Mộ Nhi thiếu mộ...
Mộ Hi Ngôn
2024-11-13 00:59:48
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi hận sắt không thành thép nhìn Quân Chi, nhìn Mặc Hàn một cái, bất đắc dĩ nói với Hồng Quỷ: “Trước dẫn hắn trở lại Minh Cung cho tỉnh rượu.”
Hồng Quỷ dẫn theo Quân Chi đi trước, chúng tôi cũng đi trở về phía Minh Cung. Mặc Uyên nhân cơ hội muốn trốn, bị tôi gọi lại: “Anh cũng trở về!”
“Ngươi quản ca ta thì thôi, còn quản ta?” Mặc Uyên đại gia rất khó chịu.
“Anh dẫn Quân Chi đi uống rượu, đừng tưởng rằng có thể trốn!”
“Ngươi dựa vào cái gì nhận định là ta!” Mặc Uyên chống chế.
Bạch Diễm bĩu môi: “Bởi vì mùi hương thối hoắc trên người nhị thúc và cậu đều giống nhau nha…”
Có đôi khi Mặc Hàn cũng sẽ uống chút rượu, mùi hương cũng không phải quá nồng, hắn cũng sẽ cho tôi uống một chút, để tôi nếm thử thứ ngon. Hơn nữa vốn mũi tôi cũng coi như là nhanh nhạy, sau khi thử qua, hương vị mỗi loại rượu đều có thể thoáng phân biệt ra sự khác nhau.
Quân Chi và Mặc Uyên uống là chung một loại rượu, tôi cũng đoán được!
Ánh mắt Mặc Uyên chột dạ né tránh Mặc Hàn, lại vẫn già mồm nói: “Rượu nhiều mà, vừa lúc muốn chung loại rượu, không được sao?”
“Rượu của quỷ ba ngàn năm cũng là loại địa phương này có thể có?” Tôi tức giận hỏi.
Vẻ mặt Mặc Uyên cứng đờ.
Rượu kia, vẫn là ba ngàn năm trước Mặc Hàn ủ, hai ngày trước Bạch Diễm ở Minh Cung chơi bị hắn tìm được trong lúc vô tình, Mặc Hàn mở rượu ra, còn tặng Mặc Uyên mấy bình.
Hiện tại, mùi rượu trên người hắn và Quân Chi chính là loại rượu này, mùi rượu nồng đậm kia, ngửi liên tục đều sẽ không sai!
Xác định chắc chắn là Mặc Uyên mang ra từ Minh Cung tới uống!
Mặc Uyên nóng tính, đoàn người trở về Minh Cung, trên đường, tôi hỏi hắn: “Làm gì phải dẫn Quân Chi đến lầu xanh?”
“Là chính hắn uống! Ta không rót cho hắn!” Mặc Uyên phủi sạch quan hệ trước.
“Sao hắn ở Minh giới?” Vẫn là Mặc Hàn hỏi tới trọng điểm.
Xét thấy là anh hắn, Mặc Uyên thành thật trả lời: “Ta cũng là nhìn thấy hắn ở trên đường âm. Thấy bộ dáng hắn không giống như là bị Hồng Hoang khống chế, ngược lại là mặt ủ mày ê, nên kéo hắn đi uống lên hai ly.” Hắn nói xong lườm tôi một cái: “Mộ Tử Đồng, tửu lượng của đệ đệ ngươi quá kém!”
“Hắn mới vài tuổi, so được với lão quỷ anh sao!” Tôi tức đầy bụng.
Mặc Uyên lại vẫn không quên châm ngòi ly gián: “Ca, nàng lại ghét bỏ ngươi già.”
“Anh cút đi!” Tôi hận không thể một chân đá chết hắn!
“Vì sao hắn buồn rầu?” Mặc Hàn lại hỏi, đề tài chính bị Mặc Uyên rời đi đã trở lại.
“Hắn không tin ta, không chịu nói.” Mặc Uyên nhắc tới việc này rất không cao hứng.
“Chỉ uống rượu?” Tôi lại hỏi, Mặc Uyên từ trong lâu ra trái ôm phải ấp, tôi rất lo lắng với trong sạch của Quân Chi.
Mặc Uyên lườm ta một ngày, móc ra một đống bùa ném ở trước mặt tôi, tức giận nói: “Hừ! Cô nương người ta nhào vào trong ngực hắn, hắn đưa cái này cho cô nương! Thiếu chút nữa không gây ra mạng quỷ!”
Vậy thì tôi an tâm rồi!
Lúc trở lại Minh Cung, Quân Chi đã tỉnh rượu. Để đảm bảo, chúng tôi để Mặc Uyên mang theo Bạch Diễm tiếp tục đi ra ngoài chơi, tôi và Mặc Hàn đi gặp Quân Chi.
“Chị…” Nhìn thấy tôi, sắc mặt Quân Chi rất khó coi.
Vốn định dạy dỗ hắn một trận, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tôi lại không đành lòng.
Thấy hắn ấn huyệt thái dương của mình, vừa thấy chính là hậu quả của say rượu, tôi thở dài, hỏi: “Đầu còn đau hay không?”
Quân Chi lắc đầu, lại chột dạ nhìn Mặc Hàn bên cạnh tôi.
“Tới Minh giới tìm chị sao?” Tôi lại hỏi.
Quân Chi gật đầu, từ sau khi hắn bị Hồng Hoang khống chế, tu vi và thể chất đều tăng lên rất lớn, đều có thể lấy trạng thái người sống tiến vào Minh giới.
“Chuyện gì?” Mặc Hàn hỏi.
“Đừng tin tưởng Khổng Tuyên bọn họ!” Quân Chi vội nói.
Tôi sửng sốt: “Làm sao vậy?” Đầu tiên là Đại Bàng không cần tôi tin tưởng Quân Chi, hiện tại trái ngược nhau.
Quân Chi cũng không phải rõ ràng: “Ngày đó em trở lại biệt thự, Hồng Hoang theo chân bọn họ nói chuyện, em loáng thoáng nghe được một ít chuyện. Nói là cái gì hiến tế, Ngạo Tình gì đó.”
Quân Chi lộ vẻ áy náy: “Em nghe thấy chút từ này… Lúc ấy Hồng Hoang khống chế được thân thể của em, nhưng mà chị, em có thể nghe ra bọn họ là muốn hại chị! Anh rể, anh tin tưởng em!”
Sắc mặt Mặc Hàn trầm trọng, hắn và tôi nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trước lúc Bạch Diễm sinh ra, lời Lam Thiên Hữu nói khi mang tôi đi.
Cũng là hiến tế gì đó.
“Hồng Quỷ, đi tìm Tề Thiên!” Mặc Hàn phân phó ra ngoài một tiếng, Hồng Quỷ cần cù chăm chỉ lại lập tức đi.
Khoảng thời gian trước bị Hồng Hoang đuổi thật chặt, ngựa không ngừng vó đi Cửu Châu, suýt nữa tôi đều quên chuyện này Tề Thiên xem như người biết chuyện rồi!
“Hiến tế là huynh đệ Khổng Tuyên nói, hay là Hồng Hoang nói?” Mặc Hàn lại hỏi.
“Hai bên đều nói đến, nhưng giống như có khắc khẩu, em không nghe rõ bọn họ đang cãi nhau cái gì.” Quân Chi rất khổ sở nhìn tôi: “Chị, rất xin lỗi, thêm phiền toái cho chị nhiều như vậy, còn tin tức gì cũng đều không nghe được.”
“Đừng tự trách, em cũng là không có biện pháp.” Tôi trấn an nói.
Quân Chi lại hỏi Mặc Hàn: “Anh rể, có biện pháp gì có thể làm em né tránh Hồng Hoang khống chế không?”
Lần trước Mặc Uyên tách hồn phách của hắn và thân thể ra phong ấn cũng không thành công, chỉ sợ rất khó có biện pháp nào đi…
Mặc Hàn suy nghĩ một lát, hỏi Quân Chi: “Ngươi không biết vì sao Hồng Hoang chỉ cần khống chế ngươi sao?”
Quân Chi mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì cậu chính là Hồng Hoang nha!” Bạch Diễm không biết từ nơi nào chạy ra, tựa ở cạnh cửa nghiêng đầu nói.
Quân Chi hoảng sợ: “Chuyện này không có khả năng!”
Bạch Diễm chu miệng nhỏ, nhảy qua ngạch cửa cao cao của thiên điện Minh Cung chạy đến trước mặt Quân Chi, lấy ra tới Thông Thiên Kính Tề Thiên đưa, giơ lên trước mặt Quân Chi: “Cậu xem, bên trong có một cậu khác đấy!”
Quân Chi bán tín bán nghi dò đầu qua đi, nhìn thấy hình ảnh trên gương, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Tôi tò mò thò đầu ra, trong gương chiếu ra bộ dáng tôi, đồng thời, chiếu ngược với nơi Quân Chi, chiếu ra một khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ…
Khuôn mặt kia thật sự là mặt của Quân Chi, nhưng cho tôi cảm giác rất xa lạ, hoàn toàn không phải ngây ngô đại nam hài mà Quân Chi nên có.
“Đây là Hồng Hoang sao?” Tôi kéo Bạch Diễm ra phía sau, nắm chặt cánh tay Mặc Hàn, khẩn trương hỏi.
“Phải, cũng không phải.” Mặc Hàn nói.
“Có ý gì?” Quân Chi lập tức hỏi.
“Bóng người trong gương, là ngươi.” Mặc Hàn nhìn Quân Chi nói.
Quân Chi khó hiểu, Mặc Hàn lại nói: “Hai ngày này, ta đều tra rõ tất cả tân hồn Minh giới một lần. Nếu không đánh giá sai, lúc ngươi là tân hồn mới sinh, do Hồng Hoang đơn độc sáng tạo tân hồn.”
“Anh là nói, Hồng Hoang ở lúc ấy đã tính toán nhúng tay vào nhân thế?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mặc Hàn gật đầu, ý bảo chúng tôi nhìn về phía gương: “Bộ dáng trong gương thông thiên, nên là bộ dáng vốn có của ngươi.” Hắn nói lại hóa ra một tấm gương bình thường. Bộ dáng chiếu ngược ra Quân Chi hiện tại: “Đây là thân thể của ngươi lúc là người sống, một đời này làm bộ dáng Mộ Quân Chi, mà đây, người trong gương, cũng là ngươi.”
Đây là nói, Quân Chi có hai hình thái, một là giống như bây giờ ngoan ngoãn gọi tôi là chị, một người khác là sau khi thức tỉnh muốn đuổi giết tôi.
Quân Chi chấn kinh nửa ngày, hỏi: “Không có cách nào vĩnh viễn bóp chết một mặt kia sao? Em là Mộ Quân Chi! Em mới không cần làm con rối gì của Hồng Hoang Thiên Đạo!”
“Ngươi và hắn là một, bóp chết như thế nào?” Mặc Hàn hỏi lại.
Cơ thể Quân Chi bởi vì thất vọng thật lớn lui về sau một bước, ngoài phòng lại truyền đến một giọng nói.
“Kỳ thật cũng không phải không có cách nào!” Giọng nói bất cần đời này là Tề Thiên.
Hắn từ ngoài điện đi tới, hai mắt đánh giá Quân Chi, cười nói: “Tiểu tử không tồi, lại còn có năng lực bò đến Minh Cung!”
Tôi không có tâm tình cãi nhau với hắn, vội hỏi nói: “Biện pháp gì?”
Tề Thiên cười hắc hắc, ra vẻ thần bí nói: “Chỉ cần ăn hắn là được!”
Tôi sửng sốt, Mặc Hàn hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi là nói, cắn nuốt Hồng Hoang?”
Tề Thiên tán dương gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!” Hắn ôm bả vai Quân Chi: “Thiếu niên, thế nào? Cắn nuốt lão nhân kia, chính mình làm Thiên Đạo! Ta nói cho ngươi, cảm giác làm Thiên Đạo sảng khoái muốn bay lên!”
“Vậy anh đi ăn hắn được không?” Quân Chi đề phòng hỏi lại, hắn mới không tin nơi này không có bẫy rập.
Tề Thiên gãi cái ót, hơi có vài phần lúng túng nói: “Hiện tại hắn không ăn ta, ta đã muốn thắp nhang cảm tạ hắn rồi. Ăn hắn… Ngươi cho rằng ta không muốn cắn nuốt hắn sao, không phải không có biện pháp…”
“Vì sao?” Bạch Diễm Ghé vào đầu vai tôi khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hắn và Hồng Hoang vốn thuộc một thể.” Mặc Hàn nói ra nguyên nhân: “Hắn là Thiên Đạo mà Hồng Hoang sinh ra, nếu Hồng Hoang chết, hắn cũng sẽ tiêu vong.”
Cũng như là một người với tay hắn, không có tay, người này còn có thể tồn tại. Nhưng, một khi người này chết, tay này xác định chắc chắn cũng chết.
Hồng Hoang là chủ thể, mà Tề Thiên chính là tay của chủ thể này.
“Sao anh vô dụng như vậy.” Quân Chi lườm Tề Thiên, tương đương ghét bỏ đẩy móng vuốt hắn đặt ở trên vai mình ra.
Từ trước đến nay Tề Thiên da mặt dày, cũng không để ý Quân Chi ghét bỏ, tiếp tục khuyến khích hắn: “Thiếu niên, ngươi và Hồng Hoang mới là một thể chân chính. Ngươi cắn nuốt hắn, ai cũng đều sẽ không có việc gì! Không cần từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này! Trở thành Hồng Hoang Thiên Đạo, ước thúc ngàn vạn sinh linh, trên trời dưới đất, vì ngươi độc tôn!”
“Tự anh độc tôn đi!” Quân Chi sống chết không mắc lừa.
Quen biết Tề Thiên lâu như vậy, tôi cũng nhìn ra được trong mắt hắn lóe tia sáng, hỏi: “Sau khi cắn nuốt, Quân Chi sẽ thay thế được Thiên Đạo?”
Tề Thiên gật đầu, cười nói với tôi: “Đồng Đồng, ngươi như vậy chính là có Thiên Đạo che chở!”
Cảm ơn, tôi có Mặc Hàn của nhà chúng tôi che chở là đủ rồi.
Móng heo hắn muốn duỗi đến, bị Mặc Hàn lạnh mặt chụp bay. Tề Thiên ủy khuất, biện giải nói: “Ta không phải muốn ôm tiểu Bạch Diễm sao…”
“Không cần ngươi ôm! Mẹ ôm mới thoải mái nhất!” Bạch Diễm cũng ghét bỏ một câu.
Tề Thiên rất bị thương.
“Sau khi cắn nuốt Hồng Hoang, Quân Chi sẽ thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Đương nhiên là trở nên cường hãn giống lão nhân Hồng Hoang!” Tề Thiên lại lên tinh thần, giống bán hàng đa cấp phát triển hạ tuyến, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay phân tích thực lực của Hồng Hoang cho chúng tôi.
“Tôi là nói, sau khi cắn nuốt, Quân Chi vẫn sẽ là Quân Chi sao?”
Tề Thiên nói xong dừng lại, che giấu chột dạ trong mắt, hỏi lại tôi: “Sao có thể sẽ không phải!”
Tôi không tin hắn, lại nhìn về phía Mặc Hàn, chỉ có Mặc Hàn sẽ không lừa tôi.
Mặc Hàn nhìn tôi, có chút do dự, hắn như không muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt của tôi, vẫn là nói đúng sự thật: “Một lần nữa trở về Thiên Đạo, thực lực xác thật sẽ tăng nhiều, nhưng tình cảm sẽ biến mất một ít. Chỉ biết tuần hoàn thiên lý, ước thúc thế nhân.”
“Vậy thứ này là chuyện như thế nào?” Tôi chỉ vào Tề Thiên đang âm thầm chia đồ ăn vặt với Bạch Diễm, hắn không cần tình cảm quá phong phú!
Còn có Hồng Hoang, không phải hắn bởi vì nghĩ lầm Hoàng Ngạo Tình có tân hoan khác, mình bị cắm sừng mới giận sao!
Nào như là người máy không tình cảm!
“Bọn họ là bởi vì tồn tại từ lâu, từng bước nảy sinh tình cảm, nếu Quân Chi trở về Thiên Đạo, tình cảm sẽ biến mất. Nhiều năm sau, có lẽ cũng sẽ sinh ra tình cảm như vậy.” Mặc Hàn giải thích nói.
Muốn cho Quân Chi biến thành Thiên Đạo không có tình cảm sao…
Không được, hắn là em trai của tôi, sao có thể khiến hắn như vậy!
“Chỉ là như vậy sao?” Quân Chi lại đột nhiên hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Nếu thành công, chính là như vậy.”
“Nếu thất bại thì sao?” Tôi nghe được một manh mối không tốt.
Mặc Hàn trầm ngâm một chút, ở lúc tôi thúc giục mới nói: “Sẽ bị phản phệ.”
Nói cách khác, Quân Chi sẽ biến mất…
“Tỷ lệ có bao nhiêu lớn?” Quân Chi hỏi.
Mặc Hàn không mở miệng, Tề Thiên thở thật dài, nói: “Bởi vì ngươi vốn chính là một phần của Hồng Hoang, cho nên là một nửa.”
Quân Chi cân nhắc một chút, nói: “Vậy thử xem!”
“Quân Chi!”
“Tỷ.” Hắn chặn ngang tôi khiếp sợ: “Không có việc gì, đến lúc đó em có thể ở trên trời nhìn các chị.”
Hắn rõ ràng mới mười tám tuổi, nói ra lại như là đã nhìn thấu tất cả.
Mặc Hàn hơi nắm chặt tay của tôi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân hắn vừa mới không muốn nói. Vì an toàn của tôi và Bạch Diễm, kỳ thật trong lòng Mặc Hàn cũng tán đồng Quân Chi cắn nuốt Hồng Hoang.
Chỉ là, hắn cũng suy xét tới cảm nhận của tôi, không muốn tôi biết mà khổ sở đi…
Tề Thiên kéo Quân Chi đi, mỹ kỳ danh dạy hắn tu hành, để hắn đánh bại Hồng Hoang. Hắn là Thiên Đạo, hẳn là trong mọi người quen thuộc với Hồng Hoang nhất, do hắn dạy dỗ Quân Chi, thật sự là thích hợp nhất.
Chỉ là, nghĩ đến từ nay về sau Quân Chi sẽ biến mất ở sinh mệnh của tôi, tôi ngăn không được khổ sở.
“Bạch Diễm, sao một mình chạy về?” Mặc Hàn lên tiếng, kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
“Nhị thúc và nhị thẩm cãi nhau, con trộm chạy về tới tìm ba mẹ.” Tiểu gia hỏa bĩu môi nói, đoán chừng là không rõ vì sao Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki sẽ tức giận.
Khẳng định là chuyện Mặc Uyên kỹ viện bị Lăng Tuyền Ki biết được, cãi nhau như vậy, sau khi tôi vào Minh Cung, lâu lâu mới có thể nhìn thấy.
Chỉ là nói chuyện như vậy, cũng chưa kịp hỏi Tề Thiên về chuyện hiến tế.
Khổng Tuyên bọn họ, hẳn là không phát rồ như vậy đi…
“Cho dù tình cảm biến mất, nhiều năm sau, hắn cũng sẽ lại có một lần nữa. Mộ Nhi, không cần quá lo lắng, tính mạng của chúng ta không điểm cuối, có thể chờ đến một ngày kia.” Mặc Hàn tận khả năng trấn an nói.
Cũng đúng…
Chỉ là, nếu Quân Chi bị Hồng Hoang phản phệ thì sao…
Tôi trằn trọc ở trên giường, rõ ràng một chút buồn ngủ cũng đều không có, lại vẫn ngủ thiếp đi. Lần này, tôi nhìn thấy mình đi tới cấm địa của Động Thiên Phúc Địa.
Lại đi về phía trước, đó là nơi Hoàng Ngạo Tình chết.
Một lần trước đó tế đàn bởi vì Bạch Diễm sinh ra mà bị Hồng Hoang hủy diệt thoáng hiện ở trong đầu tôi, luôn làm tôi gắn nó và hai chữ hiến tế ở bên nhau.
Không tự chủ được, tôi đi vào bên trong.
Tế đàn bị hủy đã được sửa lại một lần nữa, thậm chí còn vững chắc hơn trước, dưới tế đàn đứng một người, là Quân Chi.
Không đúng, là Hồng Hoang!
Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, cơ thể như bị cái gì đó hút, lại trực tiếp bay lên tế đàn.
Quân Chi vừa thu tay lại, thân thể của tôi bị khóa chặt ở phía trên tế đàn, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn tôi, khẽ giơ tay, phía trên tế đàn lại bốc cháy lên ngọn lửa!
Tôi liều mạng muốn giãy giụa, lại phát hiện cơ thể của từ trong tới ngoài bị trói ở chỗ cũ. Không chỉ là Hồng Hoang muốn tôi chết, ngay cả hồn phách của tôi cũng muốn tôi chết!
“Mặc Hàn! Mặc Hàn!” Tôi kinh hoảng gọi tên Mặc Hàn, Hồng Hoang bất mãn nhíu mày, bóp lấy cổ họn của tôi không để tôi nói chuyện.
Ngọn lửa liếm láp thân thể của tôi, thân thể của tôi không nhịn được run rẩy. Trong lòng liên tục gọi tên của, dù như thế nào cũng không thể lên tiếng.
Ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh, đã bỏng hồn phách của tôi, tôi vội dùng pháp lực đi chống cự, lại phát hiện căn bản bất lực.
Đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân, không khỏi làm tôi nhớ tới lần đầu tiên bị ma trơi đốt ở quỷ trạch.
Lúc ấy, một chút pháp lực tôi cũng đều không có, còn thiếu chút nữa hại chết Mặc Hàn.
Tôi không muốn chết!
Cũng không muốn liên lụy Mặc Hàn!
“Mộ Nhi!”
Bỗng nhiên, tôi nghe được giọng nói của Mặc Hàn!
Một đạo quỷ khí vọt tới bên người tôi, một lát đã ép lui toàn bộ ngọn lửa xung quanh tôi. Thân thể của tôi chợt buông lỏng, rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Mặc Hàn…” Tôi kinh ngạc, kích động ôm chặt hắn.
“Không có việc gì.” Mặc Hàn vỗ nhẹ lưng an ủi tôi, dùng thuật chữa trị chữa khỏi vết thương trên người tôi.
Hắn xoay người đứng ở trước người tôi, nhìn Quân Chi, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Là Hồng Hoang.” Tôi nhắc nhở nói.
Hắn hơi gật đầu, ôm lấy eo tôi bay xuống tế đàn, lại bị Hồng Hoang ngăn cản ở không trung.
Mặc Hàn vũng kiếm ngăn cản Hồng Hoang, dưới mấy chiêu, lại đánh bại quân chi bị Hồng Hoang khống chế được. Ở Cửu Châu tu hành quả thật được lợi không ít.
“Đừng giết hắn.” Thấy Mặc Hàn có sát ý, tôi vội ngăn cản.
Mặc Hàn không cam lòng lui lại mấy bước, cách đó không xa, Khổng Tuyên và Đại Bàng cũng bay tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Khổng Tuyên dừng ở bên người chúng tôi hỏi.
Mặc Hàn lườm hắn, lạnh lùng nói: “Tới thật đúng lúc!” Hiển nhiên, hắn đã có chút hoài nghi mục đích của Khổng Tuyên bọn họ không thuần.
Khổng Tuyên và Đại Bàng nhìn nhau một cái, không biết có phải tôi ảo giác hay không, trong mắt hai con chim lại không có mê mang, ngược lại có một tia chột dạ.
Quân Chi bị Mặc Hàn đánh bất tỉnh trên mặt đất giãy giụa bò lên, khí thế trên người hắn làm cho người ta sợ hãi, vẫn bị Hồng Hoang khống chế được.
Thấy hắn tấn công tới, Đại Bàng và Khổng Tuyên nhìn nhau một cái, tấn công đến trước một bước.
Mặc Hàn lại mang theo tôi vào mặc ngọc.
Nằm trên giường lớn bên trong mặc ngọc là thân thể của tôi, Mặc Hàn để hồn phách của tôi vào trong đó, cố hồn cho tôi.
Tôi có chút kỳ quái: “Sao anh lại tới đây?”
“Nàng đã quên sao? Ta điểm hồn đèn cho nàng, hồn phách của nàng rời thể, hồn đèn lại không ổn, ta đã dự đoán được đã xảy ra chuyện.” Mặc Hàn đau lòng hôn xuống mặt tôi: “Cũng may nàng không có việc gì.”
“Em cũng không biết làm sao, đã tới nơi này.” Tôi vươn tay, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ Thủy Kính lần trước dung vào bàn tay: “Đoán chừng lại là Thủy Kính mang em tới.”
Mặc Hàn thâm nhập quỷ khí của hắn vào lòng bàn tay của tôi, tìm tòi một lát, không tìm được mảnh nhỏ Thủy Kính, chỉ có thể từ bỏ.
Phía trên không trung mặc ngọc xuất hiện từng tia sấm sét, có thể thấy Hồng Hoang đã chiến đầu với Đại Bàng, Khổng Tuyên.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Tôi nói, dù sao mặc ngọc cũng không phải là chỗ hoàn toàn an toàn.
Ngoài mặc ngọc, Động Thiên Phúc Địa mới dùng pháp lực khôi phục cỏ xanh mà lại bị đạp hư hơn phân nửa lần nữa.
Thấy tôi đi ra, Hồng Hoang càng nhắm tất cả pháp lực vào tôi.
Huynh đệ Khổng Tuyên cuốn lấy Quân Chi, Mặc Hàn nhìn sấm sét không ngừng rơi xuống từ không trung, dặn dò tôi một tiếng bảo vệ tốt chính mình, cầm kiếm bay lên trời.
Nhưng mà, lại vẫn có sấm sét rơi xuống chỗ tôi.
Mặc Hàn đánh tầng mây ở không trung xuyên qua một cái động, tôi cũng né tránh những sấm sét đó. Đồng thời phát hiện, tuy thực lực của chúng tôi ở Cửu Châu tăng lên rất nhiều, nhưng Hồng Hoang cũng vậy.
Không biết có phải bởi vì đã biết hai con chim kia là con trai ruột của mình hay không, lúc Hồng Hoang xuống tay với huynh đệ Khổng Tuyên, ngược lại không tàn nhẫn như lần trước.
Chẳng qua cơ thể của hắn bỗng nhiên dừng lại, bị Khổng Tuyên chụp bay một chưởng.
Quân Chi giãy giụa từ trên mặt đất lại bò dậy lần nữa, ánh mắt khôi phục thanh triệt trong nháy mắt. Hắn cuống quít nhìn Khổng Tuyên bọn họ, lập tức quay đầu nói với tôi: “Chị đi mau! Bọn họ muốn bắt chị để hiến tế! Đi mau!”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn lại biến thành Hồng Hoang tự cao tự đại lần nữa,
xẹt qua Khổng Tuyên bay về phía tôi.
Mặc Hàn trở lại bên người tôi trước tiên, ngăn cản Quân Chi muốn tới bắt lấy tôi, đồng thời còn không quên chất vấn Khổng Tuyên: “Sao lại thế này!”
“Ta đã phát thề sẽ không tổn thương Đồng Đồng, ngươi quên mất sao?” Đại Bàng lạnh lùng nói.
Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Ai biết có phải ngươi muốn xả thân thành nhân hay không!”
“Ta không vĩ đại như vậy.” Giọng nói của Đại Bàng lạnh hơn.
Mặc Hàn chém một kiếm thế đánh bay Quân Chi, nhìn tế đàn kia, tụ đủ kiếm thế muốn hủy diệt tế đàn kia, lại đột nhiên bị Khổng Tuyên ngăn cản.
“Lãnh Mặc Hàn!”
“Tránh ra!” Mặc Hàn giận mắng, kiếm thế chém về phái tế đàn, lại bị Đại Bàng, Khổng Tuyên và Quân Chi đồng thời ngăn cản.
“Phụ tử liên thủ sao?” Mặc Hàn trào phúng một câu kiếm,trong tay nắm càng thêm chặt, đôi mắt hơi trầm xuống: “Mộ Nhi, đứng ở phía sau ta.”
Tôi nghe lời đứng ở phía sau hắn.
Ánh mắt hung ác nham hiểm kia của Đại Bàng đã nhanh có thể giết người.
Khổng Tuyên tính tình luôn tốt lần này cũng nổi giận: “Lãnh Mặc Hàn! Đó là mộ của mẫu thân ta!”
“Thì tính sao? Bổn tọa chỉ biết, đồ vật kia uy hiếp an toàn của Mộ Nhi!” Giọng Mặc Hàn càng tức giận.
“Đồng Đồng sẽ không có nguy hiểm! Đại ca ta phát thề, ngươi đã quên sao!” Khổng Tuyên cả giận nói.
“Các ngươi như thế nào bổn tọa không để bụng, bổn tọa chỉ để ý Mộ Nhi! Thiếu một sợi tóc cũng đều không được!”
Từ từ, quản tâm ma thề chính là Hồng Hoang Thiên Đạo, hiện tại đó là cha ruột của Đại Bàng, tâm ma thề còn có tác dụng trói buộc Đại Bàng sao?
Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn, mắt Mặc Hàn nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Nghe thấy không? Tâm ma thề, còn có tác dụng sao?”
“Đương nhiên là có!” Đại Bàng nhìn về phía sắc mặt tương đối khó coi của tôi.
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn hơi gật đầu, tôi mới tin Đại Bàng nói.
“Vậy rốt cuộc các anh muốn tôi làm gì?” Tôi trực tiếp hỏi ra: “Hiện tại Bạch Diễm cũng đã sinh ra, các anh muốn vận thế cũng đã có. Hiện tại hiểu lầm giữa mẫu thân các anh và Hồng Hoang cũng giải trừ, hẳn là không cần tôi làm chuyện gì đi…”
Tôi chính là một giọt máu của Hoàng Ngạo Tình, nàng miễn cưỡng coi như là mẹ tôi, tôi đây cũng là đơn tính sinh sôi nẩy nở, hoàn toàn không có quan hệ với Hồng Hoang, Hồng Hoang cũng không đến mức bởi vậy mà phải mạt sát tôi đi…
Hiến tế hiến tế, rốt cuộc là hiến cho cái gì, tế ai đây!
Chẳng lẽ là tế Hoàng Ngạo Tình?
Tôi hận sắt không thành thép nhìn Quân Chi, nhìn Mặc Hàn một cái, bất đắc dĩ nói với Hồng Quỷ: “Trước dẫn hắn trở lại Minh Cung cho tỉnh rượu.”
Hồng Quỷ dẫn theo Quân Chi đi trước, chúng tôi cũng đi trở về phía Minh Cung. Mặc Uyên nhân cơ hội muốn trốn, bị tôi gọi lại: “Anh cũng trở về!”
“Ngươi quản ca ta thì thôi, còn quản ta?” Mặc Uyên đại gia rất khó chịu.
“Anh dẫn Quân Chi đi uống rượu, đừng tưởng rằng có thể trốn!”
“Ngươi dựa vào cái gì nhận định là ta!” Mặc Uyên chống chế.
Bạch Diễm bĩu môi: “Bởi vì mùi hương thối hoắc trên người nhị thúc và cậu đều giống nhau nha…”
Có đôi khi Mặc Hàn cũng sẽ uống chút rượu, mùi hương cũng không phải quá nồng, hắn cũng sẽ cho tôi uống một chút, để tôi nếm thử thứ ngon. Hơn nữa vốn mũi tôi cũng coi như là nhanh nhạy, sau khi thử qua, hương vị mỗi loại rượu đều có thể thoáng phân biệt ra sự khác nhau.
Quân Chi và Mặc Uyên uống là chung một loại rượu, tôi cũng đoán được!
Ánh mắt Mặc Uyên chột dạ né tránh Mặc Hàn, lại vẫn già mồm nói: “Rượu nhiều mà, vừa lúc muốn chung loại rượu, không được sao?”
“Rượu của quỷ ba ngàn năm cũng là loại địa phương này có thể có?” Tôi tức giận hỏi.
Vẻ mặt Mặc Uyên cứng đờ.
Rượu kia, vẫn là ba ngàn năm trước Mặc Hàn ủ, hai ngày trước Bạch Diễm ở Minh Cung chơi bị hắn tìm được trong lúc vô tình, Mặc Hàn mở rượu ra, còn tặng Mặc Uyên mấy bình.
Hiện tại, mùi rượu trên người hắn và Quân Chi chính là loại rượu này, mùi rượu nồng đậm kia, ngửi liên tục đều sẽ không sai!
Xác định chắc chắn là Mặc Uyên mang ra từ Minh Cung tới uống!
Mặc Uyên nóng tính, đoàn người trở về Minh Cung, trên đường, tôi hỏi hắn: “Làm gì phải dẫn Quân Chi đến lầu xanh?”
“Là chính hắn uống! Ta không rót cho hắn!” Mặc Uyên phủi sạch quan hệ trước.
“Sao hắn ở Minh giới?” Vẫn là Mặc Hàn hỏi tới trọng điểm.
Xét thấy là anh hắn, Mặc Uyên thành thật trả lời: “Ta cũng là nhìn thấy hắn ở trên đường âm. Thấy bộ dáng hắn không giống như là bị Hồng Hoang khống chế, ngược lại là mặt ủ mày ê, nên kéo hắn đi uống lên hai ly.” Hắn nói xong lườm tôi một cái: “Mộ Tử Đồng, tửu lượng của đệ đệ ngươi quá kém!”
“Hắn mới vài tuổi, so được với lão quỷ anh sao!” Tôi tức đầy bụng.
Mặc Uyên lại vẫn không quên châm ngòi ly gián: “Ca, nàng lại ghét bỏ ngươi già.”
“Anh cút đi!” Tôi hận không thể một chân đá chết hắn!
“Vì sao hắn buồn rầu?” Mặc Hàn lại hỏi, đề tài chính bị Mặc Uyên rời đi đã trở lại.
“Hắn không tin ta, không chịu nói.” Mặc Uyên nhắc tới việc này rất không cao hứng.
“Chỉ uống rượu?” Tôi lại hỏi, Mặc Uyên từ trong lâu ra trái ôm phải ấp, tôi rất lo lắng với trong sạch của Quân Chi.
Mặc Uyên lườm ta một ngày, móc ra một đống bùa ném ở trước mặt tôi, tức giận nói: “Hừ! Cô nương người ta nhào vào trong ngực hắn, hắn đưa cái này cho cô nương! Thiếu chút nữa không gây ra mạng quỷ!”
Vậy thì tôi an tâm rồi!
Lúc trở lại Minh Cung, Quân Chi đã tỉnh rượu. Để đảm bảo, chúng tôi để Mặc Uyên mang theo Bạch Diễm tiếp tục đi ra ngoài chơi, tôi và Mặc Hàn đi gặp Quân Chi.
“Chị…” Nhìn thấy tôi, sắc mặt Quân Chi rất khó coi.
Vốn định dạy dỗ hắn một trận, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tôi lại không đành lòng.
Thấy hắn ấn huyệt thái dương của mình, vừa thấy chính là hậu quả của say rượu, tôi thở dài, hỏi: “Đầu còn đau hay không?”
Quân Chi lắc đầu, lại chột dạ nhìn Mặc Hàn bên cạnh tôi.
“Tới Minh giới tìm chị sao?” Tôi lại hỏi.
Quân Chi gật đầu, từ sau khi hắn bị Hồng Hoang khống chế, tu vi và thể chất đều tăng lên rất lớn, đều có thể lấy trạng thái người sống tiến vào Minh giới.
“Chuyện gì?” Mặc Hàn hỏi.
“Đừng tin tưởng Khổng Tuyên bọn họ!” Quân Chi vội nói.
Tôi sửng sốt: “Làm sao vậy?” Đầu tiên là Đại Bàng không cần tôi tin tưởng Quân Chi, hiện tại trái ngược nhau.
Quân Chi cũng không phải rõ ràng: “Ngày đó em trở lại biệt thự, Hồng Hoang theo chân bọn họ nói chuyện, em loáng thoáng nghe được một ít chuyện. Nói là cái gì hiến tế, Ngạo Tình gì đó.”
Quân Chi lộ vẻ áy náy: “Em nghe thấy chút từ này… Lúc ấy Hồng Hoang khống chế được thân thể của em, nhưng mà chị, em có thể nghe ra bọn họ là muốn hại chị! Anh rể, anh tin tưởng em!”
Sắc mặt Mặc Hàn trầm trọng, hắn và tôi nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới trước lúc Bạch Diễm sinh ra, lời Lam Thiên Hữu nói khi mang tôi đi.
Cũng là hiến tế gì đó.
“Hồng Quỷ, đi tìm Tề Thiên!” Mặc Hàn phân phó ra ngoài một tiếng, Hồng Quỷ cần cù chăm chỉ lại lập tức đi.
Khoảng thời gian trước bị Hồng Hoang đuổi thật chặt, ngựa không ngừng vó đi Cửu Châu, suýt nữa tôi đều quên chuyện này Tề Thiên xem như người biết chuyện rồi!
“Hiến tế là huynh đệ Khổng Tuyên nói, hay là Hồng Hoang nói?” Mặc Hàn lại hỏi.
“Hai bên đều nói đến, nhưng giống như có khắc khẩu, em không nghe rõ bọn họ đang cãi nhau cái gì.” Quân Chi rất khổ sở nhìn tôi: “Chị, rất xin lỗi, thêm phiền toái cho chị nhiều như vậy, còn tin tức gì cũng đều không nghe được.”
“Đừng tự trách, em cũng là không có biện pháp.” Tôi trấn an nói.
Quân Chi lại hỏi Mặc Hàn: “Anh rể, có biện pháp gì có thể làm em né tránh Hồng Hoang khống chế không?”
Lần trước Mặc Uyên tách hồn phách của hắn và thân thể ra phong ấn cũng không thành công, chỉ sợ rất khó có biện pháp nào đi…
Mặc Hàn suy nghĩ một lát, hỏi Quân Chi: “Ngươi không biết vì sao Hồng Hoang chỉ cần khống chế ngươi sao?”
Quân Chi mờ mịt lắc đầu.
“Bởi vì cậu chính là Hồng Hoang nha!” Bạch Diễm không biết từ nơi nào chạy ra, tựa ở cạnh cửa nghiêng đầu nói.
Quân Chi hoảng sợ: “Chuyện này không có khả năng!”
Bạch Diễm chu miệng nhỏ, nhảy qua ngạch cửa cao cao của thiên điện Minh Cung chạy đến trước mặt Quân Chi, lấy ra tới Thông Thiên Kính Tề Thiên đưa, giơ lên trước mặt Quân Chi: “Cậu xem, bên trong có một cậu khác đấy!”
Quân Chi bán tín bán nghi dò đầu qua đi, nhìn thấy hình ảnh trên gương, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Tôi tò mò thò đầu ra, trong gương chiếu ra bộ dáng tôi, đồng thời, chiếu ngược với nơi Quân Chi, chiếu ra một khuôn mặt quen thuộc lại xa lạ…
Khuôn mặt kia thật sự là mặt của Quân Chi, nhưng cho tôi cảm giác rất xa lạ, hoàn toàn không phải ngây ngô đại nam hài mà Quân Chi nên có.
“Đây là Hồng Hoang sao?” Tôi kéo Bạch Diễm ra phía sau, nắm chặt cánh tay Mặc Hàn, khẩn trương hỏi.
“Phải, cũng không phải.” Mặc Hàn nói.
“Có ý gì?” Quân Chi lập tức hỏi.
“Bóng người trong gương, là ngươi.” Mặc Hàn nhìn Quân Chi nói.
Quân Chi khó hiểu, Mặc Hàn lại nói: “Hai ngày này, ta đều tra rõ tất cả tân hồn Minh giới một lần. Nếu không đánh giá sai, lúc ngươi là tân hồn mới sinh, do Hồng Hoang đơn độc sáng tạo tân hồn.”
“Anh là nói, Hồng Hoang ở lúc ấy đã tính toán nhúng tay vào nhân thế?” Tôi kinh ngạc hỏi.
Mặc Hàn gật đầu, ý bảo chúng tôi nhìn về phía gương: “Bộ dáng trong gương thông thiên, nên là bộ dáng vốn có của ngươi.” Hắn nói lại hóa ra một tấm gương bình thường. Bộ dáng chiếu ngược ra Quân Chi hiện tại: “Đây là thân thể của ngươi lúc là người sống, một đời này làm bộ dáng Mộ Quân Chi, mà đây, người trong gương, cũng là ngươi.”
Đây là nói, Quân Chi có hai hình thái, một là giống như bây giờ ngoan ngoãn gọi tôi là chị, một người khác là sau khi thức tỉnh muốn đuổi giết tôi.
Quân Chi chấn kinh nửa ngày, hỏi: “Không có cách nào vĩnh viễn bóp chết một mặt kia sao? Em là Mộ Quân Chi! Em mới không cần làm con rối gì của Hồng Hoang Thiên Đạo!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi và hắn là một, bóp chết như thế nào?” Mặc Hàn hỏi lại.
Cơ thể Quân Chi bởi vì thất vọng thật lớn lui về sau một bước, ngoài phòng lại truyền đến một giọng nói.
“Kỳ thật cũng không phải không có cách nào!” Giọng nói bất cần đời này là Tề Thiên.
Hắn từ ngoài điện đi tới, hai mắt đánh giá Quân Chi, cười nói: “Tiểu tử không tồi, lại còn có năng lực bò đến Minh Cung!”
Tôi không có tâm tình cãi nhau với hắn, vội hỏi nói: “Biện pháp gì?”
Tề Thiên cười hắc hắc, ra vẻ thần bí nói: “Chỉ cần ăn hắn là được!”
Tôi sửng sốt, Mặc Hàn hơi nhíu mày, hỏi: “Ngươi là nói, cắn nuốt Hồng Hoang?”
Tề Thiên tán dương gật đầu: “Không sai, chính là như vậy!” Hắn ôm bả vai Quân Chi: “Thiếu niên, thế nào? Cắn nuốt lão nhân kia, chính mình làm Thiên Đạo! Ta nói cho ngươi, cảm giác làm Thiên Đạo sảng khoái muốn bay lên!”
“Vậy anh đi ăn hắn được không?” Quân Chi đề phòng hỏi lại, hắn mới không tin nơi này không có bẫy rập.
Tề Thiên gãi cái ót, hơi có vài phần lúng túng nói: “Hiện tại hắn không ăn ta, ta đã muốn thắp nhang cảm tạ hắn rồi. Ăn hắn… Ngươi cho rằng ta không muốn cắn nuốt hắn sao, không phải không có biện pháp…”
“Vì sao?” Bạch Diễm Ghé vào đầu vai tôi khó hiểu hỏi.
“Bởi vì hắn và Hồng Hoang vốn thuộc một thể.” Mặc Hàn nói ra nguyên nhân: “Hắn là Thiên Đạo mà Hồng Hoang sinh ra, nếu Hồng Hoang chết, hắn cũng sẽ tiêu vong.”
Cũng như là một người với tay hắn, không có tay, người này còn có thể tồn tại. Nhưng, một khi người này chết, tay này xác định chắc chắn cũng chết.
Hồng Hoang là chủ thể, mà Tề Thiên chính là tay của chủ thể này.
“Sao anh vô dụng như vậy.” Quân Chi lườm Tề Thiên, tương đương ghét bỏ đẩy móng vuốt hắn đặt ở trên vai mình ra.
Từ trước đến nay Tề Thiên da mặt dày, cũng không để ý Quân Chi ghét bỏ, tiếp tục khuyến khích hắn: “Thiếu niên, ngươi và Hồng Hoang mới là một thể chân chính. Ngươi cắn nuốt hắn, ai cũng đều sẽ không có việc gì! Không cần từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này! Trở thành Hồng Hoang Thiên Đạo, ước thúc ngàn vạn sinh linh, trên trời dưới đất, vì ngươi độc tôn!”
“Tự anh độc tôn đi!” Quân Chi sống chết không mắc lừa.
Quen biết Tề Thiên lâu như vậy, tôi cũng nhìn ra được trong mắt hắn lóe tia sáng, hỏi: “Sau khi cắn nuốt, Quân Chi sẽ thay thế được Thiên Đạo?”
Tề Thiên gật đầu, cười nói với tôi: “Đồng Đồng, ngươi như vậy chính là có Thiên Đạo che chở!”
Cảm ơn, tôi có Mặc Hàn của nhà chúng tôi che chở là đủ rồi.
Móng heo hắn muốn duỗi đến, bị Mặc Hàn lạnh mặt chụp bay. Tề Thiên ủy khuất, biện giải nói: “Ta không phải muốn ôm tiểu Bạch Diễm sao…”
“Không cần ngươi ôm! Mẹ ôm mới thoải mái nhất!” Bạch Diễm cũng ghét bỏ một câu.
Tề Thiên rất bị thương.
“Sau khi cắn nuốt Hồng Hoang, Quân Chi sẽ thế nào?” Tôi lại hỏi.
“Đương nhiên là trở nên cường hãn giống lão nhân Hồng Hoang!” Tề Thiên lại lên tinh thần, giống bán hàng đa cấp phát triển hạ tuyến, bắt đầu đếm trên đầu ngón tay phân tích thực lực của Hồng Hoang cho chúng tôi.
“Tôi là nói, sau khi cắn nuốt, Quân Chi vẫn sẽ là Quân Chi sao?”
Tề Thiên nói xong dừng lại, che giấu chột dạ trong mắt, hỏi lại tôi: “Sao có thể sẽ không phải!”
Tôi không tin hắn, lại nhìn về phía Mặc Hàn, chỉ có Mặc Hàn sẽ không lừa tôi.
Mặc Hàn nhìn tôi, có chút do dự, hắn như không muốn nói, lại nhìn thấy ánh mắt của tôi, vẫn là nói đúng sự thật: “Một lần nữa trở về Thiên Đạo, thực lực xác thật sẽ tăng nhiều, nhưng tình cảm sẽ biến mất một ít. Chỉ biết tuần hoàn thiên lý, ước thúc thế nhân.”
“Vậy thứ này là chuyện như thế nào?” Tôi chỉ vào Tề Thiên đang âm thầm chia đồ ăn vặt với Bạch Diễm, hắn không cần tình cảm quá phong phú!
Còn có Hồng Hoang, không phải hắn bởi vì nghĩ lầm Hoàng Ngạo Tình có tân hoan khác, mình bị cắm sừng mới giận sao!
Nào như là người máy không tình cảm!
“Bọn họ là bởi vì tồn tại từ lâu, từng bước nảy sinh tình cảm, nếu Quân Chi trở về Thiên Đạo, tình cảm sẽ biến mất. Nhiều năm sau, có lẽ cũng sẽ sinh ra tình cảm như vậy.” Mặc Hàn giải thích nói.
Muốn cho Quân Chi biến thành Thiên Đạo không có tình cảm sao…
Không được, hắn là em trai của tôi, sao có thể khiến hắn như vậy!
“Chỉ là như vậy sao?” Quân Chi lại đột nhiên hỏi.
Mặc Hàn gật đầu: “Nếu thành công, chính là như vậy.”
“Nếu thất bại thì sao?” Tôi nghe được một manh mối không tốt.
Mặc Hàn trầm ngâm một chút, ở lúc tôi thúc giục mới nói: “Sẽ bị phản phệ.”
Nói cách khác, Quân Chi sẽ biến mất…
“Tỷ lệ có bao nhiêu lớn?” Quân Chi hỏi.
Mặc Hàn không mở miệng, Tề Thiên thở thật dài, nói: “Bởi vì ngươi vốn chính là một phần của Hồng Hoang, cho nên là một nửa.”
Quân Chi cân nhắc một chút, nói: “Vậy thử xem!”
“Quân Chi!”
“Tỷ.” Hắn chặn ngang tôi khiếp sợ: “Không có việc gì, đến lúc đó em có thể ở trên trời nhìn các chị.”
Hắn rõ ràng mới mười tám tuổi, nói ra lại như là đã nhìn thấu tất cả.
Mặc Hàn hơi nắm chặt tay của tôi, tôi bỗng nhiên hiểu rõ nguyên nhân hắn vừa mới không muốn nói. Vì an toàn của tôi và Bạch Diễm, kỳ thật trong lòng Mặc Hàn cũng tán đồng Quân Chi cắn nuốt Hồng Hoang.
Chỉ là, hắn cũng suy xét tới cảm nhận của tôi, không muốn tôi biết mà khổ sở đi…
Tề Thiên kéo Quân Chi đi, mỹ kỳ danh dạy hắn tu hành, để hắn đánh bại Hồng Hoang. Hắn là Thiên Đạo, hẳn là trong mọi người quen thuộc với Hồng Hoang nhất, do hắn dạy dỗ Quân Chi, thật sự là thích hợp nhất.
Chỉ là, nghĩ đến từ nay về sau Quân Chi sẽ biến mất ở sinh mệnh của tôi, tôi ngăn không được khổ sở.
“Bạch Diễm, sao một mình chạy về?” Mặc Hàn lên tiếng, kéo suy nghĩ của tôi trở lại.
“Nhị thúc và nhị thẩm cãi nhau, con trộm chạy về tới tìm ba mẹ.” Tiểu gia hỏa bĩu môi nói, đoán chừng là không rõ vì sao Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki sẽ tức giận.
Khẳng định là chuyện Mặc Uyên kỹ viện bị Lăng Tuyền Ki biết được, cãi nhau như vậy, sau khi tôi vào Minh Cung, lâu lâu mới có thể nhìn thấy.
Chỉ là nói chuyện như vậy, cũng chưa kịp hỏi Tề Thiên về chuyện hiến tế.
Khổng Tuyên bọn họ, hẳn là không phát rồ như vậy đi…
“Cho dù tình cảm biến mất, nhiều năm sau, hắn cũng sẽ lại có một lần nữa. Mộ Nhi, không cần quá lo lắng, tính mạng của chúng ta không điểm cuối, có thể chờ đến một ngày kia.” Mặc Hàn tận khả năng trấn an nói.
Cũng đúng…
Chỉ là, nếu Quân Chi bị Hồng Hoang phản phệ thì sao…
Tôi trằn trọc ở trên giường, rõ ràng một chút buồn ngủ cũng đều không có, lại vẫn ngủ thiếp đi. Lần này, tôi nhìn thấy mình đi tới cấm địa của Động Thiên Phúc Địa.
Lại đi về phía trước, đó là nơi Hoàng Ngạo Tình chết.
Một lần trước đó tế đàn bởi vì Bạch Diễm sinh ra mà bị Hồng Hoang hủy diệt thoáng hiện ở trong đầu tôi, luôn làm tôi gắn nó và hai chữ hiến tế ở bên nhau.
Không tự chủ được, tôi đi vào bên trong.
Tế đàn bị hủy đã được sửa lại một lần nữa, thậm chí còn vững chắc hơn trước, dưới tế đàn đứng một người, là Quân Chi.
Không đúng, là Hồng Hoang!
Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, cơ thể như bị cái gì đó hút, lại trực tiếp bay lên tế đàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quân Chi vừa thu tay lại, thân thể của tôi bị khóa chặt ở phía trên tế đàn, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn tôi, khẽ giơ tay, phía trên tế đàn lại bốc cháy lên ngọn lửa!
Tôi liều mạng muốn giãy giụa, lại phát hiện cơ thể của từ trong tới ngoài bị trói ở chỗ cũ. Không chỉ là Hồng Hoang muốn tôi chết, ngay cả hồn phách của tôi cũng muốn tôi chết!
“Mặc Hàn! Mặc Hàn!” Tôi kinh hoảng gọi tên Mặc Hàn, Hồng Hoang bất mãn nhíu mày, bóp lấy cổ họn của tôi không để tôi nói chuyện.
Ngọn lửa liếm láp thân thể của tôi, thân thể của tôi không nhịn được run rẩy. Trong lòng liên tục gọi tên của, dù như thế nào cũng không thể lên tiếng.
Ngọn lửa kia càng cháy càng mạnh, đã bỏng hồn phách của tôi, tôi vội dùng pháp lực đi chống cự, lại phát hiện căn bản bất lực.
Đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân, không khỏi làm tôi nhớ tới lần đầu tiên bị ma trơi đốt ở quỷ trạch.
Lúc ấy, một chút pháp lực tôi cũng đều không có, còn thiếu chút nữa hại chết Mặc Hàn.
Tôi không muốn chết!
Cũng không muốn liên lụy Mặc Hàn!
“Mộ Nhi!”
Bỗng nhiên, tôi nghe được giọng nói của Mặc Hàn!
Một đạo quỷ khí vọt tới bên người tôi, một lát đã ép lui toàn bộ ngọn lửa xung quanh tôi. Thân thể của tôi chợt buông lỏng, rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Mặc Hàn…” Tôi kinh ngạc, kích động ôm chặt hắn.
“Không có việc gì.” Mặc Hàn vỗ nhẹ lưng an ủi tôi, dùng thuật chữa trị chữa khỏi vết thương trên người tôi.
Hắn xoay người đứng ở trước người tôi, nhìn Quân Chi, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Là Hồng Hoang.” Tôi nhắc nhở nói.
Hắn hơi gật đầu, ôm lấy eo tôi bay xuống tế đàn, lại bị Hồng Hoang ngăn cản ở không trung.
Mặc Hàn vũng kiếm ngăn cản Hồng Hoang, dưới mấy chiêu, lại đánh bại quân chi bị Hồng Hoang khống chế được. Ở Cửu Châu tu hành quả thật được lợi không ít.
“Đừng giết hắn.” Thấy Mặc Hàn có sát ý, tôi vội ngăn cản.
Mặc Hàn không cam lòng lui lại mấy bước, cách đó không xa, Khổng Tuyên và Đại Bàng cũng bay tới.
“Xảy ra chuyện gì?” Khổng Tuyên dừng ở bên người chúng tôi hỏi.
Mặc Hàn lườm hắn, lạnh lùng nói: “Tới thật đúng lúc!” Hiển nhiên, hắn đã có chút hoài nghi mục đích của Khổng Tuyên bọn họ không thuần.
Khổng Tuyên và Đại Bàng nhìn nhau một cái, không biết có phải tôi ảo giác hay không, trong mắt hai con chim lại không có mê mang, ngược lại có một tia chột dạ.
Quân Chi bị Mặc Hàn đánh bất tỉnh trên mặt đất giãy giụa bò lên, khí thế trên người hắn làm cho người ta sợ hãi, vẫn bị Hồng Hoang khống chế được.
Thấy hắn tấn công tới, Đại Bàng và Khổng Tuyên nhìn nhau một cái, tấn công đến trước một bước.
Mặc Hàn lại mang theo tôi vào mặc ngọc.
Nằm trên giường lớn bên trong mặc ngọc là thân thể của tôi, Mặc Hàn để hồn phách của tôi vào trong đó, cố hồn cho tôi.
Tôi có chút kỳ quái: “Sao anh lại tới đây?”
“Nàng đã quên sao? Ta điểm hồn đèn cho nàng, hồn phách của nàng rời thể, hồn đèn lại không ổn, ta đã dự đoán được đã xảy ra chuyện.” Mặc Hàn đau lòng hôn xuống mặt tôi: “Cũng may nàng không có việc gì.”
“Em cũng không biết làm sao, đã tới nơi này.” Tôi vươn tay, nhìn chằm chằm mảnh nhỏ Thủy Kính lần trước dung vào bàn tay: “Đoán chừng lại là Thủy Kính mang em tới.”
Mặc Hàn thâm nhập quỷ khí của hắn vào lòng bàn tay của tôi, tìm tòi một lát, không tìm được mảnh nhỏ Thủy Kính, chỉ có thể từ bỏ.
Phía trên không trung mặc ngọc xuất hiện từng tia sấm sét, có thể thấy Hồng Hoang đã chiến đầu với Đại Bàng, Khổng Tuyên.
“Chúng ta đi ra ngoài đi.” Tôi nói, dù sao mặc ngọc cũng không phải là chỗ hoàn toàn an toàn.
Ngoài mặc ngọc, Động Thiên Phúc Địa mới dùng pháp lực khôi phục cỏ xanh mà lại bị đạp hư hơn phân nửa lần nữa.
Thấy tôi đi ra, Hồng Hoang càng nhắm tất cả pháp lực vào tôi.
Huynh đệ Khổng Tuyên cuốn lấy Quân Chi, Mặc Hàn nhìn sấm sét không ngừng rơi xuống từ không trung, dặn dò tôi một tiếng bảo vệ tốt chính mình, cầm kiếm bay lên trời.
Nhưng mà, lại vẫn có sấm sét rơi xuống chỗ tôi.
Mặc Hàn đánh tầng mây ở không trung xuyên qua một cái động, tôi cũng né tránh những sấm sét đó. Đồng thời phát hiện, tuy thực lực của chúng tôi ở Cửu Châu tăng lên rất nhiều, nhưng Hồng Hoang cũng vậy.
Không biết có phải bởi vì đã biết hai con chim kia là con trai ruột của mình hay không, lúc Hồng Hoang xuống tay với huynh đệ Khổng Tuyên, ngược lại không tàn nhẫn như lần trước.
Chẳng qua cơ thể của hắn bỗng nhiên dừng lại, bị Khổng Tuyên chụp bay một chưởng.
Quân Chi giãy giụa từ trên mặt đất lại bò dậy lần nữa, ánh mắt khôi phục thanh triệt trong nháy mắt. Hắn cuống quít nhìn Khổng Tuyên bọn họ, lập tức quay đầu nói với tôi: “Chị đi mau! Bọn họ muốn bắt chị để hiến tế! Đi mau!”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn lại biến thành Hồng Hoang tự cao tự đại lần nữa,
xẹt qua Khổng Tuyên bay về phía tôi.
Mặc Hàn trở lại bên người tôi trước tiên, ngăn cản Quân Chi muốn tới bắt lấy tôi, đồng thời còn không quên chất vấn Khổng Tuyên: “Sao lại thế này!”
“Ta đã phát thề sẽ không tổn thương Đồng Đồng, ngươi quên mất sao?” Đại Bàng lạnh lùng nói.
Mặc Hàn hừ lạnh một tiếng: “Ai biết có phải ngươi muốn xả thân thành nhân hay không!”
“Ta không vĩ đại như vậy.” Giọng nói của Đại Bàng lạnh hơn.
Mặc Hàn chém một kiếm thế đánh bay Quân Chi, nhìn tế đàn kia, tụ đủ kiếm thế muốn hủy diệt tế đàn kia, lại đột nhiên bị Khổng Tuyên ngăn cản.
“Lãnh Mặc Hàn!”
“Tránh ra!” Mặc Hàn giận mắng, kiếm thế chém về phái tế đàn, lại bị Đại Bàng, Khổng Tuyên và Quân Chi đồng thời ngăn cản.
“Phụ tử liên thủ sao?” Mặc Hàn trào phúng một câu kiếm,trong tay nắm càng thêm chặt, đôi mắt hơi trầm xuống: “Mộ Nhi, đứng ở phía sau ta.”
Tôi nghe lời đứng ở phía sau hắn.
Ánh mắt hung ác nham hiểm kia của Đại Bàng đã nhanh có thể giết người.
Khổng Tuyên tính tình luôn tốt lần này cũng nổi giận: “Lãnh Mặc Hàn! Đó là mộ của mẫu thân ta!”
“Thì tính sao? Bổn tọa chỉ biết, đồ vật kia uy hiếp an toàn của Mộ Nhi!” Giọng Mặc Hàn càng tức giận.
“Đồng Đồng sẽ không có nguy hiểm! Đại ca ta phát thề, ngươi đã quên sao!” Khổng Tuyên cả giận nói.
“Các ngươi như thế nào bổn tọa không để bụng, bổn tọa chỉ để ý Mộ Nhi! Thiếu một sợi tóc cũng đều không được!”
Từ từ, quản tâm ma thề chính là Hồng Hoang Thiên Đạo, hiện tại đó là cha ruột của Đại Bàng, tâm ma thề còn có tác dụng trói buộc Đại Bàng sao?
Tôi lặng lẽ hỏi Mặc Hàn, mắt Mặc Hàn nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Nghe thấy không? Tâm ma thề, còn có tác dụng sao?”
“Đương nhiên là có!” Đại Bàng nhìn về phía sắc mặt tương đối khó coi của tôi.
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn hơi gật đầu, tôi mới tin Đại Bàng nói.
“Vậy rốt cuộc các anh muốn tôi làm gì?” Tôi trực tiếp hỏi ra: “Hiện tại Bạch Diễm cũng đã sinh ra, các anh muốn vận thế cũng đã có. Hiện tại hiểu lầm giữa mẫu thân các anh và Hồng Hoang cũng giải trừ, hẳn là không cần tôi làm chuyện gì đi…”
Tôi chính là một giọt máu của Hoàng Ngạo Tình, nàng miễn cưỡng coi như là mẹ tôi, tôi đây cũng là đơn tính sinh sôi nẩy nở, hoàn toàn không có quan hệ với Hồng Hoang, Hồng Hoang cũng không đến mức bởi vậy mà phải mạt sát tôi đi…
Hiến tế hiến tế, rốt cuộc là hiến cho cái gì, tế ai đây!
Chẳng lẽ là tế Hoàng Ngạo Tình?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro