Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Tình Chi Sở Khở...

Mộ Hi Ngôn

2024-11-13 00:59:48

Ngay lập tức, bóng dáng kia buông tôi ra, bị tôi đâm một kiếm ngã xuống mặt đất hiện ra nguyên hình, quả nhiên là lão đông tây thối Lăng Trọng không biết xấu hổ này!

Âm binh xung quanh lập tức đi lên vây công Lăng Trọng, lại cũng không phải là đối thủ của lão gia hỏa. Mấy ngày không thấy, tu vi của hắn còn cao thâm hơn lúc vừa mới sống lại, hơn nữa, ở trong còn kèm theo ma khí Cửu Châu!

Chỉ thấy một con âm binh bị một tia ma khí quỷ dị trong cơ thể của Lăng Trọng nhảy ra xâm lấn, nháy mắt hành động của hắn đã mất đi khống chế, múa may trường kiếm tấn công về phía tôi, bị quỷ thị vệ khác chặn lại.

Con quỷ bị ma khí xâm lấn kia, cơ thể run rẩy như động kinh, trong chớp mắt đã phồng to vài lần, hiện ra hình thái của quỷ binh.

Quỷ binh lại là hình thành như thế này!

Hắn tấn công về bốn phía chúng tôi, tôi linh hoạt tránh thoát công kích, nhảy ra sau lưng hắn, kiếm thế lôi cuốn một ngọn lửa Bàn Phượng chém ra, thiêu sạch sẽ.

“Mẹ…” Bạch Diễm chạy tới.

“Mẹ không sao, Bạch Diễm nói cho mọi người, đừng để ma khí xâm lấn!”

“Vâng!” Bạch Diễm lập tức dùng pháp lực nói với tất cả quỷ, tuy giọng nói của hắn non nớt, nhưng Minh Cung chỉ có hắn là một trẻ, tất cả mọi người biết đây là con trai của Minh Vương đang nói chuyện, mức độ đáng tin cực cao.

Có ý thức cảnh giác, quỷ lại bị ma khí khống chế ít đi chút, cũng giảm bớt tình huống chỉ tăng không giảm của quỷ binh ngoài Minh Cung.

Mặc Hàn đột nhiên dùng một đại chiêu đánh Linh Bắc Phong ngã xuống mặt đất, hắn quay đầu lại nhìn quỷ binh tàn sát bừa bãi trên quảng trường Minh Cung. Nhíu mày lấy ra Minh Vương Lệnh.

Minh Vương Lệnh chỉ về phía Linh Bắc Phong, trong miệng Mặc Hàn niệm quyết, dưới thân Linh Bắc Phong đã xuất hiện một vực sâu thật lớn.

Linh Bắc Phong muốn bò dậy, Mặc Hàn lại dùng một kiếm thế đánh hắn trở về, nháy mắt Linh Bắc Phong bị vực sâu cắn nuốt không thấy.

Vực sâu kia lại không có biến mất như vậy, ngược lại không ngừng mở rộng, gần như muốn bao trùm toàn bộ quảng trường Minh Cung lại.

Các quỷ binh không hiểu tránh né, lún vào trong đó sau rất nhanh xuống rơi, biến mất ở bên trong vực sâu.

Tất cả quỷ nhìn thấy như vậy, rối rít xua đuổi những quỷ binh mình đánh không lại đó lùi về phía vực sâu. Rất nhanh, trường hợp trên quảng trường Minh Cung đã bị khống chế được.

Mặc Hàn chém ra vài đạo kiếm thế, quỷ khí tràn ngập đầy trời ở gần đấy, thu thập không ít quỷ binh. Hắn chạy về đến bên người tôi, Lăng Trọng giao thủ đánh ngang tay với tôi lại thấy không ổn, vội vàng lui về sau, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Hồng Quỷ một bên giết ra một chưởng đánh vào bên trong vực sâu.

“Phụ thân ——” Lăng Tuyền Ki đang giao chiến với Mặc Uyên thấy thế hét lên một tiếng, bỏ lại Mặc Uyên chạy về phía Lăng Trọng.

Quỷ binh đã bị thu thập không sai biệt lắm, thấy Lăng Tuyền Ki sẽ nhào vào bên trong vực sâu, Mặc Uyên ở phía sau muốn giữ chặt nàng, Mặc Hàn đóng cửa vực sâu lại.

Lăng Tuyền Ki thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống mặt đất, cũng may Mặc Uyên kịp thời đuổi tới giữ nàng lại.

“Bốp ——”

Trở tay không kịp, Lăng Tuyền Ki quay người lại tát lên trên mặt của Mặc Uyên.

Mày Mặc Hàn hơi nhíu lại, em trai nhà mình bị đánh, hắn khẳng định không vui.

Mặc Uyên lập tức cũng không vui, từ nhỏ hắn không ai quản, Mặc Hàn lại luôn luôn nhường hắn, nào bị ai tát bao giờ, trừ Lăng Tuyền Ki ra.

“Ngươi phát điên cái gì!” Mặc Uyên rống lên.

Vốn dĩ Lăng Tuyền Ki bởi vì Mặc Uyên tuyển phi vẫn nổi nóng, hơn nữa vừa rồi quá lo lắng cho Lăng Trọng, mới nhất thời khó thở động thủ. Hiện tại bị Mặc Uyên quát, nàng phản ứng đến ngơ ngẩn.

Hồng Quỷ từ không trung chậm rãi trở xuống đến bên người Lăng Tuyền Ki, thấy nàng và Mặc Uyên giằng co, khẽ gọi một tiếng: “Tuyền Ki đại nhân…”

“Bốp ——”

Lăng Tuyền Ki trở tay tát hắn một cái.

Hồng Quỷ lẳng lặng ăn đánh, Lăng Tuyền Ki đã cứu hắn, cho nên hắn vẫn luôn đều rất cảm kích Lăng Tuyền Ki. Hiện tại, hắn làm trò trước mặt Lăng Tuyền Ki bỏ đá xuống giếng cha nàng, Hồng Quỷ cảm thấy bị đánh cũng không quá.

Tinh Bác Hiểu lại nhìn không được: “Tuyền Ki đại nhân, Hồng Quỷ không làm sai! Hắn cũng là chức trách!”

“Bổn tiểu thư nói hắn sai chính là sai!” Lăng Tuyền Ki cả giận nói.

“Sai cái gì mà sai!” Mặc Uyên càng tức giận hơn: “Người đaau! Nhốt nghịch đảng này lại cho ta!”

“Mặc Uyên ngươi dám!”

“Dựa vào cái gì không dám! Hồng Quỷ!”

Hồng Quỷ do dự một chút, Mặc Uyên tức giận, phất tay cuốn lên một bộ xiềng xích trên tay Bạch Vô Thường trói tay của Lăng Tuyền Ki lại: “Dẫn đi!”

“Mặc Uyên ——” Lăng Tuyền Ki còn muốn nói gì đó, lại một chữ cũng không nói nên lời, bị Bạch Vô Thường tận trung cương vị công tác đè lại.

“Đại nhân, là nhốt ở nơi nào?” Vẻ mặt Bạch Vô Thường mộng bức hỏi.

Mặc Uyên nhìn Lăng Tuyền Ki, có chút do dự, Mặc Hàn vừa mới cấm ngôn Lăng Tuyền Ki nói: “Địa ngục tầng mười một.”

Trực tiếp vào địa ngục, lúc này Mặc Hàn nói là thật.

Lăng Tuyền Ki phản kháng lợi hại hơn, nhưng xiềng xích của Bạch Vô Thường là pháp bảo đỉnh cấp, sau khhi trói lên, cho dù phạm nhân muốn phản kháng, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở nơi đó.

Mặc Uyên có chút không đành lòng: “Đại ca…”

“Hả?” Mặc Hàn nhìn về phía hắn: “Không phải ngươi nói nhốt lại sao?”

Mặc Uyên không nói gì, Dạ Tế Ngôn ngậm một nụ cười nhàn nhạt đi tới, từ từ nói: “Xem ra bàn tay kia đánh không đau.”

Sắc mặt Mặc Uyên khó coi một chút, hừ lạnh một tiếng với Dạ Tế Ngôn, cuối cùng nhìn Lăng Tuyền Ki, không vui đi vào bên trong Minh Cung.

Lăng Tuyền Ki bị mang đi, Mặc Hàn phân phó Hồng Quỷ giải quyết tốt hậu quả, dẫn tôi và Bạch Diễm cũng muốn trở về. Đi được hai bước, tôi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện rất nghiêm trọng: “Linh Anh Quyết đâu!”

Sau khi tôi và Lăng Trọng đánh nhau, nàng đã biến mất!

Mặc Hàn thả ra quỷ khí tìm tòi mọi nơi một phen, không có phát hiện: “Đại khái là thừa dịp loạn chạy trốn.”

Tai họa để lại ngàn năm.

Mặc Uyên một con quỷ ngồi ở cạnh hồ sen trong hoa viên, duỗi tay che lại mặt mình vừa mới bị Lăng Tuyền Ki đánh, tấm lưng kia có vẻ vừa tịch mịch lại vừa đáng thương.

Dạ Tế Ngôn vẫn luôn đi theo chúng tôi tiến vào thở dài: “Hỏi thế gian, tình ái là chi. Lúc tiểu nha đầu kia ở đây cũng không thấy Mặc Uyên có bao nhiêu để ý nàng, hiện tại người ta đi rồi, hắn lại một mình ở chỗ này than ngắn thở dài.”

Hắn nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng sao nghe vào tôi lại cảm thấy Dạ Tế Ngôn là đang vui sướng khi người gặp họa.

“Anh còn nhớ rõ Nhược Thủy của anh không?” Tôi hỏi, thấy trên mặt cười nhạt của Dạ Tế Ngôn thành công cứng đờ.

Hắn ngừng ba giây sau rồi nói: “Ta với Tình Nhu là trong sạch.”

“Ngươi là con sông đã đen như vậy, muốn trả lại trắng sáng?” Tôi chế nhạo một câu: “Cũng không nói các người không trong sạch.”

Dù sao có một số quỷ tra, thì sẽ có sông tra.

Mặc Hàn đi ra phía trước, Mặc Uyên gọi hắn một tiếng, trầm ngâm một hồi lâu, mở miệng hỏi: “Đại ca, thích một người là cảm thụ gì? Như ngươi đối xử với Mộ Tử Đồng này.”

Đây thông thường là một tra nam muốn bắt đầu quay đầu là bờ kinh điển, tôi cảm thấy nên phân tích cho Mặc Uyên về chuyện vủa hắn và Lăng Tuyền Ki thì tốt hơn.

Người có tình sẽ thành người nhà, quỷ có tình cũng không thể cô độc sống quãng đời còn lại nha!

Mặc Hàn nhắc tới chuyện này, khóe miệng khẽ cong lên một độ cong xinh đẹp: “Lúc nào cũng muốn nhìn thấy nàng, muốn chia sẻ mỗi một chuyện với nàng, muốn cho nàng tất cả mọi thứ, cho dù là làm chuyện gì, đầu tiên nghĩ đến đều là nàng.”

Mặc Hàn quay đầu lại, ánh mắt nhu tình kia dừng ở trên người tôi, tim tôi đập như nai con chạy loạn.

Dạ Tế Ngôn làm như khinh thường khẽ hừ một tiếng: “Lão phu lão thê…”

“Mẹ mới không già! Mẹ mới hơn hai mươi tuổi!” Bạch Diễm nghe không nổi nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc Hàn cũng nói: “Mộ Nhi của bổn tọa hào hoa phong nhã.”

Dạ Tế Ngôn không chơi nổi, bóng dáng tiêu tán trở về bên trong Minh Hà.

Tôi đi lên trước, thấy Mặc Uyên còn đang trầm tư, hỏi: “Có phải Lăng Tuyền Ki đi rồi, không bỏ được nàng xuống hay không?”

“Sao có thể!” Mặc Uyên đánh chết cũng không nhận.

“Vậy anh một con quỷ ở chỗ này bi thương cái gì?” Tôi lại hỏi.

“Bổn tọa đang tự hỏi nên đối phó Lăng Trọng như thế nào!” Vẻ mặt Mặc Uyên chính khí.

Tôi và Mặc Hàn còn có Bạch Diễm, ba người ai cũng đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy, cuối cùng nhìn Mặc Uyên mất tự nhiên quay người đi.

“Được rồi! Ta thừa nhận còn không được sao!” Em trai ngốc từ bỏ giãy giụa.

Kế tiếp là lời trẻ con không nên nghe, tôi bảo Bạch Diễm đi tìm Dạ Tế Ngôn chơi.

Mặc Uyên thở dài, nói: “Thật ra ta cũng không quá thích nàng như thế nào…” Sợ chúng tôi không tin, hắn bổ sung nói: “Ít nhất những cảm nhận đại ca ta nói đó, ta hoàn toàn không có!”

“Mỗi người yêu một người biểu hiện đều không giống nhau, anh có cảm nhận gì với Lăng Tuyền Ki?” Tôi hỏi.

Mặc Uyên cẩn thận suy nghĩ một phen, nói: “Chỉ cảm thấy trở về Minh Cung có thể nhìn thấy nàng khá tốt…… Nhưng, nàng mặc kệ ta ở bên ngoài chơi, ta càng cao hứng! Ta cảm thấy ta hẳn chỉ là quen thuộc sinh hoạt ba ngàn năm này mà thôi…”

Mặc Uyên đây là muốn trong nhà hồng kỳ không ngã gia ngoại cờ màu phiêu phiêu ( ý nói người vợ ở nhà không phản đối chồng ra ngoài ngoại tình), tâm thái tiêu chuẩn tra nam.

“Vậy nếu Lăng Tuyền Ki trở về, anh có thể toàn tâm toàn ý đối tốt nàng chứ?” Tôi hỏi.

Mặc Uyên cười nhạo một tiếng: “Sao có thể! Nhiều nữ quỷ chờ ta đi sủng hạnh như vậy!”

Tôi thưởng cho hắn một cái lườm, không muốn nói nữa.

Lúc này Mặc Uyên lại buồn rầu nhìn về phía Mặc Hàn: “Đại ca, sao ngươi làm được mỗi ngày không buồn chán với Mộ Tử Đồng?”

Mặc Hàn duỗi tay ôm tôi đứng ở bên cạnh vào trong lòng hắn, để tôi ngồi ở trên đùi hắn, ôm thật chặt: “Tình chi sở khởi, nhất vãng nhi thâm.”

Mặt của tôi lại đỏ bừng lần nữa.

Vẻ mặt Mặc Uyên bị nhồi ân ái, không vui đứng lên, hóa thành một làn khói nhảy vào nhánh sông Minh Hà. Không biết là đi tìm Dạ Tế Ngôn hay là đi tìm Bạch Diễm.

Mặc Hàn ôm tôi: “Mỗi người yêu biểu hiện khác nhau, vậy Mộ Nhi biểu hiện là cái gì?”

“Cũng giống anh.” Trong lòng tôi ngọt ngào: “Cũng muốn mỗi ngày đều thấy Mặc Hàn, phát hiện chuyện gì thú vị, muốn nói cho Mặc Hàn trước. Cho dù là làm chuyện gì, đều sẽ muốn ở bên Mặc Hàn.”

“Chúng ta cùng đi làm chút chuyện chỉ có chúng ta có thể làm đi.” Mặc Hàn ghé đến bên tai tôi thì thầm nói.

Ửng đỏ trên mặt tôi mới nhạt xuống lập tức lại tăng lên, bị Mặc Hàn trực tiếp ôm vào bên trong mặc ngọc, lăn lộn một phen.

Mãi cho đến giờ cơm chiều, Bạch Diễm đói bụng tìm chúng tôi ở khắp Minh Cung, Mặc Hàn mới thả tôi đi ra ngoài.

Khi cơm chiều, Hồng Quỷ đã giải quyết tốt hậu quả công việc đều an bài thỏa đáng. Hắc Bạch Vô Thường cũng tới tìm Mặc Hàn báo cáo tình huống, tôi lại nhân tiện hỏi bọn họ tình huống của Lăng Tuyền Ki.

Suy xét đến đó là vợ trước của Mặc Uyên, tuy bị Mặc Hàn đánh vào bên trong địa ngục, nhưng ai cũng đều không có khắt khe với nàng. Tìm người đóng nhà tù vip cho nàng, càng không có gia hình, vậy thì tôi an tâm rồi.

Chẳng qua thấy cảm xúc của Hồng Quỷ có chút trầm xuống, chắc chắn hiện tại là hắn tương đối rối rắm.

Bạch Diễm quấn lấy tôi muốn đi xem nhị thẩm của hắn, Lăng Tuyền Ki đối xử với hắn không tồi, tiểu gia hỏa cũng là có cảm tình với Lăng Tuyền Ki.

Nghĩ lấy tốc độ của tôi đi một chuyến đến địa ngục, trở về cũng không tính là muộn, sau khi nói với Mặc Hàn một tiếng thì dẫn Bạch Diễm đi thăm Lăng Tuyền Ki.

Ai ngờ, Mặc Hàn lại kiên trì bồi chúng tôi cùng đi.

Rất nhanh người một nhà đã đến địa ngục, tôi lại cảm thấy chính mình đã tới nơi này.

“Mộ Nhi.” Mặc Hàn gọi tôi một tiếng, kéo tôi suy nghĩ sắp đi xa lại.

Tôi buột miệng thốt ra hỏi: “Trước kia có phải em đã tới nơi này hay không?” Cảm giác vẫn là đã tới không lâu trước đây.

Mặc Hàn lại nói: “Tới nơi này làm cái gì? Nơi này là địa ngục.”

Cũng đúng, tôi tới địa ngục làm gì? Nhất định là nhớ lầm.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn, ta mang các nàng xuống.” Mặc Hàn dẫn chúng tôi tiến vào cửa địa ngục, rất nhanh đã đi tới tầng địa ngục mười một giam giữ Lăng Tuyền Ki.

“Em và Bạch Diễm đi vào, anh ở bên ngoài chờ chúng em đi.” Tôi nói.

Thật ra trong lòng Lăn Tuyền Ki có chút sợ Mặc Hàn, hơn nữa, lại là Mặc Hàn nhốt nàng vào. Hiện tại tôi dẫn theo Mặc Hàn tới thăm tù, dựa vào tính tình tâm cao khí ngạo kia của Lăng Tuyền Ki, không chừng cho rằng tôi đi vào bỏ đá xuống giếng xem thảm trạng của nàng.

Mặc Hàn cũng không kiên trì, sau khi tìm tiểu quỷ đáng tin cậy dẫn chúng tôi tiến vào, một mình hắn chờ ở bên ngoài.

Tôi đang muốn đi vào, bỗng nhiên Mặc Hàn ngăn cản chúng tôi.

“Sao——” Đang muốn mở miệng, Mặc Hàn che kín miệng tôi và Bạch Diễm, dẫn chúng tôi tránh vào một chỗ.

Một bóng đen đi vào từ chỗ xinh đẹp chúng tôi vừa mới đứng, tiểu quỷ đi ở phía trước vốn dẫn đường cho chúng tôi bị bóng đen kia đánh bất tỉnh trên mặt đất, rất nhanh trong phòng giam đã truyền đến một mùi hương ngọt ngào.

“Đây là mùi gì?” Tôi dùng khẩu hình hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn truyền âm lại: “Quỷ Sinh Mộng Tử.”

“Đó là cái gì?”

Bỗng nhiên, Bạch Diễm ôm cánh tay tôi ngã xuống, nằm ở trong lòng tôi rồi ngủ, tôi dần đoán được vài phần Quỷ Sinh Mộng Tử kia là thứ gì.

“Mông hãn dược?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn khẽ gật đầu, tôi vội che kín miệng mũi, Mặc Hàn lại ý bảo tôi không có việc gì: “Chỉ có hữu hiệu với quỷ thể, nàng là người sống, không sao.”

Vậy là tốt rồi.

Thấy bộ dáng của Mặc Hàn cũng không có việc gì, tính kháng dược của Minh Vương đại nhân thật mạnh.

“Là ai đang cướp ngục?” Tôi hỏi.

“Đến cửa chờ sẽ biết.” Hiển nhiên Mặc Hàn đã biết là ai.

Tôi ngoan ngoãn làm theo, không trong chốc lát, đã thấy Hồng Quỷ ôm Lăng Tuyền Ki cũng hôn mê đi ra.

Thì ra là hắn!

Nhìn thấy chúng tôi, Hồng Quỷ kia vốn có tật giật mình sắc mặt lập tức đen lại: “Mặc… Mặc Hàn đại nhân!”

Mặc Hàn không nói, Hồng Quỷ lại áy náy nhìn về phía tôi: “Phu nhân…”

“Cướp ngục?” Tôi hỏi.

Hắn giãy giụa gật đầu, thật không hổ là quỷ Mặc Hàn dạy ra, chính là thật thà, ngược lại làm tôi không biết nên nói tiếp như thế nào.

Hồng Quỷ ôm Lăng Tuyền Ki, bùm quỳ trên mặt đất, bất đắc dĩ lại rối rắm tới cực điểm: “Phu nhân… Tuyền Ki đại nhân đã cứu ta, ta không thể… Không thể thấy chết mà không cứu!”

“Nàng đã chết?” Mặc Hàn lạnh giọng hỏi.

Hồng Quỷ lập tức nghẹn lời: “Không có…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày thường con quỷ này cùng Lăng Tuyền Ki, diễu võ dương oai, lúc này lại có vẻ càng đáng thương hơn.

“Đại nhân, chờ Tuyền Ki đại nhân tỉnh lại, ta sẽ hoàn toàn nhất đao lưỡng đoạn với Lăng gia! Năm đó là Tuyền Ki đại nhân đưa ta vào huyết trì, ta mới có thể sống sót! Hiện giờ… Đại nhân, ta không muốn làm một con quỷ vong ân phụ nghĩa!”

Có chí khí!

Nhưng việc này tôi không làm chủ được.

Mặc Hàn vẫn không nói gì.

Hồng Quỷ lại nói: “Mặc Hàn đại nhân… Chỉ cần có thể cứu Tuyền Ki đại nhân ra, sau hôm nay, ân oán của ta với Tuyền Ki đại nhân cũng thanh toán xong! Tội cướp ngục, ta cũng nguyện ý gánh vác!”

Hắn đây là đang nói điều kiện với Mặc Hàn đi.

Mặc Hàn quay người nhìn về một chỗ: “Ngươi cảm thấy sao?”

Mặc Uyên từ từ đi ra ngoài, trong tay còn cầm một con quỷ bị hắn đánh ngất, là Tinh Bác Hiểu.

Hắn ném Tinh Bác Hiểu đến bên cạnh Hồng Quỷ, không biết có phải ảo giác hay không, Tinh Bác Hiểu thấy Lăng Tuyền Ki trong lòng Hồng Quỷ, trong mắt hiện lên một tia ghen tuông.

Gian tình a gian tình…

“Mười tám tầng địa ngục còn chưa có chuyện phạm nhân trốn đi, ngươi lại cho ta mở đầu!” Mặc Uyên tức giận dỗi Hồng Quỷ một câu.

Hồng Quỷ chột dạ trầm ngâm.

Tinh Bác Hiểu nói: “Đại nhân, Hồng Quỷ cũng là vì báo ân… Dù sao đại nhân cũng tưởng cứu…”

“Ai nói bổn tọa muốn cứu Lăng Tuyền Ki?” Mặc Uyên lập tức phản bác: “Bổn tọa là tới bắt các ngươi đàn nội ứng này!”

“Đại nhân! Chúng ta không phải nội ứng!” Hai con quỷ trăm miệng một lời vội vàng biện giải.

“Hừ!” Mặc Uyên hừ lạnh: “Một con cung cấp quỷ sinh mộng chết, một con tới cửa cướp ngục, còn nói không phải!”

“Quỷ Sinh Mộng Tử là ta mua từ chỗ Tinh Bác Hiểu, hắn không biết ta muốn làm gì! Đại nhân, tất cả tội đều là một con quỷ ta làm!” Hồng Quỷ gấp không chờ nổi muốn bối nồi.

Tinh Bác Hiểu vội ra đoạt nồi: “Kế hoạch là ta nghĩ! Quỷ Sinh Mộng Tử cũng là ta chủ động cung cấp!”

“Câm miệng!” Mặc Uyên rống với bọn họ: “Ngay cả chút tâm tư này của các ngươi ta còn không biết?” Ánh mắt bực bội của hắn xẹt qua hai nam quỷ, cuối cùng dừng ở trên người Lăng Tuyền Ki một lát, đá cầu tới chỗ tôi.

“Mộ Tử Đồng ngươi xem đi.”

Muốn thả người cứ việc nói thẳng, còn một hai phải kéo theo tôi.

Tôi với Mặc Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi Hồng Quỷ: “Có phải lần này thả Lăng Tuyền Ki, lần sau bắt được nàng, ngươi cũng sẽ không động lòng trắc ẩn hay không?”

“Vâng!” Hồng Quỷ kiên định nói.

“Vậy đi thôi.”

Tôi nhanh chóng đáp ứng, Hồng Quỷ ngây ra một lúc, vẫn là Tinh Bác Hiểu dùng cánh tay chọc hắn một chút, hắn mới phản ứng lại.

Thấy Mặc Hàn và Mặc Uyên đều không có dị nghị, Hồng Quỷ nhanh chóng cảm tạ một lần, bảo đảm sau khi mình tiễn Lăng Tuyền Ki đi nhất định trở về chịu phạt, vui vẻ đi rồi.

Tinh Bác Hiểu không ngừng nhìn về phía hắn rời đi, tôi lại nói: “Muốn đi thì đi, đừng lại ở chỗ này gây trở ngại cho Mặc Uyên đại nhân nhà các ngươi.”

Tinh Bác Hiểu lên tiếng, cũng vui vẻ đi.

Mặc Uyên cắt một tiếng: “Ta cái gì? Quỷ chính là ngươi thả chạy.”

“Anh muốn tôi thả quỷ, tôi dám không thả?” Tôi tức giận hỏi lại.

Mặc Uyên kiên quyết không thừa nhận: “Ai nói ta muốn thả quỷ?”

“Anh không chịu thả sẽ trực tiếp để Mặc Hàn xử lý, mà không phải điểm danh muốn tôi tới quyết định.” Về chút tâm tư này tôi còn không rõ ràng sao.

Mặc Uyên vẫn không thừa nhận, sau khi đánh thức toàn bộ quỷ hôn mê, từng quỷ chửi một trận, xì hơi như tiểu hài tử.

Bạch Diễm chưa thấy được Lăng Tuyền Ki, tỉnh lại có chút mất mát. Mặc Hàn dẫn chúng tôi trở về, nhìn chỗ sâu trong địa ngục kia, tôi vẫn cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó đang gọi tôi đi qua.

“Bên trong có cái gì?” Tôi nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được nữa hỏi ra.

Ánh mắt Mặc Hàn đen tối nhìn một cái, nói: “Một ít âm linh bị phạt mà thôi.”

Phải không…

“Em muốn đi xem.”

“Không được.” Mặc Hàn không chút do dự từ chối, hắn rất ít khi từ chối tôi.

“Vì sao?”

“Mộ Nhi, nghe lời, trường hợp bên trong quá máu tanh, nàng sẽ sợ hãi, Bạch Diễm còn ở đây.”

Cũng đúng, không thể để Bạch Diễm nhìn thấy những hình ảnh máu tanh đó, tôi vẫn nên đi theo Mặc Hàn trở về. Trên đường, hình ảnh một con khổng tước nhiễm máu thường hiện lên ở trong đầu tôi, còn có một quả trứng sắp bị vỡ…

“Đúng rồi, Lăng Trọng đã chết, Lăng Tuyền Ki nên làm cái gì bây giờ?” Tôi hỏi, ba ngàn năm Lăng Tuyền Ki này làm Minh Hậu, gây thù chuốc oán không biết bao nhiêu.

Mặc Hàn lại nói: “Lăng Trọng không chết.”

“Cái gì!” Tôi kinh ngạc: “Không phải bị vực sâu cắn nuốt sao! Sao lại còn sống?”

“Đó là vực sâu đi thông đến tử địa Minh giới, ta đưa bọn họ tạm thời phong ấn tại nơi đó. Chẳng qua số lượng quá nhiều, không bao lâu bọn họ có thể đột phá phong ấn.” Mặc Hàn nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tôi buồn rầu đi lên: “Hơn nữa, Linh Bắc Phong đưa quỷ binh từ nơi đó tới cửa Minh Cung như thế nào.”

“Những quỷ binh đó là hắn dùng ma khí trực tiếp xâm lấn âm linh phụ cận chế tạo ra.” Mặc Hàn nói: “Ta đã phân phó Dạ Tế Ngôn vây quanh tử địa, hắn sẽ ngăn đám người và ma khí Linh Bắc Phong lại.”

“Vậy quỷ binh thì sao?”

“Đã phái âm binh đi canh giữ, tất cả quỷ binh đột phá phong ấn đều sẽ bị đánh chết.” Giọng của Mặc Hàn trầm xuống vài phần: “Chẳng qua, cũng có không ít tu sĩ Linh giới không ở trên Sổ Sinh Tử đều đứng ở phía Linh Bắc Phong.”

Tu sĩ thoát khỏi sinh tử rất ít, từ trước đến nay đều là cách phi thăng chỉ có hai ba bước. Trừ phi thăng thành tiên, bọn họ luôn rất ít lâm vào đại sự gì, sao lần này đứng ở phía Linh Bắc Phong?

Mặc Hàn giải thích nói: “Dù sao Linh Bắc Phong là linh chủ danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, những tu sĩ đó chậm chạp không thể đột phá phi thăng, thọ nguyên gần, sau khi chết cho dù tiến vào Minh giới, tu vi cũng sẽ đại ngã, chi bằng đi theo Linh Bắc Phong bác một phen.”

“Nhưng tên của bọn họ không phải biến mất ở trên Sổ Sinh Tử thượng? Sao còn sẽ chết?” Tôi không hiểu.

“Sổ Sinh Tử tồn tại, là vì Minh giới có thể thao tác sinh tử, cân bằng các giao diện. Tu sĩ tu luyện đến trình độ kia, sẽ cho bọn hắn một cơ hội thành tiên, bởi vậy tên sẽ biến mất ở trên sổ sinh tử. Tuy nhiên, chỉ cần chưa thành tiên, thọ nguyên sẽ có một ngày kết thúc.”

Tôi dần ý thức được một chuyện: “Vậy đây là phải đánh giặc?”

Mặc Hàn gật đầu, nắm chặt tay của tôi, hỏi: “Sợ sao?”

“Có anh ở đây, sợ cái gì?” Hắn che chở ở lòng bàn tay, tôi có cái gì phải sợ.

Mặc Hàn khẽ hôn tôi một cái, nói: “Không sợ thì tốt, ta suy nghĩ thật lâu, không yên tâm nàng và Bạch Diễm đơn độc ở bên trong Minh Cung, vẫn là muốn mang theo các nàng đi tiền tuyến.”

“A! Anh muốn đích thân ra ngựa?” Tôi có chút kinh ngạc.

Mặc Hàn gật đầu, nhíu mày: “Tu vi của Linh Bắc Phong và Lăng Trọng đại trướng, Mặc Uyên có thể đối phó Lăng Trọng, lại không nhất định có thể thu thập Linh Bắc Phong, ta muốn tự đi.”

Ánh mắt hắn lại dừng ở trên người Bạch Diễm chơi đùa với Tiểu Bạch ở phía trước: “Đến lúc đó Bạch Diễm cũng đi, tuy hắn còn nhỏ, nhưng làm nhi tử của ta, có một số việc vẫn nên học.”

Ánh mắt kia, như là một phụ thân tràn đầy kỳ vọng và tín nhiệm với hài tử của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0