngươi đi vào chính là thêm phiền!” Tổ Long nghiêm túc dạy dỗ Bạch Diễm.

Bạch Diễm nhìn về phía tôi, tôi gật đầu, tiểu gia hỏa mới lui về sau hai bước: “Ta đây không quấy rầy ba ba… Ta là hài tử ngoan!”

“Lúc này mới ngoan.” Tôi đưa hắn trở về chỗ sâu một lần nữa, đang muốn nghỉ ngơi, đột nhiên nhận thấy được một bên truyền đến vài hơi thở, là Tề Thiên bọn họ tới!

“Ma ma!” Tiểu Tiểu một chim đi trước, ầm một tiếng nhào vào trong lòng tôi.

“Đồng Đồng muội tử!” Tề Thiên và Nhị Nhị tùy tay đi vào, trên người hai người đều mang theo không ít vết thương.

“Các anh bị thương? Sao thế?” Tôi vội hỏi.

“Đừng nói nữa, tâm ma.” Tề Thiên ghét bỏ phất tay, thương thế xem ra đã khép lại, chỉ là người có vẻ có chút mệt mỏi.

Nhị Nhị cũng vậy, chỉ là hắn tiến vào đánh giá một vòng, hỏi nói: “Lãnh Mặc Hàn đâu?”

Tôi nói chuyện trải qua với hắn, Nhị Nhị yêu cầu cũng tiến vào Trường Thí Luyện, bị Huyền Xà vô tình cự tuyệt: “Trường Thí Luyện chỉ có thể sử dụng một lần như vậy. Lại tiến vào, ma khí bên trong cuồng bạo, không phải ta và Tổ Long có thể ngăn chặn.”

Nhị Nhị nhìn Bạch Diễm đang chơi với Tiểu Tiểu sợ liên luỵ đến Tiểu Tiểu, chỉ phải từ bỏ.

“Xin hỏi tiền bối, có từng gặp qua thúc phụ ta?” Hắn hỏi Huyền Xà.

“Thái Nhất?”

“Đúng vậy.” Trong mắt Nhị Nhị lóe tia sáng.

“Thật lâu trước kia đã gặp qua.” Huyền Xà nhàn nhạt.

Nhị Nhị vội hỏi: “Vậy tiền bối biết tin tức hiện giờ của thúc phụ ta sao?”

Huyền Xà nhìn phía Nhị Nhị, ngay cả Tiểu Tiểu đều không chơi với Bạch Diễm, chạy đến trước mặt Huyền Xà, chờ mong hỏi Huyền Xà: “Tiền bối… Ngươi biết thúc phụ ở nơi nào sao?”

Huyền Xà trầm mặc Không nói, cuối cùng, lại trực tiếp ẩn thân hình biến mất ở đây, Nhị Nhị tức giận đến thiếu chút nữa phóng hỏa đốt nơi này.

Mãi cho đến buổi tối ngày hôm sau, Mặc Hàn đều không từ bên trong dung nham đi ra.

Tôi thở dài ở trong lòng, vẫn xuống tay nấu cơm, ngay cả Huyền Xà và Tổ Long kia đều ở lại. Nhưng hai lão gia hỏa không biết nhìn hàng, toàn bộ tiện nghi cho Tề Thiên và nhị nhị.

Nhưng Bạch Diễm, để riêng mỗi loại ra một đĩa nhỏ để dành một phần.

“Tiểu Bạch Diễm, đây là cho ta sao?” Tề Thiên cười tủm tỉm duỗi chiếc đũa muốn gắp ăn, bị Bạch Diễm đoạt trở về.

“Mới không phải đâu! Là ta giữ lại cho ba ba! Ba ba thích nhất đồ ăn mẹ làm!” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Diễm giận dữ.

Tề Thiên vội vàng dỗ hắn, còn không quên lẩm bẩm một câu: “Ba ngươi thích ăn nhất không phải mẹ ngươi sao…”

Hắn nhìn thấy tôi còn lo lắng canh giữ ở nơi bóng dáng Mặc Hàn biến mất, trấn an nói: “Ăn chút đi, Đồng Đồng, đừng đợi, lão quỷ sẽ không có việc gì.” Tề Thiên trấn an nói.

“Lãnh Mặc Hàn không ra, ngươi biến thành hòn vọng phu cũng không có ích.” Nhị Nhị độc miệng không biết có phải đang an ủi người hay không.

Ngay cả Bạch Diễm cũng đều để lại một mâm đồ ăn cho Mặc Hàn, cùng nhau an ủi tôi: “Mẹ, ba ba lâu như vậy không ra, nhất định là ở bên trong tăng thật nhiều thật nhiều tu vi!”

“Cũng có thể chết ở bên trong.” Tổ Long bất ngờ phun ra một câu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0