Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Minh vương đại...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

Mặc Hàn nhìn tôi, có chút không được tự nhiên hỏi một vấn đề: “Cho nên… Các nàng phát triển tới trình độ nào…” Dừng một chút, đoán chừng là sợ tôi tức giận, hắn lại bổ sung thêm nói: “Có thể không nói.”

“Chỉ nắm tay…” Tôi vừa nói vừa đánh giá vẻ mặt của Mặc Hàn, còn chưa nói xong đã thấy minh vương đại nhân không vui nhíu mày lại, vội bổ sung nói: “Chỉ hai lần! Còn không tới năm phút đồng hồ!”

Lần đầu tiên nắm tay là lần đầu tiên hẹn hò, Hàn Đông nắm tay tôi, không đến hai phút tôi đã cảm thấy không thoải mái, nhịn nhưng không nhịn nổi nữa, dùng sức rụt tay mình lại.

Sau khi trở về, bị Ninh Ninh tư tưởng giáo dục một phen.

Lần thứ hai, tôi cảm thấy nếu đã đồng ý tỏ tình của hắn, mà vẫn luôn duy trì khoảng cách cũng không tốt, nên muốn thử xem, lúc hắn lại nắm tay lần nữa, tôi cũng không né tránh, nhưng mà nhịn ba phút, vẫn thấy không thoải mái, nên giãy giụa giằng ra.

Lúc sau cũng đi ra ngoài với Hàn Đông vài lần, trên cơ bản đều là đi xem phim, đi dạo công viên gì đó, tay lại không chạm qua một lần.

Tôi đều cơ trí mặc áo khoác có túi đi ra ngoài, vừa ra đã đút tay vào trong túi!

Nhưng mà, vẻ mặt của minh vương đại nhân khó chịu đi đến ban công, tôi vội vàng kéo hắn: “Anh làm gì vậy?”

“Chặt tay hắn.”

Minh vương đại nhân anh bình tĩnh!

Ở dưới khuyên bảo của tôi lần nữa, saukhi luôn mãi thanh minh minh vương đại nhân tôn quý không đáng chấp nhặt với phàm nhân như vậy, Mặc Hàn mới miễn cưỡng từ bỏ ý tưởng đi chặt tay Hàn Đông.

Nhưng mà, không đến mấy ngày, mẹ tôi nhảy xong từ quảng trường trở về, đã nổi lên bát quái với ba tôi, tôi đi ngang qua phòng khách vừa lúc nghe thấy.

Mẹ tôi nói, nhà Hàn Đông gặp quỷ.

Tôi nhìn về phía minh vương đại nhân tu luyện ở mặc ngọc, sao đều cảm thấy không thoát được quan hệ với hắn.

Sau khi Quân Chi nghe nói chuyện này, xoa tay hầm hè, đêm đó đã hưng phấn lôi kéo tôi đi đến dưới lầu nhà Hàn Đông vây xem.

Nhà bọn họ xác thật có âm khí nhàn nhạt, nhà của bạn Quân Chi ở đối diện nhà Hàn Đông, chúng tôi đến nhà bạn học ngồi. Vừa lúc nhìn thấy trong nhà Hàn Đông có mấy con ma đang bay.

Mấy con quỷ đều là âm linh bình thường, không có lực sát thương gì, thậm chí cũng chưa có ý thức gì rõ ràng. Chỉ là, trước ngực bọn họ đeo thẻ bài, nhưng không khỏi làm tôi nhìn thêm hai cái.

Quả nhiên là bút tích của minh vương đại nhân!

Xem ra, Mặc Hàn không định trực tiếp ra tay thu thập bọn họ, mà là thả mấy âm linh đi qua, trực tiếp để âm linh ở nhà bọn họ.

Hơn nữa thẻ bài gỗ trước ngực âm linh, hiểu công việc còn không dám quản.

Làm sao bây giờ, tôi có chút muốn khen thưởng Mặc Hàn.

Bỗng nhiên, cửa sổ đối diện, mẹ Hàn Đông đụng phải Hàn Đông đi ở phía trước.

Hàn Đông thở dài, đỡ mẹ hắn ngồi xuống sô pha phòng khách: “Mẹ, mẹ không nhìn thấy, muốn lấy cái gì gọi con là được.”

Mẹ Hàn Đông bị mù? Mù từ khi nào?

Thính lực của Quân Chi cũng không tồi, cũng nghe thấy Hàn Đông nói, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc này, lại nghe thấy mẹ Hàn Đông nói: “Con dán tường đi, vài thứ kia đều ở bên tường này bay đấy…”

Giản Quế Chi nói chính là những âm linh bay ở trong nhà Hàn Đông đó, xác thật đều dựa ở trên tường, bà ta có thể nhìn thấy quỷ sao?

Tôi càng thêm giật mình, khuôn mặt Hàn Đông tiều tụy lên tiếng, cũng không làm theo lời mẹ hắn nói, mà trực tiếp bước ra giữa hành lang, đi xuyên qua từ trên người âm linh.

Giản Quế Chi lại như cái gì cũng không biết, vẫn ở phòng khách chờ Hàn Đông trở về.

Vẻ mặt tôi mờ mịt, đang suy nghĩ muốn đi tìm Mặc Hàn hỏi một chút hay không, Quân Chi cũng đã tỏ vẻ rõ ràng, kéo tôi về nhà.

Trên đường, hắn nói với tôi: “Mẹ tra nam mở mắt âm.”

“Âm Dương Nhãn?” Tôi cho rằng tôi nghe sai một chữ.

Quân Chi lắc đầu, cường điệu nói: “Là mắt âm, Âm Dương Nhãn là mắt âm và mắt dương phối hợp, có thể nhìn thấy người, cũng có thể nhìn thấy quỷ.”

Hắn quay đầu lại nhìn về phía nhà Hàn Đông: “Đôi mắt người thường đều là mắt dương, trừ khi còn nhỏ bởi vì hồn phách yếu ớt, nên có thể thấy âm linh ra, về sau lớn lên cũng chỉ có thể thấy người và vật dương gian, cho nên gọi là mắt dương. Mà mắt âm thì ngược lại, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật âm phủ, nhìn không thấy người và vật dương gian.”

Tôi nhớ tới lúc trước cãi nhau, mẹ Hàn Đông nói chuyện tôi bị mù, lúc ấy, đoán chừng Mặc Hàn cũng nghe vào trong lòng đi.

Tôi nhìn mặc ngọc, Quân Chi cũng chung ý tưởng: “Việc này là anh rể làm đi?”

Tôi đang suy nghĩ nói dối tốt cho Mặc Hàn đi qua như thế nào, Quân Chi lại là vẻ mặt vui sướng và tán dương: “Làm rất tốt!”

Em thân là người trong đạo môn chí khí trừ ác dương thiện đâu?

Sáng sớm hôm sau, Quân Chi đã nhận được điện thoại của Ngọc Hư Tử, nói là Hàn Đông nhờ người mời đạo trưởng Thanh Hư Quan đến nhà hắn nhìn xem, Ngọc Hư Tử vừa thấy Quân Chi và Hàn Đông ở một chỗ, để cho Quân Chi đi qua.

Quân Chi ôm Tiểu Tiểu xuân phong đắc ý đi, Hàn Đông không nghĩ tới là hắn, thấy hắn muốn vào cửa, lập tức đuổi Quân Chi đi ra ngoài, Quân Chi xoay người rời đi. Lúc sau Thanh Hư Quan giải thích, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Quân Chi, Quân Chi cũng không để ý đến hắn.

Rơi vào đường cùng, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho tôi.

Tôi sợ từ chối, Hàn Đông còn sẽ gọi điện thoại đến, chọc giận đến Mặc Hàn thì không tốt, nên để Quân Chi đi xem.

Thằng nhóc này đi cho âm linh trong nhà Hàn Đông ăn ngon uống tốt đốt một phần cung phụng, hơn nữa tỏ vẻ, anh rể của hắn sẽ nhớ rõ công lao này của bọn họ, làm tốt công tác cổ vũ âm linh một phen.

Sau đó vẻ mặt hắn ghét bỏ nói với Hàn Đông: “Anh yên tâm ở đi, dù sao nhưng âm linh đó lại không chiếm được chỗ.” Nhân tiện, còn thu phí hai giọt nước mắt trâu của Hàn Đông, để Hàn Đông thấy quỷ một lúc.

Nghe nói Hàn Đông trực tiếp bị dọa phát bệnh.

Quân Chi và Thanh Hư Quan nói chuyện này không quản được, Hàn Đông lại muốn để Thanh Hư Quan hỗ trợ, ngược lại bị Ngọc Hư Tử dạy dỗ một hồi.

Tôi cảm thấy lão đạo sĩ tham tài này là sợ hỏng chuyện tốt của Mặc Hàn, Mặc Hàn cắt đường tài lộc của ông ta.

Nhưng mà, một ngày buổi tối nửa tháng sau, người một nhà chúng tôi ngẫu nhiên ở phòng khách nói chuyện phiếm, thương lượng ăn tết phải làm món gì mới, Mặc Hàn đột nhiên nhìn ra ngoài cửa.

Tôi theo ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, cũng không cảm ứng được hơi thở gì đặc thù.

“Không sao.” Mặc Hàn nói, tôi cũng không để ở trong lòng.

Chờ đến khi mẹ tôi và ba tôi đi ra ngoài tản bộ buổi tối, đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói yếu ớt của trẻ con: “Chị, em có thể vào không?”

Hỏi chuyện quen thuộc cỡ nào!

Năm đó tôi chính là tiện miệng đồng ý để nó tiến vào, mới có thể bị một đám quỷ bắt đi lấy máu!

Tôi không để ý, Quân Chi trực tiếp lấy ra một lá bùa mở cửa, không trong chốc lát cầm theo bùa đi vào.

“Một con tiểu quỷ không được việc gì.” Hắn ném bùa đi, ghét bỏ ngồi xuống sô pha, tiếp tục ăn khoai tây chiên.

Mặc Hàn nhìn thoáng qua, nói: “Quỷ của Dưỡng Quỷ Sư.”

Tôi còn tưởng rằng là cô hồn dã quỷ bên kia.

Quân Chi lập tức hứng thú, một lần nữa cầm lấy bùa: “Hỏi một chút là ai phái tới!”

“Không nghiêm hình tra tấn ngươi hỏi không ra.” Mặc Hàn nói.

Quân Chi cười: “Không phải còn có anh rể sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai chữ anh rể gọi Mặc Hàn rất thoải mái, xem như là cho phép.

Quân Chi thả tiểu quỷ trong bùa ra, tiểu quỷ lăn vài vòng muốn chạy trốn, Mặc Hàn thả xuống một đạo uy áp, tiểu quỷ run rẩy nằm úp trên mặt đất.

Quân Chi cáo mượn oai hùm đi lên trước, đá tiểu quỷ kia một chân: “Nói, ai phái cậu tới!”

Tiểu quỷ run rẩy nói không ra lời, Mặc Hàn ném qua một cái kết giới vây khốn tiểu quỷ, thu lại uy áp.

Quân Chi long trọng giới thiệu Mặc Hàn cho tiểu quỷ: “Tiểu quỷ, xem đi, đây là ai! Đây là minh vương đại nhân các người! Nhanh thành thật nói, ở cửa nhà của chúng tôi lén lút muốn làm gì!”

Tiểu quỷ khiếp sợ nhìn về phía Mặc Hàn, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Quân Chi lại thúc giục một tiếng, tiểu quỷ run rẩy mở miệng: “Giám, giám thị…”

Âm khí của hắn rất yếu, muốn hại người còn không làm được, không nghĩ tới nói chuyện đều rất khó khăn. Có lẽ là uy áp của Mặc Hàn cho hắn chấn động quá lớn, tiểu quỷ vươn đôi tay với Quân Chi.

Có một số âm linh không đủ pháp lực, nhưng lại muốn nói cho người khác những gì mình biết, nên sẽ làm ra loại thủ thế này, để cho người khác nhìn ký ức của hắn.

Quân Chi cân nhắc một chút, duỗi tay cầm tay tiểu quỷ.

Âm khí của tiểu quỷ lập tức truyền về phía hắn.

Không trong chốc lát, Quân Chi trợn mắt buông lỏng tay tiểu quỷ ra, nói với tôi: “Chị, người quen.”

Tôi khó hiểu, Quân Chi nhắc nhở nói: “Không chỉ có quen, còn có thù oán.”

Tôi chỉ biết tôi có thù oán với một nhà Dưỡng Quỷ Sư.

“Đồng gia?” Tôi hỏi.

Quân Chi suy nghĩ một chút, nói thẳng: “Có phải Đồng gia hay không em không biết, nhưng chủ nhân của tiểu quỷ này là chị họ của Hàn Đông!”

Tôi sửng sốt: “Chị họ của hắn là Dưỡng Quỷ Sư?” Nhớ tới cô gái ngày đó ở tiểu khu nhìn thấy, trên người xác thật có âm khí nhàn nhạt, nhưng lúc ấy tôi vội vàng trợ uy cho mẹ tôi, nên không quan tâm nhiều.

Quân Chi gật đầu, cười nhạo một tiếng, ngồi trở lại trên sô pha một lần nữa: “Chị của hắn nghi ngờ những âm linh nhà bọn họ đều là của nhà chúng ta phái đến.”

“Sao cô ta biết!” Tôi kinh ngạc.

“Đánh bậy đánh bạ, không phải bà nội được xem như là nửa bà đồng sao, cô ta nghĩ là bà nội làm.” Quân Chi bất đắc dĩ nói.

Bà nội tôi nằm cũng trúng đạn…

“Nàng giám thị chúng tôi làm gì?” Tôi hỏi tiểu quỷ.

Tiểu quỷ lắc đầu.

Chị Hàn Đông hơn Hàn Đông nửa tuổi, tôi cũng quen biết, khi còn nhỏ không đối phó với tôi, sau khi lớn lên, trên cơ bản không có liên hệ gì với nàng. Chỉ là ngẫu nhiên về quê đi thăm bà nội, nghe nói nàng gả cho một ông già.

Nghĩ một chút, tôi nhìn về phía Mặc Hàn: “Mặc Hàn, em nhớ rõ anh có cờ chiêu hồn đi?”

Mặc Hàn gật đầu, tôi cười: “Cho em mượn dùng chút.”

“Ở nhà kho.”

Sau khi Mặc Hàn luyện chế mặc ngọc một chút lại một lần nữa, hiện tại bên trong trừ phòng ngủ của hai chúng tôi, còn có một gian tĩnh thất và một gian nhà kho. Pháp khí lần trước Mặc Hàn dọn từ Minh Cung lại đây, đều đặt ở nhà kho mặc ngọc.

Tôi lấy cờ chiêu hồn ra, đưa cho Quân Chi: “Nhìn xem có thể dùng hay không.”

Quân Chi nắm cột cờ cờ chiêu hồn ở trong tay ước lượng mấy cái, cảm khái một phen: “Không hổ là đồ vật của minh vương … Cách dùng em đã nhìn qua ở trong một quyển sách, không biết đúng hay không.” Nói xong hắn vừa nói cách dùng, Mặc Hàn gật đầu tỏ vẻ không sai.

Nhưng mà, Quân Chi cũng không hiểu dụng ý của tôi: “Chị, cho em cờ chiêu hồn làm gì?”

“Chiêu hồn!” Tôi cười thần bí: “Chúng ta mang theo quỷ này đi, có thể nàng sẽ không thừa nhận, nàng không phải là Dưỡng Quỷ Sư sao, chúng ta chiêu hết quỷ của nàng lại đây, xem nàng còn làm Dưỡng Quỷ Sư gì!”

Quân Chi hiểu ý cười: “Ý kiến hay! Nhưng trực tiếp đặt trận chiêu quỷ không phải tốt sao?” Hắn có chút tiếc hận nhìn cờ chiêu hồn trong tay, lại cảm thấy việc này là một loại lãng phí.

Tôi nhắc nhở nói: “Trận chiêu quỷ, nếu pháp lực của quỷ cũng đủ mạnh, là có thể từ chối xuất hiện. Nhưng cờ chiêu hồn của Mặc Hàn không như vậy.”

Có mấy quỷ có thể chống cự minh vương đại nhân triệu hoán?

Quan trọng nhất chính là, chiêu quỷ bằng trận chiêu quỷ, đều là dùng cho đồ vật chiêu quỷ liên quan đến quỷ. Hiện tại trên tay chúng ta chỉ có một con tiểu quỷ như vậy, cờ chiêu hồn của Mặc Hàn có thể đề cao tỷ số chiêu quỷ chính xác.

Nghe xong tôi phân tích, Quân Chi lập tức gọi điện thoại cho chủ tiệm vòng hoa quen biết, để hắn chuẩn bị tốt đồ vật liên quan, nhốt tiểu quỷ vào bùa một lần nữa, đoàn người đi ra ngoài chiêu hồn.

Quân Chi chọn nhà xưởng đốt trọi kia, trên đường, Mặc Hàn nói cho Quân Chi phương pháp dung để triệu hoán tiểu quỷ và Dưỡng Quỷ Sư kia, Quân Chi tỏ vẻ anh rể biết đến thật nhiều! Thật bác học!

A, xem ra cách gia đình hài hòa lại tiến thêm một bước!

Nhà xưởng tối âm u, Mặc Hàn ném mấy ngọn lửa xanh chiếu sáng.

Quân Chi ở trên đất trống vẽ trận chiêu quỷ, thả tiểu quỷ ra xách đến trung tâm, nghiêm túc nói cho hắn: “Đây là cơ hội tốt cậu ở trước mặt minh vương biểu hiện! Nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ đưa cậu đi siêu độ xếp hàng đầu thai. Nếu biểu hiện không tốt, vậy cậu chờ nghìn cân áp lên người đi!”

“Nghìn cân áp lên người sẽ thế nào?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

“Hồn phách không chịu được trọng lượng nghìn cân, sẽ dần dần tiêu tán.” Mặc Hàn nói.

Thì ra là hồn phi phách tán, nhìn dáng vẻ quá trình này còn rất thống khổ, tiểu quỷ khiếp đảm gật đầu.

Tôi lại lặng lẽ hỏi Mặc Hàn: “Anh sẽ không sợ về sau Quân Chi đánh tên tuổi của anh ở bên ngoài giả danh lừa bịp chứ?”

Hắn ôm eo tôi một phen: “Ta là tỷ phu của hắn, giả danh lừa bịp cũng nhận.”

Minh vương đại nhân đây là thật sự yêu ai yêu cả đường đi!

Đốt xong nến, đốt cung phụng, rất nhanh Quân Chi giơ cờ chiêu hồn bắt đầu vào trận, âm khí của tiểu quỷ chậm rãi chảy xuôi vào trong cờ chiêu hồn, lại từ từ phiêu tán ra.

Theo đi trận tiến hành, ngọn lửa đuốc sáp ong dần dần biến thành màu xanh lục, nhà xưởng cũng vọt tới âm khí quỷ dị. Mặc Hàn ôm tôi vào trong lòng, ngăn cách những quỷ khí có tính uy hiếp đó.

Một loại hơi thở quỷ khí giống Mặc Hàn tràn ngập ở trong không khí, mang theo một loại kháng cự không được.

Lòng tôi khó hiểu: “Sao sẽ có pháp lực hơi thở của anh? Không đúng, chỉ là rất giống.”

“Pháp khí ta luyện chế đều có loại hơi thở này, chỉ là cờ chiêu hồn bởi vì muốn chiêu hồn, cho nên đặc biệt rõ ràng chút.” Mặc Hàn giải thích nói.

Tôi hiểu rõ, rất nhanh từng bóng đen xuất hiện ở nhà xưởng.

Quân chi vào trận kết thúc cười, đôi tay nắm cờ chiêu hồn vung lên, những quỷ hồn đó đã bị thu vào cờ chiêu hồn.

“Hoàn thành!” Hắn vỗ tay, thu tiểu quỷ vào bùa.

Âm linh bị triệu hoán lại đây không nhiều lắm, theo Mặc Hàn nói, đều không phải là cô gái kia nuôi, mà là quỷ người khác cho nàng mượn.

Chỉ có tiểu quỷ kia, là tự cô gái kia nuôi, còn căn bản không thành vấn đề gì.

Trên đường đến, tôi còn nhân tiện lấy đồ ăn khuya, hiện tại Quân Chi lăn lộn xong, vừa lúc lại đây ăn khuya.

Hai người một quỷ ngồi ở trên bàn ghế dọn ra từ mặc ngọc, một bóng dáng của cô gái nghiêng ngả lảo đảo xuất hiện ở lối vào đất trống.

Là chị họ của Hàn Đông.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy trận chiêu quỷ trên mặt đất Quân Chi cố ý không thu vào, nàng đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn thấy chúng tôi ở một bên ăn khuya, càng thêm giật mình.

Khuôn mặt của Giản Tuệ kinh hãi: “Sao các cô ở chỗ này…”

“Ăn khuya.” Tôi nói.

Nàng nghi ngờ nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng ở trên lá cờ chiêu hồn dựng sau lưng Quân Chi, sắc mặt lập tức biến đổi.

Tôi cười hỏi: “Tìm cái gì?”

“Đó là thứ gì…” Nàng liếc mắt một cái nhìn chằm chằm cờ chiêu hồn kia.

“Cờ chiêu hồn.” Tôi cười: “Vừa rồi Quân Chi vừa lúc thu vài con quỷ, đoán chừng cô đều quen biết.”

Quân chi phối hợp vung cờ chiêu hồn lên, vài bóng quỷ ảnh đã xuất hiện ở trên đất trống giữa chúng tôi và cô ta, bọn họ giãy giụa muốn chạy đến bên người nữ nhân kia, ánh sáng cờ chiêu hồn bao phủ lại khiến cho bọn họ đứng ở tại chỗ.

Giản Tuệ thấy thế, lập tức nổi giận: “Trả quỷ lại cho tôi!”

“A, thì ra nhưng con quỷ này đều là của cô.” Tôi làm bộ giật mình.

Giản Tuệ không vui nhìn về phía tôi: “Mộ Tử Đồng, trên người của cô cũng có âm khí rất nặng, tôi biết cô cũng không phải là loại tốt lành gì! Tôi nói cho cô biết, \ nhanh trả những con quỷ đó lại cho tôi!”

“Dựa vào cái gì trả lại cho cô?” Tôi hỏi lại.

“Bọn chúng là tôi nuôi!”

“Trên người bọn họ lại không khắc lên tên của cô!”

“Cô… Cô cưỡng từ đoạt lí!” Cô ta nói xong thì ném cái gì đó đến, Mặc Hàn tay mắt lanh lẹ, nung một đạo quỷ khí qua, nháy mắt đã đánh nát rắn Minh Hà kia ở không trung.

Tôi cả kinh: “Cô và Đồng gia có quan hệ gì?”

Giản Tuệ như rất vừa lòng phản ứng của tôi, cằm giơ lên cao: “Nếu cô cũng biết Đồng gia, thì nên biết thủ đoạn của Đồng gia! Trả những con quỷ đó lại cho tôi, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ!”

Trả cho cô giây tiếp theo chính là trả đũa được không…

Tôi chửi thầm một câu, đột nhiên lại thấy một con rắn Minh Hà bị cô ta ném về phía tôi, vẫn bị Mặc Hàn đánh tan.

Lúc này Giản Tuệ thật sự chấn kinh, không thể tưởng tượng nhìn Mặc Hàn: “Anh đến tột cùng là ai? Sao có thể hai lần đánh chết rắn Minh Hà của tôi…”

Mặc Hàn mặc kệ cô ta, chỉ hỏi tôi: “Xử lý như thế nào?”

Tôi hỏi Mặc Hàn: “Trên người cô ta còn có rắn sao?”

“Còn có một con.” Mặc Hàn nói.

Thổ hào!

Tôi nhớ rõ ba gia tộc Dưỡng Quỷ Sư Tề gia kia, hình như ngay cả một con rắn Minh Hà cũng không có. Giản Tuệ lại một mình có ba con!

Những người Đồng gia đó cả ngày mang theo nhiều rắn như vậy, không khiếp đến hoảng sao?

Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu cũng đi với chúng tôi, Tiểu Bạch ngửi ngửi, đi đến bên người Giản Tuệ, móng vuốt chụp về phía tay áo của cô ta, cắt qua tay áo cô ta, một con rắn Minh Hà đã vờn quanh ở trên tay nàng, phun lưỡi “Xè xè” với Tiểu Bạch.

Tiểu Tiểu giận nhấc lông, phun ra một ngọn lửa thiêu rắn Minh Hà kia sạch sẽ, còn đốt tới Giản Tuệ, nàng đau đớn trực tiếp nằm liệt ở trên mặt đất.

“Nhìn dáng vẻ, cô là không có biện pháp đoạt những con quỷ đó lại.” Tôi nói.

Cô gái này vừa mới còn muốn phóng rắn giết chúng tôi, tôi cũng không có gì đáng thương cô ta cả.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm nàng gào ô ô, bị một cánh gà của Tiểu Tiểu cản: “Cái người sống này cũng chưa nướng chín, sao có thể ăn!”

Tôi cạn lời nhìn gà con giáo dục chó dữ ba đầu.

Giản Tuệ thất tha thất thểu muốn chạy trốn, Mặc Hàn cuốn lên một trận gió ném nàng về lại bên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch dùng móng vuốt ấn nàng xuống, hà một hơi với nàng, miệng thối kia thiếu chút nữa hun Giản Tuệ ngất xỉu.

Tôi cười trộm, Quân Chi hỏi tôi: “Chị, cô ta làm sao bây giờ?”

“Có thể để cô ta vĩnh viễn đều không chạm vào được thuật dưỡng quỷ không?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu: “Có thể.”

“Vậy như vậy đi.” Tuy Giản Tuệ vừa mới phóng rắn muốn cắn tôi, nhưng nếu tôi không đoạt quỷ của cô ta, cũng không nhất định có việc này. Cho nên, tôi tạm thời tính cô ta chỉ phái tiểu quỷ kia đến giám thị chúng tôi mà thôi.

“Giản Tuệ, nói trước đi, cô phái tiểu quỷ tới giám thị chúng tôi làm gì?” Tôi hỏi.

“Cô có chứng cứ gì…” Giản Tuệ còn cắn chết không nhận.

“Tôi không cần chứng cứ, cô thích nói hay không thì tùy, không nói, vừa lúc Tiểu Tiểu muốn nướng cô, mà tiểu bạch muốn ăn cô, tôi không sao cả. Đúng rồi, Tiểu Tiểu là Thần Hỏa Thái Dương ngay cả hồn phách cũng đều nướng thành chín hết.”

“Ma ma đừng hỏi, ta muốn nướng!” Tiểu Tiểu gấp không chờ nổi bay đến bên người tôi, tôi ấn nàng xuống một phen, nhẹ giọng giáo dục: “Ngoan, người sống không thể ăn.”

“Nhưng Tiểu Bạch nói ăn ngon…”

“Tiểu Bạch là chó địa ngục, em là Tam Túc Kim Ô, chủng tộc không giống nhau, khẩu vị cũng không giống nhau, ngoan.”

Nếu tôi nuôi ra Tam Túc Kim Ô ăn thịt người, chín gà con Thang Cốc kia sẽ thiêu chết tôi!

Tiểu Tiểu hậm hực bò trở lại trong lòng tôi, Giản Tuệ khiếp sợ đến tay chân luống cuống, Quân Chi thoáng hù dọa đã nói hết.

“Trong nhà em trai tôi có quỷ, cô tôi lại biến thành bộ dáng kia, tôi hoài nghi là các cô giở trò quỷ, phái tiểu quỷ đến xem mà thôi… Thật sự chỉ là nhìn xem mà thôi! Nếu đoạt đi những con quỷ đó không phải là cô, tôi sẽ không muốn động vào các cô!”

“Nói giống như cô động được vậy.” Quân Chi khinh thường nói.

Chỉ sợ, cô ta để tiểu quỷ tới thu thập chứng cứ, một khi xác định là chúng tôi ra tay, đoán chừng cô ta sẽ động thủ!

Sắc mặt của Giản Tuệ khó coi như ăn phải ruồi bọ, Mặc Hàn ném qua một làn gió mạnh mẽ, cơ thể của Giản Tuệ bị cuốn lên từ tại chỗ, đánh vào trên tường bên cạnh.

Gió mạnh cuốn cô ta, tay chân cô ta lấy tư thế không bình thường vặn vẹo, khuôn mặt méo xệch, như có thứ gì đó đang từ trong cơ thể nàng bị tróc.

Quân Chi nhíu mày, nhẹ giọng nói với tôi: “Anh rể huỷ hoại tất cả huyệt đạo có thể tích tụ âm khí trong cơ thể nàng, chặt đứt kinh mạch tu luyện…”

Tôi luôn biết Mặc Hàn không phải là một con quỷ mềm lòng, Quân Chi chỉ sợ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Hàn xuống tay với một người sống, trong lòng không thoải mái cũng là bình thường, trấn an nói: “Nếu lại để nàng chạm vào thuật dưỡng quỷ, gặp nạn chính là một nhà chúng ta! Mặc Hàn làm như vậy, cũng là vì chúng ta.”

Lấy tính cách có thù tất báo của Giản Tuệ, nàng không chỉ sẽ đối phó tôi và Quân Chi, ngay cả ba mẹ tôi và bà nội đều sẽ không bỏ qua!

Quân Chi gật đầu, không nói cái gì nữa.

Mặc Hàn làm xong tất cả, thu tay lại, lạnh lùng nói với Giản Tuệ: “Lần này bổn tọa chỉ trừng phạt nhỏ, nếu ngươi lại không nhớ lâu, có rất nhiều biện pháp sống không bằng chết.”

Hắn ôm tôi, thu một bàn ghế bên cạnh trở về mặc ngọc, dẫn theo tôi xoay người rời đi.

Quân Chi nhìn Giản Tuệ một cái, cũng xoay người rời đi: “Cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Tiểu Tiểu cơ trí phun ra một hỏa cầu, đốt hộp ăn khuya bên kia sạch sẽ, đạp lên trên đầu Tiểu Bạch, diễu võ dương oai đi theo chúng tôi đi ra ngoài.

Qua vài ngay an nhàn, một ngày buổi tối, đợi ba mẹ tôi đã lâu cũng chưa trở về ăn cơm, tôi không khỏi có chút sốt ruột.

Tôi gọi điện thoại cho ba tôi, tiếp điện thoại lại là một người đàn ông xa lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0