Ám Luyến Thành Hôn, Cô Vợ Đầu Tiên Của Tổng Tài
Đối Phương Chỉ...
Quân Tử Khuê Lai
2024-09-29 21:40:50
Sau khi Cố Thanh Hằng đem Niệm Thanh nhắn nhủ cho Tô Mi liền cùng Đoan Ngọ đi thang máy lên tầng. Niệm Thanh và Tô Mi đi vào một thang máy khác, hai người phụ nữ quen thuộc một chút. Tô Mi lớn hơn Niệm Thanh vài tuổi, cô ấy đã đạt được trình độ rất cao trong sự nghiệp và cũng rất có kinh nghiệm.
Cô ấy nhìn Niệm Thanh: “Cô là người thứ hai được Cố tổng nhìn trúng, là người đi con đường khác vào làm việc tại Cố Thị.”
“Vậy sao?” Thực ra Niệm Thanh muốn hỏi người thứ nhất được Cố Thanh Hằng nhìn trúng là cô sao? Có điều nghĩ nghĩ rồi lại cười cười, thôi bỏ đi.
“Quá trình làm việc có lẽ sẽ rất khó khăn, cô cần phải thích ứng với hoàn cảnh một chút”. Tô Mi nói.
“Tôi có thể thích ứng”. Niệm Thanh cũng không phải rất khẩn trương, cô sống trong Niệm gia lâu như vậy cũng đã hiểu được bản chất của con người và xã hội. Duy chỉ có đối mặt với Cố Thanh Hằng cô luôn bị anh áp chế.
Buổi trưa, giờ ăn cơm.
Niệm Thanh và Yến Tử giải quyết bữa trưa ở hàng ăn bên dưới Cố Thị, Yến Tử lấy thẻ đeo trước ngực xuống, giẫm lên giày cao gót hỏi: “Ngày đầu tiên làm việc thế nào?”
Niệm Thanh uống một ngụm nước, nhún vai nói: “Bị xa lánh”.
Yến Tử trừng mắt, bất mãn hừ hừ: “Không phải Cố Thanh Hằng để Tô Mi Ngư dẫn dắt cậu sao? Cậu bị người xa lánh cô ấy không quản? không đáng tin cậy như vậy sao!”
Niệm Thanh suýt chút nữa bị nghẹn, Tô Mi Ngư? Cô ấy không thể gọi tên người ta đàng hoàng chút sao “ra ngoài làm việc, không giống ở trong trường học, người khác cho mình cái mặt lạnh không lẽ mình phải đi báo cáo hay sao? Hơn nữa Tô Mi dẫn dắt mình trên phương diện công việc, còn những chuyện như giao tiếp cá nhân thì phải tự mình làm”.
Nói thật, cô không để tâm lắm vấn đề này, khi còn làm việc ở công ty bảo hiểm cô bị xa lánh và bị châm chọc càng nhiều hơn, như thế này coi là rất nhẹ nhàng rồi. Dù sao thì cô cũng dựa vào quan hệ mà vào được, cũng không đúng lý hợp tình lắm, sau này cô sẽ từ từ xây dựng mối quan hệ.
“Đúng rồi”. Niệm Thanh nghĩ tới một việc, cô hỏi Yến Tử: “Tô Mi là người thế nào?”
Cô ấy ở công ty rất nổi tiếng, có vẻ Cố Thanh Hằng rất trọng dụng cô ta, có rất nhiều hạng mục lớn đều đưa cô ấy xem trước sau đó mới đưa cho Cố Thanh Hằng”.
Yến Tử thích nghe chuyện bát quái, những tin tức lớn nhỏ trong công ty cô ấy đều biết vài phần. giống như nói Tô Mi là do một tay Cố Thanh Hằng nâng đỡ lên.
“Như vậy à”. Niệm Thanh có chút đăm chiêu, mơn trớn chiếc ly bên cạnh, cô đang nghĩ chuyện của Niệm Hải có nên bắt đâug từ chỗ của Tô Mi hay không?
Tô Mi vẫn luôn quan sát Niệm Thanh, mấy ngày sau cô ấy thấy năng lực thích ứng của Niệm Thanh không tồi. Đồng nghiệp làm khó cô ấy đều để trong mắt, cô cũng đã nhắc tới chuyện đó với Cố Thanh Hằng, Cố Thanh Hằng bảo cô không cần quản. Hiện giờ xem ra thực sự là không cần quản.
Buổi chiều, Tô Mi nhận một cuộc điện thoại, sau đó cô ấy gọi Niệm Thanh vào phòng, ngắn gọn nói: “Đợi lát nữa cô cùng tôi đi gặp một người hợp tác”.
“Nhanh như vậy?” Niệm Thanh rất bất ngờ, cô mới làm việc có vài ngày, Tô Mi nhanh như vậy đã đưa cô đi gặp khách hàng?
Tô Mi cũng không muốn, nhưng “đối phương chỉ đích danh, muốn cô đi.”
“Ai?” Niệm Thanh nhíu mi, có cảm giác không tốt.
“Quan Thiếu Nghiên.”
Cô ấy nhìn Niệm Thanh: “Cô là người thứ hai được Cố tổng nhìn trúng, là người đi con đường khác vào làm việc tại Cố Thị.”
“Vậy sao?” Thực ra Niệm Thanh muốn hỏi người thứ nhất được Cố Thanh Hằng nhìn trúng là cô sao? Có điều nghĩ nghĩ rồi lại cười cười, thôi bỏ đi.
“Quá trình làm việc có lẽ sẽ rất khó khăn, cô cần phải thích ứng với hoàn cảnh một chút”. Tô Mi nói.
“Tôi có thể thích ứng”. Niệm Thanh cũng không phải rất khẩn trương, cô sống trong Niệm gia lâu như vậy cũng đã hiểu được bản chất của con người và xã hội. Duy chỉ có đối mặt với Cố Thanh Hằng cô luôn bị anh áp chế.
Buổi trưa, giờ ăn cơm.
Niệm Thanh và Yến Tử giải quyết bữa trưa ở hàng ăn bên dưới Cố Thị, Yến Tử lấy thẻ đeo trước ngực xuống, giẫm lên giày cao gót hỏi: “Ngày đầu tiên làm việc thế nào?”
Niệm Thanh uống một ngụm nước, nhún vai nói: “Bị xa lánh”.
Yến Tử trừng mắt, bất mãn hừ hừ: “Không phải Cố Thanh Hằng để Tô Mi Ngư dẫn dắt cậu sao? Cậu bị người xa lánh cô ấy không quản? không đáng tin cậy như vậy sao!”
Niệm Thanh suýt chút nữa bị nghẹn, Tô Mi Ngư? Cô ấy không thể gọi tên người ta đàng hoàng chút sao “ra ngoài làm việc, không giống ở trong trường học, người khác cho mình cái mặt lạnh không lẽ mình phải đi báo cáo hay sao? Hơn nữa Tô Mi dẫn dắt mình trên phương diện công việc, còn những chuyện như giao tiếp cá nhân thì phải tự mình làm”.
Nói thật, cô không để tâm lắm vấn đề này, khi còn làm việc ở công ty bảo hiểm cô bị xa lánh và bị châm chọc càng nhiều hơn, như thế này coi là rất nhẹ nhàng rồi. Dù sao thì cô cũng dựa vào quan hệ mà vào được, cũng không đúng lý hợp tình lắm, sau này cô sẽ từ từ xây dựng mối quan hệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi”. Niệm Thanh nghĩ tới một việc, cô hỏi Yến Tử: “Tô Mi là người thế nào?”
Cô ấy ở công ty rất nổi tiếng, có vẻ Cố Thanh Hằng rất trọng dụng cô ta, có rất nhiều hạng mục lớn đều đưa cô ấy xem trước sau đó mới đưa cho Cố Thanh Hằng”.
Yến Tử thích nghe chuyện bát quái, những tin tức lớn nhỏ trong công ty cô ấy đều biết vài phần. giống như nói Tô Mi là do một tay Cố Thanh Hằng nâng đỡ lên.
“Như vậy à”. Niệm Thanh có chút đăm chiêu, mơn trớn chiếc ly bên cạnh, cô đang nghĩ chuyện của Niệm Hải có nên bắt đâug từ chỗ của Tô Mi hay không?
Tô Mi vẫn luôn quan sát Niệm Thanh, mấy ngày sau cô ấy thấy năng lực thích ứng của Niệm Thanh không tồi. Đồng nghiệp làm khó cô ấy đều để trong mắt, cô cũng đã nhắc tới chuyện đó với Cố Thanh Hằng, Cố Thanh Hằng bảo cô không cần quản. Hiện giờ xem ra thực sự là không cần quản.
Buổi chiều, Tô Mi nhận một cuộc điện thoại, sau đó cô ấy gọi Niệm Thanh vào phòng, ngắn gọn nói: “Đợi lát nữa cô cùng tôi đi gặp một người hợp tác”.
“Nhanh như vậy?” Niệm Thanh rất bất ngờ, cô mới làm việc có vài ngày, Tô Mi nhanh như vậy đã đưa cô đi gặp khách hàng?
Tô Mi cũng không muốn, nhưng “đối phương chỉ đích danh, muốn cô đi.”
“Ai?” Niệm Thanh nhíu mi, có cảm giác không tốt.
“Quan Thiếu Nghiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro