Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Anh Ấy Cắt Ga G...
Quân Tử Khuê Lai
2024-09-29 21:40:50
Niệm Thanh bị đau mà tỉnh lại, cô động động cơ thể đau nhức, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quần áo rơi lả tả khắp nơi, có của cô, cũng có của người đàn ông khác. Cùng với trên ga giường…
Niệm Thanh trong lòng đau đớn, cả người vô tri vô giác.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước tí tách, có người ở bên trong, tắm sau khi xong việc. Chỉ một lát sau, âm thanh dừng lại, cửa phòng tắm được mở ra, Cố Thanh Hằng thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn, thân hình cường tráng không thể nghi ngờ trên thân thể còn có thể thấy rõ những dấu hôn.
Anh bước tới, ngồi xuống, ôm Niệm Thanh đang trần như nhộng, ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng “đau không? Đêm qua anh dùng lực một chút.”
Niệm Thanh sắc mặt trắng bệch, yết hầu giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, không thốt ra lời. Cô nâng tay muốn đẩy Cố Thanh Hằng ra, như anh nắm chặt lấy ngón tay cô, cúi đầu hôn từng cái một, quyến luyến không rời.
Trên thân thể anh là sự tươi mát khi mới tắm xong, không còn mùi hương giống như của Lục Xuyên “tôi muốn đi tắm.”
“Được”. Cố Thanh Hằng cúi đầu hôn một cái, sự dịu dàng trên mặt anh Niệm Thanh từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy.
“Còn có… tôi muốn thuốc tránh thai.” Niệm Thanh bổ sung nói, đây là điều quan trọng nhất!
Trong chốc lát ánh mắt của Cố Thanh Hằng trầm xuống, rõ ràng lạnh đi không ít, anh nhàn nhạt nói: “Tôi đã để Đoan Ngọ đi mua rồi.”
Niệm Thanh gật đầu, không dám nhìn Cố Thanh Hằng, vội vàng rời khỏi vòng ôm của anh, quấn chăn xuống giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Dòng nước từ vòi hoa sen chảy tràn vào những dấu vết hoan ái hồng tím trên cơ thể trắng nõn, tất cả đều thuộc về một người đàn ông lưu lại cho cô.
Niệm thanh ôm lấy vai của chính mình, dần dần ngồi xổm xuống, nước mắt không tiếng động rơi xuống, cắn chặt môi. Cô không biết mình đang khóc cái gì? Là bởi vì vô cớ thất thân? hay là bởi vì Cố Thanh Hằng, hay là Lục Xuyên?
Một năm trước, cô suýt chút nữa đã thất thân cho Quan Thiếu Nghiên, nhưng cô đã bảo vệ được. Nhưng hiện giờ, cô lại đem Cố Thanh Hằng coi thành Lục Xuyên.
Đêm qua, là cô tự nguyện…
Niệm Thanh tắm rửa cả một giờ đồng hồ, đem da thịt trên người đều làm cho đỏ lên nhưng ô uế rốt cuộc vẫn là ô uế. Nhưng dấu vết bầm tím ở chân không thể rửa sạch, những dấu hôn ở ngực nhiều tới nỗi không thể bỏ qua.
Niệm Thanh tắt vòi hoa sen, lau đi những giọt nước trên người, mặc bộ áo tắm rộng thùng thình, sau khi buộc chặt đai lưng thì chậm dãi bước ra. Vừa bước ra Niệm Thanh thấy mớ hỗn độn trên giường đã được Cố Thanh Hằng dọn dẹp xong, anh đang cầm kéo cẩn thận cắt mảng đỏ hồng trên ga giường xuống đem cất giữ cẩn thận.
“Anh đang làm gì thế?” Niệm Thanh giọng nói cứng đờ, không cách nào nhìn thẳng vào lạc hồng của cô mà Cố Thanh Hằng đang cầm trên tay.
“Giữ lại làm minh chứng.” Cố Thanh Hằng nhìn về phía Niệm Thanh, ánh mắt thâm sâu, đem theo chấp niệm “sau này em chính là người phụ nữ của Cố Thanh Hằng tôi”. Niệm Thanh im lặng không nói gì.
Niệm Thanh trong lòng đau đớn, cả người vô tri vô giác.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước tí tách, có người ở bên trong, tắm sau khi xong việc. Chỉ một lát sau, âm thanh dừng lại, cửa phòng tắm được mở ra, Cố Thanh Hằng thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn, thân hình cường tráng không thể nghi ngờ trên thân thể còn có thể thấy rõ những dấu hôn.
Anh bước tới, ngồi xuống, ôm Niệm Thanh đang trần như nhộng, ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng “đau không? Đêm qua anh dùng lực một chút.”
Niệm Thanh sắc mặt trắng bệch, yết hầu giống như bị người ta hung hăng bóp chặt, không thốt ra lời. Cô nâng tay muốn đẩy Cố Thanh Hằng ra, như anh nắm chặt lấy ngón tay cô, cúi đầu hôn từng cái một, quyến luyến không rời.
Trên thân thể anh là sự tươi mát khi mới tắm xong, không còn mùi hương giống như của Lục Xuyên “tôi muốn đi tắm.”
“Được”. Cố Thanh Hằng cúi đầu hôn một cái, sự dịu dàng trên mặt anh Niệm Thanh từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy.
“Còn có… tôi muốn thuốc tránh thai.” Niệm Thanh bổ sung nói, đây là điều quan trọng nhất!
Trong chốc lát ánh mắt của Cố Thanh Hằng trầm xuống, rõ ràng lạnh đi không ít, anh nhàn nhạt nói: “Tôi đã để Đoan Ngọ đi mua rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Niệm Thanh gật đầu, không dám nhìn Cố Thanh Hằng, vội vàng rời khỏi vòng ôm của anh, quấn chăn xuống giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Dòng nước từ vòi hoa sen chảy tràn vào những dấu vết hoan ái hồng tím trên cơ thể trắng nõn, tất cả đều thuộc về một người đàn ông lưu lại cho cô.
Niệm thanh ôm lấy vai của chính mình, dần dần ngồi xổm xuống, nước mắt không tiếng động rơi xuống, cắn chặt môi. Cô không biết mình đang khóc cái gì? Là bởi vì vô cớ thất thân? hay là bởi vì Cố Thanh Hằng, hay là Lục Xuyên?
Một năm trước, cô suýt chút nữa đã thất thân cho Quan Thiếu Nghiên, nhưng cô đã bảo vệ được. Nhưng hiện giờ, cô lại đem Cố Thanh Hằng coi thành Lục Xuyên.
Đêm qua, là cô tự nguyện…
Niệm Thanh tắm rửa cả một giờ đồng hồ, đem da thịt trên người đều làm cho đỏ lên nhưng ô uế rốt cuộc vẫn là ô uế. Nhưng dấu vết bầm tím ở chân không thể rửa sạch, những dấu hôn ở ngực nhiều tới nỗi không thể bỏ qua.
Niệm Thanh tắt vòi hoa sen, lau đi những giọt nước trên người, mặc bộ áo tắm rộng thùng thình, sau khi buộc chặt đai lưng thì chậm dãi bước ra. Vừa bước ra Niệm Thanh thấy mớ hỗn độn trên giường đã được Cố Thanh Hằng dọn dẹp xong, anh đang cầm kéo cẩn thận cắt mảng đỏ hồng trên ga giường xuống đem cất giữ cẩn thận.
“Anh đang làm gì thế?” Niệm Thanh giọng nói cứng đờ, không cách nào nhìn thẳng vào lạc hồng của cô mà Cố Thanh Hằng đang cầm trên tay.
“Giữ lại làm minh chứng.” Cố Thanh Hằng nhìn về phía Niệm Thanh, ánh mắt thâm sâu, đem theo chấp niệm “sau này em chính là người phụ nữ của Cố Thanh Hằng tôi”. Niệm Thanh im lặng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro