Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Sống là người c...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lãnh Mặc Hàn nghe thấy xoay người ôm lấy tôi, phi thân dẫn tôi từ cửa sau cửa hàng bay ra ngoài.

Từng nhà cổ xưa u ám ở hai bên lùi nhanh về sau, bay lượn mang theo gió mạnh thổi tôi không mở được mắt ra, hắn thân mật vươn một tay che kín đôi mắt của tôi.

Mãi cho đến thật lâu sau, tiếng gió gào thét biến mất, hắn mới thả lỏng tay ra, mà chúng tôi lại về tới sơn động.

Cơ thể cao ngất của hắn bỗng nhiên không hề dấu hiệu ngã xuống, lần này tôi phát hiện cơ thể của hắn lại có một nửa trong suốt.

“Anh làm sao vậy?” Hắn không phải rất mạnh sao, sao lại suy yếu như vậy.

Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, nắm cằm của tôi: “Bảo nàng không được lộn xộn, vì sao xuống nước?”

Bởi vì tôi muốn chạy trốn…

Nhìn hắn, tôi bày ra vẻ mặt chân thành: “Tôi lo lắng một mình anh không đối phó được những ma quỷ bên ngoài đó.”

Hắn như có chút ngoài ý muốn, đau đớn chỗ cằm bị siết chặt bớt đi không ít.

“Đều đã giải quyết xong, một đám phế vật mà thôi.” Hắn nói thì ngẩng đầu lên hôn tôi, qua thật lâu mới buông tôi ra.

Thấy hắn lấn thân muốn đè tôi xuống, tôi vội ngăn cản hắn: “Vết thương của anh còn chưa tốt, chữa thương trước!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nàng chính là dược chữa thương tốt nhất của ta.” Tay hắn đã chuyển qua trên vai tôi, đang sờ muốn cởi áo thun của tôi xuống.

“Tôi là nghiêm túc, Anh… Có thể đừng như vậy hay không! Anh chữa thương trước! Chữa xong vết thương chúng ta sẽ tâm sự!” Tôi vừa ngăn cản tay của hắn, vừa hét.

Rốt cuộc tay của hắn từ từ ngừng lại.

“Nàng không muốn viên phòng với ta?”

Tôi theo bản năng gật đầu.

Ánh mắt của hắn trầm xuống.

Lòng tôi căng thẳng, hắn sẽ không bị từ chối mà thẹn quá thành giận, muốn trực tiếp xử lý tôi chứ?

Ngay lúc tôi đang ở tự hỏi bây giờ xác suất thành công tôi có thể chạy trốn là lớn bao nhiêu, sau khi hắn đánh giá tôi vài lần, từ trên mặt đất đứng lên: “Cũng đúng, nơi này quá đơn sơ, sao có thể làm tân phòng của chúng ta.”

Đại ca, đây không phải trọng điểm!

“Anh có nghĩ tới hay không, anh là quỷ, tôi là người, chúng ta người quỷ khác đường…” Tôi vừa nói vừa đánh giá sắc mặt của hắn, để tránh không cẩn thận chọc giận hắn.

“Ta không để bụng, nếu nàng để ý, ta có thể biến nàng thành quỷ.”

Tôi hít sâu một hơi, vội vàng xua tay: “Tôi không cần! Tôi không muốn biến thành quỷ! Tôi không muốn chết! Không muốn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn nhìn cái dạng này của tôi, không kiên trì: “Vậy nàng làm người.”

Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng bảo vệ được mạng nhỏ của mình.

Lúc này, giọng nói du dương của hắn lại vang lên: “Nàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta, nếu nàng nguyện ý làm người, ta đây sẽ bồi nàng ở nhân thế. Nếu sau khi chết thành quỷ, nàng chính là minh hậu của Minh Giới ta.”

Dừng một chút, hắn lại bổ sung nói: “Ta sẽ vì nàng đoạt lại Minh Giới.”

“Cái kia… Minh vương đại nhân… Anh muốn đoạt lại Minh Giới, nhất định rất bận, không cần chấp nhặt với tôi…” Tôi cười lùi về phía sau, lại bị hắn kéo vào trong lòng một lần nữa.

Hắn nghiêm trang: “Không vội, bồi phu nhân mới là chuyện lớn nhất.”

Tôi bị hắn ôm không thở nổi: “Có thể buông tôi ra trước hay không…” Hắn không nói gì, tôi lại bổ sung nói: “Tôi không trốn……”

Dù sao tôi cũng không trốn thoát.

Hắn nghe vậy lúc này mới thả lỏng cánh tay tay ra.

“Vì sao lại là tôi?” Tôi không tin tất cả đều là ngẫu nhiên.

“Nàng thành hôn với ta, lại giải khai phong ấn cho ta, tất nhiên sẽ là nàng.” Hắn nói.

“Cho nên nguyên nhân là đây? Vì sao tôi lại mơ thấy kết hôn với anh? Lúc ấy anh còn ở trong quan tài, sao lại dùng quỷ chiêu hồn với tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0